Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 130: Cứu ba


Đọc truyện Mãi Mãi Cưng Chiều Em – Chương 130: Cứu ba

Kết thúc xong một bữa cơm hài hoà ấm áp, Mẫn Nguyệt liền vội vàng kéo tay Hiên Viên Nhã. 

Hiên Viên Nhã cười thân thiết gõ trán cô, “Được rồi, được rồi, sẽ đưa con đi gặp ngay, gấp cái gì.”

Mạc Vân Du thấy hai người gần gũi như vậy có chút buồn bã, tại sao cháu gái vẫn lạnh nhạt bà? 

Bà thở dài, thôi, cứ từ từ cho con bé tiếp nhận cũng được. Mạc Vân Du ra hiệu cho mấy người khác trở về, bọn họ cũng hiểu ý là bà có việc nói riêng với Nam Cung Mẫn Nguyệt, vì vậy lần lượt chào tạm biệt ra về. 

Sau khi mọi người đi hết, Mạc Vân Du định nắm tay Mẫn Nguyệt lên lầu nhưng không biết cố ý hay vô tình, tay cô rụt lại, chuyển qua kéo tay trò chuyện với Nam Cung Âu Thần. 

Biểu tình Mạc Vân Du hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền trở về bình thường. 

Âu Thần liếc bà một cái, thản nhiên đan mười ngón tay với Mẫn Nguyệt cùng cô đi lên lầu. 

Hiên Viên gia khá rộng nên trong nhà cũng trang bị thang máy, Hiên Viên Nhã đi đằng trước vừa đi vừa giải thích với Mẫn Nguyệt. 

“Anh hai ở tầng bốn, vì vậy muốn đi lên đó chúng ta cần phải đi thang máy.”

“Ting!” Cửa thang máy mở ra, mọi người lục đục đi vào. 

Hàn Viên Viên nhìn mấy con số trong thang máy bỗng nghi hoặc, không hề thấy con số 4, chẳng phải là nói ba của Queen ở tầng 4 sao? 

Hàn Viên Viên quay qua nói nhỏ với Vũ Á, bị anh ấn đầu trở về, ý bảo cô im lặng, Hàn Viên Viên bĩu môi rụt đầu về. 

Mẫn Nguyệt cũng có thắc mắc giống như vậy nhưng sau đó cô liền thấy Hiên Viên Nhã đưa tay ấn vào một khung nhỏ trong góc. Thang máy kêu một tiếng sau đó bắt đầu đi lên. 

Hiên Viên Nhã nhìn thấu nghi hoặc của cô, cười cười: “Nơi anh hai dưỡng bệnh là nơi trọng yếu nhất ở đây vì vậy cần phải bảo mật thật tốt. Lối vào trên đó chỉ có đi qua thang máy này. Mà muốn lên được tầng 4 thì phải trải qua kiểm tra dấu vân tay. Chỉ có ba người có thể được cho phép chính là cô, bà nội con và bác sĩ chuyên dụng của anh hai, đương nhiên sau này cũng sẽ có con nữa.”

Mẫn Nguyệt gật gù hiểu rõ. 

Lam Hi nghĩ thầm trong đầu: Gia tộc lớn đúng là phiền phức.

Âu Thần không ý kiến, anh thấy làm vậy rất tốt. 

Tầng 4 chỉ có một căn phòng, Mạc Vân Du đứng trước cửa, chầm chậm vặn tay cầm. 

Mẫn Nguyệt vừa hồi hộp vừa chờ mong, cô sắp gặp ba rồi. 

“Lạch cạch!” Cánh cửa mở ra, Mẫn Nguyệt đè lại hơi thở, từ từ đi vào trong. 


Căn phòng này rất lớn cũng rất sạch sẽ, xung quanh chỉ toàn là màu trắng và xám, khắp nơi đều có gắn dụng cụ y tế. Mà tất cả các dụng cụ y tế đó đều kết nối với một người nằm trên giường. 

Tầm mắt Mẫn Nguyệt nhìn sang, cả người như cứng lại, sững sờ đứng ở đó. 

Hốc mắt cô đỏ lên, bỏ mặc những người khác bước nhanh về phía giường. 

“Tách, tách.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, Mẫn Nguyệt run rẩy gọi: “Ba…..ba!”

“Mẫn Nguyệt đến rồi đây, Mẫn Nguyệt đến thăm ba đây, ba mở mắt ra nhìn con có được không?”

“Ba đã từng hứa sẽ đưa con đi công viên, ngày hôm đó vẫn chưa kết thúc mà, ba vẫn còn nợ con nửa ngày. Ba, chẳng phải ba cũng đã nói cả nhà chúng ta sẽ luôn bên nhau sao? Bây giờ Mẫn Nguyệt đã về rồi.”

Sắc mặt Hiên Viên Triệt tái nhợt nằm trên giường dù Mẫn Nguyệt có gọi thế nào thì cũng không tỉnh dậy. Nhìn qua ông rất giống đang ngủ nếu không phải cả gương mặt ông trắng bệch thì sẽ không ai tin người đàn ông này đã hôn mê mười lăm năm. 

Mẫn Nguyệt cẩn thận nắm lấy tay ông, tay Hiên Viên Triệt gầy gò chỉ toàn là khớp xương. Mẫn Nguyệt càng đau lòng, đôi tay lúc nhỏ luôn ôm cô, bế cô lên đùi bây giờ đã gầy đến vậy. 

Cô chỉ cầm tay Hiên Viên Triệt, nức nở ban đầu chuyển thành khóc lớn. 

“Tại sao, tại sao ông ấy vẫn không tỉnh lại, vẫn không mở mắt ra nhìn em?!!”

Hiên Viên Nhã không đành lòng quay mặt đi, đôi mắt cũng đã đỏ. 

Mạc Vân Du đau khổ cúi đầu, trong lòng cũng rất khó chịu. Bà muốn tiến lên an ủi Mẫn Nguyệt nhưng chân vừa bước ra lại lui về, không có can đảm đi tới. 

Âu Thần bước đến, cẩn thận ôm cô vào lòng. Anh chờ cho cô khóc hết những uất ức trong lòng ra thì mới vỗ nhẹ lưng cô nói. 

“Bảo bối, đừng khóc, em bình tĩnh một chút để cho Vũ Á kiểm tra tình trạng của bác trai trước được không?”

Mẫn Nguyệt nghe anh nói thì đã bình tĩnh đôi chút, đặt tay Hiên Viên Triệt, đứng dậy hơi lui ra sau để cho Vũ Á đến kiểm tra. Nhưng bản thân cô không đi xa, vẫn đứng bên cạnh giường, ánh mắt dán chặt vào Hiên Viên Triệt, dường như sợ rằng giây tiếp theo ông sẽ biến mất. 

Khi làm việc bộ dạng của Vũ Á và Hàn Viên Viên nghiêm túc mười phần, hai người phối hợp ăn ý kiểm tra cho Hiên Viên Triệt từ đầu đến chân. 

Lam Hi đứng ở cuối giường, trầm mặc quan sát. 

Kiểm tra xong, Vũ Á và Hàn Viên Viên trao đổi ánh mắt với nhau, Vũ Á rút từ trong người ra một ống tiêm, cắm vào cánh tay của Hiên Viên Triệt. 

Mạc Vân Du nhìn thấy lập tức nóng nảy, “Các người làm gì vậy?”


Hiên Viên Nhã liền cầm tay bà kéo lại, khẽ lắc đầu. 

Vũ Á không quan tâm đến lời của bà, dù sao trước giờ anh chỉ nghe lời của lão đại. 

Vũ Á kéo ống tiêm, hút lên một ít máu, cho đến khi gần đầy ống anh mới rút ra đưa cho Hàn Viên Viên. 

“Cầm đi xét nghiệm đi!”

Hàn Viên Viên gật đầu, nhanh nhẹn ra khỏi phòng, vẻ mặt không còn nét ngây thơ của thường ngày. 

Mẫn Nguyệt thấy vậy liền biết tình huống này không đơn giản nhưng cô cũng không nóng nảy như Mạc Vân Du. 

“Tại sao phải đi xét nghiệm máu?”

Biểu cảm của Vũ Á hơi trầm trọng, không trả lời thẳng. “Tôi chỉ muốn xác nhận một chút chuyện.”

Lam Hi im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, “Anh muốn kiểm tra xem trong máu có bị nhiễm độc không phải không? Nhưng chắc anh cũng đã đoán trước được rồi, kết quả kiểm tra chắc chắn sẽ nói…….không có! Nếu không thì mười mấy năm qua đội ngũ bác sĩ của Hiên Viên gia không thể nào không phát hiện được.”

Gương mặt Vũ Á hơi trầm xuống, gật đầu. “Nói không sai, nhưng quả thật chỉ có một cách duy nhất giải thích tại sao một người đang yên lành lại hôn mê mười mấy năm trời trong khi trên người không hề có vết thương lớn nào, não cũng không bị chấn động, chính là do bị trúng độc. Có điều nếu vậy thì chắc chắn trước đó đã phải kiểm tra ra được rồi. Nhưng nếu không bị trúng độc thì……..”

Giọng Lam Hi cắt ngang, “Trúng độc! Ông ấy chắc chắn bị trúng độc.”

Vũ Á nhíu mày, định hỏi cậu tại sao lại chắc chắn như thế Hàn Viên Viên đi vào, trên tay là bản xét nghiệm máu. 

Bình thường có lẽ kết quả sẽ không có nhanh đến vậy, nhưng đây là ở Hiên Viên gia. Vì Hiên Viên Triệt, Mạc Vân Du đã cho mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trở thành bác sĩ riêng ở nhà mình, cũng chuẩn bị rất nhiều máy móc y tế. Do đó mẫu máu vừa đưa xuống thì đã có người cầm lấy đưa vào máy xử lý, phân tích kĩ càng, cùng thảo luận với nhau rồi đưa ra kết quả. 

Sắc mặt Hàn Viên Viên không tốt lắm, “Kết quả kiểm tra nói…….máu không có vấn đề.”

Mặc dù đã đoán được trước nhưng vẻ mặt mọi người vẫn thất vọng, nhất là Mạc Vân Du, vừa có hy vọng thì đã bị đập tan. 

Mẫn Nguyệt hít hít mũi, lau hết nước mắt đi, giờ phút này cô cần phải tỉnh táo, không thể yếu đuối được, cô cần phải nghĩ cách cứu ba. 

Cô hơi cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? 

Mẫn Nguyệt chưa nghĩ ra thì Âu Thần đứng bên cạnh đã vỗ đầu cô. 


“Không cần lo lắng, thằng nhóc kia đã nghĩ ra biện pháp rồi.”

Trong căn phòng này, nói thằng nhóc chính là chỉ Lam Hi. 

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào cậu. 

Lam Hi: “……..”

Chết tiệt, người kia tại sao lại nhìn ra được là cậu đã biết? 

Gương mặt Âu Thần vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra được cái gì từ trên gương mặt đó. Ánh mắt anh sáng quắc nhìn Lam Hi, như mang theo áp lực vô hình. 

Dưới áp lực đó Lam Hi không thể không ngoan ngoãn nói ra. 

“Chú ấy đã bị trúng độc ăn vào tủy rồi nên cách tốt nhất chính là lấy máu từ trong tủy đi kiểm tra.”

Mẫn Nguyệt cả kinh, “Độc đã ăn vào trong tủy?”

Lam Hi gật đầu, hơi vén tấm chăn lên, lộ ra bàn chân của Hiên Viên Triệt. “Chị nhìn xem, các ngón chân của chú ấy đều có vẻ hơi tím, chỗ gốc của móng chân lại có các đốm trắng. Còn nữa, tóc thì bị bạc trắng ở phần ngọn, từ từ lan rộng ra đến phần đuôi. Đây đều là những dấu hiệu chất độc đã ăn mòn vào cơ thể. Thật ra những điều này bác sĩ thông thường đều sẽ không biết, nhưng em là người quanh năm sống chung với độc, những chuyện này đã thấy nhiều lần rồi.”

Đầu óc Mẫn Nguyệt như bị ai gõ một cái, tứ chi run run, thân thể lạnh ngắt. Vừa tức giận vừa đau lòng. Tức giận là vì Âu Dương Cẩn đã làm ba cô trở nên thế này, đau lòng là vì ba cô đã phải chịu đựng những chất độc đó mười lăm năm nay.

Joker bóp chặt khớp tay nghe răng rắc, nghiến răng gằn từng chữ. “Âu Dương Cẩn, tên khốn đó!”

Mạc Vân Du nghe xong lập tức ngẩng đầu lên. “Cậu nói gì cơ? Âu Dương Cẩn? Chẳng lẽ người hại Triệt nhi ra nông nỗi này chính là hắn ta?”

Joker kinh ngạc nhìn bà ta, “Chẳng lẽ…….” 

Joker liếc nhẹ sang Hiên Viên Nhã, thấy cô trừng mắt liền hiểu rõ. Thì ra cô vẫn chưa nói chuyện này cho Mạc Vân Du biết. 

Dù Joker không nói nhưng thấy biểu cảm của anh Mạc Vân Du liền biết câu trả lời, ngực bà phập phồng tức giận. 

“Âu Dương gia! Uổng công mấy năm nay chúng ta luôn nhường nhịn bọn họ, không tranh gì cả, hạ thấp tư thái chính mình, không ngờ thì ra bọn họ là người đã hại Triệt nhi. Ban đầu ta đã nghi ngờ rồi, quả thật…….. Không được, ta phải đi xuống thông báo với mọi người trong Hiên Viên gia, từ nay chúng ta phải bắt đầu đánh lại Âu Dương gia!”

Thấy Mạc Vân Du hùng hổ muốn đi xuống lầu, Hiên Viên Nhã vội vàng cầm tay bà kéo lại. “Mẹ, mẹ đừng xúc động, bây giờ chúng ta làm vậy chẳng phải là bứt dây động rừng sao, chúng ta còn chưa cứu được anh hai.”

Mạc Vân Du vẫn chưa hết giận, “Nhưng mà cũng không thể để bọn họ sung sướng trôi qua thế được.”

“Mẹ, không phải, chúng ta là đang chờ cơ hội cho bọn họ một kích chí mạng. Mẹ yên tâm, con và Mẫn Nguyệt đều có chủ trương của riêng mình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Âu Dương gia.” Hiên Viên Nhã lại nói thêm vài câu nữa, biết điểm yếu của bà là Hiên Viên Triệt và Mẫn Nguyệt nên cứ lấy hai người đó ra làm lý do. 

Mạc Vân Du nhìn qua Mẫn Nguyệt, cuối cùng chịu ở lại. 

Mẫn Nguyệt vẫy tay bảo Hàn Viên Viên đi gọi những bác sĩ khác vào giúp lấy máu trong tủy ra để kiểm tra. 


Lần này chờ đợi kết quả có hơi lâu, trong lúc đó Mẫn Nguyệt ngồi bên giường cầm khăn ấm lau mặt và tay cho Hiên Viên Triệt. Những người khác đều im lặng để lại không gian riêng cho cô và Hiên Viên Triệt. 

“Đã có kết quả rồi!”

Mẫn Nguyệt dừng động tác, đặt cái khăn lên bàn rồi đứng dậy. 

“Thế nào?”

“Đúng y như lời Lam Hi nói, kết quả kiểm tra cho thấy trong tủy đã bị nhiễm độc khá nặng. Có điều loại độc này rất lạ, không biết là độc gì. Chỉ biết nó đang ăn mòn cơ thể từng ngày, thời gian hôn mê càng lâu, ăn mòn càng mạnh, đến cuối cùng là phá hủy não và tim, làn da bên ngoài sẽ thối rữa, chết trong hôn mê như vậy, có đau thế nào cũng không biết. Cũng may mấy năm nay bác trai được chăm sóc rất tốt, hiện tại chỉ có gan và phổi của bác trai đã bị hư hại hơn một nửa, thận cũng gặp chút vấn đề, e rằng tiếp theo sẽ đến tim. Khi đó, cho dù muốn cứu cũng không còn cách nào nữa.”

Ai nấy đều hít vào một hơi khí lạnh, thủ pháp hạ độc người này, cũng quá tàn nhẫn rồi. Cứ như vậy không hay không biết, chất độc đang ăn mòn cơ thể từng ngày, đến khi biết rồi cũng chỉ có thể lặng lẽ chết đi.

Mẫn Nguyệt khó khăn thốt ra một câu, “Có…….cách nào cứu không?”

Hàn Viên Viên buồn bã lắc đầu, “Chất độc này mình không biết chính xác thành phần là gì, muốn nghiên cứu ra thuốc giải e rằng rất khó. Cho dù có nghiên cứu ra được thì e là lúc đó cũng đã chậm rồi.”

Lam Hi nhanh như chớp bước tới, giơ tay ra, “Cho em mượn bản kết quả!”

Hàn Viên Viên thấy cậu bé cũng hiểu khá nhiều về độc, nghĩ có lẽ cậu sẽ biết cách nên không do dự đưa ra. 

Tiếng Lam Hi lật trang giấy nghe xoàn xoạt, tầm mắt dừng lại rất lâu ở trang phân tích thành phần trong máu. Sau cùng cậu gấp lại, “Chất độc này em có thể đoán được đại khái thành phần, em cũng cần những người khác giúp đỡ nghiên cứu, trong vòng 7 ngày sẽ cho chị được thuốc giải.”

Mắt Mẫn Nguyệt sáng lên, ba cô có hy vọng sống sót rồi. 

“Được, chị tin em!”

Hàn Viên Viên ngập ngừng, “Queen, nhưng mà, theo kết quả báo cáo thì bác trai đã bị nhiễm độc quá lâu rồi, e rằng bốn ngày nữa thì chất độc sẽ đi vào tim, đến lúc đó cho dù có thuốc giải thì cũng không thể làm gì được.”

Sự vui vẻ của Mẫn Nguyệt vừa loé lên thì đã bị dập tắt, giọng cô khàn khàn tuyệt vọng. “Thật sự không còn cách nào khác sao?”

Hàn Viên Viên không biết trả lời thế nào, Vũ Á liền đứng ra nói thay cô. 

“Nếu có thể nghiên cứu ra thuốc giải tạm thời thì càng tốt, còn không thì tìm kiếm một loại thuốc có thể ức chế loại độc này.”

Nhưng trong lòng ai cũng biết, cả hai thứ này đều không thể tìm ra. 

Mẫn Nguyệt suy sụp muốn ngã xuống, đều là Âu Thần đỡ cô, cô mới có thể đứng vững. Cô phải đi đâu tìm thuốc ức chế hay thuốc giải tạm thời đây. 

Thuốc giải tạm thời……..thuốc ức chế……. 

Phải rồi, máu của cô! Máu của cô có thể giải được tất cả các loại độc. 

Mẫn Nguyệt vén cổ tay ra, “Dùng máu của tôi đi!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.