Bạn đang đọc Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng! – Chương 102: Ôn Nhu Hương
Vệ Kiêu nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Hạ Mễ Chúc, muốn nói gì lại bị nụ cười ái ngại xấu hổ của cậu chặn.
Thôi đi, nhìn hiện tại thì có vẻ mâu thuẫn đã được giải quyết rồi.
Chồng chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hắn lại cho rằng Hạ Mễ Chúc không phải người sẽ giận dỗi vô cớ trừ tâm tính có phần yếu đuối mà thôi.
Cộng với năng lực của Lộ Nguyên Hầu, hắn nghĩ không có chuyện gì mà không thể giải quyết được.
Chỉ là nhìn thấy cuộc sống của bạn thân mình như vậy, dù Vệ Kiêu trước đó có hâm mộ, hiện tại lại không nghĩ vậy nữa.
Hôn nhân gì đó quá phức tạp, hắn còn chưa muốn đâu.
Vẫn là tìm gấu nhỏ chơi chơi chút là được rồi.
Một trận phong ba không lớn không nhỏ, bởi vì tâm tình Hạ Mễ Chúc không tốt nên buổi tối Lộ Nguyên Hầu đến căn-tin quân khu lấy đồ ăn, một nhà ba người giải quyết nhanh gọn, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ luôn.
Hạ Mễ Chúc khóc lóc cả một buổi, vốn dĩ nên là mắt mở không lên vì sưng húp và mệt mỏi, hiện tại chôn mình trong đóng chăn, hít vào mùi hương đặc trưng của ngài ấy, thế mà tâm tình lại có phần thấp thỏm không yên.
Cậu sợ người kia vẫn còn giận…
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm khép hờ vọng vào lòng Hạ Mễ Chúc, khiến cậu càng thêm tâm phiền ý loạn.
Chỉ là đôi mắt đau đớn phản đối cậu lại nhiều hơn gắng gượng, ở trong mùi vị quen thuộc khiến tâm tình cậu được trấn an, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Thời điểm Lộ Nguyên Hầu đi ra, nhìn thấy tiểu Beta chỉ lộ mỗi một mái tóc mềm mượt đen bóng bên ngoài chăn, còn lại đều vùi cả vào trong chăn, nho nhỏ một cục có vẻ yếu ớt bất lực đáng thương mà đáy lòng mềm nhũn.
Đến hiện tại mà nói, Lộ Nguyên Hầu cũng không biết mình có yêu tiểu Beta không.
Nhưng ít ra hắn biết, hắn sẽ cưng chiều, bao dung, đau lòng em ấy, sẽ lo lắng khi không biết em ấy có thật sự tốt, sẽ lo nghĩ nhiều hơn tâm tình của em ấy.
Miễn là hắn không vứt bỏ, hắn sẽ tiếp tục cưng chiều, không nhận rõ được thì có làm sao.
Lộ Nguyên Hầu hắn là người thuộc phái hành động, so với nói nhiều, hắn thích làm hơn.
Cùng lắm sau này hắn dùng phương pháp mạnh bạo chút, để cho tiểu Beta nhận rõ được hiện thực có bao nhiêu tốt đẹp hơn là nói nhiều với cậu.
Đôi lúc hắn cảm thấy cậu rất dễ dỗ, lúc lại thấy cậu rất cứng đầu, còn thích nghĩ những cái tiêu cực.
Tóm lại là tất cả kiên nhẫn của hắn đều được tiêu sài hết trên thân tiểu Beta ngốc nghếch này rồi.1
Nói thì sợ rằng không dỗ dành được tiểu Beta, vậy hắn nên làm thôi.
…
Hạ Mễ Chúc trong mơ hồ hồ ngủ, cảm giác được bản thân bị vớt đến trong một vòng tay ấm nóng khiến cậu đặc biệt an tâm, yêu thích.
Cậu vô thức rút vào lòng đối phương, hai tay ôm cổ người đó dụi dụi, mười phần ỷ lại.
Ai đó đối với hành động đáng yêu không khác gì tiểu Mễ Thụy dính người cười khẽ một cái.
Tiếng cười sát bên vành tai non mềm của Hạ Mễ Chúc, âm thanh trầm khàn quyến rũ, nhiệt độ nóng hổi…!Tất cả đều khiến nó ửng hồng lên trong vô thức.
Hạ Mễ Chúc có chút mơ hồ nghĩ mình đang mơ, mơ một giấc mộng thật đẹp.
Ở trong mộng cậu nghe thấy âm thanh mê người của tiên sinh nhà mình thủ thỉ gì đó cậu nghe không rõ.
Thế nhưng từng cái hôn lên mắt, lên mũi…!Lên trên cánh môi một cách ôn nhu cưng chiều nhất lại khiến cho cậu nhận ra được yêu thương vô bờ bến của ngài ấy.
“Tiên sinh…”
Cậu vô thức gọi, hai tay ôm lấy đầu ngài ấy, dâng lên càng nhiều hơn thơm ngọt đến bên miệng nam nhân.
Hạ Mễ Chúc còn thấy không đủ mà quắc chặt hai chân ôm lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, giống như muốn đem mình dung hòa thành một cùng ngài ấy, không thể tách rời.
Người kia đối với hành động của cậu chỉ cười cưng chiều, bàn tay lớn nhẹ vuốt sống lưng trơn bóng bên dưới lớp áo ngủ, im lặng trấn an.
Hạ Mễ Chúc bị vuốt ve đến mềm, thân mình thả lỏng hơn nhưng không hề buông vòng tay ra.
“Tiên sinh…!Ưm…”
Cậu rầm rì gọi, không nghe thấy âm thanh cậu thích đáp lời nhưng lại đổi lấy từng cái hôn lên hổm cổ, lên xương quai xanh tinh tế đã có thịt hơn trước kia.
Hạ Mễ Chúc ở trong giấc mộng đẹp đẽ lại ngày càng trở nên ướt át này dần dần chìm đắm đến không nhận rõ được đâu là thực, đâu mà mơ.
Người kia âu yếm từng tấc da thịt cậu với một sự ôn nhu khiến cậu mê đắm.
Từ đôi môi đến cổ, từ vành tai non mềm, xương quai xanh nhạy cảm đến hai con thỏ nhỏ trước ngực, từ vùng bụng nhỏ với vài thớ cơ đáng yêu cho đến chân dài thon thả, bắp đùi trong rồi đến những ngón chân đều được yêu thương tận tình.
Hạ Mễ Chúc ở trong ôn nhu hương dần trở nên ướt mềm, cậu nhỏ thẹn thùng ngẩng đầu lên, còn khóc lóc nhỏ vụn chọc người yêu.
“Tiên sinh…!Tiên sinh…!Ư hư…”
Hạ Mễ Chúc nức nở rằm rì, mềm như một bãi nước xuân trên chiếc giường rộng lớn.
Thân mình ửng đỏ mê người, đôi mắt không mở nhưng khóe mắt lại hồng hồng ướt át.
Cậu ở trước mặt tiên sinh nhà mình bày ra một dáng vẻ yếu ớt nhưng mị hoặc nhân tâm.
Cậu nhỏ ê ấp giữa đôi chân thon gầy, cửa mình lấp ló giữa hai cánh mông cong mẩy phản chiếu chút tia nước óng ánh kiều diễm.
Ngón chân nhỏ xinh cuộn lại mở, những ngón tay bởi vì kích tình bị người đốt lên mà vô thức nắm lấy chăn nệm bên dưới, môi hồng còn không ngừng gọi “tiên sinh”, gọi đến lòng ngực ai đó đầy ấp, tự tình tên là yêu thương, cưng chiều đã muốn tràn ra ánh mắt.
Đáp lại những tiếng gọi mang theo khát khao khó nhịn của Hạ Mễ Chúc là cẳng chân bị người nắm lấy, nhẹ nhàng tách ra.
Tựa như cảm thấy cái nhìn chuyên chú của người đó, tiểu Mễ Chúc thẹn thùng run rẩy, nước xuân lại rỉ ra nhiều hơn.
“Tiên sinh…!Yêu em đi…”
Chủ nhân của nó phóng túng mà vươn tay hướng về tiên sinh nhà mình, mềm nhũn năn nỉ ỷ ôi.
Hạ Mễ Chúc trong cơn mê tình nghe thấy người kia khàn khàn “ừm” một tiếng, sau đó cậu đã được kéo vào một trận ôn nhu kiều diễm đến không muốn thoát ra chút nào cả.
Tất cả mọi thứ đều được diễn ra một cách nhẹ nhàng nhất, cũng tràn đầy những tự tình mang tên yêu thương cưng chiều mà Hạ Mễ Chúc luôn khao khát.
Người kia dùng hành động có phần hương diễm này nói cho cậu biết hắn có bao nhiêu yêu cậu, đau cậu, chỉ muốn mang đến những thứ tốt nhất cho cậu mà thôi.
So với lần đầu tiên được yêu, lần này sự ôn nhu của người kia còn mang theo chút tâm tình mãnh liệt khó nói.
Rõ ràng cũng là cẩn thận chậm chạp như vậy, cớ gì cậu lại cảm thấy kích động hơn rất nhiều, muốn cuộc yêu này mãi kéo dài đến thiên trường địa cửu.1.