Đọc truyện Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam – Chương 18: Vân dịch chi vs đánh nhau
Editor: Myn Myn
Beta: Shoorin Yumi
Giản Minh Thần chạy vào cầu thang lên phòng học, đi đến cuối lớp ngồi xuống. Thật may là lão sư chưa có tới. Đem sách vở đặt trên mặt bàn, thở dài một hơi, sáng sớm hôm nay thật đúng là náo nhiệt. Đột nhiên có túi sách để bên cạnh cậu, “Tôi ngồi bên cạnh cậu được không?” Vân Dịch Chi cười vô cùng xán lạn nói với Giản Minh Thần.
“ Ngưng, được rồi, ngồi đi, dù sao thì đây cũng không phải là nhà tôi ” Giản Minh Thần giãn người ra, ngả về phía sau lưng. Vân Dịch Chi cũng không giả trang thân sĩ làm gì “ Tiểu tử kia, mau thành thật khai báo đi, người sáng sớm nay đưa cậu tới trường là ai?”
“A, hắn hả, không quen, chỉ biết gọi là Kiều Tử Phỉ, cậu biết hắn sao?” Giản Minh Thần thoáng quay sang nhìn Vân Dịch Chi, hắn như thế nào đột nhiên đối với người đưa cậu đến trường sáng nay – Kiều Tử Phỉ lại cảm thấy hứng thú vậy. Trước kia cũng không thấy hắn đối với người đưa mình đến trường – Cốc Tiểu Bắc có hứng thú nha.
“Không có việc gì, chỉ hỏi một chút thôi mà, nhưng hắn là Thiên Viêm tổng tài đó nha, trong lúc cấp bách lại đưa cậu tới trường, là bạn học của cậu, tôi có thể không hỏi sao?”
“ Stop, người ta là đưa con đến trường được không, cũng không phải cố ý đưa tôi đi, vừa rồi lúc ở ban tiểu học tình cờ gặp nhau thôi, thấy tôi sắp bị trễ nên hắn mới đưa tôi tới đây thôi.” Chết tiệt, tại sao cậu phải giải thích chứ, ai thèm bận tâm tênVân Dịch Chi khỉ gió này nghĩ cái khỉ gì chứ. Giản Minh Thần trong nội tâm oán thầm, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình bình thường, cũng không có tức giận. Từ khi có Lạc Lạc, cậu quả thực đã thành siêu cấp ba ba, tính tình so với trước kia thu liễm không ít.
“Cậu đến khu tiểu học làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu còn có em trai sao?”
“Đưa con tôi đến trường không được sao?” Giản Minh Thần nhìn cửa phòng học, lão sư giống như sắp đến rồi thì phải.
“Nha, vậy sao, đúng rồi buổi tối chúng ta đi ra ngoài chơi đi, kêu thêmvài bạn nữa cùng đi họp mặt, để mọi người gia tăng tình cảm, hôm nay tôi mời ” Vân Dịch Chi không có vì Giản Minh Thần nói đưa con mình đến trường mà cảm thấy kinh ngạc. Làm cho cậu có chút nghi hoặc, thái độ như vậy không đúng, những người khác khi biết cậu có con đều biểu lộ bộ dáng không thể tin được. Vì cái gì Vân Dịch Chi lại không có. Chẳng lẽ, hắn đã sớm biết việc này.
“Đi đâu? Buổi tối tôi còn phải về nhà nấu cơm cho con mình ” Giản Minh Thần đem một bụng nghi hoặc đè xuống, cũng không có hỏi đối phương. Đối với Vân Dịch Chi cậu chỉ là cảm giác bạn học cũng không tệ, kiếp trước cậu không có mấy người được gọi là bạn bè, nhưng kiếp này cậu đã thay đổi, cũng nhận thức nhiều người hơn trước.
“ Đi Midnight, nghe nói chỗ đó rất náo nhiệt, tôi tới Z quốc lâu như vậy cũng chưa có dịp đi dạo qua. Nhà cậu không phải có bảo mẫu nấu cơm sao? Nói bảo mẫu làm đi, cậu đi với chúng tôi chứ? ” Giản Minh Thần xấu hổ, nếu để cho Vân Minh biết Vân Dịch Chi nói hắn như vậy, phỏng chừng sẽ lập tức cầm dao thái đến chém Vân Dịch Chi đó nha. Ể, khoan đã, hai người đều họ Vân nha, thật đúng là trùng hợp. Dù sao cũng lâu rồi chưa gặp Tiểu Ngạn, qua tìm hắn chơi cũng không tệ.
“ Cũng được, vậy mấy giờ?”
“Buổi chiều sau khi tan học đi ăn một bữa, ngay tại khách sạn phía trên Đêm Khuya, ước chừng 9 giờ hơn thì đi quán bar.”
“Được, làm theo lời cậu đi”
Hai người thương lượng xong cũng không có tiếp tục nói chuyện, lão sư đã bắt đầu bài giảng được một lúc rồi.
Buổi chiều Giản Minh Thần không có giờ học, hai người không có việc gì liền cùng đi đến thư viện. Giản Minh Thần không biết từ lúc nào bắt đầu đối với việc gieo trồng cảm thấy rất hứng thú, các loại hoa cỏ, các loại cây ăn quả … cậu đều muốn thử qua. Chỉ là đối với những động vật nhỏ lại có vẻ không thích lắm, Mộng Tưởng đảo vẫn còn mấy con gà, bởi vì Lạc Lạc thích ăn hải sản nên cậu cũng đặc biệt vì nó mà mở ra một cái hồ chứa nước biển để nuôi các loại hải sản.
“Minh Thần, cậu có thể đổi ngành mà, chẳng lẽ học tài chính là để về sau lúc bán hoa quả tính sổ sách.” Vân Dịch Chi nhìn đống sách chất chồng trước mặt Giản Minh Thần, giống như tất cả đều là về cây trồng.
“ Đừng có làm phiền tôi, ngồi đó chơi đi.” Giản Minh Thần không để ý tới Vân Dịch Chi, một mình chăm chú xem sách. Mình khi nào thì cùng Vân Dịch Chi quen thân như vậy chứ. Ai, người này giống như là rất quen thuộc cậu, ngày đầu tiên đến trường hai người cũng đã nói chuyện không ít. Tuy cậu cũng không phải là người hướng nội, nhưng cũng chưa từng quen biết một người nhanh như vậy. Ngoại trừ Lăng Dạ. Bọn họ chỉ là một ánh mắt liền nhất định cả đời ràng buộc.
Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, đều là quá khứ, không cần phải suy nghĩ nữa làm gì. Hiện tại cậu hẳn là nên nghĩ lại nên tận dụng Mộng Tưởng đảo như thế nào. Cậu đối với việc kiếm tiền cũng không có hứng thú lắm, cảm giác đủ ăn đủ uống là được, không cần xe quý báu hay phòng ở xa hoa. Những vật kia kiếp trước đều đã có rồi.
Hiện tại cậu cảm giác đời sống vật chất của mình đã rất đầy đủ rồi. Chỉ hy vọng mấy nam nhân trong nhà khỏe mạnh là tốt rồi. Giản Vân Phong uống thần thủy của cậu, chính là mỗi ngày càng như trẻ ra. Chỉ là không biết hắn có hay không cũng nên dùng tẩy tủy hoán cốt, chuyện như vậy cậu thật không biết làm sao để mở miệng.
Đắm chìm trong sách vở, Giản Minh Thần bị Vân Dịch Chi đánh thức, quơ quơ điện thoại nói: “ Đi thôi, bọn họ đều tan học, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“A, có sớm quá không, mới có 4 giờ thôi mà.”
“Không sớm đâu, chúng ta có thể đi chơi thêm một chút.”
Giản Minh Thần bị lôi kéo ra khỏi thư viện, ở bên ngoài trường cũng đã có mấy nam hài ngoắc tay với bọn họ, cả 4 người này đều không phải hệ tài chính, nhưng cả đám đều mặc những trang phục đắt tiền.
“ Đến đây tôi giới thiệu nào, đây là Long Bân, mặc áo đỏ là Văn Duy, dáng người khôi ngô là Quan Phong Minh, anh bạn nhỏ nhắn có tướng mạo xinh đẹp kia là Tư Không Lương, bọn họ đều là người tôi quen tại hội học sinh.”
“Đây là bạn học tôi, Giản Minh Thần.”
Mấy người hàn huyên một hồi, cùng leo lên xe của Vân Dịch Chi, Tư Không Lương hỏi Vân Dịch Chi: “Vân thiếu gia, hôm nay an bài tiết mục gì vậy, nói cho tụi này biết trước đi, đừng dọa người giống lần trước nha.”
Tư Không Lương vừa nói, Văn Duy đã bật cười “ Cậu cũng rất thú vị nha, chúng ta đi tập thể hình mà cậu lại mặc tây phục.”
Không khí trên xe rất hòa hợp, Giản Minh Thần cũng là người vui tính, chỉ chốc lát đã cùng với bọn họ hoà nhập, “Si tình của nam nhân giống như biển cả, và tình yêu là thứ được che dấu, người bảo vệ chúng chính là mặt trăng, nhưng thế cũng chưa đủ để làm thành bức tường ngăn trở. Tình yêu của ta được xếp thành đôi cánh, tặng cho ngươi bay lượn …” ( tiếng chuông đt)
“ Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại đã.” Giản Minh Thần nhìn trên màn hình, là Vân Minh gọi: “ Alo, a, buổi tối tôi không về ăn cơm được, quên chưa nói với cậu, cậu nói với cha tôi và Lạc Lạc, buổi tối không cần chờ tôi, cho Lạc Lạc ngủ trước nha. Tôi hả, đi Midnight. Ừ, không phải, không phải đi với Tiểu Ngạn đâu. Được rồi, không nói nữa, tôi cúp máy đây” Giản Minh Thần cúp điện thoại, cả năm ánh mắt đều nhất tề nhìn về phía cậu.
“Làm gì vậy, sao lại nhìn tôi như thế chứ.”
“Có phải là người yêu bé nhỏ của cậu gọi không?” Vân Dịch Chi nhíu mi, vừa rồi hẳn là Vân Minh gọi điện, nghe ngữ khí bọn họ thì quan hệ có vẻ không tệ lắm, rất thân mật đi. Trong đầu chợt nghĩ, hắn có nên bán tin tức này cho đại ca mình không.
“Không phải, là em trai của tôi thôi mà ” Giản Minh Thần không thích bị tất cả lực chú ý đều phóng tới trên người mình, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Đi vào khách sạn quen thuộc, Giản Minh Thần có chút không được tự nhiên, nhớ tới 419 lần trước, cũng là ở trong này. Cũng may là người kia chưa có tới tìm mình, hắc hắc, hắn thấy tiền mình để lại trên mặt bàn không biết sẽ có biểu hiện như thế nào.
Vân Dịch Chi mời cơm đương nhiên không thể qua loa sơ sài được, chỉ một chai rượu vang đã hơn một vạn, Giản Minh Thần với bọn họ cũng là mới quen, nên bị ép uống vài chén. Vốn tửu lượng của cậu rất cao nên cũng không sao cả, nhưng hôm nay cậu muốn đi tìm Tiểu Ngạn, cũng không thể uống nhiều quá. Chẳng may làm ra chuyện gì không lý trí thì cũng không ổn.
Uống được mấy chén, Giản Minh Thần mới nói với Vân Dịch Chi, đến quán bar A Đài chờ bọn hắn, vì có chút chuyện riêng nên cậu đi trước. Vân Dịch Chi cười xấu xa không hỏi gì nhiều.
“Tiểu Ngạn dạo này thế nào, đã lâu không gặp, cậu cũng không gọi điện thoại cho tôi.” Giản Minh Thần ngồi ở quán bar cùng Tiểu Ngạn trò chuyện. Nhìn xem mặt hắn đang đỏ lên, trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp, hắn vẫn như cũ, vẫn nhu thuận như thế. Nếu như cậu có tình cảm có thể cho hắn, nhất định sẽ cố gắng yêu thương hắn.
“Rất tốt, trường học vừa khai giảng, tôi chạy qua chạy lại giữa hai bên nên có chút bận rộn, cũng chưa có thời gian gọi điện cho anh. Còn trường học của anh thì sao, nghe nói là trường rất nổi tiếng, chắc là rất đẹp đi ”
“ Ừ, cũng không tệ lắm, có thời gian tôi dẫn cậu đi dạo.” Giản Minh Thần sờ sờ đầu Tiểu Ngạn, từ nay về sau cậu sẽ chiếu cố Tiểu Ngạn giống như chiếu cố em trai mình. Đứa trẻ đơn thuần này làm cho cậu đau lòng.
Tiêu Nham chứng kiến Giản Minh Thần đột nhiên đến quán bar, tranh thủ thời gian gọi điện cho Kiều Tử Phỉ: “Lão đại, cậu có thời gian đến quán bar tôi một chuyến không? Vị kia nhà cậu hiện tại đang đùa giỡn phục vụ sinh trong tiệm tôi đã hơn một giờ rồi đó, cậu mà còn không đến, tôi sợ phục vụ sinh kia sẽ bị tên tiểu tử Giản Minh Thần này ăn mất đó.” Còn không đợi Tiêu Nham nói xong, điện thoại bên kia đã truyền đến một chuỗi tiếng bip bip bip. Tiêu Nham trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Giản Minh Thần hôm nay cậu chết chắc rồi.
Giản Minh Thần ngồi ở quầy bar chờ Tiểu Ngạn thay quần áo làm việc, thuận tiện chờ Vân Dịch Chi luôn. Một chút nữa có thể giới thiệu Tiểu Ngạn với bọn họ. Để cho hắn quen biết vài tên công tử nhà giàu cũng tốt.
Đột nhiên tại toilet truyền đến một hồi náo động, Giản Minh Thần nhìn thoáng qua, lập tức liền nổi giận. Tiểu Ngạn bị một nam nhân hơn 30 tuổi lôi kéo cánh tay đặt tại trên vách tường. Chết tiệt, rõ ràng đang đùa giỡn Tiểu Ngạn của mình. Giản Minh Thần nhảy xuống ghế dựa, sải bước đi về phía Tiểu Ngạn, cậu không đánh cái tên kia răng rơi đầy đất là không thể chịu được.
“Buông Tiểu Ngạn ra.” Thoạt nhìn cái tên giống như côn đồ kia hơi ngạc nhiên một chút, lại có người dám quản chuyện của hắn.
“ Nhóc con không muốn sống nữa sao, chuyện của tao cũng dám xen vào hả?” Nói rồi liền buông Tiểu Ngạn ra, ra quyền đánh về phía Giản Minh Thần.
Mấy tháng gần đây Giản Minh Thần luôn rèn luyện thân thể, Taekwondo cũng luyện trở lại bằng một nửa trước kia, khó khăn tránh thoát một quyền của tên côn đồ, cũng không yếu thế trả lại một quyền. Một quyền này là dùng hết toàn lực phát tiết phẫn nộ, đánh vào trên mặt tên côn đồ. Lập tức làm cho mặt của hắn giống cái đầu heo sau khi cúng.
Tên côn đồ bị đau hô to một câu: “ Bọn phế vật các ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn thôi hả? đập nó cho tao.” Lúc này Giản Minh Thần mới phát hiện, chung quanh cậu còn đứng vài tên côn đồ khác, có vẻ bằng tuổi với tên kia.
Một chọi một có lẽ Giản Minh Thần sẽ không thua, nhưng một đám thì cho dù cậu có ba đầu sáu tay chưa chắc sẽ cầm cự được. Không ngờ một phút sau, trên mặt Giản Minh Thần đã bị mấy đấm mà chuyển màu. Giản Minh Thần buồn bực, hôm nay không chết cũng tàn phế, về nhà làm sao giải thích với cha đây.
“Dừng tay cho tôi ” Vừa bị đá trúng một chân, Giản Minh Thần đột nhiên bị kéo vào một cái ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, có mùi cỏ xanh, hình như là Kiều Tử Phỉ.
Đây là lần đầu tiên Giản Minh Thần thấy Kiều Tử Phỉ không giả vờ nói cười, nụ cười lạnh lùng mang theo phẫn nộ. Toàn thân đều tản ra khí tức lạnh lẽo chết người.
“ Cái kia, Kiều Tử Phỉ, anh thả tôi ra trước đã, tôi không có yếu như vậy, anh ghìm như vậy tôi sắp tắt thở rồi này. ” Kiều Tử Phỉ cúi đầu nhìn kỹ vết thương trên mặt Giản Minh Thần, hơi chút thả lỏng cánh tay đang ôm lấy Giản Minh Thần. Cũng không muốn thả cậu ra khỏi vòng tay của bản thân.
“ Các người ở trong này nháo loạn cái gì, nếu đây không phải quán bar của Tiêu Nham, hôm nay các ngươi mỗi người đều để lại một cánh tay cho tôi, ngay cả người của tôi cũng dám đánh, tôi thấy các người là không muốn sống nữa rồi. Tất cả về Đông Sâm Bang mỗi người nhận 100 roi.” Cho tới bây giờ Giản Minh Thần cũng không biết tiếng nói của Kiều Tử Phỉ lại dễ nghe như vậy, trầm thấp hơi tức giận, rất có từ tính, rất gợi cảm. Giản Minh Thần cứ như vậy rất không có hình tượng ngắm Kiều Tử Phỉ đến ngẩn người. Đã bỏ sót ánh mắt Kiều Tử Phỉ lúc nhìn mình lại mang ánh mắt sủng nịch cùng đau lòng.
Tên côn đồ nhìn qua nhận ra là đại boss, tranh thủ thời gian cúi đầu 90 độ, đại boss này hắn đã gặp một lần ở Đông Sâm bang, đến lão đại còn phải đối với hắn cúi đầu khom lưng, mình chỉ là đường chủ, hôm nay chỉ là 100 roi thật sự là vẫn còn may mắn. Nói xong lời khách sáo, tranh thủ thời gian mang theo thủ hạ của hắn chuồn mất. Chỉ sợ boss sẽ đổi ý.
Lúc Vân Dịch Chi đến quán bar chỉ nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn ôm lấy Giản Minh Thần hướng khu vực VIP của quán bar đi đến. Đằng sau còn theo một đứa bé trai. Người nam nhân kia hắn nhận ra, là Kiều Tử Phỉ. Đoàn người vừa rời khỏi đây hẳn là người của Đông Sâm bang, chi nhánh của Thiên Hòa bang tại Z quốc.