Đọc truyện Mại Nhục – Chương 11
Sau Tết, học quán mở lại, Hứa tiên sinh muốn quay về đó ở. Lý Duy cùng Bảo Cầm không giữ nổi chân ông, đành nhân lúc rảnh rỗi tới học quán quét tước sạch sẽ một lượt, rồi giúp Hứa tiên sinh mang hành lí trở về.
Trong nhà chỉ còn hai người, có chút vắng vẻ. Mới đầu chưa quen, nhưng qua một thời gian lại cảm thấy chỉ có hai người thật là tốt. Đôi uyên ương mới cưới chưa lâu, đương độ thanh xuân, thi thoảng cãi lộn rồi lại làm hòa, uýnh nhau rồi lại vui vẻ đùa giỡn, không lúc nào là không ngọt ngào. Lưu lạc chốn phong nguyệt ngần ấy năm, Bảo Cầm luôn đặt việc hầu hạ người khác lên hàng đầu, còn cảm giác của chính bản thân mình thì lại xem nhẹ. Nhưng từ khi theo Lý Duy, hắn giống như nụ hoa khép cánh lâu năm bung nở lần nữa, mị thái lả lơi dung tục dần dần nhạt đi, thay vào đó là thần sắc tươi đẹp tràn đầy sức sống. Lý Duy yêu nhất dáng vẻ trên giường của hắn, rõ ràng cực kì muốn nhưng vẫn vờ tức giận, phản ứng cơ thể vô cùng nhiệt tình vẫn ưa giở mánh khóe. Bảo Cầm đâu biết mỗi khi hắn giả bộ khóc lóc, tâm can Lý Duy lại ngứa ngáy, thầm muốn khi dễ hắn đến cùng. Sau khi Hứa tiên sinh rời Lý gia, hai người cũng không thèm kiêng nể nữa, ngoại trừ gian nhà chính Bảo Cầm sợ cha chồng chằm chặp nhìn, thì không sót chỗ nào họ chưa thử qua.
Theo giao ước, Lý Duy trở thành thầy dạy học cho Bảo Cầm. Hai người sánh đôi ngồi ở bàn học tại đông sương, Bảo Cầm mài mực, Lý Duy cầm bút, viết lên giấy hai chữ “Bảo Cầm.” Bảo Cầm dán mắt nhìn, nói: “Thì ra tên ta viết như vậy a.” Lý Duy mỉm cười, lại viết tên mình ở ngay bên cạnh. Bảo Cầm liếc y một cái, tâm ý tương thông, cười hì hì đọc thành tiếng. Lý Duy gật đầu, lại hạ bút viết tiếp hai chữ nữa, chỉ vào bảo: “Hai chữ này đọc là Thượng Tâm, tên tự của ta.” Bảo Cầm tặc lưỡi tò mò, “Thượng Tâm? Ai đặt cho ngươi tên này, cha ngươi sao?” Lý Duy không đáp lại, chỉ nói, ” Đợi ngươi cập quan (Lễ đội mũ. Nam tử trưởng thành 20t thì đc làm lễ đội mũ), ta sẽ giúp ngươi lấy tên tự.” Bảo Cầm phẩy tay, “Ta cần lắm tên như vậy để làm gì? Thượng Tâm Thượng Tâm, hắc, thiệt là lắm nét quá đi.”
Lý Duy dở khóc dở cười, thầm nghĩ đúng là tiểu hài tử, có lẽ sau này nên lấy tên tự cho hắn đơn giản một chút, hay là kêu A Nhất đi, miễn cho hắn chê phiền phức. Vừa nghĩ đến đây, Lý Duy liền hỏi: “À đúng rồi, trên thân khế ghi tên ngươi ba chữ Triệu Bảo Cầm, nguyên lai ngươi họ Triệu sao?” Bảo Cầm sắc mặt trắng nhợt, ngậm miệng không nói lời nào. Lý Duy có chút lo lắng cầm lấy tay hắn, “Sao vậy? “Bảo Cầm miễn cưỡng cười cười, “Ta không phải họ Triệu. Khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã thấy mình đi theo bọn buôn người, ngoại trừ ta còn có rất nhiều tiểu hài tử khác, đứa nào cũng không có tên. Sau này ta bị bán cho một hộ làm tiểu tư, hộ đó họ Triệu, mới đặt tên ta là Bảo Cầm.” Lý Duy im lặng, rồi nhéo nhéo tay hắn: “Vậy ngươi bây giờ phải gọi là Lý Bảo Cầm mới phải.” Bảo Cầm lườm y một cái, rốt cục cũng nở nụ cười.
Hai người không ai bảo ai tự động lảng sang chuyện khác, Lý Duy lật lật sách trên tay, “Nên dạy từ đâu đây? Tam Tự Kinh?” Bảo Cầm nói: “Không phải ngươi muốn dạy ta ghi chép sổ sách sao, cứ bắt đầu từ cái cơ bản nhất ấy.” Lý Duy gật đầu, “Cũng tốt, hôm nay dạy ngươi mười chữ số.” Y viết lên giấy từ một đến mười, Bảo Cầm cười bảo: “Cái này đơn giản, nhìn qua là thuộc ngay.” Lý Duy mỉm cười, chấm mực cho hắn, dạy hắn cầm bút, “Chỉ nhìn thôi không luyện sao được? Trước tiên cứ bắt chước theo mấy nét này, vài lần tự nhiên sẽ nhớ.” Bảo Cầm nghe lời hạ bút viết, tư thế cầm bút cứng ngắc, ngòi bút ngoằn nghèo họa ra mấy nét xấu xí. Lý Duy cũng không trách cứ, đứng bên chỉ bảo tận tình.
Trong sân một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rì rào xao động thổi qua rặng trúc, tiết trời đang dần ấm lại. Bảo Cầm viết chữ có chút mệt mỏi, liền nhấc tay trái lên chống đầu. Lý Duy đánh nhẹ một cái vào lưng hắn, “Học chữ còn chưa thuộc, đã thành thạo mấy tư thế xấu rồi.” Bảo Cầm chỉnh lại dáng ngồi, ủy khuất nhìn Lý Duy. Lý Duy xoa đầu hắn, “Ta đi nấu chè, ngươi ở đây chăm chỉ luyện chữ.” Bảo Cầm lập tức phấn chấn tinh thần, gật đầu lia lịa, cười sung sướng nhìn Lý Duy đi ra khỏi phòng.
Lúc Lý Duy trở lại, quả nhiên Bảo Cầm đã nằm bò ra bàn ngủ, mặt dính đầy mực, khóe miệng chảy nước miếng. Lý Duy khẽ cười, bất đắc dĩ cầm giấy lên. Trên giấy đã quy củ chép đủ mười lần, còn có bốn chữ Lý Duy Bảo Cầm xiêu xiêu vẹo vẹo ở bên cạnh. Lý Duy ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng lay tỉnh Bảo Cầm, “Sao đã ngủ rồi?” Bảo Cầm vừa mở mắt trông thấy chè, vươn tay định quơ lấy, lại bị Lý Duy ngăn lại, “Không được, kiểm tra thêm lần nữa mới được ăn.” Bảo Cầm bĩu môi, “Viết thì viết.” Nói xong quả nhiên trải một tờ giấy mới ra, cầm bút bắt đầu viết lại một lần. Lý Duy gật đầu hài lòng, mới đưa bát chè cho hắn.
Bảo Cầm ăn chè, nhưng con mắt không ngừng đảo lia lịa. Lý Duy vừa nhìn đã biết hắn lại sắp sửa nảy ra chủ ý không hay ho gì đấy, cố tình bơ đi. Bảo Cầm đặt bát xuống, kề sát vào người Lý Duy, “Phu quân, chúng ta cùng bàn bạc đại sự trong nhà a.” Lý Duy ôm lấy Bảo Cầm, tiện thể hôn một cái lên khóe miệng còn dính chè của hắn, “Đại sự gì cơ?” Bảo Cầm xòe ngón tay ra nghiêm túc lên tiếng: “Thịt mấy ngày nay không còn đắt hàng như năm ngoái nữa, trời nóng lên buôn bán sẽ càng ế ẩm. Đến lúc đó nên làm thế nào đây?” Lời Bảo Cầm nói là sự thật, Lý Duy cũng đã sớm cân nhắc chuyện này, y cười thầm trong bụng, chẳng lẽ ta không nuôi nổi tiểu trư nhà ngươi sao. Thế nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ưu sầu lo lắng, “Vậy Bảo Cầm thấy nên làm thế nào mới tốt?”
Bảo Cầm hai mắt sáng lên, xem ra đã sớm có chủ ý, “Nhà ta ngoài bán thịt ra, muốn kiếm tiền phải tìm thêm cách khác.” Lý Duy ngạc nhiên: “Cách khác là cách nào?” Bảo Cầm liếc y một cái, đắn đo đáp: “Phu quân thi đỗ Trạng nguyên, đương nhiên văn vẻ tài hoa, chữ nghĩa lại đẹp hết sức, không bằng… “Lý Duy bế hắn ngồi lên đùi mình, ôm chặt thêm một chút, hỏi: “Không bằng sao?” Bảo Cầm bất chấp, nói liền một lèo: “Không bằng vẽ thư họa (tranh chữ) đem bán, thêm một chút tiền trang trải cuộc sống gia đình cũng tốt a.”
Lý Duy cười ha ha, ngay cả y mà tiểu gia hỏa này cũng dám mang ra tính toán. Bảo Cầm không biết Lý Duy có giận hay không, ngồi trong lòng y vân vê hai tay, “Ngươi đừng cười! Có chịu hay không hả?” Lý Duy kề sát vào gương mặt hắn, mở miệng cười nói: “Ngày trước ngươi cũng bày ra chủ ý này với người khác sao?” Bảo Cầm nhu thuận gật đầu, “Tại Xuân Phong uyển có một tiểu quan viết chữ rất đẹp, ta bảo hắn nhờ người đi bán tranh hộ, hắn ăn bảy phần ta ăn ba phần.” Lý Duy thầm nghĩ đúng là phải gắn bốn chữ ‘biết cách kiếm tiền’ lên người Bảo Cầm, thế nhưng y vẫn cố tình lơ đi không nói gì. Bảo Cầm vòng hai tay qua cổ Lý Duy, bắt đầu dùng lời lẽ đường mật: “Phu quân, ta tính rồi. Tuy rằng tốn tiền mua bút mực giấy, nhưng ta quen một lão bản bán thư họa ở Khúc Thành, có thể giảm giá cho ta chút ít, nhất định chỉ lãi không lỗ.” Hắc, nháy mắt đã một tiếng phu quân hai tiếng phu quân, Lý Duy nhướng mi, “Chỉ lãi không lỗ? Dù tiền giấy mực không tốn mấy, nhưng ban ngày ta phải làm việc, tối đến lại phải viết chữ, vậy tiền công tính thế nào đây?”
Y giả bộ nghiêm túc, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra ý cười. Bảo Cầm ngầm hiểu, không khỏi tức giận: “Đồ bại hoại này, thế ngươi muốn sao?” Lý Duy cười nói, “Ta viết chữ, ngươi mài mực trải giấy, bưng trà đưa nước, đấm lưng bóp vai. Ta viết xong, đương nhiên vừa mệt vừa đói, sẽ muốn ăn tiểu trư trắng trẻo lanh lợi, ngươi phải tẩy rửa sạch sẽ rồi hảo hảo đưa lên.” Bảo Cầm tức giận cắn cổ Lý Duy một cái, hung hăng nói: “Hảo!”