Đọc truyện Mãi Yêu Em Như Vậy – Chương 38
Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc nhìn tin nhắn mỉm cười, trả lời cô: [ Gửi một cái ôm cho em có vẻ không đủ thành ý của anh, không biết bà chủ Hạ có thể đến văn phòng anh ngồi chơi không? ]
Hạ Mộc: [ Đến văn phòng anh ngồi có ổn không? Không phải ai đó đang ở đấy à. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Ổn hay không trong lòng em không rõ? ]
Hạ Mộc: [ Haha, đến ngay đây. ]
Thay quần áo, Hạ Mộc vẫn lấy cớ cũ, nói với y tá rằng muốn ra ngoài ăn cơm, y tá cũng không hỏi nhiều, nói buổi chiều nhớ quay về kiểm tra lần nữa rồi xử lý thủ tục xuất viện.
Hạ Mộc không để tài xế đi theo, tự mình lái xe đến Trung Thần.
Đoán chắc Kỷ Tiện Bắc và Tiêu Tiêu vẫn đang bàn chuyện làm ăn, cô không vội vàng lên quấy rầy.
Cạnh Trung Thần có một ngân hàng, là một ngân hàng chi nhánh của Thẩm thị, cô tìm chỗ đỗ xe, trong túi xách có hai vạn hai ngày trước tổng giám đưa, vừa lúc đến kỳ hạn gửi tiền, cô đi vào quầy chuyển tiền.
Lấy số xếp hàng.
Buồn chán ngồi ở khu chờ, cô lấy biên lai gửi tiền ra, một vạn năm ngàn, gửi tiết kiệm trong vòng 3 năm.
Số tiền này là tiền học bổng và tiền lương làm thêm, lần đầu tiên trong tay cầm nhiều tiền như vậy cô hưng phấn đến nỗi mấy đêm không ngủ được.
Cảm giác mình trở thành người có tiền.
Sau lại dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng không có loại sung sướng như lần đầu nữa.
Lúc ấy Hạ Hàng xảy ra sự việc kia cô còn định lấy ra số tiền này, nhưng sau khi hỏi vay Kỷ Tiện Bắc thì không dùng đến nữa, cô vẫn để đấy đến tận bây giờ.
Ngày ghi trên phiếu biên lai gửi tiền này chính là ngày đầu tiên cô gặp Kỷ Tiện Bắc.
Tờ biên lai gửi tiền đầu tiên trong đời.
Lần đầu tiên gặp Kỷ Tiện Bắc còn nhận được một công việc không tồi.
Mọi chuyện tốt đều xảy ra trong cùng một ngày.
Lát nữa rút tiền ra, phiếu biên lai gửi tiền này sẽ bị ngân hàng thu hồi.
Vài năm sau, có lẽ cô sẽ không còn nhớ ngày đầu tiên họ gặp nhau là ngày nào.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ hôm gặp mặt Kỷ Tiện Bắc.
Ngày đó đi cùng giáo sư Âu Dương đến văn phòng của anh là để giới thiệu công việc cho cô.
Lúc ấy Kỷ Tiện Bắc vừa mới kết thúc một hoạt động thương vụ, mặc áo khoác gió bên ngoài áo sơmi đeo cravat, cô cảm thấy đây là người đàn ông gợi cảm nhất trong số những người cô gặp trong suốt 19 năm qua.
Lại còn là một người đàn ông giàu có.
Anh rất ít khi nói cười, cả quá trình nói chuyện với giáo sư Âu Dương tầm mắt anh chưa từng dừng lại trên người cô.
Sau lại anh trực tiếp bảo thư ký Phàn dẫn cô đến công ty ủy thác cổ phần của Trung Thần, để cô vào vị trí thực tập nhưng tiền lương lại tăng gấp đôi.
Về sau, Kỷ Tiện Bắc thường xuyên hẹn cô đi ăn cơm với lý do bảo cô làm phiên dịch riêng cho anh.
Từ tiệm cơm nhỏ, đến nhà hàng tầm trung, cuối cùng cô được đến những nhà hàng sang trọng ở Bắc Kinh, cô không biết lễ nghi trên bàn ăn, anh cũng chưa bao giờ nói nhưng cho dù là ăn món gì anh cũng ăn trước cô.
Dựa theo cách ăn của anh, cô chưa từng thất lễ.
Lần đầu tiên cô ra nước ngoài cũng là đi cùng anh.
Khi đó lúc cô được biết Tiếng Anh của anh khá tệ, cô rất ngạc nhiên, “Không phải anh ở nước ngoài rất nhiều năm rồi sao?” Sao có thể không biết tiếng Anh được chứ.
Anh đưa ra lý do: “Anh nói chính là nói Tiếng Anh theo kiểu Trung Quốc, người ta nghe không hiểu, lúc họ nói những từ chuyên nghiệp anh không thể hiểu hết, làm ăn, chỉ thiếu một từ thôi cũng sẽ gây ra tổn thất lớn, không thể coi là trò đùa.”
Anh còn nói thêm vài câu Tiếng Anh sứt sẹo.
Vì thế cô liền tin là thật.
Không thể không nói, vài lần cùng anh ra nước ngoài cô đã được mở mang tầm hiểu biết rất nhiều, dù là kiến thức xã hội hay kiến thức chuyên nghiệp đều tăng vọt.
Sự tự tin của cô cũng được anh bồi dưỡng dần theo thời gian.
Khoảng thời gian đó, những buổi tối cô không cần đi làm thêm, Kỷ Tiện Bắc sẽ bảo cô tăng ca cùng anh, bảo cô giúp anh phiên dịch bản hợp đồng, lần đầu tiên bọn họ hôn môi là ở văn phòng của anh.
Khi ấy bọn họ vừa mới bắt đầu mối quan hệ được hai tuần, trước đó mỗi lần gặp mặt anh chỉ ôm, hôn chỉ dừng lại ở hôn trán.
Tối đó, anh ôm cô, không biết sao động tình, nhìn cô: “Thời tiết mùa thu khá hanh khô, cần phải uống nhiều nước, em xem môi em hơi khô rồi này.”
Cô không nghĩ nhiều, gật đầu.
Sau đó anh cúi đầu, ngậm lấy môi cô.
Ướt át mềm mại.
Anh ôm cô, như thể dùng hết toàn bộ sức lực…
Mãi đến khi đã ở bên nhau lâu, cô mới biết anh là kẻ lừa đảo, tiếng Anh của anh rất tốt, khẩu ngữ còn tốt hơn cô rất nhiều.
Từ đó về sau, chỉ cần cô có ngày nghỉ, anh sẽ mang cô ra nước ngoài, đến thăm các quốc gia ở châu Âu châu Mỹ.
Những thành phố lãng mạn đều có dấu chân của hai người.
Bọn họ thích vừa đi công tác vừa đi du lịch, không làm chậm trễ bên nào.
Sau khi yêu nhau, cô dành chút thời gian cho anh, thời gian còn lại kiên trì đi làm thêm, thậm chí có buổi tối đi làm anh cũng không phản đối, khi anh rảnh sẽ làm tài xế đưa đón cô.
Anh cho cô sự tôn trọng, ngay cả bố mẹ cũng chưa một lần cho cô.
Dưới sự che chở tinh tế của anh, cô lột xác từ con vịt xấu xí biến thành con thiên nga trắng xinh đẹp lộng lẫy.
Ở bên nhau mấy năm nay, cô hưởng thụ sự trưởng thành, thành thục, tầm nhìn rộng mở, cùng với vô số tài nguyên Tài chính anh mang đến cho cô.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn giống lúc vừa mới ở bên anh, nhất là lần này nằm viện, cô trở nên… Có chút dung túng anh, còn biết thỏa hiệp với anh.
Ví như hiện tại, anh bảo cô tới, cô liền tung tăng lái xe đến văn phòng của anh thật.
Đặt ở trước kia, không thể có khả năng này.
Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Bỗng nhiên di động trong túi xách rung lên, Hạ Mộc thu suy nghĩ về.
Là em gái Hạ Nam gọi đến, cô đứng dậy đi ra ngoài tìm bóng râm nghe máy.
“Alo, chị, chị ăn cơm chưa?”
“Sắp ăn rồi, đang ở ngân hàng.” Hạ Mộc hỏi cô ấy: “Em thì sao? Gần đây trong tiệm có bận lắm không?”
“Không bận, từ sáng chưa có người khách nào.” Tiếng quạt điện ô ô, Hạ Nam nghe không rõ, cô ấy tắt quạt đi, “Chị đến ngân hàng làm gì?”
“Gửi tám vạn qua cho em.”
“Chị mới đi làm được mấy ngày, sao người ta cho chị nhiều tiền như vậy chứ? Chị, chị nói thật với em đi, tiền từ đâu ra?” Giọng Hạ Nam dồn dập hỏi.
Hạ Mộc mỉm cười: “Dù sao cũng không phải ăn trộm.” Không trêu cô ấy nữa: “Là tiền thưởng, chị viết một bài báo, công ty đối phương rất hài lòng về nó nên đã gửi chị ba vạn tiền thưởng.”
“Chị, đây là tiền boa đúng không? Không được, chị không thể lấy số tiền này.”
“… Không phải tiền boa, công ty biết mà, em đừng lo, đây đều là tiền chính đáng.”
“Thật sự?”
“Chị đã bao giờ lừa em?”
Hạ Nam không lên tiếng, coi như đã tin.
Hạ Mộc lại hỏi em rể và Tiểu Nha thế nào rồi, Hạ Nam nói vẫn vậy, cũng cổ vũ bản thân: “Chờ ngày nào đó mát mẻ chắc sẽ tỉnh lại thôi.”
Cũng không quên báo cáo tình hình: “Đúng rồi, em gọi điện thoại là muốn nói cho chị, bạn cùng phòng của chị, tên Trư Trư ấy, hai ngày nữa họ hàng nhà chị ấy sẽ từ Bắc Kinh đến đây, còn nói lần này dẫn theo vài vị chuyên gia tới. Bác sĩ chính của bọn em bên này nói tình hình của em rể chị đã có chuyển biến tốt hơn, cục máu trong đầu đã nhỏ lại, bản thân đang tiếp nhận chất dinh dưỡng.”
Chờ những chỗ khác trên cơ thể không bị lây lan nữa là có thể chuyển ra ICU.
Tâm trạng của Hạ Mộc nhẹ nhõm hơn nhiều, đây là tin vui nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Cái gọi là họ hàng của nhà Trư Trư, kỳ thật là chuyên gia khoa thần kinh được Kỷ Tiện Bắc sắp xếp, cô không nói cho em gái Kỷ Tiện Bắc là ai vì thế đã nói dối là họ hàng của bạn cùng phòng, không tốn tiền nên em gái cô mới yên tâm.
Lúc ấy bác sĩ kia nói tình hình của em rể cô đã không thể trị được, cuối cùng mất cả người lẫn của.
Nhưng cô không từ bỏ ý định, chỉ cần không chết chính là còn sống.
Em gái cô cũng có một phần hi vọng.
Không nói về đề tài nặng nề này nữa, Hạ Mộc chuyển sang chuyện khác, uyển chuyển hỏi: “Đúng rồi, dạo này có liên lạc với Hạ Hàng không?”
Hạ Nam hơi rối rắm, lại không muốn giấu giếm: “Không dám nói với chị là sợ chị giận.”
Trong lòng Hạ Mộc lộp bộp một chút: “Sao thế?”
Hạ Nam vội vàng giải thích: “À, không phải là chuyện xấu, chỉ là cuối tuần trước Hạ Hàng em ấy tới chỗ em.”
Hạ Mộc nhíu mày: “Đến chỗ em làm gì?”
Hạ Nam cầm bút vẽ vời lên tờ hóa đơn: “Cũng không có việc gì, đến bệnh viện thăm bố của Tiểu Nha rồi mua đồ ăn ngon cho Tiểu Nha, lúc về còn dúi cho em một ngàn đồng.”
Dừng lại, cô ấy nói: “Muốn nói cho chị lại sợ chị không vui.”
Hạ Mộc biết ý tứ trong lời nói của em gái, lúc trước bởi vì Hạ Hàng đâm người ta bị thương, cô mới hoàn toàn thất vọng về Hạ Hàng, về sau em gái rất ít khi đề cập đến Hạ Hàng trước mặt cô.
Trong điện thoại, giọng Hạ Nam lại truyền đến: “Vốn em ấy định thứ ba mới đi, nói đã gần ba tháng chưa được nghỉ ngơi, thợ cả cho em ấy nghỉ năm ngày, nhưng không biết bên kia lại có việc gì gấp, tối muộn hôm thứ 2 em ấy vội vã rời đi, tầm đó không còn chuyến nào lên thành phố đành phải bắt taxi, hỏi em ấy em ấy nói tiệm cơm đông khách, phải nhanh chóng quay về.”
Hạ Mộc nôn nao, đã nhiều năm không có loại cảm giác này.
Hạ Nam thở dài: “Cảm giác Hạ Hàng như thay đổi thành người khác vậy, thực ra… bố Tiểu Nha gặp tai nạn, em không trách Hạ Hàng, lúc ấy cũng là do bố Tiểu Nha nhất quyết muốn lên thành phố thăm em ấy.” Ai biết trên đường trở về xảy ra tai nạn xe cộ.
Hạ Mộc không nói chuyện, không biết phải nói gì.
Hạ Nam nói tiếp: “Đúng rồi, hôm qua em gặp một người trong thôn mình, nói Hạ Hàng có về nhà một chuyến, cãi nhau với bố mẹ, mẹ bảo em ấy kết hôn, em ấy không chịu, không biết thế nào lại thành cãi cọ, sau lại suýt chút nữa đánh nhau với bố, xốc cả bàn mạt chược nhà chúng ta lên, chê bố quanh năm suốt tháng chỉ biết đánh mạt chược.”
Hạ Mộc không muốn nhắc tới bố mẹ, tránh đề tài này: “Em chăm sóc Tiểu Nha và bản thân cho tốt, sau khi em nhận được tiền nhớ đi mua điều hòa đấy, mùa hè trời nắng to, Tiểu Nha không chịu được đâu.”
“Em biết rồi.”
“Đừng chỉ biết.”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, có khách tới tiệm.”
Hạ Nam cúp máy.
Hạ Mộc đứng dưới bóng cây, hơn 11 giờ mặt trời nướng chín mặt đất, nền xi măng liên tục bốc lên hơi nóng.
Cô bình ổn tâm trạng, nâng chân chạy vào ngân hàng.
Số của cô đã qua, phía sau còn có hai người nữa, do dự hai giây định đi lấy số tiếp, di động rung lên, là Kỷ Tiện Bắc gửi tới: [ Em bò tới à? ]
Hạ Mộc: “…”
Trả lời anh: [ Lên ngay đây. ]
Không lấy tiền nữa, qua tòa cao ốc Trung Thần.
Sau khi Hạ Mộc lên tầng, thư ký Phàn nói Tiêu Tiêu còn ở bên trong, hỏi cô vào thẳng văn phòng hay qua phòng khách chờ một lát.
Cô chỉ chỉ văn phòng, “Tự em đi vào đó.”
Thư ký Phàn nhanh chóng hiểu ý, cười gật đầu, không lên tiếng.
Đi ngang qua phòng khách, cửa mở ra, Hạ Mộc lơ đãng liếc mắt nhìn vào trong, không nghĩ tới nhìn thấy bức tranh treo trên tường, cô dừng lại.
Nhìn nhìn một lúc, mãi đến khi bàn làm việc của thư ký Phàn vang lên tiếng chuông cô mới thu lại tầm mắt, nhấc chân đi về hướng văn phòng của Kỷ Tiện Bắc.
Trong văn phòng.
Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, gần đến giờ tan tầm buổi trưa, cô mời Kỷ Tiện Bắc: “Buổi trưa mời anh ăn cơm, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Tiêu Hoa chúng tôi giải quyết khó khăn khẩn cấp.”
Buổi sáng số tiền kia tạm thời giải quyết được chỗ hổng bộ phận tài chính trong việc thu mua công ty của các cô, nhưng tập đoàn Tiêu Hoa của các cô nửa năm nay có ba dự án thu mua lớn bên nước ngoài, tài chính đang trong tình trạng căng thẳng.
Nhưng Kỷ Tiện Bắc có thể nhanh chuyển khoản tiền cho vay như vậy cũng là có điều kiện, lần này góp vốn điều kiện rất hà khắc.
Trước giờ anh luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Ngoài mặt khách sáo vẫn nên có, rốt cuộc về sau không thể thiếu việc cần anh chống đỡ tài chính giúp, mà mấy anh em họ của cô cũng đang âm thầm xa lánh cô, cô phải tìm hậu thuẫn cho bản thân.
Cô lại mời lần nữa: “Bữa cơm này nhất định phải mời.”
Kỷ Tiện Bắc uống mấy ngụm nước, đặt ly nước xuống bàn: “Không cần khách sáo.”
“Cũng không phải mời anh đi ăn nhà hàng lớn, chỉ xuống nhà ăn của Trung Thần các anh thôi, tùy anh chọn món.” Tiêu Tiêu cười nói.
“Không có thời gian, một lát nữa Hạ Mộc sẽ đến đây.”
“Hạ Mộc?”
“Ừ, chắc sắp tới rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Kỷ Tiện Bắc mở miệng nói: “Mời vào.”
Hạ Mộc đẩy cửa đi vào.
“Tiêu tổng cũng ở đây à.” Hạ Mộc tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Tiêu mỉm cười: “Ừ, qua đây gặp Kỷ tổng bàn chuyện góp vốn.”
“Thế thì em qua phòng khách chờ anh vậy, không làm phiền hai người bàn chuyện làm ăn.” Hạ Mộc nói với Kỷ Tiện Bắc.
“Không cần.” Kỷ Tiện Bắc hất cằm về phía bàn làm việc của anh: “Em qua đó chơi một lát đi, anh sắp xong việc rồi.”
Hạ Mộc đi thẳng đến bàn làm việc của anh, “Em muốn dùng tài khoản của anh chơi.”
“Tùy em.” Kỷ Tiện Bắc rót thêm nước ấm vào ly nước của anh, đưa cho Hạ Mộc, lại dặn dò cô: “Nhớ giảm âm lượng xuống, không tốt cho màng nhĩ đâu.”
“Biết rồi.” Hạ Mộc đeo tai nghe, đăng nhập vào tài khoản trò chơi của anh.
Kỷ Tiện Bắc ngồi về chỗ, Tiêu Tiêu cười như không cười: “Anh cũng chơi trò chơi?”
“Thi thoảng.” Kỷ Tiện Bắc nói: “Hạ Mộc thích chơi nên chơi cùng cô ấy mấy ván.”
“Không nhìn ra anh còn biết chiều bạn gái, đúng là bạn trai tốt điển hình.”
“Chưa đạt đến tốt, đủ tiêu chuẩn đi.”
Đề tài vô vị lại phiền lòng, Tiêu Tiêu dừng ngay, nói sang chuyện tháng sau phải tham dự hội nghị thượng đỉnh Tài chính, hỏi anh đến lúc đó có đi không.
“Đi.”
“Anh đi thì tôi có thể yên tâm rồi.”
“Đại tiểu thư của Tiêu gia ai dám gây khó dễ cho cô chứ.”
“Anh đừng nói móc tôi được không!”
Kỷ Tiện Bắc không muốn đấu võ mồm với cô, hỏi cô; “Tại sao tôi đi cô mới yên tâm đi?”
Tiêu Tiêu cười nói: “Giúp tôi chắn rượu đó, kết thúc cuộc hội nghị buổi tối phải tham gia tiệc rượu, tôi nói tôi đang uống thuốc Đông y chắc chắn không có người tin, anh cũng biết đấy, đầu năm nay chỉ cần anh không xuất huyết dạ dày trên bàn tiệc thì mọi lý do đều chỉ là lấy cớ, không ai chấp nhận biện minh.”
Kỷ Tiện Bắc liếc mắt về phía Hạ Mộc ý bảo: “Dạo này lãnh đạo nhà tôi ra lệnh cho tôi, mỗi ngày không thể hút quá hai điếu thuốc, uống rượu chỉ có thể uống một chén, tối đó tôi còn tính toán tìm mấy vị trưởng bối trong giới Tài chính trò chuyện, một chén rượu cũng không đủ để tôi mời, làm gì có khả năng chắn rượu thay cô được?”
Tiêu Tiêu nghe ra, anh đang uyển chuyển từ chối.
Tiêu Tiêu nhìn về phía Hạ Mộc, Hạ Mộc đang tập trung tinh thần chơi trò chơi, hình như đang đánh tới thời khắc quyết định, cô chau mày, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm bọn họ đang nói gì.
Tiêu Tiêu nhếch khóe miệng cười: “Hạ Mộc còn đặt ra quy định này cho anh?”
Kỷ Tiện Bắc nói: “Không còn cách nào khác, không nghe cô ấy cô ấy sẽ không thèm để ý đến tôi, keo 502 cũng không dính nổi cô ấy.”
• 01/05/2019 •