Tiếng giầy đạp trên sàn nhà nặng nề vang lên ở tầng hai mươi lăm tại tổng bộ quân đội Bắc Đàn, khiến cho không khí nơi đây vốn nghiêm nghị lại thêm một cỗ tử khí đáng sợ. Tầng hai mươi lăm chính là khu vực trọng yếu nhất trong quân đội của Ủy ban Mang Tà liên bang. Tổng chỉ huy quân đội đại tướng Hiên Viên Tri Xuân, tư lệnh không quân – Hiên Viên Phá Trận, tư lệnh lục quân – Hiên Viên Phá Quân, cùng với văn phòng các trưởng quan của những ngành khác trong quân đội đều ở nơi này. Trong ba cơ cấu tổ chức lớn nhất của quân bộ [gồm lục quân, không quân, bộ binh], trừ bỏ trọng trang sư ở ngoài, các cấp chỉ huy đều ở nơi này công tác.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa văn phòng đại tướng Hiên Viên Tri Xuân. Sau hai tiếng gõ cửa, một đạo âm thanh hùng hậu chợt vang lên: “Báo cáo!”
“Tiến vào.”
Hiên Viên Tri Xuân buông tài liệu trong tay xuống. Người vào đóng cửa lại, đứng nghiêm, lưu loát chào theo nghi thức quân đội: “Đội trưởng đội đặc nhiệm Hiên Viên Chiến phụng mệnh tiến đến, xin ra chỉ thị.”
Thần sắc Hiên Viên Tri Xuân không vì đối phương là cháu nội mình mà dịu đi một chút, nghiêm túc nói: “Hiên Viên Chiến, Ủy ban tối cao của liên bang có một nhiệm vụ đặc thù trọng yếu muốn giao cho ngươi. Ta lấy thân phận cao nhất tại quân đội ra chỉ thị cho ngươi: Thứ nhất, nhiệm vụ lần này là tuyệt mật, ngươi nhất định không được tiết lộ, phải thủ khẩu như bình [giữ kín miệng]; thứ hai, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo hộ an toàn của một người, người này đối với Mang Tà tinh, với ba mươi triệu Mang Tà nhân có ý nghĩa phi thường trọng đại, cho dù phải hi sinh tánh mạng của ngươi cũng phải bảo đảm an toàn cho hắn; thứ ba, nếu không vượt quá phạm vi cho phép, ngươi phải nghe lệnh hắn.”
Đợi thượng cấp nói xong, Hiên Viên Chiến chào theo nghi thức quân đội, nói: “Đại tướng, ta có kiến nghị.”
“Nói.”
Hiên Viên Chiến mặt không chút thay đổi, dùng ngữ điệu máy móc nói: “Ta là đội trưởng đội đặc nhiệm, trách nhiệm của ta là thống lĩnh đội đặc nhiệm bảo vệ an toàn cho tinh hệ và liên bang. Dựa theo Hiến pháp cao nhất của liên bang, hộ vệ đặc biệt cho người kia thuộc trách nhiệm của Hiến chương cục. Đội đặc nhiệm do Trọng trang sư trực tiếp quản lý, quân đội không có quyền trực tiếp ra lệnh cho ta đảm nhiệm hộ vệ đặc biệt của người kia.”
Sắc mặt Hiên Viên Tri Xuân nháy mắt trầm xuống: “Từ giờ trở đi, ngươi không còn là đội trưởng đội đặc nhiệm nữa. Ta lập tức viết một phần điều lệnh, ngươi đến sở cảnh vụ ở Hiến chương cục đưa tin đi”
Mặt Hiên Viên Chiến vẫn như cũ, không chút thay đổi nói: “Dựa theo hiến pháp cao nhất của liên bang, nhất định phải từ bốn người đứng đầu Ủy ban tối cao, quân đội, Hiến chương cục, Trọng trang sư đồng thời ký vào mệnh lệnh, mới có thể miễn đi chức vụ của ta, ngài không có quyền đơn phương làm ra quyết định này.”
Hiên Viên Tri Xuân đập mạnh bàn, cả giận nói: “Ta đây lấy điều lệ đặc biệt vào thời gian chiến tranh của liên bang hành sử cái quyền này. Ba mươi phút sau ngươi sẽ thấy văn bản, ngươi lập tức đi sở cảnh vụ đưa tin cho ta!”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến nhăn nhó: “Vâng!” Nghiêm, hành quân lễ, xoay người, mở cửa rời đi.
Hiên Viên Tri Xuân trừng mắt nhìn cánh cửa vừa khép lại, lấy thông tấn khí phát ra tin nhắn cho chủ tịch quốc hội Bạch Thiện: lập tức lấy danh nghĩa Ủy ban phát ra mệnh lệnh đặc biệt thời điểm chiến tranh, điều Hiên Viên Chiến từ đội đặc nhiệm sang đội cảnh vệ thuộc Hiến chương cục làm đội viên.
Nhận được tin tức, Bạch Thiện liền hỏi: “Thượng tá Hiên Viên không muốn đi có đúng không?”
“Hắn không muốn đi cũng phải đi, đây là mệnh lệnh!”
“Hiên Viên, ta sẽ cùng hắn nói chuyện.”
“Không cần, phục tùng mệnh lệnh là bổn phận của quân nhân. Đây không phải là ý kiến của cá nhân ta, mà là quyết định cuối cùng của Ủy ban, hắn buộc phải tuân theo” (^O^)
“Chuyện này… Thôi được rồi, ta lập tức ban hành điều lệnh. Bất quá Hiên Viên, chức vụ của hắn ngươi vẫn giữ lại đi. Sau khi Mang Tang Tử tiên sinh có thể chính thức lộ diện, chúng ta sẽ điều những người khác bảo hộ an toàn cho ngài ấy.”
“Không được, trừ khi Mang Tang Tử tiên sinh an toàn, không xảy ra bất cứ chuyện gì, hoặc có chiến sự xảy ra, ta mới phục chức Đội trưởng đội đặc nhiệm cho hắn. Chủ tịch quốc hội, hắn là quân nhân, phải lấy lợi ích của liên bang đặt lên hàng đầu.”
“Ta vẫn muốn giữ lại chức đội trưởng cho hắn. Giờ ta sẽ phát lệnh”
Bạch Thiện cắt liên lạc, Hiên Viên Tri Xuân vẫn mang vẻ mặt giận dữ, tiếp tục liên lạc với cục trưởng Hiến chương cục Tư Không Lục: đã điều Hiên Viên Chiến vào đội bảo vệ, sau khi đưa tin, lập tức dẫn hắn đi gặp Mang Tang Tử tiên sinh.
Nhận được tin tức, Tư Không Lục cười khổ: “Ta đã biết.” Đúng là hai ông cháu lộn xộn.
Từ tổng bộ lái phi hành khí trở lại đại bản doanh đội đặc nhiệm nằm ở khu 52 phía tây Bắc Đàn, Hiên Viên Chiến còn chưa kịp xuống phi hành khí, hắn đã bị hàng trăm người vây quanh.
“Đội trưởng! Ngài phải rời khỏi đội đặc nhiệm sao?!”
“Đội trưởng! Quân đội tại sao muốn điều ngươi đi?!”
“Đội trưởng! Quân đội đem ngươi điều đến Hiến chương cục làm hộ vệ sao?!”
“Đội trưởng…!”
Bản doanh 52 loạn rung trời chuyển đất.
—–oOo—–
Sau khi Bạch Thiện truyền đạt mệnh lệnh, quang não (1) chính “Hạnh phúc” của Bắc Đàn liền phát ra thông báo cho Trọng trang sư cùng đội đặc nhiệm. Tin tức vừa đến khiến nơi đây lâm vào trạng thái sóng to gió lớn. Trọng trang sư thuộc quân đội, cùng cấp bậc với Không quân và Lục quân, nhưng do địa vị tác chiến đặc thù nên Trọng trang sư lại tương đối độc lập với Không quân và Lục quân.
[(1) quang não: một khối thủy tinh tròn, phát quang, có thể xem như bộ não vi tính nhân tạo, thường được gắn cố định trong một căn phòng chính, nối với toàn bộ hệ thống của tòa nhà, hành động có vẻ độc lập nhưng tất cả đều đã được lập trình trước, có chức năng báo cáo mọi việc cho lãnh đạo cấp cao đã được chọn]
Đội đặc nhiệm do Trọng trang sư trực tiếp chỉ huy có những tinh anh với năng lực tác chiến cực mạnh, không lệ thuộc vào quân đội. Từ đội trưởng cho tới đội viên đều được tuyển chọn bằng những phương thức hết sức nghiêm khắc, đặc biệt khi muốn bổ nhiệm hay bãi bỏ chức vụ đội trưởng phải được sự nhất trí của cả bốn người đứng đầu Ủy ban tối cao, Quân đội, Hiến chương cục, Trọng trang sư. Có thể tưởng tượng được, Hiên Viên Chiến đột nhiên bị điều khỏi đội đặc nhiệm đến đội bảo vệ của Hiến chương cục làm một hộ vệ nho nhỏ không còn là chuyện đơn giản, mà thực sự là vấn đề bạo loạn.
Từ phi hành khí xuống, Hiên Viên Chiến với nửa khuôn mặt vặn vẹo đi về chỗ của mình, đối mặt câu hỏi của đồng đội cùng các đội viên, hắn chỉ là “Ân” một tiếng. Cho dù trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn không hé nửa chữ.
“Đội trưởng! Ta sẽ đi tìm đại tướng!” Bangui – Đội trưởng tiểu đội 2 thuộc đội đặc nhiệm quát. [Bangui chính là thủ đô Cộng hòa Trung Phi thưa các bạn -_-/// link đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Bangui]
“Đội trưởng! Chúng ta đi tìm đại tướng! Đi tìm người chịu trách nhiệm!” Những người khác cũng phẫn nộ mà quát.
Tiến về phòng mình, nháy mắt trong phòng chật ních người, ngoài cửa cũng đông nghẹt. Hiên Viên Chiến xoay mặt ra nói: “Ủy ban cùng quân đội áp dụng điều lệ đặc biệt thời chiến, ta phải đi sở cảnh vụ đưa tin, đây là mệnh lệnh. Trước mắt phó đội trưởng Cát Liệt tạm thời làm đội trưởng. Đội trưởng và đội phó của từng tiểu đội phải quản lý tốt đội viên của mình, Trát Khố Đạt tạm thời sẽ đảm nhiệm chức đội trưởng đội thân vệ. Ai cũng không được phép làm trái quân lệnh, càng không được phép đến Ủy ban cùng quân đội gây náo loạn, nếu không, ta sẽ lấy tư cách là đội trưởng tiền nhiệm đưa hắn đến chỗ quân pháp.”
“Đội trưởng!”. Vừa nghe xong, tất cả trở nên nóng nảy, chẳng lẽ bắt bọn họ trơ mắt nhìn Đội trưởng bị điều đi sao? Ngoại trừ Hiên Viên Chiến, không ai có đủ tư cách làm đội trưởng của bọn họ.
“Chiến.”
Một đạo âm thanh tựa hồ còn ngái ngủ truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại.
“Đầu lĩnh!”
“Đầu lĩnh! Quân đội điều đội trưởng đến hiến chương cục làm hộ vệ!”
“Đầu lĩnh! Ngươi đến quân đội kháng nghị đi!”
“Đầu lĩnh!”
“Ngừng ngừng ngừng, ta vừa mới ngủ dậy, còn chưa có đánh răng, các ngươi không sợ bị hôi chết thì nhào vô” Người được gọi là ‘Đầu lĩnh’ chính là tư lệnh Trọng trang sư – Tang Sâm, hắn ngoáy ngoáy tai, đầu tóc bù xù, làm ra bộ mặt cực kì bỉ ổi đi tới. [clover: cha này thô bỉ dễ sợ:))]
[ http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C4%83ng_T%E1%BB%AD đây là link nói về cuộc đời vị danh nhân mà anh Tang Sâm được đặt tên theo. Còn link gốc bên Tàu nè http://zh.wikipedia.org/wiki/%E6%9B%BE%E5%8F%82]
“Đầu lĩnh!” Bangui gầm nhẹ.
Tang Sâm ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại, vừa ngáp vừa nói: “Vừa rồi Ủy ban cùng quân đội báo cho ta chuyện này rồi. Bọn họ đột nhiên đưa ra quyết định này là có nguyên nhân. Nguyên nhân là gì, ta cũng đã biết.”
“Đầu lĩnh! Chính xác là cái gì!” Tang Sâm nháy mắt bị thuộc hạ vây quanh, hắn mở miệng “hà” một hơi, bọn họ lập tức tản ra. Khép miệng, hắn tiếp tục nói: “Lý do là gì, trước mắt ta vẫn không thể nói cho các ngươi biết được, nhưng yên tâm, ta nghĩ không bao lâu nữa các ngươi cũng sẽ biết.”
Nói rồi, hắn vỗ bả vai Hiên Viên Chiến: “Chiến, vị trí đội trưởng này chỉ có ngươi mới có thể đảm nhiệm. Chỉ cần ta không đáp ứng, Ủy ban cùng quân đội không có quyền phái bất cứ ai đến thay thế.”
“Ta cũng không đáp ứng!”
“Ta cũng không đáp ứng!”
“Chúng ta đều không đáp ứng!”
Tiếng rống giận vang vọng khu 52.
Tằng Tham thật sự vừa lòng với thái độ của thuộc hạ, từ trong túi rút ra một chiếc lá có răng cưa, bỏ vào miệng nhai, làm cho miệng bớt mùi một chút, nói tiếp: “Chiến tuy bị điều đến Hiến chương cục, nhưng thực chất hắn phải đi chấp hành một nhiệm vụ tối mật nhất, sở dĩ Ủy ban cùng quân đội phái hắn đi, là vì coi trọng năng lực của hắn” Đột nhiên, Tằng Tham thẳng lưng, ánh mắt trở nên sắc bén, mọi người nháy mắt đứng nghiêm, “Cho nên, trong khoảng thời gian Hiên Viên đội trưởng không ở đây, nếu tiểu đội của kẻ nào xảy ra vấn đề, ta vặn gãy đầu của hắn.”
“Vâng! Đầu lĩnh!”
Tang Sâm lại héo rũ xuống (^_^), cười hì hì vỗ Hiên Viên Chiến một cái: “Đi đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ sớm trở về.”
“Rõ!”
Nửa khuôn mặt của Hiên Viên Chiến khôi phục lại vẻ bình thường. sau khi xoay người chào đồng đội theo nghi thức quân đội, liền nhanh chóng ra khỏi ký túc xá.
Toàn bộ đội viên đội đặc nhiệm đều tề tụ ở sân huấn luyện, nghiêm túc chào, nhìn theo hướng đội trưởng bọn họ rời đi. Phi hành khí nổ vang, Hiên Viên Chiến chào nhóm đội hữu theo nghi thức quân đội lần nữa, rồi mới lái phi hành khí đi sở cảnh vụ đưa tin.
“Đầu lĩnh, đội trưởng rốt cuộc là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật gì vậy?” Bangui vẫn buồn bực hỏi.
Tang Sâm thở dài: “Ngươi cũng đã nói đó là nhiệm vụ bí mật, ngươi nghĩ ta sẽ nói ra sao?”
“Đầu lĩnh── “
“Nghiêm!”
Bangui lập tức đứng thẳng. Tang Sâm lại vừa ngáp vừa leo lên phi hành khí của hắn, phất tay với mọi người, chạy. Bangui sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, hừ hừ.
“Bangui, bớt nóng, đi huấn luyện thôi.”
“Đến ngay!”
Thần sắc nháy mắt nghiêm túc, hắn đi về phía tiểu đội của mình.
—–oOo—–
Vừa đến Hiến chương cục, Hiên Viên Chiến định hạ phi hành khí thì nhận được hình ảnh cục trưởng cục Hiến chương Tư Không Lục truyền tới: ” Thượng tá Hiên Viên, mời ngươi lập tức theo thông đạo ngầm đặc biệt của Hiến chương cục đến số 144 khu 39 ở phía nam, ta ở nơi này chờ ngươi.”
Hình ảnh biến mất, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến trầm tư hai giây, rồi điều khiển phi hành khí thong thả tiến vào tầng cao nhất, sau khi được quang não “Apollo” của Hiến chương cục kiểm tra xác nhận thân phận liền tiến vào thông đạo đặc biệt. Số 144 khu 39 ở phía nam, không phải sát bên cạnh nhà hắn sao? Hiên Viên Chiến bắt đầu tò mò về nhiệm vụ tối mật này.
10’ sau, Hiên Viên Chiến từ khu đông Hiến chương cục đi đến phía sau tổng bộ quân đội tại khu nam ── nhà trọ quân bộ. Phi hành khí đáp xuống khu vực số 144, hắn cảm nhận được không khí khẩn trương cùng nghiêm túc khác với thường ngày. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cửa phi hành khí vừa đóng lại, hắn từ thông đạo đặc biệt tiến vào khu vực số 144.
” Xác nhận thân phận.”
Mới vừa đến trước cửa sân, Hiên Viên Chiến đã bị hai người máy bọc thép ngăn cản. sau khi dùng quang tử [lượng tử ánh sáng] xác nhận thân phận, mới cho hắn đi vào. Nhìn thoáng qua Hiên Viên gia bên cạnh, Hiên Viên Chiến mặt không chút thay đổi gõ cửa nhà số 144. Xung quanh được bố trí năm người máy bọc thép của Hiên Viên gia, tầng thượng còn có hai người máy ẩn hình.
Người ra mở cửa khiến nửa khuôn mặt Hiên Viên Chiến có chút vặn vẹo, đúng là gia gia Hiên Viên Tri Xuân của hắn. Yên lặng đóng cửa lại, Hiên Viên Tri Xuân xoay người dẫn đường, Hiên Viên Chiến cũng không hỏi nhiều, theo sát phía sau. Theo gia gia trực tiếp trên lầu hai, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến càng thêm nghiêm túc, bốn vị thủ trưởng của Ủy ban, cục trưởng tứ đại cục, hai vị tư lệnh quân đội ── cha và bác của hắn cũng đều ở đây. Nhiệm vụ lần này có lẽ không chỉ tối mật, mà còn phi thường gian khổ.
Nghiêm chào. “Đội viên sở cảnh vụ thuộc Hiến chương cục Hiên Viên Chiến phụng mệnh tiến đến, xin chỉ thị.”
Hiên Viên Tri Xuân trừng mắt nhìn nữa bên mặt của cháu trai, buông tay phải, gầm nhẹ: “Nếu ngươi hù doạ ngài, ngày mai ta bắt ngươi hóa trang da giả”
[Các bạn vào đây để tham khảo thêm cách làm nha ^_^ http://.youtube.com/watch?v=65hyD6J6L6E phim Người máy 200 tuổi đóa]
Bán diện của Hiên Viên Chiến co rúm, không lên tiếng đáp lại.
Bạch Thiện tiến lên nghiêm túc hỏi Hiên Viên Chiến: “Ngươi có biết sở nghiên cứu có một cơ cấu bí mật hay không?”
“Biết”
“Tốt, vậy ngươi có biết cơ cấu này tên gì hay không?”
“Biết”
“Tốt lắm, giờ ta tuyên bố nhiệm vụ lần này cho ngươi”
Nghiêm.
“Nhiệm vụ của ngươi chính là, thề sống chết bảo hộ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn.”
Bảo hộ an toàn cho cái thi thể kia? “Chủ tịch quốc hội, ta có kháng nghị, bảo vệ an toàn cho Mang Tang Tử là trách nhiệm của ‘Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử’”
Bạch Thiện trịnh trọng nói: “Lúc Mang Tang Tử tiên sinh ngủ say, trách nhiệm bảo vệ ngài ấy thuộc về ‘Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử’. Nhưng hiện tại ngài đã tỉnh lại, ngươi sẽ là phó tổ trưởng, lãnh trách nhiệm bảo hộ ngài.”
Trong mắt Hiên Viên Chiến xẹt lên một tia khiếp sợ, tuy nhiên sắc mặt vẫn nghiêm nghị.
Vài giây sau. “Rõ!”
Bọn họ quả nhiên không chọn lầm người. Bạch Thiện xoay người mở ra cánh cửa phía sau, nói với người ở bên trong: “Mang Tang Tử tiên sinh, thượng tá Hiên Viên Chiến đã đến. Nhiêm vụ của hắn là bảo vệ ngươi”
Lục Bất Phá đang được Charlie King hướng dẫn cách sử dụng thông tấn khí, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam nhân so với Bạch Thiện còn cao hơn, một thân quân phục, dáng người cường tráng đi đến. Thông tấn khí trên tay Lục Bất Phá nhất thời rớt xuống, mẹ ơi, “Terminator” lại trở về! [=))]
Không khí bên trong nháy mắt đông cứng, Lục Bất Phá trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi quá độ, ngón tay khẽ run rẩy chỉ đối phương: “Ngươi… ngươi là T-800, hay là Schwarzenegger.” (^o^)
Bán diện nhăn nhó, đối phương trả lời: “Hiên Viên Chiến, đội viên sở cảnh vụ thuộc Hiến chương cục.”
Lục Bất Phá muốn hôn mê, không, hắn hôn mê luôn rồi. Khiếp sợ mà nhìn chăm chú nửa khuôn mặt bằng máy của đối phương, còn có cánh tay phải bằng kim loại sáng bóng, hắn nột nột nói: ” Goethe hả?”
[Goethe tên thật là Johann Wolfgang von Goethe là 1 nhà văn người Đức. Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Johann_Wolfgang_von_Goethe Johann Wolfgang von Goethe]
Biệt Lâm nhanh chóng đem những lời này ghi vào bản “trích những câu nói của Mang Tang Tử tiên sinh”
*********
Đây là chân dung chồng em Phá
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Terminator hay còn gọi là T-800
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Còn đây chính là Schwarzenegger, chắc ai cũng biết há
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –