Mại Nhục

Chương 24


Đọc truyện Mại Nhục – Chương 24

Một đêm mưa gió qua đi. Sáng hôm sau, giàn dây leo trong sân nhỏ rắc đầy hoa. Mưa đã tạnh, ngày còn chưa sáng hẳn mà trời đã xanh trong vô ngần, tiết trời hôm nay nhất định sẽ rất đẹp.

Khi Lý Duy cùng Bảo Cầm rời giường, bên đông sương cũng bắt đầu có động tĩnh. Trong phòng châm một ngọn đèn cầy, phản chiếu bóng người hơi hơi lay động, thi thoảng lại có tiếng trò chuyện vọng ra, tiếng nói rất nhỏ nên không nghe được rõ ràng. Bảo Cầm đứng dưới hiên nhà nhìn một chốc, ngẩng đầu hỏi Lý Duy: “Thái tử sẽ trọ ở chỗ nào?” Lý  Duy đáp: “Dịch quán trong trấn, hoặc là tới thẳng Khúc thành.”

Đột nhiên có tiếng gõ cổng, vừa hùng hổ vừa gấp gáp. Ai lại tới vào lúc này? Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, Lý Duy ra sân, Bảo Cầm theo phía sau, vừa mở cửa ra liền trông thấy Triệu phò mã đầu đầy mồ hôi đang đứng ngoài. “Ngươi!” Đối mặt với hai người, Triệu phò mã quả thật rất xấu hổ, nhưng gã không kịp liếc bọn họ một cái, vọt thẳng vào trong Lý gia, “Điện hạ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Thái tử mở cửa phòng, nhíu mày nói: “Hô to gọi nhỏ cái gì vậy?” Triệu phò mã thở hổn hển, nói từng chập đứt quãng: “Tam vương gia, đã biết điện hạ tới Khúc thành. Tin tức truyền đi chậm, sáng nay mới đến tay thần, sợ là đám bên kia đã hành động từ mấy hôm trước!” Sắc mặt thái tử hơi trầm xuống, hắn gật đầu: “Đúng lúc lắm. Tiểu Cổ, thu thập nhanh một chút, chúng ta đi luôn!” Triệu phò mã không hiểu mô tê gì, ‘đúng lúc’nghĩa là sao, “Điện hạ, giờ mà vào thành rất nguy hiểm, khác gì tự chui đầu vào lưới.” Thái tử lạnh lùng đáp: “Nếu tiếp tục ở Lý gia, vạn nhất lão gia hỏa kia tìm thấy, chẳng phải liên lụy đến người ngoài vô tội?” Triệu phò mã khổ không nói nên lời, vị tổ tông này mới một câu đã coi Lý Duy như người dưng, vậy thì ngay từ đầu đừng có tới Khúc Nam trấn chọc vào y chứ a. Thái tử liếc gã: “Ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau giúp Tiểu Cổ thu dọn hành lý!”


Kì thực thái tử ở Lý gia chỉ vẻn vẹn vài ngày, cũng không có nhiều đồ đạc lắm. Tiểu Cổ xách bọc quần áo, mặt đỏ ngầu liếc đám Lý Duy một cái, “Điện hạ, thu dọn xong rồi.” Thái tử gật đầu, xoay người hướng lối cổng cất bước. Triệu phò mã cuống quít theo sau, mặc dù gã không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng cũng cảm giác được điều gì đó bất thường. Đoàn người nháy mắt đã chẳng thấy bóng, Bảo Cầm nhìn sân trong vắng vẻ, thở dài nói: “Chắc thái tử thương tâm lắm, chúng ta đuổi hắn đi như vậy…” Lý Duy xoa xoa đầu Bảo Cầm, “Đừng nghĩ nhiều, là hắn sai trước.”

Hai người đi vào đông sương, trong không khí vẫn còn vương lại mùi huân hương trên người thái tử. Chăn mền đã được gấp ngay ngắn đặt ở đầu giường, trên bàn còn xếp mười hai thỏi bạc. Bảo Cầm vừa đảo mắt qua, liền giật mình: “Nghiên mực vuông kia hình như thái tử quên không mang theo.” Lý Duy cầm lấy nghiên mực trên bàn, cũng không lên tiếng. Bảo Cầm hỏi: “Bọn họ đi chưa xa lắm, có nên đuổi theo?” Lý Duy cười khổ lắc đầu, “Là thái tử cố tình để lại. Năm đó sinh thần hắn, ta tặng hắn món quà này, không nghĩ hắn vẫn luôn mang theo bên người.”

Lý Duy dọn dẹp qua loa đông sương rồi đóng cửa lại. Bảo Cầm nói: “Mai bắt đầu mở hàng lại đi. Hôm nay qua chỗ Hà lão đại đánh tiếng, tốt nhất là báo cho bà con trong trấn cùng biết luôn.” Nhưng Lý Duy lại bảo không cần vội, bắt lấy hai tay Bảo Cầm xem xét, “Tay ngươi bị phỏng còn chưa khỏi hẳn, nên tĩnh dưỡng mấy ngày.” Lòng Bảo Cầm ấm áp, hắn gật đầu kêu được.


Buổi trưa, tiểu nhị Thất Hồng lâu lại tới đưa cơm. Lý Duy nói: “Ngươi đưa nốt lần này thôi, tối nay không phải mang đến nữa.” Tiểu nhị ngạc nhiên: “Nhưng bạc đưa vẫn còn dùng đủ đến tháng sau.” Lý Duy giải thích: “Vị khách trước kia không còn ở đây, nếu sau này hắn có tìm ngươi, thì ngươi thanh toán bạc cho hắn.” Lý Duy không cho Bảo Cầm động tay, cầm muỗng đút cho hắn từng miếng một. Bảo Cầm thẹn thùng nói: “Ta cũng không phải con nít bú sữa, tay cũng hết đau rồi, ngươi để ta tự ăn.” Lý Duy cười nói: “Ngươi còn nhõng nhẽo? Chúng ta là phu thê, có gì mà phải ngượng nghịu? Sau này ta già không nhấc nổi tay lên, ngươi cũng phải đút cho ta ăn như vậy.” Bảo Cầm nghe xong mà hốc mắt nong nóng, vội quay đầu đi chỗ khác, “Đến lúc đó ngươi phải nghe lời, đừng có giống mấy lão đầu gàn dở thất thường.”

Trong nhà chỉ còn hai người, đương nhiên đồ ăn thừa lại càng nhiều hơn trước. Bảo Cầm rầu rĩ, “Lần này không thể vứt đi được, mấy lần trước đem bỏ lòng ta đau muốn chết.” Lý Duy đáp: “Để đấy tối ăn tiếp.” Nghe vậy hai mắt Bảo Cầm sáng ngời, “Dù sao hai chúng ta cũng không thể ăn hết chỗ này, không bằng mang tới học quán dùng bữa với Hứa tiên sinh.” Lý Duy phì cười, nào có ai lại mang đồ ăn thừa tới làm khách? Bảo Cầm đúng là suy nghĩ đơn giản. Y cười bảo: “Vậy chẳng phải là muốn ta dỗ ngươi ăn trước mặt Hứa tiên sinh ư?” Bảo Cầm đỏ mặt muốn mắng, Lý Duy đã vội vàng nói: “Quả thực nên đi thăm tiên sinh, lâu rồi cũng chưa tới đó, không biết dạo này ông sống có ổn không?”

Hai người cẩn thận thu thập đồ ăn thừa, chậm rãi rảo bước đến học quán. Chiều xuân nắng ấm, cả hai không ai bảo ai cùng nhớ lại buổi lên núi tảo mộ nọ, tiết trời cũng đẹp như hôm nay. Hôm đó xuống núi trở về nhà, liền thấy thái tử cùng Triệu phò mã đứng chờ trước cổng Lý gia, mới mấy hôm trôi qua, bọn họ đã vội vã rời đi, giờ nghĩ lại giống như vừa trải qua một cơn mộng vậy.


Buổi chiều không dạy học, Hứa tiên sinh đang ngồi trong sân đọc sách, thấy Lý Duy cùng Bảo Cầm tới liền tươi cười. Ba người quen biết nhau, cũng không cần bày đặt chào hỏi khách sáo, Lý Duy kéo Bảo Cầm ngồi xuống đối diện Hứa tiên sinh, “Tiên sinh dạo này vẫn khỏe?” Hứa tiên sinh gấp sách lại, cười đáp: “Khỏe. Còn hai con, nghe nói có khách quý tới nhà chơi, ngay cả hàng thịt cũng đóng cửa.” Lý Duy cười cười, không giấu giếm, “Nói là họ hàng xa đến, thực ra là thái tử điện hạ.”

Không ngờ Hứa tiên sinh chẳng hề giật mình, chỉ gật đầu bảo: “Thảo nào. Hôm nay các con tới đây, vậy là thái tử đã rời đi rồi?” Lý Duy bội phục đáp: “Không gì qua nổi mắt tiên sinh. Thái tử tới Khúc thành để bắt quan tham, mà tên quan tham đó lại là tay sai của Tam vương gia. Thái tử cải trang vi hành, Triệu phò mã đi theo giữ chức khâm sai ngoài sáng, thái tử bí mật qua lại với đám phú thương Khúc thành trong tối. Nhưng hiện giờ Tam vương gia đã nắm được hành tung của thái tử, thái tử không muốn liên lụy đến con nên liền ly khai Khúc nam trấn.” Lý Duy cũng không muốn nói xấu sau lưng, lược bớt việc thái tử đã làm, chỉ tập trung vào chuyện chính.

Hứa tiên sinh hơi nhíu mày, “Lúc này mà thái tử đến Khúc thành thực sự là không ổn. Địch công khai ta lén lút, đối phương càng dễ trở tay. Đến lúc đó chỉ cần một câu ‘người không biết không có tội’, nơi đây xa kinh thành, há chẳng phải để bọn chúng muốn làm gì thì làm ư?” Lý Duy không còn gì để nói. Dù không được biết rõ nội tình, nhưng chỉ cần một câu Hứa tiên sinh đã vạch ra điểm mấu chốt. Đột nhiên Lý Duy nhớ ra, câu trả lời hôm qua mang từ chỗ Giang lão gia về vẫn chưa kịp bẩm lại với thái tử, gương mặt càng lộ vẻ lo âu. Hứa tiên sinh thấy Lý Duy như vậy, than thở: “A Duy, con phải nhớ, mỗi vị trí đều có trọng trách riêng, nếu con có ý định phò tá thái tử, thì sẽ phải chấp nhận buông bỏ một số thứ. Nếu không muốn, thì đừng làm gì vượt quá khả năng của mình. Thái tử cũng được, Tam vương gia cũng tốt, đều không can hệ gì tới dân đen chúng ta.”

Cuộc đối thoại giữa Hứa tiên sinh và Lý Duy vượt ngoài tầm hiểu biết của Bảo Cầm, khiến hắn nửa câu cũng không thể xen vào. Bảo Cầm có chút ngạc nhiên, Hứa tiên sinh hiểu rõ việc triều chính chẳng kém gì Lý Duy. Suy nghĩ một lát hắn lại thấy thoải mái, đến ông chủ hàng thịt heo ở Khúc Nam trấn còn có thể là một Trạng nguyên lang, đương nhiên tiên sinh dạy học cho y cũng phải là người không tầm thường rồi. Bảo Cầm chẳng quan tâm tới những chuyện phức tạp đó lắm, hắn chỉ biết lúc thái tử bước ra khỏi cửa, Lý Duy kì thực rất lo lắng. Nếu Hứa tiên sinh có thể khuyên bảo Lý Duy, giúp y bớt ưu phiền, đương nhiên hắn sẽ cũng sẽ vui vẻ theo. Hứa tiên sinh nói xong, Lý Duy cảm kích đáp: “Học trò xin thụ giáo.” Bọn họ cũng không bàn về vấn đề đó nữa, quay sang cùng Bảo Cầm tán gẫu. Ba người hàn huyên trong chốc lát, rồi Lý Duy và Bảo Cầm đứng dậy cáo từ.


Trên đường trở về, Bảo Cầm lén nhìn sắc mặt Lý Duy, lại bị y phát hiện, cười bảo: “Trưng ra bộ dáng nàng dâu nhỏ* làm cái gì?” Bảo Cầm tức tối, “Ngươi mới là nàng dâu nhỏ ấy!” Lý Duy vò tóc hắn, khẽ cười: “Để ngươi lo lắng cho ta, thực là có lỗi. Chuyện lần này suýt nữa thương tổn đến ngươi, nhưng nếu có việc xảy ra, ta vẫn sẽ dốc hết khả năng của mình trợ giúp thái tử. Bảo Cầm, ngươi có trách ta không?” Bảo Cầm cười rộ lên, “Tuy rằng ta muốn ngươi làm người thường, nhưng tuyệt không mong ngươi vong ân bội nghĩa. Hứa tiên sinh cũng có nói, sự việc lần này rất phức tạp, ngươi không thể chu toàn hết mọi chuyện cũng là bình thường. Về phần thương tổn gì gì đó, lần này cũng tại ta không cẩn thận. Ngươi đừng coi ta như nữ nhân yếu đuối, vạn nhất có chuyện gì, chưa biết ai sẽ bảo vệ ai a!” Lý Duy mỉm cười, thở dài cất tiếng: “Nhà có hiền thê, phu quân cũng yên lòng.” Nói xong liền co cẳng bỏ chạy, chọc Bảo Cầm sôi khí rượt theo phía sau.

*từ gốc là đồng dưỡng tức: tập quán con gái của một gia đình nghèo được đem cho một gia đình giàu nuôi để giúp việc nhà và sau này lấy một trong số con trai của họ.

Ban đêm, hai người ngồi trong màn che, Lý Duy ôm Bảo Cầm đọc tạp kí. Bảo Cầm ngáp to một cái, nhấc tay muốn dụi mắt, lại bị Lý Duy kịp thời ngăn lại, “Mệt rồi? Vậy ngủ sớm đi.” Y xuống giường lấy dược cao cùng băng vải, giúp Bảo Cầm bôi thuốc cẩn thận rồi quấn vải quanh hai tay. Bảo Cầm cười hì hì, Lý Duy hôn hắn, “Tránh ngươi ngủ không ngon, lại cào rách vết thương.” Y thổi tắt nến, hai người cùng nằm xuống ngủ.

Dưới ánh trăng mịt mù, Lý Duy trông thấy một người đang bước tới gần, người nọ mình đầy máu, dáng đi loạng choạng, gương mặt bình thản mà lạnh lẽo, là thái tử, “Lần này ta đem chính sinh mệnh của mình ra đánh cược, ngươi có dám hay không?” Lý Duy hoảng hốt, vội vã quay đầu nhìn lại. Sau lưng y là một vũng máu lớn, mà nằm trong đó chính là Bảo Cầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.