Đọc truyện Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam – Chương 45: Hoa nở hoa tàn (4)
Edit: MynMyn
“Kiều thúc thúc, chúng ta trước về Trang Viên Hoa Hồng nhìn xem a, có lẽ ba ba đã về nhà.” Lạc Lạc nhắc nhở làm cho Kiều Tử Phỉ an tĩnh lại. Có lẽ Giản Minh Thần chỉ là về nhà lấy ít đồ mà thôi. Là chính mình quá khẩn trương.
Ba người vội vã chạy về Trang Viên Hoa Hồng, xem xét cửa chính mở ra, Kiều Tử Phỉ rốt cục an tâm. Hù chết anh, anh còn tưởng rằng Giản Minh Thần không nói lời nào mà biến mất.
Leng keng, leng keng … Kiều Tử Phỉ ấn chuông cửa mãi mà không ai mở cửa. “Thần, mở cửa, không mở cửa ta ta sẽ phá cửa.”
Đương lúc Kiều Tử Phỉ nhấc chân thật muốn đá cửa, Giản Minh Thần mạnh mẽ mở cửa, vành mắt đỏ lên hướng Kiều Tử Phỉ hô: “Ngươi tên hỗn đản này còn dám tới tìm ta, muốn chết sao.” Vừa nói vừa quyền đấm cước đá.
Kiều Tử Phỉ đứng yên, anh không biết vì cái gì Giản Minh Thần tức giận như thế, bất quá chỉ cần thấy người, không quản vấn đề gì anh đều có thể giải quyết. Chỉ sợ Giản Minh Thần tránh mà không gặp, lúc đấy anh thật đúng là khóc không ra nước mắt, dù có cách cũng dùng không được.
Chờ cậu đánh mệt mỏi, Giản Minh Thần mềm dựa vào Kiều Tử Phỉ mang theo khóc nức nở nói ra: “Phỉ, vì cái gì ngươi muốn lừa gạt ta, vì cái gì? Hiện giờ tâm của ta thật sự đau.”
Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua Kiều Nhạc Ninh, ôm lấy Giản Minh Thần hướng trong phòng đi, hiện tại bọn họ cần đem sự tình nói rõ.
Kiều Nhạc Ninh thu được ánh mắt đuổi người của Kiều Tử Phỉ, bĩu môi, mang theo Lạc Lạc đi về phòng.
“Ninh ca ca, ba ba cùng Kiều thúc thúc đánh nhau, còn khóc, ta muốn đi xem ba ba.” Lạc Lạc bị Kiều Nhạc Ninh lôi kéo về phòng, có chút không vui.
“Lạc Lạc ngoan, hiện tại ba ba của ngươi cùng Kiều thúc thúc có chuyện cần nói, bọn họ không có đánh nhau, đấy được kêu là làm nũng.”
“Cái đó, làm nũng là như vậy sao?”
Lời này nếu để cho Giản Minh Thần biết, phỏng chừng Kiều Nhạc Ninh sẽ chết chắc.
Bối cảnh chuyển sang phòng của Giản Minh Thần. Vừa rồi cậu đánh Kiều Tử Phỉ cũng không nhẹ tay, hiện tại ngực cùng cánh tay chân Kiều Tử Phỉ đau nhức a, nhưng Kiều Tử Phỉ lại không thể kêu lên đau đớn, trước tiên phải hống Giản Minh Thần đã.
“Bảo bối, ngày hôm qua chúng ta đang rất tốt, hôm nay rốt cuộc chuyện gì phát sinh khiến em sinh khí như thế?” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần phóng tới trên giường, đưa cho cậu một cái khăn mặt mát lạnh, để cho cậu thoa lên con mắt sưng đỏ.
“Kiều Tử Phỉ ngươi nói thật hay, chính ngươi làm cái gì không biết, còn hỏi ta, thật sự là không biết liêm sỉ.” Giản Minh Thần cũng không khách khí, đoạt lấy khăn mặt đặt đặt ở trên mắt.
“Thần, cho dù có muốn kết án, cũng cho anh lý do a.” Kiều Tử Phỉ thuận thế ngồi vào bên cạnh Giản Minh Thần. Một cánh tay rất tự nhiên khoát lên trên bờ vai Giản Minh Thần.
“Hôm nay ngươi làm những gì?”
“Hôm nay, anh đều ở công ty bề bộn a, cuối năm công ty sự tình cũng không thiếu.”
“Hỗn đản, ngươi còn gạt ta, ngươi dám nói ngươi cả ngày đều ở công ty.” Giản Minh Thần hung tợn trừng Kiều Tử Phỉ.
“Ai, đúng rồi, hôm nay Vệ Như về nước, vốn tối nay anh muốn giới thiệu cho hai người làm quen, nên mới đi đón em để cùng đi ăn cơm a.” Kiều Tử Phỉ lập tức liền hiểu ra sự tình.
Hôm nay anh và Vệ Như đi ra ngoài thời điểm khẳng định để cho Giản Minh Thần thấy được, thân ái của anh thật đúng là bình dấm chua a! “Bảo bối, em có phải hay không đã cho anh chân đứng hai thuyền a, anh thề với trời, Vệ Như chỉ là bạn tốt của anh, bạn trai hắn là ca ca của anh. Bọn họ đều không ở Z quốc. Lần này Vệ Như trở về cũng là trong nhà có chuyện mà thôi.”
“Ngươi nói có thật không?” Giản Minh Thần đem khăn mặt ném cho Kiều Tử Phỉ, nghi hoặc nhìn anh. Cậu có nên tin tưởng Kiều Tử Phỉ sao? Nhưng cậu rõ ràng trông thấy hai người thân mật ở cùng một chỗ.
“Đi, rửa mặt, chúng ta gọi Vệ Như cùng nhau ăn cơm.” Kiều Tử Phỉ cảm giác mình rất oan uổng, anh và Vệ Như thật không có chuyện gì, hiện tại anh một mực coi Vệ Như giống đệ đệ, tuy trước kia từng không thoải mái, nhưng bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại hắn cùng ca ca lại đang cùng một chỗ. Anh không muốn đem quan hệ hai người làm cho quá cương mới đáp ứng Vệ Như hôm nay dẫn hắn đi ra ngoài chơi, trời biết hiện tại anh ở công ty có nhiều bề bộn thế nào.
“Hừ, đi thì đi, ta muốn nhìn ngươi làm sao giải thích.” Giản Minh Thần nghe Kiều Tử Phỉ cam đoan, ngược lại thật muốn đi xem cái người gọi là Vệ Như này.
Cậu thật vất vả gặp mới có thể bắt đầu lại, không muốn bởi vì một ít hiểu lầm mà cùng Kiều Tử Phỉ xảy ra vấn đề. Nếu như lúc ấy cùng Lăng Dạ có thể thành thật nói chuyện với nhau, có lẽ hiện tại bọn họ sẽ có kết cục khác.
“Đi đến nhà anh, hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn, anh gọi điện thoại kêu người trong nhà chuẩn bị cơm tối.” Kiều Tử Phỉ đứng lên đem Giản Minh Thần từ trên giường kéo lên.
“Ta mới không đi nhà của ngươi, ta muốn đi ra ngoài ăn.” Giản Minh Thần xem xét Kiều Tử Phỉ liếc, nghĩ thầm hôm nay Kiều Tử Phỉ làm cho mình thương tâm như thế, cậu như thế nào hội đơn giản buông tha, trước phóng anh ta vài ngày bồ câu mới nói.
“Bảo bối, em xem bộ dáng anh hiện giờ có thể đi nhà hàng ăn cơm sao?” Kiều Tử Phỉ kéo quần áo trong ra, trên da thịt màu đồng có mảng lớn lộ ở bên ngoài. Cậu hình như vừa rồi có chút nặng tay.
“Vậy, vậy thì, buổi tối đi nhà của anh ăn cơm.” Giản Minh Thần như là hài tử làm sai, tiếng nói rất nhỏ.
Lúc này phản ứng Giản Minh Thần chứng tỏ đã là hoàn toàn tin tưởng Kiều Tử Phỉ, chỉ là tâm lý lý còn có chút vướng mắc, không thoải mái mà thôi, muốn tìm Kiều Tử Phỉ phiền toái. Tựa như Kiều Nhạc Ninh nói, cậu là đang làm nũng, tìm kiếm an ủi của Kiều Tử Phỉ.
“Đi thôi, anh đi gọi Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc.”
Kiều Tử Phỉ xuống lầu gọi điện thoại an bài đầu bếp chuẩn bị bữa tối, thuận tiện gọi cho Vệ Như đi nhà mình ăn cơm tối.
Vệ Như lúc nhận điện Kiều Tử Phỉ đang tại khách sạn buồn bực, vốn hôm nay Kiều Tử Phỉ đã nói mới mình đến nhà ăn cơm tối, chính là hắn gọi thế nào, Kiều Tử Phỉ cũng không nhấc máy, còn tưởng rằng Kiều Tử Phỉ thay đổi chủ ý, không nghĩ tới qua hơn một giờ mới gọi lại. Hơi hơi thở dài một hơi, xem ra Kiều Tử Phỉ trong lòng vẫn là có hắn. (dưa bở =”=)
Đơn giản thu thập, Vệ Như liền đánh xe đi Kiều Thị trang viên, đây là nơi hắn từng sinh sống 10 năm. Rời đi 6 năm, hắn lần nữa bước vào trong này, đã sớm người và vật không còn, nghe nói Kiều Tử Phỉ đã có bạn trai. Phỉ thật sự an định lại sao?
Nhiều năm trước hắn cho rằng Kiều Tử Phỉ không thích nam nhân, cho nên mới ủy khuất lựa chọn Kiều Tử Húc, ai ngờ đến khi hắn ra đi mới có ngày thứ hai thì có báo đưa tin Kiều Tử Phỉ ở bên ngoài bao nuôi tiểu minh tinh, lúc đấy Vệ Như thiếu chút nữa hận chết chính mình. Chỉ thiếu một chút, nhưng hắn đã đem hạnh phúc vứt bỏ.
Kiều Tử Húc cùng Kiều Tử Phỉ quan hệ phi thường tốt, vô luận như thế nào Kiều Tử Phỉ cũng sẽ không yêu hắn. Nên lúc Kiều Tử Húc muốn ly khai Kiều Thị, hắn đã đáp ứng đi cùng. Tuy cùng Kiều Tử Phỉ cách xa vạn dặm, nhưng là về tin tức Kiều Tử Phỉ, Vệ Như một mực rất chú ý. Kiều Tử Phỉ thay đổi vô số tình nhân, không có bất kỳ một người nam nhân có thể bắt được tâm của anh.
Chính là mấy ngày hôm trước đột nhiên xuất hiện một người nam nhân nói cho hắn biết Kiều Tử Phỉ đoạt bạn trai của hắn ta, muốn cho hắn ra mặt giúp. Vệ Như không còn giữ được bình tĩnh. Kiều Tử Phỉ là người hắn yêu nhất, nếu như một mực không ai đi vào trong lòng của hắn, có lẽ đời này hắn cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt Kiều Tử Phỉ. Hắn vẫn cho rằng Kiều Tử Phỉ là vô tâm, đời này cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Nhưng là bây giờ có người nói cho hắn biết Kiều Tử Phỉ yêu một người nam nhân, còn là đoạt người khác bạn trai, Vệ Như không tiếp thu được.
Một loại gần như bệnh trạng ý tưởng, Vệ Như muốn đuổi cái người Kiều Tử Phỉ yêu đi, nếu hắn không chiếm được Kiều Tử Phỉ, người khác cũng đừng mong có được hắn.
Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần trở lại gian phòng, cởi quần áo trong ra, đứng ở gương to dò xét vết máu ứ đọng trên người. “Bảo bối em ra tay thật là hung ác, em xem chỗ này của anh đều tím thành mảng lớn.” Kiều Tử Phỉ quay đầu lại hướng Giản Minh Thần đang ngồi ở trên ghế sa lon lên án.
“Lần sau còn chọc em, đừng trách em ra tay nặng, em vốn là đai đen TaeKwonDo.” Giản Minh Thần nhìn xem trên thân Kiều Tử Phỉ, mặt có chút đỏ, bất quá ngoài miệng vẫn không khách khí với Kiều Tử Phỉ.
“Đây là trắng trợn gia bạo (), ta thật là số khổ a, lão bà TaeKwonDo mạnh như vậy, để cho anh ngẫm lại hẳn là nên trừng phạt lão bà thích gia bạo này như thế nào mới được.” Nói Kiều Tử Phỉ khóe môi hơi hơi nhếch lên. Lộ ra nụ cười ác ma. Đôi mắt đẹp không ngừng ở trên mình Giản Minh Thần bắn phá.
() bạo lực gia đình
Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ nhìn như vậy, toàn thân nổi da gà, cậu có loại cảm giác bị lang sói nhìn chằm chằm. Đánh cái rùng mình, tranh thủ thời gian đứng lên, “Em đi xem khách nhân của chúng ta có tới không, anh tranh thủ thời gian thay quần áo đi.” Giản Minh Thần thật sợ cậu đi muộn một phút liền bị Kiều Tử Phỉ ăn xương cốt đều không thừa.
Nhìn xem Giản Minh Thần chạy trốn, Kiều Tử Phỉ cười ha hả, vừa rồi bảo bối nhà anh nói cái gì ‘ khách nhân của chúng ta’ ha ha xem ra Giản Minh Thần đã đem hai người bọn họ thành người một nhà. Nguyên lai ngẫu nhiên xuất hiện chút ít tình huống cũng rất tốt, tình cảm của hai người lại tăng tiến không ít. Ân, chờ ăn xong cơm tối nhất định hảo hảo yêu thương tiểu bình dấm nhà mình mới được.
Giản Minh Thần vội vàng xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Vệ Như vào cửa, Giản Minh Thần không biết mình hẳn là như thế nào mở miệng.
Mới vừa vào cửa Vệ Như liền xem xét Giản Minh Thần từ trên lầu đi xuống, đầu tiên là sững sờ, trong giây lát trên mặt lộ ra mỉm cười mê người.“Ngươi là Giản Minh Thần, tình nhân của Phỉ.”
Đây là ý gì? Giản Minh Thần nhướng mày, đối với Vệ Như ấn tượng biến thành tệ hơn. “Ta là Giản Minh Thần, bất quá ta không phải tình nhân, chúng ta là người yêu.” Giản Minh Thần không chút yếu thế đánh trả Vệ Như. Muốn cho hắn xấu hổ sao. Tình nhân có thể có vô số, ái nhân chỉ có thể có một.
“Ba ba, ngươi vừa nãy là làm nũng với Kiều thúc thúc sao?!” Lạc Lạc từ phòng bếp chạy đến, trong tay còn cầm một khối bánh ngọt.
Sét đánh chết ta đi. Giản Minh Thần có chút đáng thương nhìn xem Lạc Lạc, cậu thật không rõ vì cái gì Lạc Lạc sẽ nói ra nói như vậy.
“Ha ha, Lạc Lạc thật sự là đáng yêu a, đến Kiều thúc thúc ôm một cái.” Tại lúc Giản Minh Thần xấu hổ muốn nhanh tìm đậu hũ đâm chết, Kiều Tử Phỉ rốt cục xuất hiện.
“Em đi phòng bếp nhìn xem hôm nay ăn món gì.” Không tại để ý tới Vệ Như, Giản Minh Thần đi phòng bếp.
“Kiều thúc thúc, ba ba vì cái gì con mắt hồng xong rồi đến mặt cũng hồng.” Lạc Lạc chớp chớp mắt hỏi Kiều Tử Phỉ.
“Ha ha, đứa bé lanh lợi, ba ba của cháu không có việc gì, Kiều Nhạc Ninh đâu, như thế nào yên tâm để cháu một người chạy khắp nơi.”
“Cha, ta đứng ở chỗ này thật lâu, ngươi có thể hay không đem Lạc Lạc buông ra.”
“Ha ha, Kiều Nhạc Ninh trong này a, không có ý tứ hôm nay rất cao hứng không có thấy ngươi.” Kiều Tử Phỉ buông Lạc Lạc, nghĩ thầm hiện tại Lạc Lạc nhỏ như vậy đã bị Kiều Nhạc Ninh chiếm hữu làm của riêng như vậy, còn không phải là quá bá đạo sao.
Một bên bị xem nhẹ đã lâu, Vệ Như tức khí cắn cắn, nguyên lai nam nhân này gọi là Giản Minh Thần, lại còn có nhi tử. Hắn có chỗ nào tốt khiến cho Kiều Tử Phỉ vừa ý. Luận tướng mạo Vệ Như hắn không thua Giản Minh Thần, luận gia thế bọn họ Vệ gia cùng Kiều gia là thế giao.
“Vệ Như đến đây, nhanh ngồi a, đứng cửa ra vào làm gì vậy.” Kiều Tử Phỉ buông Lạc Lạc, mời Vệ Như đến phòng khách ngồi.
“Phỉ, xem ra cuộc sống của ngươi thật không tệ.”
“Ha ha, ta hiện tại mới biết được vì cái gì đại ca muốn đem ngươi đi nông trường nước ngoài cư trú, hiện tại ta cũng muốn sớm đi một cái thế ngoại đào nguyên ẩn cư, đem người giấu đi, không cho bất luận kẻ nào xem.” Kiều Tử Phỉ cười vô cùng vui vẻ, chỉ là nụ cười này khiến cho Vệ Như đau đớn. (phất cờ nói hay lắm)
“Phỉ, gần đây công ty như thế nào, vẫn là giống trước kia bề bộn sao.” Vệ Như cười có chút gượng ép, làm cho hắn nói ra lời chúc phúc, hắn thật làm không được. Chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Khá tốt, chính là cuối năm có chút bề bộn.” Kiều Tử Phỉ lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phòng bếp, thân ái nhà mình như thế nào còn không ra.