Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 17


Đọc truyện Mãi Không Nhắm Mắt – Chương 17

Sau khi tan học, Tiêu Đồng không nghĩ gì đến chuyện ăn trưa mà vội vàng chạy về ký túc xá, dùng điện thoại công cộng để gọi vào máy di động của Khánh Xuân. Anh kiềm nén sự hưng phấn, ra vẻ rất thoải mái hỏi cô đã ăn cơm chưa, có uống cốc rượu nào không, có phải là đang mở tiệc ăn mừng lập nên công lớn…? Khánh Xuân im lặng thật lâu trong máy điện thoại, không trả lời câu hỏi nào. Lúc ấy Tiêu Đồng mới cảm thấy có chỗ không ổn.

– Ôi dào, sao thế? Để cho bọn chúng trốn thoát hết rồi phải không?

Giọng Khánh Xuân như đang thẩm vấn phạm nhân:

– Cậu nói sáng nay chúng sẽ giao hàng. Bọn chúng giao hàng gì?

Từ câu hỏi của Khánh Xuân, Tiêu Đồng đã đoán ra mọi vấn đề, phát hoảng:

– Thì giao hàng… Thế bọn chúng giao hàng gì?

– Cậu hỏi tôi à? – Thái độ của Khánh Xuân rất không bằng lòng, cao giọng. Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán Tiêu Đồng, miệng chỉ ấp úng không nói được câu nào – Thôi vậy, không nói được nhiều trong điện thoại, sau này tôi sẽ tìm cậu. Tối nay cậu cứ đến nhà Âu Dương Lan Lan ăn tối, làm như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nên nhớ, nhất định phải đến! Nếu gặp lại những người đêm hôm qua, cậu chú ý nghe họ nói những gì, nghe cho chuẩn một tí nhé!

Khánh Xuân cúp máy. Tâm trạng hưng phấn của Tiêu Đồng như bị một gáo nước lạnh tạt vào, tắt ngấm. Anh thầm chửi: Tôi nghe rõ rõ ràng ràng, mẹ kiếp, các người sao lại chửi tôi!

Trong tâm trạng hết sức nặng nề, anh bước chân vào nhà ăn. Trong nhà ăn, anh chạm mặt Lư Lâm Đông vừa ăn cơm xong, chưa kịp rửa bát. Anh ta ngồi sà xuống bên cạnh Tiêu Đồng, đắc chí nói:

– Biết không, cuộc thi diễn giảng đã lùi thời gian rồi. Điều này rất có lợi cho chúng ta.

Tiêu Đồng cúi đầu ăn cơm. Anh còn có tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện thi với thố, nhưng Lư Lâm Đông vẫn cứ triền miên trong hưng phấn:

– Ngày thành lập Đảng 1-7, Đảng ủy trường tổ chức quá nhiều hoạt động trong khi những hoạt động của Thị ủy, Ủy ban Giáo dục Quốc gia cũng không hề ít. Tôi đã nói với Phó bí thư Hàn, cuộc thi diễn giảng chen vào trong thời gian này không bằng đổi sang nhân ngày thành lập trường để cho các khoa chuẩn bị kỹ hơn một tí. Phí bí thư Hàn đã đồng ý rồi. Tất cả diễn từ của các khoa khác tôi đều biết, đại bộ phận đều ca tụng Đảng, chỉ thích hợp với ngày 1-7, thay đổi thời gian, bọn họ phải đua nhau viết lại diễn từ. Tôi nghĩ, bọn họ không có được kỳ nghỉ hè thoải mái như chúng ta đâu. Diễn từ của chúng ta không có vấn đề gì. Ngày thành lập trường của chúng ta cách ngày Quốc khánh rất gần, do vậy mà chủ đề của cuộc diễn giảng này sẽ xoay quanh vấn đề ca tụng tổ quốc xã hội chủ nghĩa, diễn từ của chúng ta đánh trúng vào chủ đề này. Chúng ta cứ ung dung lấy khỏe để tiếp đón mệt, những vết thương trên mặt cậu lúc ấy cũng đã không còn nữa. Có điều, cậu nghỉ hè cũng đừng nên quá thoải mái, đừng có tư tưởng khinh địch, có thời gian vẫn cứ phải đọc thuộc diễn từ. Ra quân lần này nhất định thẳng lợi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại…

Lư Lâm Đông nói những gì hầu như Tiêu Đồng không hề nghe thấy, anh chỉ nghe được mỗi lời cuối cùng: Ý của tôi cậu có hiểu không? Anh mơ màng trả lời như một cái máy: “Hiểu rồi!”, lúc ấy Lư Lâm Đông mới cầm bát lên và bỏ đi.

Chập choạng tối, trời mưa nhẹ. Tạnh mưa, Tiêu Đồng lái xe đến nhà Âu Dương Lan Lan. Vừa bước vào cửa, anh đã hỏi:

– Bác đâu?

– Chiều nay đến công ty rồi, vẫn chưa về. Anh tìm ông có chuyện gì à?

– Không có gì, tiện mồm hỏi vậy thôi.

Trông thái độ của Lan Lan thì hình như không có bất cứ chuyện gì đã xảy ra, cô vẫn thân thiết và nhiệt tình như mọi ngày. Ăn cơm tối xong mà Âu Dương Thiên vẫn chưa về, Tiêu Đồng cảm thấy không nên ở lại lâu hơn nữa bèn đứng dậy ra về. Âu Dương Lan Lan nói:

– Bữa nay thứ Sáu, những ngày cuối tuần anh đọc sách cũng đủ rồi mà, cứ ngồi thêm chút nữa nói chuyện cho vui.

Tiêu Đồng vẫn cứ nằng nặc đòi về với lý do là tối nay anh có chuyện cần làm.

– Có phải là có hẹn với người yêu?

Âu Dương Lan Lan nghiêng đầu, cố ý nhấn mạnh hai tiếng “người yêu”.

– Cái mặt tôi bị các người hành hạ thành thế này, sao lại dám vác đi gặp cô ấy?

– Thế thì chờ cho anh lành lặn trở lại, bọn em sẽ tặng tiếp cho anh một trận nữa. Đó là cách tốt nhất để anh vĩnh viễn không gặp cô ta nữa.

Lúc này Tiêu Đồng đã đi ra khỏi cửa và đến bên chiếc xe, ngoáy đầu lại nhìn Âu Dương Lan Lan đang đứng tựa vào khung cửa, nói to:

– Đúng là tâm địa của một phụ nữ có máu lạnh!

Anh mở cửa xe, Âu Dương Lan Lan gọi theo:

– Ngày mai anh làm gì?

– Vẫn chưa định trước được.

– Tối mai đến, chúng ta đi vũ trường.

– Nếu đến, anh sẽ gọi cho em.

Anh rời khỏi biệt thự, lái xe thẳng về trường. Giữa đường, một trận mưa to bất ngờ đổ xuống, những hạt mưa to lộp độp đập vào kính chắn gió. Anh chợt nhớ tối nay là cuối tuần nên quyết định về nhà. Tâm tình anh lúc này chẳng khác gì không khí ẩm thấp chung quanh, u ám đến độ mốc meo. Với tâm tình ấy, đêm nay anh chẳng thiết làm gì cả, chỉ muốn về nhà mà gặm nhấm sự cô độc của mình.


Tiêu Đồng dừng xe trên khoảng đất trống trước tòa chung cư. Khóa cửa xe một cách cẩn thận xong, anh chuẩn bị đi lên lầu thì phát hiện ra ngay chân cầu thang có một bóng người trông rất quen thuộc. Anh dừng bước làu bàu:

– Tại sao em lại đứng đây?

Bóng người ấy chính là Văn Yến. Cô không dám nghĩ đó lại là Tiêu Đồng, nghi hoặc hỏi:

– Là Tiêu Đồng phải không? Sao anh lại biết lái xe?

– Không phải là anh đã nói với em là đang học lái xe à?

– Xe của ai vậy?

– À, của một người bạn cho anh mượn.

Vừa nói, cả hai cùng đi lên lầu. Tiêu Đồng mở cửa, Văn Yến sánh vai anh bước vào nhà. Nhìn lớp bụi mỏng phủ trên đồ đạc trong nhà, Văn Yến nói:

– Mấy ngày rồi anh không về nhà? Em đến đây rất nhiều lần nhưng đều không có anh.

Tiêu Đồng cởi áo ngoài, bật điều hòa, nói:

– Quá nhiều việc ở trường, ngoài việc lên lớp. Khoa còn giao cho anh rất nhiều hoạt động ngoại khóa, chẳng hạn như tham gia diễn giảng…

Mắc quần áo lên móc xong, Tiêu Đồng quay lại nhìn Văn Yến đang lom khom cởi giày, hỏi:

– Em đợi anh lâu lắm phải không? Tìm anh có việc à?

Văn Yến mang đôi dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào nhà bếp, tìm khăn làm vệ sinh, vừa lục lọi vừa nói:

– Không có việc thì không được đến tìm anh à?

Tiêu Đồng cũng xỏ chân vào đôi dép rồi đến ngồi trên salon, chăm chú nhìn Văn Yến đang phủi bụi trên các vật dụng trước mặt mình, đắn đo giây lâu rồi nói:

– Văn Yến, thời gian cũng đã kéo dài lắm rồi. Anh nghĩ là chúng ta phải nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn.

Giọng điệu có vẻ rất trịnh trọng của Tiêu Đồng khiến Văn Yến nghĩ là có chuyện trọng đại gì đã xảy ra, bàn tay đang lau chùi của cô chậm lại nhưng vẫn không ngước đầu lên, hỏi:

– Nói chuyện gì?

– Chúng ta…, chúng ta quen nhau cũng đã khá lâu rồi. Em có thấy là chúng ta hợp nhau không? Ý anh muốn nói là, cá tính, sự ham mê… Chúng ta có thật sự tìm thấy tiếng nói chung hay không?

– Anh thử nói xem.

Văn Yến ngẩng đầu lên. Giọng của cô thật ôn tồn nhưng ánh mắt không hề thỏa hiệp. Tiêu Đồng có vẻ đắn đo nhưng cuối cùng cùng nói:

– Anh nhận thấy chúng ta không hợp nhau tí nào. Em cũng biết con người anh tính khí thất thường, cứng nhắc, lại không biết nuông chiều em. Em nên chọn một người con trai khác, nhiệt tình hơn anh, biết rung động hơn anh. Vả lại, anh nghĩ trước mắt là mình cần phải học. Tuổi anh vẫn còn quá trẻ để chăm lo cho chuyện yêu đương và chăm sóc gia đình…

Văn Yến ngắt lời Tiêu Đồng, giọng điệu như có vẻ biện hộ:

– Nhưng em đâu có yêu cầu anh nghĩ đến chuyện chăm sóc gia đình.

– Em nghĩ xem, tối nay anh về đây với ý định là tranh thủ thời gian để đọc sách. Em đến, buộc lòng anh phải trò chuyện với em. Có em bên cạnh, một trang sách anh đọc cũng không nổi.

– Anh đừng có viện cớ lung tung. Hai tuần nay em mới gặp lại anh. Thế thì làm gì có chuyện em làm ảnh hưởng đến việc học tập của anh? Em quen biết anh đã hơn hai năm nay, em lại chưa hiểu anh sao? Anh muốn nói gì thì nói, đừng có lấy lý do đó mà xa em, được không?

Thực ra thì trong thâm tâm, Tiêu Đồng cũng cảm thấy mình có lỗi với Văn Yến. Cô đã hy sinh vì anh quá nhiều, nhưng anh không thể nói khác được, vì anh không hề yêu Văn Yến. Màn kịch giữa anh và cô không thể cứ kéo dài như thế này mãi được. Anh không thể không nói những lời này:

– Chúng ta chia tay thôi!

Văn Yến bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc nấc lên. Cô biết, sớm muộn gì Tiêu Đồng cũng nói ra câu này. Có điều dù có chuẩn bị tinh thần tốt như thế nào đi chăng nữa, khi nghe mấy tiếng ấy phát ra từ miệng anh, cô vẫn không thể nào ngăn được nước mắt. Tiêu Đồng không hể an ủi, cũng không nhìn cô, vẫn trơ trơ như gỗ đá nghe những tiếng khóc nghẹn ngào của cô.

– Tiêu Đồng, anh muốn chia tay. Cũng được thôi, em có thể chấp nhận. Em chỉ có một yêu cầu, anh có thể nói một cách thực lòng, có phải là anh yêu một người con gái khác rồi phải không?

Đúng là Tiêu Đồng muốn rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng khi định mở miệng thì anh nín lại, lắc đầu:


– Em đừng nghĩ như vậy, không hề có.

– Anh dám bảo đảm lời nói của anh là chân thật không?

– Anh đã nói rồi, lúc này anh là sinh viên. Anh không muốn giành quá nhiều tâm sức cho chuyện yêu đương.

– Có dám dùng nhân cách của anh ra mà đảm bảo không?

Văn Yến chặn lời Tiêu Đồng. Anh đã cảm thấy có một chút bực bội:

– Cô là cái quái gì? Tôi đã nói không có là không có, lừa cô làm gì! Tôi ghét cô chính vì động một tí là cứ đòi lấy nhân cách của tôi ra mà nói. Cô tin thì tin, không tin thì thôi vậy!

Đột nhiên Văn Yến đi bằng hai đầu gối đến trước mặt anh, vừa khóc vừa nói:

– Em không muốn xa anh, em không thể xa anh. Vì sao anh lại đối xử với em như vậy…

Tiêu Đồng đẩy cô ra, đứng dậy mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Anh chạy xuống lầu, đứng ở bậc thềm ngắm nhìn không gian đang chìm trong mưa, đầu óc rỗng tuếch. Anh không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn trốn chạy khỏi những tiếng khóc của Văn Yến.

Mưa càng lúc càng nặng hạt kèm theo gió ầm ào và sấm đì đùng. Những ngọn đèn trước chung cư đã tắt, tất cả đều tối om.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng tiếng chân của Văn Yến cũng vang trên cầu thang và hình như cô cũng đã cạn nước mắt nên không nghe tiếng khóc nữa. Cô chỉ nói: “Anh lên nhà mà đọc sách đi!”. Nói xong thì lao ra màn mưa xối xả. Tiêu Đồng gọi: “Văn Yến!”, nhưng tiếng gọi của anh cũng như bóng hình của Văn Yến đã bị làn mưa dày đặc nuốt lấy.

Thật tâm mà nói, Tiêu Đồng cũng thấy chua xót vô cùng mặc dù anh rất muốn tất cả sẽ kết thúc như thế này. Anh biết, Văn Yến cũng không hề tệ bạc với anh. Cô cũng không sai lầm bất cứ điều gì, tất cả đều do anh vô tình vô nghĩa!

Trở lên nhà, Tiêu Đồng không còn tâm trí đâu mà đọc sách nữa. Sau một thoáng chua xót cho Văn Yến, anh thấy nhẹ nhõm trong lòng vô cùng. Nhưng sau sự kết thúc này, sự bắt đầu sẽ như thế nào? Suy nghĩ chán, anh vẫn không thể trả lời được câu hỏi của chính mình, đành thở dài bất lực.

Cuộc nói chuyện qua điện thoại với Khánh Xuân buổi trưa khiến anh mơ hồ nhận ra rằng, quan hệ giữa mình và cô đơn thuần chỉ vì công việc. Khi anh báo cáo những tin tức mà mình đã nắm được, tinh thần của Khánh Xuân rất hưng phấn và rất gần gũi, rất nhiệt tình. Khi những tin tức của anh hóa ra nhầm lẫn, thái độ của cô lại hoàn toàn thay đổi. Nhớ lại giọng điệu của Khánh Xuân khi trưa, tâm trạng anh chỉ thấy thất vọng và bỗng chốc, một ý định lóe lên: Không nhất thiết phải quan hệ với Khánh Xuân nữa!

Có điều, khi Văn Yến rời khỏi nhà chưa được bao lâu thì máy nhắn tin của anh lại kêu vang. Trái tim anh chợt rung lên, vội vàng chộp lấy nó. Trời ạ! Chính là cô ấy. Nhìn thấy trên máy nhắn tin có hàng chữ: “Cô Âu đề nghị anh gọi điện thoại”, anh không kiềm nén được kích động trong lòng.

Anh không đếm xỉa gì đến lời cảnh báo của Khánh Xuân, cũng không quan tâm đến hậu quả, dùng di động gọi thẳng đến nhà Khánh Xuân. Cô hỏi, lúc này cậu đang ở đâu, sau lại gọi điện nhanh như vậy? Tiêu Đồng nói, xin lỗi, tôi dùng di động, tôi sợ rằng chị có việc gấp nhưng trong nhà tôi lại chẳng có điện thoại.

Hình như Khánh Xuân có vẻ suy nghĩ nên lâu lắm cô mới nói:

– Rỗi không?

– Có!

– Thôi vậy, trời đang mưa, ngày mai gặp vậy.

– Không sao, tôi có xe, tôi sẽ đến nhà chị!

– Thế thì hãy đến chỗ lần trước tôi đã đợi cậu. Tôi sẽ đến đó. Cậu lái xe chậm một tí, tôi đợi, không sao đâu!

– OK!

Anh tắt điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ mà anh thích nhất, một chiếc quần jean bó sát như muốn khoe cặp đùi săn chắc mà dài. Có điều, khi nhìn vào kính trước khi rời khỏi nhà, anh có vẻ do dự. Khánh Xuân là kiểu phụ nữ đã trưởng thành, tất nhiên cô cũng thích loại đàn ông ra vẻ đứng đắn, trưởng thành một chút, ăn mặc như thế này có vẻ trẻ trung quá. Do vậy mà Tiêu Đồng quyết định thay đổi trang phục. Anh mặc một bộ Âu phục mới toanh màu xám mang về từ bên Đức. Anh rất thích bộ comlê này vì nó vừa khít với thân hình anh.

Nhảy ba bước một xuống cầu thang, chui vào chiếc Toyota mà tâm trí Tiêu Đồng chí có nhớ một câu cuối cùng của Khánh Xuân: “Cậu lái xe chậm một tí, tôi đợi, không sao đâu!”. Tất cả những điều phiền muộn, uất ức trong lòng đã không cánh mà bay. Lời dặn của Khánh Xuân không hề có tác dụng, anh lái xe như bay trên đường. Trong màn mưa dày đặc, những ánh đèn xe lấp lóa đến chói mắt càng làm cho sự hưng phấn của anh tăng lên gấp nhiều lần.

Khánh Xuân đang đứng bên đường, mặc bộ quần áo màu trắng và che chiếc ô màu đỏ. Hai màu trắng đỏ nổi bật trong làn mưa xối xả khiến Tiêu Đồng lờ mờ nhận ra là cô cũng đã cố ý trang điểm cho mình. Sau khi lên xe, cô gấp dù và nói bâng quơ: Cậu chạy xe nhanh thật! Câu nói vô tình của Khánh Xuân lại làm cho Tiêu Đồng cảm thấy đó là một sự quan tâm thân thiết nên cười nói:

– Tôi sợ chị không thèm chờ.

Khánh Xuân quay người quan sát Tiêu Đồng, nói:

– Ái chà, trông giống một thân sĩ trí thức quá!

Câu nói này cô dùng tiếng Anh, đương nhiên là muốn nói đến bộ com lê của Tiêu Đồng. Anh cười, không biết phải nói thế nào. Khánh Xuân lại hỏi:


– Trưa nay cậu giận tôi có phải không?

– Không có đâu!

– Trưa nay tâm trạng tôi không được tốt lắm, do vậy mà có nói mấy câu nặng lời với cậu, đừng để tâm nhé.

– Không đâu, không đâu! Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Là tôi sai phải không?

Hình như Khánh Xuân rất khó trả lời câu hỏi của Tiêu Đồng nên hỏi lại:

– Bọn họ nói trao đổi hàng, cậu căn cứ vào cái gì mà nói đó là ma túy?

Tiêu Đồng nheo mắt nói:

– Không phải là chị đã bảo là bọn chúng buôn bán ma túy đó sao? Vậy thì bọn chúng trao đổi hàng gì?

Khánh Xuân dở cười dở khóc, thở dài nói:

– Đêm qua cậu khẳng định đó là ma túy, thực ra đó cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, báo hại chúng tôi phải qua một trận thót tim.

– Thế bọn họ trao đổi hàng gì?

– Một món công nghệ phẩm!

– Suy cho cùng, bọn chúng có buôn ma túy không?

– Cậu cảm thấy chúng rất giống với những kẻ buôn bàn ma túy à?

– Khó mà khẳng định nhưng nhất định phải là một nhóm rất giàu có.

– Đêm nay bọn chúng trao đổi gì với nhau?

– Âu Dương Thiên không có ở nhà, Âu Dương Lan Lan nói bố đến công ty chưa về.

– Lan Lan có nhắc đến chuyện gì phát sinh hôm nay không?

– Không nói gì cả, một câu cũng không.

Khánh Xuân cau mày suy nghĩ, Tiêu Đồng nói tiếp:

– Này, ngoài chuyện công việc ra, chúng ta có thể nói chuyện khác được không?

Khánh Xuân như choàng tỉnh, gật đầu:

– Được, nhưng nói chuyện gì?

Mưa đã ngừng hẳn. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn theo chiếc xe cảnh sát đi tuần đêm vừa phóng ngang qua. Anh nổ máy, Khánh Xuân hỏi:

– Đi đâu?

– Không được dừng xe. – Tiêu Đồng ngoáy đầu nhìn lại phía sau nói – Chị không nhìn thấy mấy ông cảnh sát vừa rồi trừng trừng nhìn chúng ta sao. Họ nghĩ chúng ta đang giở trò lưu manh đấy!

– Chúng ta giở trò lưu manh? – Khánh Xuân cười nhẹ – Cậu nói chuyện trên trời dưới đất gì vậy?

– Sao lại chuyện trên trời dưới đất? Lẽ nào giữa tôi và chị quả thật không thể có chuyện đó xảy ra hay sao?

– Hả? Hình như Khánh Xuân không hiểu Tiêu Đồng vừa nói gì.

– À, lẽ nào giữa tôi và chị lại không thể có chuyện quan hệ nam nữ?

– Cậu bao nhiêu tuổi?

– Không nhiều nhưng cũng đã đủ quyền để làm chuyện đó!

Khánh Xuân cười nhẹ:

– Cậu đã làm chuyện ấy rồi à?

– Chưa, nhưng rất muốn thử.

– Cậu cũng giống như bọn vô lại ngoài đường, chí ít thì cũng giống bọn thanh niên tiên tiến bây giờ, cái gì cũng muốn thử cho biết. Muốn thử heroin không?

– Món này thì chẳng dám thử, nghiện thì phiền to!


– Cậu mà vẫn còn biết sợ thì cũng chẳng đến nỗi nào.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường rộng thênh thang mà không có mục điểm dừng nào, Khánh Xuân lên tiếng:

– Cuối cùng thì cậu muốn đi đâu?

– Xe chạy đi đâu thì chúng ta đến đó. Nhưng tôi lại muốn đưa chị ghé qua nhà tôi, không có ai ở đấy cả.

– Không có người thì không nên đến, bất tiện lắm.

– Chị sợ tôi giở trò lưu manh à?

– Tôi là cảnh sát thì còn sợ gì ai?

Im lặng giây lâu. Khánh Xuân lên tiếng:

– Đi, đến xem nhà thế nào, mai mốt có lệnh bắt cậu, tôi sẽ là người dẫn đường.

Cũng đã khá khuya mà Khánh Xuân vẫn đồng ý đến nhà, đối với Tiêu Đồng mà nói, đây là một hạnh phúc vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh. Khi Khánh Xuân nói, đến nhà anh quá bất tiện, anh đã ý thức được rằng cô không còn coi anh như là một đứa trẻ nữa mà đã thừa nhận anh là một người đàn ông thực thụ.

Anh phóng xe thật nhanh, đưa Khánh Xuân đến căn chung cư sang trọng của mình, để cho cô xem những tấm ảnh xe hơi anh dán kín trên tường và phân tích đặc điểm của từng loại xe. Không muốn Tiêu Đồng mất hứng, Khánh Xuân im lặng ngồi nghe và nhìn qua một lượt các tấm ảnh rồi đột ngột lên tiếng:

– Văn Yến thường đến đây phải không?

– Chúng tôi chia tay rồi!

– Chia tay? Tại sao?

– Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là hàng xóm, là bạn bè bình thường thôi. – Tiêu Đồng nói – Một người bạn rất tốt, tốt hơn bình thường một tí.

– Một người bạn thông thường lại có thể chăm sóc cậu bấy nhiêu thời gian trong bệnh viện sao? Nếu là bạn thâm giao, tình cảm rất sâu đậm mới có thể làm được điều ấy.

– Chị cũng đã từng chăm sóc tôi trong bệnh viện, vậy cảm tình của chị với tôi có sâu đậm không?

– Tôi? – Khánh Xuân lặng người trong giây lát – Tính chất của việc tôi chăm sóc cậu không giống với Văn Yến.

– Không cần biết chị có cảm tình với tôi hay không thì đó vẫn là những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi rồi.

Cách nói năng cũng như thái độ của Tiêu Đồng quá trịnh trọng, trịnh trọng như đang nói lên một lời thề khiến Khánh Xuân cảm thấy hơi bị bất ngờ. Cô cười nhẹ, hỏi:

– Thế bây giờ cậu đồng ý tham gia công tác, chẳng qua cũng chỉ là một cách đền ơn đáp nghĩa thôi phải không?

Vẫn cái giọng vô cùng trịnh trọng ấy, Tiêu Đồng nói:

– Đúng nhưng mà cũng không đúng. Chị biết không? Tôi ái mộ chị mà cũng rất yêu chị. Tôi có thể vì chị mà làm bất cứ công việc gì.

Trước những lời của Tiêu Đồng, Khánh Xuân cảm thấy khó xử vô cùng, lâu lắm cô mới lên tiếng:

– Khuya rồi, tôi phải về đây. Cậu đừng tiễn, tôi có thể đi xe buýt.

Tiêu Đồng không nói gì, cùng với Khánh Xuân rời khỏi nhà và xuống cầu thang. Anh mở cửa xe, Khánh Xuân có vẻ do dự một lát rồi lên xe. Im lặng bao bọc hai người trên suốt quãng đường.

Khi chiếc xe dừng lại trước chung cư của Khánh Xuân, cô nhanh chóng mở cửa bước xuống, không nhìn Tiêu Đồng, nói:

– Tạm biệt!

– Khánh Xuân! – Tiêu Đồng kêu lên – Chị có biết không, tối nay tôi đã có ý định không tham gia vào công việc này nữa. Suýt chút nữa là tôi đã quyết định nói với chị chuyện này.

– Tại sao? Khánh Xuân có vẻ bị bất ngờ, hỏi.

– Tôi cảm thấy chị ghét tôi!

– Tôi đã nói xin lỗi rồi, trưa nay tôi đối xử không phải với cậu.

– Tôi cũng xin lỗi chị.

– Cậu xin lỗi về điều gì? Có phải là cái tin thất thiệt tối hôm qua chăng?

– Không vì điều đó mà chính là những lời đã xúc phạm đến chị trong tối nay, vì tôi đã từng có những mơ tưởng mà mình không nên có.

Khánh Xuân ngước mắt nhìn Tiêu Đồng. Anh không biết là trong ánh mắt của Khánh Xuân ẩn chứa sự thương hại hay thông cảm.

– Mỗi người đều có những giấc mơ riêng, nhưng tất cả đều có thể tỉnh lại được! – Đó là lời cuối cùng của Khánh Xuân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.