Bạn đang đọc Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình – Chương 44: Không Để Em Phải Chịu Thiệt Thòi
Chiều buông, nắng chói chang đã tắt.
Mây trời cuồn cuộn giữa khoảng không rộng lớn thênh thang, gió mát nhẹ lướt qua từng con phố nhỏ, sắc chiều mờ nhạt ánh dương.
Trong xe yên ắng không có một tiếng động dư thừa, từ lúc ra khỏi nhà hàng đến nay, Nhan Lam và Lăng Tử Quân không hề nói chuyện với nhau câu nào.
Chiếc Ferrari chậm rãi lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập trên phố.
Nhan Lam nâng mắt nhìn ra bên ngoài, thấy bên đường có một mẹ bầu đang chậm rãi bước đi, bên cạnh được chồng cô ấy dìu dắt nâng niu.
Ánh mắt của Nhan Lam hiện lên một tia nhu hòa đầy hâm mộ, cô bất giác mỉm cười nhìn hạnh phúc của cặp vợ chồng nọ, thấy họ thật vui vẻ biết bao.
Tình ý trong đôi mắt người chồng, hay là nụ cười điểm xuyết bên môi người vợ cũng đủ để Nhan Lam hiểu rõ mối quan hệ kia khắng khít bền chặt cỡ nào.
Xe lướt nhanh, cuối cùng bóng dáng hai người kia khuất dần.
Top các truyện HOT tại đây
Ánh mắt của Nhan Lam hiện lên một tia nhu hòa đầy hâm mộ, cô bất giác mỉm cười nhìn hạnh phúc của cặp vợ chồng nọ, thấy họ thật vui vẻ biết bao.
Tình ý trong đôi mắt người chồng, hay là nụ cười điểm xuyết bên môi người vợ cũng đủ để Nhan Lam hiểu rõ mối quan hệ kia khắng khít bền chặt cỡ nào.
Xe lướt nhanh, cuối cùng bóng dáng hai người kia khuất dần.
Nhan Lam lúc này mới xoay người ngồi lại ngay ngắn, lòng cô hiện tại ngổn ngang những cảm xúc không tên.
Nhan Lam trước kia cũng từng ước ao bản thân mình sẽ có được hạnh phúc ấy, chỉ tiếc là cô không có phúc phần đó…
Nhớ tới bụng bầu của người vợ kia, Nhan Lam lại nghĩ về Văn Văn.
Hai tháng ly hôn, Nhan Lam cũng không ngỏ ý tới gặp con, một phần vì cô bận rộn, một phần vì cô hổ thẹn với lòng.
Có người mẹ nào mà chẳng thương con kia chứ.
Nhưng Nhan Lam ly hôn lại không giành quyền nuôi con, cứ thế bỏ mặc cho số phận đưa đẩy, chấp nhận ra đi bỏ Văn Văn ở lại.
Nhan Lam không có khả năng nuôi nấng Văn Văn thật tốt, công việc của cô bấp bênh chưa có bến đỗ, mà nhà họ Lăng hiển nhiên cũng không chịu để yên cho cô giành lấy cháu trai của họ.
Vậy nên không phải phiền phức ra toà giành quyền nuôi con làm gì, Nhan Lam hiểu rõ cô không có biện pháp giải quyết liền dứt khoát ra đi để con ở lại.
Văn Văn hai tuổi được ông bà nội chăm sóc rất cẩn thận, thương yêu và chiều chuộng vô cùng, Lăng Tử Văn cậu bé đó chính là ông trời nhỏ ở Lăng gia, ông bà nội thương và cưng nựng lắm, không để cậu bé thiếu thốn thứ gì.
Chỉ là con còn nhỏ mà phải xa mẹ, hiếm lắm Nhan Lam mới được gặp Văn Văn.
Hiện tại ly hôn rồi cũng giống như trước đây vậy, vài tháng mới gặp một lần, cô tuy buồn tuy nhớ nhưng lại không cảm thấy có gì quá khác biệt so với trước kia.
Lúc này tự dưng nhắc tới Văn Văn, nỗi lòng người mẹ trỗi dậy mạnh mẽ, Nhan Lam bỗng dưng muốn gặp con ngay lập tức.
Chỉ là…
“Tử Quân à.”
“Hửm?”
Tiếng đáp trầm ấm của người đàn ông kia khiến trái tim Nhan Lam thổn thức.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, miệng lưỡi khô khốc không thể thốt nên lời.
Cô nên nói gì đây, nên hỏi thăm con trước, hay là trực tiếp đề cập đến việc muốn đến thăm con?
Nhan Lam đau đầu nhíu mày, chuyện này vốn dĩ chỉ cần thẳng thắn nói ra là được, nhưng cô lại cứ lo lắng vẩn vơ, không biết phải làm sao để đối mặt.
Nhan Lam đau đầu nhíu mày, chuyện này vốn dĩ chỉ cần thẳng thắn nói ra là được, nhưng cô lại cứ lo lắng vẩn vơ, không biết phải làm sao để đối mặt.
“Em có gì muốn nói à?”
Giữa ngã tư đường, chiếc xe dừng lại chờ đèn giao thông.
Hướng trái sẽ đi về nhà cô, hướng phải sẽ đi về nhà lớn của Lăng gia.
Nhan Lam cắn môi suy nghĩ, cô bỗng nâng mắt nhìn về phía đèn tín hiệu.
Trong lòng thầm đến số giây chờ đèn chuyển xanh, trái tim nơi lồng ngực thấp thỏm đập lên vô cùng mạnh.
Nhan Lam thật sự rất nhớ con trai của mình.
Nếu như ngay lúc này được gặp con, cô sẽ ôm nó thật chặt, sẽ hôn nó một cái thật sâu để thỏa nỗi nhớ ngày đêm mong mỏi.
Ngay lúc cô hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí muốn nói rõ ý muốn với Lăng Tử Quân, thì đèn tín hiệu cuối cùng cũng chuyển xanh.
Xe chậm rãi lăn bánh, Nhan Lam còn chưa kịp nói gì, giây tiếp theo đã khiến cô sững sờ mở to mắt nhìn!
Sao- sao Lăng Tử Quân lại rẽ phải vậy chứ! Đây không phải là hướng về nhà chính của Lăng gia hay sao?
“Anh muốn đi đâu vậy?”
Giọng nói của Nhan Lam có chút run, cô như không thể tin được vào mắt mình khi nhìn thấy anh rẽ phải.
Lăng Tử Quân lúc này chỉ khẽ cười, anh hoàn toàn có thể nghe được giọng nói của cô đang run rẩy kinh sợ.
“Không phải đã hai tháng rồi em chưa gặp con hay sao? Văn Văn nhớ em lắm, về nhà thăm con một chút, ở lại ăn cơm, tối đến anh chở em về.”
“…”
Nhan Lam ngồi ngây người nhìn sườn mặt góc cạnh cương nghị của chồng cũ, trong khoảnh khắc ấy cảm xúc như vỡ òa khiến cô chực khóc.
Dường như Nhan Lam nghĩ gì, Lăng Tử Quân đều biết cả.
Anh ấy chú ý đến từng hành động dù là nhỏ nhặt nhất ở nơi cô! Đây chắc hẳn không phải là sự trùng hợp, Lăng Tử Quân có lẽ đã biết ý định muốn đi thăm Văn Văn của Nhan Lam nên mới rẽ phải về Lăng gia như thế.
Người đàn ông này tinh tế với trái tim ấm áp đến như vậy, cớ sao khi còn bên nhau cô lại không nhận thấy kia chứ!
Hoặc có lẽ khi đó Lăng Tử Quân không thể hiện ra một mặt nhu hòa thế này.
Sự thay đổi sau khi ly hôn thật khiến con người ta trầm trồ ngỡ ngàng.
Nhan Lam cảm kích đến mức nghẹn lời không nói được câu nào, hơi thở của cô có chút gấp gáp, nơi chóp mũi cũng đã ửng đỏ lên vì xúc động.
Thế nhưng xe chạy được hơn nửa đường Nhan Lam lại lo sợ hỏi Lăng Tử Quân:
“Nhưng nếu em về bố mẹ sẽ không vui.
Hay là em đứng ở ngoài, anh ôm con ra cho em gặp một chút thôi có được không?”
Nhan Lam biết rõ bố mẹ của Lăng Tử Quân không thích cô, nếu hiện tại cô xuất hiện tại Lăng gia sẽ làm mất hòa khí trong gia đình.
Lúc trước mối quan hệ giữa cô và hai bác ấy cũng không đến nỗi tệ như vậy, thật ra ban đầu hai người họ rất quý mến Nhan Lam, xem cô như con gái ruột vậy.
Nhưng từ sau khi cô chia tay với Lăng Tử Phong, rồi lại có thai Văn Văn, kết hôn với Lăng Tử Quân… Có lẽ từ đó trong mắt của ông bà Lăng, Nhan Lam đã là một cái gai khó nhổ bỏ.
Rõ ràng là rất căm ghét nhưng lại chẳng thể làm được gì, cứ ghim nỗi thù hận khắc sâu trong lòng, gặp nhau lại càng thêm khó xử.
Thấy Nhan Lam lo sợ vẩn vơ như thế, Lăng Tử Quân có chút đau lòng nhíu mày.
Anh đưa tay xoa xoa mái tóc đen óng mềm mượt của cô, một hành động thân mật gần gũi mà bình thường Lăng Tử Quân không hề làm.
Nhan Lam bối rối nghiêng người tránh né, lại không dám nâng mắt nhìn Lăng Tử Quân, bởi vì Nhan Lam rất sợ cô sẽ nhìn thấy được ánh mắt sâu thẳm như mặt nước hồ đó của anh.
Lăng Tử Quân thấy cô như thế cũng không sinh khí, anh thu tay về, lại nhìn về con đường phía trước lái xe.
“Em đừng nên suy nghĩ nhiều.
Em có đủ tư cách để bước vào cửa chính của Lăng gia, em là mẹ của Văn Văn, em có quyền đến thăm con của mình.”
“Nhưng…”
“Về việc của bố mẹ, anh sẽ giải quyết.
Em chỉ cần vui vẻ thoải mái chờ đến lúc được gặp con là được rồi.”
“…”
“Em vẫn luôn biết là anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi kia mà.”