Đọc truyện Mãi Là Quản Gia Của Em – Chương 13: Biến thái!!!
Nhìn từ cửa của xe ngựa, chao ôi! Tuyệt ghê đó! Tôi chưa
từng đi party bao giờ, lần đầu thấy khung cảnh hoành choáng thế này, tuyệt vời ông mặt trời.
Đường đi được trải thảm đỏ, hai bên là những khóm hoa lan
đủ màu sắc trồng trong chậu làm bằng cẩm thạch sang quá thể.
Nến xếp thành một dãy, thứ ánh sáng màu vàng cam ấm áp khá
lãng mạn. Nhưng! Hoa lan và nến ko thể hợp nhau. Chỉ có thể là hoa hồng mà thôi! (ý kiến riêng à nha) Đại sảnh thiết kế theo
phong cách Châu Âu pha lẫn chút hiện đại hài hòa đến kinh ngạc. Dàn nhạc chuyên nghiệp, thức ăn ngon, trang trí bắt mắt, bla
bla…
Tôi thầm gào lên sung sướng!!! Bình thường toàn phải ăn kiêng rồi con gái nết na, thùy mị phải ăn uống nhã nhặn, từ tốn,…
Bây giờ hoàn toàn tự do là con trai thì quậy xã láng. Muaaaaa
^^ Dường như hiểu được ý định phản động của tôi, hắn thì thào
— Tiểu thư mà ăn như heo, mai mốt ko ai lấy thì đừng kêu ca nhá_ kèm theo nụ cười ma mãnh
Tôi gan lì đáp trả
— Nếu ko ai lấy thì anh phải lấy tôi. Ai bảo chẳng chịu nhắc nhở, cấm chê tôi là bà cô già, okie?
Ngắt lời tôi xông vào đánh chén mà ko thấy vẻ mặt thoáng
đơ —» tạo nên một đường cong tuyệt mỹ của hắn… (Chặc…chặc… T/g
tiếc thay cho you)
Sau khi no căng bụng, hắn bỗng kéo tay tôi vào…khiêu vũ… hic
hic có biết tôi thay giáo viên dạy mỗi ngày ko? (cô này đập vào chân bạn nhảy khoảng 20 lần trong 10p) Mà này hai thằng con trai (tạm thời) cùng khiêu vũ thì bệnh toàn tập còn gì??? Phải
đạp lên dư luận mà sốn thôi, biết sao h >T…To…Timor gì gì đó. Người này coi vậy còn trẻ chán, ở tù bốc lịch một thời gian chắc bình thường (chắc vậy * ̃ *)
khoảng chừng 19t là nhiều. Tóc thì quá rực với tông vàng lóa
cả mắt, hic thế tiếp cận thì phải đeo kính râm à? Đã thế bộ
vest trắng đính nào là kim cương, đá quý, ngọc trai,… chói như con chó sói (nói thế vì tên này gây sự chú ý, dẫn dụ đàn
ông bằng vẻ ngoài sáng hơn mặt trời kia) Phù! Kết thúc bản nhạc rồi, tạ ơn trời con sắp chết vì mệt
rồi. May là hôm nay chưa đạp phải chân hắn ko lại phải hứng
chịu hậu quả. Một tràn vỗ tay khe khẽ + giọng ca ẻo lã hơn cả con gái
— Thật xinh đẹp! Kính chào thiếu gia, tôi là Timor hân hạnh làm
quen
— Anh là ai chẳng liên quan gì đến đời tôi. Chào đây là lần đầu cũng mong là lần cuối ta gặp mặt! Bye_ cầm tay thân mật với
hắn lôi đi Quên mất tiêu!!! Đáng nhẽ phải vui vẻ bắt chuyện ai đây lại
trổ hết tính khí thật ra kia chứ… Hắn lại nhìn tôi mà cười, bí ẩn quá đó!
— Tiểu thư í nhầm là thiếu gia thiệt hiểu tâm lý con người Hơ tôi bơ hoàn toàn bơ, ko hiểu cái mô tê gì đang diễn ra
>đói. Dừng chân tại sân vườn sau nhà, hắn đi để tôi lại “bắt
chuyện” với tên bá tước chói chang này.
— Em thật bướng bĩnh đấy, lần đầu có người dám chào tôi kiểu
đó!
Bây giờ là lúc diễn viên ta trổ tài kaka
— Hu hu, Anh (t/g: sau khi viết chap này tác giả cáo bệnh vài
tuần nha) Timor ơi! cậu ấy bỏ em rồi… Thừa nước đục thả câu, hào quang (= nickname) thả cho tôi biết
bao thứ mà người ta bảo là rót mật vào tai. Tiếc cho bạn tui
ko hề quan tâm. Sau cả chục phút dùng võ miệng tên gay đáng
ghét này dám…chạm vào eo tôi (tạm thời gì tôi cũng là con
trai)
— BIẾN THÁI HOÀN TOÀN!!!!!! Xong vụ này ta sẽ xử đẹp ngươi,
phải cho đồ đầu óc ko bình thường ném đủ mọi cực hình mới
tỉnh ra >0dẫn tôi vào một căn phòng ngủ ko thể ghê hơn. Trang trí khá bình thường nhưng có cả đống ảnh toàn nam trông
quen lắm nè. Đúng rồi là 23 người bị mất tích! Toàn là mỹ
nam đấy.
Người là ca sĩ, người là bác sĩ, luật sư,… Hihi
bingo tôi là thiên tài mờ, đoán phát trúng liền tìm ra hung thủ lun ^^ Mãi đâm đầu cho đống suy luận logic của mình tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì Timor đã trói tôi lại. Nguy hiểm cấp độ báo
động!!! Shiki ơi! Dì ơi!!! Hai người đến cứu với ko tiêu đời trai í nhầm nữa tiêu đời gái con nhà lành. Bớ người ta làng nước
ơi! Cứu tôi! Help meeee! TT_TT