Đọc truyện Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 10
10.
Tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng quan điểm chủ quan của xã hội đối với việc này vẫn mơ hồ không rõ như cũ. Để giữ hình tượng tốt đẹp của bản thân trước công chúng, đại đa số các minh tinh đồng tính đều dấu diếm tính hướng thật của bản thân.
Sở Tầm mới vào giới hai năm nhưng trong quần thể người trẻ tuổi đã có danh tiếng không nhỏ. Cái tin đồng tính này vừa được đăng lên đã gây ra chấn động lớn, nhiều cư dân mạng thích hóng drama đã xông vào bàn luận.
Tiêu đề: Kinh ngạc! Tiểu thịt tươi nổi tiếng ST tiếp xúc thân mật với đàn ông!
[Chiều hôm nay phóng viên ở ga tàu điện ngầm bỗng nhiên gặp được ST. Vốn muốn quay xem tiểu thịt tươi (cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ cùng các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi sở hữu nhan sắc cực phẩm) ngoài đời có giống khi lên màn ảnh hay không, kết quả lại chụp được hình ảnh kinh người này. Người mặc áo trắng trong video chính là ST, cậu ta thân mật ôm ấp cùng một người đồng tính.]
Không ít cư dân mạng bình luận:
[Lần trước tôi còn tấm tắc khen đẹp khi nhìn thấy ảnh của Sở Tầm, không ngờ lại là gay. Chậc chậc, trong giới giải trí bây giờ cứ 10 người thì hết 9 người là gay!]
[Tôi có bạn trong ngành sản xuất. Cô ấy nói ST nổi là nhờ ngủ với vài nam đạo diễn làm phim đó~]
[Tôi nghe nói thời điểm cậu ta tới Bắc Thành đã được một phú bà bao dưỡng, chính bà ta đã cho cậu ta tiến vào giới giải trí.]
[ST đã kết hôn từ trước rồi. Đối tượng kết hôn là một hồng nhị đại (những hậu duệ của thế hệ cách mạng đầu tiên của ĐCSTQ). Cho nên bây giờ ST chỉ là dấu diếm bản thân đã kết hôn thôi.]
…
…
Nhiều người trên mạng do cách nhau một cái màn hình, thật sự là nói gì cũng dám nói. Lục Cảnh Tu đọc tới đây liền tức đến thiếu chút nữa ném luôn điện thoại. Sở Tầm âm thầm yêu Hà Dục nhiều năm như vậy, lấy đâu ra thời gian làm mấy cái việc đó?
Còn nữa, Bắc Thành con mẹ nó cò phú bà nào dám bao dưỡng Sở Tầm? Đứng ra cho Lục Cảnh Tu anh nhìn xem!
Sở Tầm muốn nổi tiếng, xét đến tài chính và địa vị, cũng phải là ngủ với anh chứ!
Tất nhiên, cái này chỉ là tình huống giả thiết. Lục Cảnh Tu anh còn không có lưu lạc đến mức phải đùa giỡn một minh tinh nhỏ.
Lục Cảnh Tu nhìn hết hot search, muốn hỏi rõ chân tướng liền gọi Sở Tầm, kết quả Sở Tầm lại không nhận cuộc gọi của anh.
Chẳng lẽ Sở Tầm bị paparazzi theo dõi?
Lục Cảnh Tu gọi thêm vài lần nữa, không ngoài dự đoán, Sở Tầm không nhận cái nào.
Não bắt đầu điên cuồng bổ một vở kịch (não bổ nôm na là ảo tưởng, tưởng bở), Lục Cảnh Tu cảm thấy tình huống vô cùng nghiêm trọng. Tính cách Sở Tầm khép kín, có chuyện cũng không nói với ai, tâm tư lại nhạy cảm. Lần này tuy tin nóng của paparazzi là giả, nhưng thật ra lại đánh trúng tâm tư của Sở Tầm bảy phần.
Sở Tầm còn chẳng dám nói thích Hà Dục, paparazzi lại quang minh chính đại đăng hình của cậu với Hà Dục lên tiêu đề hot search.
Thằng nhãi ranh này hẳn sẽ giận đến nổi điên luôn đi.
Lúc này Lục Cảnh Tu vẫn chưa minh bạch cảm giác của chính mình. Anh chống gậy đỡ đi tìm Sở Tầm, điên cuồng gõ cửa nhấn chuông, muốn xem coi rốt cuộc Sở Tầm bị làm sao.
Lục Cảnh Tu cứ nghĩ, sau khi đọc tin hẳn Sở Tầm sẽ tức giận, nổi điên, sợ hãi hoặc là không quan tâm.
Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, Sở Tầm sẽ chôn mình trong nhà, khóc đến thương tâm như vậy.
Đối chọi gay gắt với Sở Tầm lâu đến thế, chính anh cũng quên mất Sở Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi đầu.
Sở Tầm vội vàng đóng cửa, sau lại quăng Lục Cảnh Tu sang một bên vọt vào nhà vệ sinh. Cậu không muốn Lục Cảnh Tu biết cậu sẽ vì Hà Dục mà khóc đến thương tâm như vậy.
Ngây thơ quá, thật giống như mấy đứa con nít, mất mặt thật.
Chờ đến lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh, vẫn không để ý tới Lục Cảnh Tu, chỉ chăm chú sạc điện thoại. Khởi động máy rồi cậu mới phát hiện ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Phần lớn là người đại diện gọi tới, bảo sao điện thoại cậu lại hết pin.
Sở Tầm thu lại cảm xúc, gọi lại người đại diện.
“Ừm, có chuyện gì sao?” Sở Tầm hỏi.
“Tầm Tầm à, sao lâu vậy cậu mới gọi lại, anh gấp muốn chết rồi.” Người đại diện ở đầu dây bên kia nói lớn: “Cậu xem Weibo chưa? Cái tin nóng tên phóng viên kia nói có thật hay không?”
Sở Tầm không hiểu gì: “Tin nóng nào?”
“Cái tin nói cậu có người yêu đồng tính đó, rốt cuộc có đúng hay không? Công ty nói việc này là rất quan trọng. Nếu là giả thì chúng ta liền liên hệ luật sư, theo vụ này đến cùng. Nếu là thật thì chúng ta vẫn còn pháp luật bảo vệ, hù doạ bọn họ một chút rồi giải thích…”
Người yêu đồng tính? Vừa nghe thấy từ này trong lòng Sở Tầm đã thấy không ổn. Gần đây cậu rõ ràng nghỉ phép mà, có thể có gì chứ?
Sở Tầm không muốn nghe người đại diện lải nhải, liền nói muốn xem tin tức dư luận. Bấm vào Weibo: hot search top 1 thình lình hiện ra tên cậu.
Cậu nổi như vậy sao? Sở Tầm click mở đề tài hot search, đập vào mắt là cái tin nóng kia, bình luận đã lên tới mấy trăm ngàn.
Cậu lướt xem một số bình luận, phát hiện mỗi người nói một kịch bản, đầu tiên là đồng tính luyến ái, sau là khác phái luyến, sau đó là ngủ với nam đạo diễn, rồi cái gì được phú bà bao dưỡng, lại còn đã kết hôn!
Trước mắt không nói tới chuyện cậu chưa đủ tuổi pháp luật quy định, không thể lãnh giấy chứng nhận. Cho dù mấy cái tin kia có là sự thật, thì nhân sinh của cậu cũng quá muôn vẻ nhiều màu rồi.
Nếu đã là tin đồn vô căn cứ, Sở Tầm cậu liền cây ngay không sợ chết đứng. HIện tại cậu còn rất bình tĩnh, cực kì có kiên nhẫn xem bình luận rồi mới click vào ảnh, muốn xem đến tột cùng là sao.
Hình ảnh vậy mà là ảnh chụp cậu với Hà Dục!
Sở Tầm lúc này mới hoảng lên. Cậu là nghệ sĩ, bị cư dân mạng thị phi vài câu cũng không sao, nhưng Hà Dục không hề làm gì sai, tại sao lại bị liên luỵ đến chuyện này?
Lúc cậu tiến vào giới giải trí cũng là lúc cậu tách ra riêng với Hà Dục. Cậu đã suy tính đến riêng tư của Hà Dục rất nhiều, không muốn Hà Dục trở thành râu ria của đề tài câu chuyện.
Sở Tầm giận điên lên, gọi lại điện thoại cho người đại diện.
“Ừm, Trần Minh, có thể liên hệ đến paparazzi đăng tin nóng kia không? Bọn họ đòi cái gì, tiền sao?”
Trần Minh là tên của người đại diện. Hắn ngại cái tên này quá quên mùa, tự đặt cho bản thân một cái tên tiếng Anh là Leo, nhưng mà Sở Tầm luôn gọi hắn bằng tên thật.
Bây giờ Sở Tầm chỉ muốn áp cái tin này xuống. Đối phương có lẽ chỉ yêu cầu tiền hoặc muốn nổi tiếng. Hai năm nay cậu cũng tích cóp một ít tiền, hi vọng có thể ứng phó được chuyện này.
“Ây dà, cậu đừng có gọi anh là Trần Minh được không? Bị nhiều người nghe thấy sẽ mất hình tượng đó.” Trần Minh ghét bỏ hừ một tiếng, chỉ là giọng điệu nhẹ đi rất nhiều: “Anh bảo này, cậu ôm được cái đùi vàng từ khi nào, cũng không hú tiếng nào với người đại diện anh đây cả.”
“Cái gì?” Sở Tầm không hiểu vì sao Trần Minh lại nói tới cái này.
“Công ty Trường Ngu, chính là công ty khai phá game đó, giám đốc người ta đích thân đăng Weibo sáng tỏ cho cậu. Mẹ nó, cậu bán thân chứ đừng bán thận. Thôi đừng sợ, công ty sẽ không truy cứu cậu đâu. Nếu cậu đã bán thân thì phải bán cho trót, về sau anh trai đây liền từ chức cùng cậu cơm ngọn rượu say.”
nổi tiếng là chuyện mọi người đều biết. Chính Sở Tầm cũng chơi trò chơi này nhiều năm. Thời đại học là thường xuyên chơi, sau này có công việc rồi mới giảm lại thời gian, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ vào chơi một tí.
Tuy rằng nổi tiếng như vậy, nhưng cậu chỉ coi đây là một trò chơi để thả lỏng hằng ngày, cho nên cậu vẫn không quan tâm đến tin tức khác của , càng không nói tới giám đốc công ty.
“Anh nói xàm cái gì thế? Em đâu có quen giám đốc Công ty Trường Ngu gì đó.” Sở Tầm vẫn không biết tin đồn này chui từ đâu ra, liền phản bác lại người đại diện. Ngay lúc đó lại nghe Lục Cảnh Tu chen một câu: “Tôi lại nghĩ cậu quen anh ta.”
“Tôi thật sự không quen.” Sở Tầm còn đang quan tâm tới tin nóng, phản đối Lục Cảnh Tu ngay lắp tự, Lục Cảnh Tu cũng không lên tiếng nữa.
Sở Tầm nghe người đại diện nói: “Mặc kệ cậu quen hay không quen, phương hướng dư luận cũng đã sửa lại. Anh gửi thư cho công ty luật đây, chuẩn bị xử lý việc này. À đúng rồi, cậu cũng nên nói cảm ơn một tiếng đi. Người ta đích thân hi sinh nói đỡ cho chúng ta, dù sao cũng nên cảm kích một chút.”
“Em còn không biết anh ta, lấy đâu ra phương thức liên lạc? Chẳng lẽ em phải vào official website (trang web chính thức) của trò chơi gửi tin nhắn cảm ơn hả…”
“Anh không quan tâm cậu cái làm gì, nói không chừng giám đốc người ta còn muốn quy tắc ngầm với cậu nha.” Trần Minh vừa nói xong đã kịp cúp máy trước khi Sở Tầm tức giận.
Sở Tầm bị cúp điện thoại đành quang sang Lục Cảnh Tu hỏi: “Anh quen giám đốc Công ty Trường Ngu hả?”
Nhiều năm trước khi Lục Cảnh Tu đến nhà Hà Dục, Sở Tầm đã biết gia cảnh anh không tồi. Quần áo Lục Cảnh Tu mặc trên người đều là hàng hiệu, sau lại nghe Hà Dục nói họ học cùng trường cao trung, cậu đã biết mình đoán đúng rồi. Trường cao trung của Hà Dục là trường tốt nhất ở địa phương, học sinh nơi đó cực kì giàu có, gia cảnh Lục Cảnh Tu chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Lục Cảnh Tu đang lột vỏ cam, nghe vậy thì đáp: “Tôi có quen nha.”
Sở Tầm ồ một tiếng, không nghĩ rằng Lục Cảnh Tu lại quen giám đốc công ty Trường Ngu, vậy thì việc lần này dễ rồi. Ai ngờ gia cảnh Lục Cảnh Tu tốt thế chứ, còn có thể quen giám đốc Trường Ngu.
“Vậy anh cho tôi phương thức liên lạc của anh ta được không? Anh ta tiện tay giúp tôi một chút, tôi phải gặp mặt cảm ơn một tí.”
“Tiện tay?” Khoé miệng Lục Cảnh Tu giựt giựt, khinh bỉ nói: “Hay là cậu mở official website nhắn tin đi, nói không chừng anh ta có thể thấy tin nhắn.”
Tâm tình Sở Tầm đang rất tốt. Đột nhiên có người tốt nhảy ra giúp cậu giải quyết vấn đề, trong lòng tràn ngập cảm kích, không thèm chấp nhặt Lục Cảnh Tu khinh bỉ cậu, thậm chí còn dùng ngữ điệu mang theo làm nũng nói: “Ây dà, anh giúp tôi một chút đi nha. Tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được?” Lục Cảnh Tu quơ tay dọn sạch đống vỏ cam. Nhóc con quả nhiên vẫn là nhóc con, thay đổi xoèn xoẹt chỉ trong chớp mắt. Lại cầm lên một quả cam, một tay thuần thục gõ vào điện thoại một dãy số.
Tiếng thông báo của Weibo ting một cái vang lên, Sở Tầm mở giao diện Wechat ra, tin nhắn mới nhất là từ Lục Cảnh Tu, anh gửi đến một dãy số.
“Cảm ơn anh, chiều nay tôi sẽ nấu cơm cho anh.” Sở Tầm nói.
Thấy Sở Tầm không có cảm xúc gì kinh ngạc, Lục Cảnh Tu thử hỏi: “Cậu thấy cái dãy số này như thế nào?”
Sở Tầm nhìn thoáng qua dãy số Lục Cảnh Tu gửi, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Lục Cảnh Tu ờ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Anh biết rồi. Gọi điện thoại cho Sở Tầm nhiều vậy mà Sở Tầm vẫn chưa nhớ số của anh, cũng chẳng không thèm lưu lại. Anh bỗng có xúc động muốn xoá cái tin Weibo vừa rồi.