Đọc truyện Mãi Mãi Cưng Chiều Em – Chương 55: Tâm tư của mỗi người
Cùng lúc đó Vũ Trạch cầm hộp quà đến trước mặt Nam Cung Âu Thần, sắc mặt cổ quái.
“Lão đại, Hiên Viên Nhã của Hiên Viên gia có gửi quà cho Mẫn Nguyệt!”
Mẫn Nguyệt đứng bên cạnh nghe thấy liền giật mình: “Hiên Viên gia? Gia tộc thần bí nhất hắc đạo đó?”
Nam Cung Âu Thần cầm lấy hộp quà, ánh mắt lướt qua kí hiệu trên đó thì hơi dừng một chút.
“Không ngờ người của Hiên Viên gia cũng tới góp vui. Người đâu rồi?”
“Đã đi rồi!”
Nam Cung Âu Thần cười nhạt, thuận tiện đưa hộp quà cho Mẫn Nguyệt.
“Là người ta tặng cho em, vậy em cứ cầm đi.”
Mẫn Nguyệt do dự một chút rồi nhận lấy, kì quái hỏi: “Sao họ lại ở đây? Chẳng phải nói Hiên Viên gia không tham dự vào chuyện của hắc đạo sao?”
Nam Cung Âu Thần liếc mắt sang Vũ Trạch, kêu anh giải thích. Vũ Trạch không dám chậm trễ, lập tức nói: “Theo điều tra thì cả tuần nay người của Hiên Viên gia đều ở khách sạn của chúng ta. Trùng hợp là hôm nay tổ chức tiệc nên họ tham gia thôi, cũng đã rời khỏi rồi.”
Nam Cung Âu Thần không có biểu cảm gì, nhàn nhạt hỏi: “Có điều tra được tại sao họ lại xuất hiện ở thành phố A không?”
“Lão đại, không điều tra được, người của Hiên Viên gia làm việc rất bí mật. Nhưng có nghe nói là đang tìm người nào đó.”
Nam Cung Âu Thần thấy không ảnh hưởng đến anh nên cũng không hỏi nữa. Thấy hộp quà Mẫn Nguyệt đang cầm, sẵn tiện nói: “Em mở quà ra thử xem, anh muốn xem quà mà Hiên Viên gia tặng có thể là cái gì!”
Mẫn Nguyệt gật đầu, không chần chừ mở nó ra. Bên trong hộp quà là một chiếc vòng tay pha lê thiết kế tinh xảo đang nằm trên lớp vải nhung. Pha lê gặp ánh sáng bên ngoài liền bị phản xạ, tạo ra nhiều màu lấp lánh, vô cùng rực rỡ, chói mắt. Là con gái bình thường đều sẽ thích món quà này, Mẫn Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô sờ nhẹ chiếc vòng, khóe môi cong nhẹ.
Nam Cung Âu Thần cũng hài lòng gật đầu: “Xem ra Hiên Viên gia rất có lòng!”
“Lúc nãy Vũ Trạch có nhắc đến người tên là Hiên Viên Nhã, đó là ai vậy?” Mẫn Nguyệt bắt đầu tò mò với người, dù sao không thể nhận quà mà vẫn không biết gì về người tặng. Tổ chức J chỉ là tổ chức sát thủ, về quan hệ với các gia tộc khác đương nhiên không hiểu rõ lắm. Mẫn Nguyệt từng nghe qua gia tộc Hiên Viên này, họ và gia tộc Âu Dương là hai gia tộc lánh đời, rất bí ẩn, nhưng quyền lực thì không thể xem thường. Chỉ là cô không hứng thú với hai gia tộc này nên cũng không bao giờ đi tìm hiểu thông tin.
“Hiên Viên Nhã chính là người thừa kế của Hiên Viên gia hiện nay. Nghe nói cô gái này tính cách quái lạ, nhưng rất có bản lãnh, làm việc quyết đoán. Thông tin về Hiên Viên gia rất ít, anh cũng có thể biết nhiêu đó. Nói chung là không tệ!”
Mẫn Nguyệt hơi bất ngờ, trước giờ Thần rất ít khen người khác, nhưng bây giờ lại khen cô gái tên Hiên Viên Nhã. Cô đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, thật mong có dịp gặp cô ấy. Mẫn Nguyệt không biết, ước muốn của cô rất nhanh có thể thành hiện thực.
Bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó cứ trôi qua như vậy. Mẫn Nguyệt phát hiện, khi cô đã “lượn” cả một vòng đại sảnh bữa tiệc lại không hề thấy Hạ Linh Lung, không ai biết cô đã rời đi khi nào. Mẫn Nguyệt không thấy cũng không để tâm, đỡ cho cô phải cảm thấy phiền lòng.
Màn đêm dần buông xuống, trong thư phòng tại nhà chính của Nam Cung gia. Nam Cung Hạ đang ngồi một mình thẫn thờ ở đó, bàn tay không ngừng vuốt ve một tấm hình. Trên tấm hình đó là hình ảnh của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, dịu dàng đứng kéo đàn violon ở trong hoa viên. Khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ, chính nụ cười đó đã khiến cho mọi thứ xung quanh như bị lu mờ, chỉ để làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Nhưng đặc biệt ở chỗ, khuôn mặt người phụ nữ lại giống Mẫn Nguyệt đến bảy, tám phần. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cái bớt hình hoa anh đào như ẩn như hiện trên ngực của người phụ nữ đó.
Nam Cung Hạ trầm mặc một hồi sau đó mới thở dài nói: “Mẫn Nguyệt có phải là con gái của em không? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nhìn tấm hình thở dài lần nữa rồi mở ngăn kéo ra, đặt tấm hình vào đó. Khi tấm hình lật úp lại, phía sau nó có ghi một ghi dòng chữ: Nam Cung Khuynh Thành! Khuynh Thành, là đẹp đến khuynh thành khuynh quốc!
Một ngày sau, tại một tòa lâu đài cổ ở Italia
Một người phụ nữ trung niên cao quý ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha. Bà là người đã có tuổi, nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, rất ít nếp nhăn, chỉ có mái tóc hoa râm đã bán đứng tuổi tác của bà. Trên người bà có khí chất uy nghiêm, khiến người khác khi đứng đối diện sẽ phải lo sợ. Bà tao nhã cầm ly trà chậm rãi uống, khóe mắt liếc thấy người đang đi vào.
Cô gái vừa bước vào chính là cô gái đã xuất hiện ở bữa tiệc Mẫn Nguyệt tối hôm đó. Là người thừa kế hiện nay của Hiên Viên gia, Hiên Viên Nhã!
“Mẹ, con đã về rồi!” Hiên Viên Nhã cung kính cúi đầu chào người phụ nữ trung niên này một cái. Không đợi bà nói đã tự ý ngồi xuống, bắt chéo chân.
Người phụ nữ trung niên kia cũng không để ý hành động của cô. Bà từ từ đặt tách trà xuống, sau đó mới mở miệng.
“Nhã nhi, đi ra ngoài chơi có vui không?” Trong giọng nói không che giấu sự cưng chiều và yêu thương.
“Không vui chút nào, mẹ, con chỉ mới tìm được một chút cảm giác vui vẻ thôi mà mẹ đã gọi con về rồi.” Hiên Viên Nhã bĩu môi, thể hiện sự bất mãn. Ánh mắt phong tình hơi nhếch lên, nếu có cô gái nào ở đây chắc chắn sẽ lại bị quyến rũ.
Người ngồi đối diện hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bộ dáng đó, bà nghiêm mặt có ý cảnh cáo Hiên Viên Nhã, nhưng cũng không la mắng hay làm gì.
“Chuyện con xuất hiện trong bữa tiệc của Nam Cung gia là sao?”
“À, chỉ là trùng hợp con ở trong khách sạn mà ở tổ chức bữa tiệc thôi. Cô con gái nuôi đó của Nam Cung gia không tệ! Mẹ, không lẽ mẹ vẫn còn để ý chuyện năm đó sao?”
Ánh mắt người phụ nữ trung niên kia thoáng thay đổi, biểu cảm không được tự nhiên.
“Không phải, chỉ là sau này con phải chú ý hành động của mình. Đừng quên Hiên Viên gia không tham dự vào chuyện của hắc đạo. Hơn nữa gia tộc đang trong tình trạng bất ổn, không nên để cho người khác nắm được nhược điểm. Nhất là hắn ta!”
Hiên Viên Nhã không phản bác, rất nghe lời.
“Kết quả điều tra thế nào rồi?”
Hiên Viên Nhã biết đã nói đến chính sự liền nghiêm túc, sắc mặt hơi ngưng trọng: “Con đã điều tra được đứa bé năm đó đã bị đưa đến một cô nhi viện, sau đó được một vợ chồng nhận nuôi. Nhưng con chỉ điều tra tới đó thì manh mối bị đứt quãng, không có cách nào tìm được cặp vợ chồng kia.”
Trên gương mặt người phụ nữ lập tức lộ rõ vẻ thất vọng, ánh mắt ảm đạm. Hiên Viên Nhã không đành lòng nên an ủi bà.
“Mẹ, yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra được đứa bé, đưa con bé về Hiên Viên gia.”
“Ừ….. Con ra ngoài trước đi!” Bà xua tay, trong giọng nói đầy mệt mỏi. Hiên Viên Nhã hơi đau lòng, nhưng vẫn đi ra.
Sau khi Hiên Viên Nhã ra ngoài, người phụ nữ trung niên kia đứng dậy, bước lên cầu thang tầng bốn. Tầng bốn vốn là cấm địa, rất ít có người nào được lên đó. Trên tầng bốn chỉ có duy nhất một căn phòng, bà mở cửa bước vào căn phòng đó.
Trong phòng chứa đầy các thiết bị y tế được nối với người đàn ông đang nằm yên tĩnh trên cái giường lớn. Người đàn ông nằm trên giường rất tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Có điều ông ấy cũng không còn trẻ, tính ra cũng chỉ ngang bằng Nam Cung Hạ. Ông lẳng lặng nhắm mắt nằm đó, tựa như đang ngủ, nhưng chỉ có người phụ nữ trung niên bên cạnh biết, ông ấy không phải ngủ.
Bà ngồi cạnh giường, hai mắt bi thương nhìn người đàn ông đó.
“Triệt nhi, con đừng lo lắng, Nhã nhi và mẹ đang tích cực tìm ra con gái của con, sẽ không để con bé lưu lạc bên ngoài. Khi tìm được, mẹ nhất định sẽ bù đắp hết mọi lỗi lầm với con bé…..”
Bà cứ ngồi đó, nói từng chuyện từng chuyện, không để ý người kia có nghe hay không. Bà nói một lúc lâu liền dừng lại, thở dài một tiếng.
“Triệt nhi, khi nào con mới có thể tỉnh lại? Đã mười lăm năm rồi, con cứ ngủ như vậy sao?!”
Không nghe thấy lời đáp lại, vành mắt bà đỏ lên, nhưng vẫn kiềm chế không khóc. Bà là Mạc Vân Du, năm đó bà là một nữ cường nhân, còn rất trẻ đã tung hoành hắc đạo. Sau đó lại gặp được người đàn ông bà yêu nhất, người đứng đầu của Hiên Viên gia lúc đó. Hai người nhanh chóng cưới nhau, tính cách bà mạnh mẽ, cách làm việc của rất dứt khoát. Nên giải quyết được rất nhiều chuyện của Hiên Viên gia, làm phu nhân lão đại Hiên Viên gia cũng rất tốt. Bà chỉ có hai đứa con, Hiên Viên Triệt được bà sinh ra sau khi vào Hiên Viên gia không lâu. Còn Hiên Viên Nhã là khi hai vợ chồng đã hơi lớn tuổi mới sinh ra, vì vậy đối với Hiên Viên Nhã người trong nhà luôn chiều chuộng cô. Hiên Viên Nhã và Hiên Viên Triệt lại cách nhau tới mười mấy tuổi. Cuộc đời bà trôi qua rất nhẹ nhàng, người khác phải luôn nghe lời bà, vì vậy bà có suy nghĩ là muốn nắm tất cả mọi thứ trong tay. Nhưng cũng do suy nghĩ đó mà năm ấy bà đã phạm một sai lầm rất lớn. Do đó, hiện tại bà đang cố gắng bù đắp lại những sai lầm đó. Mạc Vân Du ngồi trong căn phòng đó cả buổi, phần lớn là tự nói chuyện một mình.
Bàn tay đặt lên tay nắm cửa của Hiên Viên Nhã bóp chặt, cô lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn Mạc Vân Du. Sắc mặt đau lòng, cô không nỡ thấy mẹ như vậy. Mười lăm năm qua, cô đã chứng kiến cảnh mẹ vô cùng hối hận về hành động của năm đó. Ngày nào cũng vào phòng anh hai để trò chuyện với anh, một mình nói chuyện rồi một mình lau nước mắt. Chuyện của anh hai năm đó xảy ra khi cô còn nhỏ, cũng không thể giải quyết được gì. Cô rất muốn vào đó an ủi mẹ, nhưng cô biết bà rất mạnh mẽ, không muốn để người khác thấy hình ảnh bà yếu đuối.
Hiên Viên Nhã im lặng đóng cửa lại, vừa xoay người đi cô đã lấy điện thoại ra, ấn số của một người.
“Đẩy nhanh tốc độ điều tra, bất kể dùng cách gì cũng phải tìm ra cặp vợ chồng đó, tôi muốn tìm thấy người càng sớm càng tốt!”
Không bận tâm người kia nói gì, cô liền tắt điện thoại. Bước đi để lại một cái bóng dài trên hành lang.
Tại một căn biệt thự ở thành phố A
Lâm Quân một mình chống gậy bước vào căn phòng được gọi là cấm địa. Ông từ từ mở cửa ra, rồi đóng sầm lại. Cả căn phòng đều dán hình của một người phụ nữ. Khác với bức hình của Nam Cung Hạ, những bức hình cũ hơn nhiều. Người phụ nữ trong những tấm hình treo trên tường có dung mạo hơi khác so với Nam Cung Khuynh Thành. Nhưng cả bà ấy cùng với Nam Cung Khuynh Thành và Mẫn Nguyệt đều giống nhau ở ánh mắt trong trẻo, dễ dàng khiến người khác bị thu hút vào đó, cùng với đóa hoa anh đào trên ngực.
Lâm Quân ánh mắt nhớ nhung cùng si mê, vuốt ve từng tấm hình một. Dưới mỗi tấm hình đều có viết một dòng chữ nhỏ rất đẹp: Vương Tĩnh Lan.
Lâm Quân nhìn mỗi tấm hình, miệng không ngừng kêu: “Lan nhi…..Lan nhi….. “
Ông nghẹn ngào lẩm bẩm, nhưng đột nhiên sau đó thay đổi thái độ, oán hận nói: “Tại sao năm đó em không chọn anh? Em lại không chọn anh!” Câu cuối Lâm Quân gần như gào lên, hai mắt dần trở nên điên cuồng.
“Rốt cuộc hắn ta có gì tốt? Lại khiến em kiên quyết ở bên hắn cũng không chịu ở bên cạnh anh?”
“Haha, Lan nhi, anh nhất định sẽ trả thù, nhất định sẽ làm chủ Nam Cung gia. Em cứ chờ đó, anh sẽ cho em biết, anh cũng có bản lĩnh, tuyệt đối không thua kém hắn ta!”
Lâm Quân ở trong căn phòng đó gào thét hơn một giờ, cho đến khi có người gõ cửa thì ông ta mới dừng lại. Lâm Quân thu hồi bộ dáng điên cuồng của lúc nãy, từ tốn bước ra ngoài.
Trước cửa đã có một người đàn ông chờ sẵn, thấy Lâm Quân thì hơi cúi đầu, đi theo sau ông. Lâm Quân đi đến đại sảnh thì ngồi xuống ghế sô pha, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Người kia lập tức cung kính trả lời: “Chủ nhân, tôi đã điều tra được quá khứ của Nam Cung Mẫn Nguyệt.”
Lâm Quân vô cùng hứng thú với tin tức này, khóe miệng hơi nhếch, chờ đợi lời nói từ người đàn ông kia.
“Trước khi gặp Nam Cung Âu Thần thì cô bé đó chỉ là đứa con nuôi được một cặp vợ chồng nhận nuôi từ cô nhi viện. Sau đó cặp vợ chồng này vì nợ tiền mà đem Nam Cung Mẫn Nguyệt bán cho đại ca xã hội đen khi đó chính là Trần Phong.”
“Trần Phong? Chính là hắn ta?” Lâm Quân nghe thấy cái tên đã lâu không nhắc đến, hơi giật mình.
“Đúng vậy, chính là người đó!” Lâm Quân nhíu mày, rồi không để ý nữa.
“Có điều trong khi điều tra tôi đã phát hiện được một chuyện rất thú vị.”
Lâm Quân nhướng mày nhìn người đàn ông kia, trong mắt mang theo chút ý vị thâm trường.
Không để Lâm Quân phải thắc mắc, người đàn ông kia đã kêu lớn một tiếng: “Đưa người vào đây!”
Sau đó một nhóm người trước sau bước vào đại sảnh. Trong đó, có một người phụ nữ mập mạp, phấn son đầy mặt cùng với một người đàn ông nở nụ cười bị ổi, ăn mặc thấp kém bước vào. Nếu Mẫn Nguyệt không mất trí nhớ thì khi nhìn thấy họ chắc chắn sẽ giật mình. Hai người này không ai khác chính là Hà Minh và Mai Thu Phương!
Không ai biết hai người kia đã nói với Lâm Quân cái gì, chỉ thấy lát sau ông ta nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tàn độc.