Đọc truyện Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam – Chương 13
Có lẽ do rượu ‘Fallen Angels’ quá mức mãnh liệt mà cũng có lẽ do dược mà Tiểu Ngạn hạ cho Giản Minh Thần vô cùng mạnh nên vừa mới tiến vào thang máanh Giản Minh Thần đã lao lên hôn môi Kiều Tử Phỉ. Nụ hôn cuồng dại không chứa bất luận cảm tình gì mà chỉ đơn giản là để giải tỏa bớt cảm giác tê dại nóng nhiệt trên người.
Thân thể mềm mại dán lên người Kiều Tử Phỉ, hô hấp cũng ngày càng càng dồn dập, Giản Minh Thần trong nội tâm thầm mắng: Cái loại dược chết tiệt nào mà lại mạnh như vậy, tính từ lúc anh uống xong cho đến lúc phát huy dược hiệu còn chưa tới 5 phút mà anh đã không tài nào chi phối nổi thân thể của mình nữa rồi, cũng chỉ còn đại não là cường lưu lại một tia thanh minh.
Kiểu Tử Phỉ mặc kệ tiểu gia hỏa ở trong ***g ngực mình tác yêu tác quái, chỉ hận thang máy đi quá chậm. Vì cái gì tên Tiêu Nham kia lại đặt phòng cho hắn ở tận tầng trệt cơ chứ! Hai người lảo đảo tiến vào gian phòng, Giản Minh Thần tựa như một thú con cắn xé Kiều Tử Phỉ.
Quần áo rơi tán loạn đầy đất, Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Giản Minh Thần, đặt anh lên trên giường.Đây nhất định là chủ ý của Tiêu Nham mới đặt cho hắn gian phòng màu sắc như thế này, bất quá bây giờ hắn hẳn nên cảm tạ Tiêu Nham.
Đôi tay nóng rực của Giản Minh Thần vòng trụ trên eo của Kiều Tử Phi, mềm mại nói “Có thuốc mỡ không? Đây là lần đầu tiên của ta, đừng quá thô lỗ” Kiều Tử Phi ngẩng đầu lên khỏi cổ của Giản Minh Thần, là lần đầu tiên sao? “Ta sẽ rất ôn nhu”
Nếu Giản Minh Thần giờ phút này là một thú con động tình thì Kiều Tử Phi tuyệt đối là một sắc lang đói khát, chính xác là lục nhãn lang (sói mắt xanh). Nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Giản Minh Thần cũng từ từ diệt đi tia lí trí cuối cùng của anh. Giản Minh Thần xích lõa trần trụi nằm ở dưới người hắn mà áo sơ mi trên người hắn còn chưa có chút nếp uốn nào.
Tiểu gậy gộc trong tay đã sớm ngạo nghễ đứng thẳng, Giản Minh Thần mê loạn từ từ nhắm mắt lại “Van ngươi nhanh lên, ta chịu không được” Kiều Tử Phi hơi hơi phác thảo lại môi anh “Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?’ Giản Minh Thần hận đến nghiến răng, lúc này mà còn chơi trò tán tỉnh với anh. Hiện tại anh cần cái gì a, cần cái tên nam nhân chết tiệt này nhanh nhanh tiến vào! Chờ khi nào dược hiệu hết tác dụng, lão tử còn muốn về nhà! Cả đêm không về, không biết lão cha sẽ nghĩ thế nào đâu!
Kiều Tử Phi thấy tiểu gia hỏa ở dưới thân hắn thế nhưng lại thất thần trong lúc này, liền tăng lên vài phần sức lực trong tay, rất hài lòng nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp đầy khát khao của anh “Không nói cho ta sao?”
“Cho ta, ôm ta, tiến vào ta, làm hư ta, thật là khó chịu a”
Bị xuân dược khống chế, Giản Minh Thần không ngừng vặn vẹo thân thể, dựa càng thêm sát vào Kiểu Tử Phi. Cái ***g ngực rắn chắc kia thực làm anh cảm thấy thoải mái, bàn tay nhỏ bé cũng liên tục du đãng trên người hắn, hận không thể đem khối thân thể này xé nhỏ nuốt vào trong bụng.
Người nam nhân này quả thực là xấu xa, lúc nào rồi còn đùa giỡn anh, để xem Giản Minh Thần anh như thế nào hảo hảo trừng trị hắn.
“Bảo bối, ta uống rượu nhiều qua, không còn khí lực nữa. Ngươi tự mình đến đi”. Kiều Tử Phi không quan tâm Giản Minh Thần nữa mà tự mình nằm xuống. Hắn thực thích xem tiểu gia hỏa này xù lông lên. Bất quá hắn hiện tại nhẫn cũng thực là vất vả a, tên tiểu tử này quá mê người, thực hận không thể lập tức ăn luôn anh a.
Giản Minh Thần trong nội tâm hận a nhưng hiện tại anh còn cần người nam nhân này giải quyết hộ vấn đề sinh lý. Dùng hết khí lực toàn thân nằm úp sấp lên trên người Kiều Tử Phi, hai tay đều vô lực chỉ còn có thể dùng miệng cởi ra từng nút áo của hắn. Giống như một tiểu thú đang sốt ruột đòi ăn, động tác có chút nôn nóng, có chút thô bạo.
Kiểu Tử Phi vốn nghĩ đùa giỡn Giản Minh Thần một chút, nhưng chỉ thấy một cỗ hỏa vô danh dần dần tụ tập nơi bụng dưới, cháy cùng một chỗ khiến hắn cũng không cố nhịn hơn được nữa. Một cái xoay người đã đem Giản Minh Thần áp dưới thân, ngón tay tại tiểu động của anh họa quyển quyển (vẽ vòng tròn) “Lát nữa có thể sẽ đau nhức một chút, ngươi nhẫn nại chút” Nói xong liền lấy ra một hộp thuốc mỡ trên tủ bên giường, bôi một ít lên ngón tay sau đó nhẹ nhàng đâm vào tiểu động của Giản Minh Thần.
Thuốc mỡ lạnh buốt kích thích thần kinh của Giản Minh Thần, trầm thấp rên rỉ mang theo một tia khóc nức nở nhưng lại càng giống là đang mời gọi. Trong đôi mắt lệ quang lập lòe, trầm thấp cầu khẩn “Nhanh lên cho ta, tiểu huyệt hảo ngứa a.”
Có lẽ là xuân dược phát huy tác dụng, Kiều Tử Phỉ cũng không tốn nhiều khí lực đã có thể làm cho ba ngón tay ở trong tiểu động tự do xuất nhập. Mỗi một lần ra vào, Giản Minh Thần đều sẽ phát ra tiếng than nhẹ dễ nghe. Thanh âm cũng không lớn, hắn có thể cảm giác được Giản Minh Thần đang cực lực khắc chế chính mình. Cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu huyệt đã được khai mở khá tốt, hiện ra thủy nhuận sáng bóng. Kiều Tử Phỉ hít vào thở ra một hơi sâu…quá sắc tình.
Giản Minh Thần lại cảm thấy giống như đang nằm mơ, nằm ở trên đám bông mềm nhũn, thân thể lại không ngừng thiêu đốt cũng không biết cái gì đang tác quái ở sau lưng mình khiến cho tiểu huyệt ngày càng khó chịu, giống như vật thể đang ra vào kia đã không thể thỏa mãn chính mình được nữa. Anh chưa từng phát hiện ra thân thể của mình lại mẫn cảm như vậy, chỉ vì một trêu chọc nho nhỏ lại hoàn toàn nhuyễn xuống. Cảm giác lành lạnh nơi thân dưới và giữa hai chân khiến anh cảm thấy rất xấu hổ, những thứ kia đều là chảy ra từ thân thể của anh.
Cảm giác hư không đột nhiên khiến cho Giản Minh Thần không tự giác nâng lên thân thể, anh muốn cảm giác được lấp đầy.
Kiều Tử Phi rút ngón tay ra, nhìn người dưới thân không ngừng vặn vẹo thân thể mà một chỗ lại phát ra ánh sáng trong suốt khiến hắn thiếu chút nữa không thể cầm trụ được. Không chút do dự đem gậy gộc của mình nhét vào dũng đạo mà hắn vẫn luôn ngày đêm nhung nhớ kia.
Kiều Tử Phỉ trong khoảng khắc đó thiếu chút nữa liền bỏ súng đầu tên tiểu tử này thật đúng là yêu nghiệt, khắc tinh của hắn mà!
Giản Minh Thần vốn chỉ đang rên rỉ trầm thấp lại bị tiến vào đột ngột, không tự giác phát ra yêu mị hừ nhẹ “Ngươi điểm nhẹ, đau quá a.”
“Ngoan, ngươi buông lỏng thân thể ra, ta sẽ không làm đau ngươi, ngươi như hiện tại cũng làm cho ta rất khó chịu”, thanh âm của Kiều Tử Phỉ có chút trầm thấp, khàn khàn, hắn cũng bị loại lửa dục này tra tấn không hề nhẹ.
“Bảo bối, là trong này sao?” Kiều Tử Phỉ ra sức động thân thể dẫn đến Giản Minh Thần ở dưới phát ra từng tiếng rên nhẹ khiến người phải khó xử.
“A,,, ngươi là tên khốn kiếp, điểm nhẹ, ân, ân là ở đó.”
“Còn có khí lực mắng chửi người, xem ra ta còn chưa đủ cố gắng rồi” Nói xong Kiều Tử Phỉ lại là một hồi công kích mưa to gió lớn, mỗi một lần đều đánh trúng một điểm yếu ớt của Giản Minh Thần. Nhìn người ở dưới thân hai mắt mông lung đẫm lệ, Kiều Tử Phỉ có một loại xúc động muốn tàn phá anh. Hung hăng đẩy vài cái, Giản Minh Thần liền bắt đầu khẩn cầu “Sắp hỏng rồi, ngươi thả ta ra, ta từ bỏ.”
Kiều Tử Phỉ thật không hiểu nổi vì sao tiểu tử này có thể lôi kéo ra thừa số bạo ngược ẩn sâu trong đáy lòng hắn dễ dàng như vậy, nhưng giờ phút này hắn thực sự muốn hung hăng làm anh, muốn nghe anh ở dưới thân mình cầu xin tha thứ, muốn nhìn bộ dáng khóc lóc của anh, muốn nhìn bộ dạng thuận theo của anh vì bị *** tra tấn.
Giản Minh Thần không biết từ khi nào thì mình bắt đầu hôn mê nhưng khi tỉnh lại thì trời còn chưa sáng, nhìn qua đồng hồ chỉ đúng ba giờ sáng. Phi (chửi như kiểu mẹ nó), tên ngựa đực này! ( nam nhân = ngực đực ờ về tính dục á) giằng co mấy giờ liền khiến anh kêu đến yết hầu cũng có chút đau nhức.
Tên nam nhân ngựa đực này còn thiếu chút nữa đem anh ăn luôn, anh đều đã cúi mình nhẹ giọng cầu xin tha thứ mà hắn còn càng thêm gây sức ép mình.
Vừa nghĩ Giản Minh Thần vừa ngồi dậy nhu nhu cái eo đau nhức. Nếu không phải thể chất của mình tốt thì khẳng định 2-3 ngày đừng mong xuống được giường.
Nhìn xuyên thấu ánh trăng ngoài cửa sổ, Giản Minh Thần nhìn thoáng nam nhân nằm bên cạnh, tuy nhiên không thấy rõ được hình dạng, xem lờ mờ có thể cảm giác bộ dáng hắn cũng không tệ, dưới chăn lộ ra ***g ngực kiên cố, cơ bắp kia khiến cho Giản Minh Thần xem mà chảy nước miếng ròng ròng, anh luyện tập như vậy nhưng cơ bắp đâu vẫn không thấy.
Cố chống mình dậy, vội mặc quần áo. Có lẽ là nam nhân quá mức mệt nhọc, hoặc có lẽ là hắn giống con heo (ý ám chỉ ngủ say như heo), Giản Minh Thần mặc xong quần áo mà nam nhân kia rõ ràng vẫn không thể tỉnh.
Mặc quần áo chỉnh tề, Giản Minh Thần từ trong ví tiền xuất ra 300 nhân dân tệ ( 1,037,875 VNĐ), còn lưu lại cho hắn một tờ giấy, sau đó tranh thủ thời gian chuồn đi.
Xem ra quán bar anh vẫn là không cần đi, vạn nhất nam nhân kia tìm đến mình thì làm sao bây giờ, anh cũng không muốn tình một đêm biến thành tình nhiều đêm. Ngày mai anh phải đi xin nghỉ việc.
Thật vất vả đi ra khách sạn, Giản Minh Thần tìm một địa phương không có người tiến nhập Mộng Tưởng đảo, hiện tại anh mệt chết đi được, tuyệt đối không về nhà nổi, vẫn là nhờ bọt khí ôn tuyền hồi phục thêm chút khí lực rồi mới nói.
Nhiệt độ trong ôn tuyền phù hợp làm cho Giản Minh Thần thoáng cái liền ngủ thiếp đi, chờ anh tỉnh lại đã là 2 tiếng đồng hồ sau, thoải mái mở rộng một chút vòng eo, cảm giác cũng không tệ lắm. Chính là một chỗ còn có chút ẩn ẩn đau.
Giản Minh Thần lại nhịn không được chửi nhỏ. Cái tên nam nhân chết tiệt muốn lấy mạng anh sao? Năng lực chữa thương của ôn tuyền thủy mạnh như vậy, cư nhiên còn cảm giác đau. NND (Nhĩ nãi đích = Bà nội ngươi), ngàn vạn lần đừng để cho ta tại gặp ngươi, nếu không không đánh tàn ngươi ta không còn là ta. Bất quá vừa rồi anh cũng thật vô dụng, không nhìn rõ bộ dáng của người kia, chỉ lo chạy.
Theo trong ôn tuyền đi ra, đến trúc lâu, cầm quần áo mới thay, Giản Minh Thần rời Mộng Tưởng đảo, tranh thủ thời gian bắt xe trở lại Trang Viên Hoa Hồng.
Vừa xuống taxi, Giản Minh Thần liền thấy Vân Minh từ phía sau núi chạy chậm đến: “Chào, sáng sớm ngươi đi chỗ nào đó.” Vân Minh mỉm cười hướng Giản Minh Thần chào hỏi.
“Không có, không có gì. Ngươi dậy thật sớm, ta đi chuẩn bị điểm tâm.” Giản Minh Thần cảm giác mình thật giống như đi ra ngoài yêu đương vụng trộm bị tức phụ bắt gặp, đi nhanh vào bên trong.
“Ba ba, ngươi đêm qua đi đâu vậy, ta đợi ngươi thật lâu ngươi đều không có trở về, ta đành cùng gia gia ngủ. Cái dấu trên cổ ngươi là bị sâu cắn sao? Như thế nào lại hồng hồng.” Lạc Lạc cầm muỗng nhỏ một bên húp cháo, một bên nhìn chằm chằm Giản Minh Thần.
“A, cái gì sâu cắn, ăn mau đi cơm. Từ nay về sau ba ba không đi quán bar làm nữa, mỗi ngày ở nhà cùng ngươi.” Giản Minh Thần quýnh quáng, sao anh lại xem nhẹ dấu hôn trên cổ. Miệng của tên lang kia thật độc, đến giờ vẫn còn hồng hồng. Lúc nãy nấu cơm Vân Minh hỏi một lần, hiện tại là Lạc Lạc, anh thật không muốn sống.
Giản Vân Phong đang đọc báo cũng ngẩng đầu lên nói: “Có người thích hợp thì mang về cho ta nhìn xem, Lạc Lạc cũng nên có một người mẹ.”
“A, không có chuyện đó, các ngươi ăn trước, ta hôm nay định hỏi thêm vài chỗ đưa mầm hoa hồng tới.” Giản Minh Thần thật không dám ngồi đây nữa.
“Ngươi từ chức là tốt, cũng chuẩn bị để đi học a, Tỉnh Đức cũng không phải là nơi dễ dàng.”
“Ân ba ba, ta đã biết.”
Trở lại phòng cầm gương soi nửa ngày, cuối cùng hung hăng đem cái gương ném đến trên giường, giờ đang ở giữa mùa hè, anh như thế nào có thể che đậy đây, cũng không thể mặc cái áo cổ cao a. Ân ân dùng thần thủy chà xát chà xát, hy vọng giữa trưa có thể hảo.
……………………………………..
Thư thư phục phục ngủ một giấc, Kiều Tử Phỉ cảm giác sảng khoái tinh thần, thân thủ hướng bên cạnh sờ sờ, không có người, chăn mền cũng lạnh, xem ra tiểu gia hỏa trốn đã lâu rồi. Vốn tâm tình tốt, thoáng cái đã không có, chính mình khi nào thì ngủ sâu như vậy. Tiểu gia hỏa đi hắn cũng không biết.
Thân thủ nghĩ với lên đầu giường xem mấy giờ, không nghĩ tới trên tủ có vài tờ tiền, cùng một tờ giấy: “Tiểu tử ngươi làm hại gia thiếu chút nữa không thể xuống giường, một đêm coi như xong, đừng tìm đến gia, gia chỉ là truyền thuyết.” Kiều Tử Phỉ nhìn xem hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy, thiếu chút nữa thổ huyết, tiểu gia hỏa này lại dám lợi dụng hắn, dùng xong liền vứt. (Myn: hự anh mới là người chiếm được tiện nghi a)
Nghĩ tới Mỹ, đêm hỗn loạn ngày hôm qua hắn không có biện pháp quên thân thể mềm mượt kia, mới nghĩ thôi hắn đã nổi lên phản ứng. Chưa từng có người nào khiến hắn có cảm nhận như vậy, nghĩ vỗ vỗ cái mông rời đi không có cửa đâu. Kiều Tử Phỉ nhìn một chút thời gian đã là 2 giờ chiều, chính mình lần đầu tiên ngủ lâu như vậy. Ân, rất thoải mái.
Đi toilet giải quyết nhiệt hỏa vừa nổi lên, Kiều Tử Phỉ trước gọi điện cho Tiêu Nham: “Uy, Tiêu Nham hỏi ngươi chuyện này, số điện thoại của Giản Minh Thần là bao nhiêu, cái gì, giữa trưa y gọi điện thoại từ chức rồi à. Nha, biết rồi, không có việc gì.”
Vứt điện thoại xuống, Kiều Tử Phỉ hận không thể đem Giản Minh Thần đến hảo hảo chà đạp một phen, tiểu tử này ngược lại chạy nhanh, trực tiếp từ chức, điện thoại tắt máy. Hừ cho rằng như vậy hắn tìm không ra người sao? Giản Minh Thần ngươi quá coi thường Kiều Tử Phỉ ta rồi.
…………………………………………
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các cô nương, các ngươi cảm giác viết H cần khoảng bao nhiêu từ a ta mới viết lần đầu nên không có nắm chắc.