Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 75: Hồi Ức Thầm Yêu 1


Bạn đang đọc Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình – Chương 75: Hồi Ức Thầm Yêu 1


Duyên phận đưa đẩy đều là ông trời định đoạt, người có duyên nhất định sẽ đến bên nhau.

Lúc trước Nhan Lam đã từng nghĩ như thế, cô cho rằng mọi sự hợp tan trên đời này luôn có sắp đặt của ông trời.
Giống như khi cô gặp Lăng Tử Quân vậy.
Cô thích người ta từ cái nhìn đầu tiên, là kiểu vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình.

Tình cảm ấy theo thời gian dần trôi qua ngày một mãnh liệt, ngày một lớn dần.

Tuy đó chỉ là tình đơn phương, nhưng cũng khiến trái tim cô đã bao lần đau khổ và tan vỡ đến thế nào.
Người theo chủ nghĩa lý trí như Nhan Lam lại vì Lăng Tử Quân mà trái tim thổn thức, cô vui vì anh ấy, cũng như khóc vì anh ấy.

Chỉ cần là việc liên quan đến Lăng Tử Quân, cô nhất định sẽ không còn là chính mình nữa, trở nên ngốc nghếch không hiểu chuyện, càng không biết phải giải quyết như thế nào dù chỉ là một việc nhỏ nhất.
Nói cho cùng vẫn là đơn phương, không thể ghen tị cũng không có tư cách để ghen tị với người khác.

Từ khi Kiều Thể Vi xuất hiện, Nhan Lam – cô sinh viên năm hai vốn vẫn luôn hoạt bát vui vẻ nay lại có phần dè chừng và kiệm lời hơn rất nhiều.


Thông qua Lăng Tử Phong cô đã biết được thì ra Lăng Tử Quân đã có người mình thích, lại nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô gái họ Kiều kia mỗi khi nhìn thấy anh.

Trông hai người họ xứng đôi ở bên cạnh nhau như thế, cô lại thấy bản thân mình làm bóng đèn ở giữa trông như một trò hề.
Nhan Lam trưởng thành của nhiều năm sau đã từng nghĩ, nếu như có cơ hội quay lại quá khứ một lần nữa liệu cô có nên thẳng thắn tỏ tình với người mà mình thích hay không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên.
Vốn biết người ấy đã có người mình thích, thanh mai trúc mã được gia đình tác hợp, cô tự dưng lại chen ngang tỏ tình.


Đây không phải là Nhan Lam tự biến cô trở thành trà xanh chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác hay sao?
Giữa thế tiến thoái lưỡng nan ấy, cô không có can đảm thổ lộ, lại không có lý do gì để thổ lộ…!trái tim nồng nhiệt của cô bị ai đó hung hăng dội một gáo nước lạnh, cảm giác ê ẩm đau nhói cứ âm ĩ trong lòng cô không tan biến, ngày này qua tháng nọ giày vò Nhan Lam khiến cô khổ sở rất lâu.
Mối quan hệ giữa Lăng Tử Quân và Nhan Lam khi ấy đang yên đang lành lại rơi vào ngõ hẹp đường cùng, không có cách nào có thể gỡ được nút thắt này.
Cô đã liên tục tránh mặt Lăng Tử Quân, liên tục không để ý đến những cuộc gọi của anh ấy.

Thời gian đó Nhan Lam rất áp lực, chuyện gia đình, chuyện tình cảm…!mọi thứ cứ rối ren khiến cô không thể nào giải quyết được.


Cô đã liên tục tránh mặt Lăng Tử Quân, liên tục không để ý đến những cuộc gọi của anh ấy.

Thời gian đó Nhan Lam rất áp lực, chuyện gia đình, chuyện tình cảm…!mọi thứ cứ rối ren khiến cô không thể nào giải quyết được.
Sau tết đại học năm hai, vào ngày lễ tình nhân.
Hôm ấy đi ra đường cô bắt gặp vài cặp tình nhân đang cùng nhau dạo phố, nhìn thấy họ hạnh phúc vui vẻ, cô cũng khao khát có được một người đặc biệt dành cho riêng mình.
Và rồi khi trở về ma xui quỷ khiến thế nào Nhan Lam lại làm một hộp socola dự định tặng người cô thích.
Ở cái tuổi bồng bột không thể suy nghĩ được gì nhiều, Nhan Lam mãnh liệt hy vọng cô có thể bộc lộ được cảm xúc của mình, nói cho người ấy biết cô thích người ấy đến nhường nào.
Lúc ấy Thái Văn Bối vẫn chưa biết là cô thích Lăng Tử Quân, hoặc có thể cô ấy ngầm hiểu nhưng không nói cho Nhan Lam biết.

Chỉ là Thái Văn Bối thúc giục cô:
“Đi đi chứ, còn chần chờ cái gì.”
Thái Văn Bối huých vai Nhan Lam, còn ma mãnh nói: “Nếu không đi thì để tớ ăn giúp cho.”

Nhìn hộp socola trong tay Nhan Lam, Thái Văn Bối còn định đưa tay bóc, cũng may Nhan Lam kịp thời phản ứng giành lại.
“Quý như vậy thì còn không lo đi tặng đi, cậu mà cứ ngồi ở đây thẫn thờ mãi, đợi socola tan ra thì không ngon, chẳng thà cho tớ còn hơn.”
Nói đoạn Thái Văn Bối lại cố tình đưa tay sang muốn bóc lần nữa, Nhan Lam nhăn mày.
“Đừng có quấy mà…”
Thấy Nhan Lam giữ socola như vàng, Thái Văn Bối bật cười:
“Vậy thì cậu mau đi tặng đi, còn suy nghĩ gì nữa?”
“…” Nhan Lam chần chừ: “Tớ sợ người ta không thích.”
“Cậu sợ người ta không thích socola, hay là không thích cậu đây?”
Một câu nói đã đâm trúng vào trọng tâm, Thái Văn Bối thản nhiên nhìn Nhan Lam, hỏi cô: “Có phải cậu sợ người ta không thích cậu không?”
“…”


“Nếu cậu sợ, cậu nhát gian như vậy thì ngay từ đầu đừng nên làm socola.

Đã tới bước đường này, còn ngại cái gì nữa.

Không phải bình thường Tiểu Lam nhà ta cứng rắn lắm à, gặp tình yêu một cái thì IQ lẫn EQ quay về con số 0.”
“…”
Thái Văn Bối nói chuyện không bao giờ chịu kiêng dè cái gì, nhưng cũng may là cô ấy mạnh miệng, nói ra mấy câu ít nhiều gì cũng khiến Nhan Lam thông suốt được vài chuyện.
“Đi đi, đừng có chần chừ nữa.”
“Nếu cậu không đi, cậu làm sao biết người ta có thích cậu hay không?”
“Cậu lo sợ thì được ích gì, cậu chậm một bước thì sẽ có người khác đến cướp mất người mà cậu thích đó.”

Nhan Lam vẫn nhớ như in những lời Thái Văn Bối nói khi đó.

Cũng bởi vì đã nghe được những lời này mà cô đã có thêm chút dũng khí chạy đi tỏ tình với người ta.
Chỉ tiếc là…!cũng giống như lời Thái Văn Bối nói, chỉ cần cô chậm một bước thì sẽ có người khác đến cướp mất người mà cô thích.


Lúc đó Kiều Thể Vi cũng có mặt ở đó, nhanh hơn cô một bước, ở trước mặt Lăng Tử Quân tặng cho anh ấy một hộp quà nhỏ xinh.
Cô gái kia lớn lên xinh đẹp biết bao, trời phú cho đôi mắt ngây thơ non nớt, gương mặt thanh tú động lòng người.
Thời kỳ trưởng thành của thì thanh xuân, Kiều Thể Vi vóc dáng cao ráo, đặc biệt còn có những đường cong đặc trưng mãn nhãn của người con gái.

Nhìn cô ấy nổi bật trong đám đông như vậy, đứng trước người mình thích còn e lệ đỏ mặt…!trông đáng yêu biết bao.
Nhan Lam đứng ở một góc không dám bước ra, hộp socola chưa kịp tặng cũng vội vã giấu ở sau lưng.
Cô ở một góc xa xa nhìn hai người họ, lại thấy mọi người xung quanh tung hô cặp tiên đồng ngọc nữ kia, lòng cô tan nát không thôi.
Giá mà cô đến sớm hơn một chút, giá mà cô thổ lộ với người ấy sớm hơn…!liệu người ấy có đáp đền tình cảm của cô hay không?
Đêm đó, cô gái nhỏ đã bị quấy nhiễu bởi những suy nghĩ ngổn ngang như thế.

Nhan Lam nằm trên giường ấm ức khóc một đêm không ngủ, cô không dám kêu lớn, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt nghẹn ngào.


Đêm đó, cô gái nhỏ đã bị quấy nhiễu bởi những suy nghĩ ngổn ngang như thế.

Nhan Lam nằm trên giường ấm ức khóc một đêm không ngủ, cô không dám kêu lớn, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt nghẹn ngào.
Giá mà cái gì chứ, vốn dĩ người ta đã có người mà mình thích rồi.

Nhân dịp này Kiều Thể Vi bày tỏ tâm tình, hẳn là hai người sau ngày hôm nay sẽ chính thức làm một đôi.
Còn Nhan Lam cô làm sao có cơ hội đó! Cô cũng chỉ…!là người đến sau mà thôi.

Cả đêm mất ngủ nhưng sáng sớm ngày hôm sau phải lên trường sớm.
Trời vừa tờ mờ sáng, trong khi Thái Văn Bối và đám Tư Lan, Uyển Thư còn đang say giấc, Nhan Lam đã lén lút vệ sinh cá nhân rồi lẻn ra khỏi phòng.
Đêm qua vì không muốn phiền đến đám bạn nên Nhan Lam chỉ đành trốn lên giường ngủ sớm, rồi ở trong chăn khóc cả đêm.

Sáng sớm mắt cô sưng húp, cả người bần thần, mang theo cơ thể mỏi mệt đi học.
Hôm nay giảng viên đứng trên giảng đường giảng cái gì cô cũng nghe không lọt tai, cô ngồi ngây ngốc ở cuối lớp, bài vở không chép, nghe giảng cũng không hiểu.
Cuối cùng khi tan học có người đến trước cửa lớp đợi cô, bạn học rời khỏi phòng hơn phân nửa, người kia liền vội vã chạy tới bàn Nhan Lam.


Đại Ngũ đứng trước bàn cô gõ gõ: “Đàn em, em có rảnh không?”
Nhan Lam ngẩng mặt nhìn, phát hiện người kia chính là Đại Ngũ – bạn thân của đàn anh Lăng Tử Phong.
“Anh Đại Ngũ, anh tìm em có gì không?”
“Uầy cô bé, sao mắt em đỏ vậy? Ai bắt nạt em, nói đàn anh nghe, đàn anh xử tên đó giúp em.”
Đại Ngũ là người có máu mặt trong trường, anh ta hơn Lăng Tử Phong hai tuổi nhưng học cùng khóa với anh ấy.
“Không có, em không sao…!đêm qua em thức khuya học bài nên…”
Nhan Lam nói lấp liếm cho qua chuyện, cũng không muốn để người khác phát giác vì cô thất tình nên mới khóc thê thảm như vậy.
Đại Ngũ cũng không nhận ra là Nhan Lam đang nói dối, anh ta nói.
“Mấy ngày nay em có gặp Tử Phong không?”


Nhan Lam ngơ ngác: “Em- em không.

Tử Phong anh ấy làm sao vậy ạ?”
“À” Đại Ngũ gãi gãi đầu, tự dưng tỏ ra lo lắng: “Mấy nay không gặp cậu ấy, gọi điện không được, mà tới nhà tìm cũng không thèm ra tiếp anh.”
Nhan Lam vốn đang rầu rĩ chuyện của mình, nghe Lăng Tử Phong có chuyện cũng không khỏi sốt sắng.
“Hay là em giúp đàn anh đi, tới nhà cậu ấy xem thử.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.