Đọc truyện Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu – Chương 17
Edit&Beta: Yến Phi Ly
Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, Lục Diêu cũng đã trên đường về. Mọi chuyện sau đó của biên quân đều có Binh bộ thị lang Phương Phi Kỳ xử lí, hắn từ khi giữ chức Chỉ huy sứ cẩm y vệ cho tới bây giờ làm việc đều là kiểu “Lo giết không lo chôn”.
Qua khỏi trấn An Bình, vẫn là đại mạc tà dương như máu, cát bụi khô ráo bị gió cuốn mù mịt, không biết từ chỗ nào thổi tới, cũng không biết thổi về nơi đâu. Đêm đó Lục Diêu lại mơ thấy một hồ nước. Có điều lần này trong mộng không có người cùng du hồ, chỉ có một mình hắn chẳng hiểu tại sao lại đứng trên cây cầu nhỏ. Không phải cây cầu nhỏ ở Tây hồ kia, nhưng cũng là một tòa danh xứng với thực.
Nhìn không thấy đầu cầu cũng không thấy đuôi cầu, một cây cầu đá lại tựa như trống rỗng bồng bềnh trên nước, bị bao trùm bởi màn sương trắng dày đặc, tiến vào màn sương chỉ thấy rất lạnh. Hồ nước này cũng không phải Tây hồ. So với Tây hồ thì rộng hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn quanh, mọi nơi đều nhìn không đến cuối.
Một giấc mộng vô cùng yên tĩnh mà lại rét lạnh. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, mặt hồ phủ sương mờ vạn năm. Cầu lạnh đường cũng lạnh, tiến lùi đều chỉ là hư không.
Rồi sau đó mơ màng tỉnh dậy khỏi giấc mộng, trời còn chưa tới canh bốn. Lục Diêu nằm nghiêng nghe ngoài trướng tiếng gió rít gào, hắn tựa hồ đột nhiên thấu hiểu, cái gì gọi là năm tháng dài, xiêm y mỏng. Hắn nhịn không được đứng dậy cầm lấy thanh Mạc Tà kia, đặt cùng một nơi với Can Tương của mình, tinh tế tỉ mỉ nhìn ngắm.
Lần này khi biệt ly, Bùi Kiếm Văn vốn đã giục ngựa chạy đi nửa dặm, rồi lại đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại từ xa ngắm nhìn quân doanh. Khoảnh khắc bụi mờ nắng sớm mà y tạm dừng quay đầu, có lẽ là lưỡng lự cũng có thể là khó quên.
Hiện tại Lục Diêu nhìn vật nhớ người, trong đêm hoang mạc nghiêm túc mà tưởng niệm y, cảm thấy đáy lòng hết thảy hoang vắng cùng lãnh ý đều từng chút từng chút lui bước. Tuy rằng vẫn là lẻ loi độc hành, nhưng mỗi khi nghĩ đến giữa hàng ngàn hàng vạn con người ngoài kia, trong nhân gian mờ mịt còn có một người tồn tại như vậy, trong tim lại khẽ ấm áp.
Ngày hắn hồi kinh sắc trời đã tối, Lục Diêu nghỉ ngơi một túc, sáng hôm sau mới tới Ti lễ giám phục mệnh với Hán công. “Tiểu Lục, ngươi lần này làm việc rất tốt” Phùng Phượng ngồi sau án thư, cười nói, “Hai ngày này nếu không có việc gì lớn thì ngươi nghỉ ngơi đi.”
“Thuộc hạ đa tạ Hán công quan tâm.” Lục Diêu nghiêm túc đáp lại một câu, mắt thấy Phùng Phượng mặt mang ủ rũ, sắc mặt so với kẻ bôn ba ngàn dặm như hắn còn không bằng, không khỏi lắc đầu thầm nghĩ, có thể thấy được gần đây trong kinh cũng không thái bình.
“Ngươi tối qua mới trở về, còn chưa kịp đi tìm Phùng Sanh phải không?” Phùng Phượng bất chợt nhắc tới chuyện riêng.
“Vâng.” Lục Diêu bình thường mỗi lần trở về đều sẽ bớt thời giờ tìm gặp Phùng Sanh, hiện tại Phùng Phượng vô duyên vô cớ hỏi cái này, không biết lại có hàm ý gì, “Ngươi đừng đi tìm nó” Phùng Phượng đứng lên, đi ra khỏi án thư, “Nó không ở trong kinh.”
Lục Diêu nghe vậy trong lòng chẳng hiểu sao thoáng nhảy dựng, thầm nghĩ Phùng Sanh không giống mình, ngày thường ít khi ra ngoài, lần này rời kinh hẳn là có ẩn tình khác, không khỏi cảm thấy nghi ngờ nhưng hắn chỉ yên lặng chờ Phùng Phượng nói tiếp.
“Mấy ngày ngươi rời kinh, cũng xảy ra không ít chuyện tạp nham.” Phùng Phượng vẫn mang theo ba phần ý cười mỏng manh, chậm rãi nói tiếp “Có chuyện mặc dù không tính là quan trọng, nhưng ta cũng không muốn giấu ngươi… Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết được, vẫn là muộn không bằng sớm.”
“Hán công xin cứ nói thẳng.” Lục Diêu cười trả lời một câu, nhưng trong lòng càng thêm bồn chồn.
“Tiểu Lục…” Phùng Phượng chậm rãi thu đi ý cười trên mặt, đạm thanh hỏi, “Nghe nói ngươi cùng công tử Bùi gia ở Hàng Châu có giao tình không tồi?”
Lục Diêu chưa bao giờ nghĩ mình và Bùi Kiếm Văn lui tới có thể giấu được Phùng Phượng, nhưng hiện tại nghe được lời này trong lòng vẫn trầm xuống, cho rằng chuyện cướp ngục lần trước e là Hán công nhớ tới mà truy cứu. Hắn định giải thích hai câu, lại nghe Phùng Phượng lên tiếng trước, “Ngươi có còn nhớ lần trước khi ngươi đánh phía nam trở về, nói với ta thế nào?”
“Thuộc hạ…” Phùng Phượng hỏi một câu, Lục Diêu nhất thời trong đầu trống rỗng mờ mịt, cảm thấy chuyện thiên hạ cũng chẳng so được mấy chuyện vớ vẩn này, mà chính mình sống hai mươi sáu năm, cũng chưa bao giờ cảm thấy hỗn loạn như giờ phút này.
Lục Diêu đương nhiên nhớ rõ, sau lần công vụ đó trở về, ngoại trừ danh sách người thuộc đảng Đông Lâm, hắn cũng điều tra chi tiết về mấy đạo vệ quân ở Giang Chiết cho Phùng Phượng. Hắn biết Phùng Sanh mới mười tám tuổi đã nhậm chức Hộ bộ thị lang, tuổi còn trẻ lại làm việc ổn trọng, chặt chẽ áp chế những mầm mống manh nha bên Giang Chiết, mỗi một phân mỗi một ly đều phải cẩn trọng, phòng chính là đảng Đông Lâm âm thầm chiêu binh mãi mã, mở rộng quân lực.
Mà kết quả Lục Diêu điều tra nghe ngóng được lại rất kỳ quái, cái khác không nói, mấy đạo vệ quân đặt mua đạn pháo phong phú, vượt xa chuẩn bị mà vệ quân nên có. Phần tài lực này, số lượng này, hiển nhiên là có người âm thầm giúp đỡ, vả lại không chỉ có một người. Lục Diêu đối với những chuyện tiền bạc thật sự sự không quen, liền đem suy đoán của mình bẩm báo thật với Phùng Phượng, còn lại thì đều do người của Đông Hán tiếp nhận điều tra. Nhưng sau đó thủy chung vẫn gió êm sóng lặng, nếu như Phùng Phượng hôm nay không đề cập tới, Lục Diêu đã sớm quên còn có một việc chưa giải quyết như vậy.
“Lần này bên kia có phần nôn nóng, âm thầm chiêu mộ không ít dân binh, thậm chí hạ mình lung lạc vài môn phái giang hồ.” Phùng Phượng tĩnh lặng một khắc, thấy Lục Diêu vẫn cúi đầu không nói mới tiếp tục, “Bụng đói ăn quàng, vội vã ắt phạm sai lầm, Bùi Thế Hiến cẩn thận bấy nhiêu nay, lần mua binh khí này lại làm lộ chân tướng. Tiểu Lục này, ta biết ngươi có vài phần giao tình với Bùi Kiếm Văn, chuyện này đáng lẽ không liên quan đến Bùi Thế Hiến nhưng ông ta giờ đụng đến chúng ta, ngươi bảo ta nên thả cho Bùi gia một con đường sống sao?”
“Thuộc hạ…” Lục Diêu dừng một chút, vén vạt áo chậm rãi quỳ xuống, giọng nói khô khốc, “… Thuộc hạ khẩn cầu Hán công nghĩ lại.” Kỳ thật hắn sao lại không rõ, đợt kinh sát sắp tới xử lý Bùi gia liền trở thành cái cớ tuyệt hảo dẫn đầu đối với Phùng Phượng.
Nghiệp quan cấu kết thu nhận hối lộ chính là trọng tội, có lời khai của Bùi lão gia tử, muốn kéo bao nhiêu quan viên Đông Lâm xuống nước mà chẳng được, Phùng Phượng hà cớ gì phải nghĩ lại? Chẳng qua theo tính tình Bùi Kiếm Văn dĩ nhiên sẽ không mặc cho cha y thúc thủ chịu trói.
Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, mình chắc chắn không thể cứu nỗi y, chẳng lẽ là muốn cho hắn mở mắt trừng trừng mà nhìn y tan cửa nát nhà?! Dưới gối nam nhi có hoàng kim, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, Lục Diêu từ trước tới giờ chào Phùng Phượng đều là quỳ một đầu gối, hiện tại rốt cuộc hai đầu gối quỳ trước mặt y, cúi đầu hạ mắt, muôn vàn khẩn cầu đều hóa thành một cái quỳ gối này, hóa thành một tiếng “Nghĩ lại” đầy chua xót.
Phùng Phượng yên lặng nhìn hắn một khắc, đi lên hai bước đỡ hắn đứng lên, dưới tay dùng ba phần ám kình. Lục Diêu lại vẫn kiên quyết quỳ không động, hai bên phân cao thấp nửa ngày, Phùng Phượng đành lui tay thở dài, “Thôi… ngày đó Phùng Sanh cũng ở đây ủ rũ yên lặng quỳ hơn nửa canh giờ, huynh đệ hai ngươi tính tình quả thực giống nhau như đúc… Ta không biết Bùi gia đến tột có cái gì sâu xa với các ngươi. Những lời ngày đó nói với Phùng Sanh giờ nói lại cho ngươi một lần vậy.”
“… …”
“Lần này chỉ cần Bùi Thế Hiến thành thật lên kinh thành, thành thật theo ý của ta khai hết tên đám phản đồ ra, ta tự khắc sẽ không làm khó một nhà già trẻ của ông ta. Chỉ có thể đến mức đó, bằng không…”
“… …”
“Còn nữa, Phùng Sanh vứt bỏ đại sự ở Hộ bộ, lấy cớ thu thập bằng chứng, cố ý nói với ta muốn đi Giang Nam một chuyến, đơn giản chỉ vì lo lắng cho người bạn kia của các ngươi. Ngươi nếu gấp rút trở về chắc cũng chẳng muốn ngây ngốc trong kinh thành. Ta không nghĩ ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mong mang theo cẩm y vệ. Nói thật cho ngươi biết, người nào ngươi cũng đừng nghĩ mang xuất kinh.”
“… …”
“Tiểu Lục, còn có một lời nói thật, ngươi tin thì tốt, không tin cũng được, mấy năm nay ngươi cùng Phùng Sanh trong lòng ta không phân bên nặng bên nhẹ. Hãy nghe ta khuyên nhủ đi… chớ làm chuyện điên rồ.”
Đã qua Kinh Trập, đất bắc tuy chỉ mơ hồ sắc xuân nhưng phương nam thì cỏ cây đã xanh ngát. Phùng Sanh sớm rời kinh từ mấy ngày trước, Lục Diêu ngày đêm không nghỉ mới đuổi kịp đoàn nhân mã tại lân cận Đàm Thành. Hai bên đối mặt, Phùng Sanh thấy đại ca thì cau mày, liền đoán được lời nhắn mình lưu cho hắn sợ là chưa kịp đưa đến, lập tức tiến ra đón, giữ tay Lục Diêu lại khẽ bảo “Đại ca đừng vội, trước hết nghe đệ nói.”
Hóa ra cũng là Phùng Sanh tin tức linh thông, vừa biết Bùi gia có chuyện liền cho tâm phúc dùng bồ câu đưa tin đến biệt viện ở Ứng Thiên, đầu kia đều có thân tín âm thầm thông báo cho Bùi lão gia tử, dặn dò ông tự giải quyết cho tốt.
Phùng Sanh cũng đợi hai ngày mới giả vờ nghe thấy phong thanh tiến đến gặp mặt Phùng Phượng, thứ nhất cầu y lưu tình với những người trong Bùi gia, thứ hai cầu y đáp ứng cho mình cùng nhân mã Đông Hán đi Hàng Châu. Kì thực Phùng Sanh cũng không rõ lắm đại ca và cái tên Bùi Kiếm Văn kia đến tột cùng có giao tình như thế nào, hắn chỉ biết là đại ca tự mình tặng kiếm, chỉ sợ tình cảm với người kia không phải bình thường.
Hiện tại đại ca ra ngoài hành sự chưa về, đệ đệ như hắn có thể giúp đỡ phần nào hay phần ấy, chỉ mong Bùi Thế Hiến là kẻ hiểu chuyện, có thể hiểu được kiếp nạn này dĩ nhiên trốn không thoát, không bằng nhanh chóng đưa Bùi Kiếm Văn tránh đi một đoạn thời gian, miễn cho khi xét nhà lại dấy lên huyết tinh chém giết, về phần sau này nên như thế nào thì đành phải đi một bước nhìn một bước thôi.
Bên kia Bùi Thế Hiến tiếp nhận mật thư ngắn gọn từ Phùng Sanh, đọc kỹ từng câu từng chữ, bóc chụp đèn lưu ly trên bàn, đưa thư vào ngọn lửa đốt sạch rồi mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Kiếm Văn được hạ nhân truyền lời bảo y thu thập hành lý, bồi tiểu nương tới Tuyền Châu thăm Nhạc Nhi. Bùi Lý thị từ lúc nữ nhi xuất giá thì vẫn luôn cố gắng nụ cười, ngẫu nhiên trộm ngồi trong khuê phòng Nhạc Nhi rơi nước mắt. Bùi Kiếm Văn nghe thấy cha phân phó như vậy cũng không cảm giác kỳ quái gì, chỉ cho rằng cha đau lòng tiểu nương hao tổn tinh thần, âm thầm ‘hứ’ một tiếng, thầm nghĩ lão sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước gả cho xa làm gì.
Bùi Nhạc Thi và Bùi Kiếm Văn giống nhau, người cũng như tên, thi họa âm luật đều tinh thông. Bùi Kiếm Văn vì cưng chiều muội muội, từ nhỏ đến lớn giúp nàng tìm không ít cầm phổ nhạc khí, chuyến này được đi thăm nàng liền lập tức nhớ tới cây đàn cổ() giấu trong rương.
Kỳ thật cây đàn này Bùi Kiếm Văn đã có được từ lâu. Lúc trước chủ tiệm đồ cổ nói đây chính là do thợ chế tác hàng đầu thời tam quốc sở chế, nhưng hiểu biết của Bùi tiểu gia với đám nhạc khí có thể nói là dốt đặc cán mai, chẳng rõ thiệt giả, chỉ thấy lớp gỗ chạm vào tay xác thực không tồi mới mua ngay lập tức, vốn định khi Nhạc Nhi xuất giá sẽ để nàng mang theo, lại bận lại loạn mà quên sạch sẽ.
Hiện tại đối diện với cây đàn cổ này, Bùi Kiếm Văn nhớ tới không phải là muội muội bảo bối đã về làm dâu xứ người, mà là vị Lục đại nhân không rõ đã hồi kinh hay chưa. Y nghĩ lần sau khi gặp hắn, có lẽ nên trêu chọc một câu, “Ngươi ngay cả danh kiếm thượng cổ đều có thể thu vào tay, không bằng giúp ta tìm một cây đàn cổ chân chính đi?”
Chính là nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Kiếm Văn cũng thấy trêu đùa này quá mức đường đột. Tuy y chỉ là tùy ý vui đùa, nhưng chỉ sợ người nọ tưởng thật lại để bụng, rồi mình lại cô phụ hảo ý của hắn.
Thật ra từ khi rời đại mạc về Giang Nam, Bùi Kiếm Văn cứ luôn bất chợt nhớ tới Lục Diêu, vừa lo lắng chuyện của hắn không biết đã ra sao, lại nghĩ lần sau gặp lại nên nói với hắn cái gì.
Ngày ấy dừng ngựa ngoái đầu lại, thấy Lục Diêu vẫn đứng ở cửa trại lẳng lặng dõi theo mình, Bùi Kiếm Văn thật sự rung động trong lòng. Thời gian qua lại ngắt quãng vẫn rõ ràng trước mắt, tam bàn mộ vũ, hoa mai tuyết trắng đều không phải chỉ có một mình Lục Diêu nhớ rõ. Bùi Kiếm Văn cảm thấy rõ ràng, nếu như ngày sau thật sự làm rõ mọi chuyện với Lục Diêu, chỉ sợ sẽ chẳng thể làm bạn bè bình thường như cũ nữa. Có lẽ là nhất đao lưỡng đoạn cũng có lẽ là chậm rãi bất hòa, đại để chung quy tránh không được một câu… tương vong vu giang hồ – quên hết chuyện trước kia.
Cây đàn cổ này có bề ngoài giống như đàn tranh, mười hai dây tượng trưng cho mười hai tháng. Bùi Kiếm Văn tùy tay gảy gảy vài cái, chợt nghe tiếng đàn réo rắt, cũng có thể tạo ra thanh điệu. Trong đầu tựa hồ có một khắc lướt qua danh ngôn của Lý Nghĩa Sơn, càng tốt đẹp thì càng làm cho lòng người muộn phiền. Y cất đàn vào rương, ‘cạch’ một tiếng khóa lại. Bất luận như thế nào chờ lần sau gặp mặt rồi nói sau.
“Xếp xong đồ rồi?”
“Xong rồi, mà bên kia cái gì cũng có, cha sợ bọn họ dám bạc đãi con với tiểu nương à.” Bùi Lý thị thân thể yếu đuối, chịu không nổi ngựa xe mệt nhọc, lần này là đi đường thủy.
Bùi Thế Hiến tiễn vợ con đến bến tàu, nói lời tạm biệt một lúc lâu mới mỉm cười nhìn bọn họ rời bờ lên thuyền, giương buồm khởi hành. Bùi Kiếm Văn cùng tiểu nương đứng ở mạn thuyền, phất phất tay với cha, ý bảo cha già đừng ngốc ở đó nữa, mau trở về đi thôi.
Bùi Thế Hiến cười lắc đầu, xoay người lên kiệu, tay vén màn kiệu một khắc, cuối cùng ảm đạm thả xuống không tiếp tục lưu luyến nữa. Lần này mặc dù ông không rõ vị Hộ bộ thị lang kia vì sao thầm báo tin cho ông, nhưng rốt cuộc từ nội dung câu chữ lại chẳng thể không tin. Nhà chồng Nhạc Nhi làm ăn trên biển, gia chủ cùng Bùi lão gia tử là bạn bè lâu năm, giao tâm hoán nghĩa, đồng ý kết thông gia và cũng không sợ kéo chuyện vào thân.
Bên này Bùi Kiếm Văn mang theo một đoàn gia đinh hộ tống tiểu nương xuôi nam, bên kia Bùi Thế Hiến sớm đã viết một phong thư sai người không ngừng không nghỉ đưa đến Tuyền Châu, chỉ nói lừa cũng được, trói cũng được, nhất định phải đưa được người lên thuyền, rời bến tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Bùi Thế Hiến tuy được người đời cung kính xưng một câu Bùi lão gia tử, nhưng thực ra tuổi cũng chỉ xấp xỉ Phùng Phượng, so với Cố Khiêm đã qua đời thì nhỏ hơn hai mươi tuổi, có thể coi là bạn vong niên. Khi Cố Khiêm làm quan trong triều đã cùng Bùi Thế Hiến quân tử chi giao, ngày ông hồi hương đã từng đến thăm thức trắng một đêm trò chuyện.
Kì thực trước kia đảng Đông Lâm đối với Chiết đảng luôn là trào phúng châm biếm, trong đó cũng là nửa thật nửa giả, giấu đầu hở đuôi. Kẻ thuộc Chiết đảng công khai quy phụng Phùng Phượng, hoặc là âm thầm đầu nhập Đông Lâm cũng không ít. Tình thế hiện tại không cho phép một người trung lập tự bảo vệ mình, màn tranh đấu giữa các Đảng phái này dù sao cũng phải chọn một bên mà theo, chỉ e rằng lựa chọn sai lầm mà thôi.
Tục ngữ nói đã lên thuyền giặc thì không xuống được, lúc trước Bùi Thế Hiến đồng ý giúp đỡ Cố Khiêm theo Đông Lâm là vì kính ngưỡng thanh chính liêm minh của ông, vì nước vì dân. Nhưng từ khi Cố Khiêm tạ thế, nhân sự Đông Lâm biến chuyển, tuy là ước nguyện ban đầu khó thành nhưng cũng bứt ra rất khó. Chuyện cho tới bây giờ, mắt thấy trăm năm gia nghiệp sẽ bị hủy chỉ trong một sớm một chiều, hối hận cũng chẳng ích gì. Nhưng là Bùi Thế Hiến ngồi trong kiệu lắc lư, im lặng nhớ lại ngày đó thắp đèn đàm luận trong đêm, lại tựa hồ vẫn thấy vị kia mặc y phục thanh sam dành cho cựu thần lâu năm, đầu đầy hoa râm, đứng trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi ngoài sân.
Ông nghe thấy người đó chậm rãi cười nói, “Tư Kính, năm đó lão sư của ta có nói một câu, không phải đạo lý gì cao siêu, nhưng ta vẫn nhớ đến hiện tại… Người nói trên đời này có một số việc chung quy sẽ có người làm, không thể đặt nặng bản thân cũng không thể xem nhẹ bản thân, thành công hay không thành công là một chuyện, mà làm hay không làm lại là một chuyện khác.”
Tư Kính chính là tên tự của Bùi lão gia tử, được lấy từ lời của Khổng Tử, “Quân tử hữu cửu tư: thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa.” (Người quân tử có chín điều xét nét: khi trông thì chú ý để thấy cho minh bạch, khi nghe thì lắng tai để nghe cho rõ, sắc mặt thì giữ cho ôn hòa, diện mạo thì giữ cho đoan trang, lời nói thì giữ cho trung thực, làm thì giữ cho kính cẩn, có điều nghi hoặc thì hỏi han, khi giận thì nghĩ tới hậu quả tai hại sẽ xẩy ra, thấy mối lợi thì nghĩ đến điều nghĩa.)
Bùi Thế Hiến tự thấy ông làm không được quân tử cửu tư, làm không được tam phí tam nhạc, nhưng giống như lời dạy của lão sư mà Cố Khiêm vẫn luôn nhớ rõ, ông cũng vẫn luôn nhớ rõ Cố Khiêm từng nói: “Lão phu cuộc đời này không hiểu cái gì gọi là quân tử, không hiểu những thứ khuôn sáo đó, chỉ biết làm quan ở kinh đô phải trung tâm, làm quan địa phương phải thương dân, tuân thủ nghiêm ngặt chính nghĩa, thế là đủ rồi.”
Hối hận thì sao? Mà không hối lại như thế nào? Thời gian nếu có thể quay lại một lần nữa, nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, vẫn nhất định sẽ không mở miệng, giống như Cố đại nhân một thân y phục cũ lặng nghe mưa rơi, nói một chữ “Không”.
Chỉ như thế mà thôi.
() Cổ cầm: nguyên văn là (伽倻琴) Gayageum, 1 loại đàn cổ của Triều Tiên