Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 15: Tụ họp


Đọc truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn – Điềm Tức Chính Nghĩa – Chương 15: Tụ họp

Editor: Min

Chương 15: Tụ họp

Thẩm Minh Xuyên nói xong câu ấy thì liền rời đi, để lại Ôn Nhiên với tâm tình phức tạp mà rửa bát đũa. Cậu thu dọn xong, cởi tạp dề đi ra ngoài phòng khách thì Thẩm Minh Xuyên đã không còn ở đấy nữa rồi, hẳn là đi lên lầu.

Trên bàn trà mà cậu để điện thoại, có vài hộp linh tinh được đặt ở đó, Ôn Nhiên cầm lên xem thử, đầu là đặc sản của thành phố X, đều là các loại bánh ngọt và đồ điểm tâm, có đến bảy tám hộp to nhỏ các loại.

Không thể nghi ngờ, đều là đồ Thẩm Minh Xuyên muốn đưa cậu mang đi.

Ôn Nhiên bóc một hộp Thanh Đoàn (*), những chiếc bánh Thanh Đoàn xanh biếc, một hộp sáu cái là sáu vị khác nhau, có nhân đậu, trà xanh, vừng, đậu phộng, khoai môn và dứa. Ôn Nhiên bóc một cái bánh nhân vừng, cắn một miếng, mùi vừng hòa cùng mùi vỏ bánh Thành Đoàn thơm ngát ngon miệng, đối với người thích đồ ngọt như Ôn Nhiên mà nói, vị của chúng thật tuyệt.

(*) Là một loại bánh của Trung Quốc có màu xanh lá là do được trộn chung với nước ép ngải cứu.

Cũng không biết vì sao Thẩm Minh Xuyên lại biết cậu thích ăn điểm tâm ngọt nữa.

Cái việc làm dao động thế này là phạm quy! Hoàn toàn là vô lực chống cự lại mà, Ôn Nhiên vừa ăn vừa nghĩ, Thẩm Minh Xuyên chỉ là cho cậu một tia nắng, cậu liền cảm thấy đó là một ngày nắng rực rỡ.

Đang lúc Ôn Nhiên vừa ăn vừa nghĩ đến lộn xộn lung tung muốn cái này không muốn cái kia, thì điện thoại ở trên bàn của cậu kêu vang, Ôn Nhiên cầm lên nhìn, là bạn cùng phòng thời đại học của cậu – Từ Trang Trang.

Ôn Nhiên nhấc máy: “Alo, Trang ca?”

“Tiểu Nhiên à, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi đấy chứ?” Giọng của Từ Trang Trang rất lớn, theo như lời cậu ta nói thì bản thân cậu ta chính là một con người thô kệch, trời sinh đã không có số làm diễn viên.

Ôn Nhiên ngồi xuống sofa, “Không đâu, tôi vừa mới ăn cơm xong.”

“Không làm phiền là tốt rồi, chính là hai ngày trước lão Tứ (*) mới từ nước ngoài trở về, cậu thì lại mới có cục cưng, nên mọi người đang tìm cơ hội để gặp nhau? Cậu có tiện đến không?”

(*) Ở đây tác giả để là “幺” ý chỉ là người nhỏ tuổi nhất, nhưng mà vì trong phòng họ chỉ có 4 người nên mình để luôn là lão Tứ.


“Anh em trong ký túc tụ tập gặp mặt dù không tiện cũng phải đi chứ, lúc nào vậy?”

“Thứ sáu này luôn đi, cậu có rảnh không?”

“Có, tôi rảnh.”

“Vậy thứ sáu nhé, để tôi đặt bàn, địa chỉ thì sẽ nhắn vào điện thoại cho mọi người, nhớ đến là được.”

Trong ký túc xá thời đại học của bọn họ có tất cả bốn người, đều là tốt nghiệp khoa nghệ thuật, nhưng thực sự đi theo con đường diễn viên này lại chỉ có một mình Ôn Nhiên, lão Nhị Từ Trang Trang vô vọng với con đường diễn viên, liền đổi nghề chuyển sang làm huấn luyện viên thể hình.

Lúc trước lão Tứ Hạ Diệp chỉ là ôm tâm tình đi cho vui mà thi trường nghệ thuật, kết quả lại đỗ thật, thế nhưng học xong rồi lại vẫn như cũ không có tí hứng thú nào với nghề diễn, trong nhà lại có tiền, vậy nên rất tùy hứng mà xuất ngoại trở thành du học sinh, tốt nghiệp rồi cũng ở lại đó làm việc, gần đây mới trở về.

Lão Đại Lương Duy có thành tích tốt nhất nên rất lợi hại, trực tiếp được giữ lại làm nghiên cứu sinh, tốt nghiệp xong thì được nhà trường giữ lại làm giáo viên.

Tổng thể mà nói, quan hệ giữa bốn người bọn họ cũng không tồi, hơn nữa tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy nhưng tình bạn của họ vẫn tốt đẹp như trước, ngoại trừ Hạ Diệp ở nước ngoài không có cách nào, những người còn lại một năm cũng phải tụ tập với nhau vài lần.

Ôn Nhiên không thể uống rượu, lại lo lắng đến thân phận cậu nếu đến nơi đông người dễ bị bao vây, cho nên Từ Trang Trang đặt bàn ở một nhà hàng “Vị Uyển” nổi tiếng là sa hoa nhất của thành phố.

Bốn người họ đã mấy năm rồi không tụ tập với nhau, ngồi chung một bàn rồi liền có chút xúc động, đặc biệt là Hạ Diệp, lúc trước nói xuất ngoại liền xuất ngoại, đi suốt mấy năm cũng chưa từng về lần nào, hiện giờ gặp lại, khuôn mặt búp bê trời sinh của cậu ta cũng đã thay đổi ít nhiều.

“Cậu rốt cuộc cũng bỏ được vương quốc chuột túi ấy để về rồi đó hả,” Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người bắt đầu cùng nhau tán gẫu, Từ Trang Trang là người đầu tiên mở đề tài, nói, “Tôi cứ tưởng là cậu sẽ ở đó đến khi thiên hoang địa lão (*) chứ.”

(*) Thiên hoang địa lão “天荒地老”: Trời đất già đi hoang tàn, ý chỉ một khoảng thời gian rất dài, mãi mãi.

Hạ Diệp thong thả đáp: “Vốn là phải ở nơi đó đến khi thiên hoang địa lão, thế nhưng được nửa đường lại phát hiện con gái ngoại quốc không xinh đẹp bằng được con gái nước mình, thế nên lại trở về.”

“Đừng thế chứ huynh đệ, mấy năm trước chính cậu nói là con gái ngoại quốc bộ lộ sự nhiệt tình nhiều hơn con gái nước mình như thế hợp với tâm ý của cậu hơn còn gì.”

“Con người rồi cũng sẽ thay đổi mà,” Hạ Diệp cười tủm tỉm nói, “Ngày trước cậu thích hoa khôi lớp bên cạnh đó, giờ còn thích không?”

“Ha ha ha ha ha,” Từ Trang Trang ngượng ngùng cười đáp, “Đấy là chuyện của nhiều năm trước rồi, đã không còn thích lâu rồi.”


Hạ Diệp nói: “Lý do tương tự.”

Ôn Nhiên hỏi: “Vậy lần này cậu về là để thăm người thân hay là về ở lâu dài luôn?”

“Cũng chưa biết nữa,” Hạ Diệp nhàn nhã tựa người vào ghế, “Tùy duyên đi, dù sao thì tôi cũng là đứa có thói tùy tâm tùy ý mà.”

“Đều sắp 30 tuổi cả rồi mà còn tùy tâm sở dục (*) như vậy, thật sự là những đứa người thường như bọn tôi muốn hâm mộ cũng hâm mộ không nổi.” Lão Đại Lương Duy lên tiếng, ngữ khí dường như không được tốt.

(*) Tùy tâm sở dục “随心所欲”: Thích làm theo ý muốn, sở thích của mình.

Hạ Diệp lúc này trở nên khó chịu: “Vừa nhìn thấy mặt liền âm dương quái khí, cậu tỏ thái độ thù địch thế với tôi là sao?”

Lương Duy lành lạnh đáp: “Hạ thiếu gia người gặp người thích, làm sao có thể sinh ra sự thù địch với cậu được.”

Hạ Diệp đứng bật dậy: “Cậu có ý gì hả?”

Bình thường Lương Duy là người tư văn nhã nhặn, lại thêm là tấm gương người tốt, kỳ thật rất có phong độ, hơn nữa lại có chút kiêu ngạo vì sự nghiệp thành công, nghe nói có vô số học trò mê đắm cậu ta, mỗi lần đến lớp của cậu ta thì trong giảng đường không còn chỗ ngồi.

Cậu ta lúc thường đối nhân xử thế cũng là khiêm nhường lễ độ, sẽ không nảy sinh xích mích với bất kì ai. Mấy năm cùng học kia cũng không thể nói là thân thiết với Hạ Diệp, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, hôm nay thì lại giống như là uống nhầm thuốc vậy.

Ôn Nhiên và Từ Trang Trang đều ý thức được tình hình không ổn, Từ Trang Trang thấy sắc mặt của Hạ Diệp đã thay đổi, vội vàng nói: “Cậu ấy bị học trò làm cho phát cáu đấy, còn bị tiền mãn kinh sớm nữa, cậu đừng để ý đến cậu ấy.”

Ôn Nhiên cũng tiếp lời: “Tiểu Diệp khó có dịp từ nước ngoài trở về, đừng vừa mới bắt đầu lại khiến người ta không thoải mái mà.”

Lương Duy hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, Từ Trang Trang và Ôn Nhiên vội vàng xoa dịu Hạ Diệp chuẩn bị tạc mao đến nơi kia, may mắn là lúc này đồ ăn cũng đã lên, thực thần Hạ Diệp vừa nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon liền tạm thời quên ghi thù, lại thêm Từ Trang Trang mua vui, bầu không khí rất nhanh lại trở nên náo nhiệt.

Lương Duy vẫn không nói thêm lời nào cả, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ đùa giỡn, nhưng tất cả cũng đã quen rồi, vốn dĩ Lương Duy cũng tương đối ít nói, mấy cái đại hội khoác lác thế này không phải sân nhà của cậu ta.

Chung quy thì Ôn Nhiên vẫn cảm thấy được hôm nay Lương Duy có điểm bất thường, cậu thật sự không hiểu với tính cách của Lương Duy và Hạ Diệp thì sao lại có thể gây gổ với nhau được, nếu cậu nhớ không lầm thì trước kia Lương Duy còn từng giúp Hạ Diệp chép bài cơ mà.


Dù thù hận trước kia có sâu sắc đến cỡ nào thì đó cũng đã là chuyện quá khứ mấy năm trước rồi, không cớ gì mà còn nhớ đến tận bây giờ cả.

Nếu đã nghĩ không ra được, cậu cũng lười truy đuổi nó.

Ăn được một nửa, Ôn Nhiên đứng dậy đi toilet, giải quyết xong đang rửa tay thì cậu thấy có người đi vào toilet, hẳn là đối phương đã uống khá nhiều cho nên dáng đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ôn Nhiên nghiêng người để con ma men kia đi qua, thế nhưng trời không chiều lòng người, đối phương liếc mắt nhìn thấy Ôn Nhiên liền vui vẻ: “Ôi, đây không phải là Ôn Nhiên, Ôn đại minh tinh đây sao, đã lâu không gặp.”

Ôn Nhiên nhíu mày, đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Đàm tổng.” Ôn Nhiên đáp lại rất chừng mực, cậu lễ phép gật đầu rồi muốn vượt qua lão mà đi ra ngoài.

“Đừng khách khí như vậy chứ, chúng ta cũng coi như là người quen cũ.” Đàm Hoài không cho cậu đi, lão còn muốn ôm lấy vai của Ôn Nhiên, bị cậu tránh đi, Đàm tổng liền nhướn mày, “Ây da, sao lại xa lạ vậy, không để cho họ Đàm tôi chút mặt mũi gì cả.”

“Đàm tổng, thể diện không phải là cho theo cách đó, hơn nữa chồng tôi cũng không muốn tôi thân cận với người đàn ông khác.”

Ôn Nhiên cố tình mang Thẩm Minh Xuyên ra để áp chế lão, nhắc cho lão nhớ rằng bản thân không được quá phận.

Đàm tổng chép miệng hai tiếng, nói: “Tìm được một người giàu có rồi đúng là khác hẳn, thật không thể tưởng tượng nổi cậu lại tâm cơ khó lường như vậy. Chẳng những có thể quyến rũ được một đẳng cấp như Thẩm Minh Xuyên, lại còn có thể khiến hắn kết hôn với cậu, cam tâm tình nguyện mà ném tiền ra để chiều chuộng cậu, rất cao tay đấy Ôn Nhiên ạ.”

Ba năm nay cậu và Đàm Hoài thỉnh thoảng vẫn sẽ đụng mặt nhau ở một số trường hợp, nhưng đều làm bộ như không quen biết, hôm nay lúng túng thế này chủ yếu chính là do không gian hai người đụng mặt, Đàm Hoài lại còn mượn rượu để làm càn, phần cũng do Ôn Nhiên xui xẻo.

“Tôi nghĩ Đàm tổng có chút hiểm lầm rồi, tôi và Minh Xuyên là mối quan hệ yêu đương rất bình thường.”

“Chậc chậc chậc, nửa tháng trước khi cậu và Thẩm Minh Xuyên ở cùng một chỗ cậu còn định bò lên giường tôi cơ mà, giây tiếp theo liền rơi vào bể tình với một tên đàn ông khác, cái thứ tình yêu đấy quả thực hệt như là gió lốc ấy nhỉ.”

Ông có thể có chút liêm sỉ được không vậy, Ôn Nhiên thật muốn tát câu này vào cái kết luận đổi trắng thay đen kia của lão ta, cậu nhịn xuống, quyết định sẽ không đi giảng đạo lý với kẻ như vậy, lạnh lùng đáp: “Đàm tổng, bạn bè tôi còn đang đợi, thứ lỗi vì không thể tiếp tục, mời ông cứ tự nhiên.”

“Vội vã đi như vậy, tôi mới nói hai câu sự thật cậu đã sợ rồi sao, cậu tưởng rằng mình có Thẩm Minh Xuyên làm chỗ dựa thì lợi hại lắm đấy à, còn nói là quay về sao, mấy chuyện quá khứ này của cậu mà bị Thẩm Minh Xuyên biết được thì hắn còn có thể yêu thương chiều chuộng cậu sao?”

“Tôi đang rất tò mò chuyện quá khứ của cậu ấy đây, có thể chia sẻ chút được không?” Bỗng nhiên có một giọng nói chen vào, làm cả hai đều bị dọa một trận.

Đàm Hoài nhướn mày: “Ai?”

Tiếng xả nước vang lên từ một buồng vệ sinh cá nhân, tiếp đó cánh cửa được mở ra, Kỉ Thừa An xuất hiện, nói: “Ở trong toilet mà cũng có thể nghe được chuyện bát quái của người quen, tôi đã từng này tuổi mà đây là lần đầu tiên thấy đấy, cũng có chút kích động.”

Ôn Nhiên thấy đó là Kỉ Thừa An liền thở phào nhẹ nhõm, thực ra cậu vẫn sợ Đàm Hoài, lão ta vẫn là một bóng ma tâm lý lớn trong lòng cậu.


Kỉ Thừa An nháy mắt với cậu mấy cái, ý bảo cậu đừng nói gì cả, Ôn Nhiên liền vui vẻ đứng một bên xem Kỉ Thừa An đối phó với Đàm Hoài.

“Kỉ tổng, thật là trùng hợp mà.”

Đàm Hoài gặp Kỉ Thừa An, sắc mặt thoắt cái liền biến đổi, cũng tỉnh rượu không ít. Kỉ Thừa An và Thẩm Minh Xuyên là bạn tốt, đây cũng chẳng phải là bí mật gì, đồng thời y còn là một tổng tài của một nền tảng trực tuyến lớn, có rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất tìm tới y để nịnh bợ.

Cho dù lão có ức hiếp Ôn Nhiên một chút, bản lĩnh của Thẩm Minh Xuyên có lớn đến đâu thì chung quy cũng không phải người trong giới, sự uy hiếp của hắn đối với lão không cao, Ôn Nhiên thì cũng chỉ là một tiểu minh tinh, không thể gây khó dễ cho lão.

Nhưng gây chuyện với Kỉ Thừa An lại không phải là hành động sáng suốt.

“Phải không,” Kỉ Thừa An nói, “Ở trong toilet mà cũng có thể chứng kiến được Đàm tổng sản xuất ra hàng tá chuyện bát quái, không phải là quá trùng hợp rồi sao.”

“Tôi với Ôn Nhiên là nói đùa với nhau thôi,” Đàm Hoài lập tức thay đổi trưng ra bộ mặt tươi cười đáp, “Hiểu lầm, là hiểu lầm đó.”

Kỉ Thừa An chậm rãi rửa tay, nói: “Hiểu lầm cái gì cơ, không phải mới nãy Đàm tổng còn nói rất có đầu có đuôi sao?”

Đàm Hoài sửng sốt, bọn họ đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, công việc cần hợp tác lại thường xuyên phát sinh, làm căng thì đều không tốt cho cả đôi bên. Lão cứ nghĩ rằng Kỉ Thừa An sẽ xuôi theo ý của mình mà làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không nghĩ Kỉ Thừa An lại chẳng giữ thể diện gì cho mình.

Lão cười gượng gạo: “Kỉ tổng, cậu nói vậy là có ý gì?”

Kỉ Thừa An vẫn như cũ vân đạm phong khinh (*) mà lấy khăn lau tay: “Tôi có ý gì hay không cũng chẳng phải vấn đề, chồng của Ôn Nhiên có ý gì hay không mới là quan trọng, phải không, Minh Xuyên?”

(*) Vân đạm phong khinh “云淡风轻”: Ý chỉ sự thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm điều gì.

Ôn Nhiên vốn tưởng rằng tránh được một kiếp vừa nghe thế thì sửng sốt, cậu quay mạnh nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên mặt không có chút biểu tình gì đang đứng ở cửa, cũng không biết là đã nghe được bao lâu.

Không có khả năng Thẩm Minh Xuyên cũng tình cờ đi toilet, có lẽ từ lúc Kỉ Thừa An ở trong buồng cá nhân đã mật báo cho hắn.

Bàn mạt chược này, vậy là đủ người rồi.

Hết chương 15.

Bánh Thanh Đoàn

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.