Mai Khôi Sứ Giả

Chương 41: Hương tan ngọc nát


Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 41: Hương tan ngọc nát

Ba ngày thấm thoát qua đi rất mau. Tới đêm thứ mười ba, quả nhiên nghe dưới chân đỉnh núi Côn Luân có tiếng đục đá canh cách, rồi hình như có tiếng người trèo từng bước một lên núi.

Thiên Tường ghé vào tai Phi Quỳnh cười nói sẽ :

– Thư thư quả là Gia Cát phục sinh!

Phi Quỳnh cũng cười nói :

– Tường đệ đừng nói nhảm! Chúng ta mau nằm xuống chỗ bóng tối kia, để cho hắn mừng hụt một mẻ!

Hai người cùng nằm lăn vào một chỗ tối, sau mấy tảng đá, nín thở.

Tiếng cách cách càng lúc càng gần, ước chừng ăn hết bữa cơm, quả thấy Hướng Phiêu Nhiên đem theo một sợi mây dài, ló mặt lên đỉnh núi.

Hạ Thiên Tường nằm trong bóng tối hé mắt nhìn trộm thấy Hướng Phiêu Nhiên chân đi giày mõm sắt, buộc vào chân là hai sợi dây gai, biết rằng đó tức là thứ giày mà hắn gọi là Đăng Sơn Kiếm Ký.

Còn sợi dây mây lớn trong tay hắn, chắc là dùng để xuống tuột cho nhanh, đỡ vất vả hơn là đi giày.

Hướng Phiêu Nhiên vừa lên đến đỉnh núi đã đảo mắt nhìn quanh thấy Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh đều nằm sóng sượt trên mặt đá, không động cựa gì hết, hình như đã chết từ lâu. Hắn đắc ý cười sằng sặc nói một mình :

– Số mệnh những kẻ biết chuyện bí mật của ta đều giống nhau cả, Triệu Ngọc, Phan Sa, Vân Giả Hạc đều biến thành dã quỷ ở núi Đại Ba, còn Hạ Thiên Tường thì lại thành ma đói ở đỉnh núi Côn Luân. Cái danh vị trưởng môn của ta từ nay vững như núi Thái.

Nói tới đây lại tỏ vẻ đắc ý vô cùng, bất giác ngửa cổ lên trời cười sằng sặc một thôi dài như người điên.

Hạ Thiên Tường lúc ấy mới biết bọn Triệu Ngọc ba người hôm ở trên Đại Ba sơn, đều bị tên sư thúc táng tâm bệnh cuồng này giết chết cả.

Hướng Phiêu Nhiên cười một hồi xong, chợt lại nói :

– Chỉ đáng tiếc là Lộc Như Ngọc vẫn chưa chết! Đó cũng là một mối lo tâm phúc rất lớn của ta! Không biết làm cách nào mà tìm được nó bây giờ?

Nói tới đó, thốt nhiên hắn giận dữ giơ ống tay áo lên phất mạnh một cái, tức thì một luồng kình phong ào ào tuôn ra, làm cho chiếc bầu rượu và một đống xương gà giấu sau vách đá đều lăn lông lốc ra ngoài.

Hướng Phiêu Nhiên trông thấy bất giác giật mình kinh sợ đôi mắt quắc lên một cách dữ dội, quay lại nhìn trừng trừng hai người nằm trên mặt đá.

Hạ Thiên Tường nhân muốn biết tung tích của Lộc Như Ngọc, nên mới nằm im giả chết, để nghe xem trong lúc cao hứng Hướng Phiêu Nhiên có thốt ra không? Tới khi biết rằng chính hắn cũng không biết gì hơn, chàng bèn vùng ngồi dậy, ha hả cười nói :

– Chưởng môn nhân sao mãi bây giờ mới tới? Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh đang định tìm ngài để cảm ơn về việc ngài đã cho chúng tôi mượn nơi này để làm chỗ luyện công, và lại thù tiếp rượu thịt cho chúng tôi quá hậu nữa!

Hướng Phiêu Nhiên tâm tính điêu ngoa giảo hoạt, trong bụng tuy biết là nguy, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường, ngầm chuẩn bị sẵn sàng định hạ độc thủ.

Vậy nên khi Hạ Thiên Tường vừa nói dứt lời, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ống tay áo giơ lên, phất ra một luồng cang phong cực mạnh, nhằm ngực hai người đánh tới.

Tiếp theo luồng cang phong ấy, là một nắm chừng sáu bảy mũi Thiên Kinh độc thích, dùng thủ pháp Loạn Cái Thiên Hoa ném vào những chỗ yếu hại trên thân thể bọn Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường đã đề phòng từ trước, tay trái ngưng tụ Càn Thiên khí công đón luồng cang phong do ống tay áo của Hướng Phiêu Nhiên phóng ra, tay phải quăng tấm lưới nhện đỏ, biến thành một dải mây hồng chụp lấy sáu bảy mũi Thiên Kinh độc thích.

Chân khí nội lực của hai bên thoát ra, không phân cao thấp, nên vừa chạm vào nhau đều tan đi cả, còn mấy mũi ám khí đều bị lọt vào tấm lưới nhện đỏ.

Hướng Phiêu Nhiên giật mình bước lùi lại nửa bước, nghĩ bụng mình đã dùng đủ mười một thành công lực phóng tụ phong ra, mà sao đối phương lại hóa giải được một cách dễ dàng như vậy?

Hạ Thiên Tường đưa tấm lưới cho Phi Quỳnh giữ, rồi nhướng mày nói to :

– Hướng Phiêu Nhiên, ngươi vì mưu đoạt danh vị Chưởng môn, đến nỗi liên tiếp ám toán Tri Phi Tử, Lộc Như Ngọc, rồi đến cả Triệu Ngọc, Phan Sa, Vân Giả Hạc, không còn để sót mống nào, tâm địa thật là độc ác, tội nghiệt tày trời! Nơi đỉnh núi Côn Luân này sẽ là chỗ cho ngươi đền tội!

Hướng Phiêu Nhiên vẫn ngầm tụ công lực, sát khí đằng đằng lạnh lùng nói :

– Ta chẳng có tội gì mà phải đền! Ở đời mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, đừng nói nhiều lời! Trông đây!

Nói vừa dứt lời, hai tay hắn lại đưa ra thi triển một chiêu Ly Đính Thám Châu trong Vân Long chưởng pháp của phái Côn Luân, năm ngón tay bên phải cong lại như năm cái móc sắt đưa ra, cấu cuống họng Hạ Thiên Tường, đồng thời lại sửa soạn sẵn chờ đối phương né tránh là tung mình nhảy lên cao, thi triển môn Vân Long Tam Hiện là một môn rất nổi tiếng của phái Côn Luân đánh cho Hạ Thiên Tường phải tan xác.

Hạ Thiên Tường đã nhận rõ chiêu Ly Đính Thám Châu của Hướng Phiêu Nhiên dồn tụ kình lực tuy mạnh, nhưng chỉ là hư chiêu, đợi trong lúc mình đỡ đòn, mới biến hóa tung mình nhảy lên, bất thình lình thi triển ngón đòn ác, nhưng chàng nhân mới học được nhiều ngón tuyệt kỹ, nên không sợ gì cả, cố ý làm như trúng kế đối phương, đứng thật vững, tay trái chặn lấy ngực, tay phải chống địch, một chiêu Cự Hổ Đương Môn, phóng ra thật mạnh.

Chiêu Ly Đính Thám Châu của Hướng Phiêu Nhiên có thể thực mà cũng có thể hư, đối phương nếu cho là hư, không thèm để ý, thì sức mạnh phóng ra, năm đầu ngón tay có thể lập tức biến thành năm cái móc sắt, còn nếu cho là thực, dồn sức lại để đối phó, thì lại thi triển các lối biến hóa ẩn giấu trong chiêu đó.

Lúc này hắn thấy Hạ Thiên Tường xuống tấn một cách vững vàng, ngưng tụ công lực để đỡ, thì cười nhạt một tiếng, tay phải xuyên thẳng lên phía trên ống tay áo bên trái phất lên, trông như con rồng bay lên trời, nhảy cao tới bốn trượng, cúi lưng đánh xuống, hai mắt lóe ra những tia lạnh như thép, nhắm thẳng Hạ Thiên Tường, hai tay đặt vờ trước ngực, kình phong ù ù, lai thế hùng dũng, trong vòng năm sáu trượng xung quanh như đều bị thu cả vào nhỡn tuyến và chưởng phong của hắn.

Hạ Thiên Tường cố ý phô tài trước mặt Phi Quỳnh, nên chỉ nghiêng đầu lạnh lùng đứng nhìn lại thế chưởng của Hướng Phiêu Nhiên, hai tay cũng không buồn giơ lên đỡ, thái độ cực kỳ ung dung nhàn hạ.

Phi Quỳnh đứng bên thấy thế vội kêu to :

– Tường đệ đừng quá coi thường, đó là chưởng pháp Vân Long Tam Hiện uy lực rất mạnh của phái Côn Luân đó!

Trong lúc Phi Quỳnh nói, thì Hướng Phiêu Nhiên đã ngưng tụ Lục Dương Cương Khí, hai tay đặt trước ngực thốt nhiên lật nhanh, một luồng gió bão sức mạnh vô cùng khủng khiếp, kèm theo với bóng người bay sà xuống đầu Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường dù thi triển một môn nào trong Mai Khôi tam thức hoặc Đô Thế tam chiêu cũng đều dư sức hóa giải được công thế uy mãnh của đối phương nhưng chàng lại thị tài, nhảy lên đón đầu kẻ địch, giơ hai tay thi triển công lực Càn Thiên khí công, tiếp Hướng Phiêu Nhiên một chưởng.

Lúc này chân khí nội lực của Hạ Thiên Tường tuy đã thắng quá Hướng Phiêu Nhiên, nhưng một đằng ở trên đánh xuống, một đằng ở dưới đánh lên, thì người đứng dưới cố nhiên là phải chịu thua thiệt, nên hai bên chỉ thu sức bình phân, Hạ Thiên Tường bị đẩy lùi về phía sau ba thước lảo đảo suýt ngã, còn Hướng Phiêu Nhiên thì bay dạt ra tới hơn một trượng, khí huyết như đảo lộn cả lại.

Phi Quỳnh cau mày nói :

– Tường đệ sao không thi triển những môn tuyệt học ra, lại tự chuốc lấy cái khổ như thế để làm gì?

Hạ Thiên Tường chỉ trong khoảnh khắc đã dẫn khí qui nguyên, nghe Phi Quỳnh nói thế bèn mỉm cười đáp :

– Thư thư đừng lo, tôi muốn thử xem sau mười ngày tĩnh tọa, công lực của mình đã tiến tới đâu. Và đối với Hướng Phiêu Nhiên, cần gì phải dùng đến những chiêu tuyệt học?

Nói xong lại nhìn Hướng Phiêu Nhiên bằng một cặp mắt khinh bỉ, cười nhạt nói :

– Hướng Phiêu Nhiên, ngươi tuy là một kẻ đạo danh hoán vị, nhưng dù sao cũng là Chưởng môn một phái, ta đã tiếp ngươi hai chưởng, đủ rõ thân pháp Vân Long Tam Hiện và Lục Dương Cương Khí của phái Côn Luân, chỉ có hư danh chứ chưa có thực chất. Bây giờ ta kính hoàn lại ngươi hai ngón Càn Thiên khí công của phái Bắc Minh để ngươi nếm thử.

Hướng Phiêu Nhiên cũng tự biết tình thế đã nguy, còn đang ngầm điều hòa khí huyết và chuẩn bị thi triển một chiêu hung hiểm cuối cùng nữa thì hai chiêu Phong Dao Sơn Nhạc và Lăng Dũng Bồng Lai của Hạ Thiên Tường đã kèm theo những tiếng gió hú điên cuồng như vũ bão, đánh thẳng vào ngực.

Hướng Phiêu Nhiên chẳng gì cũng là một vị Chưởng môn, khi nào chịu kém, bèn nghiến răng mắm môi, ngừng sức mạnh đón đỡ.

Hai tiếng vang lên như sấm động, một luồng cuồng phong tản ra, Hướng Phiêu Nhiên lại lảo đảo bước lùi lại phía sau hai bước, thân đã đứng giáp ven sườn núi.

Hạ Thiên Tường cười ha hả :

– Cứ đánh lối này ít nhất ta cũng còn phóng ra được mười chưởng nữa, không biết Hướng chưởng môn nhân còn chịu nổi mấy chưởng?

Trong khi cười nói, chàng lại tụ Càn Thiên khí công tới mười một thành công lực, dùng chiêu Song Thôi Nhật Nguyệt định đẩy Hướng Phiêu Nhiên xuống chân núi.

Hướng Phiêu Nhiên trong bụng đã tính sẵn độc kế, bèn dùng chiêu Hoàng Long Chuyển Thân, nhảy sang bên trái năm thước, rồi thừa thế cầm sợi dây mây dài mà ban nãy hắn đã đem lên ném xuống chân núi.

Sợi dây ấy đối với Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh rất cần thiết, lúc này chỉ vì sơ ý không đề phòng, để Hướng Phiêu Nhiên ném đi mất, Hạ Thiên Tường bất giác nổi giận quát to :

– Hướng Phiêu Nhiên, ngươi độc ác thâm hiểm như vậy, ta không thể tha thứ được nữa, mau nộp mạng đây!

Vừa nói vừa định thi triển một chiêu tuyệt học giết chết Hướng Phiêu Nhiên, chợt thấy trong tay Hướng Phiêu Nhiên cầm một vật gì sáng lóng lánh như vàng.

Cái vật đó là con rồng một sừng, dài chừng thước rưỡi, thân rồng tuy nhỏ, nhưng cái đầu rất lớn, chiếc sừng thì cong về phía trước, râu rồng cứng như lông nhím, cách chế tạo cực kỳ tinh xảo.

Hướng Phiêu Nhiên tay cầm con rồng, hình như có vẻ tự tin lắm, trên môi nở một nụ cười đắc ý, giảo quyệt.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh trong bụng đều nghi nghi hoặc hoặc không biết con rồng đó có phải là binh khí của Hướng Phiêu Nhiên không? Và không biết công dụng của nó thế nào?

Hướng Phiêu Nhiên thấy hai người đều đăm đăm nhì con rồng trong tay mình, bèn đắc ý cười nói :

– Các ngươi có biết cái này là vật gì không?

Hạ Thiên Tường bĩu môi không thèm đáp, Hướng Phiêu Nhiên lại cười sằng sặc nói :

– Các ngươi miệng còn hôi sữa! không trách không biết môn dị bảo hãn thế này là gì cũng phải. Thôi để ta nói cho mà nghe: ba mươi năm trước võ lâm có một vị kỳ nhân, chế tạo đồ vật rất tinh kỳ và nổi tiếng nhất là môn ám khí.

Phi Qùnh lập tức ngắt lời :

– À, người ấy có phải là Bách Thiên Tôn Uất Trì Tử Khuyết, chú ruột Lam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo không?

Hướng Phiêu Nhiên gật đầu :

– Ngươi đã biết tiếng Uất Trì Tử Khuyết thì phải biết vật này tức là một trong ba món Chung Hồn tam bảo, Uất Trì Tử Khuyết bình sinh rất lấy làm đắc ý, coi như tính mệnh, đến nỗi lúc chết bỏ vào áo quan chôn theo, không để lại cho cháu là Uất Trì Xảo.

Phi Quỳnh ngạc nhiên nói :

– Ta biết Chung Hồn tam bảo có ba thứ, một là Diêm Vương lệnh, hai là Quỷ Vương tiên, ba là Thiên Vương tháp, làm gì có Độc Giác Cù Long? Và Chung Hồn tam bảo đã cho vào áo quan chôn theo Uất Trì Tử Khuyết rồi, sao lại lọt vào tay ngươi?

Hướng Phiêu Nhiên đắc ý cười ha hả :


– Độc Giác Cù Long chính là Diêm Vương lệnh. Năm xưa Uất Trì Tử Khuyết vừa chết được ba tháng, thì bị một nhân vật giang hồ lấy trộm. Chiếc Diêm Vương lệnh này là một dị bảo của võ lâm, hôm nay các ngươi chết vì nó, chắc không còn ân hận gì nữa.

Hạ Thiên Tường bĩu môi :

– Cái vật nhỏ xíu như thế kia, uy lực có là bao, mà dám huênh hoang, chực lòe ta sao nổi?

Hướng Phiêu Nhiên lại ngửa cổ lên trời cười sằng sặc :

– Ngươi muốn biết uy lực của nó ghê gớm tới bực nào, để ta kể cho mà nghe, này nhé: mình rồng có bảy mươi hai cái vảy, toàn là những lưỡi dị hình phi đao, thân tẩm thuốc độc, chuyên dùng để phá các môn nội gia khí công, những sợi râu rồng này đều là những dị hình phi trâm, cũng tẩm thuốc độc, sừng rồng lại chứa một thứ khói độc tên gọi Tiêu Hồn, miệng rồng có thể phun mưa độc, gọi là Dung Cốt. Vô luận phi đao, phi trâm hoặc khói độc, mưa độc chỉ chạm vào mình một tí xíu, là lập tức toàn thân biến ra máu mà chết. Ta chỉ cần sẽ bấm vào cái cơ quan ở cái đuôi này là trong vòng mười trượng chu vi tức khắc biến thành Tu la Địa ngục, dẫu thiên thượng thần tiên cũng không hòng trốn thoát!

Phi Quỳnh lẳng lặng nghe xong, chợt mỉm một nụ cười tươi như hoa nở, thỏ thẻ gọi :

– Hướng chưởng môn nhân!

Hướng Phiêu Nhiên giật mình quay lại, nhãn quang của hắn chạm ngay phải đôi mắt trong như nước hồ thu của Phi Quỳnh, lúc này hắn mới nhận thấy người thiếu nữ đang đứng bên hắn có một nhan sắc cự kỳ lộng lẫy cao quý mơn mởn như một bông hoa hải đường vừa chớm nở giữa buổi sáng mùa xuân, có điểm mấy giọt sương lóng lánh, quả là một công trình tuyệt xảo của hóa công, dẫu người tàn ác đến đâu cũng không nỡ dang tay vùi dập! Hướng Phiêu Nhiên tuy tuổi đã cao, không còn nghĩ đến nữ sắc, nhưng đứng trước một sắc đẹp khuynh thành như vậy, hắn cũng không khỏi ngẩn ngơ luyến tiếc, bèn cố trấn tĩnh tâm thần, cau mày hỏi :

– Ngươi gọi gì ta? Hay là sợ uy lực của rồng này, mà muốn ta khai ân cho chăng?

Phi Quỳnh mỉm cười nói :

– Uy lực của Diêm Vương lệnh có quả lợi hại đúng như lời của Chưởng môn vừa nói không?

Hướng Phiêu Nhiên đáp :

– Ta không nói sai câu nào, chẳng thế mà giới võ lâm vẫn gọi nó là “Vua ám khí”!

Phi Quỳnh duỗi bàn tay ngọc mềm mại như búp cỏ gianh mỉm cười duyên dáng :

– Chưởng môn nhân có thể cho tôi mượn xem một chút được không?

Hướng Phiêu Nhiên sửng sốt nghĩ thầm: đối phương yêu cầu một điều thật tối ư vô lý, hai bên đang đánh nhau, ai lại đòi xem ám khí của địch bao giờ? Hạ Thiên Tường cũng nhận thấy câu hỏi của Phi Quỳnh thật là ngây thơ ngớ ngẩn, y như một trò đùa.

Nhưng giữa lúc Hướng Phiêu Nhiên còn đang ngơ ngác không biết trả lời thế nào thì một làn hương thoang thoảng lướt qua trước mặt, bóng người phất phới, rồi không hiểu bằng cách nào con rồng Diêm Vương lệnh đã lọt vào tay Phi Quỳnh.

Hạ Thiên Tường thấy Phi Quỳnh cướp được chiếc Diêm Vương lệnh bằng một thân pháp, thủ pháp cực kỳ thần tốc, đẹp mắt vô cùng, bất giác tỉnh ngộ, mừng rỡ kêu to :

– Trọng tôn thư thư, thân pháp của thư thư có phải là thân pháp Vô Tướng Câu Hồn Long Phi Tam Tuyệt của Tam Tuyệt Chân Nhân truyền cho không?

Trọng Tôn Phi Quỳnh gật đầu cười :

– Đúng đấy, Diêm Vương lệnh đã vào tay tôi, còn vị Côn Luân Dật Sĩ này giao cho lão đệ…

Vừa nói tới đó phía sau lưng chợt có một luồng gió táp đến, thì ra Hướng Phiêu Nhiên đã nổi giận, ngưng tụ công lực, liên tiếp phóng ra ba chưởng vào sau lưng Phi Quỳnh.

Hạ Thiên Tường cười ha hả thi triển chiêu Đại Từ Đại Bi trong Độ Thế tam chiêu ung dung nhẹ nhàng hóa giải công thế của đối phương, không còn thấy tăm tích gì nữa.

Hướng Phiêu Nhiên bị mất Diêm Vương lệnh đã giận dữ lồng lộn như một con hổ điên, lại bị Hạ Thiên Tường phá mất công thế, liền gầm lên một tiếng, dùng chiêu Thương Long Đầu Giáp lại ngưng tụ nội gia chân lực của mấy chục năm tính mệnh giao tu, liều mạng phóng ra bằng hết.

Hạ Thiên Tường thấy chiêu thức của đối phương phóng ra ào ào, khí thế cường mạnh, bèn không giám cậy tài khinh thường, vội dùng chiêu Văn Quân Dịch Cần dồn tụ đủ mười một thành công lực chống lại.

Nội lực của Hạ Thiên Tường lúc này đã không thua gì Thích Đại Chiêu, mà chiêu thuật lại là một trong ba chiêu Mai Khôi tam thức, Hướng Phiêu Nhiên làm sao chịu nổi? nên hắn chỉ hự lên một tiếng thân hình đã bị bắn ra ngoài một trượng, suýt nữa thì rơi xuống chân núi.

Hạ Thiên Tường tung mình nhảy theo, tay phải vừa giơ lên toan kết liễu tính mệnh một kẻ hung nhân đại gian đại ác cho rồi, không ngờ chợt nghe tiếng Phi Quỳnh gọi to :

– Tường đệ đừng giết hắn, chỉ điểm huyệt cho hắn là đủ!

Hạ Thiên Tường cau mày, thu bàn tay lại, duỗi một ngón tay dùng Tiểu Chỉ Bồng Lai. Điểm vào sườn Hướng Phiêu Nhiên.

Hướng Phiêu Nhiên còn muốn chống cự, liền thi triển một chiêu tuyệt học Xích Thủ Bác Long khóa cổ tay phải của Hạ Thiên Tường lại.

Chiêu Xích Thủ Bác Long nguyên là một chiêu tuyệt học của phái Côn Luân, nhưng lúc này Hướng Phiêu Nhiên đã bị thương ở phủ tạng, chân khí yếu quá, ra tay hơi chậm nên bị Hạ Thiên Tường ngưng tụ Càn Thiên khí công, kéo đi du lại, làm cho khúc xương cổ tay của hắn suýt gãy, cánh tay phải đau buốt muốn rụng, nhưng chỗ yếu hại trước ngực bỏ trống, bị Hạ Thiên Tường thừa thế dùng chiêu Thiên Thai Chỉ Lộ điểm vào Vựng Huyệt.

Hướng Phiêu Nhiên đã ngã xuống, Hạ Thiên Tường mới quay lại hỏi Phi Quỳnh.

– Sao thư thư không để tôi giết hắn đi cho rồi? Chẳng lẽ đối với bọn người này, thư thư còn thương hại hay sao?

Phi Quỳnh cười nói :

– Không phải Phi Quỳnh thương hại hắn nhưng thiết nghĩ hắn muốn mưu đoạt địa vị trưởng môn đến nỗi mờ ám lương tâm, hãm hại Tri Phi Tử, ám toán Lộc Như Ngọc, giết chết Triệu Ngọc, Phan Sa, Vân Giả Hạc, những tội ác ấy đều rất quan hệ đến phái Côn Luân, chi bằng ta giao hắn cho người trong phái họ tự giải quyết với nhau là hơn cả!

Hạ Thiên Tường gật lấy gật để nói :

– Thư thư xử trí như vậy thực là công bằng, hợp lý!

Phi Quỳnh cười nói :

– Bây giờ ta tháo đôi giầy leo núi của hắn ra rồi lại làm cái lối “gậy ông đập lưng ông”, mặc kệ hắn nằm đấy, để hắn nếm thử cái mùi đói khát xem thế nào. Xong rồi chúng ta xuống núi, đem tội ác của hắn thông tri cho phái Côn Luân biết, để họ liệu mà xử trí.

Hạ Thiên Tường gật đầu tán thành nhưng lại cau mày nói :

– Xử trí như vậy là ổn thỏa lắm rồi! Nhưng việc cần nhất của chúng ta bây giờ là làm sao mà xuống núi được?

Phi Quỳnh cười nói :

– Hướng Phiêu Nhiên đã nằm đây, thì việc xuống núi có gì khó.

Vừa nói tới đây chợt nghe dưới núi có tiếng thú kêu, Phi Quỳnh lắng tai nghe một lúc, rồi cũng ngưng khí hú lên mấy tiếng, nhìn Hạ Thiên Tường cười nói :

– Tiểu Bạch, Đại Hoàng trông thấy dưới chân núi có sợi dây mây, hỏi ta có cần chúng đem lên đây không? Thế là việc xuống núi ta đã giải quyết xong rồi!

Hạ Thiên Tường nghe nói mừng lắm. Quả nhiên chỉ trong khoảnh khắc Tiểu Bạch, Đại Hoàng đã đem sợi dây mây lên đỉnh núi.

Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường y kế thi hành, lột bỏ đôi giày leo núi của Hướng Phiêu Nhiên ném xuống vực rồi cột sợi dây mây vào núi đá, song song bám vào dây leo xuống.

Xuống khỏi đỉnh núi Côn Luân, Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh viêt một phong thư kể hết tội lỗi Hướng Phiêu Nhiên, dán kín, ném vào trong cung Côn Luân.

Trải qua một phen hoạn nạn, tính ra đã tới kỳ khai phái Trấn Thiên, Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường lại cưỡi chung mình ngựa trở lại núi Kỳ Liên.

Khi tới tả cận núi Ký Liên mới vào ngày mười bốn tháng hai, Hạ Thiên Tường bèn cùng Phi Quỳnh vào thành Lương Châu chơi, đến bữa lại kéo nhau vào tửu quán mà mấy tháng trước chàng đã tình cờ gặp Ngô Vinh ở đó.

Uống rượu được nửa chừng, chợt nghe trong gian đối diện đưa ra tiếng thở dài.

Hạ Thiên Tường nghe tiếng thở dài quen lắm, bèn mỉm cươi nói với Phi Quỳnh :

– Nghe tiếng thở dài quen quá, có lẽ là tiếng Uất Trì lão tiền bối chăng?

Phi Quỳnh cười đáp :

– Hôm nay đã gần ngày đại hội, Uất Trì lão tiền bối và Hoắc Tú Vân rất có thể đã trở về đây? Để tôi thử hỏi xem có phải không?

Nói dứt lời liền cất cao tiếng hỏi :

– Người ngồi gian bên có phải Uất Trì lão tiền bối và Hoắc Tú Vân tiểu muội không? Vãn bối Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường đây.

Nói chưa dứt lời, bóng rèm đã động, rồi một người tiến vào, người đó chính là Uất Trì Xảo, nhưng lúc này vẻ mặt ông ta lạnh như một lớp băng, lông mày cau có, lại không thấy Hoắc Tú Vân đi theo.

Hạ Thiên Tường biết tính Uất Trì Xảo nhật thường vui vẻ hoạt bát, hay pha trò, diễu đời này tự nhiên thấy ông ta mặt ủ mày châu thì lấy làm kinh sợ, đớn chắc có chuyện chẳng lành, bèn vội đứng lên nhường chỗ, rồi cười hỏi :

– Lão tiền bối vẫn được mạnh chứ ạ? Hoắc Tú Vân đâu? sao không đi cùng với lão tiền bối?

Uất Trì Xảo uể oải ngồi xuống, đỡ chum rượu trong tay Hạ Thiên Tường vừa rót, nhưng chưa đặt chén lên môi, mấy giọt lệ anh hùng đã tuôn rơi thánh thót.

Hạ Thiên Tường sợ quá vội hỏi :

– Lão tiền bối tại sao lại buồn thế ạ? Hoặc giả Hoắc Tú Vân có bị tai nạn gì chăng?

Uất Trì Xảo thở dài một tiếng buồn bã nói :

– Hạ lão đệ, Uất Trì Xảo này bất lực, không bảo vệ được Hoắc Tú Vân, thực ra không còn mặt mũi nào nhìn thấy lão đệ!

Hạ Thiên Tường chợt thấy nhói đau trong tim, đưa mắt cho Phi Quỳnh, ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, an ủi Uất Trì Xảo :

– Lão tiền bối đừng buồn, cứ xin cho chúng cháu biết Hoắc Tú Vân bị tai nạn gì, để chúng cháu tìm cách cứu nàng.

Uất Trì Xảo lắc đầu than :

– Nếu là một tai nạn thường thì còn có thể tìm cách cứu được, đằng này Hoắc Tú Vân đã hương tiêu ngọc nát…


Uất Trì Xảo vừa nói đến đây, Hạ Thiên Tường sắc mặt đã tái mét, chén rượu trong tay đã bị chàng bóp vỡ lúc nào không biết, nước rượu chảy ướt cả vạt áo của Phi Quỳnh.

Phi Quỳnh sợ Hạ Thiên Tường bi thương quá độ, Trung Nguyên bị hao tổn, vội nắm lấy tay chàng ôn tồn nói :

– Tường đệ đừng buồn, ta hãy hỏi Uất Trì lão tiền bối xem thi thể Hoắc tiểu muội hiện giờ ở đâu đã?

Uất Trì Xảo nghẹn ngào nói :

– Tôi tuy không sao tìm được thi thể Hoắc Tú Vân, và mắt cũng chưa trông thấy nàng, nhưng biết chắc là nàng đã lìa trần, không còn nghi ngờ gì nữa!

Hạ Thiên Tường nghe xong lại nảy ra một tia hy vọng, vội hỏi :

– Đầu đuôi thế nào lão tiền bối có thể nói rõ cho chúng cháu biết được không?

Uất Trì Xảo nâng ống tay áo rách lau khô nước mắt, uống cạn chén rượu, cố lắng tinh thần, thủng thỉnh nói :

– Tôi và Hoắc Tú Vân đem tin đại hội Hoàng Sơn thay đổi kỳ hạn thông tri cho hai phái La Phù, Thiếu Lâm và các bạn võ lâm đồng đạo xong, nhân thấy đã đến gần ngày đại hội Chấn Thiên, bèn đi ngược trở lại phía tây, định lên Nga Mi trước, hội hợp với Huyền Huyền Tiên Lỗ cùng Nga Mi Tam Tú, nhất tề phó ước.

Nói đến đây ông lại thở dài kể tiếp :

– Trên đường về đều được bình an vô sự, nhưng khi thuyền tới Cù Đường, vừa ra khỏi giáp, gặp giữa lúc đêm thanh, Vân cô nương tự nhiên cao hứng bảo tôi bỏ thuyền đi bộ định trèo lên đỉnh núi, đứng trên đầu vách đá treo leo, cúi ngắm cảnh đêm trăng dưới Quỳ môn.

Uất Trì Xảo nói đến đó đột nhiên ngừng lại, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng trống tựa như muốn ôn lại chuyện cũ. Hạ Thiên Tường suốt ruột giục :

– Rồi sao nữa, lão tiền bối nói cho chúng cháu nghe nốt đi.

Uất Trì Xảo chậm rãi kể tiếp :

– Chúng tôi leo lên đến đỉnh núi, cúi xuống ngắm dòng nước đang cuồn cuộn chảy xiết dưới chân và ánh trăng vàng dịu dàng phủ lên vạn vật, quả thực tâm thần cũng thấy thư thái lâng lâng, Hoắc cô nương cao hứng bèn se sẽ cất tiếng hát bài Niệm nô kiều của Đông Pha cư sĩ, lời ca hùng tráng, giọng ca êm ái, lại thêm tiếng sóng vỗ gió reo, trăng sáng vằng vặc, cảnh tượng thật vô cùng mỹ diệu!

Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :

– Nếu thế thì tại sao tự nhiên sinh ra tai họa?

Uất Trì Xảo than rằng :

– Phong vân bất trắc, nào ai liệu được cơ trời! Hoắc cô nương vừa ngâm dứt bài ca, thì từ trong bóng tối chỗ góc núi, thủng thỉnh bước ra một u hồn mặc một bộ quần áo màu đen.

Hạ Thiên Tường kinh sợ hỏi :

– Một u hồn? Thế ra có ma thật à?

Uất Trì Xảo nói :

– U hồn mặc đồ đen đó có phải ma quỷ gì đâu! Sở dĩ ta gọi là u hồn chỉ vì người con gái đột nhiên xuất hiện đó mặc toàn đồ đen, mặt lại phủ một mảnh da đen trông kinh khủng như một con quỷ nhập tràng vừa ở trong áo quan chui ra mà thôi!

Phi Quỳnh à một tiếng rồi lại giục :

– Rồi sao nữa? Lão tiền bối kể tiếp đi!

Uất Trì Xảo lắc đầu than :

– Người con gái đó vừa bước ra liền chỉ tay xuống dòng sông đang chảy xiết dưới chân núi, bảo chúng tôi phải nhảy xuống đó tự tử.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh đều kinh ngạc, mở to mắt nhìn Uất Trì Xảo như muốn uống lấy lời nói. Uất Trì Xảo vẫn thủng thỉnh nói tiếp :

– Hoắc cô nương hỏi cô ta là ai, và có quyền gì bắt chúng tôi phải tự vẫn? Cô ta đáp tên họ quên hết cả rồi, bây giờ chỉ còn một tên là Tịch Mịch nữ lang. Cô ta lại nói phải khó nhọc lắm mới tìm được ngọn núi Tịch Mịch này, định để hưởng thụ cho đến hết đời, không ngờ lại bị tiếng hát của cô nương làm xáo trộn, vì thế cô ta bắt chúng tôi phải nhảy xuống sông tự tận không thì không xong.

Hạ Thiên Tường giận dữ nói :

– Sao lại có con người vô lý đến thế là cùng? Thế rồi Hoắc Tú Vân trả lời ra sao?

Uất Trì Xảo nói :

– Hoắc Tú Vân cũng nhận thấy cô ta đòi hỏi quá ư là vô lý bèn hỏi: nếu chúng tôi không nghe thì sao? Cô ta nghe hỏi bèn thò tay vào mình lấy ra một thanh Ngô Câu kiếm và nói nếu chúng tôi không chịu nhảy xuống sông thì chết vì thanh kiếm của nàng cũng thế!

Thấy đối phương đã rút kiếm ra và nói như vậy, Hoắc cô nương tự nhiên cũng phải thi triển thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm chống lại.

Tịch Mịch nữ lang kiếm pháp cũng tinh lắm, hai người đấu với nhau hơn năm chục chiêu, chưa phân thắng phụ, nhưng sau khi Hoắc cô nương biến đổi kiếm pháp, thi triển mấy chiêu tuyệt học của phái Nga Mi, đánh luôn mấy đường đã dồn được đối phương ra sát mép núi.

Nói đến đây, ông lại thở dài một tiếng rồi tiếp :

– Hoắc cô nương sở dĩ bị thiệt hại chỉ vì chút điểm nhân từ, nàng dùng chiêu Cuồng Phong Quyển Hà biến thành Thiên Đài Đắc Lộ chém gãy thanh Ngô Câu kiếm của đối phương, mũi kiếm của nàng đã chỉ đúng yết hầu của thiếu nữ.

Hạ Thiên Tường vội hỏi :

– Như thế sao còn bị hại?

Uất Trì Xảo hậm hực nói :

– Nhưng giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc đó có lẽ Hoắc cô nương tự nghĩ, hai bên không thù oán gì nhau, chỉ vì sự tranh chấp xoàng, hà tất phải đưa nhau đến chỗ chết! Nên mũi kiếm đã đặt sát yết hầu chợt lại đưa chếch hất mảnh se che mặt thiếu nữ xuống, định cho biết con người vô lý bí mật đó mặt mũi như thế nào.

Phi Quỳnh chép miệng than :

– Hoắc tiểu muội sơ ý quá, đến nỗi phạm một điều tối kỵ của con nhà võ! Đáng tiếc thật! Nhưng chẳng hay người con gái kia mặt mũi thế nào?

Uất Trì Xảo nói :

– Khuôn mặt thiếu nữ trông rất thanh tú, da dẻ trắng nõn. Rõ là một mỹ nhân, nhưng trên mặt đầy những vết sẹo chăng ngang chăng dọc, chỗ tím chỗ đen, miệng mũi lệnh lạc, không biết bị thứ thuốc gì tàn phá dung nhan đến nỗi diện mạo biến thành dữ tợn xấu xí gớm chết như vậy?

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh nghe xong đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, Uất Trì Xảo lại kể tiếp :

– Hoắc Tú Vân vừa trông thấy bộ mặt quái gở của đối phương bất giác giật mình kinh sợ, Tịch Mịch nữ lang cũng nhân cơ hội tốt đó chím miệng phun ngay vào mặt Hoắc Tú Vân một luồng hơi đen ngòm.

Phi Quỳnh buột miệng kêu lên :

– Luồng hơi đen đó, rất thể là một thứ thuốc mê mà Tịch Mịch nữ lang chế thành một chiếc răng giả để phòng khi nguy cấp thì dùng đến.

Uất Trì Xảo gật đầu đáp :

– Cô nương đoán có lẽ đúng, Hoắc cô nương bị phun thuốc xong, hai chân lập tức lảo đảo chực ngã, cũng ngay lúc đó, lại bị Tịch Mịch nữ lang nhanh như chớp, rút ra một mũi chùy nhọn, đâm vào sườn bên trái của nàng.

Hạ Thiên Tường nghe tới đây đã không sao ngăn nổi đau đớn, bất giác ứa nước mắt, nghẹn ngào nói :

– Chắc là Hoắc tiểu muội bị một đao trí mạng?

Uất Trì Xảo cũng nước mắt đầm đìa lắc đầu nói :

– Hoắc cô nương tuy bị một đao ngập sườn, chỉ còn thò ra ngoài có cái chuôi, nhưng không đến nỗi chết, thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm lập tức vung lên, ánh sáng chói mắt nàng chém một nhát, phạt một nhát, chiếc đầu quái gở lập tức văng xa ba thước.

Phi Quỳnh kéo vạt áo lau nước mắt, buồn bã nói :

– Tịch Mịch nữ lang đã chết, thì Hoắc Tú Vân dẫu bị thương, tất cũng còn nắm trên núi, sao lại…

Uất Trì Xảo thở dài ngắt lời :

– Tịch Mịch nữ lang hung độc như con rắn, chết mà vẫn còn vùng vẫy, dẫu đã bay đầu rồi mà tay vẫn còn túm được vạt áo trước ngực Hoắc cô nương, thế lá cả hai người cùng quấn vào nhau, lăn tỏm xuống dòng nước.

Uất Trì Xảo nói đến đây, nước mắt lại ứa ra ràn rụa, nhưng ông vẫn cố nén, nói tiếp :

– Sự biến chuyển nhanh như chớp nhoáng đó, làm cho tôi hoảng hốt rụng rời, chạy vội ra ven núi, muốn cứu mà không biết cứu bằng cách nào. Lúc ấy mặt trăng lại bị một đám mây đen che khuất, chẳng trông thấy gì cả, mãi một lúc sau, mới nghe thấy mặt nước đánh ùm một tiếng, thân thể Hoắc cô nương và xác người thiếu nữ đã rơi xuống dòng nước chảy xiết ở dưới Tam Giáp cuốn đi mất tích.

Hạ Thiên Tường tự nghĩ Hoắc Tú Vân đã bị trọng thương, lại rơi từ trên đỉnh núi cao trăm trượng xuốn dòng nước đang chảy mạnh, quả thực không còn hy vọng gì sống sót nữa, bất giác ruột đau như dao cắt, lại ứa hai hàng nước mắt.

Phi Quỳnh không biết dùng câu gì an ủi, đành cũng chỉ ngồi bên kéo tay áo lau nước mắt khóc theo.

Uất Trì Xảo lại nói :

– Giữa lúc ấy, ta càng nghĩ càng thấy xấu hổ không muốn thấy Hạ lão đệ nữa, nhất là đối với sư phụ Hoắc Tú Vân là Huyền Huyền Tiên Lỗ, không biết nói làm sao, đã toan nhảy xuống nhằm tự tử để cầu giải thoát.

Uất Trì Xảo nói đến đây, lại nghẹn ngào tiếp :


– Sở dĩ lúc ấy tôi chưa chết ngay, là vì tôi còn phải lưu lại chút hơi tàn để báo cáo cho lão đệ biết về tình hình Hoắc cô nương bị hại thế nào bây giờ tâm nguyện đã xong…

Vừa nói vừa giơ bàn tay lên định đập vào tử huyệt trên đỉnh đầu.

Hạ Thiên Tường vừa toan cứu, Phi Quỳnh ngồi gần hơn, đã phất ống tay áo một cái, Uất Trì Xảo chợt thấy cánh tay bên phải tê dại, không vận dụng được nữa, rơi thẳng xuống mặt bàn.

Uất Trì Xảo thở dài than rằng :

– Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương sao không để tôi chết cho rồi. Lão hóa tử nhẫn nhục sống đến lúc này cũng đã quá lâu, còn phải chịu đến bao giờ nữa?

Trọng Tôn Phi Quỳnh an ủi :

– Lão tiền bối hà tất phải lấy thế làm khó chịu! Việc Hoắc tiểu muội ngộ nạn, không phải lỗi tại lão tiền bối và trong chốn giang hồ, những chuyện lạ xảy ra rất nhiều, óc con người ta không sao lường thấu, lão tiền bối chưa trông thấy thi thể Hoắc tiểu muội, biết đâu nàng hãy còn ở trên dương thế?

Uất Trì Xảo nhân đã cùng Hoắc Tú Vân đồng hành lâu ngày, hai bên cảm tình thân mật, khác nào như cha con, nên tuy nghe lời Phi Quỳnh khuyên giải, vẫn không nguôi được chút nào.

Phi Quỳnh chợt nghĩ ra một việc, liền hỏi Hạ Thiên Tường :

– Thiếu nữ tự xưng là Tịch Mịch nữ lang này, tính tình đã kỳ quái mà cái tên nghe cũng lạ tai, hay chính cô ta là nhân vật trong cung Tịch Diệt mà Lăng lão tiền bối nói chuyện với Tường đệ hôm nọ đấy?

Hạ Thiên Tường ờ một tiếng, rồi gật đầu nói :

– Thư thư đoán có lẽ đúng, hay ít nhất cũng trúng đến tám chín phần mười.

Uất Trì Xảo nghe hai người nói chuyện với nhau, trong bụng nghi hoặc, vội hỏi :

– Thế nào gọi là cung Tịch Diệt?

Hạ Thiên Tường liền đem câu chuyện Lộc Như Ngọc giận dữ bỏ đi và Lăng Diệu Diệu mách bốn địa điểm cho mình đi tìm, thuật lại cho Uất Trì Xảo nghe.

Phi Quỳnh cũng kể cho ông rõ việc hai người lên Côn Luân tuyệt đỉnh tìm Lộc Như Ngọc, tình cờ đoạt được Diêm Vương lệnh ở trong tay Hướng Phiêu Nhiên thế nào, đoạn nàng thò tay vào mình lấy con rồng một sừng ra, đưa cho Uất Trì Xảo xem.

Uất Trì Xảo vừa trông thấy con rồng, vội đứng phắt dậy kêu lên :

– Đây là một trong ba món Chung Hồn tam bảo của phúc phụ tôi là Bách Thủ Thiên Tôn Uất Trì Tử Khuyết đây mà. Vật này khi còn sinh thời thúc phụ tôi quý lắm, lúc chết lại đem bỏ vào áo quan theo, không hiểu tại sao lại lọt vào tay Hướng Phiên Nhiên?

Phi Quỳnh nói :

– Cứ lời Hướng Phiêu Nhiên nói thì lệnh thúc lúc vừa mất được ba tháng, đã bị một nhân vật giang hồ đào mộ lấy trộm, nhưng không hiểu tại sao lại lọt vào tay hắn?

Uất Trì Xảo đỡ lấy con rồng, ngắm nghía một lúc, rồi thở dài nói :

– Thúc phụ tôi năm xưa cậy có ba món Chung Hồn tam bảo mà tạo nên bao nhiêu tội nghiệt, đến nỗi lúc chết còn bị người đào mồ cuốc mả, bộc lộ thi thể. Uất Trì Xảo thật không muốn sử dụng môn ám khí quá hung độc này nữa, để ta hủy nó đi cho rồi.

Nói xong, cầm con rồng giơ lên toan đập, Hạ Thiên Tường vội giữ lại nói :

– Uất Trì lão tiền bối, thực ra thì ám khí nó có tội tình gì, tất cả chỉ là do tâm địa của người sử dụng nó mà thôi. Hiện nay người đào mộ ăn trộm bảo vật chưa rõ là ai, hai món Thiên Vương tháp và Quỷ Vương Tiễn cũng chưa lấy được, sao lão tiền bối không giữ Diêm Vương lệnh lại, chờ khi nào tra ra được tên đào mộ, sẽ dùng vật này trừng trị hắn.

Uất Trì Xảo cũng cho là phải, bèn thôi không hủy bảo vật nữa.

Ăn uống xong xuôi, ba người lại rủ nhau ra núi Kỳ Liên chờ xem có gặp ai quen không. Tới chân núi, Hạ Thiên Tường chợt bảo Phi Quỳnh :

– Thư thư để Thanh Phong Ký và Đại Hoàng ở đây chờ, chúng ta chỉ nên đem Tiểu Bạch vào động Giáng Tuyết thôi. Kẻo để Thích Đại Chiêu trông thấy con Long Mã này, hắn lại nhớ đến con ngựa của hắn mà sinh ghen tức ám hại chăng?

Phi Quỳnh gật đầu cười nói :

– Tường đệ lo xa như vậy cũng phải.

Nói xong bèn thả Thanh Phong Ký ra, và dặn dò Đại Hoàng mấy câu, đoạn cả ba người và Tiểu Bạch lại tiến vào động Giáng Tuyết.

Đang đi Hạ Thiên Tường chợt trông thấy trên sườn núi cách đó chừng hơn một trượng có hai bông hoa lạ, một bông đã nở hẳn, còn một bông đang hàm tiếu, cánh đủ năm màu, trông rất đẹp, bèn chỉ cho Phi Quỳnh xem, rồi nói :

– Thư thư coi, hai bông hoa kia đẹp qua nhỉ?

Phi Quỳnh vừa ngẩng lên nhìn, chợt thấy một cơn gió lạnh thoảng qua làm cho những cánh hoa nở bay lả tả khắp trên mặt đất.

Hạ Thiên Tường thở dài nói :

– Hoa đẹp chóng tàn, đời hoa thật chẳng khác gì số mệnh của Hoắc Tú Vân muội muội.

Phi Quỳnh thấy chàng lại súc cảnh sinh tình, bèn vội kiếm cách nói lảng sang chuyện khác, mỉm cười hỏi :

– Còn bông hoa hàm tiếu kia thì giống ai?

Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ, đáp ngay :

– Bông ấy thật giống tỷ tỷ!

Phi Quỳnh mỉm cười nói :

– Nếu vậy thì chỉ nay mai tôi cũng bị khô héo điêu tàn như bông hoa kia?

Hạ Thiên Tường hấp tấp cải chính :

– Tôi lầm, tôi lầm! Thư thư là một loài hoa ở Dao trì, đời đời tươi tốt, không bao giờ tàn!

Phi Quỳnh nghiêm sắc mặt nói :

– Tường đệ không nên si tình thái quá. Hoa tàn hoa nở đều có định kỳ, người thọ người yểu cũng do số mệnh. Nếu Hoắc tiểu muội đã hết số, thì chúng ta dẫu đau xót cũng vô ích, còn nếu số nàng chưa chết, thì rồi có phen lại được trùng phùng. Lúc này chúng ta cần phải lắng tâm tĩnh khí, tạm gác bỏ thường tình ra một bên, mà nhớ đến nhiệm vụ hàng ma vệ đạo mới được.

Trong lúc Phi Quỳnh vừa nói tới bốn chữ hàng ma vệ đạo mới được, chợt nghe có một tiếng cười lạnh như thép, xé luồng không khí bay tới.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh công lực lúc này đứng vào hàng đệ nhất cao thủ, nên nhận ngay ra tiếng cười lạnh lẽo đó từ ngoài ba chục trượng truyền lại, tiếng tuy không cao nhưng lọt vào tai làm cho người nghe phải sởn ốc, lạnh người, đủ thấy nội gia chân khí của người này đã tới cõi lô hỏa thuần thanh, muốn sao được vậy.

Giữa lúc ba người đang lắng tai nghe ngóng, đã thấy một vị đạo nhận mặc áo xám, thân hình vừa cao vừa gầy, hai gò má nhô lên, đôi tròng mắt hõm lại, mũi khoằm như móc câu, mắt hau hau như mắt cú, da trắng nhợt như da người chết. Trên búi tóc của lão còn cài một cái xương người trắng hếu.

Đạo nhân vẫn thủng thỉnh bước đều, không thèm đưa mắt nhìn bọn Uất Trì Xảo, thần tình cực kỳ kiêu ngạo.

Tuy trông hắn đi một cách thủng thỉnh, không hề thi triển khinh công thân pháp gì, mà kỳ thực thì nhanh không thể tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đi hết quãng đường dài hai chục trượng, vòng ra sau núi, mất hút.

Uất Trì Xảo kinh sợ hỏi Hạ Thiên Tường :

– Hạ lão đệ có biết ai đó không?

Hạ Thiên Tường nghĩ một lúc rồi đáp :

– Cháu không biết, nhưng cứ cách ăn mặc của lão mà đoán, thì có thể lão là Bạch Cốt Võ Sĩ một trong ba Bạch Cốt tam ma hiện ngụ tại Ác Quỷ giáp ở Lâu Sơn cũng nên.

Phi Quỳnh hỏi :

– Tường đệ, Mai Khôi sứ giả định cử nhân vật nào áp chế Bạch Cốt Võ Sĩ?

Hạ Thiên Tường đáp :

– Trừ Trọng Tôn bá phụ ra, thì còn ai áp chế nổi hắn?

Phi Quỳnh cau đôi mày liễu, lắc đầu nói :

– Bạch Cốt Võ Sĩ vừa rồi thi triển thân pháp Di Hình Hoán Cốt lại hòa hợp cả lối Xúc Địa thần công, võ học của hắn cao lắm, gia gia của tôi gần đây chỉ chuyên tâm về đạo học, phương diện võ công chắc cũng hoang phế nhiều, không chắc đã chế phục nổi hắn.

Vừa nói tới đây, chợt thấy một cái bóng xanh từ trên sườn núi bay xuống, trông như một vị phi tiên, cười ha hả nói với Phi Quỳnh :

– Quỳnh nhi, Chấn Thiên đại hội chưa khai mạc, sao con đã dám đoán chắc là cha bỏ phế võ công, không đấu nổi Bạch Cốt Võ Sĩ?

Phi Quỳnh đỏ mặt tía tai, giương đôi mắt ngây thơ nhìn cha nũng nịu :

– Gia gia, con không bằng lòng thế đâu! Sao gia gia cứ chế diễu con hoài?

Trọng Tôn Thánh chào Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường, rồi mỉm cười nói với Phi Quỳnh :

– Con bé này thật vô lý hết sức, con phê bình gia gia thì được, gia gia nói con như vậy không được sao?

Phi Quỳnh dựa vào vai Trọng Tôn Thánh, cười hì hì, thỏ thẻ hỏi :

– Gia gia có dám chắc đánh được Bạch Cốt Võ Sĩ không?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

– Hắn là Bạch Cốt Nhất Ma, ta là Thiên Ngoại Tình Ma, ma lại đấu với ma, nếu ta không chế nổi hắn, cũng vị tất hắn đã chế nổi ta?

Nói đến đây ông chợt ngừng lại nhìn Phi Quỳnh, cười nói tiếp :

– Quỳnh nhi, sao lúc này cha thấy con tâm thần hoảng hốt, không được thông minh mẫn tuệ như trước, thế là lý gì?

Phi Quỳnh dẩu môi nói :

– Gia gia thấy hài nhi hoảng hốt ở chỗ nào?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

– Lúc ta ở trên sườn núi đi xuống, con không để ý trông xem thân pháp của cha có gì khác không à?

Phi Quỳnh hấp tấp nói :

– Có chứ, con thấy thân pháp của gia gia không giống ngày trước, hình như gia gia đã tham thấu Thái Ất Thiên Huyền thần công rồi phải không? Nhưng gia gia có để con kịp hỏi gì đâu, chưa thấy mặt đã chế diễu, mắng nhiếc, làm cho con không kịp thở, bây giờ lại còn kêu là con tâm thần hoảng hốt, mất hết thông minh…

Trọng Tôn Thánh bật cười, quay lại nói với Hạ Thiên Tường :


– Sau khi chia tay lão đệ ở Ai Lao, ta định đến Lâu Sơn thám thính xem thực lực của Bạch Cốt Võ Sĩ thế nào, nhưng sau nghĩ lại, thấy rằng cất công đi thám thính người ta, chẳng bằng cố trau dồi tài nghệ của mình cho tiến bộ còn ích hơn. Vì thế ta mới tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ, đem môn Thái Ất Thiên Huyền thần công là một môn ta tham nghiên đã lâu, mà chưa gặt được mấy kết quả, tỉ mỉ nghiên cứu lại.

Trong lúc vô tâm, may sao lại gặp sư phó ngươi là Bắc Minh Thần Bà, hai người trong khi nhàn rỗi, đều đem sở học của mình diễn luyện cho thấu suốt, thành ra tham thấu được rất nhiều diệu quyết, không tốn bao nhiêu hơi sức, mà gỡ lần được hết những chỗ chân thuyên khó hiểu của môn Thái Ất Thiên Huyền thần công.

Hạ Thiên Tường hớn hở hỏi :

– Vậy gia sư đâu, sao không đến đây với lão tiền bối một thể?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

– Sư phó ngươi nghiên cứu xong Thiên Huyền thần công, công hạnh đột nhiên tiến triển một cách nhanh chóng lúc này đại đạo đã đắc hạnh, nên không đến tham dự Chấn Thiên đại hội nữa, lại lập tức trở về Bắc Minh thần sơn, sửa soạn thoát hóa.

Hạ Thiên Tường nghe nói sư phó sắp giải thoát trần duyên, bất giác đau đớn ứa nước mắt nói :

– Nếu vậy thì vãn bối cũng phải về ngay Bắc Minh thần sơn để thị phụng sư phó, không thể tham dự đại hội được nữa.

Trọng Tông Thánh ngẫm nghĩ khen thầm, mỉm cười nói :

– Hạ lão đệ cứ yên tâm sư phó ngươi còn ở lại cõi trần hai tháng nữa. Người nhờ ta nhắn lão đệ cứ việc tham dự đại hội Chấn Thiên xong, rồi hãy trở về Bắc Minh, cùng bà họp mặt một lần cuối cùng nữa.

Nói xong lại ngoảnh lại cười nói với Phi Quỳnh :

– Quỳnh nhi, con có biết ta cũng sắp đi theo Hoàng Phủ lão tiền bối, cũng thành đạo quả?

Phi Quỳnh hoảng hốt kêu lên một tiếng: Gia gia! Sắc mặt đột nhiên tái ngắt, lệ châu thánh thót tuôn rơi xuống như mưa.

Trọng Tôn Thánh lấy tay vuốt mái tóc mây của nàng, mỉm cười nói :

– Quỳnh nhi đừng buồn, công hạnh của ta chưa theo kịp Hoàng Phủ lão tiền bối, nên ngày giải thoát của ta còn phải chờ hai năm nữa.

Phi Quỳnh nghe nói cũng hơi yên tâm, giương đôi mắt to long lanh ngấn lệ, dẩu môi nũng nịu nói :

– Việc hai năm về sau, còn mơ hồ chưa quyết định, sao gia gia đã nói ra làm gì vội, để hài nhi mất hồn?

Trọng Tông Thánh cười nói :

– Ta bảo con sớm, cũng có cớ. Số là sau khi đại hội Chấn Thiên bế mạc, Tường đệ con sẽ trở về Bắc Minh, tiễn sư phó hắn quy Tây, còn con cũng phải theo gia gia tìm chỗ tĩnh mịch bế quan một năm, để tập luyện Thái Ất Thiên Huyền thần công, một có thể gánh nổi trọng trách phù trì chính khí cho phái võ lâm, ứng phó với cục diện biến chuyển khó khăn sau này.

Phi Quỳnh kinh sợ nói :

– Lúc này Hoàng Phủ lão tiền bối không đến bên ta còn thiếu một nhân vật chủ yếu đối thủ với Bạch Cốt tam ma, tình thế đại hội Chấn Thiên đã hung hiểm lắm rồi, sao gia gia còn bảo cục diện mai sau còn khó khăn hơn nữa?

Trọng Tông Thánh thở dài nói :

– Đại hội lần này tuy thiếu Hoàng Phủ lão tiền bối, nhưng ta đã tham ngộ Thái Ất Thiên Huyền thần công và Tường đệ con gần đây cũng gặp nhiều kỳ ngộ, có thể đương nổi một mặt, ngoài ra còn năm đại môn phái lớn nữa, nên dẫu bên ta không toàn thắng, cũng không đến nỗi nguy hiểm. Nhưng theo những tin tức của Hoàng Phủ Thần Bà vừa cho biết, thì bọn Ngoại Vực Quần Hung bấy lâu vẫn nom dòm võ lâm Trung Nguyên, thế nào cũng xuẩn động nay mai, bọn họ toàn là những kẻ cùng hung cực ác, nếu lại cấu kết với phái Chấn Thiên và Bạch Cốt tam ma, thì từ nay trong chốn giang hồ, ít có ngày yên tĩnh.

Hạ Thiên Tường kinh ngạc vội hỏi :

– Trọng Tôn bá phụ Ngoại Vực Quần Hung là những nhân vật nào vậy?

Trọng Tông Thánh đáp :

– Đó là một bọn võ lâm hung nhân, sống bên ngoài bản đồ Trung Quốc. Đại khái như: Bát Mạc Yêu Vương, Đông Doanh tam nụy, Thân Độc song quái, Tây Vực tứ thiên tôn… chẳng lẽ lão đệ lại không được nghe lệnh sư nhắc tới bao giờ ư?

Hạ Thiên Tường sắc mặt đỏ ửng, nói :

– Cháu chỉ được nghe gia sư nói qua về Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt, nói hắn nguyên là người Hán, nhân vì tổ tiên có tội bị lưu đày ra biên cương, nên mới lấy Bát Mạc làm quốc tịch. Năm xưa gia sư sang chơi Tây nam, ngẫu nhiên gặp hắn, hai bên bàn luận võ học, thấy hình như công lực người ấy còn cao hơn gia sư.

Trọng Tôn Thánh gật đầu nói :

– Hiện giờ ba bọn kia đều suy tôn Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt làm thủ lãnh, chuẩn bị tiến vào Trung Nguyên, khuấy rối võ lâm, xưng bá thiên hạ. Vì thế ta mới muốn bế quan một năm đem mấy môn tuyệt nghệ truyền lại cho Phi Quỳnh. Lão đệ về Bắc Minh tất cũng được sư phó truyền dạy bí kỹ, lão đệ phải cố chuyên tâm học tập, gắng sức trau dồi, bọn già chúng ta sắp nối tiếp nhau quy ẩn, cái trọng trách duy trì bảo hộ chính nghĩa giang hồ, thanh uy của nền võ học Trung Nguyên, sau này đặt lên vai các ngươi nặng lắm không phải chuyện chơi đâu.

Hạ Thiên Tường cúi đầu lĩnh mệnh. Uất Trì Xảo nghe đến đây chợt nói xen vào :

– Việc đó chưa cần thiết lắm, để thong thả hãy bàn cũng được. Bây giờ bên ta thiếu mất một tay cao thủ tất nhiên kế hoạch phải cải biến. Trọng Tôn lão huynh nên lo xếp đặt trước đi, kẻo đến lúc đó lại lúng túng.

Trọng Tôn Thánh nói :

– Các môn phái tới dự hội nổi giận lắm, chúng ta chỉ nên góp ý kiến chứ không nên chủ trương. Để tôi thử tính qua xem phía địch có mấy cao thủ.

Nói xong lại cong ngón tay đếm vừa đếm vừa nói :

– Bạch Cốt tam ma, Thích Đại Chiêu, Bào Tam Cô, Thiết Quán đạo trưởng này… lại còn Lăng Diệu Diệu, Đổng Song Song…

Phi Quỳnh nghe tới đây, vội cười ngắt lời :

– Gia gia đừng tính hai vị ấy vào phía địch.

Trọng Tôn Thánh ngạc nhiên hỏi Hạ Thiên Tường :

– À, hôm ở Ai Lao sơn, ta có dặn lão đệ và Quỳnh nhi tìm cách hòa giải mối hiềm khích giữa bộ ba Lệ Thanh Cuồng và hai bà vợ ông ta các ngươi đã thi hành xong chưa?

Hạ Thiên Tường chưa kịp trả lời, Phi Quỳnh đã nhướng đôi mày liễu, mỉm cười đắc ý nói :

– May không đến nỗi nhục mệnh.

Nói xong lại đem câu chuyện mình và Hạ Thiên Tường đánh lừa hai bên tới Mạc Sầu thạch thất, kết quả thế nào, thuật hết cho Trọng Tôn Thánh nghe. Trọng Tôn Thánh lẳng lặng nghe xong, cũng gật gù khen là diệu kế. Ông trầm ngâm một lát rồi nói :

– Nếu vậy thì nhân vật cao thủ của đối phương chỉ còn có Bạch Cốt tam ma. Bạch Cốt Võ Sĩ đã do ta đối phó…

Hạ Thiên Tường ấp úng ngắt lời :

– Theo kế hoạch của Mai Khôi sứ giả thì Bạch Cốt Thiên Quân đã có vãn bối.

Trọng Tôn Thánh mỉm cười nói :

– Bạch Cốt Thiên Quân tài nghệ đứng đầu tam ma, đối địch với hắn tốt ư nguy hiểm. Cái kế của Mai Khôi sứ giả cho lão đệ ứng phó với Bạch Cốt Thiên Quân, chỉ là một thủ đoạn huyền nghi, không thể coi là định luận bất dịch được. Tới lúc ấy ta sẽ châm chước lại tình hình và sẽ có cách xử trí thích đáng, nếu không cần phải mạo hiểm, thì cũng không nên bắt lão đệ mạo hiểm làm gì.

Hạ Thiên Tường đang nhơn nhơn tự đắc, chợt nghe mấy câu của Trọng Tôn Thánh làm cho cụt hứng, nhưng không dám cãi, chỉ cúi mặt ngồi yên. Trọng Tôn Thánh biết ý, bèn vỗ nhẹ vào vai chàng, cười :

– Hạ lão đệ đừng buồn, rồi lúc đó, nếu không lựa được người đấu với Bạch Cốt Thiên Quân, tất phải nhờ lão đệ mạo hiểm vậy.

Hạ Thiên Tường nghe nói, bất giác đôi má đỏ bừng, đưa mắt nhìn Phi Quỳnh mỉm cười.

Phi Quỳnh nói với Trọng Tôn Thánh :

– Còn Bạch Cốt Tiên Tử, gia gia đã chọn được đối thủ chưa? Theo ý con thì nếu Hoa tỷ tỷ đến, ta nên để chị ấy đối phó.

Trọng Tôn Thánh lắc đầu nói :

– Hoa tỷ tỷ con tuy võ học không đến nỗi kém, nhưng công lực đâu được tinh thuần như năm vị Đại chưởng môn?

Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

– Còn Nhất Bát thần tăng?

Uất Trì Xảo nói xen :

– Vị hòa thượng đẹp trai ấy, ở trong chốn giang hồ chỉ thấy chuyên làm những việc hòa giải xưa nay chưa từng thấy giao thủ với ai bao giờ, vì thế nên võ công của ông ta cao thấp thế nào chắc Trọng Tôn huynh cũng không rõ lắm?

Trọng Tôn Thánh gật đầu cười nói :

– Uất Trì huynh với tình hình võ lâm còn thông thạo hơn tôi nhiều vậy mà còn không biết võ công của Nhất Bát thần tăng cao tới bực nào, thì tôi biết lám sao được?

Vừa nói tới đây, chợt thấy trên con đường núi, từ phía sau núi vòng lại, có bốn đại hán khiêng một cái kiệu lớn theo sau là bốn ông già đều mặc áo đen, thân hình trông như một bộ xương khô.

Người ngồi trong kiệu mặc mũ áo như một vị vương giả, vì kiệu còn ở xa quá, nên trông không rõ mặt mũi.

Nơi bọn Trọng Tôn Thánh đứng, về phía bên sườn núi, nên vừa thoáng trông thấy cỗ kiệu, lại bị mỏm núi che khuất ngang.

Phi Quỳnh hừ một tiếng, rồi nói :

– Người ngồi trong kiệu ăn mặc như một hoàng đế kia, không biết có phải Bạch Cốt Thiên Quân không?

Uất Trì Xảo gật đầu nói :

– Trọng Tôn cô nương đoán đúng đấy! Nhưng tôi trông trước kiệu của hắn hình như có dán một câu đối thì phải. Hạ lão đệ có đọc rõ chữ gì không?

Hạ Thiên Tường đáp :

– Vãn bối đọc được, nhưng…

Nói tới đây chợt đưa mắt nhìn Trọng Tôn Thánh, muốn nói lại thôi. Trọng Tôn Thánh biết ý, bèn cười nói :

– Hạ lão đệ cứ đọc tự nhiên, đừng ngại.

Hạ Thiên Tường mỉm cười xin lỗi rồi đọc :

– Về câu đối vế trên là: “Thiên Ngoại Tình Ma ba chỉ mất mạng”, vế dưới là: “Phong Trần Cuồng Khách một chưởng bay hồn”. Trên cửa kiệu còn treo một bức hoành phi, viết bốn chữ lớn: “Bắc Minh vỡ mật”.

Uất Trì Xảo cười nhạt nói :

– Huyênh hoang cuồng cọng đến thế là cùng. Hắn định làm một mẻ lưới vô hết ba đại nhân vật “khó chơi” của giới võ lâm vào tròng quả cũng to gan thật.

Trọng Tôn Thánh cười nói :

– Ta cũng không nên trách hắn kiêu cuồng. Người này quả có tài thông thiên triệt địa, công lực rất cao, không những thế bốn lão già mặc áo đen đi sau kiệu, cũng không phải tay tầm thường, ta không nên khinh địch.

Bọn Trọng Tôn Thánh bốn người nói chuyện xong, lại tìm một nơi u tĩnh, tĩnh tọa dụng công, thấm thoắt đã tới ngày chính hội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.