Đọc truyện Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 28
28.
Hôm qua, Lục Cảnh Tu nhờ Triệu Phổ hẹn ông chủ nơi tổ chức tiệc kia đến để hai người cùng gặp mặt làm quen. Triệu Phổ chỉ nghĩ anh rảnh rỗi sinh nông nỗi, lập tức gật đầu đồng ý bắc cầu cho hai người gặp mặt.
Ba người hẹn nhau ở quán ăn của Triệu Phổ, buổi sáng gần 9 giờ thì gặp nhau.
Ông chủ này họ Chu, trên dưới 30 tuổi, xấp xỉ Lục Cảnh Tu, cũng coi như một thanh niên có tài có sắc. Ở Bắc Thành này có thể làm quen với quý nhân, lại không đi đường tắt, có thể coi là có chút bản lĩnh.
Ông chủ Chu tuy không quen biết Lục Cảnh Tu, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của anh. Trong vòng quan hệ như thế này, có ai không biết chiến tích của Lục Cảnh Tu? Kì tài mới của thương nghiệp Trung Quốc, có không ít người muốn tạo quan hệ với anh, ông chủ Chu cũng không ngoại lệ. Trước đây khi Lục Cảnh Tu chuẩn bị ra mắt công ty trên thị trường, phú hào trong Bắc Thành đã sớm sôi nổi nghị luận. Ông chủ Chu khi ấy cũng rất muốn làm quen Lục Cảnh Tu, chỉ tiếc là không có cơ hội.
Ông chủ Chu biết Triệu Phổ trong một lần tham gia hội nghị. Hai người vốn không quen, chỉ vô tình chạm mặt nhau vài lần, nên ông chủ Chu không hề biết rằng Triệu Phổ rất thân với Lục Cảnh Tu, hắn lại còn giới thiệu gã cho Lục Cảnh Tu, coi như là một bất ngờ đi.
Nhưng Lục Cảnh Tu đồng ý gặp gã, tất nhiên sẽ có nguyên nhân. Trong lòng ông chủ Chu thoáng thả lỏng, dùng chút lợi ích đổi lấy tình hữu nghị là chuyện khôn ngoan, hai bên đều có lợi. Nhưng chỉ mới gặp mặt, ba người sẽ không ai nói ra lời này, chỉ cười cười như đã quen biết nhau từ lâu, vừa tâng bốc đối phương vừa giải quyết xong bữa sáng.
Giữa trưa, Triệu Phổ nói rằng chiêu bài đầu bếp quán mình tới từ Hoa Thành, tay nghề thuộc hạng tốt nhất, làm ông chủ Chu cực kì sôi nổi. Gã khoe nhà hàng của mình cũng có đầu bếp Hoa Thành, hôm qua là sinh nhật Cố ảnh đế, y nhớ hương vị thức ăn ở nhà nên mới đến chỗ gã tổ chức tiệc tư nhân.
Lục Cảnh Tu đang đổ rượu ra ly thì đột ngột dừng tay, giống như tò mò, hỏi: “Cố ảnh đế, là Cố Nguyên An phải không?”
“Trừ y ra, còn có ai dám xưng mình là ảnh đế chứ?” Ông chủ Chu thấy Lục Cảnh Tu chủ động hỏi, lập tức hiểu rằng đề tài nói chuyện này cũng không tồi.
Ông chủ Chu đã nhìn thấy những chuyện như thế này ở nhà hàng nhiều rồi, có một số chuyện có thể nói ra, cũng có một số chuyện chỉ có thể nuốt vào bụng cũng không thể há mồm. Chuyện bát quái của minh tinh là đề tài an toàn nhất, hơn nữa đại đa số mọi người đều có tâm lí muốn tìm hiểu cái lạ, muốn xem trộm sinh hoạt hằng ngày của người nổi tiếng, nói về chuyện riêng tư của minh tinh thường rất dễ kéo ngắn khoảng cách với người giàu.
Sáng nay khi gã nói về vài đề tài, Lục Cảnh Tu đều tỏ vẻ không hứng thú, tuy rằng có đáp lại vài câu. Ông chủ Chu lúc ấy còn tưởng rằng anh khó lấy lòng, ra là Lục Cảnh Tu cũng chỉ là một người bình thường thôi.
Nếu Lục Cảnh Tu đã có hứng thú, ông chủ Chu cũng không ngại thêm mắm dặm muối sự việc hôm qua, nói đến cả em trai của Cố ảnh đế, sau đó còn náo loạn một lát, nhưng Lục Cảnh Tu lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Ông chủ Chu nói liến thoắng cả nửa tiếng đồng hồ, cái gì nói được cũng nói hết cả rồi. Trong lúc đó Lục Cảnh Tu còn rót cho gã một ly rượu vang đỏ, làm ông chủ Chu kinh hãi, nghĩ thầm Lục Cảnh Tu nếu không phải là fan trung thành của Cố Nguyên An thì cũng là đang bao dưỡng y.
Nói bao dưỡng Cố Nguyên An nghe cũng không quá chân thật, nhưng còn phải xem ai làm chuyện đó. Những kẻ có tiền bình thường thì chỉ nên mơ thôi, còn nếu là Lục Cảnh Tu thì ông chủ Chu cảm thấy có chút khả thi.
Có tiền là có quyền. Nếu có ai nói tiền không mua được tất cả, thì đó là do người đó chưa đủ giàu mà thôi.
Đu theo được cây đại thụ Lục Cảnh Tu này thì chẳng khác nào leo lên được giới thượng lưu, có ai không muốn được một ngân hàng di động bao dưỡng chứ? Cứ cho là Cố Nguyên An có tham vọng lớn hơn đi, nếu y muốn tiến vào giới Hollywood, sau màn không thể thiếu một người hỗ trợ có tầm ảnh hưởng lớn.
Mà câu nói tiếp theo của Lục Cảnh Tu lại chẳng liên quan gì tới Cố Nguyên An, anh hỏi ông chủ Chu, nếu anh tổ chức tiệc tư nhân ở đó thì vấn đề an toàn có thể đảm bảo không?
Ông chủ Chu có chút mơ hồ, nhưng vẫn vỗ ngực nói không thành vấn đề, trong nhà hàng có lắp đặt camera theo dõi, nếu có gì khả nghi thì nhân viên an ninh sẽ đuổi người đó đi.
“Thật sự có lắp camera sao?” Dường như Lục Cảnh Tu rất lo lắng về vấn đề này.
“Cái này thì tuỳ trường hợp…” ông chủ Chu cười ha ha, có chút hàm ý, lại ngay lập tức hứa hẹn: “Nếu ngài Lục muốn tới thì xin hoàn toàn yên tâm. Chỉ có nhân viên an ninh của chúng tôi mới có thể xem camera, tất cả bọn họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng rất rõ. Cho dù cảnh sát có tới cũng không nhìn ra vấn đề gì cả.”
Lục Cảnh Tu cũng phì cười theo, hài lòng nói: “Vậy nếu ở chỗ anh có chuyện thì các anh sẽ làm gì?”
Rất nhiều các phú nhị đại thích mấy trò chơi kích thích, vài chuyện này nọ chỉ là chuyện nhỏ, ông chủ Chu đã thấy nhiều rồi. Gã làm một động tác kéo khoá miệng, cực kì dị hợm, làm Triệu Phổ cũng phụt cười theo.
Không khí bây giờ mới có thể nói là hoà hợp. Ông chủ Chu tự cho là mình đã thăm dò rõ Lục Cảnh Tu rồi. Có thành tích sáng lạn ở trong thương trường thì sao chứ, phú nhị đại vẫn mãi là phú nhị đại thôi. Thích những thứ kia giống mấy tên phú nhị đại hư hỏng, nếu sau này hai người có bí mật chung, gã leo lên được cây đại thụ này là cái chắc.
Bị cảm giác này làm lu mờ, ông chủ Chu càng nói càng hăng. Gã đề xuất ý kiến muốn gọi vài em gái tới góp vui, Triệu Phổ định nói Lục Cảnh Tu không thích như vậy, đã bị chính chủ đè xuống. Triệu Phổ mông lung nghĩ, Lục Cảnh Tu đổi tính rồi à?
Lúc trước khi bọn họ gặp nhau, Lục Cảnh Tu kiên quyết nói không với người tiếp khách, các tiểu thư thân với họ cũng không được đến. Hắn đã quen với Lục Cảnh Tu thủ nhân như ngọc, cho nên thú thật lần này có chút giật mình.
Triệu Phổ đành phải gọi ba em gái đến, cố ý chọn vài người yên tĩnh ngoan ngoãn không nói nhiều, nếu không e rằng Lục Cảnh Tu sẽ bộc phát mà nổi bão mất.
Ông chủ Chu chủ động chọn một bài hát, trong lòng ôm một cô gái lắc lư. Triệu Phổ trơ mắt nhìn một cô ngồi xuống cạnh Lục Cảnh Tu, mà Lục Cảnh Tu cũng không có ý đuổi người ta, rồi mới hết hồn mà ngồi xuống cạnh một cô gái khác.
Ông chủ Chu anh anh em em với cô gái, Lục Cảnh Tu tỏ ra như không có chuyện gì, nghe cô gái nọ hát còn giống như rất mê mẩn mà đung đưa người vài cái. Triệu Phổ run rẩy uống ly rượu cô gái mời, vị rượu ngày thường hắn thích nhất bây giờ chẳng nếm được gì. Hắn chơi cùng với Lục Cảnh Tu từ lâu lắm, sao có thể không biết Lục Cảnh Tu đang rất khó chịu chứ?
Chỉ là hắn vẫn không hiểu, vì sao mà Lục Cảnh Tu lại đè nén yêu ghét của mình để làm quen với ông chủ Chu, cái này không phải tác phong thường ngày của Lục Cảnh Tu.
Đang giữa cuộc vui, điện thoại của Lục Cảnh Tu vang lên, Triệu Phổ nhìn chằm chằm Lục Cảnh Tu cả buổi trời, cuối cùng cũng phát hiện ra một nụ cười chân thành. Hắn không tự chủ nghĩ, người này rốt cuộc là vị Quân Thế Âm Bồ Tát nào đến cứu vớt thế nhân đây?
Nhưng vị Quan Thế Âm Bồ Tát này lại không vui lắm.
Sở Tầm chờ tới quá trưa cũng chưa nhận được điện thoại của Lục Cảnh Tu, anh cũng chẳng quan tâm cậu đã trở về nhà chưa đã vội vàng đi làm. Dù công việc có bận thì chắc thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ gọi nhau được nhỉ. Giờ này Sở Tầm có chút uể oải, cậu ngồi trong nhà Lục Cảnh Tu xem tài liệu nhưng mãi không vào đầu được. Giờ này hẳn Lục Cảnh Tu cũng đã nghỉ ngơi rồi, vậy nên cậu gọi điện thoại cho anh.
Vừa mới nhấc máy, hai người vô cùng ăn ý im lặng, cả hai bên chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau. Vẫn là Sở Tầm không nhịn được trước, dịu dàng hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”
“Bởi vì anh không biết là bé đáng yêu nào gọi điện thoại cho anh.”, nói xong, anh còn làm bộ làm tịch: “Alo, em là bé đáng yêu nào vậy?”
Sở Tầm hừ một tiếng: “Em không phải bé đáng yêu.”
Sự dễ thương này làm Lục Cảnh Tu bật cườI: “Ừ rồi, em không phải bé đáng yêu đáng yêu, em gọi điện có chuyện gì không?”
Sở Tầm tức đến cúp máy, nhảy lên ghế sopha nằm, rồi lại nhịn không được cười tươi.
Gọi cho Lục Cảnh Tu đúng là thoải mái. Sở Tầm nằm phơi nắng cả buổi chiều, hết sức tập trung xem tư liệu.
Buổi tối, Sở Tầm đã ăn xong rồi mà Lục Cảnh Tu vẫn chưa trở về. Cậu lo lắng gọi một cú điện thoại, Lục Cảnh Tu nghe máy ngay tức khắc.
Âm thanh phát ra từ đầu bên kia có chút chậm chạm, còn mang theo men say. Sở Tầm gấp gáp hỏi anh ở đâu, có cần cậu đến đón không?
Lục Cảnh Tu vừa nói “Muốn.”, cửa nhà đã phát ra tiếng đọng, doạ Sở Tầm sợ tới nhảy dựng. Trễ thế này rồi mà ai còn đến nhà Lục Cảnh Tu, đã vậy còn có thể mở cửa?
Trong đầu Sở Tầm tràn tới những sự kiện phạm pháp, làm cậu sợ hãi không thôi. Khi Sở Tầm định mở miệng nói với Lục Cảnh Tu thì thấy được dáng người cao lớn kia bước tới, khiến trái tim Sở Tầm như ngừng đập. Cùng lúc đó, người ở cửa và từ trong điện thoại truyền tới âm thanh giống nhau: “Em nói muốn đón anh mà? Sao lại ngơ ngác đứng đó rồi?”
Lục Cảnh Tu đang thật sự say rượu, đi đứng mà chân này đá chân kia, còn đắc ý huýt sáo nói với Sở Tầm: “Sở Tầm, chồng em đã về rồi đây!”
Sở Tầm bực đến muốn nhốt anh ngoài cửa luôn.
Nhưng cậu chỉ nói ngoài miệng thế thôi, chứ Sở Tầm vẫn ném điện thoại xuống chạy lại đỡ Lục Cảnh Tu. Tuy cậu biết Lục Cảnh Tu thích uống rượu, nhưng không phải người không biết giới hạn. Lúc nào anh cũng uống say ba phần rồi ngưng, chỉ khi nào có chuyện gì đó thật sự vui mới uống thành con ma men như vậy.
Sở Tầm nghĩ, công việc có chuyện gì vui mà uống đến say như vậy? Cả người Lục Cảnh Tu toả ra mùi rượu nồng nặc, Sở Tầm đỡ anh đi đến phòng tắm, cũng không biết Lục Cảnh Tu làm sao mà mò về nhà được.
Sở Tầm dán người lên cơ thể Lục Cảnh Tu, ngoại trừ mùi rượu ra cậu còn nghe được thoang thoảng một mùi hương khác, làm khuôn mặt Sở Tầm ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Loại nước hoa rẻ tiền cho nữ này như muốn nói cho Sở Tầm biết, không kết hôn ngay là quyết định chính xác.
Sở Tầm tức giận muốn điên lên. Mới ngày đầu mà Lục Cảnh Tu đã quên lời hứa của bọn họ, còn thân mật với người khác giới ở bên ngoài!
Lục Cảnh Tu bị đẩy một cái, cả người lảo đảo. Lúc này anh mới tỉnh ra một chút, sán lại cười cười với Sở Tầm: “Cục cưng sao thế? Hửm?” Nói xong còn muốn hun hun vài cái trên mặt Sở Tầm.
Sở Tầm quay đầu đi, bĩu môi tội nghiệp: “Hôm nay anh ở chung với ai?”
“À… Hôm nay anh gọi Triệu Phổ tới… Ầy, ở chung với em riết anh thấy cậu ta đúng là nhiều chuyện, bảo sao không tìm được vợ…”
Lục Cảnh Tu vậy mà dám nói dối cậu? Sở Tầm không kìm nổi nước mắt: “Anh nói dối. Triệu Phổ sẽ dùng nước hoa sao?”
“Sao lại khóc rồi.” Lục Cảnh Tu cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại đoán không ra lý do vì sao Sở Tầm khóc, “Anh chuẩn bị cho em một bất ngờ nè, nhanh, sờ túi quần anh thử xem.”
Sở Tầm từ chối, lại bị Lục Cảnh Tu nắm lấy tay kéo đến.
Tư thế bây giờ của hai người thật sự rất mờ ám, lại còn dễ đụng đến thứ không nên đụng tới. Sở Tầm cho rằng Lục Cảnh Tu đang giở thói lưu manh, mặt lập tức đỏ lên… cho đến khi cậu thật sự sờ tới một vật gì đó cứng cứng.
Lục Cảnh Tu đắc ý nói: “Mau lấy ra nhìn xem.”
___________________________________
nghichimte: vì lý do editor phải ôn thi hsg + thi học kì + thi tuyển sinh nên từ giờ chỉ 1 chương/tuần thôi nhé mọi người. Thi xong tui sẽ bù lại nhiều hơn nha.