Đọc truyện Mang Theo Con Đi Kết Hôn – Chương 41: Lễ vật
Từ lò nướng lấy bánh gato ra, từ tủ lạnh lấy bơ ra, cúi đầu chăm chú vẽ lên đó, Hướng Thần tan ca vào nhà đã ngửi thấy mùi, đi vào bếp, cô gái buộc tóc túm lại, trên mặt còn ý cười nhàn nhạt, Hướng Thần hơi rụt vai lại: “Làm bánh gato?”
Bạch Vân Đóa ngẩng đầu khóe miệng cong thành một độ cung: “Ừ, Bắc Bắc thích đồ ngọt không?”
Hướng Thần ngửa đầu suy nghĩ một chút: “Nó… không có thứ không thích ăn.”
Cô gái mắt lóe sáng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu: “Thật tốt.”
“Vậy em làm đi.”
“Chờ đã Hướng Thần.” Cô gái bỏ bơ trong tay xuống: “Cảm ơn anh.”
“A, này không có gì cả, anh cũng không hy vọng Bắc Bắc vẫn ghi hận.”
“Em… Em ở đây… Người ta sẽ không để ý sao?”
Hướng Thần chớp mắt một cái: “Ai? An Triệt á?”
“Không đâu, y thích Bắc Bắc.”
Bạch Vân Đóa hơi chần chờ một chút, cắn khóe miệng rồi vẫn hỏi ra miệng: “Các anh… là loại quan hệ này sao?”
Hướng Thần cười không có gì để nói, hai tay mở ra: “Chính là kiểu quan hệ như em nghĩ vậy.”
“Anh, anh không phải thích phụ nữ sao? Sao lại…”
“Anh cũng không biết, chuyện tình cảm sao nói được rõ đây, tình yêu nếu đã bày ra đó, anh không đi lấy, lẽ nào để dành cho người khác sao?”
Bạch Vân Đóa chậm rãi trợn mắt lên: “Anh thương y?”
Hướng Thần vén tóc lên, con mắt cong cong nhìn Bạch Vân Đóa: “Chắc vậy, ít nhất bây giờ anh nghĩ vậy.”
“Anh… rất vui sao?”
Xoa cái trán, khóe miệng hơi nhếch lên: “Kỳ thực anh vẫn cảm thấy mình cần một bờ vai, có thể em sẽ cười anh, nhưng những cô gái trước đây, thực sự quá yếu ớt, anh không có năng lực để bảo vệ bất cứ ai, không đảm đương được, không có cảm giác trách nhiệm, không cho các cô ấy được hạnh phúc mà các cô ấy muốn, sau này mới biết kỳ thực anh trời sinh đã là động vật ăn cơm mềm, sau khi em và Húc Đông đi, anh trốn ở trường không dám về nhà, nói thật, anh không chịu nổi những lời nói đó, những lời ấy rất là khó nghe, lần đầu anh về thăm Bắc Bắc còn nằm ở trong nôi, nhếch miệng cười khanh khách đón anh, lần thứ hai anh về nó đã biết bò rồi, sau khi anh tốt nghiệp, mang theo hành lý về nhà, Bắc Bắc đã có thể đứng ở ven đường đón anh rồi, anh nghĩ anh vĩnh viễn cũng không quên được, khi đó nhìn thấy đứa bé ôm chân anh gọi ba ơi, ở nhà mấy tháng rồi anh lại phải đi làm việc, Bắc Bắc lại không chịu ở lại chỗ mẹ anh, anh mang theo Bắc Bắc tới căn phòng nhỏ này thuê để ở, nó cũng chưa bao giờ oán giận anh, em biết người như anh đó, thích khoe khoang, thích hư vinh, kiếm được chút tiền lương này đều mua một vài thứ không cần thiết, Bắc Bắc cùng anh sống hai năm không biết đã chịu bao nhiêu vất vả khổ sở. Nhưng nó rất nghe lời, dù có chút nghịch ngợm gây sự nhưng rất là ngoan, thực sự cũng không có xung động gì, có lúc cũng sẽ nói ra mấy lời uất ức, cũng không biết trong đầu nó là cái gì. Kỳ thực anh không có chút tự giác nào, bản tính không phải là thứ nói sửa là sửa được, gặp phải An Triệt là một điều ngoài ý muốn, y là một GAY, một Gay ba mươi tuổi có một công ty lớn nhưng không có con trai, y coi trọng sự thông minh của Bắc Bắc, anh không biết y thế nào mà gặp phải Bắc Bắc, nhưng đề nghị của y thoáng cái lại khiến anh kích động, trong quá trình đã xảy ra rất nhiều sự việc, nhưng cuối cùng anh vẫn lún vào hố rồi, đó là một người nguyện ý thay đổi vì anh, đã lâu như vậy rồi, chí ít đến bây giờ mới coi như hạnh phúc, bởi vì, người coi anh là bảo bối trong tay thực sự quá ít, à, có thể chỉ có một mình y.” (có thể gọi Triệt là An đại thúc, Triệt đại thúc rồi đó =))~~)
Bạch Vân Đóa lẳng lặng nghe, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Có thể hạnh phúc là tốt rồi… Bắc Bắc có thể có cuộc sống tốt đẹp là tốt rồi…”
Hướng Thần gật đầu, đang muốn xoay người, lại dừng bước chân lại: “Sao em lại chảy máu mũi? Chờ anh đi lấy chút bông.”
Bạch Vân Đóa hơi giật sững người, sau đó ánh mắt hiện lên tia hoảng loạn, nhanh chóng ngẩng đầu lên, Hướng Thần cầm một đống bông chạy vào: “Sao đột nhiên lại chảy máu thế?”
“Không… Không có việc gì…”
Hướng Bắc Bắc đẩy cửa ra đã ngửi thấy một thứ mùi ngòn ngọt, nó ngửa đầu cười với An Triệt: “Chú An! Trong nhà có giấu bánh ga tô nhá!”
An Triệt cầm cặp sách đi đằng sau: “Mũi tinh gớm.”
Thằng bé cởi giầy chạy vào nhà, trên bàn dài đặt một chiếc bánh ga tô to đùng tỏa hương khắp nơi, thằng bé trèo lên ghế, đang muốn vươn ay ra đã bị An Triệt ôm vào phòng vệ sinh: “Vừa rồi còn ở cổng trường chơi bùn, đừng tưởng rằng lau ở trên người rồi thì chú không phát hiện.”
Hướng Bắc Bắc trừng đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy chú An chú nhìn thấy Ultraman trên bức tranh trên cửa sổ xe sau không?”
An Triệt cầm lấy tay thằng bé xả nước, khóe mắt bất giác co rút: “Chừng nào thì cháu vẽ thế…”
“Trước hôm chủ nhật!”
“…”
Rửa tay xong, Bắc Bắc lập tức lẻn đến ghế, cầm lấy cái thìa bắt đầu nhét vào miệng, Hướng Thần mơ mơ màng màng từ trên tầng đi xuống, An Triệt từ buồng vệ sinh đi ra, thấy người ngồi cùng chỗ giành bánh với Hướng Bắc Bắc thì hơi kinh ngạc: “Cậu không đi làm à?”
Hướng Thần nhét đầy miệng bơ là bơ: “Tối nay ngừng bán, chị Nhan nói nhà hàng phải đổi phong cách, không biết lấy từ đâu ra một đống giấy dán tường màu sắc lòe loẹt.
An Triệt hiểu rõ, sau đó cởi tây trang vứt lên sô pha, kéo một cái ghế ra ngồi trước bàn, Hướng Bắc Bắc quẹt một thìa bánh ga tô rồi đút vào miệng An Triệt, kết quả không nhắm trúng mục tiêu, bôi lên mặt An Triệt, thằng bé che mắt: “Cháu không biết gì cả.”
Tiện tay rút khăn tay ra lau cho hai người, nhìn Hướng Thần cười rõ đểu, An Triệt nhướng mày: “Ăn mau lên chút, sau đó lên tầng trên.”
Hướng Thần ngẩn ra, ném cái thìa xuống rồi khoanh ngực lùi về sau: “Làm gì chứ cầm thú?!”
Cầm thú nắm chặt nắm tay, sắc mặt từ từ biến xanh đậm sang xanh nhạt cuối cùng thành đen: “Cậu nói làm gì? Không đau rồi có đúng hay không?”
“Đau… Còn đau… Rất đau đặc biệt đau!”
Hướng Bắc Bắc liếm bơ quanh mép, nháy mắt: “Ba ơi, đạn trong mông ba còn chưa lấy ra nữa sao?”
“…”
Lau miệng rồi thò tay ra lấy thứ trong tay Hướng Thần, một cái găng tay nho nhỏ xù lông màu vàng mềm mềm, Hướng Bắc Bắc đi găng tay vào rồi cười hì hì: “Mua cho con sao?? A ha ha ha thật tốt quá! Hôm nay cô giáo Phương còn nói thời tiết lạnh phải đeo bao tay đó! Bàn Tử thì có một đôi, cơ mà đồ ba mua cho con còn đẹp hơn cả đồ mẹ bạn ấy đan cho bạn ấy!”
“Bắc Bắc.”
“Hửm?”
“Thích cái bánh ga tô này không?”
“Thích ạ! Bên trên còn vẽ Atman! Con thích Ultraman nhất!”
“Thế còn găng tay?”
Thằng bé mang cái găng tay xù lông dán lên trên mặt: “Mềm ghê, ngày mai con phải đi khoe với Bàn Tử! Cái găng tay xấu xí của bạn ấy mới không đẹp như của con đâu!”
Hướng Thần cắn khóe miệng suy nghĩ không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng vẫn thở dài một hơi: “Bắc Bắc à, bánh ga tô là do mẹ con tự làm đấy, Ultraman là mẹ con tự vẽ ra đó, cái găng tay là quà sinh nhật mẹ con tặng cho con đấy, đan tròn một đêm đó, thích không nào?”