Đọc truyện Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài – Chương 114: Vậy Mà Lại Để Cho Cậu Bé Đến Nắm Quyền
“Tôi sợ lỡ như bọn họ bị dáng vẻ dữ dằn này của ông dọa sợ, sau này không thèm nhận tôi làm ba nữa”
Phong Thần Nam vừa mới dứt lời, ba Phong tức giận đến đập bộp một tiếng trên bàn, lập tức đứng dậy, huyệt thái dương nổi gân xanh, lớn tiếng rống lên.
“Tôi mà dữ dằn sao! Ai dữ dẫn, cậu nói rõ cho tôi!”
“Ông: “Đồ bất hiều! Suốt ngày chỉ muốn chống lại tôi! Đứa bé sẽ giống như cậu sao! Khuôn mặt của cậu ngày nào cũng viết hai chữ muốn ăn đòn, làm gì đáng yêu như đứa trẻ? Tôi dữ như này đều là do cậu xứng đáng cả!”
Phong Thần Nam nhìn bộ dáng tức giận cả ba, trong nháy mắt cảm thấy, ông cụ còn rất thú vị.
Đương nhiên, chỉ cần không bàn luận về chuyện thông gia, nổi giận với anh như thế nào cũng không quan trọng.
“Tôi mặc kệ, dù sao thì cậu cũng phải mang người đến, nếu không tôi tự mình đi tìm”
“Ông không được đến gần bọn họ”
“Vậy thì tôi tìm cho cậu một mối hôn sự khác, đưa cậu đến ở rể ở nhà người ta.”
“Ông muốn hại tôi tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.”
“Hừ, nếu cậu còn cãi lại tôi thì tôi sẽ chặt cậu!”
Bên ngoài phòng làm việc, Đằng Dạ Hiên và mấy thư ký khác rướn cổ lên nhìn xung quanh.
Nhìn qua tấm kính, thấy ba Phong tức giận đến đập bàn, mặt đỏ tía tay, tất cả mọi người lo lắng đứng dậy, rất sợ một giây songong ta lại muốn đập đồ nữa.
Mấy người không nhịn được mà xì xào bàn tán.
“Tám mươi phần trăm tổng giám đốc Phong vì chuyện đắc tội với nhà họ Tô mà bị giáo huấn đi?”
“Mấy năm qua, mỗi lần lần chủ tịch Phong và bà chủ đến công ty, cũng là vì chuyện này, đổi lại là tôi, vừa gặp mặt ba mẹ mà đã bị ép cưới, tôi cũng thấy mệt mỏi.”
“Cũng khó trách tổng giám đốc Phong không thể nào cho hai người sắc mặt tốt cả, sau trận hỏa hoạn năm ấy, cũng không có ai quan tâm đến cảm nhận của anh ấy cả, mọi người chỉ lo lắng cho lợi ích và mặt mũi của mình…”
“Ài.
tổng giám đốc Phong đáng thương, cũng có vợ con rồi, lại còn bị người trong nhà ép cưới.”
“Sắp đánh nhau, hay chúng ta trốn xa một chút, tránh bị thương.”
Lúc bọn họ cho rằng ba Phong đang cực kỳ phẫn nộ muốn ra tay với Phong Thần Nam, bỗng thấy Phong Thần Nam nói một câu, ba Phong lập tức bình tĩnh lại.
“Ồ? Không đánh nhau sao? Hết rồi?”
Hai người nói thêm vài câu nữa, lúc này ba Phong mới hài lòng đứng dậy rời đi.
Mọi người trốn ở trong góc, trơ mắt nhìn ba Phong rời khỏi văn phòng, vẻ mặt bình thường rời đi, rối rít kinh ngạc, hồi lâu cũng chưa hồi phục lại tỉnh thần.
“Thật sự không có gì xảy ra sao? Hay là tôi vừa chớp mắt cái là bỏ lỡ gì đó?”
“Giống như không có đánh nhau thật.”
“Lời nói này, mấy người hi vọng tổng giám đốc Phong thật sự bị đánh à?”
“Không phải, đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người không có chia tay trong không vui đó, vô cùng kì diệu.”
Bảo Thắng.
Phòng họp, những lấnh đạo cao cấp bị triệu tập đến sau khi tan họp, trong lòng cực kỳ chấn động, không nhịn được mà xì xào bàn tán.
“Tới công ty làm lâu như vậy ròi, thật không ngờ lại có một ngày ngồi trong phòng họp nghe một đứa bé chủ trì hội nghị”
“Đứa trẻ kia lại rất đáng yêu, nói logic rõ ràng lại có trình tự, thật sự là thông minh hơn so với đứa bé bình thường.
Nhưng muốn chúng ta làm việc theo lệnh của một đứa nhỏ bốn tuổi rưỡi, thật sự không thể dùng lời nào để diễn tả được”
“Chủ tịch hội đồng quản trị bên phía trụ sở chính cũng đã đứng ra tạo áp lực rồi, không muốn nghe cũng phải nghe, cẩn thận mất đi bát cơm đấy: Sau khi tan họp, trong phòng họp còn sót lại Thời Minh Triết, Thời Ngọc Diệp, đứa bé và Trịnh Nhạc Huân.
Lúc này, trong lòng Trịnh Nhạc Huân rất phức tạp, có nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại im lặng.
Thời Ngọc Diệp liếc mắt là đã nhìn ra anh ta đang đấu tranh, chủ động mở miệng dò hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh, đối với chuyện chỉnh đốn lại công ty này, anh có ý kiến gì khác sao?”
“… Không không không”
Anh ta có thể có ý kiến gì khác sao? Công ty cũng không phải là của anh ta, nếu lúc này làm trái vị tổ tông ở trước mắt này, anh ta sợ mình không giữ nổi việc.
Đứa bé muốn nắm quyền, vậy thì… tùy cậu bé đi.
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của gia đình này, có thể yên tâm giao một công ty lớn như vậy cho một đứa bé quản lý.
Lại nói đứa bé này không cần phải đi nhà trẻ à?
Lúc này, bé hai nhìn nụ cười không được tự nhiên của Trịnh Nhạc Huân, nhàn nhàn mở miệng.
“Chú không cần phải cảm thấy khó chịu đâu, tôi vốn là người phụ trách quản lý chi nhánh, từ khi chỉ nhánh này thành lập đến giờ, tôi đã làm việc với anh từ rất lâu rồi.
Tôi không đến công ty thường xuyên, hôm nay coi như là gặp mặt công khai thân phận thôi.”
“Gì cơ?” Trịnh Nhạc Huân kinh hoàng nhìn bé hai: “Vậy mà lại là cháu…”
Chỉ nhánh Bảo Thắng ở thành phố Hải Phòng được thành lập hơn năm, mấy năm này, anh ta vấn luôn liên lạc với người ở trụ sở chính tại nước Pháp qua email, lại không nghĩ rằng người kết nối với anh mấy năm nay lại là một đứa bé!
Điều này rất là vớ vẩn, nói ra ai dám tin đây?
Thương hiệu Bảo Thắng nổi tiếng toàn cầu này, tất cả chi nhánh của công ty, vậy mà lại giao cho một đứa bé không tới năm tuổi quản lý!
Nghe một chút, đây là việc mà một con người có thể làm được sao?
Thời Ngọc Diệp làm phụ huynh, thực sự là phát điên màt!
Thời Ngọc Diệp đương nhiên không biết trong lòng Trịnh Nhạc Huân đang suy nghĩ gì, thấy bọn họ nói chuyện xong, cũng mở miệng nhắc nhở: “Được rồi, đi thôi, chúng ta qua tổ thiết kế họp tiếp.
Nói lại mấy chuyện đã giải quyết xong.”
Cùng lúc đó, bên phía bộ phận thiết kế, sau khi Lý Mạn Như nhận được tin tức của quản lý Lưu, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Còn tưởng răng cuộc họp kia là muốn bàn bạc xem nên đuổi ai, hóa ra không hề có quan hệ gì với tôi cả, dọa chết người mà”
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy đám người Thời Ngọc Diệp đi về hướng tổ thiết kế này.
“Mé, không ngại khi mang đứa bé đi làm theo à, cho rằng sinh con trai cho gia đình giàu có thì ghê gớm lắm sao?”
Đám người Thời Ngọc Diệp đi vào trong tổ thiết kế, trực tiếp đi về phía phòng họp, đồng thời lớn tiếng thông báo.
“Tất cả mọi người đến họp”
Các đồng nghiệp cũng không hiểu tại sao.
Nghe giọng diệu này của Thời Ngọc Diệp, ỷ là có tổng giám đốc Trịnh và William ở bên cạnh, thì có thể coi mình thành lãnh đạo cao cấp của công †y sao?
Đi vào trong phòng học, nhìn thấy sáu đứa bé giống nhau như đốc ngồi ở bên cạnh, không ít đồng nghiệp không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Thật đúng là con trai của tổng giám đốc Phong, lớn lên cũng thật giống, chỉ là không hiểu sao cô ta lại mang đứa bé vào họp cùng làm gì.”
Lâm Gia Thanh không hề che giấu khinh thường của mình: “Tôi thấy cô ta thực sự cho rằng mình chính là bà chủ nhà giàu, ở công ty còn tự cao tự đại như vậy, coi chính mình là bà chủ công ty”
Những đồng nghiệp khác không dám chửi rửa cùng với anh ta, bởi vì mọi người có thể mơ hồ ngửi thấy được tư thế không tầm thường, rất sợ không may nói sai gì đó, đắc tội với người hông nên đắc tọi.
Lý Mạn Như đi sau Lâm Gia Thanh, liếc anh ta một cái, sau đó hai người cùng nhau tìm một chỗ ngồi xuống.
Thời Ngọc Diệp đứng ở phía trước, nhịn mọi người ngồi xuống, bình tĩnh nói lời mở đầu.
“Đều đến đông đủ rồi đúng không? Vậy thì để con trai tôi nói vài chuyện.”
Mọi người bỗng nhiên đứng hình.
Cho nên cô gọi mọi người đến, là vì muốn xem màn biểu diễn của con trai thôi sao?
Ánh mắt Trịnh Nhạc Huân liếc nhìn những người có mặt ở đây, phát hiện vẻ mặt của mỗi người đầu là khiếp sợ, trong lòng không khỏi cảm thấy cân bằng.
Còn tốt, anh ta không phải là tác phẩm điêu khắc trên cát duy nhất ở trong công ty.
Bé hai không để ý đến ánh mắt của mọi người, đi đến vị trí phía trước, dùng cái ghế để bò lên, sau đó đứng ở trên bàn hội nghị.
Mọi người nhìn đến hoảng sợ, vô cùng lo lắng một giây sau cậu bé sẽ ngã xuống.
Quay đầu nhìn Thời Ngọc Diệp, cô giống như là quen với mấy chuyện này vậy, cũng không đi đến ngăn cản, khó tránh khỏi trong lòng mấy người sinh ra ác cảm.
Không ngờ răng cô lại là người mẹ không chịu trách nhiệm với sự an nguy của con trai mình, lại còn liều mạng mang con đến công ty khoe khoang…
Không biết sao, lại đột nhiên không thích cô ấy…