Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 15


Đọc truyện Mãi Không Nhắm Mắt – Chương 15

Trời vừa sập tối, Tiêu Đồng lại leo lên chiếc xe bóng lộn của Âu Dương Lan Lan rời khỏi trường. Trước đây anh không hề nghĩ rằng, cách trường chỉ mấy cây số là vùng ngoại ô cũng chật chội như trong nội thành lại có một trang viên hoa lệ và thanh tĩnh đến như vậy.

Chiếc xe chỉ chạy trên đường chính chưa đến mười phút thì đã rẽ ngang, đi xuyên qua một vùng cây ăn quả rồi lại vượt qua một khu vườn trồng toàn hoa anh đào rồi tiếp tục băng qua một con đường âm u dưới những bóng cây cao và đưa anh một khu vườn trông chẳng khác nào cảnh đào nguyên giữa cõi trần. Trong vườn có những bãi cỏ bằng phẳng xanh mướt và những cây cổ thụ cao cao che khuất một ngôi biệt thự được xây dựng theo lối tây. Trên những bức tường của ngôi biệt thự, những loài dây leo bò kín mít. Loáng thoáng trong ánh sáng từ trong nhà lọt qua khe cửa sổ bằng kính, những con côn trùng đang chập chờn bay lượn, múa những điệu múa có tính hoài cổ và nhàn nhã.

Đây chính là nhà của Âu Dương Lan Lan!

Chiếc xe đỗ ngay trước ngôi biệt thự, lập tức có một thiếu niên ra vẻ nông dân chạy xuống những bậc tam cấp, học cách mời khách của những khách sạn sang trọng, cung kính mở cửa xe, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng đuột đứng ở cửa biệt thự, cười và lên tiếng chào: Lan Lan đã về!

Âu Dương Lan Lan không để ý gì đến nụ cười rất tầm thường của người đàn ông, dắt tay Tiêu Đồng bước lên bậc tam cấp, tiến thẳng vào phòng khách. Cô cởi áo khoác vắt trên ghế salon rồi mới hờ hững giới thiệu gã đàn ông trung niên:

– Đây là ông Hoàng, trợ lý của bố tôi.

Cô không giới thiệu Tiêu Đồng với người họ Hoàng mà ngồi ngay xuống salon. Một cô giúp việc mang đến hai cốc trà, đặt trên bàn trà. Tiêu Đồng đưa tay về phía ông Hoàng, tự giới thiệu:

– Tên tôi là Tiêu Đồng.

– Tôi là Hoàng Phương Bình, hân hạnh!

Hoàng Phương Bình rất rất lịch thiệp bắt tay anh và cũng tự giới thiệu tên rồi nói với Âu Dương Lan Lan:

– Ông chủ ở trên lầu. Tôi lên báo với ông là cô đã về.

Nói xong, Hoàng Phương Bình đi thẳng lên lầu. Một chú mèo to lớn màu vàng nhảy lên ghế salon, uốn lưng ngoác miệng đi chung quanh Âu Dương Lan Lan, dáng vẻ thân thiết và nũng nịu. Cô ôm nó vào lòng, hôn mấy cái rồi nói với Tiêu Đồng:

– Đây là Tiểu Hoàng, nhưng bây giờ đã có thể gọi nó là Lão Hoàng rồi, nó vừa mới làm mẹ, là loại mèo Ba Tư thuần chủng.

Tiểu Hoàng và cô chủ giỡn với nhau một lúc rồi xem như việc chào hỏi đã hoàn thành, nó chủ động nhảy xuống khỏi salon, ung dung đi vào nhà trong. Âu Dương Lan Lan hớp một ngụm trà, bảo Tiêu Đồng ngồi xuống. Tiêu Đồng không ngồi mà đứng giữa phòng khách đưa mắt quan sát chung quanh. Phòng khách rất rộng, những vật dụng trang trí đều không phải là hàng nội địa. Tất cả đều thể hiện sự sang trọng, đắt tiền nhưng lại được bài trí không mấy trang nhã, thậm chí có phần hơi dung tục nhằm phô trương vẻ giàu có của chủ nhân. Âu Dương Lan Lan hỏi:

– Thích nơi này không?

– Cũng được. – Tiêu Đồng ứng phó nói.

– Sau này nó sẽ là của anh. Nó được gọi là “Biệt thự Anh Đào”.

Tiêu Đồng không hề có bất kỳ thái độ nào trước những lời hào phóng ấy, ngược lại còn lên tiếng đầy vẻ lạnh nhạt:

– Gia đình cô là kiểu “phát tài đột xuất” chăng?

Âu Dương Lan Lan không hề có chút phật ý trước lời châm biếm của Tiêu Đồng, nhìn anh nói:

– Cứ cho là như thế.


Tiêu Đồng bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời đã tối đen, không nhìn thấy gì ở bên ngoài vì các cửa sổ đều đóng kín mít, những con côn trùng thi thoảng lại đập vào kính. Đây là một đêm nóng bức nhưng trong phòng khách, Tiêu Đồng lại cảm thấy lạnh, có lẽ vì máy điều hòa vặn quá thấp. Anh hỏi:

– Tại sao các người lại làm nhà ở nơi xa xôi hẻo lánh này. Ở đây không cảm thấy quá tĩnh lặng sao?

– Trong thành phố chúng tôi cũng có một căn chung cư. Tôi đưa anh đến đây chỉ vì nó gần trường, lại không bị tắc đường. Hơn nữa, tôi nghĩ là anh sẽ thích nơi này. Những người sống lâu trong thành phố thường thích những nơi như thế này. Không chừng anh cũng có thể là người thích nơi ẩn trú của loài quạ đen!

– Cô chính là quạ đen. – Tiêu Đồng nhìn Âu Dương Lan Lan, nói.

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ, không nói.

Hoàng Phương Bình từ trên lầu đi xuống, nói ông chủ mời Tiêu Đồng lên lầu. Âu Dương Lan Lan nhảy nhót trên ghế salon, nắm lấy tay Tiêu Đồng nói:

– Đi nào!

Hoàng Phương Bình nói:

– Bố cô nói để cho Tiêu Đồng tự đi lên đó. Ông chỉ muốn gặp riêng Tiêu Đồng để nói chuyện.

Âu Dương Lan Lan đưa ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Tiêu Đồng. Anh trấn tĩnh tinh thần, cố gắng thể hiện vẻ mặt thật bình thản rồi từ tốn bước lên cầu thang. Cầu thang bằng gỗ và khá hẹp, mô phỏng theo lối kiến trúc phòng thủ “một người giữ cửa, vạn người khó lên” trong những lâu đài cổ ở Châu Âu. Tiêu Đồng cố ý giữ nhịp cho bước chân mình không nhanh không chậm bước lên từng bậc cầu thang. Trừ tiếng bước chân của anh, trong ngôi biệt thự này không còn âm thanh nào khác.

Đối diện với cầu thang là một căn phòng. Hoàn toàn đối nghịch với chiếc cầu thang hẹp, cửa phòng rộng đến độ khiến người ta bất ngờ. Cửa phòng đang nửa đóng nửa mở, Tiêu Đồng gõ nhẹ lên cánh cửa. Không có tiếng trả lời, anh bèn tùy tiện đẩy cửa bước vào. Đây là một căn phòng hơi tối, nếu so với phòng khách bên dưới thì nó có vẻ đơn giản và trang nhã hơn nhiều. Chiếc tủ sách kê sát tường được trang trí bởi những hoa văn theo phong cách cổ La Mã như cố ý phô bày sự cũ kỹ đầy quý tộc. Bàn viết đặt ngay bên cửa sổ, to và có vẻ rất nặng nề, rèm buông kín cửa sổ. Trên trần nhà, một ngọn đèn chùm bằng đồng xanh phủ xuống lòa xòa. Ánh sáng quá yếu của nó khiến Tiêu Đồng có cảm giác căn phòng khó lòng phân định lúc nào là ngày, lúc nào là đêm này có phần hoang phế và cũ kỹ. Chỉ có một chiếc máy vi tính trên bàn viết là có thể chứng minh chủ nhân của căn phòng này đang sống trong thời hiện đại.

Không có ai trong phòng nhưng có thể nghe thấy trong buồng vệ sinh có tiếng nước chảy. Bên cạnh Tiêu Đồng lúc này là một bộ salon cũ kỹ mô phỏng theo phong cách những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi. Có điều những chỗ bị mòn trên nệm da và khung gỗ loang lổ nước sơn của nó lại rất hợp với không gian chung của căn phòng, như muốn kể lại một câu chuyện trong thời quá vãng. Tiêu Đồng không biết là mình có nên ngồi xuống chiếc salon ấy không.

Nhịp tim của anh có nhanh một chút, loạn một chút.

Tiếng cánh cửa phòng vệ sinh rin rít vang lên và Âu Dương Thiên – bố Âu Dương Lan Lan xuất hiện, mặc bộ áo ngủ bằng lụa theo kiểu Trung Quốc, có phần giống với những ngài tư bản dân tộc những năm ba mươi mà Tiêu Đồng thường thấy trong phim. Hầu như ông ta không thèm liếc nhìn Tiêu Đồng, lẳng lặng đi thẳng về phía bàn viết, ngồi xuống chiếc ghế bành rồi mới lên tiếng:

– Ngồi xuống đi!

Tiêu Đồng ngồi xuống salon. Nệm salon cứng hơn anh tưởng. Khoảng cách giữa hai người khá xa, ánh đèn nhợt nhạt khiến Tiêu Đồng không nhìn rõ mặt Âu Dương Thiên, chỉ có cảm giác là so với lần gặp đầu tiên, ông ta có vẻ già hơn nhiều, giọng nói cũng khàn hơn.

– Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi mốt. – Tiêu Đồng nói đúng tuổi mình.

Âu Dương Thiên “À” nhẹ rồi ngửa đầu ra ghế bành, mặt hướng lên trời, không biết là đang nghĩ gì, lâu lắm mới nói:

– Tôi vẫn nghĩ là sẽ tìm cho Lan Lan một người bạn tuổi tác lớn hơn một tí. Tính tình nó còn xốc nổi nên phải có người cao hơn nó một tí, có thể khuyên bảo và cũng có thể nhường nhịn nó. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ xuất ngoại và định cư ở nước ngoài. Mọi chuyện trong nước cứ thay qua đổi lại, không biết chừng đến một lúc nào đó, đất nước này sẽ không còn phù hợp với sự sinh tồn của những doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi nữa. Do vậy mà tôi muốn đưa Lan Lan ra nước ngoài trước, còn tôi trước mắt là phải lưu lại trong nước. Do vậy tôi muốn có một người đàn ông bên cạnh Lan Lan làm chỗ dựa cho nó. Cậu có thể làm được không?


Tiêu Đồng nói một cách nhát gừng:

– Điều này cháu rất khó nói.

Âu Dương Thiên tỏ vẻ không bằng lòng với câu trả lời của Tiêu Đồng, hình như nó nằm ngoài dự tưởng của ông ta. Lặng một lát, ông ta nói tiếp với vẻ bất lực:

– Thôi thì tùy nó vậy, chỉ cần nó cam tâm tự nguyện.

Im lặng lại tràn ngập căn phòng, lâu lắm Âu Dương Thiên cất giọng buồn buồn:

– Cậu xuống dưới ấy với nó đi!

Tiêu Đồng không ngờ là cuộc gặp gỡ diễn ra nhanh chóng như vậy. Anh trút một hơi thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy, nói lời tạm biệt rồi đi ra cửa. Đột nhiên Âu Dương Thiên gọi anh lại và nói:

– Lan Lan có mấy người anh, chúng rất thương nó. Do vậy chúng động chân động tay hơi nặng với cậu, tôi thay chúng xin lỗi cậu.

Tiêu Đồng đứng ở cửa, một tay đang kéo mạnh cánh cửa to đùng, nghe thấy Âu Dương Thiên nhắc lại chuyện ấy, mặt anh đanh lại:

– Đáng tiếc là các người đã sai rồi, cháu chưa hề làm chuyện gì với Âu Dương Lan Lan. Cháu không phải là loại người thấy con gái thì hoa cả mắt lên đâu!

Rõ ràng anh trông thấy Âu Dương Thiên há hốc mồm ngạc nhiên. Với nụ cười đắc thắng, anh nói lời xin lỗi đã làm phiền rồi ra khỏi thư phòng tối tăm ấy, tâm tình cảm thấy vô cùng thư thái vì nói được câu cuối cùng vừa rồi. Anh cảm nhận được rằng, hình ảnh anh trước Âu Dương Thiên lúc này so với lúc gặp nhau tại nhà hàng Nhật Bản có lẽ được nâng giá trị lên rất nhiều lần.

Bữa tối diễn ra trong phòng ăn của căn biệt thự, đều là những món ăn thường nhật nhưng được chế biến cực kỳ công phu, chén đĩa đều là những vật dụng hết sức sang trọng. Âu Dương Lan Lan vừa ăn vừa đút thức ăn cho Tiểu Hoàng, Âu Dương Thiên và Hoàng Phương Bình uống một vài ly rượu trắng nên tỏ ra hào phóng hơn, nói nhiều hơn. Do vậy mà không khí bữa ăn tương đối thư thái và thân mật. Âu Dương Thiên hỏi sức khỏe Tiêu Đồng thế nào, đã từng mắc bệnh nặng bao giờ chưa. Tiêu Đồng nói, ngoại trừ việc thay giác mạc ra, cháu chưa hề nằm viện vì những bệnh tật gì khác. Âu Dương Thiên nói, hình như Tiêu Đồng hơi gầy, ngay lập tức Lan Lan lên tiếng bênh vực: Gầy mới nhanh nhẹn, anh ấy còn nhỏ tuổi mà mập lên nữa thì chẳng khác gì lão Hoàng đây, nên gọi là gã phì. Hoàng Phương Bình nhúc nhắc thân hình hưởng phúc trước tuổi nói, ngày còn trẻ tôi cũng giống như cậu Tiêu đây thôi, gầy mà nhanh lắm. Tiêu Đồng nói, nhà ăn trong ký túc xá sinh viên rất tệ, ai muốn giảm béo thì xin mời đến đó ăn cơm một tháng, bảo đảm sẽ có hiệu quả. Nhân cơ hội đang vui, Âu Dương Lan Lan đề nghị Tiêu Đồng mỗi ngày đến đây ăn tối, đầu bếp trong nhà nấu ăn rất ngon, gầy không quan trọng nhưng không thể để thân thể thiếu dinh dưỡng. Tiêu Đồng từ chối nói: Ngày nào em cũng đến trường đón anh, bạn bè sẽ dị nghị. Âu Dương Lan Lan thật tâm nói, em sẽ đưa cho anh một chiếc xe, anh để xe ở bãi đậu xe đối diện với trường. Từ trường đến đây chạy xe không quá mười phút, ăn xong thì anh về, không hề ảnh hưởng đến chuyện học tập ban đêm.

Nghe Lan Lan nói anh có thể tự lái xe, Tiêu Đồng có vẻ động lòng. Anh đã lái xe tương đối thành thục, đang lúc nghiện lái. Anh lên tiếng hỏi:

– Em đã yên tâm về kỹ thuật lái xe của anh chưa?

– Em nghĩ là anh đã vượt qua thầy rồi. – Âu Dương Lan Lan cười nói – Khi vừa mới đánh xe ra đường, em không thể tự tin bằng anh. Nay mai em sẽ tìm cách lấy bằng lái xe cho anh. Có tấm bằng ấy, anh đã thành lái xe thực thụ rồi đó.

– Mới học có mấy ngày, bằng lái lại dễ lấy như thế hay sao? – Tiêu Đồng nghi ngờ hỏi.

Âu Dương Lan Lan nói đầy vẻ tự tin:

– Cứ lấy một tấm bằng ở đâu đó rồi từ từ đổi thành tấm bằng ở Bắc Kinh sau, có gì là không dễ. – Đưa tay chỉ Hoàng Phương Bình, cô nói tiếp – Ông ấy có cách, đừng nói là bằng lái, ngay cả chứng minh nhân dân ông ấy cũng có thể làm cho anh vài cái.

Hoàng Phương Bình nói với vẻ lấy lòng:


– Những gì mà cô ấy cần, tôi làm còn cẩn thận hơn so với cả lệnh của ông chủ.

Những lời đối thoại giữa Tiêu Đồng với những người trong biệt thự Anh Đào tối hôm ấy đều được Tiêu Đồng tường thuật một cách tỉ mỉ với Khánh Xuân vào trưa hôm sau. Điểm gặp nhau của hai người là cổng sau của một cửa hàng cách trường không xa. Địa điểm này do Khánh Xuân tự chọn. Để tránh bị theo dõi, Tiêu Đồng cứ theo lời dặn của Khánh Xuân mà thực hiện. Đầu tiên là anh làm như đi mua hàng, rời khỏi trường đi thẳng vào cửa hàng, đi loanh quanh trong đó một lát rồi đi thẳng ra cửa sau. Cửa sau thông ra một ngõ hẽm rất hẹp, xe của Khánh Xuân sẽ dừng lại ở đó, Tiêu Đồng lên xe là xe sẽ phóng đi. Năm phút sau là ra khỏi con hẻm và nhập vào dòng xe cuồn cuộn như thủy triều trên đường.

Khánh Xuân tỏ vẻ rất bằng lòng về chuyến thâm nhập đầu tiên của Tiêu Đồng, nói mấy lời động viên khiến Tiêu Đồng vui vẻ ra mặt. Đồng thời cô cũng tán thành việc anh đến đó ăn tối mỗi ngày để có dịp tiếp xúc với Âu Dương Thiên nhiều hơn. Cũng trong lần gặp gỡ này, Khánh Xuân đề nghị Tiêu Đồng cần phải quan sát kỹ hơn nữa tất cả động tĩnh, đặc biệt là họ nói những gì, anh nhất thiết phải lưu ý và nhớ kỹ. Cuộc gặp kết thúc, Khánh Xuân bảo người lái xe có tên là Đỗ Trường Phát quay xe về trường, tìm một nơi vắng vẻ dừng lại cho Tiêu Đồng xuống xe.

Tiêu Đồng đi chầm chậm về trường. Vẫn chưa đến giờ đến lớp buổi chiều nên anh chẳng vội vàng gì. Mặt trời giữa trưa lấp lóa chói mắt nhưng không khí không nóng lắm. Tiêu Đồng thư thái nhìn những đứa trẻ đang nối đuôi nhau thành hàng dài đi trên vỉa hè, miếng nói bi bô và những người già đi chậm chậm bên lề đường mà cảm thấy tất cả những gì bên cạnh mình đều vô cùng thân thương.

Chiều tối, Âu Dương Lan Lan đến, đưa cho Tiêu Đồng một chiếc điện thoại di động và nói, điện thoại trong ký túc xá khó gọi như vậy, cứ cầm lấy chiếc Nokia này mà dùng, đồng thời cũng lái một chiếc xe Nhật hiệu Toyota. Tiêu Đồng rất thông thạo các loại xe nên anh nói, chiếc Toyota đời mới này cũng rất tiện lợi, dễ lái. Ngồi lên xe, anh lái thẳng đến biệt thự Anh Đào mà chẳng có một chút ngại ngùng hay lúng túng gì.

Trong sân biệt thự Anh Đào đang có mấy chiếc xe, Tiêu Đồng nghĩ chắc là trong nhà có rất nhiều khách, nhưng khi vào đến nơi anh mới nhận ra là phòng khách trống không. Âu Dương Lan Lan trông thấy Hoàng Phương Bình chạy từ trên lầu xuống bèn hỏi ai đang đến nhà, ông ta chỉ lên lầu nói mấy câu gì đó. Âu Dương Lan Lan cũng không căn vặn gì thêm. Tiêu Đồng nhận ra là giữa hai người có điều gì đó có vẻ rất bí mật.

Bữa tối hôm đó chỉ có Âu Dương Lan Lan và Tiêu Đồng. Ăn xong, cô hỏi Tiêu Đồng là có cần phải về gấp hay không; Tiêu Đồng nhìn lên lầu rồi hờ hững nói cũng không có việc gì phải quá vội vàng. Do đó Lan Lan dẫn Tiêu Đồng xuống nhà sau, đến ổ của Tiểu Hoàng để xem ba con mèo con. Cô giúp việc đang dùng ống tiêm bơm sữa cho ba con mèo mới sinh. Một lát sau hai người quay trở lại phòng khách, ngồi trên salon vừa uống trà vừa nói chuyện bâng quơ. Tiêu Đồng hỏi, Ngôi nhà này xây đã được bao lâu rồi, đây là đất của ai? Âu Dương Lan Lan kể bố cô muốn đầu tư để xây dựng nơi đây thành một khu du lịch quy mô lớn có tên là “Anh Đào Lạc Viên”. Đất là của một nông dân, người này rất hy vọng Công ty Đại Nghiệp đầu tư vào đây. Do vậy việc đầu tiên là ông ta đã cắt ra một mảnh vào giao cho bố cô và do vậy, ông đã xây nên biệt thự Anh Đào này. Tiêu Đồng hỏi, Thế thì có xây khu du lịch như kế hoạch không? Là chuẩn bị xây hay là lừa nông dân? Âu Dương Lan Lan nói, Đương nhiên là sẽ xây, đang hoàn tất các thủ tục, nào là phải lo bồi thường đất đai, hoa màu, phải lo chuyện môi trường, chuyển đổi và bố trí công ăn việc làm cho nông dân, nào là chuyện quản lý các hoạt động văn hóa, vân vân và vân vân, hàng trăm công việc lớn nhỏ, không thể hoàn tất trong một sớm một chiều được. Lại nữa, tiền đầu tư cũng chưa đủ, nghe đâu là còn thiếu đến mấy trăm triệu…

Tiêu Đồng cười nhẹ:

– Xem ra người nông dân ấy cũng quá hy vọng vào bố em. E rằng tinh thần Ngu Công dời núi ấy ông ta phải đợi đến mấy đời nữa mới trở thành hiện thực được.

Âu Dương Lan Lan lên tiếng biện hộ:

– Làm gì có! Bọn em đã hợp tác với ông ta. Người này vốn có một quán rượu xoàng xoàng trong thành phố, doanh thu cũng chỉ mấy đồng bạc lẻ. Bố em đã đầu tư cải tạo nó thành một vũ trường vô cùng sang trọng có tên là “Đêm Đế Đô”. Anh nghe qua cái tên này chưa? Làm ăn phất lắm. Anh thích hát karaoke không nhỉ?

– Không biết hát nhưng nhảy disco thì tàm tạm.

– Bữa nào rảnh, em sẽ đưa anh đi nhảy.

Hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất, hết chuyện nọ lại tiếp chuyện kia thì nghe tiếng chân bước xuống cầu thang gỗ. Tiêu Đồng ngoáy đầu nhìn thì thấy Âu Dương Thiên đang cùng mấy người đàn ông đang đi xuống cầu thang. Trong số đó trừ một người đàn ông mặc Âu phục tướng mạo trông rất sang trọng quý phái ra, tất cả đều ăn mặc rất bình thường, áo sơ mi quần tây ra dáng đi dạo phố. Vị khách sang trọng nọ hướng về Âu Dương Lan Lan vẫy tay như có ý chào, nói tiểu thư Âu Dương ngày càng xinh đẹp, đã có chuyện vui hay vẫn cứ đơn độc một phương? Âu Dương Lan Lan chỉ đứng dậy cúi chào lễ độ nhưng không trả lời câu hỏi của ông ta.

Ánh mắt của những người lạ đồng loạt liếc nhìn Tiêu Đồng, Hoàng Phương Bình vội vàng giới thiệu:

– Đây là bạn trai của Lan Lan!

Những ánh mắt dò xét lập tức biến mất, gương mặt biểu lộ sự thân thiện, còn người đàn ông mặc Âu phục thì “à” lên nho nhỏ.

Đoàn người ra đến ngoài cửa thì dừng lại trao đổi gì đó với nhau. Âu Dương Lan Lan đứng dậy bảo muốn đi vệ sinh. Hoàng Phương Bình hỏi Tiêu Đồng chìa khóa của chiếc xe Toyota, nói nó chắn lối ra của những chiếc xe khác, ông ta phải đánh xe đi chỗ khác, trong phòng chỉ còn mỗi Tiêu Đồng. Anh đến bên cửa lớn, nhẹ nhàng mở hé ra để nghe những gì mà họ trao đổi với nhau ngoài sân. Lúc này có người đã lên xe, những gì anh nghe được cũng chỉ là những lời tạm biệt. Đột nhiên có ai đó nói:

– Ông chủ La. Món hàng ngày mai tốt nhất là ông hãy tự mình đi xem. Nếu có vấn đề gì, ông cứ trực tiếp nói chuyện với họ.

Tiếp theo đó là tiếng Âu Dương Thiên:

– Chú đã sắp đặt vị trí xem hàng chưa?

– Bên cạnh quốc lộ 004, ở đó có mấy kho hàng.

Lại là tiếng Âu Dương Thiên:

– Giao tiền ngay tại chỗ chứ?


– Nếu ông bằng lòng với số hàng, đối phương sẽ yêu cầu một tay giao hàng một tay giao tiền. Do vậy, ông cứ đến đó mà tự xem hàng là tốt nhất, hàng chục triệu chứ ít đâu!

Vẫn là tiếng Âu Dương Thiên:

– Tôi không đi. Hàng tốt hay không, chú biết hơn tôi. Chú đi xem là đủ rồi. Chú cứ mang tiền theo, nếu hàng thực sự có giá trị, chú thay mặt tôi nhận hàng.

Tiêu Đồng nghe rất rõ những câu trao đổi này. Qua khe cửa hẹp, Tiêu Đồng nhận ra người đối thoại với Âu Dương Thiên là người mặc Âu phục. Đúng lúc ấy, Âu Dương Lan Lan gọi từ phía sau khiến anh giật mình:

– Tiêu Đồng, anh muốn về à?

Gắng giữ bình tĩnh, quay đầu lại, anh được đà nói luôn:

– Đúng, anh cần phải về. Mấy ngày nữa trường có tổ chức một cuộc thi diễn thuyết, anh vẫn còn phải học thuộc lòng diễn từ.

Vừa nói, Tiêu Đồng vừa bước ra khỏi cửa, đi ra sân. Mấy vị khách đều đã lên xe, Tiêu Đồng chú ý chiếc xe của người mặc Âu phục đang đậu trong cùng. Đó là một chiếc Mercedes màu trắng bạc. Anh lễ độ nói lời cáo từ với Âu Dương Thiên rồi cầm lấy chiếc chìa khóa mà Hoàng Phương Bình đưa cho, lên chiếc Toyota. Chưa kịp khởi động, Âu Dương Lan Lan đã chạy đến gõ nhẹ vào cửa kính. Anh nhấn nút cho tấm kính hạ xuống, đưa mắt có ý hỏi. Âu Dương Lan Lan nói:

– Tối mai đến ăn cơm.

Anh gật đầu và vặn chìa khóa. Nhìn thấy chiếc Mercedes chưa khởi động, anh lại quay sang Âu Dương Lan Lan nói:

– Em nói với lão Hoàng là hãy giới thiệu anh chỉ là bạn em, không được thêm từ “trai” vào đằng sau nữa!

Lan Lan trừng mắt nhìn anh, hỏi:

– Anh không phải là con trai sao?

Lúc ấy, tất cả chiếc xe đều đã nổ máy, kể cả chiếc Mercedes. Tiếng động cơ phá tan bầu không khí yên tĩnh của vùng ngoại ô. Tiêu Đồng đành phải cao giọng nói:

– Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, lúc này chỉ là bạn bè thông thường, em quên rồi sao?

Âu Dương Lan Lan tức giận đập tay lên thành xe rồi cũng cao giọng nói sang sảng:

– Được, tôi chưa quên! Anh nói sao thì cứ làm như vậy!

Tiêu Đồng nhìn cô rồi nhìn chiếc xe màu trắng đang phóng qua trước mặt. Anh cao giọng nói:

– Âu Dương Lan Lan! Tôi phục em!

– Phục cái gì?

– Phục cá tính của em!

Anh đạp chân ga. Chiếc Toyota rung lên nhè nhẹ rồi rời khỏi sân.

Đêm đã khá khuya. Hai bên con đường thẳng băng là hai hàng bạch dương cao vút. Mui xe đen ngòm ngay trên đầu khiến không gian trong tầm nhìn của Tiêu Đồng như hẹp hẳn lại. Ánh đèn pha loang loáng chiếu sáng từng gốc cây bạch dương uyển chuyển nối đuôi nhau. Vượt qua vườn cây ăn quả rồi vườn anh đào, sau khi ngoặt qua đại lộ để hướng về thành phố, những chiếc xe dần dần phân tán. Tiêu Đồng bám sát theo chiếc xe Mercedes màu trắng, giữ khoảng cách an toàn. Qua ánh đèn pha, anh quan sát rất rõ đuôi sau của nó, biển số của nó là TÂN E05320. Rất nhanh, hai chiếc xe đã đến bùng binh đầu thành phố, chiếc Mercedes đột ngột tăng ga. Phải nói là tay lái của Tiêu Đồng vững vàng một cách bản năng. Anh len lỏi giữa dòng xe, lúc đánh bên phải lúc sang bên trái để bám theo chiếc xe trước nhưng rồi cuối cùng, anh đành thất vọng nhìn theo hằng hà sa số những chiếc đèn hậu đỏ rực trước mặt mình mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.