Đọc truyện Mãi Luôn Bên Em – Chương 32: Dòng Tin Nhắn
Về đến nhà đã là gần 7 giờ, Tiểu Mãn vội tắm rửa thay quần áo rồi đi sang nhà Hạo Thiên ăn tối.
Các món ăn gia đình được anh nấu rất bắt mắt và ngon miệng.-“ Công việc của em thế nào rồi, ổn chứ, có gì cứ nhờ vả tôi, không phải ngại, tôi luôn sẵn sang giúp đỡ em”Cô bật cười : “ Anh mà tốt vậy ư ?”Hạo Thiên không hài lòng nhìn cô : “ Tính phí cả đấy”Cô bật cười ha hả“ Con gái con đứa cười kiểu gì vậy, thế này em không lấy chồng được đâu, tôi sẽ miễn cưỡng thun nhận em”Tiểu mãn lườm anh một cái : “ Không thèm đâu ạ”Tiểu Mãn cảm thấy, hai người thân thiết lên như tri kỉ vậy, thật an tâm khi có những người bạn như vậy xung quanh mình.Tiểu Mãn gửi những bức ảnh của Bách Khả cùng Trình Văn cho bộ phận chỉnh sửa ảnh, đăng lên tạp chí sức sống mới của Hoàng Nghệ.Rất nhanh, tạp chí được bán hết, độ hot của hai idol mới tăng lên đáng kể.“ Oa tấm này xinh quá, tấm này cũng xinh nữa, đúng là không đùa được với nhan sắc của bổn cung mà” Bách Khả lật đi lật lại quyển tạp chí không ngừng cảm thán.Trình Văn cũng ngó đầu vào xem, hiệu ứng chụp cũng rất đẹp, hai người như học sinh 16 17 tuổi vậy.Tiểu Mãn bật cười nhìn hai người họ, đưa cho mỗi người một quyển dặn dò.“Tôi đăng kí thử vai cho cô cậu rồi đó, cầm kich bản đọc cho kĩ vào.
Trình Văn dù cho cậu là ca sĩ, nhưng tôi cảm nhận về thiên phú diễn xuất của cậu hơn, muốn cậu lấn sang điện ảnh trước.
Còn Bách Khả, em là người mới, cần luyện tập diễn suất nhiều vào.
Hai cô cậu có thể tập cùng nhau.
Tôi đăng kí thử vai nam nữ thứ số 2.
Về chuẩn bị thật kĩ, đây là cơ hội nhanh nhất để chúng ta vươn lên kịp với đàn anh đàn chị.”Bách Khả dở cuốn kịch bản, không khỏi kinh ngạc: “ Trời!! sao chị có nó được vậy ạ, đây là bộ phim của đạo diễn Chu đó nha”Trình Văn đọc lướt qua, như nhận ra gì đó: “ Ra chị kêu bọn em chụp ảnh học sinh là để chuẩn bị cho bộ phim này sao”Cô gật gù : “ Tinh mắt lắm, bộ phim lần này lại là bộ thanh xuân vườn trường đầu tay của đạo diễn Chu, vì vậy ông ta đang tìm các khuôn mặt mới cùng tài năng mới”Bách Khả ồ lên 1 tiếng : “ Nhưng sao chị lại biết trước mà cho bọn em đi chụp ảnh vậy?”Tiểu Mãn nhớ đến đêm đó ngủ nhà Hạo Thiên, anh đã mở đường dẫn lối cho cô trước, bất giác nở nụ cười : “ Bí mật, tóm lại tôi có tay trong ở đó”Điện thoại có tin nhắn, Tiểu Mãn mở ra xem, là số lạ, từng chữ trong tin nhắn đó khiến cô chết lặng: Trả A Triệt lại cho tôi.Dòng tin nhắn này, cô biết ai là người gửi, chỉ là, cô không dám trả lời lại, cũng không dám đối mặt.Trình Văn nhận thấy cô khác lạ hỏi : “ Chị sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”Tiểu Mãn lắc đầu, bỏ lại hai người ở trong phòng, một mình ra về nhà.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man, nằm trên giường, hồi tưởng lại về chàng thiếu niên năm đó, A Triệt, em xin lỗi…Nước mắt không ngừng chảy xuống ướt đẫm gối.
Chính cô, là cô đã khiến A Triệt chết, cô là đồ khốn nạn cô đáng bị ông trời trừng phạt.
Mệt mỏi tích tụ khiến cô không còn muốn gắng gương nữa.Hạo Thiên gọi điện không thấy cô nghe máy, anh bồn chồn đi qua đi lại, thức ăn trên bàn đã nguội.
Anh quyết định sang bên nhà đối diện gọi cô.Cổng không khóa, chắc chắn là đã làm về, trong nhà không bật điện, Hạo Thiên lần mò đi lên không ngừng gọi tên cô: “Tiểu Mãn, em đâu rồi”Mở từng phòng một tìm người, cuối cùng cũng thấy cô nằm trên giường trong phòng ngủ tầng 2, bên cạnh có chai rượu uống được một nửa.“ Em say rồi à, Tiểu Mãn dậy đi”Cô không động đậy, hơi thở yếu ớt, mặc cho anh lay người mạnh bao nhiêu, cô vẫn không nhúc nhích.“ Mẹ kiếp, em làm sao vậy”Hạo Thiên bế cô lên chạy ra xe lái đến bệnh viện, trên đường vẫn không ngừng gọi cô dậy.Sau khi cấp cứu, bác sĩ báo đã không còn nguy hiểm.“ Anh là người nhà bệnh nhân phải không ? Nếu như không chăm sóc được thì hãy để bệnh nhân ở lại viện điều trị tâm lý.
Chỉ cần chậm thêm mấy tiếng là bệnh nhân có nguy cơ không tỉnh lại được rồi”Hạo Thiên run người, sao lại như vậy : “ Thưa bác sĩ, bạn tôi là bị sao ?”Bác sĩ lắc đầu : “ Bệnh nhân uống quá liều thuốc ngủ, lại uống thêm rượu, làm mất ý thức dẫn đến bị ngất, thở chậm.
Bệnh nhân chắc chắn có tiền sử bệnh trầm cảm, người nhà cần lưu ý hơn, nếu có thể nên thăm khám với bác sĩ tâm lý 1 lần 1 tuần.”Hạo Thiên chết lặng người, anh không nghĩ rằng, mọi chuyện quanh cô lại phức tạp đến như vậy.
Bệnh trầm cảm ư? Cô ấy đã trải qua những gì mà bị như vậy?…….Mở mắt ra đập vào mắt Tiểu Mãn là nền trắng xóa, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Định thần lại một lúc, nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện, tay vẫn còn cắm kim truyền nước.
Là ai đã đưa cô đến bệnh viện vậy ? Mỗi lần cô muốn đi tạ lỗi với A Triệt thì lại có người ngăn cản vậy.Hạo Thiên bước vào phòng, thấy cô đã tỉnh, đặt cháo sang một bên rồi đỡ cô ngồi dậy : “ Em dậy rồi sao, khát nước không, uống nước nhé rồi ăn cháo.”“ Anh đưa em đến bệnh viện sao?”Hạo thiên vừa bón nước cho cô vừa nói : “ Em làm cái trò gì thế, biết làm như vậy là nguy hiểm lắm không.
Sau không cho phép uống thuốc ngủ nữa”“ Anh quản được em sao, lấy thân phận gì mà quản ?”Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô, giỏi lắm, giám bắt bẻ anh.
Anh không dậy cho cô một bài học, chắc cô không thèm đoái hoài gì đến anh mất.Anh rút ống hút ở cốc nước ra, uống một ngụm, nâng cằm cô lên rồi cúi xuống đè lên môi cô.
Đôi tay dưới cằm dùng sức khiến cô mở miệng ra.
Từng giọt nước được chuyền sang miệng cô, những giọt nước không kịp nuốt chảy xuống cằm rồi xuống giường.
Dường như anh thấy không đủ, chiếc lưỡi luồn sang bên miệng cô, khuấy đảo bên trong.Tiểu mãn không lường trước được có chuyện này xảy ra, không kịp phản ứng lại, mặc cho anh làm càn..