Bạn đang đọc Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng! – Chương 145: Về Trước Khi Em Sinh
Hạ Mễ Chúc nhìn thấy Lộ tiên sinh so với thường ngày đến trễ hơn nữa tiếng nhưng cũng không có thắc mắc.
Đã là tháng thứ bảy rồi, bụng của cậu đã rất lớn không nói, còn nặng nề vô cùng.
Từ tháng thứ sáu cậu đã không còn đi học nữa mà chỉ có đến bệnh viện học tập thôi.
Lộ Nguyên Hầu vẫn đưa đón cậu bình thường mà theo thời gian lại càng chăm kỹ hơn.
Thế nhưng cũng không tránh khỏi những thời điểm trên người hắn có quân vụ không thể không đến trễ.
Chỉ là hôm nay sắc mặt ngài ấy có chút khác.
“Tiên sinh, có chuyện gì sao ạ?”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy Lộ tiên sinh hiện tại có thể dọa chết con nít từ mười tuổi trở xuống.
Khí tràng trên người hắn rất hung, ai không biết lại tưởng hắn sắp ra chiến trường cũng nên.
Cậu trong lòng nghĩ, bên tai không có nghe được tiếng đáp lại của Lộ Nguyên Hầu, khiến cậu không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Hai người đang chậm rãi bước đi trên con đường đá sỏi thô cứng.
Hạ Mễ Chúc sức nặng đều được Lộ Nguyên Hầu đỡ lấy, được hắn dẫn đi về phía trước một cách vững vàng nhất.
Nhưng dù vậy cậu cũng không thể hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
“Nhìn đường, trở về rồi nói.”
Lộ Nguyên Hầu nhắc nhở.
Hạ Mễ Chúc không dám không nghe theo, nhưng bất an đã ẩn ẩn nổi lên trong lòng cậu xuống quãng đường về nhà còn lại.
Thời gian này bởi vì thân thể Hạ Mễ Chúc nặng nề nên đứa nhỏ Mễ Thụy đã được chuyển giao cho binh sĩ Tiểu Bình và Lập Đông trông coi hoàn toàn, đón đưa về cũng là bọn họ.
Đứa nhỏ không còn bám dính cậu suốt ngày nữa.
Nó đã có thể chạy nhảy được rồi, nói năng cũng sành sỏi hơn, cả bệnh viện không ai không thích nó.
Nhờ vậy mà Lộ tiên sinh mới có nhiều thời gian chăm sóc cho Hạ Mễ Chúc.
Bởi vì Lộ Nguyên Hầu đến trễ nên tiểu binh đã đưa Hạ Mễ Thụy về trước rồi.
Lúc họ về đến nơi thì nó đang cùng họ chơi xích đu trong sân.
“Ba! Cha!”
Vừa nhìn thấy họ nó đã phốc một tiếng phi thẳng xuống, bạch bạch bạch chạy lại, ôm chân họ thanh thúy hô.
Ôm, đương nhiên là chân Lộ tướng.
Hai người binh sĩ chào hỏi họ rồi ra cửa.
“Ba! Hôm nay con muốn cùng hai người tắm chung!”
Đứa nhỏ cơ bản đã nói được hoàn chỉnh rồi, vậy nên nó cũng bắt đầu nói nhiều hơn, còn sẽ đưa ra những yêu cầu với họ.
“Bảo bối lớn rồi, không sợ ba ba nhìn thấy chim nhỏ của con sao?”
Hạ Mễ Chúc cười trêu nó.
Từ một tháng trước nó đã tự mình tắm rửa.
Hôm nay cũng không biết bị cái gì kích thích.
“Con muốn cùng em trai em gái tắm chung!”
À, ra đây là mục đích của nó.
“Được, vậy hôm nay cả nhà chúng ta tắm chung nhé.”
Hạ Mễ Chúc không có gì mà phải từ chối nó.
Đứa nhỏ hiện tại đã rất giỏi, còn chịu ngủ riêng một phòng nữa, phải biết rằng nó còn chưa đến hai tuổi đâu.
Vốn bọn họ còn nghĩ phải uốn nắn nó một thời gian, không ngờ nó lại tự giác như vậy, khiến cậu nhiều khi cũng không có nỡ lòng nào từ chối nó những yêu cầu nhỏ này.
“Ya! Con muốn cùng em chơi vịt nước!”
Đứa nhỏ được sự đồng ý của cậu lập tức hô lớn lên, chạy đi tìm vịt của nó.
“Nhớ mang quần áo của con theo nhớ chưa?”
Hạ Mễ Chúc gọi với theo trước khi bóng dáng của đứa con khuất mất.
“Dạ!”
Tiếng đáp lại của đứa nhỏ truyền từ xa đến, bên trong còn mang theo hưng phấn khiến cậu không nhịn được bật cười.
Chỉ là sau đó nó đã bị một giọng nói khác dọa cho cụp đuôi.
Âm thanh của Lộ tiên sinh từ thư phòng truyền ra: “Không được chạy trong nhà.”
Đơn giản như vậy, không có chút chập chùng nào hết nhưng lại khiến đứa nhỏ rụt đầu rụt cổ, bước chân bịch bịch lập tức biến mất.
Lúc sau cậu lại nghe âm thanh thật nhỏ thật nhẹ của nó bên ngoài hành lang: “Không được chạy, sẽ đụng trúng ba ba.”
Như vậy đến đi thật nhiều lần, chọc cho lòng cậu ấm áp.
Tiên sinh nghiêm khắc bù lại đứa nhỏ hiểu chuyện, Hạ Mễ Chúc cảm thấy tương lai không còn mơ hồ không rõ nữa.
Nhưng cậu lại nhớ đến thái độ của Lộ Nguyên Hầu lúc nãy, không nhịn được mà lo lắng lên.
Tiên sinh vừa về đã vào thư phòng…!Là có chuyện gì rồi sao?
Bởi vì cậu nghe thấy tiếng điện báo khẩn cấp vang lên trên vòng tay của ngài ấy…
Hạ Mễ Chúc đắn đo một hồi rồi vẫn quyết định đứng lên đi qua thư phòng.
Bước chân cậu tuy chậm nhưng vẫn rất vững vàng.
Thật lòng mà nói thì mang theo mười mấy ký gạo trước bụng như vậy không thể nói là dễ chịu được.
Thế nhưng cậu là một người đàn ông, còn trải qua huấn luyện, không đến mức yếu ớt như Omega.
Chỉ là thời điểm cậu xuất hiện ở trước cửa thư phòng, người đàn ông kia vẫn lập tức đứng dậy đi tới đỡ cậu.
“Em chỉ muốn…”
Cậu ngập ngừng nhìn hắn, nhưng nói chưa hết câu đã bị cái lắc đầu của Lộ Nguyên Hầu chặn lại.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
Lộ Nguyên Hầu đỡ cậu đi vào phòng, đặt cậu cẩn thận trên ghế dựa trước bàn làm việc của hắn.
Bản thân hắn ngồi quỳ trước người cậu, mặt áp vào bụng cậu im lặng một lúc lâu.
Hạ Mễ Chúc không có thúc giục.
Ở lúc này cậu cảm thấy rất an tâm.
Dù bất an trong lòng vẫn còn, nhưng cậu tin tưởng vào người nam nhân này.
“Em còn nhớ trận chiến gần nhất của chúng ta với Hạ quốc?”
Giọng người đàn ông vẫn trầm trầm như vậy nhưng lời nói lại khiến Hạ Mễ Chúc giật mình.
“Là bởi vì tranh giành đảo Vàng.”
Cậu cẩn thận trả lời.
Lại không nhịn được hỏi: “Hạ quốc lại gây chuyện sao ạ?”
Tim cậu đập nhanh hơn nên khiến cho cái bụng tròn nhấp nhô với biên độ lớn.
Nhưng nó nhanh chóng được bàn tay to rộng của người đàn ông vuốt ve, trấn an.
Đồng thời chủ nhân của bàn tay đó cũng lắc đầu.
Chỉ là Hạ Mễ Chúc chưa kịp để tâm xuống đã nghe hắn nói: “Là đảo Vàng xảy ra chuyện.”
Đảo Vàng?
Cái tên đảo Vàng này đã thể hiện rõ điểm đặc biệt của nó, là một hòn đảo chứa đầy vàng.
Bởi vì nó mà Tây quốc và Hạ quốc đánh nhau sứt đầu mẻ trán cuối cùng phải dùng cách đình chiến để tránh tổn thất, đồng thời đảo Vàng cũng bị chia làm hai.
Nhưng nếu không phải do Hạ quốc thì đảo Vàng có thể có chuyện gì? Trên đảo không hề có dân cư sinh sống mà chỉ có quân đội đóng giữ cùng bộ phận khai thác…
“Bên ta đã mất liên lạc với quân đội trên đảo.”
Trái tim Hạ Mễ Chúc lộp bộp một chút, nhưng cậu lập tức hỏi: “Hạ quốc! Còn họ thì sao?”
Hạ quốc cũng giống họ, nếu họ có chuyện, vậy Hạ quốc…
“Cũng vậy.”
Lòng cậu triệt để trầm xuống.
Tuy chưa biết tình huống thế nào, thế nhưng cậu đã hiểu tại sao người này lại như vậy rồi.
“Ngài phải đích thân đi sao?”
Cậu trầm giọng hỏi, có chút buồn bã và bất an nhìn sườn mặt người đàn ông dù quỳ gối trước mặt cậu vẫn thật cao lớn khí khái.
Là thân hình có thể chắn mưa chắn gió cho cậu, còn có dân chúng đế quốc.
Cậu biết, nếu đảo Vàng thật sự có chuyện, ngài ấy sẽ không ngồi yên.
Cậu biết cậu không ngăn được, cũng không thể ngăn, chỉ có thể lo lắng.
Lộ Nguyên Hầu không có bất ngờ khi tiểu Beta có thể đoán được đến như vậy.
Hắn cũng nhận ra cảm xúc trong lời nói của cậu mà đặt một nụ hôn thành kính lên cái bụng tròn của cậu, không tiếng động trấn an.
Đặng nói: “Tôi phải đi xem thử những người trên đảo có an toàn hay không.
Tôi sẽ cố gắng xử lý sớm rồi trở về trước khi em sinh.”
…………