Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 60: Đất lạ gặp người quen
Hạ Thiên Tường vẫn biết Đại Hoàng tính tình hung bạo, không được ngoan ngoãn như Tiểu Bạch. Vậy mà lúc này lại thấy nó trở nên hiền từ, dễ bảo, thì lấy làm lạ, bèn hỏi :
– Tỷ tỷ bản lĩnh cao thật, mới đầy một năm, mà đã rèn luyện được Đại Hoàng biến đổi cả tính chất.
Phi Quỳnh bật cười nói :
– Tường đệ đừng nịnh, tôi dẫu biết dậy bảo những loài ác thú, nhưng chưa tới bực thần thông để có thể biến đổi tâm tính hung dữ của con vật này được.
Hạ Thiên Tường ngơ ngác hỏi :
– Hay là Đại Hoàng cũng gặp kỳ ngộ gì chăng?
Trọng Tôn Phi Quỳnh đưa mắt nhìn Đại Hoàng, cười nói :
– Kỳ ngộ thì không, bất quá nó chỉ ăn trộm có một lần.
Đại Hoàng đứng bên nghe nói, bất giác cúi gầm mặt xuống, có ý xấu hổ.
Hạ Thiên Tường càng lấy làm kinh ngạc, cố hỏi cho kỳ được, Phi Quỳnh cười nói :
– Tái lão tiền bối vì gia gia tôi sắp thành đạo cần dùng một ít linh đan, nên mới đặc biệt chế riêng một lò, bị Đại Hoàng ăn vụng mất một nửa. Bất đồ sức thuốc mạnh quá, nó chịu không nổi, suýt nữa thì đứt mạch máu ra mà chết. May nhờ có Tiểu Bạch trông thấy nó đang lăn lông lốc ở bên cạnh lò thuốc, bèn báo cho gia gia tôi và Tái lão tiền bối biết. Các ngài phải tận tâm kiệt lực, cứu được nó thoát chết. Không ngờ từ hôm khỏi bệnh, chân lực của nó tăng rất mạnh, bản lĩnh cũng tiến nhiều, cả cái tính hung dữ thường ngày, tự nhiên cũng giảm đi quá nửa.
Hạ Thiên Tường nghe xong cao hứng nói :
– Đại Hoàng vốn dĩ đã khỏe mạnh, gan dạ, lúc này thần lực lại tăng thêm, chắc chắn nó sẽ đành bại bầy ác thú của Hiên Viên Liệt, lấy lại được bộ nhuyễn giáp của Tiểu Bạch cho mà xem.
Trọng Tôn Phi Quỳnh nói :
– Cuộc hẹn ở trên Lục Chiến Phong, lực lượng của đối phương đã đông đảo như vậy, chúng ta có cần phải tìm thêm bang thủ nữa không?
Hạ Thiên Tường nghĩ một lúc rồi nói :
– Nếu nói về nhân số, thì họ nhiều ta ít, khó lòng thủ thắng được nhưng từ nay đến ngày mùng một tháng tư, thì giờ gấp rút, làm thế nào tìm được bang thủ?
Phi Quỳnh nói :
– Chúng ta cứ đi khắp một giải Tây nam, biết đâu không gặp bạn quen, hoặc nhân vật chính phái nào có thể giúp ta được cũng nên.
Hạ Thiên Tường cũng cho là phải, Phi Quỳnh thò tay vào bọc lấy ra một tập bí quyết tuyệt học của Chưởng môn bốn phái lớn, trao cho Hạ Thiên Tường rồi nói :
– Mấy môn tuyệt học này, tôi đã nghiên cứu thuần thục rồi, vậy xin trao lại cho Tường đệ.
Hạ Thiên Tường đỡ lấy cất cẩn thận vào bao, rồi cười nói :
– Bây giờ chúng ta nên sang Nộ Sơn và Chung Nam tử cốc đi.
Phi Quỳnh cười nói :
– Tôi nghe Hoa tỷ nói, đã biết ý Tường đệ muốn sang Nộ Sơn làm gì rồi, nhưng còn Chung Nam tử cốc, thì chúng ta có việc gì mà đến.
Hạ Thiên Tường nói :
– Tôi muốn đến Chung Nam tử cốc là vì muốn đòi trái Càn Thiên Tích Lịch.
Rồi chàng thuật chuyện bị anh em Bào Nhất Phi đánh lừa đoạt mất trái Càn Thiên Tích Lịch thế nào cho Phi Quỳnh nghe. Phi Quỳnh nghe xong, lắc đầu nói :
– Tôi tin rằng sau khi bọn Chung Nam tam sát chiếm được trái Tích Lịch rồi, thế nào chúng cũng thiên cư đi nơi khác. Nhưng Tử cốc ở gần ngay đây, chúng ta ghé lại tìm thử xem, dù không thấy cũng không mất công bao nhiêu.
Hai người bèn dắt Tiểu Bạch, Đại Hoàng thủng thỉnh tiến về Chung Nam tử cốc.
Quả nhiên đúng như lời Phi Quỳnh dự đoán trong Chung Nam tử cốc trừ một đống xương trắng ra, còn chẳng thấy tung tích bọn Chung Nam tam sát đâu nữa.
Hạ Thiên Tường buồn bực vô cùng, đành lại cùng Phi Quỳnh đi về phía nam, định qua Thiểm Xuyên rồi sang Diên.
Ai ngờ chưa ra khỏi sơn mạch Chung Nam đã gặp một ngay một trận mưa rất lớn, mưa như trút nước, từ xưa đến nay ít có trận mưa nào lớn thế bao giờ.
Phi Quỳnh tìm một tòa sơn động sạch sẽ trú mưa, nhưng mưa suốt ngày không ngớt, chừng đến khi tạnh, thì nước lũ lại dâng lên, không thể nào đi được.
Hạ Thiên Tường buồn quá, chạy ra cửa động, nhìn dòng nước cuốn cuồn cuộn như thác đổ, nói với Phi Quỳnh :
– Lần đầu tôi vào Chung Nam tử cốc gặp Nhất Bát thần tăng, lúc trở ra cũng gặp trận lụt thế này. Nhưng trước khi nước chưa dâng lên, đã có hàng vạn cái giống dã thú biết trước, xô nhau chạy. Tiểu Bạch, Đại Hoàng cũng ngồi trên lưng Thanh Phong Ký chạy lẫn trong đám đó.
Phi Quỳnh hình như không nghe tiếng Hạ Thiên Tường nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên sườn một tòa núi cao phía bờ khe trước mặt.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
– Tỷ tỷ nhìn gì vậy?
Phi Quỳnh nói :
– Tôi trông trong tòa sơn động ở bên cây cổ thụ sườn núi bên kia, hình như thoáng có bóng người.
Hạ Thiên Tường bật cười nói :
– Thế thì có gì lạ, chắc là người ta cũng đi tránh mưa như mình chớ gì?
Phi Quỳnh lắc đầu :
– Người này thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, rõ ràng là võ công đã đến bực thượng thừa. Tôi ngờ không khéo bọn Chung Nam tam sát đã thiên cư sang đấy cũng nên.
Hạ Thiên Tường nhướng mày nói :
– Mặc dầu họ có phải là Chung Nam tam sát hay không, lát nữa nước rút, ta cũng thử chạy sang xem cho biết.
Nước lên tuy mạnh, nhưng rút cũng rất nhanh, chỉ chừng một giờ sau, mây tan mưa tạnh, vừng Thái Dương đã chói lọi trên không, hao cỏ xanh tươi, vạn vật như đang vươn mình chỗi dậy.
Hạ Thiên Tường nóng lòng muốn biết, nên không chờ Phi Quỳnh, lập tức tung mình nhảy qua khe núi, nhắm tòa sơn động trước mắt chạy đi như bay.
Vừa tới cửa động, đã thấy một phiến đá xanh vuông vắn đề dựng trước động, trên khắc tám chữ:
“Bên trong nguy hiểm, xin chớ bước vào”
Tám chữ tầm thường đó dọa sao nổi một người to gan lớn mật như Hạ Thiên Tường? Chàng ngầm tụ Càn Thiên khí công, rồi cứ thủng thỉnh tiến vào.
Sơn động không những rất sâu, mà lại còn quanh co khúc khuỷu, Hạ Thiên Tường đi được một trượng, liền trông ngay thấy giữa chỗ khúc quanh có một tảng đá vuông cực lớn, sức nặng có tới mấy ngàn cân, chặn ngang giữa lối nếu muốn vào bên trong, tất phải thi triển thần công xúc cốt chui qua cái khe cao không đầy một thước, ở trên đầu tảng đá.
Trong động có rất nhiều kẽ hở, vào sâu tới bên trong, vẫn có ánh sáng ở ngoài lọt vào, nên Hạ Thiên Tường đã đọc rõ được tám chữ khắc trên tảng đá:
“Khách du lớn mật, dừng bước tại đây”
Lúc này Phi Quỳnh đã theo kịp tới nơi Hạ Thiên Tường bèn chỉ dòng chữ cho nàng xem, rồi cười nói :
– Quỳnh tỷ đoán không sai, tòa động này có người ở thật. Chúng ta nên nhảy qua tảng đá thử xem bên trong có cái gì lạ không.
Phi Quỳnh vừa cau mày toan nói, thì Hạ Thiên Tường đã tung mình nhảy lên đầu tảng đá.
Trong khi chàng chưa trông rõ cảnh tượng tối om ở phía sau tảng đá ra làm sao, thì một luồng chưởng phong mạnh như gió bão đã nhằm chàng cuốn tới.
Hạ Thiên Tường đã nhận thấy người phóng luồng chưởng phong đó, công lực rất cao, lại nhận chưa rõ đối phương lai lịch thế nào, nên không muốn tiếp chưởng, chỉ nhảy xuống tránh…
Thân hình vừa rơi xuống đất, chiếc núm đá ở trên nóc động đã bị chưởng phong đánh vào, nát vụn ra, bụi phấn bay tơi tả.
Phi Quỳnh sẽ lấy tay áo phẩy bụi, rồi cười nói :
– Vị võ lâm bằng hữu nào ở trong động đó? Chúng ta đi chơi núi vì hiếu kỳ tìm vào đây xem, tuyệt không có ý ác. Can gì chưa trông thấy mặt, đã vội hành hung? Chẳng lẽ các hạ định chiếm tòa cổ động này làm của riêng chăng?
Người trong động nghe Phi Quỳnh nói xong, lẳng lặng một lát, rồi thốt nhiên cất tiếng ngâm bài “Tần Vương ẩm tửu thi” của Lý Trường Cái, giọng sang sảng như tiếng chuông vàng.
Hạ Thiên Tường nghe xong bật cười nói :
– Người trong động này có lẽ là một vị tửu khách?
Phi Quỳnh mỉm cười gật đầu, chợt nghe trong động có tiếng cười ha hả, rồi lại ngâm thêm bài nữa hát rằng:
“Mời anh một chén chớ từ,
Mời anh hai chén đừng ngờ ta say,
Mời anh ba chén mới hay,
Hôm nay cũng giống như ngày hôm qua”.
Tiếp theo tiếng ngâm là một hương rượu thơm ngào ngạt từ trong động bay ra.
Hạ Thiên Tường cũng là một tay sành rượu, vừa ngửi thấy hương rượu thơm phức, chàng đã thấy nước miếng ứa ra, bèn nhìn vào trong động vừa cười vừa gọi to :
– Vị chủ nhân này cũng keo quá miệng thì nói: mời anh một chén mời anh hai chén, mời anh ba chén, mà chỉ độc mời suông, chẳng thấy mang rượu ra?
Nói vừa dứt lời, chợt thấy từ trong khe đá ló ra một cái đầu, tóc bù xù, râu quai nón, đôi mắt lóng lánh như mắt cọp nhìn Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh một lượt, rồi cười một cách quái gở nói :
– Các ngươi muốn uống rượu của ta thật à?
Hạ Thiên Tường nói :
– Việc tầy trời cũng không bằng chén rượu trong tay, chủ nhân không nên keo lận đối với viễn khách.
Vị quái nhân cười nói :
– Hay, hay! Các ngươi không phải là hạng giang hồ tục sĩ, xin mời hãy ra phía ngoài tảng đá này đợi một lát, để ta sửa soạn đũa chén đem ra đãi khách.
Hạ Thiên Tường mỉm cười, cùng Phi Quỳnh lui ra phía cửa động, vừa đi vừa cao hứng nói với Phi Quỳnh :
– Quỳnh tỷ, không ngờ một nơi núi hoang rừng vắng này cũng có thứ rượu ngon đến thế?
Phi Quỳnh cười nói :
– Nhãn quang của chủ nhân tuy hơi dữ, nhưng không có tà khí, chắc là một vị ẩn hiệp trong làng Ma men.
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Bất cứ là hiệp hay là ma cũng mặc, miễn là ta hãy uống xong bữa rượu đã, rồi sẽ nói chuyện sau, nếu họ là hiệp, ta sẽ kết giao, bằng là ma ta sẽ tru diệt.
Nói vừa dứt lời, chợt nghe phía sau nổi lên một chuỗi cười sằng sặc rồi tiếng nói của vị quái nhân lại sang sảng đưa ra :
– Vị lão đệ này nói tuy hay, nhưng ta chẳng những không là hiệp mà cũng lại không phải là ma, các người cứ gọi ta là Chung Nam Túy Khách Tiêu Tam Dật là được rồi.
Tiếp theo tiếng nói, một bóng người cũng vừa hiện ra, Tiêu Tam Dật mặc áo dài bằng vải đen, tay trái bưng một chiếc khay lớn, trong khay đựng một đĩa nem hươu và một đĩa thịt nai nóng, tay phải xách nậm rượu, bước ra ngoài động.
Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường cùng chắp tay thi lễ và xưng tên họ. Hai người đưa mắt nhìn thấy Tiêu Tam Dật trạc ngoài sáu mươi tuổi, đáng tôn là bực tiền bối.
Phi Quỳnh bèn cười nói :
– Tiêu lão tiền bối quả thật là bực giang hồ ẩn hiệp, một thân tuyệt nghệ kỳ tài.
Tiêu Tam Dật lắc đầu cười :
– Hiệp thì cứu người, maa thì hại người, Tiêu mỗ này đã không cứu ai, mà cũng chẳng hại ai, chỉ ẩn thân trong núi Chung Nam này nấu vài hồ rượu ngon, say sưa tối ngày, đánh bạn với cỏ cây cầm thú, vì thế nên không phải là hiệp, ma cũng không.
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Tiêu lão tiền bối đã thích rượu như vậy thì chế rượu tất phải ngon lắm?
Tiêu Tam Dật thấy Hạ Thiên Tường mắt chỉ đăm đăm trong vào hồ rượu, bèn rót một chén đưa cho chàng, mỉm cười nói :
– Hạ lão đệ thử nếm mọt chén, xem rượu của lão phu chế hương vị thế nào.
Hạ Thiên Tường đỡ lấy chén rượu, thấy nước rượu màu hơi xanh xanh, trông rất đẹp mắt, vừa nhấp thử một chút, đã thấy hương thơm sực nức, tràn khắp kẽ răng, mát thấu tim phổi. Từ nhỏ đến giờ, chàng chưa từng được nếm thứ rượu nào ngon thế, bất giác buộc miệng khen :
– Tiêu lão tiền bối, rượu của lão tiền bối ngon quá, ngon nhất trần đời! Không biết tên nó là gì?
Tiêu Tam Dật chỉ tòa động đá, đắc ý cười nói :
– Trong động có một cái suối thiêng nước suối tuy không thuộc vào loại Linh Thạch Tiên Nhũ Vạn Tải Không Thanh nhưng chất của nó tốt lắm không phải những loại nước suối tầm thường có thể sánh được, dùng nó để chế rượu, thì phong vị ngon vô cùng, thế gian không có thứ rượu nào ngon bằng. Vậy nên ta vẫn gọi nó là Ngọc Dịch Quỳnh Tô.
Hạ Thiên Tường gật gù khen :
– Hay lắm! Ngọc Dịch Quỳnh Tô thật không còn cái tên nào xứng đáng hơn nữa.
Tiêu Tam Dật tỏ vẻ cao hứng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn, lại gắp một miếng nem hươu, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm. Phi Quỳnh thấy Tiêu Tam Dật dựng phiến đã ngoài cửa động ý không muốn tiếp khách, tất nhiên bên trong còn có ẩn tình định bụng dò xét xem sao. Ba người cùng ngồi uống rượu, chén tạc chén thù, chuyện trò vui vẻ. Rượu được nửa chừng, Phi Quỳnh cười nói :
– Uống rượu suông cũng buồn, sao ta không ra vài tửu lệnh để trợ hứng, có vui không?
Tiêu Tam Dật gật đầu cười nói :
– Vậy xin mời cô nương làm lệnh chủ. Tiêu Tam Dật tuy đã lâu không chơi lối đó, nhưng cũng có thể góp vui được.
Phi Quỳnh nói :
– Bây giờ một người đặt câu hỏi, một người trả lời. Những câu hỏi đó là: “Có vật gì? Không có vật gì? Muốn vật gì? Không muốn vật gì?” Người hỏi lần lượt hỏi bốn câu đó, người đáp trả lời mỗi câu bằng một thành ngữ mà phải hợp vần thành bài thơ, nếu không thành, hoặc không sát ý, sẽ bị phạt.
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Ờ, tửu lệnh như thế kể cũng phong nhã thú vị đây. Vậy tôi xin hỏi cô nương trước :
– Có cái gì?
Phi Quỳnh nhìn Tiêu Tam Dật mỉm cười đọc :
– Phong lưu nhàn nhã tuyệt trần.
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Bốn chữ “phong lưu nhàn nhã”, tôi đâu dám nhận? Câu ấy nói về cô nương thì đúng hơn. Bây giờ tôi lại xin hỏi: “Không có vật gì?”.
Phi Quỳnh đọc tiếp :
Miếu đường vắng tiếng ca ngâm canh dài.
Tiêu Tam Dật gật đầu nói :
– Trong chỗ thâm sơn cùng cốc này, cố nhiên không được nghe tiếng ca ở chố? miếu đường. Xin cô nương trả lời tiếp câu dưới: “Cô nương muốn gì?”
Phi Quỳnh nâng chén rượu, mỉm cười đọc tiếp :
– Sao bằng mượn chén làm vui?
Tiêu Tam Dật cười ha hả :
– Thật là thích hợp với cảnh tượng lúc này, vả lại thích hợp với cuộc đời của Tiêu Tam Dật nữa. Lão phu xin cô nương cho nghe tiếp câu thứ tư của cô nương không muốn gì?
Phi Quỳnh uống cạn chén rượu, ngửng lên trông trời thủng thỉnh đọc :
– Ra gì cái tiếng để đời mà ham?
Tiêu Tam Dật than rằng :
– Đó là câu thơ của Lý Thái Bạch, khoát đạt vô cùng, cô nương dùng làm kết, thật không còn gì hay hơn. Bây giờ đến lượt Hạ lão đệ tiếp lệnh. “Có cái gì?”
Hạ Thiên Tường cười đáp :
– Núi non cây cỏ thảnh thơi.
Phi Quỳnh gật đầu cười :
– Câu mở đầu của Tường đệ thật hợp cảnh hợp tình. Bây giờ tôi lại hỏi: “Không có cái gì?”
Hạ Thiên Tường hướng về phương bắc, nhìn đám mây bay, đọc tiếp :
– Tràng An xa cách lòng người quặn đau.
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Ngồi ở Chung Nam, trông về Tràng An, cũng là một tứ tức cảnh. Vậy thì lão đệ muốn gì?
Hạ Thiên Tường cầm nậm rượu rót đầy vào chén của Tiêu Tam Dật, rồi mỉm cười đọc :
– Hãy xin canh chén tiêu sầu.
Tiêu Tam Dật cười ha hả nói :
– Diệu tuyệt, tuyệt diệu! Ta xin cạn chén này Hạ lão đệ không cần cái gì?
Hạ Thiên Tường đọc luôn :
– Tóc xanh mấy lúc pha màu tuyết sương?
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Trọng Tôn cô nương và Hạ lão đệ đều là bực kỳ tài, phun châu nhả ngọc, thuôc làu kinh sử tứ chương. Lão phu bỏ sách đã lâu ngày chỉ sợ không thụ nổi tửu lệnh.
Hạ Thiên Tường nói :
– Lão tiền bối chớ quá nhún mình. Cháu xin hỏi lão tiền bối có cái gì?
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Nhẹ nhàng như chiếc thuyền không.
Phi Quỳnh khen rằng :
– Câu phá thật là cảnh tượng siêu nhiên cao xa vô hạn, cháu xin mừng lão tiền bối một chén. Và xin hỏi lão tiền bối không có vật gì?
Tiêu Tam Dật đọc :
– Ham chi gác tía lầu hồng thảnh thơi.
Hạ Thiên Tường cũng khen :
– Một phá một thừa đều hào sảng vô cùng. Xin hỏi lão tiền bối muốn gì?
Tiêu Tam Dật vuốt chòm râu quai nón, cất cao giọng đọc :
– Rong buồm ra thẳng biển khơi.
Hạ Thiên Tường thành thực khen :
– Khí thế đi suốt một thể, trước sau vẫn không suy giảm, hành lệnh như thế thật hiếm có. Bây giờ xin lão tiền bối thu lện: Người không cần cái gì?
Tiêu Tam Dật nhìn ra phía ngoài, cất chén nó :
– Năm canh mưa gió sập sùi nào hay? Lão phu bỏ lối chơi này đã lâu, khỏi bị phạt là may. Nào bây giờ chúng ta mỗi người uống mộ? chén, để kết thúc tửu lệnh.
Phi Quỳnh chỉ muốn mượn cớ ra tửu lệnh để dò xét khẩu khí của Tiêu Tam Dật, khiến cho ông ta trong tửu hứng, tự thổ lộ tâm sự mình. Lúc này nàng đã lờ mờ đoán được một vài tâm ý của vị quái hiệp, bèn vui vẻ cùng ngồi uống rượu.
Một già hai trẻ rượu đã ngà ngà, chợt Tiêu Tam Dật cao hứng cầm chiếc đũa gõ vào miệng chén, ngâm:
“Sân ngoài rêu phủ xanh rờn.
Vườn đào xơ xác, rau non rườm rà.
Trồng đào đạo sĩ đâu ta?
Chàng Lưu năm ngoái lại qua chốn này”.
Phi Quỳnh nói :
– Đó là bài thơ qua Huyền Đạo Quan của Lưu Vũ Tích, đọc lên khiến người nghe phải sinh lòng cảm khái. Hay thật!
Nói đến đây nàng chợt nhận thấy Hạ Thiên Tường vẻ mặt buồn thiu, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài xa, bất giác lấy làm lạ bèn hỏi :
– Tường đệ nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu thế?
Hạ Thiên Tường thở dài nói :
– Vì nghe lão tiền bối ngâm thơ Huyền Đạo Quan làm tôi lại liên tưởng đến Tam Nguyên quan, nghĩ tới hiện kiếp của phái Võ Đang nói rồi mà không khỏi bùi ngùi thương cảm.
Tiêu Tam Dật nghe mấy câu ấy thốt nhiên mở to đôi mắt, sắc mặt chợt hiện ra một vẻ khác lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt, tựa như muốn nói gì lại thôi.
Phi Quỳnh an ủi chàng rằng :
– Hoằng Pháp lão tiền bối tuy lúc này không biết ẩn náu nơi đâu, nhưng xưa nay tà không bao giờ thắng chính, người hiền tự nhiên trời giúp, Tường đệ đừng lo.
Phi Quỳnh là người thông minh tuyệt đỉnh, tinh tế vô cùng, chỉ thoáng qua giây lát, nàng đã nhận thấy Tiêu Tam Dật vừa nghe Hạ Thiên Tường nhắc đến phái Võ Đang, sắc mặt chợt như xúc động, nên sau khi an ủi Hạ Thiên Tường xong, nàng lại thừa dịp hỏi Tiêu Tam Dật :
– Tiêu lão tiền bối hàng ngày vui cảnh sơn lâm, có lẽ chưa biết chuyện bọn Chấn Thiên phái cấu kết với Bạch Cốt nhị ma, bất thình lình kéo tới Tam Nguyên quan đánh úp. Nhất Trần Tử và Hoằng Quang đạo trưởng đều bị tử trận, còn Hoằng Pháp Chân Nhân cũng bị trọng thương được một đệ tử liều mạng cứu thoát, bây giờ không biết tung tích ở đâu.
Tiêu Tam Dật nghe tới đây, ngắt lời đáp :
– Tôi tuy lâu nay không ra khỏi Chung Nam nhưng đối với một việc quan trọng như vậy, cũng đã được nghe qua. Hai vị nhắc tới chuyện ấy, hoặc giả có liên lạc gì với phái Võ Đang chăng.
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Thân phụ Quỳnh tỷ tôi tức là Trọng Tôn đại hiệp, cùng gia sư là Hoàng Phủ Thần Bà, đối với phái Võ Đang tuy giao tình không thâm hậu lắm. Nhưng khi gặp nhau trên đại hội Chấn Thiên, đôi bên địch khái đông cừu, Hoằng Pháp Chân Nhân có lòng yêu, bèn truyền cho môn Bách Bộ thần quyền là một môn bí học của phái Võ Đang…
Tiêu Tam Dật buộc miệng hỏi :
– Hoằng Pháp Chân Nhân lại chịu đem môn bí học của Võ Đang truyền cho người ngoài cơ à?
Hạ Thiên Tường bèn đưa mắt nhìn Phi Quỳnh mỉm cười, Phi Quỳnh bèn ngầm tụ công lực Bách Bộ thần quyền giơ cao tay đánh vào một tảng đá ở bên sườn núi, cách đó chừng sáu bảy thước.
Quyền phong vừa đưa tới, những mảnh đá vỡ bắn tóe ra những đốm lửa như hỏa tinh, cả tảng đá lớn hình như cũng bị lún sâu xuống đất một ít.
Tiêu Tam Dật vừa mừng vừa sợ, đăm đăm nhìn Phi Quỳnh, cười nói :
– Cô nương luyện môn Bách Bộ thần quyền của phái Võ Đang đã tới trình độ ấy, thật khiến Tiêu Tam Dật kính phục vô cùng. Để tôi xin kính cô nương chén rượu.
Nói xong cầm hồ rượu toàn rót thấy hồ đã cạn khô, liền bật cười nói :
– Hai vị hãy ngồi đây chờ tôi một lát. Để tôi vào lấy thêm hồ rượu nữa. Hôm nay chúng ta phải uống một thật say mới được.
Hạ Thiên Tường thấy Tiêu Tam Dật đã đi khỏi, bèn sẽ nói với Phi Quỳnh :
– Tôi xem vị Tiêu lão tiền bối này hình như có quan hệ rất mật thiết với phái Võ Đang thì phải vì cứ mỗi lần ta nhắc đến Hoằng Pháp Chân Nhân, thì ông ta có vẻ xúc động, bồi hồi.
Phi Quỳnh gật đầu cười, vừa toan nói thì Tiêu Tam Dật đã từ trong động bước ra, lần này ông ta xách một hồ rượu lớn, và bưng một chiếc khay, trong có thịt gà, thịt thú rừng, lại còn thêm cả một phần đũa chén nữa.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
– Đũa chén đã đủ rồi, lão tiền bối còn lấy thêm làm gì nữa?
Tiêu Tam Dật cười nói :
– Tôi định giới thiệu với cô nương và lão đệ một ông bạn cũ lâu năm.
Phi Quỳnh cười nói :
– À thì ra Tiêu lão tiền bối còn có quí hữu ở trong động. Vậy xin mời ra đây cho chúng cháu được bái kiến.
Tiêu Tam Dật quay mặt vào phía trong gọi to :
– Lão hữu sao còn chưa ra? Trọng Tôn cô nương và Hạ lão đệ đây không phải khách lạ, và hai vị ấy đều rất quan tâm đến lão hữu, nên ra cả ngoài này, nói chuyện cho vui.
Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường đều giật mình kinh sợ, vừa đưa mắt nhìn nhau, thì một bóng người đã từ trong động xuất hiện.
Đó là một vị đạo trưởng, mình mặc áo bào xanh, diện mạo thanh tú, nhưng đầu mày cuối mắt lộ đầy những nét u uất lo âu thì ra đó chính là Hoằng Pháp Chân Nhân, Trưởng giáo phái Võ Đang.