Bạn đang đọc Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình – Chương 25: Hồi Ức Tuổi 20 7
Hội trưởng giảng bài thao thao bất tuyệt, mà sinh viên ngồi ở dưới cũng rất ngoan ngoãn nghe giảng rồi chép bài đầy đủ.
Thầy Chung đẩy gọng kính nhìn quanh lớp một hồi, lại thở dài một hơi rồi nở nụ cười đầy bất lực – Đúng là trợ giảng trẻ có khác, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại có giọng nói hay vô cùng cuốn hút mọi người.
Bảo sao sinh viên hôm nay đến lớp chăm chỉ đến lạ, nào có giống như mọi hôm lười biếng kia chứ.
Sau khi giảng xong bài hôm nay, hội trưởng bắt đầu đưa mấy tập đề cương cho các bạn sinh viên đầu bàn bảo họ truyền xuống cho mọi người.
“Phân nửa thời gian còn lại chúng ta bắt đầu làm bài tập để hiểu hơn về môn học này nhé.
Mọi người mở ra đề số 1, lần lượt giải từ trên xuống dưới, nửa tiếng sau bắt đầu trả đáp án.”
Nói xong, hội trưởng thu lại tầm mắt, lớp học cũng im ắng không có tiếng động nào, mọi người đều tập trung lật tập ra xem lại bài rồi giải đề.
Nhan Lam ngủ một giấc ngon lành, Thái Văn Bối làm bài được phân nửa thì hết khả năng giải tiếp, cô bắt đầu tìm cách phá giấc ngủ của Nhan Lam, thúc thúc cùi chỏ gọi cô, hại cô đang ngủ cũng không yên.
Nhan Lam dựng đầu dậy, mắt trừng to nhìn Thái Văn Bối, định mở miệng trách cứ cô nàng nhưng rồi lại bị tiếng nói của người khác chen ngang.
Nhan Lam ngủ một giấc ngon lành, Thái Văn Bối làm bài được phân nửa thì hết khả năng giải tiếp, cô bắt đầu tìm cách phá giấc ngủ của Nhan Lam, thúc thúc cùi chỏ gọi cô, hại cô đang ngủ cũng không yên.
Nhan Lam dựng đầu dậy, mắt trừng to nhìn Thái Văn Bối, định mở miệng trách cứ cô nàng nhưng rồi lại bị tiếng nói của người khác chen ngang.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu sửa bài.
Câu đầu tiên, ai sẽ là người sửa trước đây.”
Hội trưởng nói đoạn rồi đi xuống bục giảng, bắt đầu tìm xem sinh viên nào thích hợp để gọi lên hỏi bài.
Bước chân anh càng đi xuống, tiếng xì xầm to nhỏ của các sinh viên trong lớp càng lớn hơn.
Quả nhiên sức ảnh hưởng của hội trưởng không hề nhỏ, anh đi tới đâu, sự chú ý của mọi người liền theo anh đến đấy.
Anh quét mắt nhìn một lượt, trong lớp sinh viên nào cũng hào hứng mong được gọi tên.
Bất chợt trong khoảnh khắc, Lăng Tử Phong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của cô gái nào đó đang ngồi ở cuối lớp kia.
Đó không phải là cô gái trời không sợ đất không sợ, dám cả gan leo lên tầng hai tòa F xem bóng rổ hay sao?
Lúc này Nhan Lam vẫn đang ngái ngủ, cô căm phẫn lia mắt nhìn Thái Văn Bối khiến Lăng Tử Phong trông thấy mà bật cười.
Anh cũng rất nhanh đã nhận ra người kế bên cô chính là cô nàng nhát gan sợ ma đi xuống từ tòa F lúc sáng nay.
Lăng Tử Phong đứng trước bàn học của Nhan Lam, đưa tay gõ gõ mặt bàn.
“Em sinh viên này.”
Bỗng nhiên được gọi tên khiến Nhan Lam hết hồn, cô ngẩng mặt nhìn vị hội trưởng kia một cái, sau đó mới giật mình phát hiện ra – Đây… đây không phải là đàn anh ở trên tòa F khi nãy à?
Trong đầu rối như tơ vò, Nhan Lam ngơ ngác nhìn hội trưởng, thấy anh ta đang cười nhìn cô.
“Em đứng lên xem nào.”
Theo phản xạ tự nhiên Nhan Lam không tình nguyện đứng lên, cô còn chưa hiểu vì sao mình lại bị chỉ đích danh thì đã nghe tiếng hội trưởng chỉ trích rõ to.
“Nãy giờ em ngủ quên à? Trên bàn không tập cũng không sách, anh giảng cái gì em có nhớ hay không?”
Da mặt mỏng của cô rất nhanh đã đỏ ửng: “…” Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía vị hội trưởng cao cao tại thượng đang đứng đằng kia.
Xung quanh mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía cô, mọi người không ai lên tiếng, vì vậy thanh âm của hội trưởng tuy không lớn nhưng lại vang to đến mức lỗ tai của Nhan Lam cũng đỏ ửng.
Cô vừa ngại vừa ê mặt cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi nên không dám lên tiếng.
Lăng Tử Phong hạ tầm mắt nhìn xuống mái đầu mềm mại của cô gái kia, anh bất giác mỉm cười, không hiểu sao lại muốn giở trò trêu chọc cô.
“Em giải đề một đi, câu đầu tiên nên chọn câu gì đây nhỉ?”
Nhan Lam cúi đầu nhìn tập đề cương dày ơi là dày trên bàn, nãy giờ cô ngủ ngon lành quên luôn trời đất, đương nhiên không giải câu nào trong đề cả, bây giờ bảo cô đọc đáp án, cô chọn bừa hay sao chứ?
A B C D chọn bừa xác suất trúng rất là căng à nha.
Thấy Nhan Lam chật vật đứng ở đó đọc đề, Thái Văn Bối cũng đổ mồ hôi lạnh vì sợ.
Cô nàng lén lút đẩy đẩy tập đề cương mình vừa soạn đáp án xong sang cho Nhan Lam, nhưng hành động mờ ám đó còn chưa kịp thực hiện thì đã bị hội trưởng Lăng Tử Phong bắt gặp.
Anh ta tằng hắng một hơi nhắc nhở Thái Văn Bối, gương mặt ngày thường luôn hoà nhã dịu dàng, nay lại có chút khí thế áp bức vô hình.
Thái Văn Bối trộm nuốt một ngụm nước bọt, chợt thấy sợ hãi: “…” cuối cùng cũng không có gan cứu bạn thân một mạng.
Nhan Lam không có phao cứu hộ nên muốn chết đuối trong đống bài tập kinh tế chính trị rồi đây.
Cô khóc không ra nước mắt.
Bình thường nghe giảng đầy đủ mà làm bài đã rất khó rồi, hôm nay ngủ cả buổi trời như vậy, Nhan Lam có phải thánh thần đâu mà giải được đống đề này chứ.
Thấy cô im lặng, sinh viên ngồi ở bàn trên đồng loạt quay đầu nhìn cô, bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại, khiến da mặt mỏng như giấy của Nhan Lam tức thì đỏ bừng.
Sau đó không biết là thần thánh phương nào hạ phàm cứu vớt đời cô, đặt tập đề cương mà anh ấy vừa sửa xuống bàn, đẩy về phía Nhan Lam.
“Trả em này, cảm ơn vì đã cho anh mượn.”
Nhan Lam ngẩng người nhìn họ và tên của mình được ghi ngay ngắn ở trên tập đề cương kia, cô lại nâng mắt nhìn đàn anh nọ đang với tay lấy cuốn đề cương trống hoác không có một chữ viết nào của cô.
Người này… không phải là Lăng Tử Quân mà cô thầm mến đó sao? Sao anh ấy lại nhảy vào đúng lúc cứu cô một mạng vậy hả!!!
.