Mang Tang Tử

Chương 36


Hiên Viên Chiến vừa ra tới, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác lập tức vây quanh hắn.

“Hiên Viên thượng tá, ngươi cùng Tiểu Phá không có việc gì đi.”

“Không có.”

Hiên Viên Chiến bước về phía phòng bếp, lấy gạo lấy nồi, chuẩn bị nấu cháo cho Lục Bất Phá.

“Gollum.” Gollum vội tiến lên giúp, Hiên Viên Chiến cự tuyệt: “Ta tự mình làm.” Gollum tò mò nhìn hắn, rồi mới nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì, tiếp tục lau sàn nhà. Biệt Lâm tiến lên nhỏ giọng nói: “Hiên Viên thượng tá, tổ trưởng vừa rồi điện báo nói, chủ tịch quốc hội bọn họ một lát sẽ tới. Còn có Hàn Cát nhân cũng muốn đến, Tiểu Phá rời giường chưa?”

Bán khuôn mặt người kia hơi trầm xuống: “Tiểu Phá bị mẫn cảm, hắn cần nghỉ ngơi.”

“Mẫn cảm?!” Tiếng kinh hô vang dậy trời.

Hiên Viên Chiến nấu cơm xong, lấy ca-cao cho Lục Bất Phá. “Hắn bị mẫn cảm với vải cotton lúc tối hôm qua. Biệt Lâm, ngươi nói với Âu Dương Sở Trường, để ông đem thuốc trị dị ứng tốt nhất tới đây.”

“Ta lập tức đi ngay!” Biệt Lâm xoay người.

“Hiên Viên thượng tá, Tiểu Phá bị mẫn cảm có nghiêm trọng không? Có cần đưa hắn đi bệnh viện không?”

Ánh mắt Hiên Viên Chiến chợt lóe lóe.”Tiểu Phá không muốn di chuyển, tối hôm qua làm hắn mệt chết đi. Nói Âu Dương Sở Trường phái chuyên gia da liễu tới chuẩn bệnh cho hắn.”

“Ta lập tức đi!” Trầm Dương chạy nhanh rời khỏi.

“Còn ta, có cần ta làm cái gì không?” La Bác hỏi.

Hiên Viên Chiến đang bận rộn hơi liếc hắn một cái, rồi nhìn ca-cao đã được làm tốt nói: “Ngươi đem tình huống báo lại cho chủ tịch quốc hội, để hắn điều chỉnh kế hoạch.”

“Hảo!” La Bác xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.

“Gollum?” Không thể chuyên tâm lau sàn, Gollum thăm dò thăm dò, Hiên Viên Chiến cầm ly mang ra ngoài.

“Gollum, giúp ta canh cháo.”

“Gollum!”

Bước nhanh đi vào phòng ngủ, người trên giường vẫn bảo trì tư thế cũ, chẳng qua trên mặt đang cười. Biểu tình trên mặt Hiên Viên Chiến lập tức nhu hòa rất nhiều, tuy rằng bộ dạng vẫn nghiêm túc, nhưng rõ ràng cảm giác là bất đồng. Đi đến bên giường ngồi xuống, Hiên Viên Chiến dùng tay trái cẩn thận nâng Lục Bất Phá dậy, làm cho đối phương tựa vào lòng ngực của mình, tiếp theo đem ly đưa đến bên miệng người kia. 

Lục Bất Phá mồm to uống xong ca-cao, liếm liếm miệng: “Hôm nay khẳng định có rất nhiều người muốn tới, giúp ta lấy quần áo lại đây.”

“Ngươi muốn xuống giường?” Hiên Viên Chiến nhíu mày.

Lục Bất Phá trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái: “Ta phải giải thích lý do không xuống giường được với bọn họ như thế nào?” Chẳng lẽ nói hắn và Hiên Viên Chiến đã xảy ra gian tình? Phi phi phi! Chẳng lẽ nói mông hắn đang nở hoa à?

Hiên Viên Chiến buồn thanh nói: “Ngươi mẫn cảm.” 

Lục Bất Phá cũng trợn mắt nhìn hắn một cái: “Mẫn cảm sẽ làm ta không xuống giường được sao?” Nói xong, hắn thôi thôi Hiên Viên Chiến: “Lấy quần áo cho ta đi.”

Hiên Viên Chiến không muốn đi, hắn không muốn để Lục Bất Phá xuống giường. Lục Bất Phá lại thôi thôi hắn: “Lấy quần áo đi, thứ ngươi vừa cho ta dùng khiến ta hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”

Hiên Viên Chiến lúc này mới tâm không cam tình không nguyện buông Lục Bất Phá ra, đi lấy quần áo cho hắn. Ở tủ quần áo tìm nửa ngày, lấy ra một bộ có chất liệu vải đặc biệt mềm mại, Hiên Viên Chiến lại ở ngăn tủ quần lót chọn chọn cả nửa ngày, mới chậm rãi đi lại, càng câu giờ không cho Lục Bất Phá xuống giường lâu chừng nào hay chừng ấy.

Trong quá trình mặc đồ khó tránh khỏi khẽ động “miệng vết thương”, nỗi oán hận hơi biến mất liền trở lại. Lập tức nắm lấy cánh tay “thương tích đầy mình” của Hiên Viên Chiến để răng mài a mài, hắn mới tạm thời giải khí.

“Cốc cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa, người còn chưa thể xuống giường buông cánh tay Hiên Viên Chiến ra, đối phương kéo tay áo đi mở cửa. Trước cửa là một mảnh khẩn trương gồm Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, Hiên Viên Tri Xuân, Thượng Quan Tùng Phong, Âu Dương Tu, Tư Không Lục… Hầu như toàn bộ thành viên của liên bang cao tầng đều tới cả, còn có Biệt Lâm, La Bác cùng Trầm Dương.

“Sao Tiểu Phá lại bị như vậy?” Vội cất tiếng hỏi, Bạch Thiện đi đầu một đoàn người phần phật vọt vào.


“Chủ tịch quốc hội, Hiên Viên bá bá…” Còn chưa kịp cùng mọi người chào hỏi, Lục Bất Phá đã bị đám người vây quanh chặt chẽ kín kẽ.

Âu Dương Tu cầm lấy tay của Lục Bất Phá, nhìn vết hồng trên mu bàn tay hắn nói: “Tiểu Phá, viện trưởng bệnh viện liên bang cùng chuyên gia da liễu đã đến đây, ta nói bọn họ tiến lên.”

“Cám ơn ngài, Âu Dương bá bá.”

“Các ngươi vào đi.” Bạch Thiện để bốn người chờ bên ngoài tiến vào.

Bốn người mặc áo trắng dài, thần sắc nghiêm túc (khẩn trương) cầm hòm thuốc đi nhanh đến, bọn họ đối với Lục Bất Phá cung kính làm một cái Mang Tà lễ, liền ngồi xổm bên giường, làm kiểm tra cho Lục Bất Phá. Lục Bất Phá tò mò mà nhìn bốn người xa lạ, trong lòng xúc động nói: xem ra người đến mặc kệ tới từ cái tinh cầu nào, thầy thuốc đều là bạch y thiên sứ a. Lúc này có một người đi đến đầu giường, ngồi xuống, để cho Lục Bất Phá tựa vào trong ngực của mình, trong ánh mắt của bốn người kia lập tức hiện lên sự ngạc nhiên, những người khác cũng đều trong tình huống tương tự. Biệt Lâm, La Bác cùng Trầm Dương thì nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tiểu Phá cùng Hiên Viên thượng tá đã hòa hảo trở lại.

Lục Bất Phá quay đầu lại nhìn hắn một cái, đối phương liền điều chỉnh tốt tư thế ngồi, đối với thầy thuốc nói: “Đêm qua từ yến tiệc trở về, trên người hắn liền xuất hiện những vết hồng, ta cho hắn dùng ‘Phất hắc tố cao’, hiệu quả cũng không tốt.”

Thấy biểu hiện của Hiên Viên Chiến hào phóng như vậy, Lục Bất Phá cũng không già mồm cãi láo, nghiêng đầu sang chỗ khác thả lỏng tựa vào trên người Hiên Viên Chiến, lại thoáng trắc trắc mông, làm cho địa phương “bị thương” sống khá giả chút, lúc này mới nói: “Hình như tối hôm qua ta bị dị ứng với vải cotton, lúc ăn cơm trên người có chỗ ngứa lắm.”

Thấy hắn biểu tình tùy ý, mọi người tạm thời áp chế kinh ngạc, Viện trưởng Ngô bệnh viện liên bang cẩn thận xem xét các vết hồng trên người Lục Bất Phá rồi hỏi: “Mang Tang Tử tiên sinh từ thời điểm nào bắt đầu không thoải mái? Chính xác là trước hay sau khi ăn cơm?”

Lục Bất Phá nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là trong lúc ăn cơm thì bị ngứa. Bất quá không nghiêm trọng, nên ta không để ý. Sau khi trở về mới càng lúc càng ngứa.” Lập tức nghĩ đến chuyện phát sinh sau đó, Lục Bất Phá động động cái mông. Hiên Viên Chiến điều chỉnh tư thế ngồi.

“Mang Tang Tử tiên sinh toàn thân đều nổi vết hồng sao?” Người còn lại hỏi.

Lục Bất Phá đem chân vươn khỏi chăn, trên mu bàn chân đều là hồng vết, có người thay hắn trả lời: “Trừ bỏ trên mặt cùng da đầu, đều có.” Mọi người lại là kinh ngạc, Hiên Viên Tri Xuân trong mắt hiện lên đắc ý, toàn bộ liên bang chỉ có cháu nội ông mới có quan hệ tốt như thế với Tiểu Phá. [Chồng mà( ̄□ ̄;)]

Sắc mặt cả bốn người càng thêm nghiêm túc, sau khi bọn họ thấp giọng thương lượng một phen, viện trưởng Ngô mở miệng: “Hiện tại rất khó khẳng định Mang Tang Tử tiên sinh có mẫn cảm với vải hay không. Cũng có thể Mang Tang Tử tiên sinh bị dị ứng với rượu hay thức ăn tối hôm qua. Chúng ta trước cho Mang Tang Tử tiên sinh hai loại thuốc bôi cùng một loại thuốc ống, cùng một mũi tiêm thuốc bổ. Chúng ta muốn lấy một ít mẩu da của Mang Tang Tử tiên sinh trở về xét nghiệm, phân tích cụ thể Mang Tang Tử tiên sinh là bị dị ứng với cái gì.”

“Thực sự nghiêm trọng sao?” Bạch Thiện lập tức hỏi.

Viện trưởng Ngô nói trả lời: “Tình trạng bệnh cũng không nghiêm trọng. Nhưng ‘Phất hắc tố’ đối với da mẫn cảm có hiệu quả phải vô cùng tốt, nhưng đối với bệnh trạng của Mang Tang Tử cũng không hữu hiệu. Cân nhắc tình huống thân phận đặc thù của Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta có thể nghiên cứu cấu tạo da của Mang Tang Tử tiên sinh chế tạo ra loại thuốc đặc trị.”

“Không cần phiền phức như thế.” Lục Bất Phá vừa nghe nhịn không được mở miệng, “Chỉ là da bị mẫn cảm mà thôi. Bôi thuốc mấy ngày nữa thì tốt rồi. Các ngươi có thể sử dụng ta cũng có thể có thể sử dụng.”

Là trưởng phòng nghiên cứu, Âu Dương Tu lại nói: “Tiểu Phá, hay là nghe ý kiến chuyên gia đi. Cơ thể đã xuất hiện triệu chứng như vậy thì không thể qua loa được.” 

Nghĩ đến thân phận của mình, Lục Bất Phá không cam tâm nói: “Được rồi, ta nghe các ngươi.”

Thấy hắn hợp tác như thế, tất cả mọi người đều vui mừng. Viện trưởng Ngô lấy ra hai lọ thuốc mỡ, một lọ thuốc uống, ba người còn lại bắt đầu tiêm thuốc nước. Vừa thấy kim tiêm, Lục Bất Phá có chút khẩn trương, mông hắn lúc này không thể để người khác thấy a. Ngay lúc Lục Bất Phá đang do dự làm sao để không bị tiêm, đối phương đã bôi thuốc sát trùng lên chân hắn, rồi chân bị người còn lại vịn lấy, người nọ trực tiếp đâm xuống mắt cá chân. Lục Bất Phá vừa muốn kêu thảm thiết, tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng, hắn liền sửng sốt. Hả? Sao lại không đau? Trong lúc Lục Bất Phá vẫn còn sững sờ, người kia đã tiêm xong.

“Đây là thuốc uống, một ngày bốn lần. Hai tuýp này là thuốc bôi, một ngày ít nhất bôi năm lần.” Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng xong, bốn vị “thiên sứ” đứng lên nói lời chào với Mang Tang Tử tiên sinh cùng chư vị quan viên, vội vàng ly khai.

Bốn người vừa đi, nhóm người Bạch Thiện lập tức ngồi xuống ở bên giường, Biệt Lâm đóng cửa lại, không khí trong phòng đột nhiên biến đổi. Lục Bất Phá đối với một đám người rõ ràng đang có chuyện muốn nói, hắc hắc cười, nói: “Ta bây giờ là người bệnh, có chuyện gì chờ ta khỏi hẳn mới nói đi.”

“Tiểu Phá.” Hiên Viên Tri Xuân không kiên nhẫn.

“Tiểu Phá, cả đêm qua ta đều ngủ không được.” Thượng Quan Tùng Phong hưng phấn xoa tay.

“Tiểu Phá, ta thực sự kích động, thực sự kích động, phi thường kích động.” Bạch Thiện kích động mà chỉ biết nói kích động.

“Tiểu Phá, những ngôi sao này thực sự có thể mang đến vận may sao?” Âu Dương Tu hai mắt sáng lên.

“Tiểu Phá, …”

Mọi người ngươi một lời ta một câu, hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi đến đắc ý càng ngày càng đậm trên mặt Lục Bất Phá, giả sử lúc này hắn có cái đuôi, nhất định đã vểnh lên tận trời rồi a.

“Tiểu Phá, quần áo ngươi mặc hôm qua là kiểu tổ tiên chúng ta sử dụng sao?” Biệt Lâm chuẩn bị tốt bản ghi chép.

Lục Bất Phá đắc ý nói: “Đại diện Hàn Cát tinh tới lần này không phải là Pha-ra-ông sao? Để thể hiện sự tôn trọng với nhóm bọn họ, ta cố ý mặc giống người Ai Cập cổ để nghênh đón, không đúng sao?” Kỳ thật chính xác là tổ hợp giữa Ai Cập cổ cùng Ả rập nga, vì sợ phiền toái, hắn giản lược bớt Ả rập.

Biệt Lâm xoạt xoạt ghi chép, Lục Bất Phá nói tiếp: “Còn những ngôi sao bất quá là nguyện vọng tốt đẹp của mọi người mà thôi. Nếu thực sự như vậy, chúng ta cần cố gắng làm gì, cầu nguyện là được rồi. Hàn Cát nhân tôn sùng tôn giáo, ta chẳng qua chỉ dựa vào điểm này. Đó là ‘đối phương thích cái gì sẽ đưa cái đó’.”

“Tiểu Phá,” Bạch Thiện có một chút do dự, “Ngươi có thể, dạy chúng ta, dùng đũa không?”


“Có thể a.” Lục Bất Phá trả lời cực nhanh làm cho bọn họ kinh ngạc.

“Người Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũa ăn cơm rồi. Đây là lão tổ tông truyền lại cho chúng ta, tuyệt đối không thể mất. Bất quá không thể đi bạt cái đuôi của người ta, các ngươi lấy gỗ làm đi.” Chuyện này hắn tuyệt đối kiên quyết.

“Thật tốt quá! Tiểu Phá.” Mọi người đều vui vẻ, tiếp theo bọn họ lập tức bị giội một chậu nước lạnh.

“Còn chuyện thổi sáo, bây giờ chưa dạy mọi người được, chuyện đó không thể một hai năm là có thể học tốt; hơn nữa ta cũng không biết cây sáo chế tác làm sao; lại, dạy cái đó cũng rất phiền phức; cuối cùng, một hơi ăn có thể nào mập được a.” 

Mọi người nhịn xuống thất vọng.”Hảo, được rồi.”

Cùng hàn huyên cả buổi sáng về bữa tiệc tối hôm qua, nhóm người Bạch Thiện mới rời đi. Lục Bất Phá cũng không nói về vấn đề chữ ghi bên trong mỗi ngôi sao, loại chuyện “quốc gia cơ mật” này vẫn là càng ít người biết thì càng tốt, hắn tin tưởng Hiên Viên Chiến tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật. Hiên Viên Chiến đưa chư vị quan lớn đi khỏi, tới cửa, Hiên Viên Tri Xuân dừng cước bộ.

Khi chỉ còn ông và cháu nội, ông đưa lưng về phía Hiên Viên Chiến nói: “Chiến, nhìn ngươi cùng Tiểu Phá ở chung tốt như vậy, ta, rất vui.” Không còn là khẩu khí giữa đại tướng và cấp dưới.

Hiên Viên Chiến cắn chặt hàm dưới, hình ảnh tối hôm qua liền hiện về trong đầu.

“Sau khi thân phận Tiểu Phá được công khai, sẽ có rất nhiều người muốn gặp hắn, trong đó cũng có cả kẻ thù của chúng ta.”

“Gia gia…” Hiên Viên Chiến lập tức ra tiếng, “Ta muốn làm thiếp thân hộ vệ duy nhất, bên người Tiểu Phá.”

Hiên Viên Tri Xuân xoay người, cực kỳ nghiêm túc nói: “Một mình ngươi có thể cam đoan Tiểu Phá được an toàn sao?”

Hiên Viên Chiến cũng rất nghiêm túc mà nói: “Cần tăng số lượng cảnh vệ bên người Tiểu Phá, nhưng cận vệ của hắn, chỉ có thể là một mình ta.”

“Ngươi là quân nhân, phải phục tùng mệnh lệnh. Hắn là Mang Tang Tử, thời điểm hắn xuất hiện trước công chúng thì cận vệ bên người không thể chỉ có  một người được.”

“Gia gia!” Hiên Viên Chiến tiến lên từng bước, “Ta lấy vinh dự của ta mà cam đoan, ta sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Phá. Ta không chấp nhận bất kỳ người nào khác trở thành cận vệ thân cận của hắn.”

Hiên Viên Tri Xuân hơi hơi nhíu mày, trầm thanh nói: “Ngươi hẳn là rõ ràng khi nói ra những lời này đối với ngươi cùng với Hiên Viên gia có ý tứ hàm xúc gì.”

“Cận vệ của Tiểu Phá, chỉ có thể là một mình ta.” Hiên Viên Chiến vẫn nói câu  kia, hai mắt tràn ngập sự kiên định.

Hiên Viên Tri Xuân nhìn tôn tử hồi lâu, mới nói: “Nếu vấn đề an toàn của Tiểu Phá xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ hủy bỏ chức hộ vệ của ngươi, hơn nữa ngươi cũng sẽ không thể quay về đội đặc nhiệm, ngươi nên vì sự thất trách của mình mà chịu trách nhiệm.”

“Ta hiểu. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cho Tiểu Phá, ta nguyện ý gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.”

Trong mắt Hiên Viên Tri Xuân hiện lên niềm kiêu ngạo, đây chính là cháu nội của ông! “Hảo, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

“Tạ ơn đại tướng!”

“Chiến.” Bầu không khí khôi phục lại là cuộc nói chuyện giữa hai ông cháu, “Ngươi đã 35, cũng phải chuẩn bị vì Hiên Viên gia đào tạo con cháu đi.”

Hiên Viên Chiến hai mắt chợt trầm: “Gia gia, gia đình sẽ phân tán tinh lực của ta, ta cũng không có thời gian đi tìm nữ nhân nguyện ý kết hôn cùng ta. Gia gia, trước mắt ta chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là bảo hộ sự an toàn của Tiểu Phá, còn kết hôn thì mười năm sau hẳn bàn tới.”

“Sao lại tận mười năm cơ chứ?” Hiên Viên Tri Xuân trầm hạ mặt, phải mười năm sau Hiên Viên gia mới có thể có cháu sao? Khi đó năng lực sinh dục của tôn tử hắn còn có thể tồn tại sao?

Hiên Viên Chiến không lảng tránh câu hỏi của gia gia mình, thản nhiên nói: “Mười năm sau, những tai họa ngầm của Tiểu Phá hẳn đã được diệt trừ tận gốc.” Hắn nguyên bản muốn nói hai mươi năm, hai mươi năm sau sức sống tinh tử của bản thân sẽ hoàn toàn đánh mất, thời điểm đó chắc chắn sẽ không còn nữ nhân nào muốn gả cho hắn, nhưng tránh bị gia gia truy vấn, hắn nói thời gian ngắn lại gấp đôi.

Hiên Viên Tri Xuân mất hứng mà nói: “Sự an toàn của Tiểu Phá cùng con cháu của Hiên Viên gia không quan hệ gì với nhau.”

“Gia gia, dựa theo liên bang hiến pháp, người có thân thể không trọn vẹn vượt qua 30% không bắt buộc kết hôn. Cơ thể của ta có 31% không trọn vẹn, hơn nữa ta không thể chắc chắn mình có thể lưu lại con cháu, ta không muốn chuyện không xác định rõ này là phân tán tinh lực của ta.”

Hiên Viên Tri Xuân xoay người, mày thật chặc. Hiên Viên gia tới đời Chiến thì sự thiếu hụt gene ngày càng nhiều, đây là trách nhiệm của hắn. Nếu không phải hắn cố ý cưới thê tử có chỗ thiếu hụt vượt qua 50%, thì con cháu Hiên Viên gia sẽ không càng ngày càng ít. Nhưng là nam nhân thì phải chịu trách nhiệm những quyết định của bản thân, huống chi hắn còn là một quân nhân!

“Ngươi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ vì Hiên Viên gia lưu lại con cháu. Nhưng ngươi là quân nhân, ngươi còn có chức trách của mình. Hiên Viên thượng tá, sự an toàn của Mang Tang Tử tiên sinh liên quan đến sự ổn định của toàn liên bang, ngươi nhất định phải bất chấp hết tất cả bảo đảm an toàn của hắn. Không cần vì tình hình tạm yên ổn mà đánh mất cảnh giác, ngươi phải tùy thời nhớ kỹ bên người chúng ta luôn tràn ngập sự nguy hiểm. Mặc kệ là trong nội bộ liên bang hay là bên ngoài, chỉ có tương đối an bình, không có tuyệt đối an toàn.”


“Vâng! Đại tướng!”

Đưa lưng hướng về tôn tử mà gật đầu, Hiên Viên Tri Xuân nhanh chóng rời đi, hướng về ngôi nhà bên cạnh.

Hiên Viên Chiến nhìn gia gia đi khỏi cửa, hắn mới xoay người phản hồi. Ở một gian phòng trên lầu hai, có người ghé vào cửa sổ nghe toàn bộ câu chuyện giữa hai người kia. Nhìn Hiên Viên Chiến đang đi tới, hắn tập tễnh đi đến bên giường, chui vào trong chăn. Hô, mông đau quá.

Chỉ chốc lát, cửa mở, hắn đối với người vừa vào cười rộ lên, hỏi: “Nếu mười năm sau, khi toàn bộ tai họa ngầm được giải trừ, ngươi sẽ kết hôn sao?”

Hiên Viên Chiến liền dừng động tác đóng cửa, lặng yên một lát, hắn đóng cửa lại, quay đầu nhìn lại: “Ta sẽ không kết hôn.”

“Tại sao?” Lục Bất Phá càng cười tươi hơn.

Hiên Viên Chiến không trả lời, mà bước đến bên giường, khom lưng xuống, đối với người đang cười hì hì nói: “Ngươi hôm nay chỉ mới uống một chén cháo nhỏ.”

“Ta cũng muốn ăn thịt a, nhưng mà mông ta đau, chỉ có thể tiêu hóa được những thứ đó.” Lục Bất Phá biến sắc, oán hận nói.

“Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi mà dùng được còn cần cảnh sát làm cái gì?”

Hiên Viên Chiến vươn tay phải, Lục Bất Phá bạt rụng: “Muốn tay trái.” Hắn lập tức vươn tay trái.

Cầm cánh tay trái có cảm giác của Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nắm chặt, không cho phép hắn trốn tránh: “Tại sao không kết hôn? Tuy rằng mông ta nở hoa, nhưng ta là nam nhân, không cần ngươi chịu trách nhiệm. Hơn nữa sau này ta sẽ tìm một mỹ nhân có hàng lông mày đẹp mà kết hôn, ngươi không kết hôn, ta sẽ có áp lực.”

Hiên Viên Chiến trong mắt hiện lên thầm quang, cánh tay bị nắm không khỏi nắm chặt, thô thanh nói: “Ta không kết hôn.” Tựa hồ có chút tức giận.

Lục Bất Phá tròng mắt đảo đảo.”Ngươi không kết hôn thì nhà các ngươi sẽ tuyệt hậu. Bất hiếu có tam vô hậu vi đại, ngươi muốn làm bất hiếu tử sao?”

“Ta không kết hôn.”

“Ngươi sao không hỏi ta những lời này có nghĩa gì?”

“Ta không kết hôn!”

Rút cánh tay bị nắm đến đau kia, Lục Bất Phá vẫy vẫy.”Ngươi biến mông ta mông đau rồi, còn muốn làm tay ta đau nữa sao?”

Hiên Viên Chiến vội thả lỏng tay, nhưng vẫn nắm tay Lục Bất Phá mà nhu nhu. Lục Bất Phá đột nhiên nâng mặt Hiên Viên Chiến lên làm cho hắn nhìn thẳng mình, rồi mới lạnh lùng mà nói: “Nếu ta không kết hôn mà ngươi lại bỏ đi kết hôn, ta sẽ khiến cho tiểu đệ của ngươi biến thành máy luôn.”

Trong mắt Hiên Viên Chiến liền hiện lên ánh sáng, động tác nhu nhu trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều.”Ta không kết hôn.”

Lục Bất Phá nở nụ cười, tên đại ngốc này, cũng không bảo hắn chịu trách nhiệm, sao lại kiên quyết không kết hôn chứ. Không thèm nghĩ chuyện chính mình sau này có thể kết hôn hay không, Hiên Viên Chiến có thể gặp được cô gái hắn thích hay không, khi hắn vì không cho Hiên Viên Chiến nghẹn chết mà cống hiến ra cái mông, Hiên Viên Chiến cũng không cần trinh tiết của hắn mà chịu trách nhiệm, nhưng phải chịu trách nhiệm với cái mông hắn. Nếu như đổi thành là những người khác bị như vậy, hắn sẽ cống hiến ra cái mông sao? Nghĩ cũng không muốn, Lục Bất Phá ở trong lòng lắc đầu, cho dù là Biệt Lâm, La Bác cùng Trầm Dương, hắn cũng tuyệt đối không làm ra sự hy sinh vĩ đại như thế.

Vì cái gì mà mình lại cống hiến bản thân cho Hiên Viên Chiến a? Lục Bất Phá cũng không rõ. Thích? Hình như cũng không có. Ít nhất khi hắn nắm tay Hiên Viên Chiến tựa như tay trái nắm tay phải. Yêu sao? Ngay cả thích còn chưa xác định được nói gì tới yêu? Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, Hiên Viên Chiến tồn tại bất đồng với những người khác. Dù sao đi nữa trước khi hắn kết hôn, Hiên Viên Chiến đã làm mông hắn nở hoa thì tuyệt đối không được kết hôn. Nói hắn tùy hứng cũng được, không nói lý lẽ cũng tốt, ít nhất hiện tại, Hiên Viên Chiến phải chịu trách nhiệm.

Nhìn người kia hướng mình cười tươi như hoa, Hiên Viên Chiến đột nhiên có loại cảm giác không dời mắt được, tại sao hắn lại cảm thấy Tiểu Phá, thực sự, đẹp?

…………..

Lúc ăn cơm trưa, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác bởi vì lo lắng, còn có hưng phấn lưu lại hồi tối hôm qua, nên cùng nhau bưng chén cơm chạy tới phòng ngủ của Lục Bất Phá. Nhìn Lục Bất Phá đang nằm nghiêng trên giường, Hiên Viên thượng tá đang uy hắn uống cháo, ba người rất là kinh ngạc cộng thêm khó hiểu.

“Tối hôm qua ta đi vệ sinh, mông đụng vào bồn rửa tay.” Lục Bất Phá giải thích như vậy.

Trầm Dương lập tức muốn chạy đi.”Ta đi nói cho Âu Dương Sở Trường.”

“Đừng đi!” Đem người gọi về, Lục Bất Phá lại giải thích, “Không nghiêm trọng. Bất quá vị trí va chạm tương đối xấu hổ, cho nên ta mới không có nói. Hai ngày nữa thì tốt rồi.”

“Thật sự không nghiêm trọng?” Ba người thực sự lo lắng.

“Không nghiêm trọng. Kỳ thật cũng không có cái gì, chính là Hiên Viên Chiến bắt ta hai ngày này tuyệt đối phải nằm trên giường.” Lục Bất Phá đem vấn đề kéo tới trên người Hiên Viên Chiến.

Hiên Viên Chiến lập tức nói: “Tiểu Phá mẫn cảm, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.” Hắn lại đẩy đề tài trở lại chỗ mẫn cảm.

Biệt Lâm cũng đồng ý: “Đúng là Tiểu Phá nên nằm trên giường. Bất quá sao lại uống cháo?”

Nét mặt Lục Bất Phá thực sự bình thường mà nói: “Ta sợ bị phản ứng dây chuyền, cái này bị thì cái khác cũng làm cho bị mẫn cảm theo, vẫn là ăn cháo để bảo hiểm.”

“Nga, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Tổ ba người đồng thời gật đầu, lại một lần nữa bị Lục Bất Phá dễ dàng qua mặt.


“Gollum! Gollum!”

Lúc này, Gollum chạy ào vào, rất là kích động, trong tay ôm máy coi phim nhỏ, bên trong đang phát một cái tin tức.

“Một giờ trước, đội cảnh vệ ở rừng Mạch Tạp khu số 29 phát hiện ra xác một con chu lão. Nguyên nhân cái chết là do bị vặn gãy cổ, kẻ săn trộm chỉ lấy mật, qua xét nghiệm, thời gian tử vong vào khoảng rạng sáng ngày hôm nay đến khoảng bốn giờ sáng. Đây là sự kiện săn trộm ác liệt thứ ba kể từ khi Liên bang được thành lập cho đến nay. Bất đồng ở chỗ, lần này bọn săn trộm không lấy thịt hay da lông của chu lão, mà chỉ lấy mật.”

“Mật chu lão có thể chữa khỏi những vết thương nghiêm trọng, vì thế có thể thấy nguyên nhân bọn săn trộm giết chết chu lão chính là lấy mật để chữa thương. Hiến pháp Liên bang quy định ngoại trừ sở nghiên cứu thuộc Liên bang, bất cứ cá nhân cùng tổ chức nào cũng không được tự ý săn bắn động vật hoang dã. Thủ lĩnh Thiết Đạt nhân đã lên tiếng phản đối gay gắt hành vi tàn sát chu lão của bọn săn trộm, đồng thời chuyện này cũng khiến cho toàn Liên bang khiếp sợ.”

“Hiện tại xin tất cả dân chúng ở Bắc Đàn chú ý, xin chú ý tất cả những phần tử khả nghi ở cạnh đang bị thương với nhân viên. Đội cảnh vệ hoài nghi việc này do bọn ‘phản loạn’ gây nên, lúc này liên bang cảnh cáo ‘phản loạn’, không cần làm ra loại sự tình cực đoan ác liệt như vậy. Hy vọng những người săn trộm có thể chủ động đến đồn cảnh sát đầu thú, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Tin tức phát xong, kế tiếp chính là những việc liên qua đến vấn đề cảnh sát điều tra phỏng vấn, cùng với lần theo dấu vết. Săn trộm động vật hoang dã ở Mang Tà là một tội ác phi thường phi thường tày trời, những kẻ săn trộm thường bị xử tử hình hoặc lưu đày vĩnh viễn. Các chúng cứ thu được đều chứng minh hành động này đều do nhóm “phản loạn” gây nên, những người lấy rừng rậm làm nhà như người Thiết Đạt đã mạnh mẽ lên án những kẻ săn trộm tàn nhẫn.

Lục Bất Phá chậm chạp nuốt miếng cháo trong miệng xuống. Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác sắc mặt có chút trắng bệch, không ngờ trong rừng Mạch Tạp lại xảy ra sự tình ác liệt đến thế. Đáng sợ nhất chính là chu lão nặng những 600 cân, cao hơn ba mét, lại có hai răng nanh to dài, vậy mà bị vặn gãy cổ chết! Chẳng lẽ nhóm “phản loạn” cũng có được quang giáp?! Nghĩ đến đây, tổ ba người ăn không vô nữa.

Đem cháo nuốt xuống, Lục Bất Phá chậc chậc nói: “Mẹ ơi, một gia khỏa bự như vậy mà bị vặn gãy cổ sao. Thật đáng sợ, thật là đáng sợ. Hiên Viên Chiến, nơi này của các ngươi thật không an toàn nha, ngươi phải bảo vệ ta cho tốt a. Nếu ta đụng phải tên săn trộm kia, phỏng chừng chỉ cần một quyền là có thể đánh nát ta nga.”

Hiên Viên Chiến liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Cơm nước còn chưa xong, tổ ba người liền ly khai. Bọn họ vừa rời đi, Lục Bất Phá thôi thôi Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến đi đến cạnh cửa nghe ngóng, đối với hắn lắc đầu, tỏ vẻ bên ngoài không ai.

Lục Bất Phá đột nhiên lắc đầu, thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Hiên Viên Chiến đi tới, ánh mắt như đang hỏi.

Lục Bất Phá vẫn lắc đầu: “Rất đáng tiếc. Ngươi xem gia khỏa kia phì đô đô như vậy, vừa thấy là biết ăn rất ngon rồi. Nếu làm thành thịt nướng, chắc chắn sẽ tuyệt vời. Đáng tiếc, rất đáng tiếc, vậy rồi đem chôn đi sao, dù sao cũng đã chết rồi, lấy thịt ăn cũng tốt mà.”

Hiên Viên Chiến ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Thịt chu lão rất cứng.”

“Ngươi ăn rồi?!”

Hiên Viên Chiến bình tĩnh nói: “Khi đánh giặc, vào thời điểm bị vây bên ngoài, cũng chỉ có thể ăn thịt động vật. Ta là quân nhân, ta nhất định muốn chính mình sống sót.”

“Suy nghĩ của ngươi phi thường chính xác.” Lục Bất Phá đồng ý nói, “Nhân loại hẳn là nên bảo hộ động vật, cùng chúng nó sống chung hòa bình, nhưng nhân loại cũng muốn cam đoan mình có thể khỏe mạnh mà sống sót. Đương nhiên, ta phản đối vì ích lợi mà giết hại. Ngươi sau này không cần lại đi khi dễ động vật, xem ra chuyện lần này sẽ ầm ĩ một thời gian.”

Rồi hắn mới tiến đến bên tai Hiên Viên Chiến, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ không tra ra đến ngươi chứ.”

“Sẽ không.” Hiên Viên Chiến thấp giọng, “Ta không sử dụng vũ khí.”

“Ngươi có để lại vân tay, tóc không, vạn nhất bọn họ điều tra DNA thì làm sao xử lý?” Lục Bất Phá thực sự lo lắng.

“Ta đeo bao tay cùng mũ.”

“Ngươi tùy thân đều mang những thứ kia?”

“Ta đi ra ngoài nhất định sẽ mang ba lô.”

“Chuyện này tuyệt đối sẽ không tra ra được ngươi?”

“Sẽ không.”

Nghe Hiên Viên Chiến cam đoan như vậy, Lục Bất Phá nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo hắn nhỏ giọng nói: “Nếu sau này ngươi có cơ hội ăn thịt chu lão, chừa chút cho ta nếm thử a.”

“Ừh.”

“Cốc cốc cốc “

“Mang Tang Tử tiên sinh, Pháp Lý Bố Pha-ra-ông đến thăm ngài.” Là Trầm Dương.

Pháp Lý Bố đến đây?

Lục Bất Phá chạy nhanh xuống giường, Hiên Viên Chiến sắc mặt rét run, chủ tịch quốc hội không có cùng bọn họ nói Tiểu Phá hôm nay không thoải mái sao?

“Hiên Viên Chiến, giày của ta đâu? Lấy giày cho ta.”

Hiên Viên Chiến không nhanh không chậm đi lấy giày, mang giày vào, Lục Bất Phá nhanh mặc quần áo vào, mới nói Hiên Viên Chiến đi mở cửa, hắn đứng lên: “Pha-ra-ông mời ngài vào.”

Hiên Viên Chiến mở cửa, Pháp Lý Bố đi đến, trực tiếp lướt qua hắn hướng tới bên Lục Bất Phá. Theo sau ông có một người, không phải tùy tùng bên người, mà là Thượng Quan Nông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.