Mai Khôi Sứ Giả

Chương 28: Người ấy ở đâu?


Đọc truyện Mai Khôi Sứ Giả – Chương 28: Người ấy ở đâu?

Mai Khôi sứ giả cười nói :

– Hồi ấy vì nàng sợ tiết lộ việc phản bội Tri Phi Tử, nên mới cố ý che đậy sự thật.

Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :

– Nhưng Lộc Như Ngọc làm gì có ngựa long câu? Vả lại nàng đã cấu kết với Kỳ Liên, sao lại còn giết Kỳ Liên tứ quỷ?

Mai Khôi sứ giả cười nói :

– Hồi đó Lộc Như Ngọc mới quen một trong hai vị lão nhân mặc áo vàng chứ chưa cấu kết với phái Kỳ Liên, con thiên lý long câu cũng là do vị lão nhân áo vàng mượn của Thích Đại Chiêu cho Lộc Như Ngọc cưỡi sang Cửu Nghi sơn tham yết vị lão nhân khác, vị này có quan hệ mật thiết với nàng lắm. Không ngờ khi đến Cửu Nghi sơn nàng gặp bốn tên quỷ phái Kỳ Liên, chúng thấy nàng cưỡi con long câu của Chưởng môn chúng, trong bụng nghi ngờ, bèn chặn đường hỏi, hai bên lời qua tiếng lại, rồi sinh ra đánh nhau, Lộc Như Ngọc dùng Côn Luân Thích thi triển luôn mấy chiêu tuyệt học, thế là Kỳ Liên tứ quỷ biến thành Cửu Nghi tứ quỷ!

Hạ Thiên Tường lúc ấy như người đang mê chợt tỉnh, trong bụng cũng cảm thấy khó khăn. Nghĩ bụng mình chỉ yêu Phi Quỳnh và Tú Vân vậy mà ngày trước lại vì Lộc Như Ngọc mò lên Mân Sơn cầu Mai Khôi nguyện lực, để đến nỗi xảy ra câu chuyện rắc rối ngày nay, bây giờ biết tính thế nào? Chàng lại cau mày rồi nói với Mai Khôi sứ giả :

– Việc này không ngờ lại rắc rối đến thế! Vãn bối thật không biết ứng phó thế nào cho phải.

Mai Khôi sứ giả cười nói :

– Trước kia ta đã nhận lời đem Mai Khôi nguyện lực tác thành cho ngươi và Lộc Như Ngọc, thì trách nhiệm của ta chỉ là tác hợp cho hai người thành một đôi giang hồ hiệp lữ.

Hạ Thiên Tường giật mình nói :

– Còn Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hoắc Tú Vân thì sao?

Mai Khôi sứ giả bật cười :

– Ai bảo khi trước ngươi chưa tìm được đối tượng đã đi yêu bậy bạ. Việc hai người ấy không ở trong phạm vi Mai Khôi nguyện lực của ta, ngươi phải tự giải quyết lấy.

Hạ Thiên Tường sợ cuống lên, lại năn nỉ :

– Lão tiền bối thần thông quảng đại, nguyện lực vô biên, xin giúp vãn bối một tay!

Mai Khôi sứ giả cười nói :

– Mai Khôi nguyện lực của ta một khi đã thi cho ai thì không còn cách gì thủ tiêu được nữa.

Hạ Thiên Tường nhăn nhó nói :

– Vãn bối có xin lão tiền bối thủ tiêu đâu, chỉ xin lão tiền bối nới rộng nguyện lực chút nữa!

Mai Khôi sứ giả cười ha hả :

– Thằng nhỏ này người nhỏ nhưng tâm không nhỏ, lại muốn một mũi tên bắn cả ba con chim cơ à? Nếu vậy thì việc mở rộng Mai Khôi nguyện lực từ nay nên đổi thành Tề Nhân nguyện lực mới đúng.

Hạ Thiên Tường đỏ mặt đáp :

– Không phải vãn bối tham lam, nhưng…

Nói chưa dứt lời, Mai Khôi sứ giả chợt cười nói :

– Ngươi nhảy lên hòn quái thạch trên vách núi bên phải kia mà xem, hình như ý trung nhân của ngươi đã đến đấy, ít nhất cũng phải có hai người.

Hạ Thiên Tường nghe nói, vội vận đề chân khí, dùng lối Tuẫn Cốt Xuyên Vân bay xéo đi tới bốn trượng, rồi nhảy lên một mỏm đá cao, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy từ trước cửa động Giáng Tuyết có hai cái bóng yểu điệu phơi phới đi ra.

Hạ Thiên Tường cúi xuống khẽ gọi :

– Lão tiền bối, hai người kia có phải là Hoắc Tú Vân và Trọng Tôn Phi Quỳnh không?

Trong động vẫn im lặng như tờ, thì ra Mai Khôi sứ giả thừa lúc Hạ Thiên Tường nhảy lên vách đá đã len lén bỏ đi mất hút.

Hạ Thiên Tường vội tung mình nhảy xuống, chạy vào động tìm quả nhiên không có ai cả, chàng thở dài một tiếng rồi lại chạy ra, tung mình nhảy lên mỏm đá, bất đồ chàng nhảy vội quá, suýt nữa thì đâm sầm vào hai cái bóng vừa rồi.

Thì ra hai cái bóng đó chính là Hoắc Tú Vân và Lộc Như Ngọc.

Tú Vân vừa trông thấy Hạ Thiên Tường vội cười nói :

– Tường ca ca có Trọng Tôn tỷ tỷ, tiểu muội cũng mới nhận được một vị tỷ tỷ đây.

Hạ Thiên Tường nghe nói liền đưa mắt nhìn Lộc Như Ngọc, nhận thấy nàng nhan sắc tuy không kém gì Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hoắc Tú Vân, nhưng lại nhớ tới tâm địa độc ác của nàng, bất giác lùi lại một bước.

Lộc Như Ngọc cũng đoán được tâm ý Hạ Thiên Tường, liền mỉm cười nói :

– Ngày trước vì muốn báo thù cho mẫu thân, nên không thể không che giấu được những sự bí mật. Lúc này Tri Phi Tử đã chết, không còn điều gì phải cố kỵ, chỉ xin chàng đối xử với Vân muội tử tế, tôi sẽ không bao giờ dùng Thiên Kinh độc thích đánh chàng nữa!

Hạ Thiên Tường thấy Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân tuổi chỉ sàn sàn nhau, vậy mà trong khi nói chuyện nàng lai dùng cái giọng kẻ cả bề trên, bất giác bật cười nói :

– Cô nương nói giống giọng bà chị lắm, nhưng không biết cô nương hơn Vân muội tôi bao nhiêu tuổi?

Lộc Như Ngọc nhướng cao lông mày đắc ý nói :

– Tôi tuy chỉ lớn hơn Vân muội năm ngày, nhưng đã đủ tư cách làm chị rồi.


Hạ Thiên Tường đến lúc này vẫn chưa dám tin hẳn lời Mai Khôi sứ giả, bèn hỏi Lộc Như Ngọc :

– Cô nương vừa nói Tri Phi Tử đã chết, không còn phải cố kỵ gì nữa, vậy tôi xin hỏi lần nữa, có phải cô nương đã có lần cưỡi con ngựa long câu sang núi Cửu Nghi giết chết bọn Kỳ Liên tứ quỷ không?

Lộc Như Ngọc gật đầu đáp :

– Có, có, việc ấy có thực, nhưng chàng hỏi để làm gì?

Hạ Thiên Tường nghe chính miệng Lộc Như Ngọc xác nhận bất giác đứng ngây người ra, Lộc Như Ngọc thấy thế bật cười hỏi lại :

– Tại sao chàng lại đứng ngây ra như vậy? Hoặc giả bọn Kỳ Liên tứ quỷ là bạn thân của chàng chăng?

Hoắc Tú Vân chợt nhớ hôm ở Nga Mi Kim Đỉnh, Hạ Thiên Tường cũng đã hỏi mình câu đó, bèn ngạc nhiên hỏi :

– Hôm nọ Tường ca ca cũng hỏi muội câu đó, có lẽ ca ca định báo thù cho Kỳ Liên tứ quỷ thật chăng?

Hạ Thiên Tường tức quá, cau mày nói :

– Hai vị cô nương thật hồ đồ, tôi có biết Kỳ Liên tứ quỷ là ai, mà báo thù cho họ?

Lộc Như Ngọc bật cười :

– Chính chàng hồ đồ mà lại trách chúng tôi hồ đồ, thật là vô lý quá! Tôi đưa Hoắc tiểu muội tới đây, rồi còn phải về động Giáng Tuyết phục mệnh. Ngày khác may ra còn có phen gặp gỡ!

Nói xong, cung hài khẽ điểm, thân hình đã nhẹ nhàng lùi lại phía sau, nhưng thốt nhiên tay phải giơ lên, từ trong ống tay áo bay ra một vật sáng loáng, phóng thẳng vào ngực Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường giật mình, tưởng là nàng lại tặng thêm một mũi Thiên Kinh độc thích nữa, bèn vội nhảy tránh về bên trái xa tới ba thước chỉ nghe cách một tiếng, cái vật sáng loáng đó đã cắm vào vách đá tóe lửa lên.

Lộc Như Ngọc lúc ấy đã đi xa tới bốn năm trượng, còn quay lại cười nói :

– Hạ Thiên Tường đừng sợ, lần trước vì tôi vô cớ ném chàng một mũi Thiên Kinh độc thích, trong bụng cũng áy náy không yên, nên nay xin tặng chàng một vật không đến nỗi tầm thường, gọi là báo đáp chút đỉnh.

Nói xong chỉ thấy nhô lên hụp xuống vài lần, thân hình đã lẩn vào trong bóng tối.

Hạ Thiên Tường trông theo phía sau lưng Lộc Như Ngọc khi thấy bóng hồng đã khuất, mới bước tới bên vách đá rút tặng phẩm ra xem, thì ra đó là một cây trâm gài tóc của đàn ông, trông không phải là vàng, ngọc cũng không phải là xương hay đá, không biết chế bằng thứ gì.

Hoắc Tú Vân nhìn Hạ Thiên Tường cười nói :

– Tường ca ca, Ngọc tỷ tỷ đối với ca ca tốt quá nhỉ?

Hạ Thiên Tường cất cây trâm vào bọc, rồi cùng Hoắc Tú Vân trở lại chỗ Uất Trì Xảo đang ngồi tĩnh tọa, vừa đi vừa hỏi nàng :

– Vân muội ở trong động Giáng Tuyết có gặp sự gì nguy hiểm không? Hai ông già áo vàng giữ Vân muội lại để làm gì vậy?

Hoắc Tú Vân lắc đầu :

– Muội cũng không hiểu họ giữ muội ở lại trong động là có ý gì? Chỉ biết trong ba ngày ấy không những tuyệt không có sự gì nguy hiểm, trái lại còn được ăn rất nhiều thứ linh dược, trái cây lạ nữa. Ngoài ra muội còn được học ba chiêu kiếm pháp, uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Hạ Thiên Tường lại hỏi :

– Vân muội đã biết rõ tên tuổi lai lịch hai ông già áo vàng ấy chưa?

Tú Vân lắc đầu :

– Tôi không hỏi, mà họ cũng không nói.

Hạ Thiên Tường biết Tú Vân tính tình thành thật không biết nói dối, bèn lại hỏi :

– Nhưng chắc Vân muội đã được thấy những cỗ Hàn Băng Tố Tượng ở trong động Giáng Tuyết rồi chứ? Tất cả có mấy cỗ?

Hoắc Tú Vân gật đầu nói :

– Chỉ có ba cỗ, một là Tiêu Dịch, hai là Mộ Vô Ưu, còn một cỗ mới là Tri Phi Tử.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên nói :

– Lần trước tôi vào thám hiểm trong động, thấy cả Lệ Thanh Cuồng cũng đã bị biến thành Hàn Băng Tố Tượng, đặt ở phía trong cùng, sao Vân muội không trông thấy?

Hoắc Tú Vân cười nói :

– Tường ca ca lầm rồi, cỗ Hàn Băng Tố Tượng của Lệ Thanh Cuồng làm bằng sáp, chứ không phải người thật.

Hạ Thiên Tường lấy làm lạ, lại hỏi :

– Họ nặn hình Lệ Thanh Cuồng bằng sáp đặt ở trong động để làm gì vậy?

Hoắc Tú Vân cười nói :

– Muội không biết, chỉ thấy mỗi buổi sáng sớm. Lộc Như Ngọc đều tới trước bức tượng đó quỳ xuống, kính cẩn lạy bốn lạy, xong đâu đấy lại đứng lên, nghiến răng trợn mắt nhìn bức tượng nguyền rủa, điệu bộ cực kỳ hung ác.

Hạ Thiên Tường nghe đến đấy, đã đoán ra người mà cả hai vị lão nhân áo vàng muốn gặp tất là Lệ Thanh Cuồng, nhưng không hiểu giữa mấy người ấy có ân thù với nhau thế nào.


Lúc này Uất Trì Xảo đã tọa công xong, vừa tỉnh dậy khẽ hé mắt ra đã thấy Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân đang sóng vai nhau thủng thỉnh bước tới bèn mỉm cười gọi :

– Hoắc cô nương sao ở trong động lâu thế, suýt nữa làm cho Tường ca ca của cô nương lo đến phát điên lên mất.

Hoắc Tú Vân nghe nói chỉ đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường một cách tình tứ mỉm cười im lặng.

Hạ Thiên Tường nghĩ bụng việc cần nhất của mình bây giờ là phải đi ngay sang Vu Sơn tìm Trọng Tôn Phi Quỳnh để giải thích sự hiểu lầm nếu không càng để lâu ngày lại càng khó gỡ.

Nhưng muốn sang Vu Sơn, cần phải chia tay với Hoắc Tú Vân, lại khổ nổi không biết nói thế nào để nàng vui lòng trở lại Nga Mi một mình.

Uất Trì Xảo thấy Hạ Thiên Tường chỉ cau mày nhăn mặt cúi đầu ngẫm nghĩ, thì lấy làm lạ, bèn hỏi :

– Hạ lão đệ làm sao mà có vẻ lo lắng thế?

Hạ Thiên Tường thuận miệng đáp :

– Đệ còn đang nghĩ không biết bây giờ chúng ta nên đi thế nào cho tiện?

Uất Trì Xảo gật đầu nói :

– Phải phải, trách nhiệm của chúng ta không phải là nhỏ, nên phải thông tri cho ba phái La Phù, Võ Đang, Thiếu Lâm, và các nhân vật có tên tuổi trong võ lâm ngay mới được.

Bây giờ lão đệ nên về Bắc Minh trình với tôn sư một tiếng, nếu được Hoàng Phủ Thần Bà chịu tới Kỳ Liên tham dự đại hội thì cũng có thể làm nhụt bớt nhuệ khí của quân địch rất nhiều.

Hạ Thiên Tường nghe Uất Trì Xảo nói xong, chợt nghĩ ra một kế liền đưa mắt thị ý, rồi mỉm cười nói :

– Chúng ta còn cần phải đi nhiều nơi lắm, nếu muốn tranh thủ thời gian, tất phải chia nhau mỗi người đi một ngã mới kịp.

Uất Trì Xảo thấy Hạ Thiên Tường đưa mắt cho mình rồi nói vậy, thì biết chàng có ý muốn đi tìm Trọng Tôn Phi Quỳnh một mình, bèn mỉm cười gật đầu :

– Lão đệ nói cũng có lý, chúng ta tất phải đi như thế mới khỏi lỡ việc.

Hạ Thiên Tường biết Uất Trì Xảo đã hiểu ý mình thì mừng lắm vội hỏi :

– Lão huynh có cao kiến gì không?

Uất Trì Xảo cười nói :

– Ta và Hoắc cô nương trở về Nga Mi xem Huyền Huyền Tiên Lỗ sang Điểm Thương có thấy gì lạ không? Nhân thể thuật lại những chuyện vừa qua cho Tiên Lỗ biết. Nếu gặp Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu thì sẽ rủ họ cùng sang Đông nam thông tri cho hai phái La Phù và Thiếu Lâm, cùng các vị võ lâm hiệp khách ở các vùng đó.

Hạ Thiên Tường thấy Uất Trì Xảo bàn trúng ý mình, trong bụng rất lấy làm cảm kích, bèn mỉm cười hỏi?

– Còn đệ?

Uất Trì Xảo lại cười nói :

– Bọn ta nhiều người trách nhiệm tất phải nặng hơn, còn lão đệ có một mình, thì chỉ cần thông tri cho phái Võ Đang và lệnh tôn sư, còn thì cứ việc tùy tiện đi đến đâu thì đi.

Hoắc Tú Vân nhìn Hạ Thiên Tường rồi cười nói :

– Lão tiền bối cứ đi một mình sang Nga Mi báo tin cho sư phó vãn bối biết, còn vãn bối sẽ đi với Tường ca ca.

Hạ Thiên Tường giật mình, vội đưa mắt nhìn Uất Trì Xảo, tỏ ý cầu cứu. Uất Trì Xảo nhìn Hoắc Tú Vân mỉm cười nói :

– Hoắc cô nương không lên Bắc Minh được đâu. Hoàng Phủ Thần Bà tính nết lạ lắm, ta nên để Hạ Thiên Tường về trước bẩm với sư phó về việc kết nghĩa huynh muội với cô nương đã, nếu để bà ta đột ngột trông thấy cô nương, tất lại sinh lắm chuyện!

Hoắc Tú Vân bĩu môi nói :

– Sư phó tôi bằng lòng cho tôi nhận chàng làm ca ca, thì sao sư phó chàng lại không cho chàng nhận tôi làm muội muội?

Uất Trì Xảo mỉm cười nói :

– Nếu Bắc Minh Thần Bà cũng dễ tính như lệnh tôn sư thì giới võ lâm đã không gọi là một nhân vật khó chơi đệ nhất trong thiên hạ!

Mấy câu nói dối rất tài tình và hợp lý, làm cho Hoắc Tú Vân chỉ rơm rớm nước mắt, không biết nói gì nữa, Hạ Thiên Tường trong bụng cũng áy náy không yên, nhưng lần này cốt đi tìm Trọng Tôn Phi Quỳnh dù sao cũng không thể đem nàng đi theo được, đành chỉ mỉm cười an ủi :

– Vân muội đừng buồn. Chúng ta cách biệt lần này cũng không lâu, chậm lắm cũng chỉ đến ngày mười sáu tháng hai sang năm là cùng, có thể gặp sớm hơn kỳ hạn đó cũng chưa biết chừng.

Hoắc Tú Vân nghe nói chỉ buồn bã mỉm cười lặng ngắt không nói gì nữa.

Uất Trì Xảo thấy thế cười ha hả :

– Hoắc cô nương, ta nên để Hạ lão đệ về Bắc Minh, mời Hoàng Phủ Thần Bà ra tay đối phó với hai vị lão nhân áo vàng, họa may mới có thể vãn hồi được đại kiếp, chúng ta cũng nên trở về Nga Mi đi thôi!

Hoắc Tú Vân không biết làm sao được, đành phải gạt lệ chia tay Hạ Thiên Tường rồi đi theo Uất Trì Xảo.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng chờ cho hai người đi khỏi, mới ngửng mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm nói một mình: “Ta yêu Phi Quỳnh, Tú Vân lại yêu ta, giữa hai người con gái ấy đã khó xử lắm rồi, bây giờ lại thêm Lộc Như Ngọc nữa, không biết việc này rồi sẽ đi đến đâu? Và không biết vị Mai Khôi sứ giả có chịu đem nguyện lực vô biên thành toàn cho ta được không?”


Nói chưa dứt lời chợt thấy từ trên một ngọn núi nhỏ có một mảnh giấy trắng đang phấp phới bay xuống trước mặt.

Hạ Thiên Tường cúi xuống nhặt lên, té ra là một phong giản thiếp.

Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn qua bốn chữ tên đề ở cuối thiếp mới biết lại là của Mai Khôi sứ giả, chàng vội vận đề chân khí, dùng thân pháp Hải Hạc Toàn Vân chuyển hóa thành Thần Long Ngự Phong nhảy lên sườn núi gọi to :

– Mai Khôi sứ giả lão tiền bối đừng đi vội. Hạ Thiên Tường còn muốn thỉnh giáo một câu đã.

Nhưng khi chàng lên tới sườn núi thì vị Mai Khôi sứ giả đã biệt tăm, những thứ hiện ra trước mắt chàng chỉ là núi xanh và mây trắng.

Hạ Thiên Tường giẫm chân thở dài không biết làm thế nào, đành phải mở phong giản thiếp ra xem, chỉ thấy có bốn câu không ra thơ mà cũng không ra kệ:

Muốn thành quyến thuộc đừng từ hết.

Tu đến uyên ương chẳng mộ tiên

Một tiễn ba chim thành định cục.

Phải nhờ nguyện lực mới nên duyên!

Hạ Thiên Tường xem xong chỉ lắc đầu nghĩ bụng: “Vị Mai Khôi sứ giả này muốn cho mình một mũi tên bắn cả ba chim, nhưng lại không chịu chỉ bảo tận nơi, cứ để mặc kệ mình, thì rồi chim đâu chẳng thấy, chỉ thấy cung gãy tên rơi thì có!”

Chàng nhét tờ giản thiếp vào bọc, rồi lập tức tìm đường đi sang Vu Sơn.

Ăn sương nằm gió, đi suốt ngày đêm, khi tới chân ngọn Triêu Vân núi Vu Sơn, mới là sơ tuần tháng bảy.

Hạ Thiên Tường đứng dưới chân núi, ngẩng trông lên đỉnh núi chỉ thấy mây khói mịt mù, tự nghĩ nếu được gặp Trọng Tôn Phi Quỳnh, chắc nàng cũng không đến nỗi làm cho mình bẽ mặt thái quá, chỉ sợ nhất là gặp hai con Tiểu Bạch, Đại Hoàng, thì không biết đối xử với chúng thế nào cho ổn thỏa?

Hạ Thiên Tường nghĩ vậy, bèn trước hết đề tụ Càn Thiên khí công để phòng thân, rồi mới trèo lên núi. Nhưng chàng cẩn thận cũng bằng thừa, vì suốt dọc đường không gặp sự gì ngăn trở.

Khi chàng tới trước cửa Triêu Vân cung, nơi Vu Sơn Tiên Tử Hoa Như Tuyết ở, mới gặp hai tên tỳ nữ nhan sắc xinh đẹp đứng hầu ở trước cửa cung.

Hạ Thiên Tường bước lại gần vòng tay mỉm cười nói :

– Xin phiền vào bẩm với Vu Sơn Tiên Tử là có Hạ Thiên Tường đệ tử Bắc Minh Thần Bà có chút việc muốn xin cầu kiến.

Hai tên tỳ nữ nghe tiếng, lập tức chia nhau, một người vào cung thông báo, chỉ trong khoảnh khắc, cửa Triêu Vân cung mở rộng, Vu Sơn Tiên Tử Hoa Như Tuyết sắc mặt tươi như hoa nở, cùng Nhất Bát thần tăng song song bước ra nghênh tiếp.

Hạ Thiên Tường chợt trông thấy Nhất Bát thần tăng cũng ở đây, bất giác nghĩ thầm: “Thế mới biết chỉ cần tấm chân tình thì dù đến vàng cũng phải mềm, đá cũng phải nát, một vị phương ngoại cao nhân ẩn cư ngoài Đông Hải, vậy mà mình chỉ nói hộ một câu, quả bị mối thâm tình của Hoa Như Tuyết làm cho cảm động, phải tới đây phó ước, cùng nàng kết thành đôi bạn thần tiên”.

Nhất Bát thần tăng tay vẫn cầm cái bát trong có cây Thiên Niên Tử Chỉ như cũ, thấy Hạ Thiên Tường nhìn mình có vẻ ngạc nhiên, thì bật cười nói :

– Hạ lão đệ kinh ngạc, chắc vì cái cớ ta là một hòa thượng, sao không giữ thanh qui, mà lại lấy vợ, vào làm rể Vu Sơn phải không?

Hoa Như Tuyết đứng bên bất giác đỏ mặt đưa mắt lườm Nhất Bát thần tăng.

Hạ Thiên Tường trong bụng tuy cũng tức cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm trang nói :

– Đại sư và Hoa tiên tử đã tham thấu sự thúc phộc ở trần hoàn kết thành mối tiên duyên tốt đẹp, câu chuyện giai thoại này, đủ để lưu truyền thiên cổ, khiến Hạ Thiên Tường hâm mộ vô cùng.

Hoa tiên tử mỉm cười nói :

– Chúng tôi được hoàn thành túc nguyện, cũng là nhờ công lão đệ giúp đỡ. Xin mời lão đệ vào cung, để tôi được tận lễ địa chủ.

Hoa Như Tuyết nói xong, lại cùng Nhất Bát thần tăng né tránh sang bên, nhường khách đi lên trước. Hạ Thiên Tường cũng không khách sáo lắm, chỉ nghiêng mình đáp lễ rồi bước vào.

Vào tới bên trong mới rõ tòa Triêu Vân cung này kiến trúc cực kỳ tinh xảo, tường chạm cột vẽ, thanh nhã vô cùng.

Chính giữa sảnh đường không có bài trí như các nhà phú quí tục gia, trừ bốn vách cầm thư la liệt, ngoài ra chỉ có một chiếc giường, trên giường đặt hai cái bồ đoàn, phía trước giường có ba bốn chiếc ghế, để khách ngồi chơi, thế thôi!

Hoa Như Tuyết mời Hạ Thiên Tường ngồi, rồi ngoảnh lại bảo tên thị tỳ :

– Các ngươi ra vườn hái mấy trái đan lựu mới chín, và lấy thứ tuyết mai lâu năm, pha một ấm long nha hương danh thết khách.

Hạ Thiên Tường không hề để tai nghe Hoa Như Tuyết nói gì, chỉ nhìn quanh nhìn quẩn không thấy bóng dáng Trọng Tôn Phi Quỳnh và hai con dị thú đâu, trong bụng không khỏi băn khoăn lo lắng.

Hoa Như Tuyết dặn thị tỳ xong lại cười nói với Hạ Thiên Tường :

– Hạ lão đệ lại trở lại Vu Sơn, chẳng hay có việc gì cần không?

Hạ Thiên Tường đỏ mặt ấp úng nói :

– Đệ định đến tìm… tìm Phi Quỳnh tỷ tỷ!

Hoa Như Tuyết à một tiếng rồi mỉm cười :

– Trọng Tôn muội muội quả có ở đây ít lâu, tiếc rằng lão đệ đến chậm quá, nàng đã đem Tiểu Bạch, Đại Hoàng đi khỏi được ba hôm rồi!

Hạ Thiên Tường cuống quít bật dậy, hỏi :

– Hoa tiên tử…

Hoa Như Tuyết nhìn chàng xua tay cười :

– Trọng Tôn Phi Quỳnh là sư muội ta, lão đệ gọi nàng là tỷ tỷ sao không gọi ta là tỷ tỷ?

Hạ Thiên Tường dùng một giọng năn nỉ :

– Hoa tỷ tỷ có thể nói cho tôi biết Trọng Tôn tỷ tỷ đã đi đâu không?

Hoa Như Tuyết vừa toan trả lời, chợt thấy thị tỳ bưng ra một chiếc khay ngọc, trong tay có sáu trái đan lựu vừa chín tới, liền mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :

– Hạ lão đệ hãy nếm thử mấy trái đan lựu, là một thứ đặc sản nơi đây, xem mùi vị thế nào.


Hạ Thiên Tường thấy quả đan lựu vỏ đỏ hạt trắng, hạt nào cũng mẩy ra tươi tốt ngon lành, trong bụng cũng biết là ngon lắm, nhưng vẫn lắc đầu, cười một cách khổ sở :

– Nếu tỷ tỷ không bảo cho biết Trọng Tôn tỷ tỷ hiện nay đang ở đâu, thì dù hỏa táo, giao lê bầy ra trước mắt, Hạ Thiên Tường này cũng không tài nào nuốt trôi được!

Hoa Như Tuyết nghe nói, mỉm một nụ cười rất tươi, rồi ngoảnh lại nói với Nhất Bát thần tăng :

– Chàng coi Hạ lão đệ đối với Trọng Tôn sư muội cũng si tình như tôi đối với chàng mấy năm trước.

Nhất Bát thần tăng cười nói :

– Nàng chỉ thích chơi những trò ranh mãnh, có việc gì sao không nói thẳng cho Hạ lão đệ biết?

Hoa Như Tuyết cũng cười nói :

– Nhưng hắn không chịu ăn những thứ tôi thết, tôi không thích…

Nói chưa dứt lời, Hạ Thiên Tường đã vội kêu :

– Tôi ăn, tôi ăn! Hoa tỷ tỷ nói đi, nói đi!

Mấy câu nói đó làm cho Hoa Như Tuyết và Nhất Bát thần tăng cùng nhìn nhau cười rộ.

Hạ Thiên Tường mặt vốn dĩ đã đỏ, lúc này bị hai người cười lại càng cảm thấy tai nóng như lửa đốt, bèn nhặt lấy một trái đan lựu bóc lấy vài hạt cho vào miệng nhai trệu trạo cho đỡ ngượng.

Hạt lựu vừa thơm vừa ngọt, nuốt đến đâu, mát rượi cả ruột gan đến đấy, đầu óc cũng thấy sáng suốt tỉnh táo, Hạ Thiên Tường ăn hết hai quả, mới gượng cười, nó với Hoa Như Tuyết :

– Hoa tỷ tỷ, tôi đã ăn đan lựu rồi, giờ thì chắc hẳn tỷ tỷ hài lòng?

Hoa Như Tuyết cười nói :

– Phi Quỳnh sư muội tôi xưa nay vẫn thích ngao du những nơi danh lam thắng cảnh, con ngựa Thanh Phong Ký và Tiểu Bạch, Đại Hoàng lại đều có tài ngày đi ngàn dặm. Khi sư muội tôi đi, không hề nói là đi đâu, lão đệ muốn tìm, chỉ e khó lòng tìm được.

Hạ Thiên Tường nghe nói, không khác gì một tiếng sét nổ bên tai, sắc mặt tái mét, chiếc vỏ lựu cầm trong tay, rơi xuống đất lúc nào không biết.

Hoa Như Tuyết thấy thái độ của chàng như vậy, bất giác bật cười :

– Hạ lão đệ không việc gì phải cuống lên như vậy, Phi Quỳnh sư muội tuy đi rồi, nhưng vật vẫn còn đây, nàng để lại hai thứ, nhờ đưa cho lão đệ.

Hạ Thiên Tường hỏi bằng một giọng run run :

– Nàng… nàng để lại vật gì?

Hoa Như Tuyết thò tay vào mình, lấy ra một tấm lưới Hồng Vân Thù Ti Võng, và một mảnh Tử Ngọc Mai Khôi, mỉm cười hỏi Hạ Thiên Tường :

– Hai vật này có phải ngày trước Hạ lão đệ đánh cuộc bị thua về tay Phi Quỳnh không?

Hạ Thiên Tường đã linh cảm thấy một điều bất tường, chỉ buồn bã gật đầu. Hoa Như Tuyết lại nói :

– Phi Quỳnh sư muội thấy huynh đệ tính tình bướng bỉnh táo bạo, đi đâu mua vạ đấy, nên nhờ tôi đưa trả lại tấm lưới này, đề huynh đệ phòng thân, còn mảnh Tử Ngọc Mai Khôi nguyên là của Mai Khôi sứ giả, sợ sau này ông ta hỏi, đệ không biết nói thế nào nên cũng hoàn lại lão đệ hết!

Hạ Thiên Tường buồn bã thở dài nói :

– Trọng Tôn tỷ tỷ gửi trả lại hai vật này, chắc là không muốn gặp tôi nữa?

Hoa Như Tuyết gật đầu nói :

– Tôi không hiểu vì cớ gì mà nàng giận lão đệ? Nhưng tôi biết nàng có vẻ chán đời lắm, nên đã định từ nay ẩn cư thế ngoại, không muốn trở lại hồng trần nữa.

Hạ Thiên Tường cảm thấy trong lòng đau xót, mắt đã rơm rớm ướt nhưng vừa trông thấy tấm lưới nhện đỏ lại nẩy ra một ý, bèn cố nén hai hàng nước mắt ngẩng đầu nhìn Hoa Như Tuyết, rồi nói :

– Hoa tỷ tỷ trông thấy tấm lưới này, tôi lại chợt nhớ hôm đánh cuộc ở bên sông Vu Giáp, tỷ tỷ còn thiếu tôi một món nợ.

Nhất Bát thần tăng thấy Hạ Thiên Tường đôi mắt dưng dưng muốn khóc, trong bụng không nỡ, bèn lấy tay khẽ vỗ nhẹ vào vai Hoa Như Tuyết. Như Tuyết hiểu ý bèn mỉm cười nói với Thiên Tường :

– Tôi nhớ món nợ ấy là hứa sẽ tận hết tâm lực giúp lão đệ một lần.

Hạ Thiên Tường cười một cách gượng gạo :

– Lúc này chính là lúc tôi muốn xin tỷ tỷ thực hiện lời hứa, không biết có được không?

Hoa Như Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

– Lão đệ muốn tôi giúp cũng được, nhưng tôi chỉ có thể đọc được hai câu kệ này, lão đệ cứ theo đấy mà tham cứu. Và sau khi nghe xong hai câu kệ, lão đệ nên lập tức rời khỏi đây.

Hạ Thiên Tường lúc này ruột gan đã tan nát, không còn biết tính thế nào. Khi nghe Hoa Như Tuyết nói vậy chỉ gật đầu lia lịa, mắt đăm đăm nhìn nàng, như muốn uống lấy lời nói.

Hoa Như Tuyết mỉm cười khẽ ngâm:

“Muốn thành quyến thuộc đừng từ chết

Tu tới uyên ương chẳng mộ tiên!”

Đọc xong, lập tức cùng Nhất Bát thần tăng đứng lên tiễn khách.

Hạ Thiên Tường kinh ngạc, không ngờ hai câu kệ của Hoa Như Tuyết lại giống với hai câu trong tờ giản thiếp của Mai Khôi sứ giả đến thế. Chàng thấy Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết đã đứng lên, biết không thể hỏi thêm được nữa, đành cũng phải đi ra.

Ra tới cửa cung Triêu Vân, Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết đều vòng tay bái biệt, rồi lập tức quay vào, đóng sập cửa lại.

Hạ Thiên Tường lúc này đầu óc trống rỗng, không hề để ý đến những nghi vấn xung quanh, chỉ ngơ ngẩn như người mất hồn, thất thểu trèo lên sườn núi, cúi nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy về phía đông, miệng lẩm bẩm nói một mình :

– Trọng Tôn tỷ tỷ ơi! Sao lại đi nghe lời Tiểu Bạch mà nỡ tuyệt tình như vậy? Sao không chịu cho ta giải thích một câu nào?

Nói đến đây lòng càng chua xót, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã, ướt sũng cả vạt áo bào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.