Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Điềm Tức Chính Nghĩa – Chương 54: Tết âm lịch
Ôn Nhiên biết Thẩm gia có thói quen đón Giao thừa, sẽ thức đến tận 12 giờ đêm, ăn xong sủi cảo rồi mới đi ngủ, lúc này bọn họ về phòng chỉ là để dỗ Phiền Phiền ngủ, đến lát nữa sẽ lại xuống phòng khách để đón Giao thừa với ba mẹ Thẩm.
Vì vậy Thẩm Minh Xuyên chẳng thể làm gì cậu được.
Lần này Ôn Nhiên chọc ghẹo rất vui vẻ.
Thẩm Minh Xuyên nhìn nụ cười gian trá là biết cậu đang nghĩ gì, cực kì ngứa răng chỉ muốn đè cậu xuống đánh vào mông một trận, thế nhưng có lẽ Ôn Nhiên biết bản thân sắp gặp nạn, liền nhanh chân chạy ù (*) đi mất.
(*) Nguyên gốc “脚下抹油” nghĩa là chân như có bôi mỡ
Hai người một trước một sau quay lại phòng khách, ba mẹ Thẩm vẫn đang vừa nói chuyện vừa xem xuân vãn.
Năm nay chương trình không phải quá xuất sắc, ngay cả ba Thẩm hàng năm đều phải xem xuân vãn mà năm nay cũng cảm thấy chán muốn chết, không thấy hứng thú chút nào, ngược lại còn nhìn trúng một cuốn tiểu thuyết cực kì nhàm chán.
Tối nay Thẩm gia từ chối tiếp khách, cả gia đình họ mấy ngày nay đã bị dủ các loại chuyện và đủ các kiểu người tới làm phiền, giờ đang hưởng thụ một đêm yên tĩnh khó có được, cũng chẳng muốn ra ngoài đi dạo.
Nhưng mà nếu chỉ ngồi như vậy, thì quá buồn chán.
“Không bằng chúng ta đánh bài đi, vừa vặn có bốn người.” Mẹ Thẩm đề nghị.
“!!!” Ôn Nhiên nghe được lời đề nghị này thì cằm suýt chút nữa là rơi xuống mặt đất, “Thế gia vọng tộc” như Thẩm gia mà cũng làm cái hành động bình dân như đánh bài sao.
Thú vị thú vị.
Ba Thẩm mặt mày khẽ động: “Trong nhà không có sẵn bộ bài Tây, Minh Xuyên chạy ra ngoài mua đi.”
“….” Thẩm Minh Xuyên vô tình bị sai bảo đang biểu thị mình không hề muốn động đậy.
Ôn Nhiên rất có kinh nghiệm liền nói: “Có thể chơi ở trong app đánh bài cũng được ạ, nhà mình mở một gian phòng, cực kì tiện lợi ạ.”
Đề nghĩ này nhận được ba phiếu nhất trí tán thành, mỗi người đều lấy điện thoại ra, ngồi chơi trong phòng khách, Ôn Nhiên mở một gian phòng chơi, rồi kéo mọi người vào.
Đương nhiên Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên là một phe, ba mẹ Thẩm ở cùng một phe.
Lúc ở đoàn phim những khi được nghỉ không phải quay, Ôn Nhiên thường được các diễn viên khác trong đoàn lôi kéo cho đủ quân số chơi bài, đánh đánh đánh một hồi bản thân liền tự nhận đã luyện ra được kĩ thuật cực kì cao siêu, lại còn có Thẩm Minh Xuyên thông minh như vậy mà.
Việc có thể thắng được ba Thẩm mẹ Thẩm là hoàn toàn không phải nói chơi nha!
Cậu lén lún nhắn tin cho Thẩm Minh Xuyên: Chúng ta có cần phải nhường ba mẹ không anh?
Thẩm Minh Xuyên trả lời cậu: Không cần nhường, em cứ việc phát huy trình độ thật sự của mình.
Ôn Nhiên: Như vậy có thể sẽ bị đánh không? Em cũng có chút lợi hại đó nha (~ ̄▽ ̄)~
Thẩm Minh Xuyên: Tiểu bảo bối lợi hại yên tâm, có muốn đánh cũng là đánh anh.
Cũng đúng mà nhỉ, Ôn Nhiên vui vẻ: Vậy em đây sẽ hạ thủ không lưu tình.
Thẩm Minh Xuyên gửi lại cho cậu một biểu tượng mình mặt cười.
Sau năm ván.
“Sao em lại cảm thấy như mình bị hố ấy.” Ôn Nhiên yếu ớt nói.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đây đã là một đôi vợ chồng già, lại thuộc về loại hình tuyển thủ có thần giao cách cảm, bọn họ chỉ cần cho đôi phương một cái liếc mắt, là có thể giao lưu được xem đối phương có quân bài gì, phải ra lá bài nào.
So với lão thiên còn nghịch thiên hơn đó!
Rốt cuộc cậu cũng biết vì sao lúc nãy Thẩm Minh Xuyên lại gửi cho mình biểu tượng mặt cười khó miêu tả thành lời như vậy.
Bị vả mặt như vậy, quá đau rồi!
Phải ăn một nắm cẩu lương làm tim Ôn Nhiên đau quá, mới nãy rõ ràng cậu cũng giao lưu ánh mắt với Thẩm Minh Xuyên, mà sao đối phương không lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong ánh mắt của cậu vậy?
Mẹ Thẩm đắc ý nói: “Đấu với ba mẹ, hai đứa còn non lắm, đưa tiền đây nào.”
Thẩm Minh Xuyên nộp tiền, kháng nghị: “Con nghĩ như thế này là không công bằng, ba với mẹ phải tách nhau ra, nếu không hôm nay làm sao bọn con thắng được.”
Ôn Nhiên giơ giơ móng vuốt: “Thần tán thành.”
Đôi phu phu bọn họ tuổi còn trẻ chẳng có cách nào để tâm linh tương thông nên kháng nghị, hai cặp đôi liền bị chia lại thành tổ ba con và tổ mẹ con, Ôn Nhiên cùng mẹ Thẩm VS ba Thẩm và Thẩm Minh Xuyên.
Mất đi bàn tay vàng thì chỉ số IQ của mẹ Thẩm trực tiếp giảm thẳng xuống, mà năng lực tính nhẩm của hai ba con nhà họ Thẩm không hề lưu tình chút nào mà đánh cho hai mẹ con tơi bời tan tác, kết cục là Ôn Nhiên và mẹ Thẩm bên này thảm bại.
Sau đó tổ hai ba con đã bị một trận bạo hành gia đình cực kỳ tàn ác.
Cứ như vậy cả nhà chơi đùa vui vẻ cho đến tận khi chuông mừng năm mới điểm, mọi người chúc mừng nhau năm mới vui vẻ, mẹ Thẩm đi lấy sủi cảo cho cả nhà cùng ăn, cuối cùng mới tan cuộc đi ngủ.
Bởi dì giúp việc đã về quê, Thẩm Minh Xuyên bị mẹ Thẩm sai thu dọn bát đĩa mang đi rửa. Ôn Nhiên về phòng để tắm trước, tới lúc Thẩm Minh Xuyên quay lại thì cậu đã tắm xong, đang thay bỉm và cho Phiền Phiền bú sữa.
“Gần đây sức ăn của Phiền Phiền tăng nhiều đó anh,” Ôn Nhiên huơ huơ bình sữa trong tay, “Có thể ăn nhiều hơn 1/3 so với trước đây.”
“Ăn nhiều một chút cho mau lớn, sau này mấy nhiệm vụ như rửa bát đũa để cậu chàng kế tục xã hội chủ nghĩa này đảm đương.”
Ôn Nhiên bật cười: “Anh ghét làm việc nhà đến thế cơ à.”
Thẩm Minh Xuyên nghiêm trang nói: “Nếu như anh ghét ăn cần tây mười phần, thì cái việc này là một trăm phần.”
“……”
Nghĩ đến chuyện mỗi lần Thẩm Minh Xuyên ngưởi thấy mùi cần tây đều nhíu mày một hồi lâu, đúng là cực kì chán ghét món ấy, đột nhiên Ôn Nhiên lại cảm thấy cực kì tội lỗi vì đã bắt hắn rửa bát mấy lần trước.
Thẩm Minh Xuyên trêu Phiền Phiền một lúc, cho đến tận khi nhóc con ấy cáu kỉnh đến mức ngay cả neinei mình yêu thích nhất cũng không thèm uống, lúc ấy tâm tình mới vui vẻ để đi tắm.
Phiền Phiền uống sữa xong, Ôn Nhiên lại thay bỉm cho bé thêm lần nữa, chờ đến khi nhóc con ấy ngủ cậu liền đặt xuống giường cho trẻ con. Hiện tại Phiền Phiền đã không còn phiền nữa, cả đêm chỉ dậy có một lần khoảng từ lúc nửa đêm 12 giờ tới 1 giờ.
Cho nên không cần phải trông liên tục, có thể để bé con ngủ ở giường nhỏ là được, còn để giường lớn cho hai ông ba làm chuyện ân ái.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Ôn Nhiên nằm trên giường, rất nhiều lời chúc mừng năm mới được gửi tới tấp đến chiếc điện thoại nằm trên tay cậu, cậu cũng hồi đáp lại một vài tin nhắn chúc mừng ngắn gọn cho họ hàng bạn bè.
Đàm Mai vẫn chưa ngủ, cũng trả lời tin nhắn chúc mừng của Ôn Nhiên, còn dặn cậu lên trên Weibo đăng một lời mừng năm mới.
Ôn Nhiên có hơi không muốn lên đó.
Mấy ngày nay cậu đều giống như bịt tai trộm chuông tự động chặn hết tất cả những tin tức về giới giải trí, ngay cả việc yêu thích là lên lướt Weibo cậu cũng chẳng làm. Cậu sợ những người hâm mộ sẽ không hài lòng về lời giải thích của mình, cũng sợ sẽ đọc được những bình luận thất vọng của họ.
Nhưng xoắn xuýt một hồi, Ôn Nhiên vẫn đăng nhập vào tài khoản Weibo, từ lần đăng video xin lỗi lần trước, cậu vẫn chưa từng lên thêm lần nào nữa, giờ đăng nhập lại, chỉ trong nháy mắt số bình luận và lượt tag đã làm điện thoại đơ mất vài giây rồi mới hoạt động lại được.
Ôn Nhiên đi đến bên cửa sổ, cậu chụp lại cảnh đêm với hàng vạn ngọn đèn thắp sáng mỗi gia đình ngoài kia, đăng lên cùng với caption: Chúc mừng năm mới.
Chỉ chốc lát sau các bình luận bắt đầu xuất hiện, có thể nhanh như vậy cơ bản đều là fan, đã cài đặt đặc biệt chú ý tới tài khoản của cậu hoặc là một app cơm nắm sẽ nhắc nhở khi cậu đăng Weibo, sẽ đẩy bài đăng lên trước.
Ôn Nhiên nhịn không được mà nhìn bình luận.
[Sofa!]
[Nhiên bảo bảo đăng Weibo a a a a a a a a vui quá! Chúc mừng năm mới!]
[Năm mới vui vẻ, Nhiên bảo bảo và Thẩm ba ba vĩnh viễn hạnh phúc, bất luận là anh thế nào thì em cũng sẽ ngốc nghếch ủng hộ hai người!]
[quq Ca ca nghìn vạn lần không nên vì mấy bình luận của anti-fan trên mạng để ảnh hưởng, bọn em những fan chân chính vĩnh viễn ở bên anh, năm mới vui vẻ.]
……
Chưa tới năm phút đã có hơn 1000 bình luận, hầu như đều là chúc phúc.
Không biết vì sao, Ôn Nhiên nhìn những bình luận vẫn bình thường trước đây, viền mắt lại nóng lên.
Mặc dù đã xảy ra những chuyện không tốt, nhưng vẫn còn rất nhiều fan đứng về phía cậu, dù cậu rất hổ thẹn, nhưng điều đó vẫn không so được so với sự vui mừng.
Ít nhất, vẫn còn rất nhiều rất nhiều người ủng hộ cậu.
Ôn Nhiên lướt một lúc lâu rồi mới tắt máy đi ngủ, lúc này đã gần 1 giờ sáng, chờ đến Thẩm Minh Xuyên ở phòng ngoài sấy tóc xong đi vào thì cậu cơ bản đã lơ mơ ngủ mất rồi, cảm nhận được cơ thể ấm áp của Thẩm Minh Xuyên mang theo khí lạnh tiến vào trong chăn, cậu theo bản năng chui vào lòng hắn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Nhiên cảm thấy được đôi môi nóng ấm của Thẩm Minh Xuyên di chuyển trên cổ mình, tay cũng chẳng hề an phận tiến vào bên trong áo ngủ của cậu.
Ôn Nhiên buồn ngủ không chịu được, lại bị hắn quấy rối chẳng có cách nào ngủ nổi, cổ của cậu lại rất mẫn cảm, những nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng của Thẩm Minh Xuyên cứ hạ xuống, nhột vô cùng.
“Này…” Ôn Nhiên thụi củ chỏ về phía hắn, giọng nói mang theo sự mơ màng, “Anh đừng nghịch nữa.”
“Bảo bối,” Giọng Thẩm Minh Xuyên mang theo mấy phần khàn khàn, “Một đêm bảy lần, anh đã nhận phiêu tư (*), nhưng mà vẫn chưa thực hiện được.”
(*) Phiêu tư “嫖资”: Nghĩa là tiền trả cho mại dâm ý.
“….” Ôn Nhiên có hơi tỉnh ngủ rồi, nhớ đến cái việc tìm chết lúc chập tối của mình, cậu quyết định làm nũng, “Không cần đâu, em buồn ngủ.”
Thẩm Minh Xuyên không thèm để ý chút nào: “Em cứ ngủ việc của em đi.”
“Hử, em mà ngủ thì sấm đánh bên tai cũng không dậy đâu, cưỡng thi thì có cái gì hứng thú đâu?”
“…. Em dám làm mất hứng hơn nữa đó hả!”
Ôn Nhiên cho rằng Thẩm Minh Xuyên cuối cùng cũng an phận, kết quả không bao lâu hắn lại dính sát vào, “Nhưng mà hiếm khi có hứng, dù sao có là cưỡng thi còn hơn là không làm gì.”
Ôn Nhiên: “….”
Bị ép phải tiếp tới nửa ngày, về sau chính Ôn Nhiên cũng bị khơi gợi lên dục vọng khiến cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu chỉ có thể đơn giản cùng Thẩm Minh Xuyên quẩy tới bến (*) tới hơn hai giờ sáng mới đình chiến.
(*) Hồ thiên hồ địa “胡天胡地”: ý chỉ những hành động không kiểm soát.
Mặc dù không thể thực hiện được nguyện vọng khó khăn như là làm bảy lần một đêm, nhưng hắn cũng thành công khiến Ôn Nhiên mệt đến độ ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, lúc đi tắm còn suýt chút nữa là ngủ luôn trong phòng tắm, may mà được người nào đó đã được ăn uống no đủ giúp tắm rửa sạch sẽ cho rồi lại ôm quay trở lại chiếc giường đã thay ga mới, còn đắp chăn cẩn thận.
Thân thể của Ôn Nhiên tiếp xúc với chân gối mềm mại, sự mệt mỏi liền không còn nhịn nổi nữa, cậu cứ thế nặng nề ngủ mất.
Người như có tinh lực vô hạn – Thẩm Minh Xuyên cúi xuống hôn lên gò má cậu: “Năm mới vui vẻ nhé, bảo bối.”
Nhận lại là một tiếng thì thào trong vô thức của Ôn Nhiên, rồi cậu lại vùi đầu vào trong chiếc gối mềm mại, có ý muốn ngăn sự quấy rầy của hắn.
Vì vậy Thẩm Minh Xuyên cũng không làm phiền cậu nữa, hắn vén chăn lên kiểm tra nơi vừa phải chịu đựng của cậu một chút, xác định Ôn Nhiên không bị thương, hắn lấy chút thuốc mỡ bôi vào, rồi mới ôm lấy cậu chìm vào giấc ngủ thật say.
Tới mùng một, khách của Thẩm gia mấy năm nay còn đông hơn trước, Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên lấy lý do là tới thăm ba mẹ Ôn, vừa đầu năm đã chạy nạn tới thành phố D.
Mùa đông năm nay ở phía Nam đặc biệt lạnh, lúc hai người họ tới, một thành phố chẳng bao giờ thấy có tuyết, vậy mà giờ mưa xuống còn mang theo tuyết gạo.
Mẹ Ôn sợ bọn họ nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, lại còn bế theo con nhỏ sẽ rất bất tiện, quy hoạch của tiểu khu này không được quy củ giống như thành phố lớn, xe đậu ở khắp nơi.
Đặc biệt giờ đang là lễ mừng năm mới, những người làm ăn đều trở về nhà, các loại xe đông nghịt cẩ tiểu khu, muốn có chỗ đậu xe còn phải đi tìm, vì vậy bà liền đứng ở cổng tiểu khu chờ hai người.
Lúc này tuy rằng tiết trời rất lạnh, nhưng dù sao cũng là năm mới, người ra ra vào vào tiểu khu không hề ít, người quen biết mẹ Ôn thì đều lên tiếng chào bà một câu.
Thím Tào sát vách nhà bọn họ đi chợ về, thấy mẹ Ôn đang đứng che dù nhìn khắp nơi,thì liền đi tới chào hỏi: “Chị Lâm, lạnh thế này rồi còn đứng đây chờ ai, là Ôn Nhiên nhà chị về à?”
“Tôi chờ người họ hàng, người ta không tìm được đường.” Mẹ Ôn cười đáp.
Thân phận của Ôn Nhiên nhạy cảm, lộ trình nào có thể bảo mật thì phải bảo mật, mẹ Ôn cũng không muốn họ lại có thêm phiền phức, vì vậy người ta hỏi bà đang đợi ai, bà liền cười nói đáp lại là đang chờ họ hàng.
“Thật à,” Thím Tào dừng bước, đứng bên cạnh mẹ Ôn, nhỏ giọng nói, “Hôm trước tôi nghe ông nhà tôi bảo Ôn Nhiên bị một kẻ có tiền lừa hôn, là thật à?”
“…”
Mặc dù mẹ Ôn biết tin tức đã truyền tai nhau thì khó tránh khỏi sai lệch, nhưng khi bà nghe thấy vậy thì vẫn rất tức giận.
Nhưng mà họ cũng người là vô tội, bà chỉ có thể đè nén sự tức giận đáp: “Tình cảm của Nhiên Nhiên nhà tôi và Minh Xuyên rất tốt đẹp, hai ngày nữa bọn trẻ sẽ về thăm chúng tôi, sao lại biến thành lừa hôn được?”
“Ôi, thế chuyện là sao, không phải trên tin tức đều đưa như thế à?”
Mẹ Ôn hỏi ngược lại bà ta: “Cô khẳng định là trên tin tức nói như thế?”
Thím Tào thấy trên khuôn mặt mẹ Ôn có vẻ giận đữ, tự biết mình đã nói sai rồi, vội vàng cười đáp: “Không phải là tôi cũng chỉ nghe nói thôi sao, chị Lâm chớ để ý, cho nên Ôn Nhiên nhà chị không có việc gì phải không?”
“Thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, phiền cô phải quan tâm rồi.” Vẻ mặt mẹ Ôn lãnh đạm nói.
“Mà coi như có khác như những gì trên tin tức nói, thì cũng không có lửa làm sao lại có khói được chứ,” Cái tâm bà tám của thím Tào vẫn cứ cháy hừng hực, “Ôn Nhiên nhà chị không chừng là sợ mọi người lo lắng cho nên mới gạt cả gia đình đó.”
Mẹ Ôn bị chọc cho tức tới bật cười: “Bọn trẻ làm gì thì chúng nó cũng tự có lý do của mình, chúng ta đã ở trong cái thị trấn nhỏ này quá lâu rồi, kiến thức nông cạn, chẳng biết cái gì cũng cứ xía vào, sẽ bị người khác ghét bỏ đấy.”
Lời này biểu đạt ý tứ hàm súc rất rõ ràng, thím Tào tự cảm thấy mất mặt, liền lập tức bỏ đi.
Mẹ Ôn vô cùng tức giận, mấy cái kẻ này chỉ toàn đồn bậy đồn bạ, cái gì cũng dám nói, lại còn có rất nhiều kẻ trình độ văn hóa không cao, bản thân cũng chẳng xem tin tức, chỉ có chuyên đi nghe ngóng tin đồn vô căn cứ.
May mà Ôn Nhiên không ở lại đây phát triển sự nghiệp, không thì bị bọn họ sắp đặt thì sợ là ngay cả sự nghiệp cũng mất hết.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng mẹ Ôn cũng thấy được xe của hai người họ chạy tới, vội vàng giấu đi vẻ bực bội, bà nâng dù lên một chút, vẫy xe của họ dừng lại.
“Mẹ?”
Thẩm Minh Xuyên dừng xe lại, hắn định mở cửa xuống xe thì mẹ Ôn liền ngăn lại nói: “Bên ngoài này vừa lạnh vừa ẩm ướt, con đừng làm bẩn giày, để mẹ lên.”
Mẹ Ôn mở cửa rồi ngồi lên băng ghế sau, Ôn Nhiên nói với bà: “Mẹ, ở bên ngoài lạnh như vậy sao mẹ còn ra ngoài chờ thế này?”
“Em sợ bọn con nhiều đồ đạc, không xách được, mà đi vào đây có tìm nữa ngày mới có chỗ đậu xe, nên mẹ cứ đứng chờ ở đó luôn,” Mẹ Ôn ngồi ở sau ngó lên nhìn cháu trai đang được Ôn Nhiên bế trong lòng, “Phiền Phiền đang ngủ à?”
“Lúc mới xuống thằng bé mất hứng nó náo loạn hồi lâu, giờ mới ngủ đấy ạ.”
“Có thể là do không thích ứng được với thời tiết, vừa lạnh vừa ẩm ướt, trẻ con rất nhạy cảm đấy.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Vâng, thời tiết này đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng chẳng chịu nổi mẹ ạ.”
Mẹ Ôn quay sang hỏi Thẩm Minh Xuyên: “Minh Xuyên đã thích ứng được chưa?”
Nhìn sườn mặt của người con rể đẹp trai nhà mình, mẹ Ôn có chút không được tự nhiên, từ lúc xảy ra chuyện, đối với người con rể này bà luôn có một cảm giác là lạ.
Mặc dù cả hai đứa đều nói bây giờ đã yêu nhau rồi, nhưng trong thâm tâm của mẹ Ôn trái lại càng trở nên khách sáo hơn.
Trước đây bà vẫn luôn nghĩ sao một người tốt như vậy lại nhìn trúng con trai mình, cũng lại lo rằng Ôn Nhiên bị người ta lừa gạt. Sau khi đọc được tin tức trên mạng tay chân bà liền trở nên lạnh toát, lo lắng vô cùng, thậm chí bà còn chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên thành phố B, nhưng sau đó bọn họi gọi điện về giải thích thì bà mới có chút yên lòng.
Thẩm Minh Xuyên để ý đường xá trước mặt, nói: “Dạ cũng tạm, năng lực chống đỡ của con mạnh, thích ứng một chút là được ạ.”
Sự thực chứng minh rằng Thẩm tổng đã khoác lác quá sớm, mấy mùa đông trước vận khí của hắn đều tương đối sáng sủa, hoặc là gió Nam thổi, hoặc là tiết trời quang đãng, nói chung là không lạnh, hơn nữa phần lớn là chỉ có ở hai ngày một đêm là đã quay về, nên chưa bao giờ thực sự phải trải qua đạo lý hoạt động thân thể để làm ấm người của dân phương Nam.
Hơn trời không chỉ lạnh, mà còn ẩm ẩm ướt ướt, cực kì khó thích ứng, điều hòa ở trong nhà cũng không thể mở thường xuyên được, ba mẹ Ôn không có thói quen ấy, vì vậy có đôi khi ngay cả phòng khách hắn cũng không muốn ra, chứ nói chi đến chuyện ra khỏi cửa.
“Em muốn đi ra trung tâm thương mại với mẹ để mua ít đồ, anh có muốn đi cùng không?” Ôn Nhiên hỏi Thẩm Minh Xuyên.
“Em với mẹ cứ đi đi, anh ở nhà trông Phiền Phiền.” Thẩm tổng hiếm có khi lại “hiền huệ” như vậy đáp.
Ôn Nhiên buồn cười nhìn Thẩm Minh Xuyên cuộn người tròn vo vùi trên sofa, vừa dùng quạt sưởi vừa nghịch điện thoại, cậu hỏi: “Anh lạnh thế cơ à?”
“Em không thấy thế hả?”
Cùng là đi ra từ trong phòng có hệ thống sưởi, Thẩm Minh Xuyên không dám rời khỏi phạm vi của nguồn nhiệt, Ôn Nhiên lại có thể nhảy qua nhảy lại, còn có thể đi ra ngoài mua đồ với mẹ.
Ôn Nhiên đã ở đây suốt gần 20 năm, mặc dù lúc đầu mới về quả thật có hơi khó chịu, thích ứng được rồi thì liền OK, không đến mức khoa trương như Thẩm tổng.
“Em quen rồi, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua, người phương Bắc sưởi ấm dựa vào hệ thống sưởi, còn người phương Nam sưởi ấm dựa vào một thân chính khí hay sao?”
Hết chương 54.
Hãy tưởng tượng đây là Thẩm tổng =))