Bạn đang đọc Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng! – Chương 108: Co Đầu Rụt Cổ
“Đại gia, hai người ở đây.”
Đường Liêm dẫn đường cho một nhà ba người đến phòng mà hắn chuẩn bị cho họ.
Căn phòng này độ rộng cũng không kém phòng của họ ở quân khu chút nào.
Quan trọng nhất là trong phòng còn có một cái giường nhỏ, nhất định là chuẩn bị cho tiểu Mễ Thụy.
“Cái giường này tôi phải gấp rút đi chuẩn bị mới kịp đấy.”
Hắn lập tức tranh công.
“Cảm ơn anh.”
Hạ Mễ Chúc thật lòng nói.
Ngược lại là Lộ Nguyên Hầu chả thèm để ý, đem đứa nhỏ đã ngủ gật trên vai thả xuống giường.
Đường Liêm bĩu môi, nhưng vẫn là tiếp lời Hạ Mễ Chúc: “Phu nhân không cần để ý, đều là trong phận sự.”
“Không… Không cần gọi tôi là phu nhân đâu…”
Hạ Mễ Chúc xấu hổ sửa hắn.
“Không thể, không hợp quy củ.
Lão gia sẽ cắt lương tôi.”
Đường Liêm lập tức lắc đầu, lại nói: “Phu nhân cứ xem như gió thoảng qua tai đi.
Hai người nghỉ ngơi cho khỏe trước, tôi đi đây.”
Nói xong hắn đi luôn, không cho Hạ Mễ Chúc có cơ hội thương lượng với hắn điều này.
Hạ Mễ Chúc bệt miệng nhìn Lộ tiên sinh.
“Mặc kệ hắn đi.”
Lộ Nguyên Hầu nhéo nhéo mặt cậu nói.
“Rốt cuộc ngài có thân thế như nào vậy?”
Hạ Mễ Chúc uốn lưỡi ba lần cẩn thận hỏi.
“Không phải cái gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng đâu.
Nhưng hiện tại tôi không nói được, sau này em nhất định sẽ biết.”
Lộ Nguyên Hầu chỉ nhìn mặt cậu thôi là biết cậu đang bổ não cái gì, chỉ là thứ nên nói hắn đều đã nói, thứ không thể nói thì chưa nói được.
Hạ Mễ Chúc nghe câu đầu thì có chút xấu hổ, đến câu sau lại không cảm thấy ngoài dự đoán chút nào, chỉ là cậu vẫn hỏi: “Bên dưới ngài còn anh em sao?”
Ít nhất cậu vẫn tò mò về người nhà của Lộ tướng.
“Không có, ba tôi chỉ có mình tôi thôi.”
Lộ tướng lắc đầu, lại nói: “Nhưng cha tôi thì vẫn còn.”
Hạ Mễ Chúc giật mình hiểu ra.
“Em không cần để tâm những người đó, chỉ cần biết gia gia của đứa nhỏ là được rồi.”
Hắn sờ đầu tiểu Beta dặn dò.
Hạ Mễ Chúc ngoan ngoãn gật đầu.
…
Một nhà ba người đến đế đô trong thầm lặng, chẳng có ai biết họ đang ở đâu trừ vị kia trong cung điện.
Khúc Ninh đến đế đô thì được sắp xếp trong dịch trạm, nơi tiếp đón sứ thần các nước đến tham gia.
Đêm đầu tiên ở đây, Khúc Ninh đã phải chào đón một người.
Khúc Ninh nhìn Omega nữa quen nữa lại chẳng quen đang đứng đó, rất không hiểu đối phương đến đây làm gì.
“Tôi là Diêm Tố Nhữ.”
Diêm Tố Nhữ lãnh đạm giới thiệu mình.
“Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Khúc Ninh ngộ ra, nhưng không mặn không nhạt mà trực tiếp hỏi.
Đối với Omega đầu óc không có này, Khúc Ninh dù bị Hạ Mễ Chúc đem ra so sánh nhiều lần cũng không cảm thấy mình cùng cô ta là một dạng người.
Đương nhiên là cậu không muốn có dây mơ rễ má với đối phương rồi.
“Nếu không phải cậu quá khó tìm, tôi nhất định không cần đến đây.”
Diêm Tố Nhữ khó chịu, lại nói: “Tôi biết cậu thích Lộ tướng, còn từng ăn quả đắng của Hạ Mễ Chúc kia.
Tôi có thể giúp cậu.”
“Tại sao?”
Khúc Ninh khó hiểu.
Một người hai người đều cùng một mục đích, cũng xem như là tình địch, hợp tác là hợp tác thế nào chứ.
Chưa kể, sao cô ta nghĩ rằng cậu sẽ hợp tác cùng cô ta.
Chỉ vì cậu và cô ta đều là những người trộm không được còn mất nắm gạo à?
“Tôi không muốn Lộ Nguyên Hầu nữa, nhưng tôi muốn Hạ Mễ Chúc sống không yên ổn.
Với khả năng của tôi ở đế đô, nhất định có thể hợp tác cùng cậu.”
Diêm Tố Nhữ không phải là không có tâm cơ, chỉ là cô ta quá ngạo mạn lại không biết nhìn tình huống mà thôi.
Khúc Ninh nhíu mày nhìn cô ta.
“Cô có thể giúp tôi cái gì?”
“Chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu tính làm gì để có được Lộ Nguyên Hầu, sau đó tôi sẽ giúp cậu làm chuyện cậu muốn được dễ dàng hơn.
Nhưng cậu cũng phải giúp tôi xử lý Hạ Mễ Chúc.
Ít nhất là khiến cho cậu ta bị Lộ tướng bỏ rơi.”
Đợi Hạ Mễ Chúc bị bỏ rồi, cô có mười vạn cách để dày vò cậu ta.
Diêm Tố Nhữ độc ác nghĩ.
“Làm sao tôi biết được cô có thể giúp được tôi hay không hay là kéo tôi xuống nước cùng?”
Khúc Ninh ngồi bắt chéo hai chân, khinh thương nhìn cô ta: “Tôi là không tin tưởng vào khả năng của cô.”
Diêm Tố Nhữ không ngờ Khúc Ninh lại nói năng thẳng thừng như vậy, không chút khách khí mà mỉa mai cô ta.
“Trước đó là tôi khinh thường cậu ta.
Hiện tại, nơi này là đế đô, tôi cũng không phải làm một mình.
Tôi cùng lắm chỉ hỗ trợ cậu thôi.”
Diêm Tố Nhữ đè xuống giận dữ trong lòng, lạnh mặt nói: “Nếu cậu không thích thì thôi.”
Nói xong cô ta xoay người rời đi.
“Khoan đã.”
…
“Hôm qua con đã đi đâu?”
Diêm Hầu ở trên bàn cơm không có biểu tình lơ đãng hỏi Diêm Tố Nhữ đang ngồi bên cạnh.
“Con đi ăn cơm với bạn.”
Diêm Tố Nhữ một bộ nhu thuận đáp lại.
Từ sau sự việc kia, Diêm Tố Nhữ không có đi học nữa mà được đón về đế đô, theo lệnh của Diêm Hầu ở yên trong khuê phòng, chớp mắt cũng có hai tháng hơn rồi.
Thật lòng mà nói Diêm Tố Nhữ cũng không muốn ra ngoài, xã giao gì đó thì càng không.
Không phải cô ta không muốn, đơn giản là vì ai cũng dùng ánh mắt mỉa mai để nhìn cô ta, Diêm Tố Nhữ làm sao chịu nổi.
Nhưng bởi vì thấy cô ta ngoan ngoãn nên thái độ của Diêm Hầu đối với Diêm Tố Nhữ mới tốt lên.
Vậy mà sự việc vừa mới lắng xuống thôi, Diêm Tố Nhữ đã lại đi ra ngoài rồi.
Không phải chứ Diêm Hầu rất muốn nói hiện tại sẽ có ai chịu ra ngoài xã giao với đứa con gái này của ông ta sao.
Bây giờ ông không thể trông cậy vào Diêm Tố Nhữ có thể làm nên trò trống gì nữa, miễn cô đừng có gây chuyện khiến ông ta mất mặt là tốt rồi.
Đợi tìm được người thích hợp rồi gả đi, học cũng không cần nghĩ nữa, đỡ rắc rối.
Bởi vì một chút việc mà ông ta đã cố ý dè chừng Lộ Nguyên Hầu rồi, vậy mà đứa con gái này lại không khiến ông bớt lo, cứ phải tìm phiền toái cho ông.
“Con tốt nhất đừng có gây thêm rắc rối gì cho Diêm gia, cho ta nữa.
Mà lại, ta đã bàn tính chuyện hôn sự cho con rồi, con ngoan ngoãn một chút, đợi ngày đi xem mắt đi thôi.”
Diêm Hầu thật tình không muốn nói nặng với đứa con gái này, dù sao ông vẫn yêu thương cô nhất.
Nếu không sao lại chiều chuộng dung túng cô như vậy, để rồi dưỡng lên cái tính tình không sợ trời đất này.
Diêm Tố Nhữ trong lòng có tính toán, đương nhiên sẽ không chống đối ông.
“Con nhớ, thưa cha.”
Diêm Hầu thật sự là ăn bộ dáng này của cô, không có nghĩ ngợi gì nữa.
…
Từ Phong ngồi trong phòng bao của một câu lạc bộ đêm nổi tiếng tại đế đô, khuôn mặt còn mang theo một vết sẹo dài chìm trong bóng tối mờ ảo trông lại càng có vẻ âm trầm trầm.
Một tay hắn cầm điếu xì gà đặt trên bắp đùi săn chắc, một tay gác lên thành ghế da, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi tựa như lúc nào cũng có thể bùng nổ, bộ dáng thật sự là không dễ chọc.
Không có chút nào không nói rằng hắn không phải là một người lương thiện cả.
Nhưng ở một nơi thế này, hắn như vậy lại trở nên bình thường.
“Nghe nói sắp có một mối lớn bên kia biên giới.”
Một người đàn ông trông dáng vẻ cũng không kém phần hung ác, tay ôm một thiếu niên còn không ngừng sờ soạn mạnh bạo bỗng nhiên nói.
“Không phải nói tạm thời không hoạt động nữa sao?”
Không hoạt động ở đây là nói về những mối buôn lớn, chứ buôn bán nhỏ thì chưa từng ngừng lại.
Trải qua nhiều năm tích lũy, cho dù là đế quốc vận dụng lực lượng lớn nhất đều chưa chắc mò được hết căn cơ của trùm buôn phi pháp này..