Lục Bất Phá vẫn bảo trì nụ cười mỉm duy trì tư thế vươn tay phải, vẻ mặt vô tội mà tôn kính.Toàn trường yên lặng, có mấy người ở trong lòng cười trộm, Hàn Cát nhân đã bị hành động của Tiểu Phá làm cho hồ đồ rồi, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của Hàn Cát nhân, bọn họ thực sự rất thích. Pháp Lý Bố nhìn thiếu niên đang vươn tay trước mặt, che dấu nội tâm đang nghi hoặc lẫn xấu hổ một chút. Tuy rằng không hiểu vị thiếu niên này muốn làm gì, bất quá nhìn đối phương vẫn duỗi tay, Pháp Lý Bố học bộ dáng của hắn, cũng vươn tay phải.
Rất thông minh nha. Lục Bất Phá không tiếp tục làm khó dễ đối phương, mà chủ động nắm tay Pháp Lý Bố thoáng giật giật rồi buông ra. Trong mắt Pháp Lý Bố hiện lên sự ngạc nhiên, ông cũng học theo buông tay. Lúc này Bạch Thiện mới mở miệng: “Pháp Lý Bố Pha-ra-ông, thỉnh cho phép ta nhân ngày viếng thăm của ngài mà hướng ngài cùng toàn thể dân chúng ở Mang Tà liên bang, xin long trọng cùng xúc động được giới thiệu tổ tiên đến từ cố thổ xa xôi của chúng ta __ Mang Tang Tử tiên sinh.”
“Mang Tang Tử?! Hắn là Mang Tang Tử?!” Toàn trường như vỡ òa. Thượng Quan Nông sửng sốt, Tư Không Vô Nghiệp sửng sốt, tất cả những người không biết “Lục Bất Phá” đều sửng sốt. Không một Mang Tà nhân nào không biết “Mang Tang Tử” có ý nghĩa gì.
“Mang Tang Tử?” Sắc mặt Pháp Lý Bố lại biến đổi.
Lục Bất Phá nghe không hiểu Hàn Cát ngữ, bất quá nhìn biểu tình của đối phương hắn có thể đoán người kia đang nói cái gì. Hắn mỉm cười một lần nữa tự giới thiệu nói: “Ta càng thích mọi người gọi ta là ‘Lục Bất Phá’. Ta mới vừa tỉnh lại không có bao lâu, đối với nơi này cũng chưa quen thuộc lắm. Biết được Pháp Lý Bố Pha-ra-ông đến, ta đặc biệt chuẩn bị một bản《 Loạn Hồng 》để biểu đạt sự hoan nghênh với Pha-ra-ông, cũng thể hiện sự tiếc nuối vì không thể tự mình nghênh đón ngài.”
Sau khi dùng vẻ nho nhã nói tiếng phổ thông, Lục Bất Phá vươn tay trái, lập tức có một người tay nâng một bình thủy tinh màu trắng trang nghiêm đi ra, đó là La Bác. Đi đến cách Lục Bất Phá khoảng hai bước, thì dừng lại, hai tay đem bình thủy tinh đưa tới, bên trong bình còn có thứ gì đó.
Lục Bất Phá đem cây sáo giao cho La Bác, nâng bình thủy tinh qua, đưa tới trước mặt Pháp Lý Bố, chiều cao giữa hai người cũng không sai biệt lắm, khi đối phương thấy rõ phía trong bình, mắt liền lộ ra kinh ngạc.
“Đây là do cá nhân ta đại biểu cho liên bang xin kính tặng cho Pha-ra-ông một lễ vật nhỏ. Vật này tên là một ngàn ‘Ngôi sao may mắn’, ở cố hương của ta, một ngàn ngôi sao đại biểu cho vận may. Mong rằng ngài có thể vui lòng nhận cho.”
Vận may, chúc phúc, là những từ mà Hàn Cát nhân vô cùng để ý. Những lời Lục Bất Phá đã đánh đúng tâm lý đối phương, hơn nữa còn cái gì “Sao” rất kỳ lạ, Pháp Lý Bố trên mặt hiện lên kinh hỉ. Đưa hai tay đón nhận, lần đầu tiên dùng Mang Tà ngữ nói: “Lễ vật này của ngài làm cho ta rất kinh ngạc, xin cám ơn.”
Lúc này đổi thành Lục Bất Phá kinh ngạc, Pháp Lý Bố rõ ràng có thể nói được Mang Tà ngữ a, hắn cứ tưởng còn phải nhờ Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện phiên dịch giúp. Bất quá như vậy cũng tốt, hắn có thể biểu đạt ý tứ bản thân rõ ràng.
Pháp Lý Bố nhìn nhìn những ngôi sao đủ mọi màu sắc trong bình, rồi mới mở nắp ra, từ bên trong lấy ra một ngôi “Sao” sờ sờ, khó hiểu ngẩng đầu, đây là dùng giấy làm?
Lục Bất Phá cười giải thích: “Những ‘Ngôi sao may mắn’ này là do ta tự tay xếp. Ở cố hương của ta, chỉ khi nào tự tay xếp một ngàn ngôi sao mới có thể mang đến vận may cho người được tặng. Ta hy vọng Pha-ra-ông có thể khỏe mạnh trường thọ, vạn sự như ý; đồng thời hy vọng tình hữu nghị giữa Mang Tà tinh cùng Hàn Cát có thể trường tồn mãi mãi, vĩnh kết đồng minh.” Nịnh nọt sẽ không bao giờ thừa.
Khi những lời trên vừa thốt ra, liền đưa tới tiếng kinh hô của toàn trường. Lời nói rất rất cảm động, cũng như tràn ngập mỹ cảm. Rất nhiều người đều quay sang hỏi lẫn nhau, thì thầm bàn tán, vĩnh kết đồng minh… Câu đó dùng rất hay! Lục Bất Phá cũng không rõ lời của hắn mang đến cảm giác gì cho những người khác, hắn chỉ sử dụng một ít từ chuyên ngành ngoại giao. Nơi này cũng chưa có ai sử dụng, vậy không thể nói hắn xâm phạm bản quyền.
Tiếp theo Lục Bất Phá lại làm một việc khiến cho Pháp Lý Bố giật mình. Hắn lấy qua một ngôi sao màu vàng, trước mặt Pháp Lý Bố mở ra, rồi mới đem mặt trái đưa ra trước mặt đối phương. Pháp Lý Bố giật mình sững sờ mà nhìn thấy “Chữ” viết bên trên, một loại ngôn ngữ lạ.
“Ta viết lời chúc phúc đối với Pha-ra-ông bên trong mỗi ngôi sao, như vậy lời chúc mới có hiệu lực.” Nói xong, thủ pháp cực kỳ thuần thục đem tờ giấy lộn qua lộn lại rất nhiều lần, rồi nắn nắn, lộng lọng, một viên sao béo đô đô màu vàng lại xuất hiện. Pháp Lý Bố chăm chú nhìn, căn bản ông không thấy rõ tờ giấy sao lại có thể biến thành ngôi sao.
“Có thể nói cho ta biết, ngài viết gì bên trong ngôi sao không?” Âm thanh có chút thay đổi.
Lục Bất Phá nói: “Đó là một loại tự thể đã thất truyền. Ý là: nguyện thần phù hộ ngài.”
Sắc mặt Pháp Lý Bố kinh biến, những Hàn Cát nhân cũng vậy. Bọn họ vốn thờ phụng vị Chuyên Tu thần vĩ đại, ngày đêm cầu nguyện được thần chúc phúc cùng phù hộ. Mà vị “Mang Tang Tử tiên sinh” này lại đem lời chúc viết ở bên trong một ngàn ngôi “Sao”, đây là như thế nào… Pháp Lý Bố cảm thấy bình thủy tinh trong tay mình phi thường trầm nặng, làm cho ông không thể bảo trì bình tĩnh.
Không chỉ Hàn Cát nhân không thể bình tĩnh, toàn bộ Mang Tà nhân có mặt cũng vô pháp bảo trì bình tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người “Mang Tang Tử tiên sinh”. Pháp Lý Bố đậy nắp bình thủy tinh lại, thận trọng giao bình thủy tinh cho vị tùy tùng, vị kia cũng đưa hai tay tiếp nhận cực kỳ cẩn thận, biểu tình vô cùng thành kính.
Pháp Lý Bố chăm chú nhìn Lục Bất Phá, nhìn đến trong lòng hắn có chút sợ hãi. Tiếp theo chỉ thấy hai tay của ông giao nhau, bàn tay duỗi, năm ngón tay khép lại dán tại trước ngực, rồi mới cúi thấp đầu, thắt lưng hơi cúi, đối với “Mang Tang Tử tiên sinh” thực hiện lễ tiết cao nhất.
Điều này khiến cho không khí như bùng nổ, nhưng toàn trường nhanh chóng nghiêm túc lại. Thượng Quan Nông nhìn chằm chằm “Mang Tang Tử tiên sinh”, đến quên cả hô hấp. Hai mắt Hiên Viên Chiến tỏa sáng, trong mắt hoàn toàn là người ăn mặt kỳ lạ phía trước. Hiên Viên Tri Xuân ồ ồ thở dốc, Thượng Quan Tùng Phong trong mắt đã nhuốm nước… Mang Tà cùng Hàn Cát liên minh đã một trăm ba mươi hai năm qua, đây là lần đầu tiên Hàn Cát nhân hướng Mang Tà nhân hành lễ!
Ước chừng năm giây sau, Pháp Lý Bố buông tay, đứng thẳng, nói: “Lời chúc phúc của ngài xinh đẹp như những bông tuyết, sự xuất hiện của ngài làm cho ta thấy vô cùng may mắn vì đã đi chuyến này, sự chân thành của ngài làm cho ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự thất lễ của chính mình.”
Dễ vậy đã thu phục được rồi a? Tình huống trước mắt đã vượt qua sự tính toán của Lục Bất Phá. Bất quá trên mặt hắn không có chút… biểu tình nào, bảo trì nụ cười thản nhiên (tuy rằng hắn rất muốn cười to).
“Pha-ra-ông, xin không cần nói như thế. Ngài không ngại vất vả đích thân đến thăm đã là vinh hạnh rất lớn đối với liên bang, cũng đã làm cho ta thấy được tình hữu nghị bền chắc giữa Hàn Cát tinh cùng Mang Tà tinh.” Lục Bất Phá quay đầu quét mắt một cái trên bàn ăn, không có cái ly nào. Lúc này có người đột nhiên đưa cho hắn một ly rượu, Lục Bất Phá tiếp nhận cảm kích nhìn đối phương, di? Chính là cái người rất tao nhã a.
Cười cười tỏ vẻ cảm tạ, Lục Bất Phá không kịp chú ý nụ cười trên mặt cùng ánh mắt của người kia, hắn hơi hơi xoay người, mặt hướng hội trường, lớn tiếng nói: “Để thể hiện sự hoan nghênh nồng nhiệt đối với Pha-ra-ông, xin mới mọi người cùng nhau nâng ly.”
Hội trường đều im lặng, nhanh tiếp theo, tất cả đều cầm lấy ly của mình, ly nào không có liền vội vàng rót rượu khiến toàn trường vang lên tiếng rót nước. Sau khi tất cả mọi người đều cầm ly rượu trên tay, Lục Bất Phá xoay người, tay trái cầm ly, nhẹ nhàng chạm vào nơi cách một lóng tay trên ly của Pháp Lý Bố. Pháp Lý Bố sửng sốt, còn đang cân nhắc đây nghĩa là gì, chợt nghe Lục Bất Phá nói: “Ta xin uống trước, Pha-ra-ông xin mời”, tiếp theo chỉ thấy hắn ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu kia. Uống xong, Lục Bất Phá theo lệ thường đem ly úp xuống, tỏ vẻ hắn uống hết.
Pháp Lý Bố bị một chiêu này làm cho luống cuống, bất quá ông cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng không hiểu đây có nghĩa gì, vẫn học bộ dáng đối phương nâng ly một hơi uống hết, rồi úp miệng ly xuống. Bất quá đối với thói quen uống ít của ông mà nói, thì việc một hơi uống hết một ly này có hơi miễn cưỡng. Pháp Lý Bố có chút đỏ mặt, Lục Bất Phá thần sắc cũng không thay đổi, vẫn mỉm cười.
Hai người uống như vậy, những người khác đương nhiên học theo, làm!
Hảo, uống rượu xong rồi, Lục Bất Phá vươn tay hướng chỗ ngồi của Pháp Lý Bố, nói: “Pha-ra-ông xin mời.” Pháp Lý Bố vẫn học hắn, chỉa chỉa chỗ vốn của chủ tịch quốc hội Bạch Thiện nói: “Mang Tang Tử tiên sinh xin mời.”
Lục Bất Phá không chút khách khí ngồi vào vị trí của Bạch Thiện, chân của hắn đau quá rồi. Bạch Thiện cũng không ngại ngồi xuống vị trí bên người Lục Bất Phá, những người khác theo thứ tự chuyển dời, người cuối cùng tự động chạy đến chỗ khác ngồi. Tạm thời vô sự, La Bác cũng choáng váng hồ hồ mà đi ra.
Lục Bất Phá ngồi xong, liền có nhân viên công tác mang đồ ăn lên. Nhưng không biết sao, vị nữ nhân viên này tay có chút run run, cả nửa ngày mới dọn lên xong, Lục Bất Phá giương mắt đối nàng cười cười, kết quả làm nàng thiếu chút nữa làm rớt cái muỗng.
“Để ta.” Có người ra tiếng, Lục Bất Phá vừa thấy, lại là người kia.
Thượng Quan Nông ra hiệu cho nữ nhân viên công tác đi xuống, đứng dậy đi đến phía Lục Bất Phá, giúp hắn dọn đồ ăn xong. Lục Bất Phá đối với hắn cười cười, trong lòng lại nói: Oa! Người này thơm thật, cùng mùi mồ hôi thối trên người Hiên Viên Chiến hoàn toàn bất đồng. Không phải mùi nước hoa, giống như mùi hương thực vật tự nhiên. Dọn xong đồ ăn, Thượng Quan Nông rót cho Lục Bất Phá đầy chén ca-cao, cùng một chén rượu rồi mới quay lại chỗ ngồi.
“Cám ơn.” Lục Bất Phá rất muốn hỏi đối phương tên gì, bất quá hiện tại không tiện. Thượng Quan Nông trong mắt hiện lên kinh ngạc, hắn hướng Mang Tang Tử tiên sinh cười thân thiết, làm bộ uống nước che dấu nội tâm kích động. Có người bán khuôn mặt hơi nhăn lại.
“Mang Tang Tử tiên sinh ngài nói ngài vừa mới tỉnh lại, do ngài sinh bệnh sao?” Pháp Lý Bố nhiệt tình hỏi. Lục Bất Phá vừa rồi liên tiếp mã thí oanh tạc* đã hoàn toàn chiếm được trái tim của Pháp Lý Bố. ( nói như thế tựa hồ có chút không thỏa đáng, bất quá chính là ý tứ này nga.) Thượng Quan Nông lập tức nhìn qua, mắt lộ ra lo lắng. [*Là vuốt mông ngựa cũng tức là nịnh nọ quá mức và liên tục đó mà.]
Lục Bất Phá nói: “Ta từ cố hương đi vào Bắc Đàn nên có chút không quen thổ nhưỡng tại đây, thẳng cho đến gần đây mới hoàn toàn bình phục.”
Pháp Lý Bố đột nhiên cầm lấy cổ tay Lục Bất Phá, dọa hắn nhảy dựng. Chỉ thấy đối phương nhắm hai mắt lại, một đạo bạch quang lóe sáng ngay giữa trán. Lục Bất Phá cảm thấy hoảng sợ, đây là làm gì a? Chẳng lẽ Hàn Cát nhân còn có thể làm trung y? Nhưng trung y phải là xem mạch chứ sao lại nắm cổ tay.
Nắm thật lâu, Pháp Lý Bố mới mở to mắt buông Lục Bất Phá ra, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Thân thể Mang Tang tử tiên sinh quả thật có chút dị thường.”
Toàn trường lại yên lặng (kinh hoảng), Lục Bất Phá thiếu chút nữa cắn nhầm đầu lưỡi, không phải chứ, hắn chỉ nói nhăng nói cuội thôi mà. Bản thân làm gì bị cái gì mà khí hậu không hợp chứ, hắn xuyên qua rất hoàn hảo a. Trốn ở một nơi bí mật gần đó có vài người đứng không yên, Hiên Viên Chiến rút khẩu súng bỏ lại đi ra ngoài, động tác bất ngờ làm nhóm Charlie King không kịp ngăn lại.
Bạch Thiện đang muốn hỏi, một người so với hắn nhanh hơn hỏi: “Pha-ra-ông, thân thể Mang Tang Tử tiên sinh…”
Âm thanh của một người khác chặn ngang Thượng Quan Nông hỏi. “Pháp Lý Bố Pha-ra-ông, Tiểu Phá hắn xảy ra chuyện gì?”
Pháp Lý Bố quay đầu nhìn lại, Bạch Thiện cùng Thượng Quan Nông quay đầu nhìn lại, Lục Bất Phá ngửa đầu nhìn lại. “Hiên Viên Chiến?” Ba người đồng thời lên tiếng. Người này xuất hiện làm cho toàn trường vang lên âm thanh bàn tán nhỏ, mà xưng hô của hắn đối với Mang Tang Tử tiên sinh lại đưa tới rất nhiều ánh mắt.
“Pha-ra-ông, người này là Hiên Viên thượng tá, là hộ vệ của Mang Tang Tử tiên sinh.” Bạch Thiện lập tức giải thích.
“Bên người.” Không muốn làm cho Pháp Lý Bố đối với Hiên Viên Chiến có ấn tượng không tốt, Lục Bất Phá bỏ thêm một câu. Thượng Quan Nông mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ đã hiểu.
Thì ra là nhiếp thân thị vệ. Nét mặt hơi có chút mất hứng của Pháp Lý Bố mới khôi phục lại bình thường, ông nói: “Tình trạng thân thể Mang Tang Tử tiên sinh là sự tình cá nhân, ta nghĩ sau khi buổi lễ chấm dứt hai người nói chuyện sẽ thích hợp hơn.”
“Pha-ra-ông nói đúng.” Thượng Quan Nông mở miệng, rồi mới đứng lên cười, đối với Hiên Viên Chiến nói, “Thì ra Hiên Viên thượng tá chính là hộ vệ của Mang Tang Tử tiên sinh. Ta đến bàn kia ngồi, Hiên Viên thượng tá hẳn nên ngồi tại chỗ này.”
“Ta đi.” Một vị Mang Tà quan viên đứng lên, bởi vì ai cũng không muốn ngồi cùng bàn với Hàn Cát nhân, trừ bỏ Bạch Thiện cùng Thượng Quan Nông nhất định phải ở lại, còn vài vị Mang Tà quan viên khác đều là bị nắm đến để đủ số lượng. Cho nên người này cũng không chờ Thượng Quan Nông có đồng ý hay không, hắn liền nhường lại chỗ ngồi của mình. Tuy rằng không thể cùng Mang Tang Tử tiên sinh một bàn thật đáng tiếc, nhưng góp chút sức vì Mang Tang Tử tiên sinh làm việc khiến cho người kia vô cùng vinh hạnh. Mà một vị khác do động tác chậm một chút thì rất là ảo não.
Chỗ ngồi lại xảy ra biến hóa, Bạch Thiện lại hướng bên cạnh dời chỗ, rất thoải mái đem vị trí bản thân tặng cho Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến đối với chủ tịch quốc hội hành lễ tỏ vẻ cảm tạ, không chối từ ngồi xuống bên người Lục Bất Phá. Sự xuất hiện của hắn làm cho Lục Bất Phá thấy có chút an tâm, đừng nhìn biểu hiện của hắn mà lầm, kỳ thật Lục Bất Phá rất khẩn trương, có người kia ở đây hắn an tâm hơn nhiều. Nói sao cũng đều là người một nhà.
Bạch Thiện đối với vị quan viên chậm bước kia nhỏ giọng nói mấy câu, đối phương lập tức vui vẻ rời đi. Những người khác đều rất kỳ quái, chỉ chốc lát liền thấy một nữ nhân đi tới rồi ngồi vào vị trí kia, Lục Bất Phá cũng vui, hắn cảm kích nhìn Bạch Thiện, Bạch Thiện đối với hắn mỉm cười, Lục Bất Phá lập tức quay đầu, Bạch Thiện chủ tịch quốc hội cười rộ lên thật khó xem. (-_-||||)
“Pha-ra-ông người hảo, ta là Charlie King, người chăm sóc đặc biệt cho Mang Tang Tử tiên sinh.”
“Người hảo.”
Thái độ của Pháp Lý Bố chuyển biến làm cho Charlie King thực sự giật mình, nàng cười rồi ngồi xuống, trong lòng vô cùng kiêu ngạo. Lại thêm một vị người một nhà ở đây, Lục Bất Phá xem như ăn thuốc an thần. Lúc này có người xuất hiện ở phía sau hắn, tay nâng một đôi “gậy gộc”, từ bên cạnh đưa tới trước mặt hắn: “Mang Tang Tử tiên sinh, đồ dùng của ngài.”
Tầm mắt của toàn trường lập tức nhìn đôi “Gậy gộc”, ánh mắt chăm chú. Đây không phải là xương cùng của hùng hoạn thú sao? Pháp Lý Bố kinh ngạc sững sờ xong, liền thực sự chờ mong mà nhìn về phía Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông đã không còn muốn dùng cơm.
“Cám ơn ngươi, La Bác.” Tay phải lấy qua “gậy gộc”, Lục Bất Phá không lập tức sử dụng, mà là đem “gậy gộc” đặt ở trên chén, lại cầm lấy chén rượu, “Pha-ra-ông, mời.”
Pháp Lý Bố cầm lấy ly rượu, lần này hắn đã hiểu. Chủ động cùng Lục Bất Phá chạm ly, một ngụm uống cạn, đảo ngược ly lại. Những người khác cũng cầm lấy ly rượu, một ngụm uống cạn, đảo ngược ly. Lục Bất Phá cố gắng khống chế khóe miệng đừng run rẩy, uống nhanh như vậy làm chi? Lần này lại không uống xong!
“Ha hả, Pha-ra-ông thật sự là hào sảng a.” Lục Bất Phá hướng đối phương vươn ngón cái, “Nếu Pha-ra-ông đã vậy, vậy ta cũng không khách sáo. Bất quá tửu lượng của ta không được tốt, nếu ta say xin Pha-ra-ông thứ lỗi nga.” Ngửa đầu uống xong, Lục Bất Phá mặt không đổi sắc buông ly xuống. Nghe ra ý tứ trong lời nói đối phương lại nhìn ly rượu trống của mình, chẳng lẽ vừa rồi Mang Tang Tử tiên sinh không có ý uống hết rượu sao?
Pháp Lý Bố có chút thẹn thùng, hắn đã có chút choáng váng đầu. Bất quá ngay sau đó, hắn ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả “Người một nhà” của Lục Bất Phá cũng vậy.
Tay phải cầm lấy xương cùng chiếc đũa, Lục Bất Phá gắp một khối thịt luộc bỏ vào trong muỗng, rồi mới thực sự tao nhã mà đưa vào miệng chậm rãi nhấm nuốt, trời biết hắn rất muốn mồm to ăn vào. Giằng co như thế nửa ngày, hắn đã sớm đói bụng. Ăn xong, hắn lại gắp mấy miếng căn bạch cát, bỏ vào trong bát, vừa muốn ăn, giương mắt phát hiện (làm bộ lúc này mới phát hiện) tất cả mọi người đang nhìn hắn, hắn để đũa xuống, vẻ mặt khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì?” (cảnh giới giả bộ của người này đã đạt đến lô hỏa thuần thanh)
“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài đây là…” Pháp Lý Bố không biết nên hỏi sao. Thượng Quan Nông cố gắng bảo trì phong độ tao nhã của mình, lúc này hắn đã hoàn toàn bị Mang Tang Tử tiên sinh mê hoặc.
“Pha-ra-ông hỏi cái này sao?” Lục Bất Phá cầm lấy gậy gộc, giải thích, “Ở cố hương, ta có thói quen dùng đũa để ăn cơm. Nhưng nơi này không có, Hiên Viên thượng tá giúp ta tìm.”
“A!” Vừa nghe là Hiên Viên Chiến “tìm” tới, nhiều tầm mắt của mọi người thống nhất đặt trên người Hiên Viên Chiến vài giây, rồi mới nhớ tới Mang Tang Tử tiên sinh. Biệt Lâm hồ đồ rồi, không phải Tiểu Phá nói hắn mộng du nhặt được sao?
“Dũng khí của Hiên Viên thượng tá thực làm người ta kinh ngạc.” Pháp Lý Bố gián tiếp tán dương một câu, lập tức hỏi, “Mang Tang Tử tiên sinh có thể lại dùng một lần không?”
“Đương nhiên có thể.” Lục Bất Phá gắp miếng căn bạch cát trong chén, đưa vào miệng. Pháp Lý Bố nghiên cứu một chút vẫn không hiểu sao có thể dùng hai khúc xương hùng hoạn thú gặp đồ ăn.
Lục Bất Phá cười nói: “Pha-ra-ông, chỗ ta còn một đôi đũa ‘xương cùng’, nếu ngài có hứng thú, ta xin được tặng cho ngài.”
“Cảm tạ Mang Tang Tử tiên sinh.” Pháp Lý Bố lập tức chấp nhận.
Cầm lấy ly rượu, Lục Bất Phá tay mắt lanh lẹ mà chạm vào ly của Pháp Lý Bố một chút, nhấp một ngụm: “Pha-ra-ông không cần phải khách khí.”
Lần này Pháp Lý Bố đã có kinh nghiệm, không uống một hơi, mà cùng Lục Bất Phá chỉ nhấp một chút. Những người khác cũng học theo nhấp một ngụm, rồi lại “chăm chăm” nhìn Mang Tang Tử tiên sinh dùng đũa ăn cơm.
Một bữa cơm ăn đến kinh tâm động phách, thoải mái phập phồng, cảm xúc mênh mông, lộn xộn. A, không không, không thể nói lộn xộn, nên nói chủ khách tận hứng. Lục Bất Phá đem Pháp Lý Bố làm đến choáng váng hồ hồ, cũng đem hắn uống đến hôn mê hồ hồ. Đêm đó yến tiệc chấm dứt trong không khí nhiệt tình thân thiết, Pháp Lý Bố cố chống đỡ men say cùng Lục Bất Phá nói lời từ biệt, được tùy tùng nâng dậy ly khai yến hội.
Mỉm cười đưa Pháp Lý Bố đi khỏi, Lục Bất Phá quay lại, trong tiếng hút không khí của mọi người, mắt say lờ đờ vỗ vai đối phương một cái hạ lệnh: “Hiên Viên Chiến, cõng ta trở về, ta say.”
Hiên Viên Chiến xoay người ngồi xổm xuống, đem Lục Bất Phá cõng lên lưng, dùng ánh mắt đánh lui mấy đạo nhân mã, nhìn Charlie King cùng La Bác, rồi đến Trầm Dương cùng Biệt Lâm vừa chạy tới, sau đó trong vô số ánh mắt ghen tị, quang minh chính đại cõng Mang Tang Tử tiên sinh ly khai hội trường.
“Chủ tịch quốc hội! @%¥&… # “
“Chủ tịch quốc hội! *&… %¥#* “
“Chủ tịch quốc hội! #@… %¥ “
Lục Bất Phá bỏ của “chạy” lấy người, làm một trong những người chủ mưu là Bạch Thiện bị những người khác vây công, mãnh liệt yêu cầu hắn giải thích. Không thể qua loa, nhất định phải giải thích, rõ ràng, chặt chẽ cẩn thận!