Đọc truyện Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 40
40.
Lời giải thích của Sở Tầm vừa được đăng, Weibo đã một mảnh sôi trào, cậu trực tiếp chiếm hot search hai ngày.
Lục Cảnh Tu cũng không ngấm ngầm áp tin tức xuống, vẫn làm việc ở công ty bình thường. Anh không ngờ Sở Tầm lại không tự giác đến thế, lại còn mang bữa cơm trưa tình yêu tự làm đến công ty cho anh.
Lần này Lục Cảnh Tu thật sự mừng muốn quáng rồi, chỉ hận không thể khắc dòng chữ “Người của Lục Cảnh Tu” lên Sở Tầm, sau đó mang Sở Tầm đi khắp công ty khoe: Mấy người có chồng đẹp như vậy không?
Đáng tiếc Lục Cảnh Tu đã nghĩ sai. Mọi người chỉ cảm thấy Lục Cẩu hợp với hình tượng cẩu độc thân, huống chi hai ngày trước Sở Tầm đã thông báo mình có chủ, vì thế hành động mang vợ đi khoe này của Lục Cảnh Tu bị không ít cấp dưới nghĩ lệch. Họ còn tưởng Lục Cảnh Tu có ý muốn cho Sở Tầm làm người phát ngôn mới cho trò chơi, nên mời cậu tới tổng công ty tham quan.
Chẳng ai nghĩ người Sở Tầm sẽ kết hôn lại là Giám đốc Lục mà họ đã sớm chiều ở chung.
Giám đốc Lục mang Sở Tầm đi một vòng khoe rồi mới thoả mãn mang chồng đi lên văn phòng.
Sở Tầm nấu cho anh canh bí đao tôm khô và sườn heo chua ngọt, ăn cùng với cơm nếp than, ngon đến mức Lục Cảnh Tu ăn hết một chén to.
Vừa ăn xong vẫn chưa kịp thở, Lục Cảnh Tu đã nhận được một cuộc gọi điện thoại. Anh thấy có chút kì quái, ai lại gọi điện cho anh ngay giữa trưa chứ.
Thấy cái tên hiện ra trên máy, anh lập tức trầm tư.
Anh bĩnh tĩnh nói với Sở Tầm mình ra ngoài nghe điện thoại một chút, sau đó thong thả ra khỏi văn phòng.
Lục Cảnh Tu tìm một góc không người, sau đó cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ gọi con vào giữa trưa có chuyện gì aaa?”
Mẹ Lục cũng không dông dài, ngắn gọn lưu loát nói ra mục đích: “Cao 1m75, 29 tuổi, học vị tiến sĩ, diện mạo không tồi. Ngày mai tan làm con về nhà sớm một tí.”
Lục Cảnh Tu cầu xin: “Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa…”
Mẹ Lục bên kia cười khẩy một cái: “Lần trước mày cũng nói thế với mẹ, kết quả thì sao? Thằng quỷ, mày còn dám dùng lý do này gạt mẹ lần nữa hả? Ngày nào mày cũng chôn người ở công ty, lấy đâu ra bạn trai? Là gay mà không đi chơi kiếm bồ, mày có đối tượng được mới lạ!”
Lục Cảnh Tu thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt bà, mẹ nó không có chuyện gì làm thì đi tìm đối tượng cho anh, dù gì bà cũng sẽ không có cháu trai, gấp như vậy làm gì?
Lần trước khi mới gặp lại Hà Dục, anh tro tàn lại cháy, vì vậy lấy lệ nói với mẹ mình có bạn trai, không ngờ bị bà phát hiện, lập tức ăn một dĩa thịt xào toàn hành.
“Sao mẹ nghi ngờ sức quyến rũ của con mẹ thế? Con có bạn trai thật mà, người ta còn rất xinh đẹp nữa! Em ấy tuyệt đối sẽ kéo cao nhan sắc trung bình nhà ta!”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, dường như muốn xác nhận lời này là thật hay giả.
“Vậy ngày mai mày mang bạn trai mày về đây cho mẹ nhìn, không được thì chuẩn bị tinh thần quỳ ván giặt đi.”
Vừa nghe thấy mẹ sẽ không giới thiệu đối tượng cho mình nữa, Lục Cảnh Tu nhanh chóng phình gan: “Mẹ, nhà mình không có ván giặt đồ, hay ngày mai con mang về một cái bàn phím đi. Cái bàn phím kia quỳ lên tuyệt đối phê, chắc chắn ba sẽ thích.”
“Không có ván giặt thì sao, mua sầu riêng không được à?” Mẹ Lục cười lạnh: “Vậy con nếm thử cho mới mẻ nhé?”
Lục Cảnh Tu lặp tức thấy xót cả da đầu.
Anh lấy tinh thần uể oải lết về văn phòng, nhìn Sở Tầm như muốn nói lại thôi.
Sở Tầm nghiêng đầu, hỏi anh làm sao thế?
Lục Cảnh Tu vừa cảm thán chồng mình quá dễ thương vừa bán thảm: “Mẹ anh muốn gặp em.”
“A?” Sở Tầm sợ hãi than một tiếng, Lục Cảnh Tu tức khắc lạnh thấu tim, Sở Tầm không muốn gặp ba mẹ anh sao?
“Vậy làm sao bây giờ?” Sở Tầm nhảy dựng lên, đi tới đi lui, cuối cùng nản chí ngồi lên sopha, úp mặt vào tay buồn bã nói: “Cô chú muốn gặp em khi nào? Em chưa kịp chuẩn bị gì hết…”
“Thật ra không gặp cũng không sao.” Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm sợ hãi như vậy, lập tức ngồi vào cạnh cậu an ủi.
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói, Sở Tầm đã nắm lấy tay anh: “Như vậy sao được? Anh đã gặp ba mẹ em, chẳng lẽ em không đi gặp ba mẹ anh sao?”
Lục Cảnh Tu nhất thời khiếp sợ bởi cái logic này của Sở Tầm, Sở Tầm lại hỏi: “Cô chú muốn gặp em khi nào?”
“Ngày mai sau khi anh tan làm.” Lục Cảnh Tu cuối cùng cũng tìm lại được kí ức, kết quả lại thấy Sở Tầm uể oải che mặt: “Nhanh như vậy sao em chuẩn bị kịp đây…”
Lục Cảnh Tu xoa xoa eo nhỏ của Sở Tầm, dịu dàng nói: “Cái này thì có gì để chuẩn bị? Em cứ đi đến nhà anh là được rồi, ba mẹ anh không hung dữ đâu.”
Khi nói ra câu này Lục Cảnh Tu có chút chột dạ, giống như người vừa nãy doạ mua sầu riêng kia không phải mẹ anh.
Lời an ủi của anh cũng chẳng có tác dụng gì mấy, Sở Tầm quay sang hỏi thăm tình huống gia đình Lục Cảnh Tu, còn hỏi cả sở thích của người trong nhà.
Lục Cảnh Tu tuy thấy không cần thiết, nhưng thật ra anh rất thích Sở Tầm cứ quấn lấy anh hỏi hỏi như thế này. Vì vậy hai người cứ ở trong văn phòng lẩm nhẩm cả buổi.
Thư kí còn tưởng hai người thảo luận công việc, cũng không dám làm phiền họ, lập tức xếp lại văn kiện cần xem xét thành một chồng cao.
Cho nên hôm sau khi Lục Cảnh Tu đi làm, anh không có nụ hôn trước khi ra cửa, cơm trưa tình yêu cũng không nốt. Anh chỉ còn mỗi một chồng văn kiện dày làm bạn.
Đời này quá thê thảm rồi, khi anh gọi điện thoại cho Sở Tầm, cậu cũng chỉ thân thiết với anh một phút rồi cúp máy ngay lắp tự.
Còn chưa kết hôn anh đã thành người chồng bị ruồng bỏ sao? Giám đốc Lục phải xuống nhà ăn tranh cơm với nhân viên cảm thấy thật lạnh lẽo.
Trước khi tan làm, Lục Cảnh Tu gọi một cú điện thoại cho Sở Tầm. Nhưng đến khi thư kí về, anh vẫn chưa nghe được lời đáp của đầu dây bên kia.
Sở Tầm sẽ không rút lui chứ? Lục Cảnh Tu nhớ lại bộ dáng lo lắng của Sở Tầm hôm qua, nghĩ thầm không lẽ khi vào cửa Sở Tầm sẽ đổi ý?
Sau một lúc lâu, Sở Tầm mới nhận cuộc gọi, âm thanh còn ngắt quãng: “Không được rồi, em xách không nổi, anh đến đây đón em đi.”
Lục Cảnh Tu: “…” Chồng anh mới mua một đống tạ sao?
Đến nơi, anh mới hiểu vì sao Sở Tầm nói xách không nổi. Dưới đất bày ra một đống đồ vật, nhỏ to lớn bé gì đều có đủ. Lục Cảnh Tu liếc thoáng qua một cái, có kem dưỡng da, thuốc bổ,… Anh chỉ nói ba mẹ anh thích dưỡng sinh, không ngờ Sở Tầm sẽ mua sắm nhiều thứ thế. Đáng sợ nhất là bên cạnh đó còn đặt hai lọ tổ yến (*).
((*) bản gốc là “não bạch kim”, ai biết chỉ tui nha, cảm ơn nhiều)
“Em mua tổ yến làm gì? Cái này là từ lâu lắm rồi.”
“Cái này chẳng phải sẽ hợp với niên đại ba mẹ anh thích sao? Tặng lễ sẽ tặng tổ yến! Em còn lên mạng tìm hiểu nữa, quảng cáo nói cái này rất bổ.” Sở Tầm dùng khăn ướt lau mặt, biểu tình hết sức kiêu ngạo.
Lục Cảnh Tu: “…” Chồng ngốc của anh ơiiii!
Lục Cảnh Tu giúp Sở Tâm mang bịch lớn bịch nhỏ lên xe, cốp xe Audi cũng đựng không đủ, lọ thuốc bổ phải nhờ Sở Tầm ôm vào ngực mới được.
Ba mẹ Lục Cảnh Tu cũng ở Bắc Thành, chỉ là nhà ở ngoại thành. Bởi vì bận bịu công tác, anh không thường xuyên về thăm nhà lắm. Sở Tầm ôm hộp thuốc bổ cứ như ôm tổ tông nhà mình, suốt đường đi cứ nơm nớp lo sợ.
Nhỡ đâu mẹ Lục Cảnh Tu không thích cậu thì làm sao bây giờ? Sở Tầm không ngừng mặc niệm không sao đâu không sao đâu, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch như cũ.
Thời điểm tan làm đường rất đông, Sở Tầm và Lục Cảnh Tu phải nhích từng li từng tí, sau một tiếng rưỡi mới về đến nhà Lục Cảnh Tu, dừng đối diện cánh cửa sắt màu đen.
Trời lúc này đã trở lạnh, Lục Cảnh Tu lái xe vào trong biệt thự. Xuyên qua lớp kính, Sở Tầm nhìn thấy một người phụ nữ đang nhìn xung quanh. Người này nhìn khoảng từ 50-60 tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, dáng người không hề phát phì, từ gương mặt có thể nhìn ra vài phần giống với Lục Cảnh Tu.
Thấy bọn họ dừng xe lại, bà lập tức xuống cầu thang.
“Đây là mẹ anh.” Lục Cảnh Tu khụ một cái, thấy Sở Tầm căng cứng người, an ủi nói: “Bà ấy không dữ đâu, đừng sợ.”
Hai người cùng nhau xuống xe, Sở Tầm ném lọ thuốc bổ vào ghế phụ lái.
“Sao giờ mới về a, ba con cũng chờ đến sốt cả ruột.” Câu đầu tiên mẹ Lục oán trách Lục Cảnh Tu, sau khi thấy được gương mặt của Sở Tầm thì lập tức giữ chặt cậu, tinh tế đánh giá: “Ấy da cuối cùng cũng thấy được con rồi, đứa trẻ này xinh đẹp quá.”
Sở Tầm ngượng đến đỏ cả mặt, nhất thời lúng túng không biết làm gì. Cậu lấy lọ thuốc ở ghế phụ lái ra đưa cho mẹ Lục.
Mẹ Lục ôi một tiếng: “Con đâu cần mua đồ làm gì, con tới thôi cô đã vui lắm rồi.”
Lục Cảnh Tu đứng bên kia xe nhờ vào ưu thế chiều cao mà đứng ngó qua đỉnh xe, khoe với mẹ Lục: “Aii, còn rất nhiều đồ nữa này, xe con đựng không hết đó.”
Sau đó Lục Cảnh Tu mở cốp xe ra, mẹ Lục vừa vuốt đầu Sở Tầm vừa nói: “Sao con mua nhiều thế?”
Sao đó bà ra lệnh cho Lục Cảnh Tu: “Mau mang đồ vào nhà cho mẹ.”
Sau đó bà quay đầu nhìn Sở Tầm, mỉm cười từ ái nói: “Bên ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi, cô cho con nếm thử đồ ăn cô làm.”
Hai người vào nhà, chừa lại Lục Cảnh Tu liêu xiêu trong gió đêm đang run bần bật: Mẹ ơi, con cũng lạnh mà.
Lục Cảnh Tu hự hự vài cái mới dọn xong hết đồ, vừa vào nhà nghỉ ngơi thì thấy ba mẹ anh vây quanh Sở Tầm hỏi han ân cần, trên bàn chất đầy hoa quả đồ ăn vặt. Sở Tầm ngồi chính giữa, thẹn thùng cười vài cái, thấy anh vào thì chớp chớp đôi mắt cầu cứu.
Lòng Lục Cảnh Tu run lên như bị cào một cái, anh nhếch miệng cười, nói: “Con đói lắm rồi, mọi người ăn cơm chưa?”
Mẹ Lục quả nhiên không vây quanh Sở Tầm nữa, nhưng trái lại mắng Lục Cảnh Tu: “Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Mẹ nghe Tầm Tầm nói mười năm sau con mới gặp lại Sở Tầm, vậy mà không nhanh chóng đưa thằng bé về nhà! Mẹ không giục thì mày cũng không mang người về nhà chứ gì!”
Lục Cảnh Tu oán thầm, anh cũng sốt ruột chứ, nhưng mười năm trước Sở Tầm vẫn chưa trưởng thành, nếu lúc đó anh nói thích Sở Tầm, chẳng phải sẽ bị Hà Dục đánh chết hay sao?