Đọc truyện Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 13
13.
Mặc kệ Lục Cảnh Tu tỏ thái độ hoài nghi như thế nào, Sở Tầm vẫn chính thức đến nhà Lục Cảnh Tu nấu cơm ba bữa.
Ẩm thực Trung Quốc làm cho bữa tối thì không cần phải nói. Sở Tầm mỗi ngày đều đi tới siêu thị gần nhà mua nguyên liệu tươi mới nhất, sau đó chế biến thành nhiều món ăn đa dạng bổ dưỡng cho Lục Cảnh Tu. Buổi sáng Sở Tầm sợ mình sẽ không dậy nổi, dứt khoát đặt hẳn mười cái chuông báo thức, mỗi ngày điên cuồng oanh tạc.
Sinh hoạt như vậy khiến cho buổi tối Sở Tầm mệt đến mí mắt đánh nhau. Được một chỗ là qua nửa tháng làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
Người duy nhất đang ở trong trạng thái mâu thuẫn chính là Giám đốc Lục. Anh nằm dài ở nhà nửa tháng, mỗi ngày được trợ lý gửi tài liệu đến yêu cầu xử lý. Ban ngày làm việc, sau đó không có gì làm thì chơi game. Ngày ba bữa cơm có Sở Tầm tẩm bổ, phạm vi hoạt động lớn nhất là diện tích chung cư, sinh hoạt mỗi ngày quả thực giống như sinh hoạt của vua chúa.
Cho đến sáng sớm một ngày nọ, Lục Cảnh Tu đứng trước gương to mặc quần áo, kinh ngạc mà phát hiện khối cơ bụng anh vẫn luôn lấy làm tự hào thế mà đã bị một tầng mỡ mỏng che đậy!
Thật là không chịu đựng nổi. Năm đó anh cũng là một bông hoa rực rõ trong làng game thủ, không lẽ phải héo tàn nhanh như vậy?
Lục Cảnh Tu hoảng hốt liên hệ cố vấn tập thể hình trước kia của anh. Người đó là gay, lúc trước Lục Cảnh Tu tập thể hình cũng đã từng theo đuổi anh.
Lục Cảnh Tu lúc ấy cho rằng bản thân sẽ không gặp lại Hà Dục nữa, muốn bắt đầu cuộc sống mới, lập tức đồng ý quen nhau. Kết quả quen nhau không đến mấy ngày đã chia tay.
Đối phương yêu thích diện mạo và thân thể của Lục Cảnh Tu, đáng tiếc Lục Cảnh Tu kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình, hai người quan niệm bất đồng mà chia tay.
Tuy rằng bọn họ đã chia tay nhưng vẫn giữ quan hệ làm ăn như cũ, có thể gọi là bạn. Lục Cảnh Tu vốn nhiều bạn bè, thêm ít một người cũng không có gì đáng nói.
Dáng người vừa biến dạng Lục Cảnh Tu đã hốt hoảng liên hệ lại huấn luyện viên thể hình này. Thật ra thì bọn họ cũng có một đoạn thời gian không gặp mặt không nói chuyện, chỉ là Lục Cảnh Tu đang rất tuyệt vọng nên mới mặc kệ hết những điều đó.
Huấn luyện viên Joe thật ra rất ngạc nhiên vì Lục Cảnh Tu tìm gã, liền nói: [Cục cưng à, anh cuối cùng cũng suy nghĩ lại rồi sao? Em bây giờ không có yêu đương với ai nè~]
Lục Cảnh Tu cười lạnh một chút: [Làm ơn đừng gọi tôi như vậy, cảm ơn, bây giờ chúng ta chỉ là huấn luyện viên và học viên bình thường. Hôm nay tôi có chút việc hỏi cậu.]
Đối phương gửi sang một cái icon đáng thương: [Thật là lạnh nhạt quá đi mà, có việc mới tìm em.]
[Tôi đi tìm người khác.] Lục Cảnh Tu không hề lưu luyến.
[Được rồi được rồi mà, anh tìm em có chuyện gì nha?]
Lục Cảnh Tu nhắn vào WeChat miêu tả thực đơn gần đây một chút, cũng nói về lượng hoạt động dạo này của chính mình, tỏ vẻ anh cực kì quan ngại về vóc dáng của bản thân.
(WeChat là ứng dụng nhắn tin có thị phần lớn nhất tại Trung Quốc, được phát triển bởi công ty Tencent vào năm 2011)
Nói về chuyên môn nghề nghiệp thì Joe vẫn rất nghiêm túc. Gã hỏi về tình trạng cơ thể trước và sau của Lục Cảnh Tu, an ủi nói: [Không sao đâu. Cơ bắp của anh tương đối nhiều, lượng tiêu thụ Oxy, sự trao đổi chất rất tốt. Em xác định mỡ bụng hiện tại của anh chỉ là tạm thời, hơn nữa chỉ có một chút thôi. Nếu anh không ngại thì có thể chụp một tấm hình gửi cho em nè, em có thể dùng góc nhìn chuyên nghiệp xem xét…]
Lục Cảnh Tu tỏ ý từ chối, hơn nữa nói ngắn gọn yêu cầu của mình: [Hiện tại tôi chỉ cần danh sách nguyên liệu nấu ăn thích hợp.]
Joe thấy ý muốn hợp lại không còn hi vọng, vì vậy rất thoải mái đưa ra danh sách, còn rất hợp thời hợp lúc mà nói: [Tình ý không thành thì mua bán cũng được. Lục tổng nhớ giới thiệu khách hàng dùm em nha, em giảm cho bọn họ 15%~]
Lục Cảnh Tu có danh sách liền lướt qua một lần liền hài lòng mà ghi ghi chép chép lại, sáng hôm sau trịnh trọng mà đưa cho Sở Tầm.
Sở Tầm: “???”
Lục Cảnh Tu khụ một tiếng, giải thích: “Đây là danh sách nguyên liệu nấu ăn, huấn luyện viên thể hình của tôi gần đây có đề nghị khống chế thức ăn một chút.”
Cái miệng nhỏ của Sở Tầm đang nhấp từng ngụm sữa đậu nành, nghe vậy hai mắt mở to thiếu chút nữa bị sắc. Lục Cảnh Tu chống gậy đi tới vỗ vai cậu, có chút chột dạ nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”
Bởi vì mỗi ngày phải nấu cơm cho Lục Cảnh Tu, Sở Tầm lười đến lúc nào cũng chôn mình ở nhà Lục Cảnh Tu. Mỗi bữa cơm cậu đều ăn cùng với Lục Cảnh Tu, hơn nữa nhà Lục Cảnh Tu còn có máy rửa chén cực kì tiện lợi, tuy rằng cậu không hiểu Lục Cảnh Tu mua máy rửa chén làm gì khi không nấu cơm, thật là phí phạm của trời.
Sở Tầm nghĩ rằng tuy dạo gần đây cậu nấu nhiều món bổ dưỡng, nhưng cũng không có nhiều năng lượng lắm, ít nhất là không nhiều bằng mấy thực phẩm mua ngoài đường.
Còn nữa, thân là nghệ sĩ, cậu với Lục Cảnh Tu ăn giống nhau, bản thân còn chưa có kêu ca mà Lục Cảnh Tu đã than béo rồi.
Lời này thật là làm người ta khiếp sợ.
Sở Tầm hi vọng Lục Cảnh Tu có thể dấn thân vào giới giải trí. Một minh tinh chú ý tới dinh dưỡng như vậy sẽ được nhiều người đại diện yêu thích lắm nha.
Lục Cảnh Tu đưa tờ giấy cho Sở Tầm, Sở Tầm cũng không ho nữa. Cậu cầm lấy, nghiêm túc quan sát rồi mới hàm hồ nói: “Thật ra cũng không khác nhau lắm, không cần đổi.”
Vẻ mặt Lục Cảnh Tu đau khổ: “Nhưng cơ bụng của tôi mất rồi. Còn chưa lập gia đình đã trở thành đàn ông trung niên bụng bia, tương lại thật là bi thảm mà!”
Sở Tầm: “…” Thôi được rồi, coi như an ủi một tên đàn ông trung niên độc thân, mỗi ngày cứ ăn một bữa đi.
Thấy Sở Tầm gặt đầu, Lục Cảnh Tu thở dài một hơi. Chân anh cũng sắp tháo thạch cao rồi, không lâu nữa có thể đi làm lại. Đến lúc đó nếu không quay về trạng thái trước kia, anh nuốt làm sao trôi cục tức này!
Anh là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là một giám đốc cực đẹp trai còn nhiều tiền, không thể bị mất mặt được. Nếu anh mà trở thành một tên giám đốc mập mạp, chắc sẽ nổi điên mất thôi.
Trong khoảng thời gian này tâm trạng Sở Tầm vẫn vô cùng tốt. Đầu tiên là làm việc và nghỉ ngơi có quy luật làm khiến cho làn da của cậu còn tốt hơn trước kia. Thứ hai là do tiết tấu sống tương đối chậm khiến tâm tình cậu thay đổi, tối tăm và trống trải trong lòng đã tản ra rất nhiều.
Tin nóng trên mạng kia cũng dần đi xuống, lúc sau người đăng tin cũng đã lên tiếng xin lỗi. Tuy rằng hành động chỉ tới đó, nhưng cũng đủ làm Sở Tầm vui vẻ không thôi rồi.
Điều duy nhất không tốt lắm là sau sự kiện nọ, fan của Sở Tầm lại sinh ra một bộ phận “tà ác”. Lúc đầu Sở Tầm cũng đãvnhận ra, nhưng cậu chỉ nghĩ khi sóng gió qua đi thì những người đó sẽ giải tán thôi, không ngờ sự việc ngày càng nghiêm trọng, họ đã lập thành một đoàn thể nhỏ rồi!
Đoàn thể nhỏ tích cực giơ cao cờ hiệu tìm thành viên, tích cực tuyên dương tình anh em cảm động trời xanh của Lục Cảnh Tu và Sở Tầm, thậm chí còn tuyên dương quá mức cần thiết. Ví dụ như cái gì mà tổng tài bá đạo yêu em, nghìn lẻ một đêm của người đẹp và tổng tài, tổng tài sủng ái mỹ nhân mảnh mai yêu nghiệt,…
Đây là cái quái gì thế!
Thậm chí có người còn viết truyện người lớn của cậu với Lục Cản Tu, có lần Sở Tầm không cẩn thận nhấn vào, sợ tới lập tức thoát ra.
Mấy chuyện này cậu không có cách nào đáp lại fan, cũng không dám đáp lại. Thân là nhân vật của công chúng thì chỉ có thể đứng xa xa nhìn đề tài tám chuyện của fan. Một lần vào Weibo tìm kiếm chính mình, lại vô ý nhìn thấy một tiểu thuyết viết rằng Lục Cảnh Tu bao dưỡng bản thân, cậu nhìn mà khoé miệng giựt giựt.
Lúc đó là buổi chiều, bên ngoài trời nóng hừng hực. Sở Tầm lười trở về liền nằm ăn vạ nhà Lục Cảnh Tu một chút. Cậu ngồi trên ghế mây ngoài ban công lướt điện thoại, cằm đặt lên chỗ tựa lưng, hai đùi duỗi thẳng đụng đến bồn hoa bên kia, vẻ mặt đắc ý.
Thật ra Lục Cảnh Tu cũng không đam mê gì việc chăm sóc hoa lắm, chỉ mua những loài dễ sống, đúng thời gian tưới nước là được. Chỉ là gần đây anh quên không tưới, cây cỏ có chút héo.
Tưới xong bồn hoa thứ nhất, Lục Cảnh Tu muốn tưới sang tầng bồn thứ hai thì bị chân của Sở Tầm chặn lại, Lục Cảnh Tu lập tức bảo cậu tránh ra.
Sở Tầm còn đang đắm chìm trong không khí bao dưỡng, không nghe Lục Cảnh Tu nói gì. Lục Cảnh Tu thấy lời của mình không lọt được tai cậu liền lấy vòi nước xịt tới một phát, làm cho khoé mắt lông mày của Sở Tầm dính đầy nước.
Sở Tầm bị doạ nhảy dựng, có chút ngây thơ mà liếc Lục Cảnh Tu một cái. Ánh mắt kia làm Lục Cảnh Tu ngứa ngáy kì lạ, trong lòng như bị vuốt một cái. Anh cũng cảm thấy mình có chút phá phách, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói: “Xem cái gì mà chăm chú vậy?.”
Sở Tầm nhớ lại mình đang xem cái gì, vì vậy luống cuống tay chân muốn tắt điện thoại: “Không có gì, chỉ lướt Weibo thôi.”
Cậu càng muốn trốn Lục Cảnh Tu càng muốn xem. Anh ném vòi nước xuống, một tay đè chặt Sở Tầm lên ghế dựa, một tay nắm chặt tay cầm điện thoại Sở Tầm, miệng còn ồn ào: “Xem phim heo Âu Mỹ chứ gì, cho tôi nhìn một chút xem tiểu thụ đẹp như thế nào.”
Sở Tầm bị đè không thể nhúc nhích, mặt chôn ở bụng Lục Cảnh Tu, cảm thấy có chút cứng, tay kia làm sao cũng không thoát được gông cùm xiềng xích của Lục Cảnh Tu.
Lát sau, Sở Tầm bất động. Lục Cảnh Tu đang đắc ý bừng bừng nắm tay Lục Cảnh Tu cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Vài giây qua đi, không khí im lặng quỷ dị, trong hai người không ai mở miệng.
Lục Cảnh Tu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sở Tầm ngưa ngứa trên bụng anh, anh lập tức buông Sở Tầm ra. Sở Tầm vì hô hấp khó khăn mà khuông mặt ửng hồng, nước mắt tràn ra trên mi, nhìn cực kì quyến rũ.
Lục Cảnh Tu phỉ nhổ bản thân một tiếng, cảm thấy ý nghĩ quá mức cầm thú. Để tránh xấu hổ, anh cầm lấy di động Sở Tầm nhìn vào, lại không nhịn được nhìn thêm vài cái.
Moá, trên mạng còn có người ship anh mới Sở Tầm? Như bầu trời và mặt đất Cảnh Tu x Sở Tầm? Mặc dù cũng có nhiều người viết đồng nhân văn giữa NPC, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới một ngày bản thân cũng sẽ trở thành nhân vật chính đồng nhân văn.
Lục Cảnh Tu vẫn còn chưa hiểu rõ tiêu đề có ý gì, liền lướt xuống xem. Văn án giải thích dễ hiểu hơn nhiều. Đại ý là số phận Sở Tầm nhấp nhô, gia cảnh khó khăn còn có một em gái bị bệnh. Bởi vì cần tiền chữa bệnh cho em gái, Sở Tầm không thể không bị Lục Cảnh Tu bao dưỡng. Trong lòng Lục Cảnh Tu có bạch nguyệt quang, vì Sở Tầm và bạch nguyệt quang có vài nét tương đồng nên mới bao dưỡng Sở Tầm làm thế thân. Nhiều năm trôi qua, bạch nguyệt quang bỗng quay về…
Lời cuối của tác giả: Bao dưỡng trở thành chân ái, HE.
Lục Cảnh Tu chẹp miệng, khinh bỉ nói: “Ngược tâm, thế thân đúng là khẩu vị đang được yêu thích, fan cậu thật là cái gì cũng tưởng tượng ra được.”
Lúc này Sở Tầm đã điều chỉnh lại tâm tình. Cậu không muốn mất mặt trước Lục Cảnh Tu liền làm như chưa có gì xảy ra mà đứng lên giựt lại điện thoại, phản bác: “Đâu chỉ có mỗi mình fan của tôi? Còn có fan của nữa, anh có dám nói người của anh “cái gì cũng tưởng tượng” không?”
“Họ còn dám viết chửi tôi, viết truyện người lớn thì có tính là gì?” Lục Cảnh Tu chẳng hề gì mà nhún vai, tiếp tục cầm vòi lên tưới nước.
Vốn dĩ muốn ngồi ngốc ở đây một buổi trưa, Sở Tầm chẳng hiểu bị cái gì lôi kéo lập tức đứng lên đi về. Nói tạm biệt một tiếng với Lục Cảnh Tu còn đang tưới nước, anh cũng ừ một tiếng.
Chờ cửa cách một tiếng đóng lại, Lục Cảnh Tu mới đứng dậy. Anh dùng ngón cái chà xát bốn ngón còn lại trong lòng bàn tay, giống như có thể lần nữa cảm nhận làn da của Sở Tầm. Một lát sau, anh mới không nhịn được mà lẩm bẩm: “Bảo sao người ta lại viết thành minh tinh bị bao dưỡng, tay còn mềm như vậy.”