Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 18: Bị bôi đen


Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Điềm Tức Chính Nghĩa – Chương 18: Bị bôi đen

Ôn Nhiên quả thật có “cơ sở ngầm” ở trong công ty của Thẩm Minh Xuyên, là trợ lý chuyên biệt của Thẩm Minh Xuyên, tên là Đường Phỉ Phỉ.

Lúc hai người mới kết hôn, vì để chứng tỏ tình yêu, Ôn Nhiên có tới công ty của Thẩm Minh Xuyên vài lần, trợ lý chuyên biệt tiểu tỷ tỷ này là người phụ trách tiếp đón cậu, thường xuyên qua lại rồi trở thành bạn bè.

Đường Phỉ Phỉ cũng vừa mới hết thời gian nghỉ sinh đẻ không lâu, đợt này Ôn Nhiên thường xuyên nhờ cô chỉ cho mình một ít kiến thức, việc liên hệ cũng nhiều hơn. Vì Đường Phỉ Phỉ không biết nội tình giữa hai người họ, cho nên vẫn luôn kể một số chuyện về Thẩm Minh Xuyên ở trong công ty.

Ví dụ như trong cuộc họp ngày hôm nay Thẩm tổng đã làm cho vị đối tác trung gian luôn kiêu ngạo hống hách kia không thốt nên lời, hôm nay Thẩm tổng đã lấy được 5% lợi nhuận trong buổi đàm phán đúng như mong đợi, hôm nay Thẩm tổng đã chiếm được ưu thế để chiến thắng áp đảo đối thủ, dù sao thì nội dung cơ bản đều là khen Thẩm Minh Xuyên.

Ôn Nhiên cực kì hoài nghi liệu có phản bọn họ bị mắc chứng sùng bái ông chủ hay không.

Hôm nay, Ôn Nhiên vừa hóa trang và thay quần áo xong thì lại thấy Đường Phỉ Phỉ gửi tin nhắn tới, khi mở ra thì là một tấm ảnh chụp sườn mặt của Thẩm Minh Xuyên, nhìn cảnh xung quanh thì hẳn là đang ở phòng họp, Thẩm Minh Xuyên còn đang vô cùng nghiêm túc nghe ý kiến phát biểu của một đại diện, hơi hơi nhíu mày, phỏng chừng là không hài lòng về lời nói của người nọ.

Đường Phỉ Phỉ: Oa, hôm nay trong lúc họp vẻ đẹp trai của Thẩm tổng thực sự là tăng gấp bội, em phải liều chết chụp ảnh lại, cho anh liếm màn hình mà bớt tương tư, không cần phải cảm ơn em!

Ôn Nhiên:…….

Cậu thực sự muốn kéo Đường Phỉ Phỉ vào danh sách đen.

Ôn Nhiên mở tấm ảnh ấy lớn hơn, quả thật là vô cùng anh tuấn, bảo có thể cài bức ảnh này làm thành màn hình điện thoại thế cũng không hề khoa trương chút nào, cậu cũng thuận tay lưu lại.

Ôn Nhiên cảm thấy mình như một vị Phật vậy, cậu xác định được cảm giác của mình với Thẩm Minh Xuyên chính là thích, thế nhưng mà vì sao, đợt này đã lâu rồi không liên hệ, cũng không cảm thấy nhớ nhung gì cả.

Càng không giống mấy bộ phim truyền hình cậu đóng, nam nữ đều vì lý do không có được nhau mà cảm thấy như chết đi sống lại chết tới sống lui như thế.

Thậm chí cậu hơi nghi ngờ rằng vì bản thân đã tịch mịch quá lâu, cho nên khi bên cạnh xuất hiện một người đàn ông cậu liền không không chế được chính mình, không phải là độc thân lâu ngày đến độ nhìn thấy Husky cũng cảm thấy là mi thanh mục tú chứ?!

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Ôn Nhiên cũng cảm thấy buồn cười chính mình.

Chờ sinh đứa bé xong cậu sẽ ly hôn với Thẩm Minh Xuyên, tìm một người nào đó thật tốt rồi cùng nói chuyện yêu đương, à, tốt nhất phải là kiểu ôn nhu thành thục, Ôn Nhiên thực sự bị cuốn hút bởi mẫu người đàn ông chín chắn.

Lúc trước cậu say mê Cố Danh Thành, nguyên nhất lớn nhất là vì khi đó cậu đã xem bộ phim điện ảnh thiên hướng về tình yêu, trong đó Cố Danh Thành đã diễn vai một thân sĩ thành thục khiến cho cậu thực sự khó quên, từ đó tiêu chuẩn kén vợ kén chồng đều đi theo phương hướng ấy.


Cố Danh Thành bọn họ hôm qua còn bổ sung thêm hai cảnh nữa, Ôn Nhiên cầm kịch bản ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở đoàn phim, tâm không còn tập trung nhìn ở đây nữa, hoàn toàn như đi vào cõi thần tiên phía chân trời.

Đang lúc cậu nghĩ đến nhập thần thì mặt bị ai đó che lại, người che mắt cậu còn cố ý hạ giọng ghé sát vào tai nói: “Đoán xem tôi là ai?”

Trong lúc nhất thời Ôn Nhiên thực sự cũng không đoán được ra là ai, giọng nói gần vậy cũng khá giống người quen, chưa kịp trả lời là ai, người nọ đã buông tay, mặc một chiếc áo poss nhảy đến trước mặt cậu: “Surprise!”

“Tiểu Diệp, sao cậu lại ở đây?” Ôn Nhiên nhìn thấy người trước mặt thì rất bất đắc dĩ mà cười nói, rõ ràng cũng đã 27 tuổi rồi nhưng vẫn giống trẻ con thế.

Hạ Diệp ngồi xuống cạnh cậu: “Đến đóng phim đó.”

“Đóng phim? Không phải là cậu không thích đóng phim sao, thế nào mà lại thay đổi chủ ý rồi?”

“Hì hì, chính là học khoa nghệ thuật, còn chưa chân chính được có mặt trên màn ảnh rộng, cảm thấy rất tiếc nuối vậy nên tôi tới thôi à.”

Thật đúng tùy tâm sở dục, Ôn Nhiên hỏi cậu ta: “Phim gì vậy, studio ấy cũng ở trong khu điện ảnh và truyền hình à?”

Hạ Diệp rung đùi: “Đúng vậy, tên phim là “Sinh ra ảnh đế”.”

“………..”

Ôn Nhiên trăm triệu không ngờ tới Hạ Diệp vậy mà cũng tham gia bộ phim này. Trong nhà Hạ Diệp rất giàu cậu có biết, nhưng bộ phim mà Cố Danh Thành sản xuất không phải là cứ có tiền là có thể đóng.

Về phần kĩ năng diễn xuất, dựa vào hiểu biết của Ôn Nhiên đối với Hạ Diệp, thời còn đi học người này chính là ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, giờ lại còn ở vương quốc chuột túi suốt sáu năm, chút kiến thức còn lại ở trong bụng có khi đã sớm trả lại cho thầy rồi.

Cố Danh Thành là kiểu đối với người qua đường có hai câu thoại thôi cũng xoi mói, sao có thể để cậu ta trà trộn vào đây được?

“Có phải rất ngạc nhiên không, nhất định là cậu đang nghĩ làm sao mà tôi có thể trà trộn vào đây được đúng chứ?”

“Nói thật là tôi rất tò mò đấy.”


“Không giấu cậu,” Hạ Diệp hạ thấp giọng ghé sát tai cậu nói, “Cố Danh Thành là họ hàng của tôi.”

“…………” Vậy cũng được nữa, Ôn Nhiên xem như phục rồi.

Trợ lý Tiểu Lâm mang hai ly nước lại đây, một ly cho Ôn Nhiên, ly còn lại đưa cho Hạ Diệp, Ôn Nhiên uống một ngụm nước, nói: “Buổi trưa bảo dì làm cho vị này một phần cơm nhé.”

Đoán chừng cơm hộp của đoàn phim vị gia gia này ăn không nổi, Tiểu Lâm đáp: “Vâng, anh có kiêng ăn cái gì không ạ?”

“Đừng bỏ gừng tỏi hành rau mùi vào là được,” Hạ Diệp cười híp mắt nói, “Cảm ơn.”

Tiểu Lâm đi rồi, Ôn Nhiên lại hỏi: “Cậu diễn vai nào thế.”

“Là người sẽ đi làm càn làm bậy với cậu đó, nhị thế tổ (*).”

(*) Nhị thế tổ “二世祖”: Ý chỉ những con cháu trong gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền không lo nghĩ đến tương lai sự nghiệp, dựa theo tích vua Tần Nhị Thế chỉ biết ăn chơi không lo đất nước nên đã phá hủy sự nghiệp nhà Tần.

Cảnh tiếp theo bọn họ phải quay chính là lần đầu tiên Ôn Nhiên gặp nhân vật chính Tạ Thời Kiệt đang cùng đường. Dương Phàm cùng một đám đệ tử cũng là phú nhị đại đang ăn chơi đàng điếm trong quán bar, nhân viên phục vụ bán thời gian Cố Danh Thành đã cự tuyệt lời đề nghị hầu rượu của một vị thiếu gia nào đó, vị thiếu gia nhà giàu kia cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên thừa dịp anh ta rót rượu cho Dương Phàm liền ngáng chân khiến cho cả cốc rượu anh ta đang cầm hắt cả lên người Dương Phàm.

Vai diễn của Hạ Diệp chính là vị thiếu gia hung hăng ngang ngược kia.

“Cho nên nói cảnh này mãi vẫn chưa được quay, là vì chờ vị đại ca (*) là cậu đó hả.” Ôn Nhiên trêu chọc cậu ta, đây vốn là cảnh sẽ quay ngay từ đầu, nhưng bởi vì nhân vật mấu chốt chưa tới nên cảnh không thể quay được, hóa ra nhân vật mấu chốt lại chính là vị này đây.

(*) Raw là “大咖” ý chỉ những người thành công trong một lĩnh vực nào đó, ở Đài Loan thì thường được sử dụng với các ngôi sao giải trí.

Hạ Diệp còn muốn nói gì thêm, chuyên viên tạo hình đã thở hồng hộc mà chạy tới đây, viên thịt heo béo tròn đang thở ồ ồ đầy quy luật lăn trên mặt đất: “Hạ tiên sinh, sao cậu lại chạy tới đây, mau đi hóa trang với thay quần áo thôi, không kịp mất.”

“À, tôi đi trước nhé Nhiên ca.”

Ôn Nhiên gật gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy hiếu kì với tạo hình của Hạ Diệp.


Chuyên viên tạo hình quả nhiên không làm Ôn Nhiên thất vọng. Tóc Hạ Diệp vốn khá dài, được anh ta buộc lên, lại càng thêm ăn chơi đến mười phần, chọn nhuộm màu xanh lá, cộng thêm một chiếc áo da đen phong cách thời thượng, có chút cảm giác như một cậu bé đi moto vậy.

Hạ Diệp bộ dáng đẹp, tạo hình này cũng không khó coi, cũng sẽ không tới trình độ ăn chơi đến mức người khác chẳng tiếp thụ nổi.

Nhưng cũng rất buồn cười.

“Oa, làm thế nào để cháu được tha không phải nhuộm màu này nữa, Ôn Nhiên cũng chưa dân chơi đến thế.” Hạ Diệp dùng vẻ mặt cầu xin nói, “Đây thật sự là đóng phim chứ không phải là tụ tập một đám dân ăn chơi xấu xí tệ hại đấy chứ?”

“Đừng có gào lên với chú nữa,” Cố Danh Thành nói, “Hồi trung học không phải cháu thích nhất tạo hình thế này à, cháu còn trốn anh trai đi làm một quả đầu xoăn xù màu đỏ rượu đó nhớ không? Khiến thằng nhóc ấy tức đến độ suýt chút nữa là dùng gia pháp (*) đánh cháu.”

(*) Gia pháp “家法”: Phép nhà hoặc là dụng cụ để phạt những người trong gia đình.

Hạ Diệp nhất thời nhụt chí: “Tạo hình sao thì cứ thế đi, sao lại còn phải vạch trần chuyện xấu hổ của cháu ra chứ.”

Cố Danh Thành cười cười, vỗ tay nói: “Được rồi được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu quay cảnh tiếp theo.”

Theo thường lệ là diễn trước một lần, sau đó mới chính thức quay, sau khi mỗi người diễn viên đều vào vị trí của mình, liền thực hiện theo lời đạo diễn hô: “Cảnh thứ 8 phân cảnh 1A, action!”

Ánh đèn mờ ảo trong một căn phòng riêng của KTV, Cố Danh Thành mặc quần áo nhân viên phục vụ cầm một cái khay đi xuyên qua một đám người đang quần ma loạn vũ, anh đem rượu ngon tới cho bọn họ, tất cả đều đang ca hát rồi tán tỉnh mấy cô em, dường như chẳng ai chú ý đến anh.

Chờ đến khi anh đưa rượu tới trước mặt tên phú nhị đại do Hạ Diệp thủ vai, tên phú nhị đại này đã uống đến độ say khướt hai mắt lờ đờ như phủ một lớp sương mù nhìn anh: “Này, không ngờ vị tiểu ca này lại anh tuấn đến vậy đấy, đừng rót rượu nữa, ngồi ở đây…. Phụt, không được rồi, cháu cứ đối mặt với chú lại thấy buồn cười, ha ha ha ha.”

Hạ Diệp còn chưa nói hết lời thoại đã cười một tràng, Cố Danh Thành để cái khay trong tay xuống, chờ cậu ta cười xong, anh nghiêm túc nói: “Không được cảm thấy buồn cười là một trong những môn bắt buộc của diễn viên nhập môn, nếu cháu thấy bản mặt chú buồn cười như vậy, có cần chú cho cháu 10″ để cười không?”

“………..” Có lẽ Hạ Diệp không nghĩ mới cười một trận lại bị giáo huấn nghiêm trọng như vậy, liền thấp giọng đáp, “Cháu đã lâu rồi không đi diễn, cho nên mới nhịn không được mà cười như vậy, cháu xin lỗi ạ.”

May mà Cố Danh Thành cũng không nói thêm gì nữa, cho cậu ta diễn lại một lần nữa, nói: “Lại lần nữa.”

Diễn viên lại vào vị trí của mình, Cố Danh Thành lại cầm lấy khay đi tới, đặt rượu xuống trước mặt Hạ Diệp: “Này, không ngờ vị tiểu ca này lại anh tuấn đến vậy đấy, đừng uống rượu nữa, ngồi ở đây hầu gia rót rượu.”

“NG!”

Nghe theo lời đạo diễn hô, Hạ Diệp vẻ mặt mộng bức (*): “Lại, lại có cái gì không đúng sao?”


(*) Vẻ mặt mộng bức “一脸懵逼”: Ý chỉ vẻ mặt ngơ ngác, chấn động, kinh ngạc, chết lặng.

Ôn Nhiên đang ngồi một bên nhỏ giọng nói với cậu ta: “Nói nhầm rồi, cậu đem hai từ rót rượu và uống rượu đổi ngược cho nhau.”

Hạ Diệp: “……….”

Thời lượng của cảnh này chỉ có 2 phút, lại phải quay trong suốt một ngày, đến tận 7 giờ tối mới kết thúc công việc, NG tăng thêm vô số lần, đợi đến khi Cố Danh Thành với khuôn mặt nghiêm khắc nói qua, Hạ Diệp thiếu chút nữa là đốt pháo ăn mừng.

Trên đường trở về, Ôn Nhiên thấy cậu ta vẫn còn rất vui vẻ, cười nói: “Cậu vui đến mức đấy cơ à?”

“Ha ha, cậu không biết trong cái khoảnh khắc mà chú Cố nói ấy tôi đã vui đến mức nào đâu, giống như là nhặt được 100 vạn vậy.”

“Cứ dựa theo tâm tính này của cậu, thì có khi quay xong bộ phim này cũng trở thành người giàu nhất thế giới đấy.”

“Ấy, thôi đừng, tôi cũng không muốn nhặt được thêm vài lần nữa đâu, rất giày vò người đấy, cậu không biết chứ, mỗi lần quay phim tôi đều muốn sụp đổ, may mà phần diễn của vai này không nhiều lắm, bằng không tôi sẽ bị cái việc phải quay đi quay lại thế này làm cho chán ghét muốn chết, hơn nữa tôi cũng không thể cảm nhận được cái cảnh quay cuối cùng được thông qua với mấy cái cảnh tôi đã quay trước đó thì có gì khác nhau.”

“Đóng phim là như vậy, mỗi một cảnh quay đều theo đuổi sự hoàn mĩ, sự lặp lại là nền tảng hoạt động, một bộ phim điện ảnh thời lượng chỉ có hai tiếng, lại phải quay trong vòng mấy tháng trời, chính là vì sử dụng hoạt động lặp lại.”

Hạ Diệp nghĩ thôi đã thấy phát sợ mà vuốt vuốt ngực: “May mà ngày trước tôi không đi theo con đường diễn viên.”

Hai người quay về khách sạn thì trước tiên là tắm giặt, cơm chiều vẫn là dì giúp việc làm, cơm được mang tới phòng của Ôn Nhiên để ăn, thiếu gia Hạ Diệp được nuông chiều từ bé đã bị trận đóng phim này hút sạch hết cả sinh lực, ăn no rồi liền rúc vào sofa trong phòng Ôn Nhiên mà làm tổ, vừa nói chuyện phiếm với Ôn Nhiên vừa nghịch điện thoại.

Mối quan hệ trước kia của hai người cũng không tồi, lại rất lâu rồi chưa gặp nên trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau khi tán gẫu thì Hạ Diệp ôm điện thoại ngủ mất, còn khẽ ngáy.

Ôn Nhiên cũng buồn ngủ kinh khủng, thế nhưng vẫn kiên trì gọi Hạ Diệp dậy: “Tiểu Diệp, dậy dậy, về phòng ngủ đi.”

Giường trong phòng đơn này rất lớn, Hạ Diệp cũng đã tắm rồi, hai người ngủ cạnh nhau một đêm cũng không thành vấn đề, chỉ là dù sao bản thân Ôn Nhiên là người đã kết hôn, hơn nữa cũng muốn tránh để bị nghi ngờ, bằng không bị người khác bắt được thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch được.

Sáng hôm sau Ôn Nhiên không có cảnh quay nên có thể ngủ nhiều hơn một chút, trong lúc cậu vẫn còn đang chìm trong mộng thì lại bị chuông điện thoại đánh thức, Ôn Nhiên thấy người gọi tới là Đàm Mai liền bắt máy: “Alo, Đàm tỷ.”

“Chị biết bây giờ khẳng định là cậu chưa đọc tin tức, cho cậu ba phút để xem, sau đó cho chị một lời giải thích, chị sẽ không cúp điện thoại.” Ngữ khí của Đàm Mai không tốt, rõ ràng là đang kiềm nén tức giận.

Ôn Nhiên vẻ mặt mộng bức, vội vàng mở Weibo ra đọc tin tức, kết quả tốp đầu hot search chính là bốn chữ đâm vào mắt người khác: Ôn Nhiên ngoại tình….

Hết chương 18.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.