Đọc truyện Mãi Yêu Em Như Vậy – Chương 22
Edit: Mina
Kết thúc cuộc gọi, Kỷ Tiện Bắc bắt đầu ký văn kiện, thư ký đứng một bên báo cáo lịch trình mấy ngày nay của anh, cho rằng cuộc điện thoại đặt hẹn sáng nay là quan trọng: “Kỷ tổng, buổi sáng giáo sư Âu Dương gọi cho tôi, nói hẹn anh khi nào có thời gian rảnh thì cùng đi uống tách trà.”
Kỷ Tiện Bắc đang ký tên, ngừng lại, rồi lại tiếp tục ký, hỏi thư ký: “Không nói cụ thể có việc gì sao?”
Thư ký: “Không, ông ấy nhấn mạnh, không thể trễ nải thời gian làm việc của anh.”
“Như vậy chẳng phải tôi thành người bất kính sao?” Kỷ Tiện Bắc khép văn kiện lại, nhìn thư ký: “Cô không cần phản hồi lại, tôi sẽ tự liên hệ với ông ấy sau.”
“Vâng.” Thư ký khom lưng cầm một chiếc túi bên chân lên, Kỷ Tiện Bắc đúng lúc liếc thấy LOGO, nghi hoặc nhìn thư ký: “Hạ Mộc tặng tôi?”
Thư ký: “… Không phải, là Viên Dịch Lâm.”
Kỷ Tiện Bắc nhíu mày: “Viên Dịch Lâm?”
“Ừm, hôm nọ cô ấy tới đây.” Thư ký thuật lại tỉ mỉ một lần.
Sáng sớm hôm đó thư ký vừa đến sảnh công ty, Viên Dịch Lâm liền từ khu nghỉ ngơi đi tới, thư ký liếc mắt một cái thấy ngay một chiếc túi xách liền hiểu Viên Dịch Lâm có ý gì.
Thư ký giả bộ không biết, hỏi Viên Dịch Lâm có chuyện gì, Viên Dịch Lâm ngượng ngùng hỏi: “Thư ký Phàn, hôm nay Kỷ tổng khi nào thì đến đây?”
Thư ký Phàn không đáp hỏi ngược: “Tìm Kỷ tổng có việc gì?”
Viên Dịch Lâm nói muốn giáp mặt nói với Kỷ tổng, còn có món quà muốn tặng Kỷ tổng.
Thư ký Phàn: “Kỷ tổng đi công tác, mấy ngày tới không có ở trong nước.”
Viên Dịch Lâm tinh ý hỏi: “Thư ký Phàn, cô không đi công tác cùng Kỷ tổng à?”
Có lẽ không tin Kỷ Tiện Bắc đi công tác nên cô ấy mới hỏi như vậy.
Thư ký Phàn mỉm cười: “Thư ký của Kỷ tổng không chỉ có mình tôi, ngoài ra anh ấy còn có cả trợ lý.” Thư ký Phàn nói: “Quà tặng Kỷ tổng đưa tôi là được, khi nào Kỷ tổng về tôi sẽ chuyển cho anh ấy.”
Thư ký Phàn không cho cô ấy bất kỳ đường lui, trực tiếp duỗi tay.
Viên Dịch Lâm nháy mắt bị khí thế hạ gục, ngây người, nhất thời không phản ứng kịp đưa luôn cho thư ký Phàn túi xách, ngay sau đó liền hối hận, cô ấy còn định mượn cơ hội gặp mặt Kỷ Tiện Bắc lại thành tay không ra về.
Thư ký Phàn khách sáo một phen, chuẩn bị lên lầu.
Viên Dịch Lâm gọi cô ấy lại, cố ý dặn dò: “Làm phiền cô nhắn vài câu đến Kỷ tổng giúp tôi, cảm ơn lần trước anh ấy tặng tôi túi xách, nhưng bố mẹ tôi không cho phép tôi nhận quà người khác, mà tôi lại nhận túi xách rồi, muốn gửi tiền cho anh ấy lại cảm thấy không ổn, vậy nên tự ý tặng anh ấy mấy chiếc áo sơmi đặt làm, tôi thấy ngày thường anh ấy hay mặc nhãn hiệu đó.”
Thư ký Phàm gật đầu mỉm cười, nói sẽ truyền đạt lại.
Kỷ Tiện Bắc mở túi ra nhìn, tổng cộng 3 bộ, màu đen màu trắng còn có một bộ sọc xanh sẫm, đều là những màu anh hay mặc.
Anh đặt túi vào một góc bàn, hỏi thư ký: “Viên Dịch Lâm nói đây là cô ấy đặt may thay vì gửi lại tiền?”
Thư ký Phàn gật đầu: “Ừ, cô ấy nói như vậy, sau đó tôi mang túi đến cửa hàng xác nhận, cửa hàng trưởng nói đúng là có chuyện này.”
Cô hỏi ý kiến Kỷ Tiện Bắc: “Kỷ tổng, cần tôi giải quyết mấy chiếc áo sơmi này hộ anh không? Vì là áo sơmi đặt may nên mặt trái cổ áo có chữ cái đầu tên của anh, không thể trả lại.”
Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ một lát: “Không cần, về nhà đưa cho Hạ Mộc.”
Thư ký Phàn có ý tốt nhắc nhở: “Chắc hẳn Hạ tiểu thư sẽ không vui.”
Kỷ Tiện Bắc nói: “Không nộp lên hậu quả càng nghiêm trọng.”
Thư ký Phàn: “……”
Không nói thêm gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ, năm phút nữa là đến 10 giờ, lấy cái ly của Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị đi pha café, Kỷ Tiện Bắc xua xua tay: “Cô bận việc của mình đi.”
Thư ký Phàn gật đầu, thu thập văn kiện liền rời đi.
Kỷ Tiện Bắc xoa xoa ấn đường, thừa dịp nghỉ ngơi vài phút, anh gọi điện thoại cho giáo sư Âu Dương, giáo sư Âu Dương rất nhanh nhận máy: “Tiện Bắc à, bận lắm không?”
“Không bận ạ.” Kỷ Tiện Bắc đứng dậy đi rót nước ấm, “Thầy, lần sau ngài có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho em, không cần phải tìm thư ký.”
Giáo sư Âu Dương cười: “Biết bọn em làm kinh doanh rất bận bịu, không thể so với các thầy, ngoại trừ đi dạy học thì gần như không có việc gì làm.”
“Thầy, ngài tìm em có chuyện gì?” Kỷ Tiện Bắc ấn tắt vòi, cầm ly nước trở về chỗ ngồi.
Giáo sư Âu Dương thở dài: “Thật sự không còn cách nào khác mới phải tìm em.”
“Ngài nói đi.”
“Vẫn là về công việc của Dịch Lâm.”
Kỷ Tiện Bắc khẽ ngõ thành ly nước, hỏi: “Dịch Lâm làm sao ạ?”
“Đi làm hơn mười ngày, nói vẫn chưa thích ứng, tính cạnh tranh rất lớn, hơn mười ngày qua vẫn chưa được duyệt bài viết nào, con bé sốt ruột, nói phải làm đề tài về tập đoàn Viễn Đông, kết quả không tìm được hướng đi liền tới chỗ thầy kể khổ, thầy nhìn cũng đau lòng.”
“Hiện tại cô ấy muốn viết về chủ đề gì?”
“Nói nhìn thấy tin tức hợp tác giữa công ty của em và Nhậm Ngạn Đông nên muốn theo vụ hợp tác của bọn em.” Giáo sư Âu Dương không quên nhấn mạnh: “Cái này chắc chắn phải hỏi ý kiến và sự đồng ý của em và Nhậm Ngạn Đông bên kia, không thể để em kẹp giữa khó xử được.”
Kỷ Tiện Bắc nói: “Không đến mức khó xử, nhưng,” Anh cố ý dừng lại.
Mặc dù anh vẫn luôn kính trọng giáo sư tìm anh hỗ trợ, nhưng khi phải giúp lại gây ra bất lợi cho Hạ Mộc, anh sẽ không chút do dự nghiêng về phía Hạ Mộc.
Anh không vòng vo, nói rõ với giáo sư Âu Dương: “Hạ Mộc cũng đang làm đề tài có liên quan đến Nhậm Ngạn Đông, Dịch Lâm chọn đề tài này có phần xung đột (1) với cô ấy, để buổi tối về nhà em hỏi Hạ Mộc, bởi vì liên quan đến nội dung công việc của cô ấy, em phải tôn trọng cô ấy, xem ý kiến của cô ấy ra sao em sẽ trả lời thầy sau.”
(1) :
Giáo sư Âu Dương: “Ồ, Hạ Mộc cũng đang làm đề tài này à, cũng phải, đang là đề tài nóng hổi nhất về Kinh tế & Tài chính dạo gần đây mà.”
Cái khác, giáo sư Âu Dương không nói tới.
Thái độ lấp lửng.
Không nói không để Dịch Lâm chọn đề tài này nữa, cũng không nói nhất định phải làm mà ném quả bóng cao su cho anh.
Tiếng gõ cửa vang, là Tổng giám đốc Công ty ủy thác tới, “Mời vào.”
Kỷ Tiện Bắc lại hẹn giáo sư Âu Dương tối mai đi uống trà, nói gặp mặt tiện trò chuyện hơn, giáo sư Âu Dương cũng không từ chối.
Kỷ Tiện Bắc hiểu cách làm của giáo sư Âu Dương, dù trước kia giáo sư Âu Dương đối xử tốt với Hạ Mộc, nhưng giữa cháu gái ngoại và Hạ Mộc, ai cũng sẽ bất công đứng về phía người thân của mình.
Ví như trong lòng anh, không ai quan trọng bằng Hạ Mộc.
Buổi tối về đến nhà, Hạ Mộc vẫn đang luyện chữ, trên bàn làm việc trên sàn nhà la liệt tranh chữ tự tay cô viết.
Kỷ Tiện Bắc biết cô viết thư pháp rất khá, “Lại bắt đầu trổ tài?”
“Đúng vậy.” Hạ Mộc liếc nhìn anh một cái, tiếp tục cúi đầu viết, “Kỷ Tiện Bắc.” Cô gọi anh một tiếng.
“Làm sao?” Kỷ Tiện Bắc đi đến bên cạnh cô, xem cô viết chữ.
Hạ Mộc buồn bã nói: “Em thấy tác phẩm thư pháp của Kỷ tổng rồi.”
Kỷ Tiện Bắc: “… Ai cho em lật lung tung đồ của anh hả.”
“Không phải anh nói giữa anh và em không có bí mật à.”
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Anh lấy lại danh dự: “Xem thì xem đi, cũng không có gì, anh mới luyện mấy ngày, lần trước thấy em viết thư pháp không tồi nên anh chợt nảy ra ý định mua giấy bút thử xem sao.”
Thực ra… Khi còn nhỏ anh được học một lớp luyện thư pháp, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp với Nhậm Ngạn Đông, ban đầu Nhậm Ngạn Đông viết cũng rất bình thường, sau lại không biết thế nào bỗng tiến bộ vượt bậc, còn anh thì vẫn giậm chân tại chỗ…
Hạ Mộc nói: “Luyện mấy ngày đã luyện được như vậy, không tồi.”
Cô quay đầu hôn lên môi anh một cái, tặng chút cổ vũ.
Thấy anh cầm trên tay chiếc túi, là nhãn hiệu anh thường hay mặc, cho rằng anh đặt may, cũng không hỏi nhiều.
Kỷ Tiện Bắc đặt túi lên bàn: “Cho em cái này.”
Hạ Mộc ngó nhìn, là áo sơmi nam, “Cho em làm gì?”
“Viên Dịch Lâm đưa anh, em xem rồi tự xử nhé.” Kỷ Tiện Bắc bắt đầu giúp cô dọn dẹp đống giấy viết chữ.
Hạ Mộc như có suy tư nhìn anh, hỏi anh có ý gì.
“Lần trước anh tặng cô ấy túi xách, cô ấy tặng lại anh áo sơmi.” Kỷ Tiện Bắc nói: “Em xem xử lý sao.”
Hạ Mộc trả lại anh áo sơmi: “Tấm lòng của người ta, anh quyết định đi.”
Kỷ Tiện Bắc nhìn ra bất mãn trên mặt cô, anh giải thích: “Là vì đặt may nên cổ áo có chữ viết mẫu, không thể trả lại. Anh lại không mặc được, tùy em thích làm gì thì làm.”
Hạ Mộc ‘ừ’ một tiếng, tiện tay đặt túi xách xuống chân bàn, cô nói: “Mai em vứt lên xe của em.”
“Em để trên xe làm gì?” Kỷ Tiện Bắc hỏi.
Cô thản nhiên nói: “Ngày mưa có thể dùng lau gương chiếu hậu.”
“… …”
Kỷ Tiện Bắc thu dọn xong mấy tờ chữ cô phơi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn cô: “Khi nào mới tặng anh một bức?”
Hạ Mộc hỏi: “Anh định làm gì?” Lát sau nói: “Mấy tờ chữ trong phòng đều là của anh.”
“Mấy cái này không được, một tờ em viết nhiều chữ thế này, anh muốn có một bức treo trong văn phòng của anh.” Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc nói.
Hạ Mộc ngừng bút, vừa mừng vừa lo: “Thật hay đùa thế?”
“Thật hay đùa gì?”
“Thật sự muốn em viết chữ để treo lên tường văn phòng của anh à?”
Kỷ Tiện Bắc hỏi lại: “Em nói xem? Anh đã để dành chỗ cho em rồi.”
Trước kia từng đề cập đến, nhưng dường như cô không để trong lòng, anh đã hạ xuống bức tranh chữ Phúc trong văn phòng, chờ cô tặng anh một bức.
Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Bây giờ em viết luôn, có mấy bức đó, anh chọn đi.”
Lại hỏi anh: “Có thích nhất câu nào không?”
“Em cứ viết chữ em thích tặng anh là được.”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Kỷ Tiện Bắc đi công ty, cuối tuần cũng không được nghỉ.
Hạ Mộc ngủ đến 8 giờ rưỡi mới rời giường, ăn lót bụng, chuẩn bị tìm chỗ đóng khung bức tranh tặng Kỷ Tiện Bắc.
Anh đặt ở văn phòng, cô nên tìm tiệm tranh chữ sang trọng chút.
Hẵng còn sớm, cửa tiệm tranh chữ khá vắng, ngoài cửa không có ai, có lẽ đang nghỉ ngơi trong phòng.
“Ông chủ?” Hạ Mộc gọi.
“Ơi, tới đây.” Một giọng nam nhã nhặn truyền đến.
“Buổi sáng tốt lành.” Ông chủ khoảng tầm 50 tuổi, ôn hòa lễ độ.
Hạ Mộc mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.” Cô lấy tranh chữ ra: “Ông chủ, tôi muốn đóng khung bức tranh chữ này.”
“Được, cho tôi xem là chữ gì nào.”
Hạ Mộc hai tay đưa cho ông ấy.
Ông chủ đi đến bàn làm việc, cẩn thận trải phẳng, nhìn nét chữ, ngừng lại, ngẩng đầu hỏi Hạ Mộc: “Ai là người viết chữ này?”
Hạ Mộc: “Tôi viết.”
Ông chủ sửng sốt, không ngờ một cô gái lại có bản lĩnh viết thư pháp tốt đến vậy.
Vài giây sau, ông chủ quay đầu hô một tiếng với người gian trong: “Lão Tam, chú ra đây, chú còn dám tự xưng mình luyện thư pháp hai mươi lăm năm nữa hay không, chú nhìn xem cô gái nhà người ta viết chữ đẹp hơn chú này.”