Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 17: Tình địch không mời mà đến


Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Chương 17: Tình địch không mời mà đến

“Dương Thụ!” Lâm Ngạn giật mình nhìn người đàn ông đứng ở cửa nhà của cậu, quả thực không thể tin lại ở cái thời khắc này, cái địa điểm này gặp được cái người hẳn là nên ở bên kia đại dương.

Dương Thụ nhìn thấy nét mặt quen thuộc này, không khỏi khẽ cười ra tiếng, “Thế nào, không chào đón anh như vây?”

“Đương nhiên không!” Lâm Ngạn cuối cùng từ trong kinh ngạc hoàn hồn, cao hứng ôm cổ y, “Hoan nghênh về nước!”

Dương Thụ đồng dạng cũng thật cao hứng, xuất ngoại hai năm, nghĩ nhiều nhất vẫn là cái người trước mắt này. Ôm ấp quen thuộc, người quen, thật tốt!

Bọn họ là bạn cũ gặp lại đặc biệt vui vẻ, thế nhưng Chu Mặc ngồi ở ghế tài xế rất là không cao hứng, vô cùng mất hứng. Từ lần thứ hai gặp lại Lâm Ngạn đến nay, hắn cũng không thấy được nụ cười chân thành như vậy ở trên mặt người này, tươi sáng như vậy!

Đẩy cửa xe ra, đứng ở phía sau Lâm Ngạn, thu lại đáy lòng không vui, nét mặt có chút nhàn nhạt, “Lâm Ngạn, vị này chính là?”

Dương Thụ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không đợi Lâm Ngạn mở miệng liền tự giới thiệu mình một chút, “Dương Thụ, bạn của Lâm Ngạn.”

Chu Mặc híp mắt, đáp lễ Dương Thụ lại một chút, “Chu Mặc, chuẩn* bạn trai Lâm Ngạn.” (Chuẩn: chuẩn mực hay là tiêu chuẩn. Có thể nói là bạn trai đúng chuẩn.)

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt Dương Thụ lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc trong nháy mắt, quay đầu nhìn Lâm Ngạn liếc mắt, thấy cậu lắc đầu không ngừng, liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Nhìn xem, cái chữ chuẩn này học vấn rất lớn a.


Lâm Ngạn đứng ở giữa hai người đàn ông này, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áp bách. Dương Thụ thuộc về đàn ông hào hoa phong nhã, nho nhã, vóc dáng cao xấp xỉ Chu Mặc, thế nhưng khí thế trên người cũng không phải cái loại cảm giác làm cho người ta áp bách này, thế nhưng không biết vì sao, đứng chung một chỗ cùng Chu Mặc, Lâm Ngạn không khỏi nghĩ hai người này đều rất có khí thế. Suy nghĩ lung tung thoáng qua trong đầu, nếu bàn về khí thế ai có thể hơn được Chu Mặc. Lâm Ngạn vội vàng kéo tay Dương Thụ đang chào, đem người đẩy hướng trong phòng, “Anh đi vào trước.”

Dương Thụ rất là khách khí đối với Chu Mặc gật đầu, liền vào nhà Lâm Ngạn. Chu Mặc đứng ở ngoài cửa, mặt nhất thời đen thui, quay đầu nhìn Lâm Ngạn có chút luống cuống, “Người theo đuổi?”

“Không phải, hắn là ân nhân cứu mạng của tôi. Năm đó tôi gặp phải một chuyện rất lớn, là hắn bất kể hậu quả giúp tôi.” Lâm Ngạn trả lời rất bình thản, tựa hồ cậu cùng với Dương Thụ ở trong lúc đó hết thảy đều cũng không có quan hệ đến người nào hết, ở thời khắc như vậy cái vấn đề kia của Chu Mặc có vẻ như đặc biệt là kém khoan dung.

Chu Mặc trong lòng hừ lạnh một tiếng, Dương Thụ này chính là khuôn mẫu tiểu bạch kiểm*, thế nhưng khi ở trước Chu Mặc xem ra cũng bất quá là hạng người ra vẻ đạo mạo. Chưa kịp thành quả?! Nếu như thật là bất kể hậu quả, cũng sẽ không ẩn tình nhìn Lâm Ngạn như vậy.

Chu Mặc là ai, càng như vậy lại càng sẽ không nói xấu Dương Thụ một câu, cười xoa xoa đầu Lâm Ngạn, cùng động tác xoa đầu cho Lâm Đậu Bao giống nhau, Lâm Ngạn có chút bất mãn nhìn hắn.

“Được rồi, nếu bạn tới chơi, liền nhanh vào đi thôi.”

Lâm Ngạn gật đầu, tuy rằng có thể nhìn thấy Dương Thụ cậu cũng thật vui vẻ, thế nhưng chung quy cảm thấy đối với Chu Mặc có chút cảm giác áy náy, nhưng là nếu ngẫm nghĩ cái cảm giác áy náy này là từ đâu mà tới, cậu có nói tỉ mỉ cũng không thể nói rõ được, chỉ có thể kéo kéo góc áo của hắn, cái này hình như đã hình thành một loại tập quán của Lâm Ngạn, mỗi khi thời điểm cậu có khổ sở, đều không tự chủ được thích kéo góc áo của Chu Mặc.

Chu Mặc thấy động tác theo bản năng này của cậu, khóe miệng không tự chủ tràn ra vẻ tươi cười, “Tôi vừa tự giới thiệu như vậy làm khó cho em?”

Lâm Ngạn có chút im lặng nhìn hắn, “Anh là cố ý?”


Chu Mặc lắc đầu, “Tôi không phải cố ý, tôi là cố tình. Chừng nào em đáp ứng tôi, tôi liền lập tức đem chữ chuẩn kia tự xóa.”

“…”

“Được rồi, vào đi thôi, ngày mai tôi đến chỗ Diệp Hằng đón bọn nhỏ, Diệp Cảnh Văn muốn dẫn Diệp Hằng đi gặp bác Diệp, một tuần không ở G thành.”

Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, cậu gần đây quả thực không được rãnh rỗi, Cổ Thành lôi kéo cậu tuyển chọn diễn viên, tuấn nam mỹ nữ đều sắp làm cho cậu chói mù mắt.

“Chu Mặc, cám ơn anh!” Hiện tại Lâm Ngạn đã không chống cự Chu Mặc tiến vào cuộc sống của cậu, có thể đã thành thói quen, có lẽ là đối với cường thế của Chu Mặc bất đắc dĩ, thế nhưng càng nhiều hơn chính là yên tâm đối với Chu Mặc.

Hai người đứng ở cửa nói mấy câu mới đưa Lâm Ngạn vào nhà. Trong phòng Dương Thụ có thể nói đã tham quan toàn bộ chỗ ở sang trọng tạm thời này của Lâm Ngạn, không khỏi có chút chắt lưỡi, người chuẩn bị căn phòng này cho Lâm Ngạn thực sự là dụng tâm. Bất kể là lấy sáng của phòng, màu sắc, gia cụ đồng bộ, cùng với mấy gia dụng phẩm đơn giản đều toát ra tinh xảo thỏa đáng. Trong giây lát nghĩ tới người đàn ông tự xưng là chuẩn bạn trai kia, sóng mắt Dương Thụ lóe sáng, thật đúng là trò chơi của kẻ có tiền….

Bên này Chu Mặc nhìn Lâm Ngạn vào nhà rồi mới lái xe rời đi, bất quá lái không bao lâu hắn liền dừng xe ở bên đường. Lấy điện thoại ra bấm số Diệp Cảnh Văn. Cũng không biết Diệp Cảnh Văn đang làm gì, nghe thanh âm có chút miễn cưỡng.

“Ngày mai tôi đi Hà Lan.”


“Nếu như cậu có thể đi sao Hỏa, tôi có thể tặng cậu quà sắp chia tay.”

“…”

“Thiên Ngữ* đang ở bên cạnh cậu sao?” (Không biết khi nào Thang Viên lại được tác giả kêu cái tên như vậy, vậy nên các bạn có thể hiểu Thiên Ngữ là gọi bé Thang Viên nha)

“Nó đang luyện đàn.”

“Kêu Thiên Ngữ nghe điện thoại một chút.”

“Tôi cũng không phải tổng đài viên nhà cậu!”

“Diệp Hằng hình như còn chưa biết ý nghĩa quan trọng của lần đi Hà Lan này.”

“… Xem như cậu lợi hại!”

Chỉ chốc lát chợt nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lâm Thang Viên, “Chú Chu?”

Nghe thấy thanh âm của con gái, Chu Mặc không tự chủ nở nụ cười một chút, “Thang Viên, ba ba con ngày mai không thể tới đón con được, có một chú gọi là chú Dương tới tìm ba ba của con.”


“…”

Bên kia đầu điện thoại dừng lại chỉ trong chốc lát, Chu Mặc cũng không gấp, bé con kia mưu ma chước quỷ khá nhiều. Quả nhiên chợt nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng than nhẹ, thanh âm Lâm Thang Viên có chút thất vọng, “Có phải là một người dáng dấp thật cao gầy, da rất trắng, mang theo cái kính không gọng đúng không ạ?”

Ánh mắt Chu Mặc lạnh một chút, xem ra vị Dương Thụ này cùng Lâm Ngạn quả thực là ngọn nguồn khá sâu.

“Chú ngày mai đến đón con và Lâm Đậu Bao, có muốn ăn cái gì không, chú có thể mang theo cho bọn con.”

“Chú không cần đâu, bà bà đã mang đến rất nhiều món ăn ngon cho chúng con rồi.”

Bà bà?! Chu Mặc vô cùng kinh ngạc trong nháy mắt, mẹ của Diệp Hằng về nước? Không có khả năng, Diệp Cảnh Văn vì để quét sạch cản trở, đang chuẩn bị đi Hòa Lan gặp cha mẹ vợ đâu. Linh quang chợt lóe lên, Chu Mặc không khỏi nhíu mi, thật đúng là bà bà! (Bà bà chỗ này là gọi bà nội, thế nhưng vì 2 phu phu chưa nhận nhau cũng chưa làm sáng tỏ thân phận nên mình vẫn để là bà bà)

“Thang Viên, hiện tại khuya lắm rồi, nhanh mang theo Lâm Đậu Bao đi ngủ, ngày mai chú đến đón bọn con.”

Lâm Thang Viên nhìn Lâm Đậu Bao đang ở trên ghế salon ngủ đến rối tinh rối mù, có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn là rất lễ phép cùng Chu Mặc chúc ngủ ngon. Hai cha con cúp điện thoại, đồng thời thở dài, họ Dương kia thật đúng là một phiền phức a….

Chú thích:

Tiểu bạch kiểm: là những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.