Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 52: Say rượu


Đọc truyện Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân – Chương 52: Say rượu

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

————————————————–

Đường Mạc Ninh không nghĩ tới Nhạc Tắc lại ngu xuẩn đến mức như vậy, ở trước mặt tất cả mọi người đem chuyện hắn thu tiền nói ra, nhất thời rối loạn hắn đẩy Nhạc Tắc đang nhào tới trên người mình ra

“Cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài lại nói.” Đường Mạc Ninh trên trán tràn ra tầng tầng mồ hôi lạnh, hắn cắn răng nghiến lợi nói khẽ với Nhạc Tắc.

Nhưng mà lúc này Nhạc Tắc làm gì còn nghe lọt lời của Đường Mạc Ninh.

Cậu ta đã mất khống chế, thân thể không nghe sai khiến mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Đường Mạc Ninh như đang nắm cái phao cứu mạng cuối cùng.

” Ngày hôm nay anh nhất định phải cho tôi lời giải thích.” Nhạc Tắc tàn bạo nói, “Anh cầm của tôi nhiều tiền như vậy, đừng tưởng rằng có thể không đếm xỉa đến, trong tay tôi còn chứng cứ chuyển khoản tiền cho anh, anh có tin tôi đem hết chứng cứ giao cho đạo diễn Vương không?”

Tuy rằng Nhạc Tắc bị việc đối diễn thất bại làm choáng váng đầu óc, thế nhưng tốt xấu cũng bảo lưu được một tia lý trí còn sót lại, cậu ta cũng không lớn tiếng về việc giao dịch của cậu ta và Đường Mạc Ninh, mà chỉ dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe để nói chuyện.

Bất quá những người khác tự nhiên chú ý đến hành động lớn như vậy của Nhạc Tắc, dồn dập quay đầu nghi hoặc nhìn về hướng của cậu ta và Đường Mạc Ninh.

Thời khắc này, Đường Mạc Ninh khủng hoảng tới cực điểm.

Hắn có tật giật mình quay đầu lại liếc nhìn Chu Diên đối với chuyện này không biết gì cả, sau đó muốn đem Nhạc Tắc kéo qua một bên: “Nếu như cậu bây giờ nhanh đi ra ngoài, sau đó tôi còn có thể giúp cậu nói lên vài câu nếu cậu cứ quậy banh lên như vậy cũng chẳng có lợi ích gì.” Advertisement / Quảng cáo

Nhạc Tắc không thể tin được trợn tròn đôi mắt, chỉ chỉ chính mình: “Anh đang uy hiếp tôi?”

“Tôi chỉ là khuyên cậu không nên kích động.” Đường Mạc Ninh thấy Nhạc Tắc còn có thể nghe lọt lời hắn nói, vội vã tận dụng mọi thời cơ “Tôi đáp ứng chuyện của cậu nhất định sẽ làm được, thế nhưng tôi cũng cần cậu phối hợp.”

Nhạc Tắc sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Đường Mạc Ninh, mặc dù cậu ta không hề đáp lại nhưng tâm tình không còn kích động như trước.

Thấy tình huống như vậy, Đường Mạc Ninh âm thầm thở ra một hơi, đang định tiếp tục khuyên bảo, phía sau Chu Diên đột nhiên xông lên, như ngọn núi ngăn trở ở giữa hắn và Nhạc Tắc.

Chu Diên không biết giữa bọn họ có giao dịch, cũng không có nghe rõ bọn họ mới vừa rồi nói cái gì, còn tưởng rằng Nhạc Tắc đang tìm Đường Mạc Ninh gây phiền phức, vì vậy lạnh giọng nói: “Kỹ năng diễn xuất không được thì về học tập đàng hoàng, đừng có cứ suốt ngày dùng biện pháp bàn môn tà đạo.”


“Được rồi Chu ca.” Đường Mạc Ninh chỉ sợ chọc giận Nhạc Tắc, vội vàng ngăn cản nói, “Anh đừng nói nữa.”

Chu Diên đối với lời Đường Mạc Ninh nói ngoảnh mặt làm ngơ, hắn hoài nghi Nhạc Tắc là muốn gây xích mích quan hệ giữa bọn họ và đạo diễn Vương, nhất thời trong lòng bốc hỏa, lạnh lẽo mà nở nụ cười: “Coi như cho cậu tiến vào đoàn phim, cậu có năng lực cùng mọi người đối diễn sao? Cho nên tỉnh lại đi, chớ đem người vô tội kéo vào.”

“Người vô tội?” Nhạc Tắc mẫn cảm bắt được trọng điểm trong những lời này, cậu ta tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, thần sắc từ từ trở nên thôi bạo tàn ác, “A, nguyên lai các người đều là người vô tội…”

Đường Mạc Ninh cảm thấy gay go, hắn không để ý quá nhiều, trực tiếp dùng tay bịt miệng Chu Diên. ( Trời tưởng tượng mà như xem hài)

Nhạc Tắc đem biểu hiện hoang mang của Đường Mạc Ninh toàn bộ thu vào trong mắt mà kéo kéo khóe miệng: “Ban đầu hứa hẹn thật tốt, hiện tại lại cầm tiền trở mặt không quen biết, các người thực sự là lợi hại…”

“Nhạc Tắc…”

Đường Mạc Ninh không hề giải thích, chỉ thấy Nhạc Tắc ánh mắt nham hiểm mà trừng hắn một cái sau đó không chút do dự quay người đi về phía Bách Quang Kiến cùng đạo diễn Vương đang không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Chỉ sợ các người còn chưa biết đi? Nam chính của các người thu của tôi hai mươi vạn, thề non hẹn biển hứa sẽ khuyên các người đem vai nam số hai cho tôi.”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng đều yên tĩnh.

Bách Quang Kiến cùng đạo diễn Vương cùng mọi người đều khiếp sợ đến tột đỉnh, dồn dập đem ánh mắt khó mà tin nổi tìm đến phía Đường Mạc Ninh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Liền ngay cả Chu Diên cũng sửng sốt tại chỗ, đáy mắt cấp tốc bị một tầng tên là cảm xúc tức giận bao trùm, bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, há mồm theo bản năng phản bác Nhạc Tắc.

“Quả thực là nói hưu nói vượn, không có chứng cứ vu khống người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

“Làm sao anh biết tôi không có chứng cứ?” Nhạc Tắc lúc này cầm điện thoại di động lên từ trong thư mục lấy ra mấy tấm hình và vài đoạn ghi âm giao cho Bách Quang Kiến, “Bách tổng, đây là chứng cứ tôi chuyển tiền cho Đường Mạc Ninh, còn có ghi âm đoạn đối thoại của tôi và anh ta.”

Bách Quang Kiến sắc mặt âm trầm nhận điện thoại di động, mở ra ghi âm cùng ảnh.

Bên trong phòng họp yên tĩnh lập tức vang lên âm thanh cò kè mặc cả của Nhạc Tắc cùng Đường Mạc Ninh.

Bách Quang Kiến sắc mặt càng ngày càng khó coi, bên cạnh đạo diễn Vương thấy thế tức giận đến thiếu chút nữa nhảy lên.


Vương Lục chỉ vào mũi Đường Mạc Ninh liền bắt đầu chửi ầm lên: “Cậu là cái thá gì? Cư nhiên đem đoàn phim của chúng tôi làm công cụ kiếm tiền, sau này có đoàn phim nào còn dám nhận cái loại diễn viên đã không có kỹ năng diễn xuất còn không có đạo đức như cậu!”

“Cậu ta mà cũng là diễn viên hay sao?” Phó đạo diễn châm chọc bổ sung, “Nhiều lắm chỉ là một minh tinh có chút tiếng tăm, diễn viên chân chính sẽ không đem chuyện như vậy ra để trục lợi.”

Đường Mạc Ninh cảm giác mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa trực tiếp bất tỉnh đi, may là Chu Diên bên cạnh đúng lúc đỡ lấy hắn.

Vào giờ phút này, hắn vạn phần hối hận lúc đó bị ma quỷ ám ảnh cầm tiền của Nhạc Tắc, lần này thì hay rồi ngay cả cơ hội vươn mình cũng không có.

Hắn thật sự là sợ nghèo, quãng thời gian trước bị toàn giới giải trí ngăn chặn làm hắn mất không ít hợp đồng quảng cáo cùng đại diện thương hiệu, không chỉ phải bồi thường lượng lớn phí bồi thường vi phạm hợp đồng còn bị công ty đóng băng hơn một tháng.

Nếu không phải tài khoản để dành không đủ để chống đỡ khoản chi khổng lồ, hắn cũng sẽ không nghĩ tới hạ sách lừa gạt tiền Nhạc Tắc.

Đường Mạc Ninh vốn tưởng rằng Nhạc Tắc là quả hồng mềm, nào có biết cậu ta là thằng điên cái gì cũng có thể làm được!

“Đạo diễn Vương…” Đường Mạc Ninh viền mắt ửng hồng, run run âm thanh hô

Vương Lục phẫn nộ đến cực điểm mà bỏ đi qua một bên làm như là nếu nhìn Đường Mạc Ninh liếc mắt một cái cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, ông ta chỉ về cửa: “Cậu lăn đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không tôi thấy cậu một lần liền mắng một lần.” Advertisement / Quảng cáo

Đường Mạc Ninh còn muốn khóc lóc xin tha lại bị mấy bảo an mà trợ lý kêu vào kéo ra ngoài không chút lưu tình.

Dưới ánh mắt của mọi người Đường Mạc Ninh cùng Chu Diên và Nhạc Tắc đều bị đuổi ra khỏi phòng.

Người không rõ chân tướng tụ lại cùng nhau nghị luận sôi nổi, cũng ở sau lưng của bọn họ chỉ trỏ, tầm mắt hiếu kỳ cùng tò mò như tiêm châm đi vào toàn bộ dây thần kinh của Đường Mạc Ninh, cuối cùng hắn cơ hồ là lao nhanh chạy ra đại sảnh của khách sạn.

Lần này, Đường Mạc Ninh biết rõ sự nghiệp diễn xuất của hắn coi như xong rồi.

Hắn vốn là muốn dựa vào phim điện ảnh Cung Tường đánh một trận đẹp đẽ để khắc phục khó khăn, nhưng không ngờ còn chưa đi trên con đường này liền đã ngã nhào còn như một tên ăn mày bị đuổi ra.

Xong rồi…


Thật sự xong rồi…

Nhưng mà đó cũng không phải kết thúc.

Nhạc Tắc sau khi tỉnh hồn lại, liền bắt đầu dùng lời khó nghe nhục mạ Đường Mạc Ninh, còn buộc hắn phải trả hai mươi vạn tiền mặt nều không sẽ gặp nhau trên tòa.

Đường Mạc Ninh đắm chìm trong trong tuyệt vọng rốt cuộc không áp chế nổi lửa giận, liền đứng ở đầu đường cùng Nhạc Tắc mắng nhau, cuối cùng còn ra tay đánh nhau đem đối phương đánh đến sưng mặt sưng mũi.

Chu Diên mặt không hề cảm xúc đứng ở bên cạnh nhìn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.Trước khi người đi đường vây lại xem trò vui, Chu Diên quay người bỏ đi

Sau khi gạch tên Đường Mạc Ninh, vị trí nam chính nhất thời có chỗ trống.

Trong tiệc rượu buổi tối, đạo diễn Vương uyển chuyển mời Tổ Kỳ một lần nữa đảm nhiệm vai nam chính, cũng đối hành vi bỏ đá xuống giếng trước đây lựa chọn Đường Mạc Ninh mà sâu sắc xin lỗi.

Tổ Kỳ thụ sủng nhược kinh mà nhìn đạo diễn Vương liền uống ba chén rượu, cười khoát tay áo một cái nói không liên quan.

Kỳ thực Tổ Kỳ đối với đạo diễn Vương ấn tượng cũng không tồi, cũng từ biểu hiện của ông ta hôm nay mà rõ ràng ông ta không hài lòng việc Đường Mạc Ninh diễn vai nam chính.

Đáng tiếc rất nhiều lúc đạo diễn không được quyền quyết định, dù sao Bách Quang Kiến là nhà đầu tư cùng sản xuất lớn nhất của Cung Tường, mà Trần Mỹ Hinh là vợ của Bách Quang Kiến, đạo diễn Vương không dám đối với hành vi nhét người vào đoàn phim của bà ta mà oán hận gì.

Cũng may Bách Quang Kiến cùng Trần Mỹ Hinh đã ly hôn, Vương Lục không cần tiếp tục phải bận tâm mặt mũi của Trần Mỹ Hinh.

Tổ Kỳ đối với tâm tình của đạo diễn Vương hiểu rõ, nhưng vẫn là khéo lời từ chối ý tốt của ông ta.

Một là cậu gần đây luôn xem kịch bản về nhân vật Vệ Mặc Hàm, tự nhận đối Vệ Mặc Hàm biết rõ càng thông suốt, thứ hai là phần diễn của nam chính tương đối nhiều, không thích hợp với người mới diễn xuất như cậu.

Vương Lục nghe Tổ Kỳ giải thích, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, ngược lại không nói cái gì nữa, rất nhanh liền cười ha hả đổi đề tài.

Người ngồi vây quanh tại trước bàn ăn không nhiều, ngoại trừ Bách Quang Kiến cùng với người đạo diễn,phó đạo diễn và biên kịch, còn có hai trợ lý cùng một chuyên viên công tác hậu cần, thêm Tổ Kỳ nữa không tới mười người, vừa vặn gộp lại một bàn.

Đàn ông nói chuyện thì luôn có rượu, huống hồ đạo diễn Vương cùng phó đạo diễn vừa nhìn chính là hai cái hủ hèm, sau một bữa cơm đồ ăn không có ăn bao nhiêu lại uống đầy bụng đều là rượu.

Tổ Kỳ cũng uống không ít, hôn hôn trầm trầm dựa vào trên ghế ngồi ngẩn người.

Lúc này, Bách Quang Kiến mặt đỏ lừ lừ say khướt mà bước đến, trong tay bưng nửa chén rượu, sau khi uống một hơi cạn sạch, có chút phiền muộn mà nhìn Tổ Kỳ, thở thật dài một cái.


“Chúc mừng cậu lấy được vai diễn yêu thích.” Bách Quang Kiến nhếch môi cười nói, “Cậu so với tôi nghĩ có năng lực hơn rất nhiều, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của tôi những điều tôi làm điều là thừa.”

Tổ Kỳ chậm rãi chuyển qua đầu, trợn tròn đôi mắt ngơ ngác nhìn Bách Quang Kiến một hồi lâu, mặc dù cậu uống say ý thức không rõ lắm, nhưng vẫn là có thể nhận ra được cảm xúc của Bách Quang Kiến.

“Cám ơn Bách tổng.” Tổ Kỳ nheo mắt lại, khinh khẽ cười cười, cậu cầm lấy ly rượu trước mặt đụng xuống cái chén trong tay Bách Quang Kiến, “Ông không có làm điều thừa, là ông cho tôi niềm tin.”

Bách Quang Kiến trề môi, một mặt tràn đầy biểu tình “Tôi không tin”.

Tổ Kỳ suy đoán Bách Quang Kiến sa sút có thể cùng vợ trước của ông ta có liên quan, bởi vì vừa nãy Vương Lục lúc nói tới Đường Mạc Ninh tiện thể nhắc tới Trần Mỹ Hinh, lúc đó Bách Quang Kiến sắc mặt liền khó coi.

Đừng nhìn Tổ Kỳ đã từng nhiều lần yêu đương nhưng thật ra về mặt tình cảm vẫn là một người không đủ kinh nghiệm, cậu không biết nên an ủi Bách Quang Kiến ra sao, cũng chỉ có thể giữ yên lặng. Advertisement / Quảng cáo

Vì vậy hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Bách Quang Kiến mở miệng yếu ớt: “Tiểu Tổ a, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu…”

Tổ Kỳ theo bản năng ngồi thẳng thân thể, trong đầu chợt lóe vài lời khuyên về tình cảm trên weibo, cậu trịnh trọng việc gật đầu nói: “Xin hỏi.”

“Sang năm tĩnh tâm dưỡng thần phấn đến cùng là lúc nào bán lại nha? Trữ hàng của tôi đều sắp dùng hết rồi, sớm biết như thế đã cướp nhiều một chút.” Bách Quang Kiến trên mặt bi thương cơ hồ muốn ngưng thành thật chất mà tràn ra tới.

“…” Tổ Kỳ trầm mặc chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật, “Tôi còn tưởng rằng ông vì chuyện của Trần Mỹ Hinh mà khổ sở…”

Bách Quang Kiến mờ mịt nháy mắt một cái: “Trần Mỹ Hinh là ai?” ( phũ vl -.-)

Tổ Kỳ: “…”

Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người chuẩn bị tan cuộc.

Tổ Kỳ mơ mơ màng màng dựa vào ghế sắp ngủ, tửu lượng của cậu không tốt, uống nhiều nên toàn thân nóng bức, đại não như bị đóng lại không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Vương Lục gọi Tổ Kỳ nửa ngày không thấy cậu phản ứng liền dặn dò trợ lý chuẩn bị một phòng ở khách sạn để Tổ Kỳ ở đây nghỉ ngơi một đêm.

Tổ Kỳ thực sự không muốn cử động, nghe đạo diễn Vương an bài như vậy, cũng là thuận theo ý tứ của ông ta.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Tổ Kỳ đột nhiên rung, cậu có chút gian nan cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, tên màn hình hiện lên tên Tiết Giác.

Củ Cải: Hôm nay đăng hai chương là vì ngày mai và ngày kia không đăng truyện nhé:) Còn về chủ nhật có đăng không thì còn tùy vào tui có rảnh không nhé quý vị. Đọc truyện vui nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.