Mai Khôi Sứ Giả

Chương 30: Duyên hay nợ?


Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 30: Duyên hay nợ?

Lúc này tiếng vó ngựa hình như hơi chậm, ước chừng nguội một chén trà, mới thấy Lộc Như Ngọc vòng qua góc núi lỏng buông giây khấu cho ngựa đi từ từ, vừa đưa mắt ngắm nhìn cảnh trí ban đêm trên Đại Ba sơn, con ngựa nàng cưỡi vẫn là con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh của Thích Đại Chiêu, trên vai còn khoác một tấm áo choàng đen, làm nổi bật màu trắng như mở động, trông càng rõ vẻ tuyệt thế phong hoa.

Hạ Thiên Tường mắt đã trong thấy rõ ràng, đúng là người con gái hôm xưa mình đã gặp trên núi Cửu Nghi, không còn sai được nữa.

Mối ngờ đã giải, tấm cảm tình của chàng đối với Lộc Như Ngọc cũng được tăng thêm vài phần. Trong khi đang tấm tắc khen thầm, đã thấy bọn Triệu Ngọc ở trong xó tối, đứng xếp hàng chữ nhất, chặn đường không cho Lộc Như Ngọc tiến lên.

Lộc Như Ngọc chợt thấy ba vị sư huynh sư tỷ đứng chắn ngang đường, thì vội ngừng cương đứng lại, nhảy xuống đất, vòng tay cười nói :

– Vân sư huynh, Triệu sư huynh và Phan sư tỷ độ này được mạnh cả chứ?

Vân Giả Hạc và Triệu Ngọc xưa nay đối với tiểu sư muội này rất có tình cảm, lúc này lại thấy nàng lễ phép nhũn nhặn, không có ý chống đối, nên chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết xử trí thế nào. Ngừng một lát, Vân Giả Hạc mới lên tiếng trước :

– Lộc sư muội vẫn tự coi mình là môn hạ Côn Luân, còn gọi chúng tôi là sư huynh sư tỷ cơ à?

Lộc Như Ngọc thông minh tuyệt đỉnh, nghe Vân Giả Hạc nói thế, trong bụng đã hiểu rõ mười phần, bèn nhướng cao lông mày cười chúm chím :

– Sao Vân sư huynh lại nói như vậy? Tôi có thù với Tri Phi Tử và Tiêu Dịch thôi, còn các sư huynh sư tỷ vẫn là những người tôi kính trọng như xưa, có gì thay đổi đâu?

Trong số ba người, chỉ có Phan Sa ngày thường thấy Lộc Như Ngọc được đắc sủng quá đáng, vẫn có ý ghen, lúc này nghe nàng nói vậy liền cười nhạt đáp :

– Lộc Như Ngọc, ngươi cấu kết với phái Kỳ Liên làm phản Côn Luân giết Chưởng môn sư tôn và Tiêu sư thúc, vi bội qui giới võ lâm, thần và người đều giận, cái tội ấy thật đáng giết! Ngươi còn dám mở miệng gọi chúng ta là sư huynh, tỷ, nhưng chúng ta lại rất xấu hổ khi có một vị sư muội như ngươi!

Lộc Như Ngọc bình thường tính tình vẫn bướng bỉnh ương ngạnh, vậy mà lúc này nghe Phan Sa nói, cũng không hề giận dữ, chỉ mỉm cười nói :

– Phan sư tỷ, chị em ta ngày thường thân thiết với nhau là thế, sao bữa nay sư tỷ mắng em quá tệ như vậy?

Phan Sa lạnh lùng nói :

– Thứ sư phạm thượng là tội đại ác, không phải chỉ mắng mấy câu mà xong được đâu!

Lộc Như Ngọc mặt vẫn không biến sắc, chỉ cười nói :

– Vừa rồi tôi chẳng đã nói là tôi có thâm cừu với Tri Phi Tử và Tiêu Dịch, nên mới phải báo thù ư?

Triệu Ngọc đứng bên ngoài ngắt lời hỏi :

– Lộc sư muội là một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi, Chưởng môn sư tôn cứu được ở trong động hươu đem về, nên mới lấy chữ Lộc đặt làm họ, lại truyền thụ tuyệt nghệ, nuôi nấng nên người, ơn đức đối với sư muội thật cao hơn trời, rộng hơn bể, vậy hai chữ thâm cừu ở đâu mà ra?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Các vị đối với tôi thành kiến đã sâu, dẫu tôi có nói rõ nguyên nhân mối thù ấy ra đây, cũng khó lòng làm các vị tin là thật. Để ngày khác tôi sẽ tìm một người làm chứng đưa tới Côn Luân đem nội tình tuyên bố công khai cho mọi người cùng biết.

Nói xong định nhảy lên mình ngựa phóng đi.

Phan Sa vội gọi to :

– Ngươi không thể đi được, bữa nay đệ tử phái Côn Luân sẽ vì Chưởng môn sư tôn và Tiêu sư thúc báo cừu tuyết hận!

Nói dứt lời tay hữu giơ lên, phóng một chưởng Thần Long Thám Chảo đánh trộm vào lưng Lộc Như Ngọc đó là chưởng lực Tiểu Thiên Tinh phóng ra tuy nhanh, nhưng không phát chưởng phong, một khi chưởng phong đã phát, thì đối phương tất thế nào cũng bị thương.

Trong lúc ngón tay Phan Sa đã gần chạm tới lưng Lộc Như Ngọc, nội lực Tiểu Thiên Tinh sắp sửa phát ra. Tấm áo choàng của Lộc Như Ngọc khẽ phất, nhanh nhẹn vô cùng, bước sang bên trái ba bước, quay mình lại nhìn Phan Sa, mỉm cười nói :

– Phan sư tỷ, tôi nghĩ tới giao tình đôi ta ngày trước, xin nhường sư tỷ một chưởng!

Phan Sa đỏ mặt, hai tay cùng vung, lại phóng thêm một chiêu Hồ Điệp Song Phi, đầy trời chưởng ảnh.

Lộc Như Ngọc khẽ cau lông mày, gót hài dẫm mạnh, dùng chiêu Đường Ngu Thôi Vị khẽ đập nhẹ vào ngực Phan Sa.

Phan Sa cũng biết Lộc Như Ngọc tài nghệ còn trên mình, trong bụng còn đang giận Triệu Ngọc, Vân Giả Hạc sao không ra tiếp tay cho mình, chợt thấy Lộc Như Ngọc đã động thủ, vội dùng thế Thôi Vân Trục Nguyệt hãm thế của đối phương lại.

Hạ Thiên Tường nấp ở trong động mắt đã trông thấy rõ ràng, biết rằng chiêu Đường Ngu Thôi Vị uy lực lợi hại, biến hóa vô cùng, không phải chiêu Thôi Vân Trục Nguyệt có thể hóa giải được, bất giác lo thay cho Phan Sa nếu không chết tất cũng bị thương nặng.

Còn đang nghĩ ngợi, quả thấy Lộc Như Ngọc đã biến đổi thân pháp, bàn tay ngọc đã đặt lên tử huyệt Thất Khảm trên ngực Phan Sa.

Phan Sa thở dài một tiếng, nhắm mắt chờ chết, Vân Giả Hạc và Triệu Ngọc cũng sợ cuống lên, đều song song nhảy ra toan cứu.

Lộc Như Ngọc khẽ giơ ống tay bên trái lên phất nhẹ, phóng ra một luồng cang phong rất mạnh, đẩy lùi Vân, Triệu lại, rồi cười khanh khách :

– Vân huynh Triệu huynh cứ yên tâm, tôi không hại Phan sư tỷ đâu! Đây cũng chỉ như cuộc luyện võ hàng ngày, tôi muốn để Phan sư tỷ lĩnh hội và nhớ lấy, lần sau nếu thấy đối phương dùng ngón Đường Ngu Thôi Vị thì mình phải dùng chiêu Phục Hy Họa Quải trừ đi hoặc chiêu Bàn Cổ Khai Thiên đánh ngược trở lại, chiếm lấy ưu thế, đừng bao giờ dùng chiêu Thôi Vân Trục Nguyệt này, không những nguy cho thân mình, mà uy vọng của phái Côn Luân cũng vì thế mà bị tổn thất lây.

Phan Sa bị Lộc Như Ngọc giảng thuyết một hồi, thẹn quá, mặt đỏ tưng bừng, đưa mắt ra hiệu cho Vân Giả Hạc và Triệu Ngọc chuẩn bị dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ, ném ra hai mươi lăm mũi Thiên Kinh độc thích.

Giữa lúc ấy thốt nhiên nghe có tiếng người gọi :

– Triệu Ngọc huynh, hôm ở Chung Nam huynh mượn ta chiếc quạt bây giờ phải đưa trả ta đây.

Triệu Ngọc nghe tiếng giật mình quay lại, chỉ thấy từ trong một căn động hẹp, phía ngoài có dây mây rườm rà che kín, một chàng thanh niên mặc áo xanh, thần thái phong lưu tiêu sái thủng thỉnh bước ra.

Thì ra Hạ Thiên Tường thấy Lộc Như Ngọc đã thi triển thân thủ thị uy, lại dùng giọng châm biếm sói móc Phan Sa một hồi, sợ đối phương thẹn quá hóa giận, lại giở thủ đoạn độc ác ra, hoặc giả Hướng Phiêu Nhiên nấp trên cao, dùng mười mũi Thiên Kinh độc thích ám toán, thì Lộc Như Ngọc trong lúc vô tình, tất không sao tránh thoát, nên phải giả vờ mượn cớ đòi quạt, rồi đường hoàng bước ra.

Triệu Ngọc thấy Hạ Thiên Tường đòi quạt, liền thò tay vào bọc lấy cây Tương Phi Trúc Tập Phiến, hai tay đưa lên, mỉm cười nói :

– Tôi xin trả huynh chiếc quạt, ngày khác gặp nhau sẽ nói chuyện lâu. Vì bữa nay phái Côn Luân chúng tôi cần phải ở lại đây để thanh lý môn hộ.

Theo quy giới giang hồ, thì những việc thanh lý môn hộ, không cho người ngoài tham dự, Hạ Thiên Tường biết ý Triệu Ngọc muốn đuổi khéo mình đi, nhưng chàng chỉ giơ tay đỡ chiếc quạt, rồi mỉm cười nói :

– Hạ Thiên Tường bữa nay may mắn gặp Triệu huynh, trừ việc đòi quạt, còn muốn thay Lộc Như Ngọc cô nương làm một chứng nhân, như lời Lộc cô nương vừa nói!

Triệu Ngọc ngạc nhiên hỏi :

– Hạ huynh muốn làm chứng việc gì?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Việc Lộc Như Ngọc cô nương và quí Chưởng môn Tri Phi Tử, Bạch y Côn Luân Tiêu Dịch kết thành cừu oán, tôi ngẫu nhiên có mặt ở nơi đó, nên biết rõ hết thảy mọi chuyện.

Lộc Như Ngọc chú ý nhìn Hạ Thiên Tường, gật đầu cười nói :

– Đúng, đúng, hôm Tri Phi Tử đền tội, Hạ huynh có ở đấy thật!

Triệu Ngọc, Vân Giả Hạc và Phan Sa còn đang kinh ngạc, định hỏi lại Hạ Thiên Tường cho minh bạch, thốt nhiên nghe một tiếng vút như xé luồng không khí, rồi một chùm Thiên Kinh độc thích hóa thành một tấm lưới đen từ trên chỗ Hướng Phiêu Nhiên nấp bay xuống úp chụp lấy thân hình Hạ Thiên Tường và Lộc Như Ngọc.

Lộc Như Ngọc quả không ngờ ngoài ba vị sư huynh tỷ, còn có Hướng Phiêu Nhiên nấp trên vách núi, thừa cơ ám toán, huống chi chùm Thiên Kinh độc thích lại bao trùm thành một khoảng rộng, không sao tránh kịp, thật là nguy hiểm muôn phần.

Nhưng Hạ Thiên Tường đã có chuẩn bị từ trước, nhất là đối với Hướng Phiêu Nhiên đang nấp, lại càng đặc biệt chú ý, nên khi chùm Thiên Kinh độc thích vừa sa xuống đỉnh đầu, tấm lưới Hồng Vân Thù Ty Võng đã hóa ra một đám mây đỏ bay lên thu lấy.

Hạ Thiên Tường thu lưới về rũ mạnh, trong lưới rơi ra chín mũi Thiên Kinh độc thích. Chàng nhìn lên vách núi phía trước cười nói :


– Hướng Phiêu Nhiên lão tiền bối việc gì phải hạ độc thủ như vậy, xin hãy xuống đây nghe Hạ Thiên Tường thuật lại tình hình hôm quí Chưởng môn Tri Phi Tử lìa trần ở trước cửa động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên thế nào, để các vị nghe.

Vừa nói dứt lời Hướng Phiêu Nhiêu đã từ trên vách núi bay xuống, nhìn Hạ Thiên Tường và Lộc Như Ngọc một cách lạnh lùng, không nói gì cả.

Hạ Thiên Tường vòng tay thi lễ mỉm cười nói :

– Hạ Thiên Tường xin hỏi lão tiền bối những sự thù hận trong chốn giang hồ thì loại thù nào là nặng hơn hết?

Hướng Phiêu Nhiên chưa kịp trả lời, Vân Giả Hạc đã nói đỡ :

– Trên chốn miếu đường thì thù vua là nặng, còn trong chỗ giang hồ thì thù cha mẹ mới là bất cộng đới thiên!

Hạ Thiên Tường gật đầu cười :

– Lộc cô nương sở dĩ coi Tri Phi Tử, Tiêu Dịch là kẻ thù, nhân vì cớ báo thù cho mẹ, và Tri Phi Tử vì xấu hổ ăn năn mà cắn lưỡi tự tận, còn Bạch Y Côn Luân Tiêu Dịch cũng không phải trực tiếp chết về tay Lộc cô nương!

Hướng Phiêu Nhiên kinh ngạc quay lại hỏi Lộc Như Ngọc :

– Mẫu thân mi là ai? Vì cớ gì mà kết thù với Chưởng môn sư huynh ta?

Hạ Thiên Tường cười nói đỡ :

– Mẫu thân Lộc cô nương chính là nữ hiệp Lục Bân, người đã được vị Chưởng môn thượng đại phái Côn Luân di mệnh đặt lên tiếp Chưởng môn hộ Côn Luân. Tri Phi Tử vì mưu chiếm danh vị Chưởng môn mới bí mật sai Tiêu Dịch đứng trên đỉnh núi A Nhĩ Kim Sơn đẩy Lục nữ hiệp rơi xuống hang sâu vạn trượng.

Hướng Phiêu Nhiên lắc đầu cười nhạt :

– Những câu ngươi nói chỉ là chuyện vu vơ, cố ý bịa đặt để gỡ tội cho Lộc Như Ngọc. Có gì làm bằng cớ không?

Hạ Thiên Tường nói :

– Hôm ấy tôi cũng có mặt trước cửa động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên, tai nghe thấy Tri Phi Tử tự nhận tội lỗi, đoạn cắn lưỡi mà chết.

Hướng Phiêu Nhiên nhất định không tin, cười khẩy :

– Ngươi làm như câu nói của ngươi toàn là lời vàng thước ngọc, bắt buộc người ta phải tin không bằng?

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, cười ha hả :

– Lời nói Hạ Thiên Tường tuy không đủ tin, nhưng những người được mục kích vụ đó, còn có Lãnh Bạch Thạch phái Tuyết Sơn, Hoắc Tú Vân phái Nga Mi, và Tam Thủ Lỗ Ban Uất trì Xảo. Nếu Hướng tiền bối không tin, xin cứ tìm ba người ấy mà hỏi, rồi lại đối chiếu với những câu tôi nói, xem có đúng không?

Hướng Phiêu Nhiên thấy Hạ Thiên Tường nêu ra nhiều nhân chứng như vậy, biết chắc là không phải chàng nói dối đành chỉ hầm hầm nhìn Lộc Như Ngọc không nói không rằng.

Lộc Như Ngọc từ lúc thấy Hạ Thiên Tường xuất hiện, vẫn đứng im không nói gì. Lúc này thốt nhiên lên tiếng gọi :

– Hướng Phiêu Nhiên?

Hướng Phiêu Nhiên kinh ngạc, trừng mắt nhìn nàng rồi hỏi :

– Mi gọi ta là Hướng Phiêu Nhiên hả?

Lộc Như Ngọc chỉ Vân, Triệu, Phan ba người, lạnh lùng nói :

– Ta vẫn nhận ba vị này là sư huynh, sư tỷ nhưng không nhận ngươi là sư thúc!

Hướng Phiêu Nhiên giận quá, sắc mặt tái xanh, hỏi :

– Tại sao?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Vì tâm địa bọn họ ngay thẳng, không mất bản sắc của những nhân vật giang hồ.

Hướng Phiêu Nhiên sắc mặt đã đổi ra màu tím ngắt, giận dữ hỏi :

– Còn ta thì mất bản sắc nhân vật giang hồ à?

Lộc Như Ngọc cười nhạt, hỏi lại :

– Tri Phi Tử chết, tuy là tự vẫn, nhưng thực ra thì lỗi tại ai?

Hướng Phiêu Nhiên toàn thân rung lên, hình như đã tức giận đến cực điểm, trỏ tay vào mặt Lộc Như Ngọc quát to :

– Chưởng môn sư huynh ta chết, là vì mày chứ còn vì ai nữa?

Lộc Như Ngọc vẫn điềm đạm hỏi :

– Chưởng môn phái Kỳ Liên là Thích Đại Chiêu có tiếp được một phong mật tín, trong đó ngoại trừ việc tường thuật hành tung của Tri Phi Tử, còn nói rõ là ngón Vân Long chưởng lực của hắn tay trái hơi bị yếu, và mắt bên trái cũng có tật, trông không được rõ lắm, nếu muốn tập kích hắn, thì cứ dốc toàn lực đánh về phía trái chắc chắn sẽ thành công! Phái Kỳ Liên căn cứ vào câu ấy, mới sai mấy tay giỏi, mai phục sẵn bên đường, rồi cứ nhè mé trái phóng bừa Thiên Kinh độc thích ra, bắt sống được Tri Phi Tử.

Hướng Phiêu Nhiên lúc này đã giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, run giọng hỏi :

– Ngươi… ngươi nói ra những chuyện… chuyện đó để làm gì?

Lộc Như Ngọc đưa mắt nhìn Vân, Triệu, Phan một lượt, rồi lắc đầu cười nhạt :

– Thế là phái Côn Luân có một thời đại sản xuất ra mấy tay mưu đoạt chức Chưởng môn, Tri Phi Tử hại mẫu thân ta là Lục Bân, mưu đoạt danh vị Chưởng môn, rồi bây giờ lại đến lượt Hướng Phiêu Nhiên lại ngầm hại Tri Phi Tử, mưu đoạt địa vị Chưởng môn nữa!

Mấy câu ấy chẳng khác gì một tiếng sét nổ bên tai bọn Vân Giả Hạc, làm cho cả ba người đều trố mắt nhìn sư thúc Hướng Phiêu Nhiên, kinh ngạc đến cực điểm.

Hướng Phiêu Nhiên nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt mắng Lộc Như Ngọc :

– Mi đừng có ngậm máu phun người, mưu toan chia rẽ!

Lộc Như Ngọc lạnh lùng nói :

– Nét chữ trong phong thư bí mật đúng là chữ ngươi, chẳng lẽ ta còn nhận lầm sao?

Hướng Phiêu Nhiên cặp mắt tóe lửa, sát khí tràn mi, nói như gầm lên :

– Nếu mi nêu ra được chứng cứ xác thực, thì Hướng Phiêu Nhiên này từ nay sẽ mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong chốn giang hồ nữa, còn nếu không, ta sẽ băm vằm mi và cả tên Hạ tiểu cẩu này ra làm trăm ngàn mảnh!

Lộc Như Ngọc cười nhạt, thò tay vào bọc lấy ra một mảnh giấy đưa cho bọn Triệu Ngọc xem.

Hướng Phiêu Nhiên vừa trông thấy mảnh giấy, bất giác sắc mặt tái nhợt, thốt nhiên dùng ngón Tiềm Long Thăng Thiên nhảy chéo đi mấy trượng, rồi lại đổi thành Thần Long Độ Hải nhảy vào trong khu rừng rậm, mất hút.

Bọn Triệu Ngọc, Phan Sa, Vân Giả Hạc mở tờ giấy ra xem, quả thấy rõ ràng nét chữ Hướng Phiêu Nhiên, kế lại thấy hắn xấu hổ bỏ chạy, thì sự thực đã hiện rõ ràng, không còn chối cãi được nữa. Ba người bất giác nhìn nhau lắc đầu, lẳng lặng không nói gì cả.


Lộc Như Ngọc cũng tỏ vẻ cảm khái, thở dài nói :

– Hai vị sư huynh và Phan sư tỷ hà tất phải lấy thế làm buồn, Hướng Phiêu Nhiên đã xấu hổ bỏ đi, các vị lão bối trong phái Côn Luân từ nay không còn ai nữa! Ba vị trở về nên triệu tập đồng môn, tuyển lựa một vị Chưởng môn đứng đắn, bế quan tu luyện công lực, đừng dính vào những chuyện ân oán giang hồ! Mười năm, hai mươi năm về sau, nhất định khí tượng phái Côn Luân sẽ canh tân khởi sắc! Tiểu muội hiện nay còn nhiều ân oán bó buộc, không biết bao giờ mới kết thúc? Chúng ta nên chia tay ở đây!

Vân Giả Hạc, Triệu Ngọc, Phan Sa lúc này đối với Lộc Như Ngọc đã không còn địch ý, bất giác cùng tỏ vẻ bịn rịn, dặn dò trân trọng, rồi lẳng lặng quay đi.

Lộc Như Ngọc nhìn theo ba vị đồng môn đi đã khá xa, mới cúi xuống nhặt chín mũi Thiên Kinh độc thích mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :

– Sao lại tới đây đúng dịp, giúp tôi thoát được một nạn lớn như vậy?

Vừa nói tới đấy, thốt nhiên nhìn nắm Thiên Kinh độc thích trong tay đột nhiên nói :

– Anh xem Hướng Phiêu Nhiên có độc ác không? Hắn biết trong mình tôi có thuốc giải Thiên Kinh độc thích, nên lại tẩm thêm chất độc khác vào ám khí, cho công hiệu hơn!

Hạ Thiên Tường cầm mũi ám khí lên xem, quả thấy ngoài màu tím đen đã sẵn của cây độc thích, lại phủ thêm một lượt ánh sáng biên biếc xanh, bất giác lắc đầu nói :

– Hướng Phiêu Nhiên tâm địa hiểm độc thật, hắn nhất định giết cho bằng được cô nương mới nghe!

Lộc Như Ngọc đôi mắt long lanh mỉm cười nói :

– Sao anh chỉ đi có một mình? Còn Hoắc tiểu muội đâu?

Hạ Thiên Tường thấy Lộc Như Ngọc nói năng cũng dịu dàng khả ái, bèn đáp :

– Hoắc Tú Vân đã về Nga Mi từ bữa đó!

Lộc Như Ngọc à một tiếng rồi lại hỏi :

– Anh định đi đâu mà qua lối này?

Hạ Thiên Tường chưa kịp trả lời, chợt nghe con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh ngửa cổ lên trời, hú lên một tiếng thật dài rồi chạy tới bên cạnh Lộc Như Ngọc, giơ chân trước nhè nhẹ gạt nàng ra. Hạ Thiên Tường buột miệng khen :

– Con ngựa này khôn quá, hình như nó muốn nói với cô nương câu gì?

Lộc Như Ngọc gật đầu cười :

– Nó là loại long câu dị chủng, có linh tính. Anh có cao hứng cưỡi chơi một lúc, thử coi nó chạy có nhanh không?

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :

– Không, không! Không cần phải thử, tôi cứ trông tướng nó cũng đủ biết!

Giữa lúc đó con ngựa lại chợt cất cao đầu lên nhìn Lộc Như Ngọc hí lên một tiếng, nghe thật bi thảm.

Hạ Thiên Tường biết con ngựa đã hai lần cho nên nó kêu tất không phải vô cớ, vừa toan nhắc Lộc Như Ngọc phải để ý đề phòng, thốt nhiên đã thấy nàng sắc mặt tái mét, tay ôm lấy vai phải lảo đảo chực ngã.

Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, vội chạy lại hỏi :

– Lộc cô nương làm sao thế?

Lộc Như Ngọc nghiến chặt hai hàm răng, lật bàn tay rút trên vai ra một mũi Thiên Kinh độc thích có tẩm thêm thuốc độc khác, cau mày nói :

– Tôi trúng phải… phải ám khí của… của Hướng Phiêu Nhiên…

Hạ Thiên Tường lúc này mới nghĩ ra con ngựa đã hai lần lên tiếng báo nguy, tiếc vì mình và Lộc Như Ngọc đều sơ ý không ngờ, đến nỗi bị người ám toán.

Chàng còn đang nghĩ ngợi, chợt từ trong khu rừng nhỏ, đã nhô ra cái bóng của Hướng Phiêu Nhiên với tấm áo bào rộng thùng thình, thân thể nhanh nhẹn, nhảy lên sườn núi cao, biến nhanh như một luồng điện rồi mất hút, sau khi đã ném lại một chuỗi cười đắc ý điên cuồng vang lên trong cảnh đêm tịch mịch.

Hạ Thiên Tường tuy căm giận con người vô sỉ hèn hạ, nhưng vì Lộc Như Ngọc đã bị trúng độc, cần phải cấp cứu, không còn thì giờ đuổi theo. Đành vội quay lại hỏi Lộc Như Ngọc, lúc này đang lấy thuốc giải độc ra uống :

– Lộc cô nương thấy trong mình thế nào? Liệu có…

Lộc Như Ngọc lấy tay vén mớ tóc mây xòa xuống trán, mỉm một nụ cười buồn bã :

– May ra còn có thể sống thêm được hai tiếng đồng hồ nữa!

Hạ Thiên Tường kinh sợ hỏi :

– Làm sao lại nặng đến nỗi thế?

Lộc Như Ngọc cười một cách đau khổ :

– Hướng Phiêu Nhiên là một chuyên gia chế tạo chất độc trong phái Côn Luân, hắn cố ý giết tôi, nên mới tẩm chất độc thật mạnh vào mũi Thiên Kinh độc thích. Trừ hai vị lão nhân áo vàng anh đã trông thấy ở trước cửa động Giáng Tuyết ra, thì tài trời cũng không cứu nổi?

Hạ Thiên Tường nhìn con ngựa long câu rồi nói :

– Tôi sẽ lập tức vực cô nương lên ngựa đưa về Giáng Tuyết động may ra còn kịp!

Lộc Như Ngọc lúc này hình như đã không thể gắng gượng được nữa, từ từ ngã mình xuống một phiến đá, lắc đầu nói :

– Cứ để tôi nằm yên thế này, họa chăng còn có thể sống được vài giờ nữa, nếu lại ngồi trên lưng ngựa giong đuổi đường trường, thì khó lòng sống nổi được một giờ! Và từ đây tới động Giáng Tuyết, cách hàng ngàn dặm, dù ngựa chạy nhanh đến đâu, cũng khó lòng về tới cửa động, trước khi tôi tắt thở.

Hạ Thiên Tường thấy tình hình như vậy, bất giác cuống lên, không biết làm thế nào, chỉ vò hai bàn tay vào nhau, băn khoăn nói :

– Làm… làm thế nào bây giờ?

Lộc Như Ngọc tuy bị trúng độc, nhưng tinh thần vẫn có vẻ trấn tĩnh hơn Hạ Thiên Tường, nghe chàng nói vậy, liền thở dài :

– Nếu anh muốn giúp tôi, thì xin tìm một sơn động nào sạch sẽ vứt tôi vào đó, để tôi chết cho được yên thân!

Hạ Thiên Tường bèn đứng lên bế Lộc Như Ngọc đưa vào căn động mình nấp ban nãy, cẩn thận đặt nàng nằm xuống. Lộc Như Ngọc đưa mắt trông khắp mọi nơi, hình như có vẻ hài lòng, mỉm cười nói :

– Cảm ơn anh!

Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh hỏi :

– Lộc cô nương đã bế huyệt Thông Tâm chưa?

Lộc Như Ngọc nói :

– Nếu tôi không bế huyệt Thông Tâm, thì lúc nãy chắc đã tắt thở rồi!


Hạ Thiên Tường sắc mặt có vẻ vui mừng, vội nói :

– Nếu vậy thì tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta có thể chặt bỏ một cánh tay đi được!

Lộc Như Ngọc lắc đầu buồn bã mỉm cười :

– Con gái ai không thích đẹp? Nếu sống mà mất một cánh tay, thì thà chết còn hơn!

Hạ Thiên Tường không biết làm thế nào, chỉ thở dài sườn sượt. Lộc Như Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :

– Hôm xưa ở dưới chân núi Côn Luân tôi đã dùng Thiên Kinh độc thích ám toán chàng, sao chàng không giận lại còn tử tế với tôi như vậy?

Hạ Thiên Tường không đáp chỉ hỏi lại :

– Lộc cô nương có muốn nghe tôi kể lại một câu chuyện cũ không?

Lộc Như Ngọc gật đầu, vừa toan nói, thốt lại rên rỉ kêu lên :

– Trời ơi! Sao tôi lạnh quá thế này?

Hạ Thiên Tường cúi nhìn quả thấy toàn thân nàng run bắn lên, hai hàm răng đập vào nhau cầm cập, chàng biết chất độc đã ngấm, bèn ngồi xếp bằng tròn dưới đất, cởi áo thanh sam quấn lấy nàng, rồi ôm vào lòng, ngầm vận thần công, lấy chân hỏa thuần dương của mình hóa thành một luồng hơi ấm, ủ cho nàng đỡ rét.

Ước chừng một chén trà, Lộc Như Ngọc mới bớt run. Nàng ngước mắt nhìn Hạ Thiên Tường, tỏ vẻ cảm kích, cười một cách buồn bã nói :

– Anh đối với tôi tốt quá, tôi tình nguyện bắt chước Hoắc tiểu muội gọi anh là Tường ca ca.

Hạ Thiên Tường đối với Lộc Như Ngọc cũng hơi có bụng mến, nghe nàng nói thế, bèn mỉm cười gật đầu rồi ghì chặt nàng thêm chút nữa.

Lộc Như Ngọc nhắm nghiền hai mắt lại, hồi lâu lại từ từ hé mở ra, mỉm cười nói :

– Tường ca ca định nói chuyện gì thì nói ngay đi, để lát nữa sợ tôi không nghe kịp!

Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng, đoạn đem câu chuyện mình tình cờ được trông thấy nàng ở trên Cửu Nghi sơn, rồi lại lần mò lên Mân Sơn cầu Mai Khôi nguyện lực thế nào kể hết cho nàng nghe một lượt.

Lộc Như Ngọc nghe xong, mở to mắt đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường, rồi buồn bã nói :

– Tường ca ca thật có tài an ủi, câu chuyện cũ đó, nghe hay thì hay thật, đẹp thì đẹp thật, nhưng khó tin lắm!

Hạ Thiên Tường thấy nàng không tin, không biết làm thế nào, bất giác mặt đỏ bừng bừng, đôi mày cau lại, lẳng lặng không nói gì nữa.

Lộc Như Ngọc thấy thế, liền nở một nụ cười rất tươi nói :

– Tường ca ca đừng buồn, tôi xin sẵn lòng tin câu chuyện Mai Khôi cố sự đẹp đẽ của chàng là thật!

Hạ Thiên Tường chợt nhớ ra một vật có thể làm chứng cho câu chuyện của chàng, bèn vội thò tay vào bọc lấy mảnh Tử Ngọc Mai Khôi ra ấn vào tay Lộc Như Ngọc, mỉm cười nói :

– Lộc muội thử coi, đây là một cánh hoa Mai Khôi bằng ngọc đỏ của Mai Khôi sứ giả, vị chủ quản Mai Khôi nguyện lực tặng tôi!

Lộc Như Ngọc mân mê cánh Tử Ngọc Mai Khôi ra vẻ thích lắm, nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

– Tường ca ca, màu ngọc này trông đáng yêu quá nhỉ? Ca ca cho tôi nhé!

Hạ Thiên Tường giơ tay vuốt nhẹ mái tóc nàng gật đầu cười nói :

– Cố nhiên là để tặng Ngọc muội! Nhưng Ngọc muội bị trúng thương kịch độc, không còn cách gì cứu được thật ư?

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường bằng lòng tặng mình cánh hoa ngọc thì mừng lắm, đặt ngay lên miệng hôn hít, ra vẻ yêu thích vô cùng. Nhưng tới khi nghe chàng hỏi mấy câu dưới, chợt lại lộ vẻ buồn bã nói :

– Tường ca ca, tôi nhất sinh cô khổ, ra đời gặp toàn những chuyện không may, sự sống chết đối với tôi thật không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi chỉ ân hận một điều là mãi tới hôm nay, trước khi từ giã cõi đời, mới được gặp ca ca! Lúc này tôi cảm thấy trong mình sảng khoái dễ chịu vô cùng, có lẽ là triệu chứng sắp chết.

Hạ Thiên Tường xưa nay vốn vẫn là giống đa tình, lúc này lại nghe Lộc Như Ngọc nói những câu thương tâm như vậy, bất giác cúi xuống hôn lên má nàng, rồi buông rơi xuống mấy giọt lệ nóng bỏng.

Lộc Như Ngọc cũng cảm động ứa nước mắt sụt sùi nói :

– Tường ca ca đối với tôi tốt quá, chỉ tiếc kiếp này tôi mệnh bạc không được hưởng thụ. Sau khi tôi chết rồi, mong chàng đem chút cảm tình đối với tôi trút cả cho Hoắc Tú Văn, hết lòng thương yêu che chở nàng, thì tôi dẫu xuống suối vàng cũng được ngậm cười nhắm mắt!

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Ngọc muội mới gặp Vân muội lần đầu tiên, sao đã có cảm tình với nàng như vậy?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Chúng tôi là một đôi chị em ruột…

Hạ Thiên Tường giật cau mày hỏi :

– Chị em ruột?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Tôi với Vân muội là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng điều này vẫn còn phải giữ bí mật Vân muội vẫn chưa biết!

Hạ Thiên Tường lại càng kinh ngạc hỏi :

– Mẫu thân Ngọc muội không phải là Côn Luân Nữ Hiệp Lục Bân sao? Còn phụ thân nàng là ai?

Lộc Như Ngọc thở dài nói :

– Mẫu thân tôi chính tên là Lục Bân, nhưng đã đổi tên khác được mấy chục năm rồi!

Hạ Thiên Tường toan hỏi, nàng lại xua tay nói tiếp :

– Mẫu thân tôi bị Tiêu Dịch đẩy xuống vực thẳm, tuy không đến nỗi chết, nhưng lại gặp một chuyện ngẫu hợp khác, khiến cho người đang từ một vị Côn Luân nữ hiệp, biến thành một ma nữ!

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường cau mày, ra vẻ nghĩ ngợi, bất giác lại bật cười nói :

– Mẫu thân tôi, chàng cũng đã gặp rồi đấy! Bà là một tay thần công tuyệt thế, năm xưa tiếng tăm đã lẫy lừng trong chốn giang hồ, danh vị lớn lắm! Ca ca là người thông minh, chẳng lẽ tới lúc này vẫn chưa đoán được mẫu thân tôi là ai ư?

Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lúc, rồi như chợt nghĩ ra, vội nói :

– À, có phải mẫu thân Lộc muội là vị lão nhân áo vàng ngồi mé trái trước động Giáng Tuyết hôm nọ phải không?

Lộc Như Ngọc cười nói :

– Ca ca đoán đúng đấy, vị lão nhân ngồi mé trái là mẫu thân tôi sau này đổi tên là Giáng Tuyết Tiên Nhân Lăng Diệu Diệu, còn vị lão nhân ngồi bên phải là mẫu thân Hoắc Tú Vân, tên gọi Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song!

Hạ Thiên Tường nghe đến đây, lại chợt nhớ lời Mộ Vô Ưu đã từng nói với mình là Lệ Thanh Cuồng không muốn gặp mặt Hoắc Tú Vân và mới hôm qua đây gặp Lệ Thanh Cuồng trong quán rượu, đem những lời ông ta nói trong lúc say rượu, đối chiếu với nhau, thì chàng cũng hiểu rõ vài phần bèn hỏi Lộc Như Ngọc :

– Nếu vậy thì thân phụ của Ngọc muội và Vân muội hẳn là lão tiền bối Lệ Thanh Cuồng phải không?

Lộc Như Ngọc cau mày, khẽ lấy tay vuốt ngực thở dài, nói :

– Gia gia tôi chính là Lệ Thanh Cuồng nhưng chuyện nay bên trong còn nhiều phức tạp, nói ra hơi dài…

Hạ Thiên Tường thấy sắc mặt nàng có vẻ mệt mỏi, bèn móc trong bọc còn mấy viên linh đan của Tái Hàn Khang tặng dạo nọ, đưa cả cho nàng uống hết.

Lộc Như Ngọc uống thuốc xong, nằm yên một lúc, rồi lại tiếp tục nói :

– Tường ca ca, tôi uống mấy viên linh đan, cũng cảm thấy dễ chịu. Vậy để tôi xin kể câu chuyện ân oán giữa cha mẹ tôi cho ca ca nghe.

Hạ Thiên Tường nhìn nàng có vẻ ái ngại, nói :

– Ngọc muội nên nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.


Lộc Như Ngọc lắc đầu nói :

– Nếu tôi không nói bây giờ, thì câu chuyện bí mật ấy, không bao giờ chàng được nghe nữa.

Rồi nàng thủng thẳng kể tiếp :

– Dưới chân núi A Nhĩ Kim Sơn có một cái hang sâu thăm thẳm hàng vạn trượng, trong đó có một vị Ma giáo kỳ nhân, đời không ai biết đến, tên ông ta là Vô Tướng Ma Sư Công Dương Nghị.

Mẫu thân tôi bị Tiêu Dịch thừa lúc bất ngờ đẩy xuống vực thẳm, may sao lại được Công Dương Nghị cứu, Công Dương Nghị thấy mẫu thân căn cốt linh tú, bèn cho uống một viên Thánh Dược Mê Hồn của Ma giáo, khiến cho mẫu thân tôi quên hết cả thân thế, rồi mới thu làm đệ tử, đổi tên là Lăng Diệu Diệu, cùng với một thiếu nữ khác, tên gọi Đổng Song Song, cả hai cùng theo Công Dương Nghị học tập võ nghệ. Ít lâu sau mẫu thân tôi và Đổng Song Song thành nghề, ra ngoài hành đạo, damh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ, cùng gia gia tôi là Lệ Thanh Cuồng tình cờ gặp gỡ, rồi đem lòng thương yêu nhau.

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

– Thật là mối lương duyên đẹp đẽ! Vậy mà tại sao trở về sau đến nỗi kết thành oán cừu được?

Lộc Như Ngọc thở dài nói :

– Gia phụ tuy thương yêu hai vị mẫu thân tôi, nhưng dù sao người vẫn giữ gìn danh phận một vị đại hiệp đương thời, chê hai vị mẫu thân tôi xuất thân Ma giáo, không chịu khuất mình. Hai vị mẫu thân tôi mê quá không ngăn nỗi lòng, bèn âm mưu dùng phương pháp Bí Ma Thất Tình Yên mê hoặc gia gia tôi, kết quả cả ba cùng hòa duyên cá nước, sống êm đềm bên nhau trong Mạc Sầu Thạch Thất ở Ngưng Thúy cốc trên Cao Lê Cống Sơn!

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Đã thành phu thê sao lại còn sinh thù oán? Hoặc giả bị người ly gián chăng?

Lộc Như Ngọc gật đầu nói :

– Ca ca đoán đúng đấy! Và người ly gián đó, không phải là xa lạ với ca ca. Người đó chính là Thiên Nhai Tửu Hiệp Mộ Vô Ưu!

Hạ Thiên Tường giật mình nói :

– À hèn nào…

Lộc Như Ngọc thở dài, kể tiếp :

– Mộ Vô Ưu lầm nghe giang hồ truyền thuyết, cho là hai vị mẫu thân tôi xuất thân Ma giáo, không được trong sạch cho lắm. Bèn ngầm khuyên ngăn gia gia tôi không nên để tơ tình ràng buộc, cam tâm đi theo hạng ma nữ vô sỉ, hòa mình vào chỗ bùn nhơ, đem danh đại hiệp phó cho dòng nước chảy. Gia gia tôi trước còn không tin, sau bị Mộ Vô Ưu nói đi nói lại mãi, cũng sinh nghi ngờ, bèn dùng lời ngon ngọt tra hỏi hai vị mẫu thân tôi. Chủ yếu sự thực của những lời đồn đại kia, tuy chỉ là bắt bóng dè chừng, song khốn nổi bên trong còn có những chi tiết vụn vặt thì lại đích xác là có thật. Gia gia tôi không tiện hỏi thẳng vào việc chính, mà những điều dò xét được, thì lại chỉ là những chi tiết vụn vặt đó thôi. Hai vị mẫu thân tôi, vì xét trong bụng không có điều gì đáng giấu, nên cứ thực tình trình bày, làm cho gia gia tôi càng tin lời Mộ Vô Ưu nói là đúng, dần dần người sinh ra chán ghét, khinh bỉ hai vị mẫu thân tôi!

Hạ Thiên Tường nghe tới đây cũng ngậm ngùi than thở hỏi lại :

– Rồi sau kết quả thế nào?

Lộc Như Ngọc cất giọng ai oán kẻ tiếp :

– Gia gia tôi tuy đã dần biến đổi, nhưng vì lúc này hai vị mẫu thân tôi đều có mang, nên đành phải tạm ẩn nhẫn. Tới khi tôi và Hoắc Tú Vân ra đời Mộ Vô Ưu lại cố xúi bẩy gia gia tôi nên vung tuệ kiếm cắt đứt tơ tình, kẻo để mấy giọt máu của mình bị hun đúc từ lúc sơ sinh lớn lên sẽ biến thành ma nữ.

Lộc Như Ngọc ngừng lại một lúc, rồi hậm hực nói tiếp :

– Lần này nghe Mộ Vô Ưu khuyên bảo, cha tôi vội nghe ngay. Khi tôi và Vân muội vừa đầy ba tháng, gia gia tôi liền nảy lòng hung ác, hạ độc thủ với hai vị mẫu thân tôi. Nhân lúc hai vị mẫu thân tôi không đề phòng, người liền điểm tán chân khí nội gia của hai bà, rồi bế tôi và Hoắc Tú Vân tiểu muội rời khỏi Mạc Sầu Thạch Thất.

Hạ Thiên Tường nghi hoặc hỏi :

– Lệnh nghiêm đã bế hai cô nương đi, tất phải nuôi nấng truyền nghệ, dạy dỗ nên người mới phải chứ? Sao lại vứt một người lên núi Nga Mi, một người xuống núi Côn luân?

Lộc Như Ngọc than rằng :

– Gia gia tôi vừa rời khỏi Cống Sơn, thì vị Vô Tướng Ma Sư Công Dương Nghị cũng vừa tới Mạc Sầu Thạch Thất, thấy tình hình như vậy thì giận lắm, phao ngôn là thế nào cũng đi khắp góc biển chân trời tìm giết cho được gia gia tôi, và giết tôi lẫn Hoắc Tú Vân nữa. Gia gia tôi nghe tin, tự xét công lực hỏa hầu của mình khó lòng địch lại nổi Công Dương Nghị, nên đành phải ẩn náu trốn tránh, lại muốn tính kế an toàn cho chị em tôi, bèn lập tức đưa chúng tôi vào Nga Mi và Côn Luân.

Lộc Như Ngọc nói đến đây, hai má đỏ bừng, hơi thở dồn dập, hình như chất độc sắp sửa phát tác.

Hạ Thiên Tường kinh sợ, vội hỏi :

– Ngọc muội thấy trong mình thế nào?

Lộc Như Ngọc lắc đầu nói :

– Tường ca ca đừng lo lắng, được ca ca ngồi bên cạnh, tôi chết cũng không còn gì ân hận! Ở góc động về phía đông kia, có một bông hoa mọc chúc đầu xuống, trông đẹp quá nhỉ? Ca ca hái nó xuống cho tôi được không?

Hạ Thiên Tường nhìn theo tay nàng trỏ, quả thấy một bông hoa lạ màu ngũ sắc, nhìn giống dã cúc mọc ở trên vách động, bèn khẽ đặt Lộc Như Ngọc nằm xuống, tung mình nhảy lên hái lấy, đặt vào tay nàng.

Lộc Như Ngọc cầm hoa đưa lên mũi ngửi, thấy mùi thơm lắm. Nàng vừa ngửi hoa, vừa nói tiếp câu chuyện bỏ dở.

– Từ đấy về sau, gia gia tôi lảng tránh giang hồ, cố ý trốn tránh Công Dương Nghị. Không bao lâu Công Dương Nghị tọa hóa, đem cuốn Vô Tướng Ma Kinh chia ra truyền lại cho hai vị mẫu thân tôi. Sau này một vị ở trong động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên, một vị ở Thiên Xích Giản núi Cửu Nghi, căn cứ vào pho Vô Tướng Ma Kinh, luyện lại nội gia chân khí, và các môn tuyệt học khác. Mãi tới gần đây, sau khi mẫu thân tôi đã khổ luyện tiềm tu, không những võ công đã hồi phục lại hết, mà ma lực của thứ thuốc Thánh Dược Mê Hồn cũng mất linh nghiệm, bao nhiêu chuyện đã đi qua dần dần nhớ lại tất cả. Nhân hồi đó có Bào Tam Cô cũng tọa quan luyện công ở trong động Giáng Tuyết, nên mới kết giao với nhân vật phái Kỳ Liên chuẩn bị tìm gia gia tôi, Mộ Vô Ưu, cùng bọn Tri Phi Tử, Tiêu Dịch để báo lại mối thù chất chứa bấy lâu.

Hạ Thiên Tường nghe xong mới rõ hết đầu đuôi câu chuyện bí mật võ lâm bèn cười hỏi :

– Ngọc muội đã nói hết chưa?

Lộc Như Ngọc nhìn Hạ Thiên Tường bằng một đôi mắt chứa chan tình tứ, mỉm cười đáp :

– Còn một đoạn nữa, ca ca hãy chịu khó nghe tiểu muội kể nốt. Trong khi hành đạo giang hồ, thế nào tôi lại lạc lõng đi lầm vào động Giáng Tuyết. Mẫu thân tôi thấy tôi giống bà như tạc, bèn gạn hỏi tường tận, bấy giờ mẹ con mới nhận được nhau. Nhân tiện bà liền mượn Thích Đại Chiêu con long mã, sai tôi cưỡi sang Cửu Nghi sơn tìm Đổng mẫu, mời bà sang Kỳ Liên bàn cách đối phó với Tri Phi Tử, và bức bách gia gia tôi phải lộ mặt để giải quyết câu chuyện ở Mạc Sầu Thạch Thất cho xong.

Nói tới đây, Lộc Như Ngọc lại long lanh nước mắt nhìn Hạ Thiên Tường nói :

– Chuyện của tôi đến đây là hết. Còn về sau thế nào, chắc ca ca cũng đã hiểu được đại khái, tưởng không cần phải nói nữa.

Hạ Thiên Tường thấy sắc mặt Lộc Như Ngọc mỗi lúc lột đỏ dừ, đoán là thuốc độc đã ngấm, còn đang cau mày ngẫm nghĩ, không biết làm thế nào, Lộc Như Ngọc đã cầm bông hoa đưa lên mũi chàng cười nói :

– Tường ca ca ngửi thử mà xem, bông hoa này thơm quá! Có lẽ nó là một thứ thánh dược do linh khí của trời đất chung đúc mà nên?

Hạ Thiên Tường hít luôn mấy hơi, quả thấy bông hoa thơm một cách kỳ lạ, hương vừa xông vào mũi, toàn thân đã thấy thú sướng ấm áp dị thường.

Không ngờ bông hoa kỳ dị đó, chính tên là Túy Thần Hoa, hương nó có thể làm cho người ta mê hồn đảng phách, mất cả lý trí.

Hạ Thiên Tường và Lộc Như Ngọc đều trúng phải chất độc của hoa, không sao nén được tình dục, quên cả giữ gìn lễ nghĩa.

Chỉ trong khoảnh khắc, mưa tan mây tạnh, ma lực của Túy Thần Hoa dần dần tan rã. Hạ Thiên Tường đã hồi phục linh trí, bất giác xấu hổ muốn chết, mồ hôi toát ra như tắm.

Lộc Như Ngọc trong mình đã trúng chất kịch độc, lại bị ma lực của hoa hấp dẫn, nên lúc này chỉ nằm thiêm thiếp, hơi thở thoi thóp như sợi tơ.

Hạ Thiên Tường vừa thẹn vừa hối, luống cuống không biết làm thế nào, vùng bước ra cửa, rồi cứ thế chạy khắp một vòng quanh khu động nhớn nhác tìm kiếm tưởng chừng như Lệ Thanh Cuồng vẫn còn lẩn quất đâu đây. Nếu tìm được ông ta, hoặc một bậc dị nhân nào có thể cứu được Lộc Như Ngọc sống lại thì may ra tội lỗi của chàng cũng nhẹ được một vài phần!

Nhưng chạy một lúc khá lâu kết quả vẫn không thấy tăm hơi Lệ Thanh Cuồng đâu cả. Chàng nhảy lên một mỏm núi cao, ngưng đủ chân khí, thi triển công lực Truyền Âm Cập Viễn gọi ba bốn tiếng thật to :

– Lệ lão tiền bối! Lệ lão tiền bối!

Bốn tiếng “Lệ lão tiền bối” do miệng chàng phát ra, đập vào vách đá, rồi dội vào lại tai chàng, đêm khuya thanh vắng, nghe ba bên bốn bề đều văng vẳng nổi lên những tiếng “Lệ lão tiền bối”.

Hạ Thiên Tường thất vọng vô cùng, đành phải thất thểu quay về động.

Nhưng khi đi tới cửa động, chàng lại ngần ngại không muốn bước vào. Lúc này không biết Lộc Như Ngọc đã tỉnh chưa? Hay đã hương tiêu ngọc nát? Nhưng dù nàng sống hay chết, chàng cũng không còn mặt nào trông thấy nàng nữa! Bây giờ chỉ còn một cách là gieo mình xuống vực thẳm kia, cho thân thể tan ra từng mảnh, cuốn tất cả bao nhiêu sầu não, đau khổ, hối hận, xấu hổ tan theo, thế là giải thoát!

Trong bụng đã liều một chết, chàng liền quả quyết bước ra. Nhưng vừa đi được vài bước, chàng chợt giật mình, vừa rồi rõ ràng con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh vẫn nằm đây gặm cỏ, sao bây giờ đã biến đâu mất?

Hạ Thiên Tường cũng biết giống ngựa này tự nhiên vô cố, không khi nào chịu rời xa chủ, nay thốt nhiên bỏ đi, tất đã phát sinh biến cố? Chàng không biết phải làm thế nào, đành phải cắn răng nén ngượng, đánh liều bước vào động.

Vào tới bên trong, bất giác chàng giật mình sửng sốt, đôi mắt mở thật to, trừng mắt nhìn khắp căn động, thì ra lúc này Lộc Như Ngọc đã biến mất, cả mảnh Mai Khôi Tử Ngọc cũng không thấy đâu nữa, còn bông Túy Thần Hoa thì đã bị vò nát ném bừa bãi trên mặt đất.

Điều làm cho chàng kinh ngạc hơn là có người dùng chỉ lực viết lên vách đá bốn chữ đại tự “là duyên hay nghiệt?” nét chữ như rồng bay phượng múa, tươi tốt dị thường?

Hạ Thiên Tường đi đi lại lại trong tòa động hẹp, suy nghĩ băn khoăn, không hiểu sao thời gian chàng rời khỏi động chỉ trong vài khắc, mà có ai đã vào động cứu Lộc Như Ngọc? Lại còn một điều lạ nữa là con ngựa long câu xưa nay tính vốn bướng bỉnh, sao hôm nay chịu để người ta điều khiển?

Trong lúc đầu óc chàng đang sôi nổi hoang mang không biết tính thế nào, thì chợt nghe văng vẳng có tiếng người gọi tên mình.

Tiếng gọi hình như nghe quen lắm, Hạ Thiên Tường giật mình, vội bước ra cửa động. Nhưng chàng chưa ra khỏi động thì lại nghe luôn một tiếng gọi thứ hai. Lần này gọi rõ hơn, nhưng không phải ở phía ngoài động, mà lại hình như từ trong động đưa ra.

Căn động này là một tòa tử động, bốn mặt bịt kín, tại sao lại có tiếng người ở phía trong, Hạ Thiên Tường bất giác cảm thấy rợn tóc gáy, trong bụng nghi nghi hoặc hoặc không biết là ma, hay là thần?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.