Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Điềm Tức Chính Nghĩa – Chương 45: Đầy tháng
Editor – Beta: Min
Chương 45: Đầy tháng
“….” Ôn Nhiên cầm lấy điện thoại của mình, chuẩn bị gọi cho Tiểu Lâm nói trên đường tới thì cầm cho cậu một bộ âu phục luôn.
Thẩm Minh Xuyên đè tay cậu lại: “Không phải trước đây em gọi ba ba lưu loát lắm mà, sao bây giờ còn xấu hổ?”
Trước đây khi hai người còn chưa thân thiết thì đó chỉ là để đùa mà thôi, hiện tại ngay cả con cũng có rồi, Ôn Nhiên nào có da mặt dày được như vậy.
“Anh đúng là làm ba đến phát nghiện rồi.” Ôn Nhiên trừng hắn.
“Làm ba ba của em là nghiện nhất.”
“Lăn!”
Thật ra Thẩm Minh Xuyên đã sớm chuẩn bị một bộ âu phục đẹp đẽ cho Ôn Nhiên, một thân âu phục cao cấp được đặt may riêng với màu lam nhạt, thẳng tắp lại đĩnh đạc, bộ đồ sáng màu vừa phác họa lên sự trẻ trung và tươi mới của Ôn Nhiên, lại không thể hiện sự xốc nổi, kéo ra thêm vài phần chín chắn, phù hợp với một người ba trẻ tuổi như Ôn Nhiên đến bất ngờ.
Nếu như cẩn thận tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được bộ đồ của cậu và của Thẩm Minh Xuyên chính là âu phục tình nhân.
Đây là dự định đi đến đâu là tú ân ái tới đó mà, Ôn Nhiên cười thầm trong lòng, Thẩm Minh Xuyên luôn mang tới những kinh hỉ nho nhỏ cho cậu.
Bởi vì Hạ Diệp muốn tới ngắm bé con, mọi người đều đã quen, cậu ta cùng Trang Tráng Tráng và Lương Duy, ba người từ sáng đã tới nhà Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên kiên quyết từ chối nhận hồng bao, vì vậy cả ba người bọn họ đều mang theo quà tặng. Lương Duy tặng một đôi vòng tay bằng bạc rất tinh xảo, Trang Tráng Tráng thì tặng bộ đồ hình con bò cho bé con, Hạ Diệp lợi hại hơn, trực tiếp tặng một hộp tôm hùm đất tươi ngon, mùa này ở trong nước không còn tôm hùm đất, nghe nói đâu là vận chuyện bằng đường hàng không về đây rồi tìm một đầu bếp nổi danh để chế biến.
“Lễ nhẹ tình nặng.” Trang Tráng Tráng lúc tặng quà liền nói.
Ôn Nhiên cười: “Các cậu khách sáo quá.”
“Oa, cục cưng của cậu thực sự đáng yêu quá đi mất,” Hạ Diệp có hứng thú cực kì lớn đối với Phiền Phiền, cứ vây quanh giường của bé con, “Nhìn kiểu gì sao cũng thấy xinh quá vậy.”
Ôn Nhiên nói: “Cậu thích thì sinh luôn đi.”
“Cậu đừng nói nữa, tôi còn đang muốn sinh một đứa để chơi đùa cùng lắm đây này, nhất định là chơi rất vui, hầy, mà đáng tiếc là chả ai sinh cho tôi cả.”
Ôn Nhiên đã bị bé con “chơi đùa” tới phát khóc – chỉ cười mà chẳng nói gì.
Trang Tráng Tráng đáp: “Nếu như cậu muốn, số lượng những cô nàng muốn sinh cho cậu một đứa có thể xếp hàng từ cửa Nam tới cửa Bắc của trường chúng ta đấy.”
“Đáng tiếc là,” Hạ Diệp làm bộ như cảm thán nói, “Ba ngàn con sông kia, lại không có một gáo nước tôi mong muốn nhất (*).”
(*) Cả câu này là “Ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, người khắp thiên hạ nhưng chỉ có thể yêu một người”.
Lương Duy bất chợt nói: “Một gáo ấy, sợ là đã sớm bị cậu vứt đi như giày rách rồi.”
Ôn Nhiên, Trang Tráng Tráng: “….”
Đây là tiết tấu lại muốn tranh cãi nữa hả”
Thế nhưng một Hạ Diệp luôn không chịu nổi một nửa câu ủy khuất vậy mà lại bất ngờ không trả đòn với Lương Duy, chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp: “Vậy thì chuyện đó cũng chẳng liên quan tới cậu.”
Lương Duy cười nhạt một tiếng, chẳng tiếp lời.
“Mẹ nó!” Hạ Diệp không bình tĩnh nổi, chửi thề một câu.
Mỗi lần gặp nhau Ôn Nhiên đều thấy hai người kia là lạ, nhưng lúc bọn họ chat chit trên group cũng không có gì bất thường cả. Ôn Nhiên sợ bọn họ cãi nhau, đang muốn đứng ra hòa giải lại nghe thấy Lương Duy nói: “Phiền Phiền còn đang ngủ mà chúng ta đứng đây nói chuyện không sợ ầm ĩ quá đấy chứ?”
“Không sao, hiện tại thính lực của thằng bé chưa mẫn cảm đến thế, chỉ cần chúng ta không làm ra mấy âm thanh quá chói tai hoặc quá ồn ào là được.”
Lương Duy gật đầu, không nói gì nữa.
Ôn Nhiên túa mồ hôi lạnh, đúng là ông vua của sự nhạt nhẽo.
Trang Tráng Tráng vội vàng pha trò: “Phiền Phiền có cần cha nuôi không, kẻ hèn này có thể Mao Toại tự tiến (*) một chút được không?”
(*) Mao Toại tự tiến “毛遂自荐”: Là tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
“Cậu tay chân vụng về, cũng đừng có tới xem náo nhiệt được chứ,” Vừa nghe đến vụ cha nuôi, Hạ Diệp lại một lần nữa sôi nổi lên, “Tôi mới là người đáng được lựa chọn nhất này, tuyệt đối là còn cưng chiều thằng bé hơn cả cha ruột.”
“Cậu thì quên luôn đi nha Hạ Tiểu Diệp,” Trang Tráng Tráng nhẫn tâm vạch trần cậu ta, “Cũng không biết là cái thời học đại học ai đã ném hết cả quần lót với tất của cả phòng chung vào trong máy giặt thế, cậu như vậy mà cũng đòi làm cha nuôi ấy hả?”
Hạ Diệp: “…. Ai quy định là làm cha nuôi mà còn phải đi giặt tất với quần lót?”
“Ít nhất thì tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé, nhìn tôi đi, tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, Phiền Phiền nhận tôi làm cha nuôi, cực kì đáng tin!”
“Xí, cậu định cho Phiền Phiền đi theo cậu học nấu ăn với tập thể hình chắc? Nhìn tôi đi, nói tiếng Anh hay, chơi dương cầm tốt lại còn vẽ tranh đẹp, cái gì cũng có thể dạy được Phiền Phiền.”
….
Hai người tranh cãi không ngớt, lúc này Thẩm Minh Xuyên lại đẩy cửa bước vào, thấy bọn họ đang nói chuyện sôi nổi, hắn nhướn mày nói: “Náo nhiệt vậy.”
Cả căn phòng lập tức không một tiếng động.
Hạ Diệp và Trang Tráng dịch sát vào học sinh ngoan Lương Duy đang đứng ngay ngắn, giống như cái thời đi học vi phạm kỷ luật bị giáo viên chủ nhiệm đi tuần tra vừa vặn bắt được.
“Tôi làm phiền mọi người à?” Thẩm Minh Xuyên thấy họ như thế, thì sờ sờ mũi, xét rằng họ đều là bạn của Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên tận lực thể hiện nét mặt ôn hòa, nói, “Mọi người đừng căng thẳng, tôi chỉ tới xem Phiền Phiền.”
Bọn họ càng căng thẳng hơn.
Mọi người thấy Thẩm tổng một thân âu phục được đặt may riêng bế Phiền Phiền lên, liền cảm thấy cả người toàn bệnh, Phiền Phiền còn bị hắn làm tỉnh, bé không chút khách khí nào mà lau toàn bộ nước dãi của mình vào bộ âu phục đắt tiền của ba lớn.
Hạ Diệp len lén kéo góc áo Ôn Nhiên: “Bọn tôi rút trước, lát nữa gặp.”
Nói rồi cũng chẳng chờ Ôn Nhiên trả lời, hai kẻ lúc nãy vừa ồn ào nhất thế mà đã nhanh như chớp chạy mất, Lương Duy gật đầu với Thẩm Minh Xuyên, lại bảo với Ôn Nhiên: “Tôi cũng đi trước đây.”
Ôn Nhiên dở khóc dở cười gật đầu.
Chờ họ đi rồi, Ôn Nhiên liền cạn lời bảo với Thẩm Minh Xuyên: “Cái tư thế này của ngài, còn hơn cả quỷ kiến sầu ấy.”
Tiệc đầy tháng diễn ra tại một nhà hàng cao cấp, được tổ chức cực kì long trọng, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Nhiên xuất hiện sau khi sinh, tuy rằng cậu có hơi béo lên một chút, nhưng nhan sắc vẫn rất đẹp, lịch lãm tao nhã.
Có mấy đơn vị truyền thông quen biết được mời tới, họ đưa tin về tiệc đầy tháng ngày hôm nay rất rầm rộ, Ôn Nhiên len lén theo sát Đàm Mai nhắn nhủ, bảo chị nói với bên truyền thông nhất định phải P để trông cậu gầy đi!
Thà rằng là ảnh lừa, còn hơn là để mấy bức ảnh cậu xấu xí lộ ra ngoài!
Tiện thể còn bảo Tiểu Lâm làm cho cậu một thẻ tập gym, những ngày tới cậu muốn giảm cân!
Hôm nay có rất nhiều người tới, mà họ đều là phi phú tức quý (*), tất cả các đại lão đều tập trung lại, Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên đi theo họ như trong đám cưới, ở cửa tiếp khách, nhận lời chúc phúc của mọi người.
(*) Phi phú tức quý “非富即贵”: Không phải giàu có thì cũng có quyền thế.
Nhưng ngoài ý muốn của Ôn Nhiên, vậy mà Mạnh Tinh Lan cũng tới, đối phương cầm theo quà tặng, còn đưa cho Ôn Nhiên, trước mặt mọi người Ôn Nhiên liền cười nói với y vài câu rồi mới đi tiếp đãi khách khác.
Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy Mạnh Tinh Lan, trái lại không nói gì hết, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi dù chỉ một chút, cũng không biết là hắn đã sớm dự liệu, hay là vì hay quên nên đã chẳng còn nhớ người này nữa.
“Ba mẹ vẫn chưa tới sao?” Đón gần hết khách rồi, Thẩm Minh Xuyên liền hỏi Ôn Nhiên.
Đến tận giờ này mà ba mẹ Ôn vẫn chưa thấy tới.
“Bọn họ…” Ôn Nhiên hơi do dự, “Phải tới chiều muộn mới tới được, tiệc sáng nay họ không thể tham dự.”
“Hửm? Không phải là họ bay chuyến sáng sớm à?”
“Nói với em là lâm thời có việc, nên phải đổi chuyến.”
Thẩm Minh Xuyên là người thông minh, vừa nghe liền biết đây chỉ là đang lấy cớ, ba mẹ Ôn không quen tới tham dự những bữa tiệc lớn sa hoa thế này, sợ bản thân không làm đúng sẽ làm con trai mất mặt, bởi vậy mới lấy lý do vụng về như thế.
“Tiểu Nhiên, kỳ thực không cần thiết phải để cho ba mẹ…”
“Em biết,” Ôn Nhiên cắt lời hắn, cậu rũ mắt nói, “Cứ tùy theo ba mẹ đi, ở những trường hợp thế này ba mẹ cũng không cảm thấy tự nhiên.”
Thẩm Minh Xuyên định nói thêm nữa, nhưng lúc này khách tới, hắn không thể làm gì khác đành phải đi tiếp đãi khách, không chú ý tới nét mặt Ôn Nhiên thoáng hiện ra một chút ưu tư.
Vào những lúc thế này, làm sao Ôn Nhiên lại không muốn ba mẹ cùng tới tham dự chứ, cậu cũng muốn ba mẹ mình giống như ba mẹ Thẩm, vui vẻ ăn mừng tiệc đầy tháng của cháu.
Nhưng trình độ văn hóa cùng địa vị xã hội lại chênh lệch, ba mẹ cậu cũng không biết nói những lời hoa mỹ, càng không hiểu phải hư tình giả ý thế nào trong những trường hợp này, mà ở trước mặt những người này lại không thể nói hai câu rồi rụt rè, họ có tới cũng chỉ có thể ngây ngô ngồi ở đó.
Mặc dù những người khác vì ngại mặt mũi sẽ không biểu hiện ra thái độ gì, nhưng sau này nhất định sẽ lấy chuyện này ra làm đề tài bàn tán, thậm chí là chế nhạo cách cư xử.
Ở trong lòng Ôn Nhiên, ba mẹ của mình là những người tốt nhất, vì vậy cậu không muốn ba mẹ bị những kẻ như thế coi thường, bởi vậy lúc mẹ gọi nói với cậu rằng buổi tối mới tới được, cậu cũng chẳng nói thêm gì, ngược lại còn mơ hồ có một cảm giác như thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến chuyện này, Ôn Nhiên cười tự giễu một tiếng, trước đây cậu còn coi thường những kẻ ghét bỏ ba mẹ quê mùa của mình, mà cậu bây giờ chẳng phải cũng là một kẻ bất hiếu hay sao.
Giúp Ôn Nhiên cảm thấy có chút an ủi là Ôn Thiến đang học đại học ở thành phố khác cũng xin nghỉ để bay qua đây, Ôn Nhiên đã bố trí cho em gái ngồi chung bàn với Đàm Mai, để chị giúp mình chăm sóc cô bé.
Các bước trong tiệc đầy tháng có hơi rườm rà phức tạp, hai vị ba ba lần lượt đứng lên phát biểu rồi cùng bế Phiền Phiền ra để mọi người ngắm.
Phiền Phiền bây giờ càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, phấn điêu ngọc trác (*), trắng trắng tròn tròn cứ như bóng tuyết vậy, ngũ quan thì cực kì giống Thẩm Minh Xuyên cứ như từ một khuôn đúc ra, vừa nhìn là biết tương lai sẽ thành một đại soái ca như ba Thẩm của bé vậy.
(*) Phấn điêu ngọc trác “粉雕玉琢”: Ngọc đã được mài dũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu.
Cũng không biết có phải là trùng hợp không mà khi Ôn Nhiên ẵm bé lên sân khấu, tiểu tử kia ban ngày ngoại trừ ăn thì chỉ có ngủ nhưng hôm nay vậy mà lại không ngủ, đôi mắt đen láy sáng to chớp chớp, vô cùng có tinh thần, moe đến nỗi các khách khứa muốn tan chảy hết, đều sôi nổi khen con họ thật là đẹp.
Mãi đến lúc khai tiệc, hai người mới rảnh rỗi được một chút.
Ôn Nhiên vì chuyện của ba mẹ, nên cảm xúc không thể nào tăng cao lên được. Trong bữa tiệc cậu chỉ ăn một chút, trêu ghẹo với bạn bè một hồi, rồi liền mượn cớ phải chăm Phiền Phiền mà rời đi trước, định là tới lúc nào mời rượu mới quay lại.
Cậu vào phòng nghỉ của Phiền Phiền, bảo mẫu đang chăm bé, Ôn Nhiên nói bảo mẫu cứ đi ra ăn chút gì đó còn mình sẽ ở đây trông.
Phiền Phiền ngủ say sưa, Ôn Nhiên ngắm bé ngủ, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt, đây là lần đầu tiên cậu chân chân thật thật cảm nhận được sức nặng của sáu chữ “không môn đăng hậu đối” (*).
(*) Nguyên gốc “门不当户不对”
“Phiền Phiền,” Ôn Nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Phiền Phiền, “Con nói xem ba phải làm thế nào đây?”
Tất nhiên bé sao có thể trả lời cậu được.
“Cũng không biết ông bà đã phải trải qua đám cưới của ba như thế nào nhỉ?”
Lần này ba mẹ cậu không tới, nhưng vào hôn lễ lúc ấy thì không thể không có mặt. Đáng tiếc vào thời điểm khi đó bản thân Ôn Nhiên cũng khẩn trương muốn chết, sợ bị xấu mặt, hơn nữa vốn dĩ kết hôn luôn rất bận rộn, cậu đâu còn nhớ được phải chăm sóc cho tình cảnh của ba mẹ nữa.
“Mình đúng là một thằng khốn nạn không hơn không kém.” Ôn Nhiên nghĩ thầm.
Bên này, Thẩm Minh Xuyên bị mấy người Kỉ Thừa An lôi kéo uống rượu, vừa quay đầu đã không thấy Ôn Nhiên đâu, hỏi người dưới mới biết cậu đã đi vào phòng nghỉ của Phiền Phiền. Hắn có chút lo lắng, khi đang muốn đi tới phòng nghỉ thì chuông điện thoại lại reo.
Là cậu hai của hắn, bởi vì ông ấy ở nước ngoài không thể về được cho nên mới gọi điện tới chúc mừng.
Thẩm Minh Xuyên tìm một chỗ vắng người để nghe điện thoại, hắn bị chuốc cho không ít rượu, đi ra bên ngoài được gió lạnh thổi vào thì nhiệt đột trên mặt mới tản ra đôi chút. Nghe điện thoại xong, hắn đang muốn quay vào lại bắt gặp một người không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Mạnh Tinh Lan.
Thẩm Minh Xuyên hơi híp mắt lại, không khách khí nói: “Tránh ra.”
“Thẩm tiên sinh, lâu rồi không gặp.” Mạnh Tinh Lan thấp giọng nói.
Mạnh Tinh Lan cũng là một phôi mỹ nhân (*), do nhân thiết cần, y vẫn luôn đắp nạn hình tượng thanh tú ưu buồn, fan của y cực kì thích bộ dạng ấy, mỗi lần y đăng một tấm ảnh mang theo ý vị đau buồn đáng thương, mà tất cả fan liền kích phát tình thương của mẹ một cách vô hạn, còn có một nhóm fan mẹ ruột rất đáng tin cậy.
(*) Phôi mỹ nhân “美人胚”: Ý nghĩa của từ phôi (坯) chính là từ chỉ chung bán thành phẩm (gọi những sản phẩm quy mô giai đoạn đầu là bán thành phẩm). Ngoài phôi mỹ nhân, còn có phôi mì (mì nấu chưa nêm gia vị), phôi sợi (sợi thô), khuôn phôi (kiểu mẫu, mô hình) v.v. Mà phôi thai (胚子) cũng có ý nghĩa nền móng, vật liệu. Cho nên phôi mỹ nhân là nói một người hiện giờ vẫn chưa phải là một mỹ nhân, nhưng đã có vẻ ngoài của mỹ nhân, đã có sẵn những thứ cơ bản của mỹ nhân, hơi trau chuốt thêm tí nữa thì chính là mỹ nhân. (Theo This summer).
Hôm nay đứng trước mặt Thẩm Minh Xuyên, y vẫn cứ mang theo khí tràng ưu buồn, thấy mà thương, đáng tiếc đại thẳng nam Thẩm Minh Xuyên lại không có cái cảm giác ấy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thối quá rồi đấy!”
“Ngài và Ôn Nhiên, từ đùa mà thành thật sao?”
Thẩm Minh Xuyên lạnh nhạt nhìn y, nói: “Không muốn mất đi cuộc sống hiện tại thì tốt nhất là ngậm chặt mồm vào, tôi không giàu lòng bác ái đâu.”
Thái độ của Thẩm Minh Xuyên không được tốt, mà bản thân hắn cũng chẳng phải người bình dị gần gũi gì, Mạnh Tinh Lan bị hắn đối xử thế thì liền hơi co rúm lại: “Chỉ là tôi, nếu như ngài không thật tâm thích Ôn Nhiên, xin đừng dây dưa không rõ với cậu ấy, cậu ấy là một người rất chung thủy, sẽ không chịu nổi sự đùa bỡn của mấy đại thiếu gia lắm tiền như ngài.”
“Vẫn còn đóng giả bạch liên hoa cơ à?”
“Cho dù Thẩm tiên sinh thấy tôi như thế nào thì tôi vẫn coi Ôn Nhiên là bạn tốt nhất, cho dù có thể cậu ấy đã hiểu lầm chuyện gì đó, đột nhiên trở nên xa cách với tôi nhưng tình cảm thuở ban đầu của tôi vẫn không thay đổi. Tôi biết là tri thức của đại thiếu gia ngày rất rộng, cũng gặp những người còn tốt hơn Ôn Nhiên, cũng chưa chắc là ngài đã coi trọng tính cách của cậu ấy, nhưng mong rằng ngài không thích cậu ấy, vậy cũng đừng cho cậu ấy hy vọng.”
Mạnh Tinh Lan hơi thấp một chút, Thẩm Minh Xuyên khuất tôn hu quý (*) cúi người xuống thì tầm nhìn mới bằng được với của y, hắn nhìn Mạnh Tinh Lan: “Cậu là muốn nói cho tôi biết tính cách của Ôn Nhiên không tốt, hay là em ấy không bằng người khác?”
(*) Khuất tôn hu quý “屈尊纡贵”: Nói đến người có địa vị cao hơn hạ cố cúi xuống với những người có địa vị thấp hơn.
Sắc mặt Mạnh Tinh Lan trắng nhợt.
“Mặc kệ là ai làm chỗ dựa cho cậu,” Thẩm Minh Xuyên đứng thẳng người, trong ánh mắt chẳng lưu lại chút nhiệt độ nào, “Tôi chẳng có nhiều thời gian rảnh để xử lý mấy kẻ tôm tép như cậu, bởi vậy đừng tự tới để nạp mạng. (*)”
(*) Nguyên gốc là “送人头” là một thuật ngữ game, ý chỉ một người tự yêu cầu đối thủ giết mình do biết bản thân không thắng được người ta.
Nói rồi Thẩm Minh Xuyên cứ thế đi vòng qua người y.
Mạnh Tinh Lan bò lên được đến vị trí như ngày hôm nay không hề dễ dàng, đầu óc không hỏng, không ai chống lưng, khẳng định sẽ không dám làm càn như vậy.
Có điều, nhìn Ôn Nhiên mọi khi vẫn hay qua lại với những người bạn rất bình thường, tại sao lại có thể nhìn lầm rồi giao du với một kẻ tiểu bạch liên như vậy nhỉ.
Thẩm Minh Xuyên quay trở về tìm Ôn Nhiên, lúc hắn bước vào, Ôn Nhiên vẫn đang ngắm nhìn con đến thẫn thờ. Cậu vừa thấy hắn quay lại mới ngẩn người nói: “Sao anh cũng vào đây, còn phải tiếp khách ở ngoài nữa chứ.”
“Em có sao không?”
Ôn Nhiên miễn cưỡng cười cười: “Em thì có thể có chuyện gì, chỉ là em lo lắng cho Phiền Phiền nên ở đây trông thằng bé thôi.”
“Ba mẹ bên kia, mọi người không cần phải như vậy, ba mẹ là do ông trời quyết, không cần phải vị địa vi xã hội hay tầm hiểu biết mà tự ti, ba mẹ tới đây, anh đương nhiên sẽ có những sự sắp xếp thích đáng.”
“Em biết, là do em xử lý không tốt, em không trách anh.”
Thấy Ôn Nhiên tâm tình mất mát như thế, Thẩm Minh Xuyên rất muốn an ủi cậu vài câu, lúc này trên giường lại có động tĩnh —— là tiểu ác ma Phiền Phiền tỉnh dậy.
Phiền Phiền không cần biết đúng sai, vừa mở mắt một cái là “oa” một tiếng khóc lớn, làm phu phu hai người cũng chẳng có nhiều thời giờ mà đa sầu đa cảm. Ôn Nhiên bế Phiền Phiền lên dỗ dành, Thẩm Minh Xuyên thì thuần thục pha sữa.
“Phiền Phiền ngoan.”
Ôn Nhiên vừa dỗ bé, vừa mở chăn quấn người Phiền Phiền ra, thay cho bé một cái bỉm mới.
Chân nhỏ của Phiền Phiền không còn bị gò bó nữa liền đạp loạn lên, có lẽ được ba ôm rất thoải mái nên cũng nín khóc, Ôn Nhiên nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của con trai liền không nhịn được mà hôn hôn lên đôi chân nho nhỏ dễ thương, vừa với tay lấy bỉm mới cho bé mặc.
Ngay khi cậu vừa nâng mông của Phiền Phiền lên để đặt bỉm xuống, thì đột nhiên Phiền Phiền như có thần giao cách cảm, bé liền tè luôn ra.
Có lẽ là vì Ôn Nhiên nâng mông bé quá cao, hoặc có thể là vị trí jj của Phiền Phiền phóng bị sai, Phiền Phiền phóng nước tiểu trực tiếp họa trên không trung một đường hoàn mỹ, nước tiểu của thằng bé vô cùng tinh chuẩn mà sắp rơi vào trúng miệng bản thân…
May là Ôn Nhiên phản ứng nhanh, đúng lúc đã hạ mông thằng bé xuống, may mà tránh được cho Phiền Phiền một bi kịch tuổi còn nhỏ đã phải uống nước tiểu đồng tử.
“Đậu má, con trai à, kĩ năng này của con cũng quá mức nghịch thiên rồi đấy, trên đời chắc chẳng có đứa trẻ nào bằng con đâu, ha ha ha ha.”
Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng Ôn Nhiên cứ nghĩ lại cảnh lúc nãy thì cười không ngậm nổi miệng, Thẩm Minh Xuyên cũng chứng kiến toàn bộ quá trình, liền bật cười, rồi vội vàng rút khăn giấy tới lau miệng cho Phiền Phiền.
Đến khi cười xong, Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con trai, liền thương: “Không biết đã uống phải chưa, có thể nào có vi khuẩn hay gì đó không anh?”
Muốn để Phiền Phiền súc miệng thì không thể nào được, hiện tại bé con cứ có bất cứ cái gì cho vào miệng thì liền nuốt thẳng xuống dạ dày, chỉ có thể lấy tăm bông để thấm hết những thứ đó từ trong miệng Phiền Phiền ra mà thôi.
Thẩm Minh Xuyên nói: “Nước tiểu đồng tử không phải có thể làm được cả thuốc dẫn à, thậm chí còn làm thuốc chữa bệnh nữa, uống một chút nói không chừng càng khỏe mạnh hơn ấy chứ.”
Ôn Nhiên: “….”
Nói thì là nói như vậy, nhưng Thẩm tiên sinh à, anh có thể che giấu một chút khẩu khí hả hê khi thấy người gặp họa đi được không vậy.
Hết chương 45.