Bạn đang đọc Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng! – Chương 12: Buổi Sáng Đầu Tiên
Hạ Mễ Chúc nén cảm giác xót xa chạy đi vệ sinh thay đồ, trong quá trình đó Mạc Thanh cũng không bế đứa nhỏ đi mà đứng đợi cậu.
Đồng hồ đã chỉ đến bốn giờ năm mươi phút, Hạ Mễ Chúc cũng hoàn tất công đoạn chuẩn bị, quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Mạc Thanh.
“Bảo bối ngoan, ba ba đi học, buổi trưa gặp lại nhé!”
Hạ Mễ Chúc cúi đầu hôn lên má nó một cái.
Giống như đến lúc này nó mới thật sự hiểu rõ cậu muốn làm gì, nghe cậu nói xong thì ngáp một cái, đôi mắt nhỏ cũng nhắm lại, hơi nép vào lòng Mạc Thanh ngủ say.
“Đi đi.”
Mạc Thanh cười nhỏ giọng bảo.
Hạ Mễ Chúc gật đầu, nhanh nhẹn ra cửa.
Lúc này trời vẫn còn chưa tỏ, xung quanh vẫn còn tối đen, chỉ có ánh đèn đường là nguồn sáng duy nhất.
Gió đêm quất vào mặt khiến cậu tỉnh táo hẳn.
Xốc lại tinh thần, Hạ Mễ Chúc vung chân lên chạy đi.
Thời điểm lạnh giá, chạy bộ làm nóng người là phương pháp tốt nhất.
Lúc cậu chạy đến nơi tập hợp vẫn còn kém năm phút mới đúng năm giờ.
Trên sân lúc này đã có hơn nữa số sinh viên năm một, mọi người đều bởi vì nhiệt độ lúc này mà không thể đứng yên một chỗ, không phải vung tay vung chân thì cũng chạy tại chỗ làm nóng người.
Học viện quân đội không phân thời gian huấn luyện quân sự như những nơi khác.
Cả quãng thời gian học tập ở đây đều phải huấn luyện quân sự.
Thế nhưng này chỉ giới hạn đối với một số chuyên ngành, một số khác lại không cần huấn luyện nhiều như vậy.
Tuy vậy tại thời điểm này sinh viên năm một của cả học viện đều phải tập trung tại đây.
Có điều, học viện không có chỉ Alpha mà còn cả Beta và Omega.
Alpha và Beta có thể không nói đi, nhưng Omega vốn thể lực thể năng đều không bằng hai người kia, hiện tại đến Alpha còn có người chịu không được rét lạnh của cuối đêm, chứ nói chi là Omega.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Bạn Thân Của Anh Trai
2.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
3.
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
4.
Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
=====================================
Ngoài bộ đồng phục rằn ri trên người thì không thể mặc thêm cái gì khác.
Dù bộ đồ này cũng rất dày thế nhưng nó cũng không thể che hết cái lạnh của cuối đêm mờ sáng.
Mặt trời còn chưa có ló dạng đâu.
Hạ Mễ Chúc nhìn một đám Omega rút lại gần nhau run cầm cập mà xót thay cho họ.
Nhiều người còn không khống chế được pheromone của mình, trong không khí se lạnh vởn lởn chút hương vị ngọt ngọt, kích thích những Alpha như hổ rình mồi bên cạnh.
May mắn trời quá lạnh khiến cho lửa nóng gì đó của đám Alpha vừa nổi lên đã bị dập tắt hết.
Mà họ cũng ý thức được không thể để xảy ra chuyện nên tự giác né đi thật xa.
Trong quân đội không phải không có Omega, Omega làm quân y rất phổ biến.
Nhưng Omega trong học viện quân đội không có nhiều, người có thể từ đây tốt nghiệp đi ra số lượng càng thê thảm hơn.
Nhưng nếu họ có thể tốt nghiệp thì tương lai muốn xin vào bệnh viện quân y sẽ nhiều hơn, có thể vào quân khu làm y tá.
Tất nhiên không phải họ ưa thích gì nơi đó, quan trọng là có thể có cơ hội tiếp xúc với quân nhân, kiếm được một Alpha có quân hàm cao làm bạn đời.
Hiện tại năm một cũng chỉ có mười Omega thôi.
Không biết có phải do học viện khống chế hay không.
Dù sao cái nơi toàn là Alpha như thế này, kỷ luật nghiêm minh, có Omega cũng rất phiền toái.
“Mễ Chúc!”
Hạ Mễ Chúc đang loay hoay thì nghe tiếng gọi quen thuộc của Giang Tấn.
Hắn đến cũng đủ đúng giờ, theo sau hắn là giáo quan không rõ từ nơi nào xuất hiện.
Giáo quan có ba người.
Nếu chỉ đôn đốc bọn họ chạy chạy thì cũng đủ rồi.
“Tập hợp! Đúng theo chuyên ngành!”
Một trong ba vị giáo quan hô lên, âm thanh vang dội trong đêm lạnh có cảm giác bay đi thật xa.
Theo sau là vài phút nhốn nháo của đám sinh viên.
Nhưng có thể thấy, tố chất và năng lực tự giác của chuyên ngành tác chiến mạnh hơn nhiều so với những nhóm khác, họ chỉ mất một phút để xếp hàng một cách trật tự nhất, đứng theo lớp hôm qua khi họ học tiết lịch sử quân đội.
Tiếp theo là những chuyên ngành khác, kết quả gần năm phút mới xếp xong.
Sắc mặt nhóm giáo quan có chút xấu, thế nhưng chẳng ai nói gì, lạnh mặt nhìn bọn họ lộn xộn.
“Hôm nay là như vậy.
Nhưng bắt đầu từ lần sau, trong vòng một phút lớp nào còn lộn xộn thì cả lớp đó đều bị phạt chạy năm vòng sân trường.
Một người làm cả nhóm đều bị phạt.
Hiểu hay không hiểu!?”
Giáo quan lạnh lùng lên tiếng, nói đến cuối còn quát lên thật lớn.
“Rõ!”
Cả đám người đánh cái rùng mình, vậy mà còn rất đồng điệu hô lên thật to.
Chấp hành mệnh lệnh cấp trên là yêu cầu cơ bản của mỗi quân nhân.
Dù bọn họ có thân phận gì, đã vào đây rồi thì phải nghiêm chỉnh.
Giáo quan ở đây có quyền đuổi bọn họ nếu họ dám lộn xộn.
Đuổi ở đây cũng không phải là đuổi học ngay, nhưng bị đuổi ba lần thì chính là đuổi học.
Hạ Mễ Chúc đứng ở phía trước Giang Tấn, trên mặt không có nhiều cảm xúc.
Thái độ của cậu nghiêm túc cũng khiến cho hắn nghiêm túc theo, đồng thời làm hắn hiểu được cậu rất cố gắng, không phải nói suông.
“Bắt đầu từ bên đó, mỗi người đeo năm ký vật tư chạy năm vòng sân huấn luyện này thì có thể trở về ăn sáng luôn.”
Giáo quan không chút chần chừ mà ban bố mệnh lệnh tiếp theo cho họ.
Hướng giáo quan chỉ có một đống những túi cát nhỏ, mỗi túi hai ký rưỡi.
Bắt đầu từ chuyên ngành tác chiến trước.
Hạ Mễ Chúc vừa nghe dứt câu đã lao ra khỏi đội ngũ của lớp.
Lớp cậu xếp đầu tiên nên cũng gần chỗ đó nhất, nhưng cậu lại là người phản ứng trước tiên.
Giang Tấn chỉ bị khựng lại nữa nhịp vì bị cậu ảnh hưởng, sau đó lập tức đuổi theo.
Có sự bắt đầu thì mọi người như ông vỡ tổ, lớp lớp lao ra.
Hạ Mễ Chúc đeo hai túi cát hai bên, quay người bỏ chạy.
Giang Tấn đuổi theo bên cạnh.
Thế nhưng hai người đều không có vội vàng mà chạy được chậm, tốc độ vừa phải tiến lên.
Vì vậy mà rất nhanh đã bị vượt qua.
Hạ Mễ Chúc nhìn những đôi chân dài chạy nhanh phía trước, thật sự rất hâm mộ.
Cậu lại nhìn Giang Tấn bên cạnh, càng thêm ghen tỵ.
Không phải tự nhiên mà Giang Tấn nghĩ Hạ Mễ Chúc là Omega cải trang.
Beta có thân hình mảnh mai, cao một mét bảy tám như cậu thật sự là rất nhỏ con, so với Alpha như Giang Tấn thân hình cao lớn một mét tám lăm thì càng thấy rõ sự chênh lệch.
Trong đám người lớp họ cũng có những Beta khác nhưng ai nấy đều cao lớn hơn cậu.
Có thể nói Hạ Mễ Chúc là nhỏ con nhất, đứng giữa một đám gấu lớn thì chính là con khỉ.
“Cậu có thể chạy trước.”
Hạ Mễ Chúc nhỏ giọng nói với hắn.
Cậu không muốn liên lụy hắn.
“Mới có vòng đầu, không vội.”
Giang Tấn nói thật.
Hạ Mễ Chúc nhìn ra được nên không lại nói nữa.
Họ cũng không trao đổi gì nữa vì có giáo quan chạy theo nhìn, bị bắt là nói chuyện trong lúc chạy sẽ bị phạt chạy thêm một vòng, cứ thế tính tới.
Vòng đầu tiên không có nhiều chênh lệch giữa người với người, tất nhiên không tính nhóm chuyên ngành khác cũng như đám Omega kia.
Vòng thứ hai bắt đầu xảy ra sự biến hóa, Beta sẽ chạy tụt lại phía sau, Alpha sẽ chạy trước.
Vòng thứ ba một số Beta đã thở hồng hộc, Omega chống eo mà chạy.
Đừng có nhìn năm vòng mà nói ít, mỗi cái vòng là hai cây số.
Đối với những người chưa bao giờ hoặc ít vận động, thể lực yếu thì hai cây số đủ để mài chết họ.
Từ lúc bắt đầu chạy cho tới lúc buổi học sáng diễn ra là hai tiếng nhưng chưa chắc có người chạy kịp, còn có thể ăn sáng được đâu..