Đọc truyện Mại Nhục – Chương 38
Mãi đến khi trời tối đen Lý Duy mới trở về Khúc Nam trấn. Ban ngày y chạy khắp Khúc thành tìm người, nhưng một chút tin tức cũng vô vọng. Lý Duy không về nhà mà tới thẳng học quán. Sáng nay Hứa tiên sinh nghe chuyện xong cũng vô cùng lo lắng.
Quả nhiên Hứa tiên sinh vẫn chưa ngủ, vừa thấy Lý Duy liền kéo y vào nhà, “Tìm được Bảo Cầm chưa?” Lý Duy lắc đầu, thất vọng nói không nên lời. Y cố gắng tỏ ra bình tĩnh từ sáng đến giờ, nhưng tình cảm hai người như cha con, Lý Duy khó mà giấu nổi, lo lắng không kìm được hiện rõ trên gương mặt. Hứa tiên sinh thở dài, xoa xoa đầu Lý Duy, “Con chớ lo quá, đừng nghĩ đến khả năng xấu nhất làm gì. Trước giờ Bảo Cầm rất thông minh, nhất định có thể biến nguy thành an.” Lý Duy miễn cưỡng cười cười, Hứa tiên sinh nghiêm nghị nói: “Bất kể ra sao con cũng không được nghi ngờ Bảo Cầm. Ta nhìn bao lớp học trò lớn lên, Bảo Cầm nhất định là một hài tử tốt, ta không lầm đâu.” Lý Duy cười khổ đáp: “Đương nhiên con tin Bảo Cầm. Chỉ là chuyện đến nước này, con thà rằng Bảo Cầm tự mình bỏ trốn, ít ra hắn còn được bình an vô sự.”
Lòng hai người nặng trĩu, không ai lên tiếng nữa. Hứa tiên sinh pha một ấm trà an thần cho Lý Duy, điềm đạm bảo: “Ban sáng nghe con kể xong, ta thấy có điểm kì quặc. Xét về cả tình lẫn lý, Bảo Cầm đều không có lí do gì để bỏ đi như vậy. Hơn nữa sáng ra trước cổng nhà con ko ít hàng quán buôn bán, chẳng lẽ đến một người cũng không nhìn thấy nó.” Lý Duy đáp: “Tiên sinh nói không sai, rất có khả năng Bảo Cầm đã bị người của Tam vương gia cướp đi, nhưng con không hiểu bọn chúng bắt cóc Bảo Cầm để làm gì?” Hứa tiên sinh trầm ngâm: “Tạm thời chưa bàn tới mục đích vội, còn một việc khó hiểu nữa, đó là bạc bị thiếu. Điều này cho thấy Bảo Cầm đã tự mình trốn đi. Cùng là một người, sao có thể nảy sinh hai sự việc hoàn toàn mâu thuẫn như vậy.”
Lý Duy nghe xong liền sửng sốt, nghĩ ngợi giây lát, “Chẳng lẽ ý tiên sinh là, việc Bảo Cầm mất tích và việc thiếu bạc không phải do cùng một người làm?” Hứa tiên sinh nhìn y nói: “Liệu có khả năng này không?” Lý Duy đáp: “Số bạc bị mất kia, là ngày trước khi con và Bảo Cầm đùa giỡn thì giao hẹn như vậy, chỉ hai chúng con mới biết…Không! Điều này cũng không thể chắc chắn. Dù con chưa nói với ai, nhưng chưa chắc Bảo Cầm cũng thế. Có thể hắn đã buột miệng nói ra, hoặc là bị kẻ khác nghe trộm.” Hứa tiên sinh gật đầu, gương mặt tỏ vẻ tán thành. Lý Duy được khích lệ, kể tiếp: “Vậy thì, kẻ lấy bạc chỉ có thể là người trong nhà. Triệu phò mã đã rời đi, phu thê Giang gia chẳng còn lòng dạ nào mà quản chuyện người khác, còn thái tử…” Lý Duy đột nhiên cứng họng, ngẩng phắt đầu lên: “Không thể nào! Khẳng định nhà có trộm, khăng khăng kéo con về phòng kiểm tra chính là tiểu thái giám theo hầu thái tử!”
Sắc mặt Hứa tiên sinh thêm trầm trọng, “A Duy, chúng ta không có căn cứ, không thể vu oan cho người ta. Thân phận thái tử dẫu sao cũng cao quý, con nhất định phải xử sự cẩn thận.” Lý Duy gật đầu, “Tiên sinh đừng lo, con tự biết chừng mực.” Hai người trò chuyện thêm một lát, Lý Duy thấy trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ.
Trên đường từ học quán về Lý gia, bóng tối dần bao phủ từng ngõ ngách, trên phố chẳng còn mấy người. Lý Duy nương theo ánh trăng, bước tới bờ sông ngày nào cùng Bảo Cầm đứng xem thủy điểu. Hôm đó đoàn người Giang gia đưa tang qua đây, Lý Duy vô cùng kinh hãi, càng đừng nói đến Bảo Cầm khiếp sợ nhường nào. Hắn không ngừng nói mấy câu huyênh hoang, mặt đầy vẻ tự phụ, khẩu khí thì hung hăng, kì thực lúc đó hắn đang rất sợ hãi. Lý Duy tựa vào bờ đê, nhìn mảnh trăng rơi nơi đáy nước, giữa đêm khuya tĩnh mịch, y lại nhớ tới thanh âm run rẩy của Bảo Cầm, “Lý Duy, chúng ta trốn khỏi đây đi.”
“Được,” Lý Duy vươn tay ra, tựa như Bảo Cầm đang đứng ở trước mặt, chờ y nắm lấy tay mình, “Chúng ta cùng trốn đi.” Vì sao lúc ấy y lại cự tuyệt Bảo Cầm? Thái tử, Giang gia, Tam vương gia, tất cả đều không can hệ gì tới Bảo Cầm, vì sao lại để bọn họ tổn thương hắn? Lý Duy bần thần buông tay xuống, y phải đi đâu tìm Bảo Cầm đây? Đột nhiên lòng y vui vẻ, có khi nào Bảo Cầm đã trở về, đang ngồi ở nhà chờ y chăng? Lý Duy cảm thấy cả người như được tiếp thêm sức lực, cố níu lấy ý nghĩ hoang đường kia, chạy một mạch về nhà.
Trong tòa nhà Lý gia, cả gian nhà chính và đông sương đều khép cửa, chỉ để lọt ra ánh sáng leo lắt của đèn cầy, riêng tây sương vẫn tối đen như mực. Lý Duy chậm rãi đẩy cửa phòng, cũng không có ý định bước tiếp vào nơi tối tăm đó. Tiểu Cổ đang bưng thuốc về đông sương, đột nhiên trông thấy bóng người thấp thoáng, sợ đến mức suýt thì hất đổ cả chén thuốc, “Lý, Lý công tử? Ngài đã về?”
Lý Duy xoay người nhìn Tiểu Cổ, kìm nén tâm trạng, gật đầu nói: “Ta có lời muốn nói với điện hạ.” Tiểu Cổ khó xử đáp: “Nhưng điện hạ uống thuốc xong muốn đi ngủ luôn.” LýDuy lạnh nhạt liếc mắt về phía cửa sổ đông sương, “Thôi được, sáng mai ta sẽ nói chuyện với điện hạ sau.” Lý Duy bước vào tây sương, đóng cửa phòng lại, rã rời ngã ngồi xuống ghế. Cạnh bàn vẫn còn chén trà nguội ngắt từ sáng, Lý Duy khát khô, cầm lấy uống ừng ực, chờ tâm trí thật minh mẫn rồi mới nghĩ cách tìm Bảo Cầm.
Giả như Bảo Cầm bị người của Tam vương gia bắt đi, hắn không liên quan trực tiếp đến chuyện này, không thể là con cờ trọng yếu trong mắt đối phương. Trong nhà lại chỉ có Lý Duy là người duy nhất quan tâm đến Bảo Cầm, nếu bọn chúng bắt Bảo Cầm làm con tin thì cũng không được lợi lộc gì hết. Rốt cuộc là vì lí do gì? Lý Duy cẩn thận nhớ lại, đột nhiên lòng y khẩn trương, đúng rồi! Nếu đúng như sáng nay y suy đoán, có người tới gõ cửa, Bảo Cầm đi ra mở…Nếu nghĩ theo chiều hướng khác, rất có thể chỗ cổng phụ đã xảy ra việc gì đó, không may bị Bảo Cầm thấy được…Lý Duy căng thẳng nắm chặt tay vịn ghế, nếu đúng như thế, Bảo Cầm bị bắt đi là để – diệt khẩu!
Lý Duy đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng. Không thể nào, không thể nào, y ra sức trấn tĩnh bản thân. Không lí nào Bảo Cầm lại tự dưng đi ra cửa sau! Mà hắn có ra thì cũng sẽ không trùng hợp đến mức bắt quả tang được chuyện gì a? Hứa tiên sinh nói phải, y không nên nghĩ tới khả năng xấu nhất làm gì, chỉ tổ hù dọa bản thân. Lý Duy dừng bước, vừa rồi y có thể nghĩ đến cả những việc như vậy, chẳng lẽ Hứa tiên sinh lại chưa từng nghĩ đến ư? Y nhớ lúc Hứa tiên sinh an ủi mình, ánh mắt ông đượm nét lo âu, bất giác đầu ngón tay cũng run run, chén tuột khỏi tay vỡ choang trên nền đất.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gọi khẽ, Lý Duy mở phăng cửa, “Bảo Cầm?” Lý Duy vừa mừng vừa sợ, nhưng nhìn kĩ lại, người trước mặt mặc đồ trắng, vẻ mặt đau buồn, không ai khác ngoài Ngọc Trúc. Lý Duy lấy lại bình tĩnh, cố gắng hết sức không để người khác thấy được tinh thần kiệt quệ của mình, “Ngọc Trúc công tử, khuya thế này rồi còn có chuyện gì?” Ngọc Trúc ngẩng đầu, nét mặt phức tạp, “Bảo Cầm còn chưa về sao?” Tâm Lý Duy dấy lên ấm áp, cũng không uổng công Bảo Cầm quan tâm đến chuyện của Ngọc Trúc, ảm đạm nói: “Vẫn chưa về.” Đột nhiên Ngọc Trúc khóc nấc lên, “Xin lỗi…Lý công tử, xin lỗi!”
Lý Duy không hiểu, “Làm sao vậy?” Ngọc Trúc lắc đầu lau nước mắt, “Đều tại ta mang rắc rối đến cho mọi người.” Lý Duy không biết đáp lại thế nào, đành phải chuyển sang chuyện khác, “Giang đại nhân đã ngủ chưa?” Ngọc Trúc lắc đầu, “Hiền Văn cùng điện hạ bàn chuyện trong đông sương, từ sáng đến giờ vẫn chưa về.” Lý Duy hừ lạnh một tiếng, quả nhiên ban nãy Tiểu Cổ gạt y. Ngọc Trúc nghe Lý Duy hừ lạnh thì lại càng hoảng sợ, rụt lui về phía sau, chần chờ lên tiếng: “Quan hệ giữa Hiền Văn và điện hạ tốt lắm sao?” Lý Duy không biết ý Ngọc Trúc là gì, dù sao cũng đừng nổi máu ghen là được. Lý Duy miễn cưỡng nhìn Ngọc Trúc, mỉm cười an ủi: “Ngọc Trúc công tử ở kinh thành cùng Giang đại nhân bao lâu, hẳn hiểu rõ hơn ai hết. Theo ta biết, giữa điện và Giang đại nhân chỉ là tình bằng hữu thông thường, gần đây tâm trạng công tử không tốt lắm, đừngnghĩ ngợi nhiều.”
Ngọc Trúc gật đầu, “Đa tạ Lý công tử.” Hai người cũng không còn gì để nói, Ngọc Trúc cáo từ, Lý Duy trở vào phòng. Ngọc Trúc này từ trước đến nay luôn luôn hành sự kì quái. Lần trước chạy đến Lý gia khóc lóc kể lể với Bảo Cầm, Lý Duy đã cảm thấy kì lạ. Nhưng lúc này y cũng không rảnhbận tâm đến chuyện người khác, chờ bản thân trấn tĩnh lại, y sẽ bắt đầu thu xếp hành lý. Tình cảnh Bảo Cầm đang rất nguy hiểm, y mà cuống lên thì càng dễ hỏng việc. Lý Duy nằm trên giường, ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi. Giờ cổng Khúc thành đã đóng, ngày mai muốn xuất phát đi tìm Bảo Cầm, trước hết phải lấy sức đã.