Đọc truyện Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam – Chương 54: Gặp nạn (3)
Edit: MynMyn
Thời gian chờ đợi Kiều Tử Phỉ tỉnh lại dài dằng dặc, Giản Minh Thần cứ đi tới đi lui, vô lực chờ đợi làm cho trong lòng của hắn có chút bực bội. ‘Thần, không cần phải quá lo lắng, người yêu của ngươi không có nhanh tỉnh lại được đâu.’ Rita ở bên cạnh bờ Mông Tưởng đảo nghịch từng vòng bọt nước, nàng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Giản Minh Thần.
‘Rita, Phỉ còn bao lâu mới có thể tỉnh lại.’ Giản Minh Thần đi đến bên cạnh Rita ngồi xuống, lấy tay ôm đầu gối, đây là động tác quen thuộc của cậu. Trước kia còn là Tư Đồ Ninh, thời điểm nôn nóng bất an sẽ làm như vậy, cảm giác thật giống như cậu có thể đem đến cho bản thân sự ấm áp cùng an tâm. Từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cậu lặp lại hành động này, cũng là lần đầu tiên cậu bất an đến thế.
‘Cái này cần xem ý chí của hắn có bao nhiêu kiên cường, cộng hưởng tính mạng, không phải chỉ đơn giản là ma pháp. Hơn nữa hắn còn bị thương nặng như vậy, nếu khát vọng sống không đủ mạnh thì cộng hưởng cũng sẽ thất bại. Nếu khát vọng sống đủ cường đại, thì khoảng 2-3 tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh lại.’
‘Cái gì, còn có thể thất bại.’ Giản Minh Thần kinh ngạc lớn lên miệng. Vạn nhất thất bại làm sao bây giờ? Cậu không cách nào tiếp nhận kết quả như vậy.
‘Không cần khẩn trương, Minh Thần, ta có thể cảm giác được ái nhân của ngươi đối với sự sống có khát vọng, an tâm một chút, chớ vội vàng.’
‘Rita, ngươi làm sao biết Mộc Bạch.’ Giản Minh Thần nghĩ dời đi chú ý, cậu nếu như còn tiếp tục miên man suy nghĩ, phỏng chừng sẽ trực tiếp chạy tới mở ra vỏ sò nhìn xem Kiều Tử Phỉ còn sống hay không.
‘Đó là chuyện thật lâu trước kia, khi đó ta còn ma lực cường đại, có thể biến ảo thành con người. Khi đó ta còn là tiểu cô nương, đối với thế giới con người tràn ngập hiếu kỳ, bướng bỉnh ta liền trộm đi đến thành thị con người để du ngoạn, nhận thức Mộc Bạch là ở trong một quán cà phê. Đồ ăn của nhân loại đều rất hấp dẫn, tuy ta không cần ăn nhưng để nhìn ngắm cũng tốt. Nhắc tới cũng buồn cười, lúc đó ta cũng không biết cái gì cũng là cần tiền. Lúc ấy là Mộc Bạch giúp ta giải vây, hai người chúng ta xem như vừa thấy đã yêu a.’ Rita nói chuyện tương ngộ của nàng và Mộc Bạch, đôi mắt sáng ngời tựa như ngôi sao, làm cho người ta cũng lâm vào hồi ức tốt đẹp của nàng.
‘Ha ha, Minh Thần, ngươi nói lúc kia ta là không phải rất ngốc.’ Rita khóe môi cong lên, giống như chuyện này mới phát sinh ngày hôm qua.
Giản Minh Thần nhìn Rita cười, giống như xuyên thấu qua Rita có thể thấy được bộ dáng nữ nhân ngư ngây thơ bị hiểu lầm đi ăn chùa cùng vẻ mặt ngốc nghếch mơ màng không hiểu chuyện. ‘Ân, Rita, ngươi lúc tiếp xúc với nhân loại chắc gặp rất chuyện đi.” Giản Minh Thần cũng cười theo, một cô gái xinh đẹp như thế phỏng chừng là nam nhân nào cũng sẽ bị nàng hấp dẫn đi.
‘Đúng a, bất quá thật may là ta gặp được Mộc Bạch, hắn nói cho ta biết rất nhiều chuyện, cũng mang ta đi qua thiệt nhiều địa phương hảo ngoạn.’ Rita hoàn toàn lâm vào hồi ức, vẻ mặt hạnh phúc. Giản Minh Thần quay đầu lại nhìn về phía vỏ sò, cậu và Kiều Tử Phỉ tương ngộ hình như là tại trên phi cơ, lúc kia cậu còn cười Kiều Tử Phỉ mặc như là hoa Khổng Tước, ai có thể nghĩ đến duyên phận giữa hai người chính là theo một khắc này bắt đầu.
‘Chỉ là những hạnh phúc kia thời gian quá mức ngắn ngủi, thân thể của ta khi ở trên đất liền không có tốt, nên cứ vài ngày ta phải trở về biển bổ sung ma lực để duy trì biến ảo. Có một lần ta bị đồng tộc phát hiện, bọn họ liền bắt ta trở về, dựa theo nguyên tắc ta bị phế trừ ma pháp, từ nay về sau không thể biến ảo hình người, còn bị mắc lời nguyền mất 2 năm. Thời điểm đó là ngươi đã cứu ta.” Rita vừa nói vừa hướng ánh nhìn ra phía biển xa, thanh âm mang theo nhàn nhạt ưu thương.
‘Lúc đó Mộc Bạch cơ hồ mỗi ngày đều đến vịnh Bươm Bướm chờ ta, nhìn thân ảnh tịch lieu của hắn ta lại hận không thể tiến lên cùng hắn nói chuyện. Loại đau nhức xe nát tâm can, cơ hồ khiến ta mất đi dũng khí muốn sống. Lúc ấy ta đối Hải Thần thề nếu như Mộc Bạch quên ta, thì hãy để cho ta hóa thành bọt biển biến mất tại biển rộng mênh mông. Cuối cùng Mộc Bạch không còn đến vịnh Bươm Bướm, mà ta nhưng không có hóa thành bọt biển biến mất, ta tin tưởng Mộc Bạch vẫn còn yêu ta. Mấy năm nay ma lực của ta dần dần khôi phục, nhưng vẫn là không thể biến ảo hình người, cơ hồ mỗi ngày ta đều ở gần vịnh bồi hồi, hy vọng có thể nhìn thấy Mộc Bạch, chỉ là chờ đợi của ta lần lượt thất bại.’ Đôi mắt sáng ngời của Rita bịt kín tầng một khói mù. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ‘Minh Thần nhất định phải giúp ta tìm được Mộc Bạch, đem hắn đưa trong Mộng Tưởng đảo, ta rất nhớ hắn, dù chỉ có thể gặp mặt cũng tốt.’
‘Rita ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi nhìn thấy Mộc Bạch.’ Giản Minh Thần nghĩ thầm, dù phải lật tung cả Địa Cầu cậu cũng phải tìm người tên Mộc Bạch này.
‘Chuyện xưa rất cảm động.’ Thanh âm của Kiều Tử Phỉ đột nhiên vang lên.
Giản Minh Thần cùng Rita đồng thời quay đầu nhìn về phía vỏ sò, chỉ thấy vỏ sò đã bị mở ra, Kiều Tử Phỉ có chút suy yếu ngồi ở bên cạnh. ‘Phỉ, anh đã tỉnh, làm em sợ muốn chết.’ Giản Minh Thần chạy nhanh qua phía Kiều Tử Phỉ, nước mắt rất nhanh rơi xuống.
‘Bảo bối, anh còn sống tốt, làm sao em lại khóc. Khóc sẽ đỏ mắt, nhìn không đẹp.’ Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Giản Minh Thần, an ủi thân thể đang run nhè nhẹ.
‘Em đây là do quá cao hứng.’ Giản Minh Thần lúc nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc.
‘Anh biết, còn có thể nhìn thấy Thần, thật tốt.’ Kiều Tử Phỉ hung hăng hôn Giản Minh Thần. Khi anh lần nữa khi tỉnh lại, anh còn tưởng rằng là đang tại thiên đường, trước mắt tất cả đều là ánh sáng cầu vồng bảy sắc. Trì hoãn vài giây, phương xa truyền đến đối thoại của Giản Minh Thần cùng Rita, Kiều Tử Phỉ lại càng hoảng sợ, anh cho rằng Giản Minh Thần cũng đã chết. Thân thể vô lực chờ thật lâu mới hơi có chút khí lực, lúc này anh mới biết được nguyên lai chính mình không chết. Sờ lên ngực, không còn vết thương gì, ngay cả sẹo cũng không, thần kì là viên đạn đã được lấy ra.
Kiều Tử Phỉ mãi mới có khí lực đẩy vỏ sò ra, chờ anh ngồi xuống thời điểm vừa vặn Rita nói xong chuyện xưa của nàng. Kiều Tử Phỉ nhìn mỹ nhân ngư phía xa đang cùng Thần nói chuyện, anh không có đi kinh ngạc khi thấy mỹ nhân ngư tồn tại, mà là cảm giác mình và Giản Minh Thần đều không chết như vậy thật tốt.
‘Uy, hai người các ngươi không cần phải ở trước mặt ta quá mức thân mật được không, ta sẽ ghen ghét.’ Rita nhìn Giản Minh Thần bối rối đẩy ra Kiều Tử Phỉ, nhịn không được lại cười lớn.
‘Rita, cám ơn ngươi.’ Giản Minh Thần vịn Kiều Tử Phỉ đi đến bên cạnh Rita, lần nữa cảm tạ nàng cứu Kiều Tử Phỉ.
‘Cám ơn tiểu thư nhân ngư xinh đẹp, ta là Kiều Tử Phỉ, vừa rồi lời ngươi cùng Minh Thần nói ta cũng nghe được, ngươi yên tâm không còn bao lâu ngươi có thể nhìn thấy Mộc Bạch.’
‘Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của các ngươi, ta đi đây, không quấy rầy các ngươi thân mật. Tìm được Mộc Bạch cứ vào Mộng Tưởng đảo gọi to tên ta, ta sẽ xuất hiện.’ Rita hướng hai người vẫy tay tạm biệt, cái đuôi xinh đẹp nâng từng vòng bọt nước, không đợi gợn sóng biến mất, đã không còn thân ảnh Rita. Chung quanh lại biến thành bộ dáng lúc trước.
‘Thần, chúng ta cũng nên rời đi thôi.’ Kiều Tử Phỉ mềm đọng ở trên mình Giản Minh Thần, hiện tại anh trên mình một chút khí lực cũng không có, chính là đại não lại thanh tỉnh vô cùng, bọn họ đã biến mất nhiều giờ a, phỏng chừng bên ngoài đã loạn thành một đoàn.
‘Lúc này rời đi không khó, bất quá điều kiện tiên quyết là anh cần đem thân thể dưỡng tốt, đi, chúng ta đi ngâm ôn tuyền.’ Giản Minh Thần vịn Kiều Tử Phỉ đi về hướng ôn tuyền, hiện tại Kiều Tử Phỉ còn đang yếu, ngâm ôn tuyền là biện pháp tốt nhất để bổ sung năng lượng.
‘Ân, chúng ta bây giờ đi ra ngoài hẳn là còn ở trong nước a?’ Anh hiện tại thân thể yếu như vậy, phỏng chừng vừa vào trong nước lập tức liền chìm đáy.
‘Đúng a, cho nên anh cần nhanh hồi phục khí lực, chúng ta sẽ phải bơi lội ở trong dòng nước lạnh như băng.’ Giản Minh Thần cũng tiến vào ôn tuyền, cậu cũng cần hảo hảo tắm, cơ thể căng cứng rốt cục có thể hạ xuống.
‘Ân, chúng ta cũng không thể ngốc quá lâu, bên ngoài hiện tại khẳng định lộn xộn.’
‘Em biết, chính là không có gì có thể so sánh với sức khỏe của anh, trước cứ để bọn họ lo lắng một chút cũng không sao.’ Giản Minh Thần hai tay vây quanh ở vòng eo Kiều Tử Phỉ, hô hấp lấy khí tức thuộc về Kiều Tử Phỉ, cậu cảm giác rất an tâm.
‘Thần, anh yêu em, cả đời này anh cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác.’
‘Em cũng vậy, em yêu Phỉ, từ nay về sau chúng ta ai cũng không ly khai ai, tính mạng của chúng ta cũng đã buộc chặt cùng một chỗ.’
‘Từ nay về sau chúng ta sẽ càng càng quý trọng mỗi một phút mỗi một giây, anh sẽ không để cho ai làm em khổ sở, cũng sẽ không để em rơi giọt nước mắt nào.’ Bàn tay ấm áp của Kiều Tử Phỉ xẹt qua con mắt hồng hồng của Giản Minh Thần, mang đi nước mắt đang vương trên đấy.
‘Ít lời, em mới không có khóc.’ Giản Minh Thần đem vùi vào ngực Kiều Tử Phỉ, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hôm nay không biết tại sao nước mắt của cậu giống như không thể khống chế, động một chút lại đảo quanh
‘Hảo, tiểu bảo bối không khóc, kia chỉ là bọt nước mà thôi.’ Kiều Tử Phỉ cười khẽ, Giản Minh Thần đây là đang làm nũng sao?
Chờ hai người nghỉ ngơi tốt bơi lên mặt biển, không đến 2 phút đã được ca nô cứu lên. Kiều Tử Phỉ lên thuyền chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại, đến quần áo ướt sũng đều không có đổi. Cú điện thoại đầu tiên đánh trước cho Kiều gia lão gia tử, sau đó chính là Kiều Nhạc Ninh. ‘Thần, cùng Lạc Lạc nói hai câu, Lạc Lạc đều khóc đến chóng mặt nhiều lần.’ Kiều Tử Phỉ đem điện thoại đưa cho Giản Minh Thần.
‘Uy, Lạc Lạc, là ba ba, không khóc a, ba ba không có việc gì, Lạc Lạc một hồi có thể thấy ta, ngoan, không khóc không khóc.’ Giản Minh Thần cầm điện thoại an ủi Lạc Lạc, tiểu gia hỏa mới khóc thút thít đem điện thoại đưa cho Giản Vân Phong. ‘Cha, con không sao, hiện tại con cùng Kiều Tử Phỉ đang ở trên ca nô, phỏng chừng rất nhanh có thể về thuyền Ốc Đảo. Ân, ba ba nói cho gia gia không cần phải lo lắng, con không sao, một lát nữa gặp.’
Giản Minh Thần cúp điện thoại, thuyền bé đã tới gần thuyền Ốc Đảo, hai người lên thuyền sau, không có gặp bất luận kẻ nào, trực tiếp lên máy bay ly khai. ‘Di, như thế nào lúc này đi?’ ‘Đứa nhỏ ngốc, giờ không đi, chẳng lẽ còn muốn ăn phát đạn nữa.’
‘A, đúng vậy, là ai muốn ám sát chúng ta.’ Kiều Tử Phỉ ném cho Giản Minh Thần một cái liếc mắt, người này phản ứng quá trì độn đi.
‘Anh hoài nghi là người quen, gia tộc bọn anh không có ai biết anh lên thuyền Ốc Đảo, khẳng định không phải mấy người muốn đoạt tài sản nhà anh.’
‘Chẳng lẽ là người nhà của em, không có khả năng.’ Giản Minh Thần trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cậu không tin thân nhân của cậu muốn ám sát cậu. Cậu không tin bi kịch của kiếp trước lần nữa tái diễn.
‘Trước không nên gấp gáp, anh cũng là chỉ là suy đoán, chúng ta về trước Z quốc, anh sẽ phái người đi điều tra rõ, bất kể là ai, anh cũng sẽ không tha cho hắn. Dám ám sát anh cần trả giá thật nhiều.’ Đây là lần đầu tiên Giản Minh Thần nhìn thấy trong mắt Kiều Tử Phỉ cảm nhận được sát ý. Loại sát ý này làm Giản Minh Thần cảm giác toàn thân lạnh như băng.
Kiều Tử Phỉ giống như cũng cảm giác được Giản Minh Thần khác thường, cố đè xuống lửa giận, ôn nhu ôm lấy Giản Minh Thần: ‘Thực xin lỗi bảo bối, làm em sợ, lần sau anh sẽ chú ý.’
‘Cắt, em mới không sợ, anh không nghĩ tới trước đây em ở nơi nào ư?’ Giản Minh Thần bĩu môi, cậu mới không để cho Kiều Tử Phỉ coi thường, cậu kiếp trước như thế nào cũng hỗn qua đại bản doanh sát thủ, tuy chưa từng giết người, nhưng là mỗi ngày cùng những sát thủ kia cùng một chỗ huấn luyện. Sát ý nho nhỏ như thế nào sẽ hù được cậu. Chỉ là trước kia Kiều Tử Phỉ cho cậu cảm giác luôn tao nhã, đột nhiên lộ ra hung ác sát ý như thế làm cậu có chút mê man. Kiều Tử Phỉ rốt cuộc là dạng người gì, cậu giống như một chút cũng không biết.