Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 97: Ván bài phản công (2)


Đọc truyện Mãi Mãi Cưng Chiều Em – Chương 97: Ván bài phản công (2)

Ván tiếp theo Mẫn Nguyệt cũng thua, vẻ mặt mọi người bên Nam Cung gia đều không được tốt lắm.

Vũ Hiên chỉ thiếu chút là quỳ lạy Mẫn Nguyệt, bà cô của tôi ơi cô đừng chơi nữa có được không!? Cô còn chơi nữa là đi luôn cả Nam Cung gia đấy. Đáng tiếc lời này anh dám nói ra khỏi miệng.

Hàn Viên Viên ở đằng sau mọi người âm thầm cười trộm, ai không biết chứ cô biết rất rõ. Kỹ năng chơi bài của Queen…..chậc, cô ấy đã quét sạch toàn bộ sòng bài ở Las Vegas luôn rồi.

Mẫn Nguyệt và Âu Thần vẫn bình tĩnh như thường, Âu Thần thì càng khỏi nói, dù cô có chơi sạch tài sản của anh thì anh cũng không nhíu mày một cái.

William Johnson thì rất hưng phấn, nụ cười đã nở tới mang tai, chỉ thiếu điều to giọng cười nhạo Nam Cung Âu Thần mà thôi. Nhìn xem, cô gái nhỏ của hắn đang chính tay phá huỷ Nam Cung gia mà hắn bảo vệ bao lâu nay.

William Johnson dường như đã thấy được thắng lợi của bản thân và thảm trạng của Nam Cung gia ở phía trước.

“Nam Cung tiểu thư, hình như tối nay may mắn không đến với cô thì phải. Cô đã thua hai ván rồi, vẫn còn muốn tiếp tục sao? Tôi thấy hay là cô nhận thua thì hơn, đỡ tốn thời gian của cả hai chúng ta.”

Mẫn Nguyệt dưới tình thế này cũng không hoảng duy trì nụ cười như có như không. “Chẳng phải đã nói trước rồi sao, phải chơi ba ván, dù thắng hay thua thì vẫn mong John lão đại tuân theo thoả thuận ban đầu. Chỉ còn một ván thôi, ông gấp gáp gì chứ?!”

William Johnson hừ lạnh, còn một ván thì đã sao, ông ta không tin con nhóc có thể thắng được mình.

Người phát bài tiếp tục chia từng lá bài, cho đến chia xong năm lá bài, còn một lá bài đang úp thì không khí dường như lại dâng cao thêm lần nữa.

Hôm nay William Johnson dường như rất may mắn, bài của ông ta lại là: K rô, Q bích, Q chuồn, Q rô.

Bài của Mẫn Nguyệt vẫn như trước, tuy nhìn vào cảm thấy rất có hy vọng thắng nhưng ai cũng cảm thấy hy vọng này rất xa rời. Từng lá bài trên bàn lần lượt là: A cơ, 10 cơ, Q cơ, J cơ.

William Johnson nhìn bài của mình, đắc ý, “Nam Cung tiểu thư, hai phần ba tài sản của Nam Cung gia đã bị cô thua rồi, tiếp theo cô lấy cái gì để cược với tôi đây? Tình hình hiện tại có vẻ không tốt với cô lắm đâu.”

Mẫn Nguyệt nhìn thoáng qua ông ta, bỗng nhiên trong mắt loé lên tia sáng, khoé môi cong lên.

“Lấy cái gì để cược à……”

Cô vừa nói vừa đẩy toàn bộ chồng đồng xu bên mình ra giữa bàn, “Tôi dùng toàn bộ Nam Cung gia để cược, dùng tất cả những gì tôi có, cả bản thân tôi nữa!”

Âm thanh đồng xu leng keng văng trên bàn vô cùng chói tay, bất ngờ đánh vào tâm trí của tất cả những người ở đây.

Lúc này ai cũng có chung một suy nghĩ: Cô gái này điên rồi sao?

William Johnson không ngờ cô sẽ làm vậy, tại sao cô ta lại chịu chơi lớn đến thế? Là đang đánh cược vào vận mệnh hay là….tự tin? Ông ta liếc nhìn qua bài của Mẫn Nguyệt, với những lá bài đó thì khả năng duy nhất để thắng chính là Royal Straight Flush.

Không thể nào, trước giờ tỉ lệ có được nó vốn vô cùng thấp mà, cô ta làm sao có khả năng đó được.

Vũ Hiên kinh hoảng chạy đến kéo cô, “Mẫn Nguyệt à, cô bình tĩnh một chút, đừng kích động rồi làm chuyện hồ đồ a.”

“Tôi rất bình tĩnh mà.”

“…….” Bình tĩnh mà cô còn làm ra chuyện như vậy sao?!!!


Anh quyết định chuyển hướng sang cầu cứu Nam Cung Âu Thần. “Lão đại,….”

Âu Thần phất tay, “Cứ để cô ấy chơi tuỳ hứng đi.”

“…….” Còn tuỳ hứng? Cứ tuỳ hứng như vậy thì e là sẽ mất luôn Nam Cung gia đó lão đại!

Thật tình, cứ một người rồi hai người đều không nghe anh khuyên. Vũ Hiên ủ rũ lui về sau, trong lòng thầm mắng có phải bản thân đã quá vô dụng rồi không.

Bỗng có một bàn tay đặt trên vai anh, Vũ Hiên giật mình xoay người lại thì thấy đó là Lâm An Nhiên. “Anh yên tâm, Queen tự có cách xử lý chuyện này, hãy tin cô ấy.”

Khuôn mặt ủ rũ của anh khi thấy An Nhiên thì liền bị thay thế bởi nụ cười tươi tắn.

“Cô nói vậy là sao? Không lẽ Mẫn Nguyệt còn có thể xoay chuyển tình thế à, cô ấy chơi bài rất giỏi sao?”

Lâm An Nhiên không trả lời anh mà ra hiệu cho anh nhìn về phía bọn họ. Vũ Hiên cũng im lặng tiếp tục theo dõi ván bài.

Mẫn Nguyệt thấy William Johnson chần chừ thì độ cong nơi khoé miệng dần tăng lên. Cô như con mèo lười biếng chống cằm bắt chéo chân, khiêu khích nhìn ông ta. “Sao vậy, John lão đại? Đến bây giờ ông vẫn chưa có quyết định sao? Ông nhìn bài của tôi, chỉ có hai con đường, một là tôi có được Thùng phá sảnh, hai là không có gì cả. Chỉ như vậy mà ông cũng không dám cùng tôi đánh cược sao. Hay là ông đang sợ?”

William Johnson nhíu mày tức giận, nhưng trong lòng ông ta vẫn đang đắn đo.

Hơn nữa khí thế trên người cô làm trong lòng ông có cảm giác như đang đối mặt với…..nữ vương! Đúng vậy, chính là nữ vương, ông ta luôn có cảm giác có một loại khí thế đang đè ép mình. Từ đầu đến giờ, cô luôn như vậy, bình tĩnh và lạnh nhạt nhưng mang đến cho người ta một cảm giác cao quý lãnh diễm, muốn khuất phục trước mặt cô.

Nhưng đối phương chỉ là một cô gái ngây thơ, không thể nào có được loại khí thế này. Có lẽ là do ông ta nghĩ nhiều.

Nhưng tại sao cô gái này đột nhiên tự tin như vậy? Không lẽ bài của cô thật sự có thể thắng bài của ông ta?

Đột nhiên William Johnson liếc mắt thấy bàn tay Nam Cung Mẫn Nguyệt đặt trên bàn đang nắm chặt, còn khẽ run rẩy. Ánh mắt cô tuy tự tin kiêu ngạo nhưng sâu trong đáy mắt là một sự sợ hãi.

William Johnson bỗng nở nụ cười, thì ra là như vậy sao, suýt chút nữa ông ta đã bị cô lừa.

Ông ta đẩy toàn bộ đồng xu của mình ra, “Tôi theo, chỉ cần ván này cô thắng thì cô có thể lấy lại được tất cả của mình rồi, hai ván kia cũng có thể không tính. Nhưng mà mong cô có thể có được may mắn như thế.”

“Mở bài đi!”

Mẫn Nguyệt chỉ khẽ cười nhạt, trầm mặt nhìn William Johnson mở lá bài cuối cùng ra.

Tất cả mọi người xung quanh cũng nín thở nhìn theo động tác của ông ta, không khí khẩn trương đến cực điểm.

Cho đến khi William Johnson lật bài lên, ông ta không khỏi cười đắc ý.

“Four of a Kind! Của tôi là Tứ quý, Nam Cung tiểu thư, hôm nay cô đúng là xui thật nhỉ.”

Mẫn Nguyệt thong thả mở bài, miệng còn hàm hồ nói: “A, đúng là xui thật.”

Tiếng cười của William Johnson chưa kịp phát ra thì đã lập tức ngưng bặt, đôi mắt ông ta mở lớn không thể tin.


“Royal Straight Flush! Cô vậy mà có được Thùng phá sảnh, không thể nào!”

Biểu cảm trên gương mặt cô vẫn không đổi, thấp thoáng ý cười nhẹ nhàng, nghe William Johnson nói cũng chỉ nhướng mày.

“Sao lại không thể?”

“Tỉ lệ có được Thùng phá sảnh vô cùng nhỏ, có phải cô gian lận hay không?”

“Tỉ lệ nhỏ cũng không phải không có a, hơn nữa nói đến gian lận….. Ai gian lận chẳng phải John lão đại biết rất rõ sao?”

William Johnson biến sắc, khẩn trương nói: “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở ông một chút, lần sau có giấu bài thì nhớ giấu kĩ một chút, lá bài dưới bàn và trong túi áo ông tôi thấy rất rõ. Kĩ thuật đổi bài rất tốt, nhưng mà tốc độ quá chậm, lại còn để lộ nhiều sơ hở.”

Gương mặt William Johnson biến đổi không ngừng, từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ. Ông ta thở hổn hển quát: “Cô đừng có nói bậy, tôi không có gian lận.” Còn nói cái gì kĩ thuật tốt, đây là đang cố tình châm chọc ông ta sao?

Những người đứng xem bên cạnh cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, John lão đại vậy mà gian lận? Chẳng phải trước kia đều nói John lão đại là Vua Bài ở châu Âu sao?

Mẫn Nguyệt thoáng cười lạnh, ngón tay hơi động một cái, ám khí không biết từ đâu bay tới chỗ William Johnson. Ông ta vội né tránh, ám khí đó xẹt qua ống tay áo ông ta, lập tức một lá bài rơi ra từ đó lẳng lặng nằm trên đất.

Tất cả mọi người trố mắt nhìn, sau đó không quản bản thân đang bị trúng độc, bắt đầu to nhỏ xì xào bát quái.

Bản thân William Johnson bị người ta vạch trần chuyện xấu vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể bóp chết Nam Cung Mẫn Nguyệt. Đây là lần đầu tiên ông ta phải chịu nhục nhã trước mặt người khác như vậy a!

William Johnson trừng mắt nhìn Mẫn Nguyệt, cô còn cố tình trừng mắt khiêu khích ông ta. Ông ta thật sự sắp bị cô chọc tức chết rồi.

Đợi cho William Johnson tức xong Mẫn Nguyệt mới nói: “John lão đại, bây giờ tôi đã thắng hết tất cả của ông rồi, vậy thì có phải ông nên làm theo giao ước hay không.”

William Johnson cười trào phúng, cay nghiệt nói: “Giao ước? Nam Cung tiểu thư đang nói đến cái gì vậy, sao tôi không hiểu.”

Vũ Hiên không nhịn được liền xông lên mắng ông ta, “Lão già kia, ông dám chơi mà không dám chịu!”

Sắc mặt người bên Nam Cung gia đều không tốt, tưởng đâu tiểu thư thắng thì có thể cứu bọn họ, vậy mà William Johnson không thừa nhận, khiến mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Xem ra lần này là bọn họ phải tuyệt vọng thật rồi.

Mặt Mẫn Nguyệt trở lạnh, “Ông muốn lật lọng?” Cô biết ngay ông ta sẽ như thế mà, nếu vậy thì cũng không cần nương tay nữa.

“Tôi không có giao kèo gì với cô thì làm sao lại nói là lật lọng đây? Tôi chỉ biết hôm nay cô nhất định là người của tôi, hơn nữa người của Nam Cung gia đều không thể rời khỏi đây. Nam Cung Âu Thần nhất định phải chết!”

Ông ta phất tay muốn nói gì đó nhưng bị Mẫn Nguyệt chen ngang.

“John lão đại, trước khi ông muốn làm gì đó thì hãy xem cái này trước đã.”


Mẫn Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một cái máy tính bảng, ấn ấn vài cái rồi xoay về hướng William Johnson.

Ông ta vừa nhìn thấy nội dung trên màn hình thì đồng tử co chặt, hai mắt mở lớn.

Trên máy tính bảng đang chiếu hình ảnh trực tiếp của hơn hai mươi toà nhà lớn, vô cùng đồ sộ, hơn nữa các toà nhà đó đều có một điểm chung là trên đỉnh đầu có khắc kí hiệu của gia tộc William.

Thanh âm nhu nhu của Mẫn Nguyệt lại truyền đến, “John lão đại, có cảm thấy quen không?”

Quả thật quen đến không thể quen hơn, trên đó tất cả đều là tổng bộ của gia tộc William ở các nước. Italia cũng có, Pháp cũng có, Đức cũng có…..Tổng cộng gần ba mươi chi nhánh đều bị cô ta tìm ra. Quan trọng hơn là ở trên đó có một nơi là trung tâm đầu não bí mật của gia tộc William.

Mọi người đều biết tổng bộ đặt ở thủ đô Thuỵ Sĩ là trung tâm của gia tộc William. Nhưng không ai biết nơi đó chẳng qua là để che mắt thôi, tổng bộ thật sự đặt ở nơi khác. Nhưng mà bây giờ cái hiện trên màn hình vốn chính là tổng bộ ông ta cố ý che giấu. Điều này làm ông ta hoảng sợ không ngừng, dù sao nơi đó là cơ quan đầu não của gia tộc William, chứa rất nhiều tư liệu quan trọng, nơi đó mất thì gia tộc William cũng mất.

William Johnson lắp bắp nói không thành lời, “Cô….cô….cô…..!”

Mẫn Nguyệt chống cằm lười nhác hỏi: “Có phải ông muốn hỏi tại sao tôi có thể biết những nơi này có phải không?”

William Johnson trầm mặc cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận câu nói của cô.

Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn ông ta, “Chính là…..tôi biết vậy thôi, vốn cũng không có lý do gì đặc biệt cả.”

William Johnson suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô ta. Nếu không ông sợ mình sẽ lên cơn đau tim mất.

“Cô cho tôi xem những thứ này là có ý gì?”

“Đương nhiên là muốn uy hiếp ông!”

“……” Chưa thấy ai đi uy hiếp người khác mà còn thẳng thắn thừa nhận như vậy bao giờ.

“Tôi muốn có thuốc giải, ông biết nên làm thế nào rồi đó. Nếu ông không đưa thì cứ mười phút tôi sẽ phá huỷ một cái trên màn hình.”

“Xung quanh nơi này đã bị cắt liên lạc với bên ngoài, dù cô có năng lực lớn đến thế nào thì cũng không thể phá huỷ các chi nhánh của tôi.”

“Vậy sao, nếu thế thì ông có muốn xem thử không?”

Mẫn Nguyệt vừa nói vừa chầm chậm ấn vào một nơi trên màn hình, nơi đó vừa rồi còn là một toà nhà trắng sang trọng lập tức bị nổ tan bành. Toà nhà đó chính là tổng bộ chi nhánh của gia tộc William ở Anh.

“Rầm!” William Johnson đập bàn đứng dậy, hét lớn vào mặt Mẫn Nguyệt. “Cô dám!”

“Sao tôi lại không dám chứ? À quên nói với ông, cái gây nhiễu sóng điện từ để không thể liên lạc với bên ngoài đó vốn không hề ảnh hưởng tới tôi. Ông yên tâm, người ở trong đây đều được tôi đuổi ra ngoài hết rồi, sẽ không có ai bị thương đâu. Thế nào, có phải cảm thấy tôi rất chu đáo không, còn biết quan tâm tới người của ông.”

“…….” Ai cần sự quan tâm của cô! Bây giờ ông ta giết cô còn kịp không?

William Johnson giận giữ đến mất lý trí, lập tức rút súng ra nhắm vào Mẫn Nguyệt, ý đồ muốn bắn chết cô.

Âu Thần theo bản năng che chở cô nhưng bị cô đè xuống, trừng mắt bảo anh ngồi yên. Hiện tại anh còn đang trúng độc cô không muốn anh phải vận động nhiều.

Mẫn Nguyệt đối diện với họng súng không hề khẩn trương chút nào, còn có tâm tình khuyên nhủ William Johnson.

“John lão đại, tôi khuyên ông đừng nên mất bình tĩnh như thế, nếu ông doạ tôi sợ, tôi run tay liền ấn vào nơi nào đó thì không ổn đâu.”

Đây mà là khuyên nhủ kiểu gì, rõ ràng là cảnh cáo rồi lại uy hiếp thì đúng hơn!


William Johnson lần này đúng là tức mà không thể làm được gì, vừa rồi ông ta còn đi uy hiếp người khác nhưng không ngờ bây giờ người bị uy hiếp lại là mình.

Ngón tay Mẫn Nguyệt gõ nhịp đều đặn trên bàn, “Đã hơn bảy phút rồi, John lão đại vẫn chưa quyết định được hay sao?”

William Johnson cắn răng không nói, tiếp tục giằng co.

Thời gian dần trôi qua, Mẫn Nguyệt cũng không sốt ruột mà còn thản nhiên đếm ngược. “Ông còn 1 phút……còn 10 giây…5…4…3…2…1!”

Cô vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên ầm ĩ, nhưng tiếng nổ ở toà nhà này vừa kết thúc thì một toà nhà khác lại nổ tiếp.

Máu William Johnson cơ hồ muốn xông lên não, khi nãy cô ta nói mười phút mới cho nổ một cái, vậy mà bây giờ lại nổ hai cái.

Vẻ mặt Mẫn Nguyệt cũng bất ngờ, nhún vai vô tội. “Xin lỗi, lỡ tay ấn nhầm.”

“Cô……”

“Tôi hết kiên nhẫn rồi, rút ngắn thời gian đi, chỉ còn năm phút, hơn nữa địa điểm lần này là…..” Ngón tay Mẫn Nguyệt di động theo lời nói của cô, sau đó dừng ở trung tâm màn hình. “Ở nơi này!”

Đồng tử co rút mạnh, bàn tay cũng theo bản năng nắm chặt cây súng. Nơi đó chính là đầu não của gia tộc William!

“Đã qua 2 phút rồi, John lão đại!”

William Johnson nhìn theo ngón tay Mẫn Nguyệt, chỉ sợ lát nữa ngón tay đó lại vô tình ấn vào đâu, phá huỷ một chi nhánh khác của ông ta.

William Johnson nghĩ đến trung tâm đầu não kia liền bắt đầu sợ hãi, không còn cách nào đành thoả hiệp.

“Được rồi, tôi sẽ cho các người thuốc giải.”

Động tác gõ bàn của Mẫn Nguyệt dừng lại, khoé môi cong lên, “Nếu ban đầu ông ngoan ngoãn thế này thì 3 toà nhà kia đã không bị phá huỷ rồi.”

Cô còn dám nói, rõ ràng ai là người phá nó hả!?

William Johnson thầm nói với mình, lão tử là lão đại hắc đạo, không được chấp nhất với cô ta, không được chấp nhất với cô ta…..

“Kỳ thật cách giải chất độc này không khó, những vị thuốc khác điều chế ra rất dễ dàng, nhưng cần có một vị thuốc dẫn, thuốc dẫn đó chính là lá của cây Huyết tử.”

“Huyết tử?”

“Chính là các chậu hoa màu đỏ đằng kia, để tôi chỉ cho các người cách phối thuốc……”

Mẫn Nguyệt để cho một số người còn khoẻ làm theo lời của William Johnson, lặng lẽ bảo Hàn Viên Viên xem xét.

Cho tới khi thuốc giải được chế tạo xong thì cũng đã là hơn nửa tiếng sau, mặt Âu Thần đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, thậm chí còn phun ra máu, tựa như người sắp chết vậy.

Mẫn Nguyệt cầm chén thuốc chuẩn bị đút cho anh, bản thân cô không dấu vết chú ý vẻ mặt của William Johnson.

Khi chén thuốc đặt ngay miệng Nam Cung Âu Thần, William Johnson âm thầm chú ý, đáy mắt không nhịn được lộ ra vẻ hả hê.

Dù ông ta đã cố giấu nhưng cô vẫn thấy rõ, trong mắt Mẫn Nguyệt lộ ra băng lãnh vô tận, sát khí cuồn cuộn trào lên. Cô giận giữ quăng chén thuốc giải xuống đất, âm thanh này làm đình chỉ động tác uống thuốc giải của mọi người xung quanh.

Tiếp đó Mẫn Nguyệt đứng dậy, một chưởng đập nát cái bàn, giọng nói âm u như đến từ địa ngục. “Dám có âm mưu hại chết anh ấy ngay trước mặt tôi, ông ngại mạng mình quá dài sao?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.