Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 56: Mai ưu cư sĩ
Ông già nước mắt ràn rụa nói :
– Lão hủ chính là Mai Ưu Cư Sĩ. Xin hai vị cho biết quý danh và đến đây có việc gì?
Hạ Thiên Tường không giấu giếm gì, thẳng thắn trả lời :
– Tôi tên gọi Hạ Thiên Tường, còn vị lão nhân gia đây họ Tần, tên gọi Lạc Phố. Chúng tôi tới đây có việc gì, thiết tưởng lão trượng không cần phải hỏi, vì ai đã bước chân tới Mai Ưu cốc này, tất nhiên cũng chỉ cốt để chôn sầu nuốt hận mà thôi.
Mai Ưu Cư Sĩ giơ ống tay áo lên quệt ngang nước mắt, rồi ngắm nghía Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố một lát, mới thủng thỉnh hỏi :
– Ai chỉ cho các ngươi đến đây?
Hạ Thiên Tường đáp :
– Tôi gặp một vị Tịch Mịch hòa thượng ở trên Chung Nam tử cốc. Hòa thượng chỉ chúng tôi lại đây.
Mai Ưu Cư Sĩ đăm đăm nhìn chàng một lúc rồi nói :
– Vậy thì hai vị có muốn tình nguyện vào nước Tịch Mịch không?
Từ Lạc Phố nói :
– Chúng tôi lại đây cốt ý đi tìm tịch mịch, xin cư sĩ chỉ đường cho.
Mai Ưu Cư Sĩ lại hỏi :
– Muốn vào nước Tịch Mịch cũng không khó, miễn là có đủ hai điều kiện. Hai vị đã biết thể lệ chưa?
Hạ Thiên Tường nói :
– Điều kiện gì, xin cư sĩ chỉ rõ cho!
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Điều kiện thứ nhất là: Nếu không có sự gì đau khổ đến cực điểm thì không được vào nước Tịch Mịch.
Từ Lạc Phố nói :
– Điều đó thì chúng tôi có đủ tư cách, còn điều kiện thứ hai thế nào?
Mai Ưu Cư Sĩ lại nói :
– Điều kiện thứ hai phải là người văn võ kiêm toàn, có một tài nghệ đặc biệt.
Hạ Thiên Tường nghe xong, càng thấy sự ước đoán của mình là hợp lý, nếu người chủ trì trong cung Tịch Diệt không cần những người có tài năng thực học để tăng cường thực lực thì việc gì phải cầu kỳ đến thế? Chàng chưa kịp nói gì, thì Mai Ưu lại tiếp :
– Trước khi vào cung phải qua tay lão phu khảo thí, khi nào nhận thấy là hợp cách, lúc ấy sẽ có thư tiến hiền, chờ Tịch Mịch công chúa có chiếu tới triệu, sẽ xin thỉnh quý khách vào cung.
Hạ Thiên Tường kinh ngạc hỏi :
– Vậy ra người chủ trì mọi việc trong nước Tịch Mịch là Tịch Mịch công chúa ư?
Mai Ưu Cư Sĩ gật đầu.
Tần Lạc Phố hỏi :
– Cung Tịch Diệt có gì quý, mà người nào muốn vào phải khó khăn đến thế?
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Đại phàm những kẻ mang trong lòng một mối tâm sự đau thương không sao kham nổi, sau khi vào cung Tịch Diệt rồi, dần dần cảm thấy yêu tịch mịch, bao nhiêu những nỗi thống khổ sẽ trở nên hứng thú vô cùng.
Hạ Thiên Tường à một tiếng nói :
– Đã có chỗ tốt như vậy, chúng tôi xin vui lòng để lão trượng khảo thí.
Mai Ưu Cư Sĩ lại hỏi Tần Lạc Phố :
– Tần bằng hữu hãy nói cho chúng tôi biết tâm sự đau khổ của bạn trước.
Tần Lạc Phố thở dài một tiếng như nát đá tan vàng, rồi cất giọng rầu rĩ ngâm rằng:
“Nhà tan nước mất cực chưa?
Tay không giữ vững cơ đồ được sao?
Một phen chìm nổi ba đào
Mày râu bạc trắng, lệ trào thấu canh!”
Mai Ưu Cư Sĩ nghe đến đấy, vội ngắt lời hỏi :
– À, thì ra Tần bằng hữu là đại tướng nhà Tiên Minh, máu lệ cô thân, thương tâm tuyệt đỉnh… được rồi! Thế là bằng hữu đã trúng tuyển điều kiện thứ nhất! Còn Hạ lão đệ thì đau buồn về việc gì, xin cho nghe thử?
Hạ Thiên Tường nghe Tần Lạc Phố tỏ tâm sự bằng mấy câu thơ, nghe cũng hay hay, bèn bắt chước lên giọng ngâm:
“Tương tư ruột héo gan rầu,
Bụi hồng mù mịt tìm đâu thấy người?
Giải sầu mượn chén làm vui
Năm canh máu lệ đầy vơi một mình…”
Mai Ưu Cư Sĩ lẳng lặng nghe xong gật đầu nói :
– Điều kiện thứ nhất hai người đều hợp cách. Bây giờ lão phu xin khảo thí điều kiện thứ hai!
Hạ Thiên Tường hỏi :
– Lão nhân gia định khảo thí văn hay võ?
Mai Ưu Cư Sĩ đáp :
– Vừa rồi hai vị xuất khẩu thành thơ, đã đủ rõ về văn tài. Bây giờ các vị chỉ cần biểu diễn một môn võ công là đủ.
Tần Lạc Phố ung dung cất tay phải lên, lăng không ấn vờ một cái vào khối đá lớn ở cách xa chừng hơn ba thước, tức thì trên mặt đá hiện một vết bàn tay, không lấy gì làm sâu lắm.
Vết tay tuy nông, nhưng công lực đã đủ kinh người. Mai Ưu Cư Sĩ trông thấy, trên nét mặt đau khổ bất giác cũng nở một nụ cười khô héo.
Hạ Thiên Tường cũng giơ tay phải lên, phóng ra một luồng chưởng phong cực kỳ lăng lệ đập vỡ tảng đá có in hình bàn tay của Tần Lạc Phố ra làm năm sáu mảnh.
Mai Ưu Cư Sĩ gật đầu lia lịa, vỗ tay khen mãi. Hạ Thiên Tường hỏi :
– Lão nhân gia, Tần Lạc Phố dấu tay hơi nông, Hạ Thiên Tường đập đá vỡ không đều, không biết có hợp cách không?
Mai Ưu Cư Sĩ đáp :
– Hợp cách, hợp cách! Hai vị hãy tạm thời chờ ở đây, để ta phi thư xin chỉ thị.
Hạ Thiên Tường nghe xong, lặng im không nói, lẳng lặng chờ xem đối phương phi thư bằng cách nào, và cung Tịch Diệt ở về đâu.
Mai Ưu Cư Sĩ chúm miệng hú lên một tiếng, âm vang đi rất xa, đoạn thò tay vào bọc lấy giấy bút giắt sẵn trong mình ra viết mấy chữ giới thiệu Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố.
Mai Ưu Cư Sĩ vừa viết thư xong liền thấy một con chim nhỏ lông ngũ sắc, tựa như anh vũ mà không phải anh vũ, từ trên ngọn Vấn Thiên bay vào trong cốc.
Mai Ưu Cư Sĩ kẹp lá thư vào hai ngón tay ném lên không, con chim ngũ sắc nhanh nhẹn dị thường, sà xuống ngậm lấy phong thư, rồi lại bay lên đỉnh núi.
Hạ Thiên Tường thấy thế nghĩ bụng: “À, thì ra cung Tịch Diệt bí mật lại ở trên đỉnh núi Vấn Thiên”.
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Hai vị đừng sốt ruột, chỉ chờ chiếu công của Tịch Mịch công chúa đến đây, lão hủ sẽ lập tức thân hành đưa hai vị vào cung Tịch Diệt, từ đấy trở đi sẽ hưởng thụ cảnh tịch mịch yên vui.
Hạ Thiên Tường hỏi :
– Không biết Tịch Mịch công chúa có bằng lòng cho chúng tôi vào cung Tịch Diệt không?
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Tôi đã tiến cử ai, thì rất ít khi Tịch Mịch công chúa không chấp thuận.
Hạ Thiên Tường cố ý hỏi dò :
– Nếu vậy thì quyền của lão nhân gia tất còn trên quyền Tịch Mịch công chúa?
Mai Ưu Cư Sĩ vội xua tay nói :
– Tịch Mịch công chúa nắm giữ uy quyền trong cung Tịch Diệt, không còn ai ở trên nữa. Tôi chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chịu người sai bảo, đâu dám ví với Công chúa.
Tần Lạc Phố lại hỏi :
– Tịch Mịch công chúa đã có một uy quyền chí tôn như vậy, thì cung Tịch Diệt chắc là do Công chúa sáng lập ra?
Mai Ưu Cư Sĩ giảo hoạt dị thường, trả lời một cách kín đáo :
– Nhất thiết mọi sự vật trong cung đều phải giữ bí mật, không được nói cho người ngoài biết, hai vị vào trong cung sẽ hiểu.
Vừa nói tới đấy, con chim ngũ sắc đã từ trên đỉnh núi từ từ bay xuống. Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Tịch Mịch công chúa đã ban chiếu thư xuống.
Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố đều ngẩng lên trông, quả thấy con chim nhỏ miệng ngậm một phong thơ màu vàng, bay xuống đậu trên vai Mai Ưu Cư Sĩ.
Mai Ưu Cư Sĩ đỡ lấy phong thư, con chim lại bay lên núi.
Hạ Thiên Tường thấy Mai Ưu Cư Sĩ đọc thư xong, sắc mặt hơi có vẻ khác thường, giơ bức thư lên cho hai người xem rồi nói :
– Hai vị thử coi, lần này là lần thứ nhất, lão hủ nhận được một loại chiếu thư đặc biệt thế này!
Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường cùng đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên giấy vàng biên rằng:
“Bằng lòng cho Tần Lạc Phố vào cung Tịch Diệt, còn Hạ Thiên Tường thì đuổi ra khỏi Mai Ưu cốc!”
Cuối thư đóng một cái dấu đỏ chói, tỏ ra rất trịnh trọng về việc đó.
Hạ Thiên Tường thấy nét chữ tuy tươi đẹp, nhưng không phải chữ Lộc Như Ngọc, bèn hỏi :
– Chiếu thư này có phải tự tay Tịch Mịch công chúa viết không?
Mai Ưu Cư Sĩ lắc đầu :
– Bao giờ Công chúa cũng chỉ truyền dụ bằng miệng, còn viết thì đã có một viên nữ quan.
Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, hỏi tiếp :
– Chiếu thư đã ban ra, tất không thể sửa đổi được nữa, chẳng hay lão trượng có định thi hành theo dụ chỉ không?
Mai Ưu Cư Sĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
– Tần bằng hữu thì xin mời vào cung diện kiến Công chúa, còn Hạ lão đệ thì vì xa xôi tới đây, nên cả gan vi lệnh, đổi hai chữ “đuổi ra” thành hai chữ “mời ra” cho lịch sự!
Tần Lạc Phố cười nói :
– Hạ lão đệ đã không được vào cung, thì tôi cũng không muốn vào.
Mai Ưu Cư Sĩ nghe nói rất đỗi ngạc nhiên, đôi mắt long lanh nói :
– Các vị không thể muốn đi thì đi được!
Hạ Thiên Tường nhướng mày cười nói :
– Thiên hạ danh sơn ai đứng chủ? Năm hồ, bốn bể mặc rong chơi! Chẳng lẽ bọn người đau khổ tịch mịch các ngươi lại thành ra một bọn chiếm cứ sơn lâm làm của riêng hay sao?
Mai Ưu Cư Sĩ thấy Hạ Thiên Tường nói có ý xấc, thì giận tái mặt, lạnh lùng đáp :
– Danh sơn thiên hạ tuy không có chủ, nhưng Mai Ưu cốc không phải là chỗ ai muốn ra vào tùy ý. Tần Lạc Phố đến được nhưng đi không được, Hạ Thiên Tường thì đi được nhưng đến không được.
Hạ Thiên Tường hừ một tiếng rồi hỏi :
– Ngươi bằng vào cái gì mà đuổi được ta ra khỏi đây và giữ được Tần lão tiền bối ở lại?
Mai Ưu Cư Sĩ cười nhạt nói :
– Ta bằng vào một thân võ học và đầy bụng cơ mưu, đủ bắt buộc các ngươi phải tuân theo mệnh lệnh!
Hạ Thiên Tường nghe xong, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc :
– Nói về cơ mưu, ngươi chưa chắc đã thắng nổi Tần Lạc Phố, bàn về võ học thì ngươi cũng đã chắc thắng nổi Hạ Thiên Tường!
Mai Ưu Cư Sĩ bĩu môi nói :
– Hừ, vừa rồi ta thấy các ngươi biểu diễn công lực, ta còn lạ gì! Các ngươi thật chưa phải đối thủ của ta, biết điều thì nên ngoan ngoãn nghe lời ta dạy bảo là tốt hơn hết!
Tần Lạc Phố đăm đăm nhìn Mai Ưu Cư Sĩ, rồi mỉm cười hỏi :
– Ngươi thử liệu sức xem độ mấy chiêu thì hạ nổi chúng ta?
Mai Ưu Cư Sĩ đưa mắt ngắm hai người một lát, rồi trả lời bằng một giọng ngạo mạn :
– Muốn thắng ngươi thì phải mất chừng ba chục chiêu, còn muốn thắng tên này thì chỉ cần mười chiêu cũng quá đủ!
Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường đều giật mình kinh sợ, đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng không nói gì cả.
Vì vừa rồi trong khi biểu diễn võ công, hai người tuy còn giấu bớt vài phần công lực, nhưng cũng đã tỏ ra vào hạng thượng thừa. Mai Ưu Cư Sĩ mắt trông thấy rõ ràng, vậy mà lão còn dám khoác lác như vậy, đủ hiểu tài nghệ của lão phải kinh người đến đâu, nên lão mới dám tự tin tự phụ như thế được chứ?
Hạ Thiên Tường không dám giữ thái độ ngông cuồng như trước nữa, chỉ hỏi :
– Ngươi có dám đánh cuộc với ta không?
Mai Ưu Cư Sĩ hỏi :
– Cuộc thế nào?
Tần Lạc Phố cười nói :
– Ai đánh cuộc riêng phần người nấy, nếu trong vòng ba chục chiêu mà ngươi hạ nổi ta, thì ta sẽ ở lại cung Tịch Diệt, còn nếu ta thắng ngươi thì không những ta muốn đi hay ở tùy ý, mà ngươi còn phải thành thực trả lời cho ta một câu hỏi nữa!
Mai Ưu Cư Sĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp :
– Được rồi, việc đánh cuộc của chúng ta thế là quyết định xong!
Nói xong, lão nhìn Hạ Thiên Tường, tỏ vẻ khinh thường, bĩu mồm nói :
– Còn ngươi thì không cần phải dự vào cuộc này cũng được vì ta nói mười chiêu là đã rộng rãi quá rồi!
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Ngươi đừng tự phụ vội, ta dám cam đoan là hai vụ đánh cược này, ngươi sẽ bị thua một cách thảm hại.
Mai Ưu Cư Sĩ hừ một tiếng rồi nói :
– Ngươi chưa biết trời cao đất thấp là gì thì để ta cho ngươi nếm thử cũng được, nếu ngươi bị thua…
Hạ Thiên Tường ngắt lời :
– Nếu trong vòng mười chiêu ngươi thắng ta, ta sẽ tuân theo chỉ thị của Tịch Mịch công chúa rút lui khỏi Mai Ưu cốc.
Mai Ưu Cư Sĩ cười lạt :
– Nếu ngươi thua thì cố nhiên ngươi phải rút rồi, như thế sao gọi là đánh cuộc?
Hạ Thiên Tường hỏi :
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Ta muốn ngươi phải thề là vĩnh viễn không bao giờ được bước chân vào đây nữa!
Hạ Thiên Tường gật đầu :
– Được, ta đồng ý! Nhưng nếu trong vòng mười chiêu, ngươi không thắng nổi ta, thì cũng phải thành thực trả lời ta một câu hỏi, giống như Tần lão tiền bối vừa nói.
Mai Ưu Cư Sĩ nói :
– Sao mà các ngươi lắm câu hỏi thế? Thôi cũng được, ta vui lòng chấp thuận. Nào, ai động thủ trước thì sửa soạn đi!
Tần Lạc Phố cười nói :
– Để ta lãnh giáo trước!
Mai Ưu Cư Sĩ lạnh lùng nhìn đối thủ một cái, rồi đứng thẳng người lên, hai tay buông xuôi, trông giống như người chết!
Tần Lạc Phố giật mình kinh sợ, không hiểu đối phương lập thức theo môn phái nào, mà sao giống thân pháp Cương Thi Ngũ Độc trảo đã lâu lắm không thấy xuất hiện trên giang hồ như thế?
Nhưng nếu là thân pháp Cương Thi Ngũ Độc trảo thì toàn thân phải cứng đờ, da trắng như tuyết, hai cánh tay từ trên nách trở xuống hơi có bóng đen mới phải, đằng này Mai Ưu Cư Sĩ tay đã không đen, da cũng không trắng, chỉ có toàn thân cứng đờ không thôi, vậy thì không hiểu môn võ này thuộc lộ số nào?
Những tay cao thủ trong võ lâm mỗi khi giao thủ, nếu chưa hiểu rõ tình hình đối phương, quyết không chịu khinh động, Tần Lạc Phố bèn khoanh tay trước ngực, đứng vững như một trái núi.
Hạ Thiên Tường cũng nhận thấy võ học của đối phương có vẻ quỷ bí, bèn chú hết tinh thần theo dõi.
Mai Ưu Cư Sĩ mỉm một nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng hỏi :
– Tần Lạc Phố, chắc ngươi đã nhận rõ võ công của ta thuộc lộ số nào, nên không dám tiến thủ phải không?
Tần Lạc Phố cười nói :
– “Khách không lấn chủ” ta sở dĩ nhường ngươi tiến chiêu trước là vì theo quy củ giang hồ, giữ lễ khiêm nhún mà thôi. Còn như thân pháp của tôn giá, trừ da không trắng, tay không đen ra, còn thì đều giống hệt thân pháp Cương Thi Ngũ Độc trảo của Ngũ Độc Phi Thiên Mạc Tử Kính năm xưa, có gì là lạ!
Mai Ưu Cư Sĩ cười một cách quái gở, rồi nói :
– Ngươi đã biết tiếng Cương Thi Ngũ Độc trảo thì cũng đáng kể là một người có kiến thức rộng!
Hạ Thiên Tường nói góp :
– Hay chính ngươi là đồ tử đồ tôn của Mạc Tử Kính đó!
Mai Ưu Cư Sĩ quát to :
– Ngũ Độc Phi Thiên Mạc Tử Kính là cái thá gì? Uy lực của Thất Xảo Cương Thi Thủ của ta đây còn cao hơn môn Cương Thi Ngũ Độc trảo của hắn nhiều!
Hạ Thiên Tường cười nhạt nói :
– Chỉ toàn là thủ đoạn “cương thi”, cái tên nghe thật kỳ quặc! Có mắt ta trông, thì chẳng có gì là cao minh cả!
Mai Ưu Cư Sĩ nổi giận nói :
– Cao minh hay chẳng cao minh, các ngươi cứ nếm thử sẽ biết.
Nói chưa dứt lời, thân hình đã bay đi, năm ngón tay phải duỗi thật nhanh, móng tay nhọn hoắt rạch vào giữa ngực Tần Lạc Phố.
Tần Lạc Phố đã biết ngón Cương Thi Ngũ Độc trảo của Mạc Tử Kính hễ trúng vào ai là người ấy sẽ bị chết ngay lập tức vì những móng tay đều rất độc, còn môn Thất Xảo Cương Thi Thủ của Mai Ưu Cư Sĩ tất cũng cùng một loại mà ra. Nghĩ vậy ông bèn không đỡ thẳng, chỉ dùng chiêu Xảo Bát Liên Hoàn, thân hình sẽ động, né về bên cạnh, duỗi ngón tay trỏ và ngón tay giữa ra, điểm vào mạch môn Mai Ưu Cư Sĩ.
Mai Ưu Cư Sĩ cười một tiếng quái gở, tay phải rụt lại, tay trái duỗi ra, năm móng tay sắc như dao, lại vạch lại mạch môn của Tần Lạc Phố.
Tần Lạc Phố thấy đối phương toàn thân tuy cứng đờ, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh chóng, bất giác trong bụng kinh hãi cũng mang chiêu Bát Xảo Liên Hoàn của mình, vẫn còn để dành đường rút lui, chưa dùng hết mức, bèn hạ tay phải xuống, tay trái đặt ngang ngực sẽ đưa ra thi triển chưởng lực Bàn Thiền Lăng Không đánh vào Mai Ưu Cư Sĩ, nhân vì không dám khinh thường đối phương, nên đã dùng đủ mười hai thành công lực.
Mai Ưu Cư Sĩ chợt cảm thấy một sức mạnh như cả một trái núi đẩy mạnh vào ngực, bèn cùng thu hai tay lại, đón đầu lui thế, cố hết sức đẩy ra.
Hai môn thần công võ lâm lăng không xô vào nhau, gió mạnh tản ra bốn phía, cát bụi bay mù mịt, Mai Ưu Cư Sĩ và Tần Lạc Phố đều lùi lại phía sau nửa bước.
Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, Tần Lạc Phố cũng biến sắc mặt.
Nguyên do, khi hai chưởng phong va chạm vào nhau, cứ bề ngoài trông thì tuy bên nửa cân, bên tám lạng, không ai hơn kém, nhưng kỳ thực thì Tần Lạc Phố đã thua nửa bực.
Vì Tần Lạc Phố đã vận dụng mười hai thành công lực để phát chưởng, còn Mai Ưu Cư Sĩ thì trong lúc vội vàng biến đổi chiêu thức, chưa dốc hết toàn lực, cứ một điểm đó đủ thấy Mai Ưu Cư Sĩ quả có tuyệt học, chân khí nội lực so với Ban Thiền chưởng của phái La Phù còn mạnh hơn đôi chút.
Mai Ưu Cư Sĩ cũng hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lạc Phố rồi gật đầu nói :
– Hà, không ngờ ngươi vẫn có thâm ý, vừa rồi trong khi biểu diễn võ học, vẫn còn dấu tài, chưa chịu phô ra hết! Nhưng mặc dầu ngươi còn chiêu tuyệt học nào chưa chịu giở ra, thì trong vòng ba chục chiêu cũng không hòng thoát khỏi tay mỗ!
Tần Lạc Phố trong bụng cũng dè dặt đề phòng, bèn gật đầu đáp :
– Rất có thể như vậy, nhưng nếu tôn giá muốn hạ Tần Lạc Phố này trong vòng ba chục chiêu, tất nhiên còn phải giở thêm môn tuyệt học nào khác nữa?
Mai Ưu Cư Sĩ lắc đầu, đáp bằng một giọng cực kỳ ngạo mạn :
– Không cần, chỉ một môn Thất Xảo Cương Thi Thủ của ta là đủ.
Nói xong, hai tay cùng vươn ra, liên tiếp phóng luôn ba chiêu cực kỳ hung độc, kỳ dị xưa nay chưa từng thấy, vây Tần Lạc Phố vào giữa luồng gió lạnh.
Hạ Thiên Tường đứng ngoài đã trông thấy rõ ngón Thất Xảo Cương Thi Thủ của Mai Ưu Cư Sĩ quả nhiên cao minh cực điểm, Tần Lạc Phố đã đem hết sở học ra chống đỡ, nhưng nguy cơ vẫn vây phủ bốn bề, rất có thể chỉ trong vòng ba chục chiêu là ông bị hạ thật!
Chàng cau mày tự nghĩ: “Nếu Tần Lạc Phố thua thì mình phải tính cách nào để cứu vãn lại, không thì nguy to”.
Hạ Thiên Tường còn đang nghĩ ngợi, đã thấy hai bóng người chia ra làm đôi, Tần Lạc Phố thì lông mày cau có, sắc mặt đầy vẻ sượng sùng. Mai Ưu Cư Sĩ thì tay nắm một mảnh vạt áo của Tần Lạc Phố, đắc ý cười nói :
– Con số ba chục chiêu, mới hết một nửa, thắng phụ đã phân, Tần Lạc Phố, bây giờ thì ngươi vui lòng vào cung Tịch Diệt rồi chứ? Hà hà!
Tần Lạc Phố đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường, thở dài nói :
– Đại trượng phu đã nói một lời như đinh đóng cột, cố nhiên là ta phải giữ lời hứa, hà tất phải hỏi!
Hạ Thiên Tường chợt ngửa cổ lên trời cười ha hả :
– Tần lão tiền bối hãy thong thả, lão tiền bối tuy thua cuộc, nhưng biết đâu Hạ Thiên Tường không thắng?
Mai Ưu Cư Sĩ bĩu mồm nói :
– Ta chỉ có đánh mười lăm chiêu đã hạ được hắn, chẳng lẽ trong vòng mười chiêu lại không hạ nổi ngươi sao?
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Không những ngươi không thắng nổi ta, mà chưa biết chừng ta còn thắng ngươi nữa kia!
Mai Ưu Cư Sĩ nổi giận quát :
– Đứa trẻ con miệng còn hôi sữa như ngươi, mà đã dám ăn nói ngông cuồng, coi trời bằng nửa con mắt, thật đáng ghét! Ngươi không muốn sống nữa sao?
Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, ngạo nghễ đáp :
– Ngươi có dám đánh cuộc nữa không?
Mai Ưu Cư Sĩ gật đầu :
– Ngươi có muốn đánh thêm bao nhiêu cuộc, ta cũng bắt hết!
Hạ Thiên Tường tuy biết Mai Ưu Cư Sĩ võ nghệ cao cường nhưng vì muốn cứu Tần Lạc Phố, nên không thể liều mạo hiểm một phen, bèn dõng dạc nói :
– Nếu trong vòng mười chiêu mà ta thắng được ngươi, thì chuyện đánh cuộc giữa ngươi và Tần lão tiền bối vừa rồi, kể như không có!
Mai Ưu Cư Sĩ vẫn cho là Hạ Thiên Tường tuổi còn nhỏ, hỏa hầu còn kém, công lực tất không thể bằng Tần Lạc Phố được, nhưng lúc này thấy chàng đã trông thấy ngón Thất Xảo Cương Thi Thủ của mình lợi hại thế nào, vậy mà vẫn giữ thái độ kiêu cuồng, không tỏ ra chút gì sợ hãi, thì cũng lấy làm kinh lạ, lại đưa mắt ngắm kỹ đối phương một lát, rồi gật đầu nói :
– Được, ta bằng lòng? Nhưng nếu ngươi thua thì sao?
Hạ Thiên Tường thò tay vào trong mình lấy tấm lưới Hồng Vân Thù Ty võng ra ném lên mặt đá, rồi nói :
– Nếu ngươi thắng ta, thì ta xin hai tay dâng tấm lưới nhện đỏ này cho ngươi!
Mai Ưu Cư Sĩ nhìn tấm lưới nhện, rồi kinh ngạc hỏi :
– Đây có phải là tấm Hồng Vân Thù Ty võng của Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh không?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
– Chính nó! Tấm lưới này diệu dụng vô cùng, ta vẫn giắt luôn bên mình, không lúc nào rời. Bây giờ đem ra đặt cuộc, ngươi có đồng ý không?
Mai Ưu Cư Sĩ gật đầu cười, nói :
– Ta đồng ý! Nhưng ngươi can gì phải lấy trứng chọi với đá, tự nhiên mất không một vật báu hiếm có của võ lâm như thế, để làm gì?
Hạ Thiên Tường bĩu môi nói :
– Ếch ngồi đáy giếng chê trời nhỏ! Tần lão tiền bối ta vừa rồi chẳng may sơ ý lỡ tay, nên mới để ngươi lừa được, chứ nếu phải tay Hạ Thiên Tường này, thì chỉ trong vòng năm, ba chiêu, sẽ làm cho ngươi phải cụt hứng!
Sở dĩ, Hạ Thiên Tường dám nói khoác như thế, là vì chàng đã tính toán, một chiêu Văn Quân Địch Cầm có thể công địch được, còn ba chiêu Độ Thế chiêu nào cũng uy lực vô biên, nếu cả bốn chiêu tuyệt kỹ cũng không hạ nổi Mai Ưu Cư Sĩ, thì đành lại phải dùng chiêu thuật Thiên Cầm Thất Xảo của Đường Nhất Mộng và ngón Càn Thiên Chỉ của sư môn, là những môn chàng mới tập, liều chết chống lại.
Chủ ý đã định, lại thấy Mai Ưu Cư Sĩ người đã cứng đờ như một con quỷ nhập tràng, bèn phủ đầu trước, dùng một chiêu Văn Quân Địch Cầm ngưng đủ công lực phóng ra.
Chiêu Văn Quân Địch Cầm cực kỳ ảo diệu, làm cho Mai Ưu Cư Sĩ hoảng sợ, kêu lên một tiếng ơ không dám coi thường, hai chân nhảy lên cao tới ba trượng, tránh ra ngoài chưởng phong của Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường cười sằng sặc nói :
– Ngươi đừng chạy, hãy thử xem câu nói của ngươi đúng, hay câu nói của ta đúng? Có phải ngươi là ếch ngồi đáy giếng, hay ta là quả trứng chọi với đá?
Chàng vừa nói vừa đuổi theo, dùng thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, liên tiếp phóng ra ba chiêu Độ Thế hóa thành đầy trời bóng chưởng, bên trong còn có kèm theo Càn Thiên Chỉ Lực, uy thế dũng mãnh vô cùng.
Mai Ưu Cư Sĩ nhận thấy Hạ Thiên Tường vừa cất tay phóng chiêu, khí thế đã cực kỳ thần diệu, không sao lường được võ công của địch thủ cao thâm đến đâu, nên trước hết hãy tạm lánh đi, định xem cho rõ lực lượng đối phương thế nào rồi mới trả đũa.
Không dè chân vừa chạm đất, mấy câu chế giễu của Hạ Thiên Tường đã lọt vào tai, lão chợt thấy mặt mũi nóng bừng, bèn thôi không tránh nữa, định dùng món độc công sát thủ của mình phản công lại.
Nhưng còn đang suy tính, thân hình đã bị chưởng ảnh của Hạ Thiên Tường bao trùm khắp bốn phía.
Ba chiêu Đại Từ Đại Bi, Cứu Khổ Cứu Nạn và Phổ Độ Chúng Sinh là võ học kết tinh của Thiên Vũ Thượng Nhân, năm xưa khắp mặt võ lâm đã không có một tay địch thủ. Hạ Thiên Tường gần đây công lực lại tinh tiến rất nhiều, nên uy thế cường mạnh, cách biến hóa linh diệu không gì hơn được.
Một chiêu đã khó lòng đương nổi, huống hồ ba chiêu liên tiếp phóng ra một lúc, làm cho Mai Ưu Cư Sĩ phải hoa mắt, tâm thần hoảng hốt, kinh sợ tự nghĩ đối phương đã có nhiều thủ pháp tuyệt thế như vậy, mình không làm sao mà kháng cự được?
Đã không biết lối nào mà kháng cự, lão đành phải giở một chiêu Cương Thi Bái Nguyệt hóa thành một luồng khói nhẹ, bay thẳng lên trời, thoát ra khỏi vòng chưởng ảnh.
Thân ở trên lưng chừng trời, tai còn nghe Tần Lạc Phố lạnh lùng hừ một tiếng, Hạ Thiên Tường thì cười sằng sặc như người điên.
Lão nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi quay phắt mình phóng ra một luồng chưởng phong cường liệt, lạnh buốt như tiền, đề phòng Hạ Thiên Tường đuổi đánh nữa.
Nhưng chưởng phong ra, chỉ làm cho cát bụi bay mù trời, cây gãy cỏ nát, chớ chẳng thấy bóng đối phương đâu cả.
Mai Ưu Cư Sĩ mặt lại đỏ bừng, đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường lúc này vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt đắc ý nhơn nhơn, xẵng giọng nói :
– Hạ Thiên Tường, thủ pháp của ngươi tuy không đến nổi tục, nhưng cũng chẳng làm gì nổi ta! Ngươi còn đắc ý gì nữa?
Hạ Thiên Tường bĩu môi cười nói :
– Ta đã thương tình nới tay, mà ngươi vẫn còn mặt dày chưa chịu nhận thua à?
Mai Ưu Cư Sĩ nổi giận nói :
– Lão phu chẳng qua chỉ nhường ngươi bốn chiêu, chưa đánh trả đòn, chứ ta thua ngươi ở chỗ nào?
Tần Lạc Phố đứng bên bật cười nói :
– Hạ lão đệ đã được chân truyền, thủ pháp linh diệu, trên đời không ai sánh kịp, sao ngươi không sờ tay ra trọng huyệt Tiếu Yêu ở sau lưng xem thử đã nào?
Mai Ưu Cư Sĩ nghe nói, vội thò tay ra sau bất giác tái mặt, thì ra trên áo ngoài chỗ yếu huyệt của lão, đã bị Hạ Thiên Tường dùng Càn Thiên Chỉ Lực điểm rách một mảng lớn.
Hạ Thiên Tường thấy đối phương mặt mày tái nhợt, liền mỉm cười hỏi :
– Bây giờ chắc ngươi đã hiểu rõ tại sao chỉ bị rách áo, mà không chạm đến huyệt đạo rồi chứ, có phải là ta cố ý nới tay không nỡ hại ngươi không?
Mai Ưu Cư Sĩ không thể chối cãi được, sắc mặt lạnh như tiền, thủng thỉnh đáp :
– Được, ta thừa nhận sơ ý lỡ tay, trả lại tự do cho Tần Lạc Phố, chuyện thắng cuộc vừa rồi, không kể đến nữa!
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :
– Không đủ, không đủ! Việc khôi phục tự do của Tần lão tiền bối chỉ là việc phụ, vấn đề chính là ngươi phải giải đáp cho ta một câu hỏi, ngươi quên rồi sao?
Mai Ưu Cư Sĩ không làm sao được, đành phải gật đầu :
– Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng ta chỉ có thể trả lời những điều mà ta biết mà thôi!
Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Ngươi cứ yên tâm, ta chỉ hỏi một câu rất giản dị, nhưng ngươi phải trả lời thành thực, không được…
Mai Ưu Cư Sĩ cười lạt, ngắt lời :
– Ngươi chẳng qua may mắn thắng được một trận nhỏ, chưa chi đã lên mặt khinh người! Ngươi là cái thá gì mà ta phải nói dối?
Hạ Thiên Tường nhặt tấm lưới nhện đỏ bỏ vào túi, rồi cười nói :
– Vậy thì tốt lắm, ta chỉ hỏi ngươi một câu là Tịch Mịch công chúa chính tên thật là gì?
Mai Ưu Cư Sĩ cau mày, lẳng lặng không đáp, Hạ Thiên Tường tỏ vẻ không bằng lòng nói :
– Ngươi đừng quên câu hỏi đó chỉ ở trong phạm vi đánh cuộc!
Mai Ưu Cư Sĩ bất đắc dĩ phải nói :
– Công chúa tên là Lộc Như Ngọc.
Hạ Thiên Tường đã yên chí là Lộc Như Ngọc rồi, nên không lấy gì làm lạ lắm, chỉ đưa mắt cho Tần Lạc Phố, rồi lại hỏi :
– Cung Tịch Diệt có phải ở trên đỉnh núi Vấn Thiên hay không?
Mai Ưu Cư Sĩ đăm đăm nhìn chàng, rồi cất giọng cười sắc như dao, nói :
– Ta đã đánh cuộc trả lời ngươi một câu, thì ta đã trả lời rồi, sao ngươi còn tham lam, được đằng chân lân đằng đầu như thế?
Hạ Thiên Tường cũng chỉ là thuận miệng hỏi chơi, không ngờ lại bị đối phương diễu lại, bèn cười một cách ngạo mạn nói :
– Hỏi hay không là quyền của ta, đáp hay không đáp là quyền của ngươi. Đừng có làm tàng! Ngươi tưởng nếu không có ngươi chỉ dẫn thì ta không tìm được cung Tịch Diệt hay sao?
Mai Ưu Cư Sĩ cười nhạt nói :
– Người nào mà có duyên vào cung Tịch Diệt, thì khác nào lên Tiên giới, kẻ nào vô duyên mà vào cung Tịch Diệt, thì chẳng khác gì xuống Địa ngục. Lão phu thành thực khuyên các ngươi đừng uổng phí tâm cơ, dấn bước vào những nơi nguy hiểm!
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Ta xưa nay vẫn có tính hay đi tìm những cái bí ẩn, Tiên giới cũng thích lên, mà Địa ngục cũng muốn xuống, không ai có thể ngăn cản được!
Mai Ưu Cư Sĩ chắp tay đặt lên ngang trán, rồi nói :
– A di đà Phật! Các ngươi đã chấp mê như vậy, ta cũng đành vì các ngươi niệm cho một vài lượt kinh vãng sinh, chứ còn biết làm sao được nữa!
Nói xong quay ngoắt mình đi vào trong cốc.
Hạ Thiên Tường cũng cùng Tần Lạc Phố đi ra khỏi Mai Ưu cốc.
Tần Lạc Phố vừa thủng thỉnh bước đi, vừa lộ vẻ sượng sùng, nói với Hạ Thiên Tường :
– Không ngờ Mai Ưu Cư Sĩ võ công lại cao đến thế, nếu hôm nay không nhờ có lão đệ thì…
Hạ Thiên Tường biết ý, vội ngắt lời cười nói :
– Lão tiền bối đừng nói thế, nếu không nhờ mấy chiêu tuyệt kỹ của Mai Khôi sứ giả và Thiên Vũ đại sư mà cứ đường đường đối địch thì cháu cũng khó lòng chống nổi lão năm chiêu thực!
Tần Lạc Phố mỉm cười lắc đầu :
– Lão đệ bất tất quá khiêm. Ta dầu thua cũng không hề ân hận, vì đối phương quả nhiên thủ pháp cao minh, ta quả thật không phải đối thủ của lão! Ta chỉ lấy làm ngờ, không hiểu lai lịch của Mai Ưu Cư Sĩ thế nào, mà võ công giỏi thế?
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Cháu cũng rất lấy làm lạ, một người đã có tuyệt học như lão tại sao cũng cam tâm để cho Lộc Như Ngọc chỉ huy sai khiến?
Tần Lạc Phố nghĩ một lúc rồi nói :
– Ta không tin Lộc Như Ngọc mới vào cung, lại đã được đóng vai Tịch Mịch công chúa, nắm trọn quyền hành trong tay như vậy?
Hạ Thiên Tường chợt cười nói :
– Lão tiền bối, chúng ta có nên vào cung Tịch Diệt thám hiểm một phen không?