Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Điềm Tức Chính Nghĩa – Chương 43: Bé con
[Giang Sơn Ấp] ra mắt vào dịp hè đã kéo lên một đợt sóng, thường những kịch bản song nam chủ đã ít, mà diễn viên vừa có kĩ năng diễn xuất cùng nhan sắc thế này lại càng ít.
Tuy rằng trước đó chuyện Trình Kim Văn nói “Rất ngọt” đã dẫn phát tới một cuộc tranh luận không nhỏ, khiến nội tâm rất nhiều fan không thoải mái, thậm chí fan của hai nhà còn bởi vậy mà cấu xé nhau, nhưng khi xem phim lại thần kỳ mà có thể đem loại chuyện ấy tách riêng ra, tất cả mọi người đều trở thành cầy thảo nguyên (1), ngao ngao gào khóc bày tỏ rằng mình đã xem đến cực kì thỏa mãn.
Ôn Nhiên vẫn phát Weibo phối hợp tuyên truyền, nhưng đối với các fan cực kì nhiệt huyết thì như thế vẫn là chưa đủ, bọn họ muốn thêm thật nhiều clip các loại, trên Weibo một vạn người viết huyết thư mong cậu livestream.
Bình thường, diễn viên sẽ nhân lúc đang hot thế này để đáp ứng nhu cầu của fan tham gia một buổi phỏng vấn, làm một buổi livestream nhỏ, thậm chí là còn quay các kiểu clip, nhưng đến tận khi tập cuối của [Giang Sơn Ấp] lên sóng, thì cũng không thấy bất kì tin tức hay clip nào từ Ôn Nhiên xuất hiện, thậm chí còn không phát Weibo, tuy rằng fan biết cậu đang ở thời gian chờ sinh, nhưng vẫn bày tỏ có chút thất vọng.
Độ hot của Ôn Nhiên dần dần chìm xuống.
Ôn Nhiên: Đại bảo bối và tiểu bảo bối đều bình an (tim hồng)(ảnh chụp).
Hôm nay, Weibo sắp mọc cỏ xanh rờn của Ôn Nhiên đột nhiên lại nổ một câu không đầu không đuôi, cùng với ảnh chụp một bàn tay bé nhỏ đặt trên hai bàn tay người lớn, tất cả fan nhất thời bùng nổ.
[A a a a a, đây là Nhiên bảo bảo sinh rồi đúng không, chúc phúc chúc phúc!!!]
[Chúc mừng Nhiên bảo bảo và Thẩm ba ba, còn nữa cái bài trên Weibo này là Thẩm ba ba phát có đúng không đúng không!]
[Nhất định là Thẩm ba ba không sai, chứ không thì sao lại là đại bảo bối tiểu bảo bối chứ, giờ Nhiên bảo bảo nhà chúng ta cũng có thể thản nhiên gọi là “Minh Xuyên nhà chúng tôi” được rồi. (đầu chó)]
[Thẩm ba ba thế mà lại dùng tài khoản Weibo của Nhiên bảo bảo, bát đường này ngon ghê.]
…
Sau lần đầu tiên Thẩm Minh Xuyên lộ mắt, giờ lại một lần nữa thực hiện ra một cú đột phá, dùng tài khoản của Ôn Nhiên phát Weibo, những fan đặc biệt là fan CP vui vẻ đến muốn bay lên, bạn bè trong giới của Ôn Nhiên cũng vào chúc mừng hoặc chuyển phát, trên Weibo đều rất vui vẻ.
Nhưng thực tế thì Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên lại không có được bầu không khí vui vẻ như thế.
Hai người đàn ông lần đầu mới được làm ba đối mặt với một đứa trẻ sơ sinh, căn bản là không biết phải chăm con như thế nào, ngay từ lúc bắt đầu hai người đã luôn mắt to trừng mắt nhỏ, ngay cả thay bỉm cho con cũng không biết làm, luống ca luống cuống cả một buổi sáng.
“Cái này là mặt trước hay mặt sau?” Thẩm Minh Xuyên cầm bỉm của con lên, nhìn một lúc cũng vẫn không nhìn ra được.
Ôn Nhiên liếc mắt: “Chắc là không phân biệt trước sau đâu.”
Thẩm Minh Xuyên vừa nghe liền thấy rất có lý, dù sao trên đời này cũng có biết bao nhiêu là người mới lần đầu được làm ba mẹ, chắc chắn thiết kế cho bỉm sẽ không ngu ngốc thiết kế trước sau để giày vò nhau đâu.
Vì vậy hắn tùy tiện kéo cái bỉm ra, bé cưng cứ ghé sát vào mà không biết hai ông bố này chuẩn bị gây ra tai họa, bé vẫn mở to đôi mắt ươn ướt, chẳng hiểu thế sự mà nhìn cái thế giới xa lạ này.
“Em thấy bảo mẫu hay nâng chân thằng bé thế này, nhấc cao mông lên một tí, có thể nhét bỉm ở dưới, sau đó bọc vào thế này, dính hai bên lại.” Kinh nghiệm lý luận của Ôn Nhiên có phong phú hơn tí tẹo so với Thẩm Minh Xuyên, liền khoa chân múa tay với hắn một chút.
Thẩm Minh Xuyên nói: “Thế em nâng chân con lên đi.”
Phu phu bọn họ – người thì nâng chân con, người còn lại thì đặt bỉm vào, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc, giống như là đang hoàn thành chuyện đại sự gì đó vậy, đáng tiếc là mặc đồ cho bé con thì cũng chẳng hề dễ dàng, hai người họ làm không thuần thục cho nên còn chưa mặc xong, bé con đã chả nể mặt mũi mà “Oa” lên khóc.
“A, con đừng khóc đừng khóc.”
Ôn Nhiên luống cuống vươn tay ra vỗ về bé, nhưng thằng bé cũng mặc kệ, khóc càng ngày càng hăng, tựa như đang lên án cái sự ủy khuất lớn lao lắm, đôi chân nhỏ đạp đạp, thiếu chút nữa là muốn đạp cái bỉm đại công cáo thành (*) của hai ông bố rơi cả ra.
(*) Đại công cáo thành “大功告成”: Việc lớn đã thành.
Thẩm Minh Xuyên bắt lấy bàn chân nhỏ đang đạp loạn của bé con, ý đồ muốn cứu vãn hiện trường: “Tiểu tử này đúng là khó hầu hạ.”
Ôn Nhiên tràn đầy đồng cảm, rõ ràng là bọn họ không làm đau bé, cũng không dằn vặt gì, thế sao lại khóc!
“Làm sao đấy, không phải vừa mới ăn no rồi mà, sao lại khóc?”
Mẹ Thẩm đang tạm thời ở bên nhà họ để giúp trông cháu vừa nghe thấy tiếng khóc liền chạy qua, thấy bọn họ anh một chút em một chút để mặc bỉm cho con mà dở khóc dở cười. Bây giờ trời đã hơi chuyển lạnh, sợ cháu nội bị cảm, bà vội vàng bọc bé con lại, dỗ dành một hồi, bé liền nín khóc.
Liếc nhìn hai ông con lớn tướng đang bó tay ở bên cạnh, mẹ Thẩm bất đắc dĩ nói: “Xem các con loay hoa loay hoay này, nếu như giờ mà là mùa đông thì có phải thằng bé bị hai đứa làm cho lạnh cóng rồi không.”
Ôn Nhiên có hơi ngượng ngùng đáp: “Bọn con chỉ muốn thay bỉm cho bé cưng thôi, không nghĩ là lại khó thế.”
Mẹ Thẩm hơi vén cái chăn nhỏ lên, nhìn cái kiệt tác của đôi phu phu, bà rất không nể mặt nói: “Có mặc mà như không mặc, trước sau cũng mặc ngược, nó lỏng lẻo thế kia thằng bé cử động hai cái là rơi rồi.”
Hóa ra là có phân biệt trước sau nha, hai người nhìn nhau, cảm thấy như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Thẩm thiếu gia suốt đời ngang dọc, hiếm khi gặp phải chuyện mất mặt thế này, hắn muốn lấy lại chút thể diện liền nói: “Quen tay hay việc, làm vài lần thì quen thôi ạ, cũng chẳng phải ai trời sinh đã có kinh nghiệm làm bố.”
“Chờ anh quen tay hay việc được thì chắc là con trai anh đã tự đi mua nước tương được rồi (*).” Mẹ Thẩm chẳng hề lưu tình chút nào chọc thủng hắn, rồi gọi bảo mẫu qua bế bé đi, đem cái bỉm đã thảm đến không nỡ nhìn mặc lại cho tốt, rồi nói, “May là có mời bảo mẫu rồi, không thì hai đứa các con chỉ có nước khóc ra đây thôi.”
(*) Nguyên gốc “你儿子也会打酱油了”: Ý nói đứa trẻ đã lớn.
Có bảo mẫu đương nhiên là rất tốt, nhưng phu phu bọn họ cũng muốn con trai sẽ thân thiết với mình ngay từ lúc còn nhỏ, không thể lúc nào cũng để bảo mẫu chăm sóc được, vì vậy hai người bàn bạc một phen, quyết định để thím Nguyệt phụ trách cho bé ăn cùng thay tã bỉm, nhưng lúc khác thì bọn họ sẽ tự trông con.
Đặc biệt là vào buổi đêm, bé con nhất định phải ngủ cùng bọn họ.
Sự thực chứng minh rằng hai người đã quá ngây thơ rồi.
Đầu tiên là bé cưng ngủ không có nề nếp, ngoại trừ lúc ngủ thì sẽ rất thích khóc quấy, không thể nào dỗ nín được, đặt biệt là thích khóc vào lúc hai giờ sáng, lúc đó người lớn còn đang ngủ say sưa chẳng muốn động đậy nhất, nhưng thằng bé khóc liền phải cho ăn sữa, phải thay bỉm, phải dỗ dành.
Đáng sợ nhất là đôi khi bé cưng ị, cọ qua cọ lại phân sẽ dính đầy mông, phải dùng khăn nhúng nước ấm để lau sạch, độ khó năm sao.
Hai người bọn họ, một là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, người còn lại tuy không phải đại thiếu gia, nhưng mười ngón tay từ lâu đã không dính nước mùa xuân, cực kì vụng về đối với những loại chuyện thế này. Họ vất vả lắm mới có thể thay bỉm được một cách trôi chảy, giờ lại phải bắt đầu làm “Quan dọn phân” nữa, thống khổ đến chẳng còn lời nào có thể diễn tả được.
Cả đêm lăn qua lăn lại nhiều lần, liên tiếp mấy ngày lăn qua lăn lại như vậy, cả hai người có chút ăn không tiêu.
Buổi tối, bọn họ hợp lực, thật vất vả mới dỗ bé con khóc quấy đi ngủ thì bản thân lại chẳng còn tí buồn ngủ nào nữa. Mấy ngày liền như thế, Ôn Nhiên thì còn đỡ, ngày hôm sau mẹ Thẩm và bảo mẫu có thể giúp cậu trông bé con, cậu sẽ nhân cơ hội ấy mà ngủ bù.
Nhưng sáng hôm sau Thẩm Minh Xuyên vẫn phải đi làm, thực sự là bị giày vò thành hơi mệt mỏi.
“Tiểu tổ tông này cuối cùng cũng chịu ngủ rồi.” Vất vả mãi mới dỗ được nhãi con này ngủ, Thẩm Minh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lại ngắm nhóc con đang nằm giữa hai người, để tránh không đè lên bé, cả hai đều phải nằm sát ra mép giường.
“Cái chuyện làm ba này, hiện thực và lý tưởng khác nhau nhiều quá.” Ôn Nhiên cười khổ nói, “Cái khoảng thời gian còn ở trong bụng vẫn là tốt nhất, có giày vò thì cũng lắm là đá em mấy cái.”
“Nếu không ngày mai bắt đầu để bảo mẫu chăm cho con buổi đêm đi.” Thẩm Minh Xuyên đề nghị, cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách.
Mấy ngày nay Ôn Nhiên cũng bị tiểu gia hỏa này hành quá mức, vừa nghe thấy đề nghị của Thẩm Minh Xuyên, phản ứng đầu tiên chính là giơ cả hai tay tán thành, thế nhưng lương tâm tốt xấu gì vẫn còn sót lại một chút, nói: “Nhưng như thế có khi nào bé con sẽ không còn thân thiết với chúng ta nữa không?”
“Giờ thằng bé đã hiểu gì đâu em, chờ lớn lên hiểu chuyện rồi đón thằng bé về bên mình cũng không muộn.” Thẩm Minh Xuyên nói rất hùng hồn.
Ừm, cũng rất có lý, phu phu hai người đạt thành nhận thức chung, liền để bảo mẫu chăm cho con trai vào buổi đêm.
Thế nhưng mà buổi đêm đầu tiên bọn họ tách khỏi con trai thì cả hai liền mất ngủ, chung quy là lo lắng có thể bé con sẽ lại khóc quấy hay không, có phải sẽ không ngủ ngon không, bảo mẫu chăm sóc có chu toàn hay không.
“Thằng bé, lúc ở bên cạnh thì thấy ghét mà, nhưng vừa tách ra thì em nhớ con quá.” Trong bóng tối, Ôn Nhiên nhìn chằm chằm đường viền trên trần nhà, buồn bực nói.
Thẩm Minh Xuyên cũng cảm thấy vậy, nhưng về phương diện kiểm soát cảm xúc thì hắn vẫn khá hơn Ôn Nhiên. Hắn vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, dỗ dành: “Nhớ con thì mình lại bế con về, cùng lắm là bọn mình cực hơn một chút.”
“Hay là thôi, mỗi ngày anh đều đi làm vất vả như thế, lại còn giày vò anh.”
“Không sao, những người làm ba khác đều là thế mà,” Thẩm Minh Xuyên hôn lên mí mắt Ôn Nhiên, “Anh không tin chỉ có tiểu tử đó mà hai người chúng ta lại không đối phó được.”
Ôn Nhiên một lần nữa lại cao hứng: “Vậy tối nay bọn mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại bế con về.”
Studio Hội Ảnh thử nghiệm hình thức phim điện ảnh O2O đầu tiên, liền tương đối thành công, việc mua vé ảo trên nền tảng trực tuyến cũng tương đối dễ dàng, quả thực có Phiên Gia TV và phát sóng trực tuyến của Phiên Gia trợ lực, khối lưu lượng này là vô lượng.
Nhưng mảng kinh doanh các rạp chiếu phim lại lần nữa gặp trở ngại, lượng bán vé ra của các rạp tại thành phố hạng 3,4 cũng lẹt đẹt, cùng với sự tổ chức rườm rà của các rạp chiếu, hay những trở ngại như quy tắc ngầm trong ngành, khiến chúng lại càng trở nên gay go hơn.
Đứng mũi chịu sào chính là một vị COO (*) đã rời cương vị của studio. Vị phó tổng giám đốc này là nhân vật trung tâm của cả dự án, nắm trong tay rất nhiều tư liệu quan trong liên quan đến dự án ấy. Nếu anh ta bất chấp những phạm vi quy định trong hợp đồng mà nhảy sang công ty khác có tính chất cạnh tranh cao hơn, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn cho công ty họ.
(*) COO khác với CEO – CEO là viết tắt của từ Chief Executive Officer – COO là viết tắt của từ Chief operations officer. CEO sẽ là bộ não của một công ty còn COO là một cánh tay trợ giúp.
Sáng sớm, Thẩm Minh Xuyên trực tiếp lái xe tới studio Hội Ảnh để tham dự hội nghị, ở bên ngoài lại đụng mặt ngay Kỉ Thừa An đỡ thắt lưng đi xuống xe, hắn liền trưng ra vẻ mặt tươi cười chả có tí ý tốt nào: “Kỉ tổng, tình hình chiến đấu tối qua rất kịch liệt nhỉ.”
Kỉ Thừa An và Tần Tử Ngạn mấy tháng nay vẫn cứ phân phân hợp hợp, dây dưa lằng nhằng, Thẩm Minh Xuyên đã nhận định được rằng anh em từ bé tới lớn của mình là thụ nằm dưới, cho nên khi tìm được cơ hội sẽ chọc tức y vài câu.
“Kịch liệt cái em gái cậu, lão tử ngày hôm qua bị bước hụt trên cầu thang, cho nên thắt lưng mới bị đau thế này.” Kỉ Thừa An hùng hùng hổ hổ nói.
Thế nhưng Kỉ Thừa An vừa thấy hai vành mắt đen thâm sì của Thẩm Minh Xuyên, đã lập tức tìm được cơ hội để châm chọc lại: “Nhìn cái dáng vẻ tiều tụy của cậu kìa, Ôn Nhiên vừa mới dỡ hàng đã bắt đầu sênh ca hàng đêm luôn hả? Trị được tính lãnh đạm rồi? Cẩn thận hỏng thận đó, Thẩm tiên sinh ạ.”
Lời này chọc trúng điểm đau của Thẩm Minh Xuyên, chỉ là hắn không biểu hiện ra ngoài mà tựa tiếu phi tiếu nhìn Kỉ Thừa An: “Chờ khi nào cậu sinh, cậu sẽ biết được tại sao bây giờ tình trạng tôi lại thế này.”
Kỉ Thừa An: “…..”
Nếu không phải hiện tại cả hai đều là nhân mô cẩu dạng mang tây trang đi giày da, Kỉ Thừa An chỉ muốn sút một cước cho hắn quay về quê mà chăm con.
Nội dung của buổi họp lần này mở ra là vì vị phó tổng giám đốc mới rời khỏi cương vị công tác. Do Studio Hội Ảnh chưa có chức CEO, quyền quyết định công việc đều do mấy vị thành viên ban giám đốc tạm thời nắm giữ. Do chuyện kinh doanh thường ngày là do ba vị COO phụ trách, giờ tam giác sắt thiếu mất một góc, đương nhiên là phải một lần nữa chọn lựa để mời về một vị phó tổng giám đốc khác, tiện thể thảo luận những việc cần phải làm sau khi vị phó tổng giám đốc kia rời đi.
Hội nghị vừa mở thì liền kéo dài đến nửa ngày, về chức vụ COO cũng có vài nhân viên cấp cao ở phía dưới tự đề cử bản thân, nhưng ban giám đốc và hai vị phó tổng giám đốc thảo luận lại đều cảm thấy không hài lòng, chỉ bảo sẽ tạm để lại hai người đã tự ứng cử để quan sát thêm, cũng cân nhắc đến việc mời người bên ngoài về.
Lúc ra khỏi phòng họp, vẻ mặt của mọi người đều không được hài lòng, Kỉ Thừa An vừa xoa thắt lưng của mình vừa nói chuyện với Thẩm Minh Xuyên: “Giữa thời kì nhân tài thiếu thốn, cái chỗ trống này không dễ lấp đâu.”
Thẩm Minh Xuyên lấy điện thoại di động ra, chỉnh từ chế độ im lặng về chế độ âm thanh, nói: “Thực ra tôi có muốn tuyển một người.”
“Hửm? Ai?”
“À, nhưng vẫn chưa chắc chắn, vì cậu ta vẫn còn đang làm việc cho một công ty khác.”
“Thế thì có là gì, chỉ cần một cái xẻng thật tốt, chẳng có góc tường nào là không đào lên được cả.”
“Là công ty hợp tác với Viễn Tông.”
“…. Thế thì cậu nói làm đếch gì.”
Thẩm Minh Xuyên mở Wechat, nói: “Nếu linh cảm của tôi không bị lỗi, vậy thì nội trong năm nay cậu ta sẽ từ chức.”
“Sao lại từ chức?” Kỉ Thừa An hứng thú, “Ai thế, tôi có biết không?”
Thẩm Minh Xuyên nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Tình địch.”
“Phì,” Kỉ Thừa An không chút phúc hậu nào bật cười, “Không nghĩ là Thẩm tổng cậu thực sự phóng khoáng vậy đấy nhá.”
Thẩm Minh Xuyên cũng chẳng nghĩ gì, Minh Nhã thuộc vào loại xí nghiệp tương đối truyền thống, các quản lý cấp cao cơ bản đều là tự bổ nhiệm và cất nhắc nội bộ. Mà với hạng mục hợp tác với Viễn Tông, vì có đến ba quản lý cấp cao rớt đài thì mới đi mời người ngoài vào, kết quả Âu Dương Tấn tiến vào, không tai họa chẳng khó khăn, thậm chí có thể nói là rất nhẹ nhàng mà hoàn thành hạng mục này.
Kẻ khác nhìn vào, thì cậu ta chính là chẳng phải lao động gì đã chiếm đại tiện nghi.
Lại thêm việc đàm phán thất bại mảng hỗ trợ vận doanh, Thẩm Minh Xuyên vẫn có một chút hiểu biết về nội bộ Minh Nhã, sau khi kết thúc hạng mục với Viễn Tông, nhất định Âu Dương Tấn sẽ bị một làn sóng áp lực từ nội bộ nhắm vào. Cái người tên Âu Dương Tấn này tâm cao khí ngạo, nếu như Thẩm Minh Xuyên đoán không lầm, thì cuối năm nay cậu ta sẽ chọn cách nghỉ việc.
_____ Mang theo bản lý lịch đã có kinh nghiệm với một hạng mục lớn của Minh Nhã, vậy thì cậu ta tới chỗ nào cũng sẽ được nhận vào một chức vị cao, không cần thiết phải ở lại nơi đó để chịu uất ức.
Tuy rằng đó là người mà Ôn Nhiên đã từng thích, Thẩm Minh Xuyên nhìn cậu ta thế nào cũng thấy khó chịu, nhưng từ lần hợp tác này thì có thể thấy được năng lực của Âu Dương Tấn không tồi, mặc dù tuổi còn trẻ lý lịch còn hơi thiếu, nhưng cơ hội để có thể tiến xa hơn thì vô cùng lớn.
Bỏ qua thành kiến sang một bên không nhắc tới, quả thật Thẩm Minh Xuyên rất quý trọng những người tài như vậy, nước phù sa lại để chảy ruộng ngoài thì rất đáng tiếc.
Thẩm Minh Xuyên xem Wechat, thấy Ôn Nhiên đã gửi cho mình tin nhắn từ một tiếng trước.
Ôn Nhiên: Tin vui, Thẩm tổng, con trai anh đang gặm tay đây nè! (hình ảnh)
Mở ảnh ra, chỉ thấy tiểu tử kia đang để tay lên mồm làm tư thế mút, có lẽ là do góc chụp, cho nên chợt có cảm giác như thằng bé đang cười, nhìn cực kì ấm áp.
Tim của Thẩm Minh Xuyên như bị gãi qua một cái khẽ ngưa ngứa, hắn vỗ vai Kỉ Thừa An: “Nếu như đến lúc đó cậu ta nghỉ việc bên công ty kia, nhiệm vụ gian khổ này phải giao cho cậu rồi.”
Nói xong, hắn chẳng màng đến chuyện Kỉ Thừa An rủ mình đi ăn đã tự lái xe trở về nhà.
Nhưng chờ đến khi Thẩm Minh Xuyên về đến nhà, nhóc con ấy đã ngủ chổng vó lên rồi, đừng nói là gặm tay, ngay cả mắt cũng chả mở lên nổi.
“Anh nói xem con ngủ thế có bị mỏi không?”
Mỗi lần Ôn Nhiên ngắm tư thế ngủ của bé con đều cảm thấy mình như sắp bị sái cổ với chuột rút theo, tay bé con đặt hai bên đầu, chân lại làm thành chân vòng kiềng với tư thế nửa cuộn người lên, Ôn Nhiên cũng học theo tư thế ngủ của bé, chưa tới 30 giây đã không chịu nổi.
“Chắc có lẽ đây là tư thế thằng bé ngủ từ lúc còn trong bụng,” Thẩm Minh Xuyên vươn tay ra khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con, “Nhưng mà Đường Phỉ Phỉ nói với anh là hình dáng đầu của trẻ sơ sinh là do lúc ngủ tạo thành, cô ấy đề nghị chúng ta phải mua một cái gối định hình, bằng không thì hình dạng đầu rất dễ thành dị dạng.”
“Còn có chuyện này nữa à,” Ôn Nhiên lặng lẽ ghi nhớ lại nói, “Đúng rồi, tên của con anh đã nghĩ xong chưa vậy Thẩm tiên sinh.”
Phu phu hai người có chút không quá chú ý, con trai sinh ra đến hơn 10 ngày mà một cái tên cũng chưa có, bình thường vẫn chỉ gọi là bé cưng, hoặc là nhãi con.
Đời tiếp theo của Thẩm gia lấy đệm là chữ Vân, Minh Xuyên phải tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng có mấy cái thích hợp, nhưng vẫn chưa chọn được cái nào hay nhất.
“Đại danh thì anh vẫn còn muốn cân nhắc thêm một chút, còn nhũ danh à, gọi là Thẩm Phiền Phiền đi, nhóc con này đúng là Tiểu Phiền (*) mà.”
(*) Phiền “烦” ở đây chính là phiền nhiễu đó.
Cứ đến đêm thì bé con lại tinh lực tràn đầy, theo như lời của mẹ Thẩm thì chính là sự kế thừa đầy hoàn mĩ của hết thảy những bướng bỉnh, nghịch ngợm mà Thẩm Minh Xuyên có khi còn bé, khiến cho mỗi ngày phu phu bọn họ đều náo loạn không thôi, là một Tiểu Phiền mười phần tròn vẹn.
“Phiền Phiền.” Ôn Nhiên đọc một lát, “Ầy, anh đừng nói vậy, em thấy cũng rất dễ gọi.”
Hết chương 43.
(1) Cầy thảo nguyên (cái meme nó hét lên ý:v)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –