Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 37: Lời hẹn năn năm
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh lúc đầu cũng hơi kinh ngạc, về sau thấy Hạ Hầu Tốn càng khóc càng thảm thiết, càng bi thương, bất giác cũng bật cười. Hạ Thiên Tường bèn gọi to :
– Hạ Hầu lão nhân gia đừng khóc nữa, tôi có cách làm cho lão nhân gia được an ủi phần nào!
Hạ Hầu Tốn lấy tay áo lau nước mắt, rồi ngẩng lên nhìn chàng ra ý hỏi. Hạ Thiên Tường thò tay vào bọc, lấy chiếc lông chim ngũ sắc giơ lên cho Hạ Hầu Tốn xem rồi nói :
– Lão nhân gia có biết đây là vật gì không?
Hạ Hầu Tốn nhìn kỹ một lát, rồi ngạc nhiên hỏi :
– Cái này có lẽ là Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao, món binh khí đã nổi tiếng vô địch đương thời của Thiên Vũ Thượng Nhân chăng?
Hạ Thiên Tường gật đầu cười nói :
– Tôi đã có cái lông chim này, có thể đại diện Thiên Vũ Thượng Nhân đấu với lão nhân gia một trận. Như vậy cũng coi như lão nhân gia đã được đấu với Thiên Vũ Thượng Nhân rồi chứ gì?
Hạ Hầu Tốn hỏi :
– Vậy ra ngươi là kẻ y bát truyền nhân của Thiên Vũ Thượng Nhân phải không?
Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
– Không phải, không phải! Tôi và Thiên Vũ Thượng Nhân chỉ mới biết nhau có mười ngày, nhưng được Thượng Nhân quá yêu tặng cho bốn cái lông vũ, lại truyền cho tôi thủ pháp Tam Nguyên Hợp Nhất, Thái Vũ Phân Phi và Thiên Cầm Thất Xảo chiêu thuật.
Hạ Hầu Tốn cau mày nói :
– Ngươi mới học mười ngày, dù được bí truyền, nhưng hỏa hầu còn sai nhiều lắm, làm sao đủ tư cách đấu với ta?
Hạ Thiên Tường đôi mắt quắc lên, tưởng như tóe lửa, kêu to :
– Hạ Hầu lão nhân gia đừng có khinh thường tôi, để tôi biểu diễn mấy đường cho lão nhân gia coi!
Hạ Hầu Tốn xua tay nói :
– Thong thả, ngươi đừng biểu diễn vội. Trước hết các ngươi hãy nói cho ta nghe vị lão đạo này là người thế nào? Tại sao lại cùng ngồi tọa hóa một lúc với Thiên Vũ Thượng Nhân?
Trọng Tôn Phi Quỳnh liền đem câu chuyện hai vị lão nhân giao đấu với nhau một trăm năm nay không phân thắng phụ thế nào, kể lại từ đầu chí cuối cho Hạ Hầu Tốn nghe.
Hạ Hầu Tốn lẳng lặng nghe xong chợt vỗ tay cười ầm lên, kế lại giậm chân than rằng :
– Hay quá, hay quá! Chỉ tức rằng câu chuyện võ lâm giai thoại đó, Hạ Hầu Tốn này vô duyên không được tham dự. Tiếc thật, tiếc thật!
Nói xong lại nhìn Hạ Thiên Tường tiếp :
– Ngươi đừng biểu diễn thủ pháp vội, hãy để ta tặng hai vị lão nhân này một món trọng lễ đã!
Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh nghe nói đều đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu lão già quái dị này lại định giở trò gì nữa đây?
Hạ Hầu Tốn nói xong, lại chắp hai tay ra sau lưng, đi đi lại lại quanh quẩn trên ngọn núi vài lần, rồi lựa một nơi phong cảnh tuyệt đẹp mặt trông ra chỗ thác chảy, ngồi đó có thể ngắm cảnh núi non trùng điệp ở khắp vùng, đoạn cũng xếp bằng tròn ngồi nhập định.
Hạ Thiên Tường kinh ngạc ghé tai Trọng Tôn Phi Quỳnh nói nhỏ :
– Có lẽ lão già này cũng muốn đi theo Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân chăng?
Phi Quỳnh chỉ lẳng lặng không trả lời, lại còn đưa mắt nhìn hai con vật hắc hổ, hắc viên vừa bị Hạ Hầu Tốn phất tay áo xua đi, lúc này đã nằm phục bên Thiên Vũ Thượng Nhân, đôi mắt đẫm lệ. Bèn mỉm cười hỏi Hạ Thiên Tường :
– Hai con linh thú này, có lẽ Thiên Vũ Thượng Nhân cũng để lại tặng chàng chăng? Con hổ này trông đáng yêu quá!
Hạ Thiên Tường gật đầu cười nói :
– À, Trọng Tôn tỷ tỷ có biết hôm nọ chính con hổ đen ấy đưa tôi đến Thính Kinh cốc tham yết Thiên Vũ Thượng Nhân không?
Trọng Tôn Phi Quỳnh lắc đầu. Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện cứu mãnh hổ, hắc viên ở trong rừng thế nào, kể lại cho Trọng Tôn Phi Quỳnh nghe, kể xong lại cười nói tiếp :
– Sau này tôi sẽ cưỡi con hổ đen, cho chạy đua với con long mã của tỷ tỷ xem con nào chạy nhanh hơn!
Trọng Tôn Phi Quỳnh mỉm cười, vừa toan trả lời, vị lão nhân áo vàng đã thở ra một hơi dài, sắc mặt cực kỳ mỏi mệt, rũ tay áo đứng lên. Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
– Hạ Hầu lão nhân gia, chẳng lẽ lão nhân gia ngồi nhập định một lúc như thế mà gọi là tặng Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân một món trọng lễ ư?
Hạ Hầu Tốn không trả lời, lại hỏi Trọng Tôn Phi Quỳnh :
– Này hai bé con, tên các ngươi là gi?
Phi Quỳnh đáp :
– Anh ấy tên gọi Hạ Thiên Tường, còn tôi là Trọng Tôn Phi Quỳnh!
Hạ Hầu Tốn cười ha hả nói :
– Các ngươi để ý xem món lễ ta tặng hai vị lão nhân kia có quý không nhé!
Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh đều ngơ ngác đưa mắt ngắm quanh ngọn núi, không thấy có gì khác, liền cùng quay cả lại nhìn Hạ Hầu Tốn.
Hạ Hầu Tốn lại cười ha hả, tiếng cười vang dậy cả một góc trời, hai ống tay áo rộng tung bay phấp phới, rồi đứng ngay chỗ đó bắt đầu múa.
Khi ông ta múa, Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường đều chú ý nhìn, thấy tay áo của ông ta bay đến đâu thì lại cuốn một ít bụi đá nhỏ như bột phấn bay theo đến đó.
Nhưng bụi phấn đá đó không bay theo chiều gió, mà hình như đều có chất dính, dính liền vào mặt đất, cao dần cao dần thành ra một cái khuôn tròn.
Khuôn đá cao lên bao nhiêu, thì thân hình Hạ Hầu Tốn lại càng thấp xuống mãi cho tới khi cả người ông ta chìm sâu xuống khỏi mặt đất.
Lúc này Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh đều đã hơi nhận ra dụng ý của ông già áo vàng, nhưng còn chưa dám quả quyết, nên chỉ lẳng lặng chờ xem kết quả.
Một lát sau, Hạ Hầu Tốn dừng lại không múa nữa, áo vàng phấp phới, thân hình đã bay ra khỏi huyệt đá.
Chỗ đất vừa rồi bị ông ta đắp thành một cái hố sâu ước tới tám thước, chu vi rộng tới hơn một trượng, ngay ngắn tề chỉnh như đẽo bằng dao búa.
Phi Quỳnh hoảng nhiên tỉnh ngộ, thán phục vô cùng,mỉm cười khen rằng :
– Hạ Hầu lão nhân dùng thần công Kim Cương Thiền Tọa nghiền nát chất đá, lại thi triển Lưu Vân Phất Tụ đắp thành huyệt đá, chắc là định để mai táng Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân phải không?
Hạ Hầu Tốn hình như đã dùng kiệt chân lực, khẽ nhắm nghiền đôi mắt, điều hòa hơi thở một lúc, rồi mới cười ha hả nói :
– Con gái bao giờ cũng thông minh tinh tế thật. Bây giờ ngươi đã nhận ra món lễ vật của ta là trọng hậu chưa?
Hạ Thiên Tường mừng lắm, vội nghiêng mình tỏ vẻ cung kính nói :
– Hạ Hầu lão nhân gia xây đắp phần mộ công đức vô lượng. Hạ Thiên Tường này thật khâm phục vô cùng!
Hạ Hầu Tốn nói :
– Ta đắp huyệt xong, thân thể rã rời, các ngươi chịu khó khiêng thi thể hai vị lão nhân gia đặt xuống huyệt mai táng cho xong đi.
Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường kính cẩn vâng lời, lập tức khiêng hai cỗ pháp thể đặt xuống lòng huyệt, không ngờ con hổ và con vượn cũng nhảy xuống theo nằm phục bên pháp thể Thiên Vũ Thượng Nhân, đuổi thế nào cũng không chịu lên.
Phi Quỳnh nhìn Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
– Cái mộng cưỡi hổ đen hành hiệp giang hồ của chàng không khéo hỏng mất, xem ý hai con vật này đều muốn theo chủ chúng về cực lạc cả rồi!
Hạ Thiên Tường cuống quýt, không biết làm cách nào, vừa toan cúi xuống gọi, thốt nhiên nghe hai tiếng thét thê thảm từ dưới mộ đưa lên, thì ra hai con vật trung thành đã tự đập vỡ óc chết theo chủ.
Hạ Hầu Tốn trông thấy chỉ lắc đầu thở dài, rồi phất tay áo hắt đống phấn đá xuống huyệt, Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường giúp một tay. Chỉ trong nháy mắt, một tòa mộ đá đã được đắp cao lù lù.
Phi Quỳnh đứng nhìn ngôi mộ, chợt lại cau mày nói :
– Mộ đắp toàn bằng phấn đá, nếu trời không mưa ngay cho nén xuống, thì chỉ vài cơn gió là bay đi hết!
Hạ Hầu Tốn ngẩng nhìn bốn phía, rồi chợt hú lên một tiếng thật dài, tà áo hoàng bào bay phấp phới, trông giống như một con đại bàng lăng không bay vụt lên.
Thì ra ở gần ngọn núi Ngọc Trâm có một con suối không lớn lắm cũng không nhỏ lắm, nước tuôn xuống vách núi thăm thẳm nghìn tầng, tia nước va vào đá rồi lại bắn tóe lên trông như phun tuyết.
Hạ Hầu Tốn nhảy tới bên bờ suối, ngầm vận thần công, tay quơ tay duỗi, làm cho ngọn nước không chảy thẳng xuống mà lại quay về phía mộ Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân tưới xuống như mưa.
Phi Quỳnh thấy một màn mưa bụi từ trên không phơi phới bay xuống, bất giác ngẩn nhìn Hạ Thiên Tường, lè lưỡi lắc đầu tỏ vẻ khâm phục.
Hạ Thiên Tường hình như cũng không lấy làm lạ lắm, một lát sau, chàng ngẩng đầu nhìn lên ngọn suối, gọi to :
– Đủ rồi, đủ rồi! Mưa ướt thấm khắp ngôi mộ rồi, xin mời lão nhân gia xuống cho!
Hạ Hầu Tốn nghe nói, bèn thu thần công chân khí lại, một màn mưa bụi lập tức tan ngay.
Hạ Thiên Tường chờ đối phương bay đến trước mặt, mới mỉm cười nói :
– Bây giờ Hạ Hầu lão nhân gia có muốn xem tôi biểu diễn thủ pháp Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao không?
Hạ Hầu Tốn gật đầu nói :
– Ta cũng đang muốn xem trong vòng mười ngày ngươi đã học được những gì của Thiên Vũ Thượng Nhân mà dám khoe khoang khoác lác?
Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Nói ra thật cũng đáng xấu hổ, về phương diện chiêu thuật Thiên Cầm Thất Xảo, tôi mới được Thượng Nhân truyền cho đồ giải bí cấp, chứ chưa hề tập luyện lần nào, vậy nên bây giờ tôi chỉ biểu diễn thủ pháp Tam Nguyên Hợp Nhất Thái Vũ Phân Phi được thôi!
Hạ Hầu Tốn có vẻ thất vọng, trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói :
– Được rồi, ngươi cứ diễn cho ta coi thử!
Hạ Thiên Tường cầm ba chiếc lông chim ngũ sắc ngắn, chỉ vào một cây cổ thụ cách đó chừng ba bốn trượng, nhìn Hạ Hầu Tốn mỉm cười nói :
– Hạ Hầu lão nhân gia hãy chỉ vào một điểm nào trên cây kia, để làm đích cho tôi ném.
Hạ Thiên Tường thuận tay dứt một chiếc khuy vải ở trên áo hoàng bào, ném mạnh một cái, chỉ nghe “bộp” một tiếng, chiếc khuy đã lọt thỏm vào thân cây.
Hạ Thiên Tường đã sẵn có căn cơ rất tốt, nên đối với những chiêu Độ Thế tam chiêu và thủ pháp Tam Nguyên Hợp Nhất, Thái Vũ Phân Phi do Thiên Vũ Thượng Nhân truyền cho, chàng học rất tấn tới. Lúc này đứng trước mặt Hạ Hầu Tốn và Trọng Tôn Phi Quỳnh, chàng càng phấn khởi tinh thần, cố ý phô trương tài nghệ, ba cây Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao không ném thẳng, lại ngầm vận lối Hồi Toàn Thác Kính, lật bàn tay lại ném ra phía sau.
Ba chiếc lông ngũ sắc vừa dời khỏi tay, đã biến thành ba mũi tên chạy xéo một đường, rồi bay vút lên không, khi lên tới ba trượng, thốt nhiên lại tản ra bốn phía, trông đẹp mắt vô cùng.
Nhưng giữa lúc ấy, ba chiếc lông chim lại hợp làm một, hóa thành một đạo cầu vồng ngũ sắc, rồi nhanh như một luồng điện xẹt, không thiên không lệch, đánh trúng ngay vào giữa cái nút áo ghim vào thân cây ban nãy của Hạ Hầu Tốn.
Phi Quỳnh sắc mặt tươi như hoa nở, đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường, Hạ Hầu Tốn cũng gật đầu khen :
– Thủ pháp đẹp thật! Chỉ trong một thời gian ngắn mà thành tựu được đến thế, kể cũng hiếm có!
Hạ Thiên Tường mày mặt nở nang, vừa toan cất tiếng, chợt thấy ba chiếc lông chim cắm trên cây, tự động bay vụt lên không, rồi rơi vào trong tay áo của Hạ Hầu Tốn.
Tình hình biến chuyển nhanh như chớp nhoáng, khiến không ai ngờ tới. Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
– Sao lão nhân lại thu ba chiếc lông chim của tôi về?
Hạ Hầu Tốn sắc mặt chợt trở nên đau khổ, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường thủng thỉnh nói :
– Ngươi tuy học được một chút thủ pháp của Thiên Vũ Thượng Nhân, nhưng công lực hỏa hầu hãy còn non quá, không thể đại biểu cho lão để đấu với ta được. Tám mươi năm tâm nguyện của ta, thế là thành mộng ảo. Tinh thần đã tan nát thì đời sống còn có thú gì?
Nói xong lại lấy ba chiếc lông chim ở trong tay áo ra, ngắm nghía một lúc, rồi buồn bã nói :
– Ta vì hâm mộ danh tiếng vật này mới đi khắp chín châu bốn bể ngũ nhạc tam sơn ròng rã tám chục năm trời, bây giờ mới trông thấy nên muốn giữ lấy để làm vật bồi táng!
Hạ Thiên Tường cau mày nghĩ một lúc rồi nói :
– Vừa rồi lão nhân gia cũng nhận thấy chỉ trong một thời gian ngắn, Hạ Thiên Tường đã học được Thiên Vũ Thượng Nhân một chút thủ pháp, không phải dễ dàng.
Hạ Hầu Tốn gật đầu :
– Quả có khiếu thật!
Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh, nhướng cao đôi lông mày nói :
– Nếu vậy, sao lão nhân gia không dành cho tôi một thời hạn, để tôi có thì giờ nghiên cứu bí cấp Thiên Cầm Thất Xảo rồi sẽ cùng lão nhân gia đấu một trận, ít nhất cũng làm cho lão nhân gia bỏ công tìm kiếm tám chục năm trời, rút cục lại thành công cốc!
Hạ Hầu Tốn sắc mặt hớn hở, vội hỏi :
– Bí cấp Thiên Cầm Thất Xảo tinh ảo vô cùng, ngươi tự liệu cần phải tốn bao nhiêu thời gian, mới luyện được thuần thục?
Hạ Thiên Tường cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói :
– Hạ Hầu lão nhân, đối với một cao thủ như ngài, Hạ Thiên Tường này không dám tự khoe thông minh, chừng độ năm năm có thể được không ạ?
Hạ Hầu Tốn tỏ vẻ cao hứng, mỉm cười nói :
– Năm năm nữa vào ngày tết Trùng Dương (mùng chín tháng chín) chúng ta sẽ gặp nhau ở Nam Thiên Môn núi Thái Sơn Đông Nhạc!
Nói tới đấy thốt nhiên lại cau mày, thở dài, lắc đầu quầy quậy :
– Không công bằng, không công bằng! Ngươi là một đứa trẻ thông minh đĩnh ngộ, bỏ ra một thời gian năm năm, hoặc giả có thể nghiên cứu bí cấp Thiên Cầm Thất Xảo cho tới bực hỏa hầu tương đương, nhưng dầu sao cũng không thể là một đối thủ của Hạ Hầu Tốn đã có đủ công lực hàng trăm năm được! Thôi ta đành bắt chước Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân, tán thủ hồng trần cho rảnh chuyện.
Nói xong giơ tay phải lên định đập vào hoa cái.
Trọng Tôn Phi Quỳnh tâm tính lương thiện, không muốn trông thấy cảnh tượng thương tâm, bèn vội cung kính cười nói :
– Hạ Hầu lão nhân gia đừng làm thế, vãn bối có một kế rất hay, có thể khiến lão nhân gia hoàn thành tâm nguyện được!
Hạ Hầu Tốn ngừng tay nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi có kế gì, mau nói cho ta nghe thử!
Phi Quỳnh mỉm một nụ cười tươi như hoa nở nói :
– Hạ Hầu lão nhân gia không muốn cho Hạ Thiên Tường đại diện Thiên Vũ Thượng Nhân đấu với người, vì cho là hai bên hỏa hầu huyền thù, võ học cách biệt, giao đấu như vậy không được công bằng, sao lão nhân gia không bắt chước lối Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân mà làm?
Hạ Hầu Tốn ngẩn người, không hiểu nàng nói thế là ý thế nào, Hạ Thiên Tường lại giải thích thêm :
– Trọng Tôn tỷ tỷ tôi muốn lão nhân gia tìm một người tư chất, tuổi tác cũng tương đương như tôi, rồi đem những môn tuyệt học truyền lại cho họ, trong một thời hạn năm năm chúng tôi sẽ đại diện cho lão nhân gia và Thiên Vũ Thượng Nhân so tài cao thấp.
Hạ Hầu Tốn nghe xong, mặt mày hớn hở, vỗ tay cười :
– Hay lắm, hay lắm! Ta sẽ y theo kế đó! Vậy trong vòng năm năm ngươi cố ra công nghiên cứu Thiên Cầm Thất Xảo cho tinh thục, ta cũng tìm một kẻ y bát truyền nhân rồi tới ngày mùng chín tháng năm năm về sau, ta sẽ họp mặt ở cửa Nam Thiên trên Thái Sơn Đông Nhạc!
Nói vừa dứt lời ném trả Hạ Thiên Tường ba chiếc lông chim rồi tà áo vàng phấp phới, thân hình đã vượt lên ngọn núi Ngọc Trâm biến mất.
Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh đưa mắt nhìn theo cùng lắc đầu than thở, trên đời thật lắm kỳ nhân kỳ sự, óc con người không biết đâu mà liệu đoán cho xiết được.
Lúc này Trọng Tôn Phi Quỳnh mới nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
– Sao chàng biết tôi ở Cao Lê Cống Sơn? Và làm thế nào xuyên qua khu rừng rậm này, tìm tới Thính Kinh cốc của Thiên Vũ Thượng Nhân?
Hạ Thiên Tường nói :
– Tôi được gặp Trọng Tôn lão bá ở núi Ai Lao. Phi Quỳnh vội ngắt lời chàng :
– Chàng gặp cha tôi à? Người có nói cho chàng biết là người đã tìm thấy Phong Trần Cuồng Khách hay chưa?
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :
– Lão bá chưa tìm thấy Phong Trần Cuồng Khách, nhưng tôi thì đã gặp ông ta!
Phi Quỳnh kinh ngạc hỏi :
– Chàng gặp ở đâu? Gặp khi nào?
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Tôi vào một quán rượu ở mé tả núi Đại Ba uống rượu gặp Lệ lão tiền bối cũng ngồi trong đó, chúng tôi cùng uống một nữa say túy lúy!
Phi Quỳnh ngạc nhiên hỏi :
– Chàng đi đâu mà đi nhiều nơi thế? Lúc thì ở Đại Ba sơn, lúc thì ở Ai Lao sơn, rồi bây giờ lại ở Cao Lê Cống Sơn nữa?
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Tôi ngàn dặm bôn ba cũng chỉ cốt đi tìm tỷ tỷ để xin lỗi!
Phi Quỳnh cau mày, lườm Hạ Thiên Tường, rồi nói :
– Chàng đối với tôi có lỗi gì mà phải xin? Chỉ có Đại Hoàng và Tiểu Bạch hỗn láo với chàng, lẽ ra tôi phải thay mặt chúng tạ tội với chàng mới đúng!
Mấy câu nói đó có vẻ lạnh nhạt khách sáo, làm cho Hạ Thiên Tường lại cảm thấy băn khoăn, bất giác cười gượng nói :
– Tỷ tỷ có biết vì tỷ tỷ tuyệt tình với tôi, bỏ đi, tôi đau khổ quá, mới nhảy xuống sườn núi Chiêu Vân tự tử không?
Phi Quỳnh gật đầu cười nói :
– Chàng biểu diễn màn kịch khéo léo đó, Tiểu Bạch đã nói cho tôi biết rồi!
Hạ Thiên Tường cau mày nói :
– Tỷ tỷ vẫn không chịu lượng giải cho tôi ư? Tôi đối với tỷ tỷ một lòng một dạ chí thành, không phải là cố ý diễn kịch!
Phi Quỳnh xua tay nói :
– Thôi không nhắc đến chuyện cũ nữa, tôi chẳng tử tế với chàng như trước là gì?
Hạ Thiên Tường nghe nàng nói vậy, lại đổi buồn làm vui, mặt mày hớn hở. Phi Quỳnh thấy cái điệu bộ si tình ngây ngây ngốc ngốc của chàng, cũng bật cười hỏi :
– Từ bữa chúng ta biệt nhau ở Kỳ Liên đến nay, chàng đã làm được những việc gì rồi?
Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Những công việc vụn vặt, để lúc nào rảnh, tôi sẽ kể hết cho tỷ tỷ nghe. Hiện giờ có việc trọng yếu, Trọng Tôn lão bá giao cho tôi và tỷ tỷ phải hợp sức mà làm cho kỳ được!
Trọng Tôn Phi Quỳnh vội hỏi :
– Việc gì mà quan trọng thế?
Hạ Thiên Tường mỉm cười đáp :
– Lão bá muốn chúng ta tìm cách gì làm cho cặp bộ ba Lệ Thanh Cuồng, Lăng Diệu Diệu, Đổng Song Song bỏ hết giận hờn, hòa hợp như cũ.
Phi Quỳnh cau mày nói :
– Việc đó chẳng những là một nhiệm vụ trọng yếu, mà còn là một việc cực kỳ khó khăn!
Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
– Khó ở chỗ nào?
– Lệ Thanh Cuồng bướng bỉnh cao ngạo tuyệt đỉnh, mà hai bà vợ cũng quái dị vô cùng. Nếu muốn cho họ đánh nhau thừa sống thiếu chết thì dễ, chứ muốn họ gạt bỏ hiềm thù, hài hòa như cũ thì khó lắm!
Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Tôi không đồng ý với tỷ tỷ ở chỗ đó. Theo ý tôi thì việc này cũng không lấy gì làm khó lắm!
Phi Quỳnh cười nói :
– Nói đi, nói đi! Tôi xin sẵn sàng nghe cao luận!
Hạ Thiên Tường cười hì hì :
– Lệ lão tiền bối với Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song trước kia không những là ba vợ chồng ân tình đắm thắm, lại còn sinh được Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân, tình nghĩa thâm sâu còn gì hơn nữa! Sau nhân vì một sự hiểu lầm, oán ghét nhau, đến nỗi gây ra tấn thảm kịch ngày nay. Nhưng nếu bây giờ ta tìm cách gì khơi gợi cho họ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, họa may họ sẽ quên hết giận hờn, trùng tu cựu mộng, cũng có thể được lắm chứ?
Phi Quỳnh gật lấy gật để, mỉm cười nói :
– Cao luận thì quả là cao luận! Nhưng làm thế nào mà gợi cho họ nhớ lại tình xưa? Đó mới là chuyện khó!
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Trước khi tới đây tìm tỷ tỷ mà chưa gặp, tôi đã từng đem vấn đề đó ra khảo xét và tìm được một giải pháp, không biết có dùng được không?
Phi Quỳnh cười nói :
– Cứ nói đi, nói đi, tôi lại rửa tai cung kính lắng nghe cao luận lần nữa!
Hạ Thiên Tường nói :
– Tôi cho rằng chỗ dễ gợi cho họ nhớ lại chuyện ân ái mặn nồng không đâu bằng nơi mà họ đã định tình với nhau ngày trước!
Phi Quỳnh gật đầu :
– Ờ, phải đấy! Ý kiến của chàng hay lắm! Nhưng làm thế nào cho họ đến đấy được?
Hạ Thiên Tường nói :
– Vì vậy ta phải tìm phương pháp gì đưa ba người đến Mạc Sầu thạch thất trong Ngưng Thúy cốc, nếu dụ được cả Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân nữa thì càng hay. Để cho vợ chồng cha con họ đoàn tụ một nhà, lúc ấy tự họ sẽ cảm thấy tình xưa lai láng, bể ái rạt rào, mình khỏi phải mất công dàn xếp, mà rồi tự nhiên đâu cũng vào đấy cả.
Phi Quỳnh gật đầu cười nói :
– Phương pháp của chàng, thật là hợp tình hợp lý! Ta thử thí nghiệm xem!
Hạ Thiên Tường thấy Phi Quỳnh hoàn toàn đồng ý với mình thì mừng lắm, vội nói :
– Nếu tỷ tỷ đã đồng ý, thì ngay lúc này, ta nên đi tìm ngay Lệ Thanh Cuồng. Khi tìm thấy rồi, để tôi đánh lừa đưa ông ta đến Ngưng Thúy cốc, tỷ tỷ thì đi mời hai bà vợ của ông. Còn Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân, nếu gặp cả thời càng hay, bằng không thì thôi cũng được.
Phi Quỳnh hỏi :
– Chàng có biết hiện giờ Lê Thanh Cuồng ở đâu không?
Hạ Thiên Tường đáp :
– Điều ấy cũng khó đoán lắm, vì hôm gặp Lệ lão tiền bối tôi đã nói cho ông biết câu chuyện hai vị lão nhân gia áo vàng muốn tìm ông để thanh toán món nợ cũ. Vì vậy, có lẽ ông chỉ quanh quẩn ở xung quanh động Giáng Tuyết chờ dịp hội kiến hai bà vợ, chứ không đi đâu xa!
Phi Quỳnh nói :
– Nếu như vậy thì chúng ta phải xuống núi Kỳ Liên ngay mới được, để chậm lỡ ông ta lại đi nơi khác chăng?
Nói xong ngoảnh lại bảo Tiểu Bạch và Đại Hoàng xuống núi tìm ngựa.
Tiểu Bạch chợt giơ tay phải ra, lòng bàn tay có một vật tròn tròn đen đen đưa cho Phi Quỳnh xem, miệng khẽ kêu mấy tiếng nho nhỏ, rồi cùng con Đại Hoàng song song chạy xuống Thiên Sầu giản.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
– Tiểu Bạch cầm trong tay cái gì thế?
Phi Quỳnh cười nói :
– Tiểu Bạch khoe con vượn đen của Thiên Vũ Thượng Nhân trước khi chết theo chủ, có tặng nó một chiếc Độc Xà Đan Nguyên, công dụng rất lớn.
Hạ Thiên Tường chợt nhớ ra, hôm ở trong rừng, mình giết chết con quái vật, con vượn đen vội chạy đến cấu lấy con mắt mọc trồi ra ngoài của con quái vật, thì ra con mắt ấy chính là Độc Xà Đan Nguyên.
Hai người cùng dắt nhau xuống núi, Đại Hoàng, Tiểu Bạch và Thanh Phong Ký đã đứng chờ sẵn. Hai người nhảy lên mình ngựa, trông về Kỳ Liên thẳng tiến.