Mai Hương Kiếm

Chương 7: Đòn thân mạo hiểm


Đọc truyện Mai Hương Kiếm – Chương 7: Đòn thân mạo hiểm

Tân Tiệp vừa ra khỏi cửa hiệu thì chợt thấy một cỗ xe ngựa dừng ở cửa. Trên xe chính là người mà chàng định tìm gặp, Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành.

Vị tổng tiêu đầu của Võ Uy tiêu cục vội nhảy xuống xe, cười mừng rỡ nói :

– Tân huynh đã về rồi sao? Tốt quá!

Tân Tiệp thấy thái độ đối phương khác thường, ngạc nhiên nghĩ thầm :

– “Đương nhiên là phải về rồi chứ! Hắn hỏi như vậy là có ý gì?”

Kim Cung Thần Đạn vồn vã cầm lấy tay Tân Tiệp, cứ vừa kéo chàng đi vào cửa vừa hỏi :

– Vị Kim Nhất Bằng đó có nói gì với Tân huynh không?

Tân Tiệp ngạc nhiên tự hỏi :

– Kim Nhất Bằng là ai chứ? À… có lẽ chính là lão khất cái kia…!

Rồi làm như vẻ bàng quang đáp :

– Không có gì, chẳng qua…

Bấy giờ vị Hầu Nhị đóng giả lão gia nhân của Tân Tiệp đang đứng trước quầy hàng, vừa nghe Kim Cung Thần Đạn nói tới ba tiếng Kim Nhất Bằng, mặt bỗng biến sắc.

Tân Tiệp đương nhiên đã nhìn ra thần sắc đó, không những kinh dị mà còn có cả sự sợ hãi. Ông ta đứng lên định rời khỏi quầy hàng, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đưa mắt nhìn Kim Cung Thần Đạn.

Kim Cung Thần Đạn không để ý mà chỉ lưu tâm đến câu trả lời của Tân Tiệp. Thấy chàng dừng lại giữa câu, y vội hỏi :

– Chẳng qua thế nào?

Tân Tiệp cười đáp :

– Chẳng qua lão có một nhi nữ, mời tiểu đệ hôm nay lên thuyền chơi.

Kim Cung Thần Đạn nhướng cao đôi mày rậm, hỏi :

– Thật ư?

– Tiểu đệ còn lừa dối Phạm huynh hay sao?

Kim Cung Thần Đạn vội lắc đầu :

– Tiểu đệ không có ý đó. Chỉ là sự việc hết sức lạ lùng. Tân huynh còn chưa biết lai lịch người này nên bình tĩnh như vậy là phải… Nhưng tiểu đệ lại rất lo cho Tân huynh!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng không vào tiền sảnh mà ra tuốt hậu viện.

Kim Cung Thần Đạn không để đối phương kịp phản ứng, nói tiếp :

– Không hiểu sao ở Vũ Hán này đa sự đến thế không biết. Chỉ trong phạm vi ba ngày đã có tới ba chuyện động trời. Tiểu đệ thật chẳng hiểu ra sao cả!

Bây giờ Tân Tiệp đã đoán ra rằng cha con Kim Nhất Bằng tất không phải hạng bình thường. Trước đây không lâu, chàng có ý tìm Kim Cung Thần Đạn chỉ để hỏi lai lịch của họ. Bây giờ nghe Phạm Trị Thành nói thế, chàng định thừa cơ hỏi. Nhưng xem thái độ của đối phương, chàng tin chắc rằng cho dù không hỏi nhất định Phạm Trị Thành cũng nói ra, bởi thế cứ lặng yên chờ nghe tiếp.

Quả nhiên mới vào hậu sảnh, Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành không nén nổi nói tiếp :

– Tân huynh có biết tối qua đã gặp phải nhân vật thế nào không?

Tân Tiệp bình thản lắc đầu :

– Đương nhiên tiểu đệ không biết.

Phạm Trị Thành thở dài nói :

– Nếu Tân huynh biết, chỉ sợ bây giờ đã không còn bình tĩnh như thế đâu!

Hai người đến ngồi vào bộ bàn ghế đàn hương. Chẳng bao lâu gia nhân mang trà tới. Phạm Trị Thành nhấp một ngụm trà, nói tiếp :

– Lúc đầu tiểu đệ chưa dám tin ngay rằng người đó là Kim Nhất Bằng.

Nhưng sau nghĩ lại, trừ lão ra thì còn ai khác nữa? Tân huynh không phải là người trong võ lâm, đương nhiên không biết người này. Còn tiểu đệ đã bôn ba trong chốn giang hồ hai ba chục năm nên đã từng nghe không biết bao nhiêu chuyện về nhân vật này! Bởi thế chỉ cần trông thấy đã có thể xác định ngay được lai lịch của người đó.

Tân Tiệp bắt đầu tỏ ra quan tâm, hỏi :

– Người đó là ai?

Phạm Trị Thành lại thở dài một hơi, trầm ngâm giây lát rồi bắt đầu kể :

– Hai mươi năm trước trên giang hồ lưu truyền một câu rằng: “Gặp phải Nhị quân gà chó không yên”. Gà chó còn chưa yên, huống chi là người? Bởi thế trên giang hồ không ai muốn gặp Nhị quân, chẳng khác gì tránh quỷ! Hai nhân vật đáng sợ đó, một là Thất Diệu Thần Quân, một là Độc Quân Kim Nhất Bằng!

Một người lấy thất nghệ để truyền danh trên giang hồ, còn người kia bằng độc mà làm chấn động võ lâm! Khắp người Độc Quân Kim Nhất Bằng không nơi nào là không có độc vật. Chỉ cần nhiễm phải một chút, chỉ trong vòng mười hai canh giờ tất phải chết. Cho dù tìm khắp nơi trong thiên hạ cũng không có thuốc nào chữa được! Trong giang hồ chỉ nghe đến hai tiếng Độc Quân là mọi người đều biến sắc…

Tân Tiệp “à” một tiếng, cố nhớ lại xem Mai thúc thúc đã từng nói tới nhân vật đó chưa, nhưng quả là chưa bao giờ chàng được nghe nhắc tới danh hiệu đó.

Trên mặt chàng cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Phạm Trị Thành nhìn đối phương, nói tiếp :

– Người này và Thất Diệu Thần Quân, một Nam một Bắc vốn không phạm tới nhau. Nhưng có lần không biết Thất Diệu Thần Quân nghĩ thế nào đến tìm Độc Quân muốn cùng hắn phân cường nhược. Trên giang hồ không ai biết vì lý do gì. Chỉ biết rằng sau đó Độc Quân Kim Nhất Bằng tuyệt tích giang hồ, mười mấy năm trời không thấy xuất hiện lần nào nữa… Việc này truyền ra, trong giang hồ người người vỗ tay mừng rỡ. Từ đó lưu truyền thêm câu: “Thất Diệu trừ Độc Quân, thiên hạ được thái bình”.

Phạm Trị Thành kể xong, nhìn Tân Tiệp nói :

– Đó là cớ sự về Nhị quân. Mặc dù Thất Diệu Thần Quân cũng đáng sợ nhưng mọi người vẫn mong Thất Diệu trừ được Độc Quân là phúc lớn rồi. Nói thế để biết. Tân huynh cứ tự nghĩ xem mình có nên đến gặp Độc Quân không?

Tân Tiệp tỏ ra còn bị câu chuyện cuốn hút, hỏi :

– Rồi sau thế nào?

– Sau này có tin nói rằng Thất Diệu Thần Quân đã chết ở Ngũ Hoa Sơn, cả Quang Trung cửu hùng cũng trừ danh biệt tích. Từ đó giang hồ được thái bình mấy năm… Ai ngờ những tên ma đầu mà mọi người cứ tưởng đã chết từ lâu đột nhiên thay nhau xuất hiện ở Vũ Hán này… Xem ra họa kiếp đang treo lơ lửng trên đầu…

Y dừng một chút, nếp nhăn trên trán hằn sâu, nói tiếp :

– Tiểu đệ không biết một điều là tại sao tên ma đầu đó đối với Tân huynh lại trọng nể như thế… Ngoài ra tuy bản tính Kim Nhất Bằng hết sức kỳ quái nhưng chưa nghe ai nói rằng lão xuất hiện dưới lốt một kẻ khất cái bao giờ. Nếu mới rồi tiểu đệ không chú ý đến hai tay lão ma đó khác hẳn với da và móng tay của người thường thì không tin chính là hắn. Nếu Tân huynh hôm nay muốn đến gặp theo hẹn thì xin hãy suy nghĩ cho cẩn thận!


Tân Tiệp trầm ngâm giây lâu rồi chợt hỏi :

– Thiếu nữ đó tự nhận lão khất cái là phụ thân mình thì xem ra còn trẻ, không biết có đúng là nữ nhi của Độc Quân thật không?

Phạm Trị Thành nghe đối phương vẫn đề cập đến nữ nhân đó, nghĩ thầm :

– “Người này thật không biết trời cao đất dày là gì! Gặp chuyện tày trời như thế mà vẫn nghĩ đến nhi nữ người ta… Nhưng chưa nghe ai nói hắn có nhi nữ, chẳng hay hư thực thế nào…”

Nghĩ thế chỉ trả lời :

– Cái đó tiểu đệ không được rõ.

Nhưng trong lòng vẫn còn áy náy, y cố khuyên thêm một câu :

– Theo ý tiểu đệ, Tân huynh đừng đi là hơn.

Tân Tiệp cười nói :

– Nếu Độc Quân đã là nhân vật hiển hách như thế, nhất định thuyền của lão phải có đặc điểm khác thường. Phạm huynh thấy thế nào?

Phạm Trị Thành nghe hỏi, biết rằng đối phương đã nhất quyết đi, nghĩ bụng :

– “Dù sao ta với hắn chưa thể nói là thâm giao. Hắn đã nhất định tự tìm lấy phiền phức thì cứ mặc!”

Hiển nhiên Phạm Trị Thành không sao ngờ được vị công tử phong lưu tiêu tiền như nước chỉ ham mê kết bằng hữu trong giới võ lâm, nhưng chẳng có chút võ công này, trái lại là một kỳ nhân thân hoài tuyệt học. Nên nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời :

– Thuyền của lão ma đó có ký hiệu đặc biệt nào không thì tiểu đệ không biết. Tuy nhiên theo truyền ngôn thì Độc Quân ở đâu thì vật dụng của hắn đều sơn màu lục, bởi thế có thể thuyền hắn cũng sơn màu lục.

Tân Tiệp thấy rằng tất cả những gì mình muốn biết về nhân vật thần bí kia đều đã được giải đáp, vì thế không hỏi nữa. Hai người lặng lẽ uống trà một lúc nữa rồi Kim Cung Thần Đạn cáo từ ra về.

Tân Tiệp mời thêm vài câu cho phải rồi thân tiễn ra tận cửa. Chàng vừa quay vào tiền sảnh thì Hầu Nhị bước ra khỏi quầy cúi người nói :

– Thiếu gia, lão nô thấy có mấy việc cần bẩm với thiếu gia.

Tân Tiệp gật đầu.

Hai người vao gian phòng nhỏ đóng cửa lại.

Tân Tiệp nhớ lại vẻ hoảng hốt của Hầu Nhị khi nghe đến tên của Kim Nhất Bằng, biết rằng Hầu nhị thúc gọi mình vào đây tất có chuyện liên quan đến lão ma đó, liền hỏi :

– Có phải Hầu nhị thúc định nói với điệt nhi về Kim Nhất Bằng không?

Hầu Nhị dán mắt vào Tân Tiệp hỏi :

– Ngươi đã gặp Kim Nhất Bằng ư?

Tân Tiệp gật đầu :

– Không chỉ gặp lão ta, mà còn gặp cả nhi nữ của lão nữa.

Chợt mặt Hầu Nhị tái mét đi.

Tân Tiệp hết sức ngạc nhiên. Hầu nhị thúc theo chàng biết là người rất trấn tĩnh, thường có thái độ lạnh lùng trước mọi chuyện, làm sao hôm nay lại có vẻ kích động thế?

Từ sau khi ra khỏi thạch thất cùng đi với Hầu Nhị, chàng càng ngày càng có cảm giác rằng đó là người rất có lai lịch, bản tính trầm tĩnh kín đáo, thậm chí lạnh lùng yếm thế, nhất định trong lòng có những nỗi uẩn khúc. Trong lòng chàng thường nảy ra câu hỏi :

– Vị này là ai?

Tuy nhiên chàng không bao giờ dám hỏi. Nay xem lại, chẳng lẽ Hầu nhị thúc với Độc Quân có mối quan hệ nào đó.

Lại nói, nghe câu vừa rồi của Tân Tiệp, Hầu Nhị mặt tái mét, run giọng hỏi :

– Thế nào? Ngươi gặp cả nhi nữ của Kim Nhất Bằng?

– Dạ! Điệt nhi có gặp. Thiếu nữ đó còn mời điệt nhi tối nay lên thuyền chơi.

Điệt nhi cố nghĩ mãi mà không hiểu nguyên do.

Da mặt Hầu Nhị luôn luôn thay đổi, từng thớ thịt giật giật liên hồi trông rất kỳ quái, không biết nội tâm đang đau xót, xúc động hay vui mừng?

Hồi lâu, lão cười một cách thê lương, run run nói :

– Trời còn thương ta… cuối cùng cũng còn cho ta gặp lại được họ…

Tân Tiệp thấy vẻ mặt và câu nói không đầu không đuôi của đối phương, chẳng hiểu gì, thốt lên :

– Hầu nhị thúc…

Hầu Nhị trấn tĩnh lại, thở dài một tiếng nặng nề bảo :

– Đừng hỏi gì cả. Cháu cứ ngồi xuống đây, ta sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện…

Tân Tiệp nghe đến kể một câu chuyện, biết rằng đó chỉ là cách nói văn chương, nhưng không biểu lộ gì, ngồi xuống ghế.

Hầu Nhị đưa mắt nhìn ra những đám mây trắng bạc bồng bềnh trôi ngoài cửa sổ như cố nhớ lại câu chuyện còn đọng trong tiềm thức xa xưa, hồi lâu hắng giọng kể :

– Cách đây đã lâu lắm, ở vùng Hà Bắc có một người xuất thân từ thế gia giàu có không biết bao nhiêu, sinh hoạt chẳng thiếu thứ gì, giao du khắp thiên hạ, từ nhỏ lại luyện được võ công thượng thặng. Người trong giang hồ vô luận là hắc đạo hay bạch đạo, chỉ cần nói tới người này là chĩa ngón tay cái lên một cách tán tụng: “Rất tốt!” Khi mới ngoài hai mươi, người đó còn lấy được một người vợ đẹp như tiên giáng trần…

Lão kể tới đó, chợt thu hồi mục quang, nhìn Tân Tiệp nhưng lại bình phẩm một mình :

– Người đã được như thế, còn đòi hỏi gì hơn nữa…

Lát sau, lão ta lại tiếp :

– Sau đó sinh hạ được một nữ nhi. Như vậy là mọi chuyện đều mãn ý, duy một điều là từ nhỏ người này cứ ở riết Hà Bắc, muốn theo lời người xưa đi một ngày đàng học một sàng khôn, định ngao du một chuyến về phương nam để ngắm cảnh núi cao sông rộng thỏa mãn ước nguyện trước khi về già…

Giọng lão đầy xúc động, như thể đã cất giữ chuyện đó từ lâu trong đáy lòng.

– Cuối cùng người đó sắp xếp mọi công việc đi về phương nam. Sau một năm, quả nhiên người này thu được nhiều kiến thức, mở rộng thêm tầm nhìn, kết thêm nhiều bạn mới… Như vậy sống trong nhân gian được mãn nguyện, không còn nuối tiếc gì hơn nữa…


Hầu Nhị lại nhìn ra khoảng không xa xăm, giọng trầm hẳn xuống :

– Nào ngờ khi trở về, mọi thứ trong nhà đều thay đổi…

Hầu Nhị lại nhìn Tân Tiệp, ánh mắt trở nên căm hận và độc ác, giọng run lên đầy kích động :

– Trước tiên người đó nhận thấy trong nhà mọi vật đều biến thành màu lục.

Bàn ghế, đồ gỗ sơn màu lục, cả nệm gấm, phông màn cũng thế. Đến cả y phục của vợ và đứa con gái mới lên ba cũng màu lục…

Hầu Nhị cắn chặt răng, kể tiếp :

– Nhưng điều khổ tâm và đáng căm hận nhất là tất cả bọn gia nhân đều nhìn người đó bằng ánh mắt lạnh lùng. Cả thê tử cũng nhìn chồng bằng cái nhìn lạnh lùng khinh thị. Với lòng căm hận sục sôi, người này bắt một gia nhân dùng hình phạt tra khảo, mới biết rằng trong vòng một năm hắn bỏ nhà đi, người vợ đã theo người khác, một nhân vật bá đạo võ lâm thời đó có biệt danh Kim Nhất Bằng!

Tân Tiệp kinh hãi kêu lên một tiếng. Mãi đến lúc đó chàng mới tin rằng nhân vật trong chuyện mà Hầu nhị thúc đang kể chính là bản thân ông ta. Điều đó cắt nghĩa vì sao nghe nhắc đến tên Độc Quân Kim Nhất Bằng, Hầu nhị thúc lại có ánh mắt căm hận đến thế. Chàng chợt thấy đồng tình với Hầu nhị thúc và đem lòng thù hận sâu sắc Độc Quân, kẻ đã mang tai họa đến cho con người bất hạnh đang ngồi trước mặt mình, mà mãi tới bây giờ chàng mới hiểu được một phần…

Hầu Nhị nở nụ cười chua chát kể tiếp :

– Tuy người đó biết rõ uy danh của Độc Quân vang lừng thiên hạ, là kẻ tâm độc thủ lạt lại có võ công cao cường đã từng gieo tội ác khắp nơi, nhưng trong lúc tức giận không kể gì, quyết tìm Độc Quân liều một trận sống mái… Nào ngờ tên này chỉ cười hô hố, bảo: “Ngươi chẳng cần phải liều mạng với ta. Chính vợ ngươi yêu ta, tự nguyện từ bỏ ngươi theo ta, hơn nữa muốn ta thay ngươi ở lại làm chủ nhân nơi này. Ngươi đã không giữ được vợ mình thì dù có liều mạng tự tìm chết có ích gì?” Người đó nghe câu này chẳng khác gì rơi xuống vực sâu vạn trượng không còn sức lực đâu nữa, trong đầu chỉ còn nỗi xót xa không ngờ vợ mình là kẻ bạc tình và tàn nhẫn đến thế. Ngay lúc đó chính vợ hắn xuất hiện, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ, thậm chí còn khinh thị nữa… Người này trông thấy ánh mắt đó, hoàn toàn tiêu tan ý niệm liều mạng với Độc Quân…

Hầu Nhị chừng không còn hơi sức, tay tì vào thành ghế, đầu cúi gục trông rất thảm thương.

Tân Tiệp đập mạnh xuống bàn, lòng rủa thầm nữ nhân vô sỉ lật lọng đó.

Lúc sau Hầu Nhị kể tiếp :

– Đột nhiên nhi nữ tới bên người kia nhoẻn miệng cười. Người đó cố ghìm nổi thống khổ, nuốt lệ đưa tay định bế đứa con gái chưa đầy ba tuổi là tất cả niềm hy vọng của mình lúc đó… Nào ngờ vừa chạm vào áo con mình, người kia đau đớn rụt phắt tay lại, hai tay như bị trăm ngàn loài rắn rít cắn vào, đau đớn ngã xuống lăn lộn trên mặt đất trong tiếng cười khả ố của địch nhân… Người đó chợt hiểu rằng y phục của nhi nữ đã được tẩm bởi chất độc của Độc Quân, chỉ cần chạm tay vào là không còn thứ thuốc nào trên đời còn cứu được…

Tân Tiệp nghe tới đó toát mồ hôi. Trình độ dụng độc của Độc Quân quả nhiên bá đạo võ lâm.

Hầu Nhị kể tiếp, giọng vô cùng phẫn uất :

– Trong lúc người đó lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn thì vợ hắn cùng Độc Quân mặc sức âu yếm, quấn quít trong vòng tay nhau. Người kia vừa tủi hận vừa uất ức, không còn sức để liều mạng cùng tên ma đầu độc ác và người vợ dâm đãng của mình, hắn muốn tự kết liễu tính mạng của mình cho đỡ nhục nhưng ngay cả việc đó cũng không đủ sức…

Hầu Nhị bỗng nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu, nổi căm hận lên tới cực điểm.

Tân Tiệp chợt nhớ lại cảnh ngộ mà mình được chứng kiến hồi mười hai tuổi…

Hải Thiên song sát lăng nhục thân mẫu mình ngay trước mặt phụ thân chàng…

Trong lòng chàng cũng trào lên nổi căm thù sôi sục, tưởng chừng như có đôi gian phu dâm phụ đó ở đây, chàng nhất định sẽ nhảy bổ vào xé xác chúng ra thành từng mảnh.

Hầu Nhị kể tiếp :

– Trong lúc người đó muốn tìm cách nào để chết đi thì đột nhiên có người xuất hiện. Người đó vận lam bào, dáng văn sĩ, mới vào phòng đã chỉ tay vào mặt Độc Quân nói to: “Giống người độc địa như ngươi còn hơn cả rắn rết! Đã cướp vợ người ta, lại còn định dồn người ta đến nước phải chịu nhục mà chết! Mai Sơn Dân này không thể để ngươi sống làm ô bẩn thế gian này nữa!” Người kia vừa nghe kẻ vừa xuất hiện tự xưng là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân lừng danh giang hồ liền cố nhỏm dậy mở to mắt nhìn…

Tân Tiệp bấy giờ đoán hết câu chuyện, nghe kể đến Mai thúc thúc và trong thâm tâm nảy sinh sự tò mò muốn nghe tiếp câu chuyện.

Hầu Nhị lại kể tiếp :

– Thế rồi Thất Diệu Thần Quân và Độc Quân bắt đầu động thủ. Người chồng bất hạnh vừa thấy thân thủ hai người mới biết công lực của mình còn hãy kém xa. Võ công Độc Quân đã đạt tới trình độ thượng thừa, nhưng Thất Diệu Thần Quân còn lợi hại hơn. Trong đại sảnh lúc ấy chỉ toàn chưởng phong như bão tố khiến bàn ghế đổ tứ tung. Phông màn, rèm cửa bị gió cuốn đi rào rào. Nữ nhi mới chưa đầy ba tuổi thấy vậy khóc thét lên, ngay cả người kia cũng bị chưởng kình buộc phủ đầu xuống đất không sao ngóc lên được, tuy vậy vẫn mở to mắt nhìn hai người kịch chiến. Đánh nhau hồi lâu, người đó chợt thấy Kim Nhất Bằng thu chưởng chậm lại, từ vai phải lộ sơ hở. Mai Sơn Dân đâu không phát hiện ra, liền nhằm yếu điểm của đối phương xuất chưởng công vào. Người kia chợt nhớ ra mình vừa bị trúng độc, tất khắp người Độc Quân đều có tẩm độc, lại thấy Mai Sơn Dân xuất chưởng công tới sắp chạm vào y phục của đối phương liền cố sức gượng dậy kêu lên: “Có độc!” Mai Sơn Dân chưởng công đến nơi, nghe thét liền thu về biến chưởng thành chỉ, cách không điểm tới… Võ công của vị Thất Diện Thần quân đã đạt đến cực hạn, có thể cách không đả thương. Sau khi đổi chưởng thành chỉ, điểm ngay trúng trọng huyệt Kiên Tĩnh của Độc Quân. Tên ma đầu ngã quay xuống đất. Mai Sơn Dân quay lại nhìn người kia tỏ ý cảm kích: “Đa tạ chỉ điểm. Ngươi cứ nằm yên đừng động, để ta tìm giải dược.” Nói xong đi ngay về phía hậu phòng. Người kia lòng nhẹ hẳn đi, căm hận nhìn Kim Nhất Bằng nhủ thầm: “Chỉ cần ta giải độc xong, nhất định sẽ tự tay giết ngươi mới hả giận!”

Nhưng không ngờ Độc Quân công lực siêu phàm, tuy bị điểm trúng trọng huyệt nhưng chẳng bao lâu đã tự giải được, thấy Mai Sơn Dân đã bỏ đi khỏi phòng liền vội vàng một tay cắp nữ nhân bội bạc kia, một tay cắp tiểu hài lao ra cửa sổ chạy trốn. Người kia giương mắt nhìn đối phương mang vợ con chạy mất, chỉ biết nghiến răng bất lực nhìn theo. Đến khi Mai Sơn Dân mang giải dược đến thì Kim Nhất Bằng đã đi mất từ lâu. Thất Diệu Thần Quân vốn quan tâm đến an nguy của người bị nạn nên dùng giải dược cho uống vào, nhưng vì qua thời gian quá lâu nên hai tay đã bại liệt không còn chữa trị được nữa. Tuy nhiên tính mạng không còn đáng lo, chỉ có điều từ đó hai tay trở nên vô lực…

Tân Tiệp đã đoán ra câu chuyện trên là do Hầu Nhị đang kể về mình, trong lòng khắc sâu mối hận đối với Độc Quân và nữ nhân bội bạc độc địa kia…

Hầu Nhị thở dài nói tiếp :

– Từ đó con người bất hạnh kia tự chôn vùi danh tính, còn Độc Quân Kim Nhất Bằng cũng biệt tích như kim chìm đáy biển không lưu lại chút tin tức gì. Thế nhưng người kia vẫn còn sống và suốt hai mươi năm đằng đẵng trôi qua vẫn không sao lành được vết thương lòng và mối cừu hận vẫn giữ nguyên cũng như hình bóng của nữ nhi và tiếng khóc như vang mãi bên tai…

Cả hai cùng chìm trong suy tư, không ai nói câu gì nhưng có quan điểm hoài toàn giống nhau về cảnh ngộ…

Cuối cùng Hầu Nhị ngước khuôn mặt nhòa lệ nói :

– Cố sự chỉ tới đó là xong.

Tân Tiệp nhìn ra ngoài.

Những mảng mây đen bay qua khung cửa khiến bầu trời tối sầm lại như những ý nghĩa đen tối vừa xuất hiện trong đầu chàng.

* * * * *

Màn đêm vừa buông xuống, một chiếc xe ngựa đã lao nhanh ra khỏi Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, xuyên qua những con phố đầy hành nhân tấp nập, chạy ra hướng bờ sông.

Trong xe, Tân Tiệp nhíu chặt mi, vẻ mặt nghiêm trọng đưa mắt nhìn hàng trăm chiếc thuyền đậu dọc bến sông, ra hiệu cho tên phu xe đi chậm lại.

Tên phu xe nhận thấy hôm nay chủ nhân tính tình có vẻ nghiêm nghị khác thường, lặng lẽ chấp hành mệnh lệnh mà không dám hỏi thêm một tiếng.

Vừa quan sát những chiếc thuyền ven sông, Tân Tiệp vừa băn khoăn suy tính. Theo lời Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc thì Độc Quân Kim Nhất Bằng là nhân vật tàn bạo lạnh máu sát nhân và mất hết nhân tính. Nhưng đối chiếu với lão khất cái đêm qua xuất hiện dưới Hoàng Hạc lâu miệng ca tay gõ hai chiếc que lại giống như một cuồng sĩ phong trần du lãng thì hình như đó không phải là Độc Quân khủng khiếp kia.

Tân Tiệp nghĩ thầm :

– “Rất ít khả năng lão khất cái kỳ quặc đó chính là Độc Quân từng gây nhiều tội ác.”

Xe vẫn tiếp tục đi chầm chậm dọc bờ sông.

Có tới hàng trăm chiếc thuyền neo đậu, Tân Tiệp không sao phân biệt được chiếc nào là của lục y thiếu nữ…

Chàng lẩm bẩm :

– Màu lục…

Đột nhiên chàng nghĩ đến lời Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc, đồng thời mối nghi vấn được làm sáng tỏ.

“Hiển nhiên đó là Kim Nhất Bằng rồi! Thiếu nữ vận y phục màu lục. Bốn nữ nhân khiêng kiệu và ngay cả chiếc kiệu cũng thế… Nhưng bây giờ trên y phục thiếu nữ kia có còn tẩm độc không?”


Chiếc xe đi hết bãi đỗ thuyền rồi quay lại.

Tân Tiệp chợt trông thấy phía trước có một chiếc thuyền chậm chạp tiến vào bờ rồi bắc cầu ván nối lên bờ. Từ mũi thuyền bốn nữ nhân tay xách lồng đèn bước theo cầu ván…

Mục lực Tân Tiệp bấy giờ có thể nhìn thấy vật trong đêm tối, đã nhìn ra bốn nữ nhân qua ánh đèn mờ nhạt. Bốn nữ nhân đó đều bận lục y, tay xách đèn lồng cũng dán giấy màu lục, đúng là bốn thiếu nữ khiêng kiệu cho lão khất cái mà tối qua chàng đã gặp dưới Hoàng Hạc lâu. Tân Tiệp vội bảo phu xe dừng lại.

Bốn thiếu nữ cũng đã nhận ra chàng, miệng mỉm cười duyên dáng đi tới gần xe nói :

– Lão gia và tiểu thư chúng tôi hiện đang ở trong thuyền cung hầu công tử.

Xin công tử mau lên thuyền cho!

Tân Tiệp gật đầu đáp :

– Vậy xin các vị cô nương dẫn đường giúp.

Bốn tên thiếu nữ cùng che miệng cười rồi xách đèn quay lại dẫn Tân Tiệp theo cầu ván lên thuyền. Bấy giờ Tân Tiệp mới nhận ra con thuyền quả thật sơn màu lục, tuy nhiên trong đêm tối nếu thuyền ở xa thì rất khó nhận ra.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng đủ biết con thuyền sang trọng khác thường. Ai biết trên thuyền này đang tồn tại một tên đại ma đầu khủng khiếp?

Lục y thiếu nữ ra ngoài khoang thuyền đón khách. Vẫn bộ y phục màu lục, vẫn búi tóc vén cao và nụ cười như đóa hồng hé nở, thiếu nữ chẳng khác gì tiên nữ giáng trần! Lại còn thêm giọng nói dịu dàng như pha mật :

– Tân tướng công thật là người thủ tín. Tiện thiếp cứ sợ rằng công tử không đến…

Tân Tiệp kinh hãi nghĩ thầm :

– “Làm sao cô ta biết họ mình chứ? Chẳng lẽ đối phương còn dò biết cả lai lịch của mình? Dù thế nào cũng phải rất cẩn thận mới được!”

Tuy trong lòng lo lắng nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng thản nhiên, đó là chỗ khác biệt giữa chàng so với người khác.

Tân Tiệp cười đáp :

– Đã được cô nương ưu ái mời tới thuyền, tại hạ có lý nào từ chối? Chỉ sợ làm phiền cô nương thôi…

– Nào có!

Thiếu nữ lại cười, đến là ngọt ngào ý vị.

Lúc này những lời của Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc đã khắc sâu vào tiềm thức Tân Tiệp. Chàng sẵn sàng đề phòng với độc vật của Độc Quân.

Những người thận trọng bao giờ cũng đề phòng trường hợp xấu nhất.

Tuy vậy không phải vì chàng sợ hãi, chỉ là tính cẩn thận nên phải lường trước tình huống để đề phòng thôi. Tự mình thấn dân vào hang hổ, chưa biết gì về ý đồ cũng như thủ đoạn của đối phương, sao chẳng đề phòng?

Đột nhiên có một nhân ảnh lướt qua sau lưng Tân Tiệp nhanh như một tia chớp đến nỗi chàng chỉ có cảm giác mà không kịp nhận ra, từ trong khoang thuyền thoáng qua mũi thuyền rồi mất hút trên bờ không lưu lại chút dấu vết!

Tân Tiệp thấy lòng chấn động, tự hỏi :

– “Người đó là ai mà thân pháp kinh nhân như vậy?”

Thiếu nữ thấy Tân Tiệp đứng bần thần, cười nói :

– Mời tướng công vào khoang thuyền. Gia phụ đang cung hầu trong khoang.

Tuy lòng đầy băn khoăn nhưng nụ cười và giọng nói của thiếu nữ như ngọn gió xuân thơm ngát khiến chàng dịu đi.

Cô ta nhìn sâu vào mắt chàng lần nữa đầy tình ý rồi mới đi trước vào khoang.

Tân Tiệp hơi đỏ mặt bước theo. Có lẽ lúc này dù biển giáo rừng gươm trước mặt cũng không làm chàng lưu tâm nữa.

Qua khung cửa sổ cũng sơn màu lục, chợt thấy trước mặt sáng lên. Tuy mọi vật đều màu xanh lục nhưng mỹ lệ nguy nga như một cung điện với cảnh bài trí hào nhoáng và vô số những vật dụng đều bằng bích ngọc.

Trong khoang không có người nào, chắc rằng trong lúc chàng ngây người nhìn quanh, thiếu nữ đã đi vào hậu phòng. Chàng ngỡ ngàng nhìn khắp nơi trong khoang, cả bàn ghế bình chén đều được chế bằng ngọc bích phát xạ ánh sáng xanh lạnh lùng đáng sợ…

Tân Tiệp tự chọn một chiếc ghế ngồi xuống, nhưng vừa đặt đít thì chợt thấy hơi lạnh xâm nhập vào tận xương. Vì sợ thất thố nên cố chịu đựng, tưởng rằng suốt mười năm nằm trên phản đá lạnh dưới thạch thất trong địa đạo, so với chiếc ghế này còn chưa thấm vào đâu, lòng kinh dị nghĩ thầm :

– “Xem ra Kim Nhất Bằng quả là người khác thường…”

Đột nhiên từ hậu phòng có tiếng nữ nhân cười nói :

– Con không ra đâu!

Tiếp đó là tiếng cười sang sảng rồi một lão nhân bận y phục đỏ như lửa từ hậu phòng bước ra.

Trong khoang mọi thứ đều màu lục sắc, riêng lão nhân khắp người đỏ rực, chẳng khác gì ngọn núi lửa phun lên giữa rừng xanh đến là nghịch mắt!

Lão nhân da màu xanh lục, ánh mắt xanh lạnh, khóe môi thấp thoáng nụ cười, mũi khoằm có vẻ độc ác, tuy dáng vẻ và trang phục khác biệt nhưng mới nhìn qua, Tân Tiệp đã nhận ra đó chính là lão khất cái hôm qua dưới lầu Hoàng Hạc. Chàng đứng lên hướng lão nhân cúi đầu nói :

– Được lão trượng ưu ái, tiểu tử mạo muội tới đây…

Đôi mắt chim ưng của lão quét nhìn Tân Tiệp từ đầu đến chân như dò xét gà con rồi quay đầu về phía hậu phòng cười hô hô nói :

– Không ngờ nhãn quang của nha đầu ngươi thật lợi hại! Vị Tân công tử này không những thông minh tuấn tú mà còn là một cao thủ nội gia tuyệt đỉnh nữa đó!

Tân Tiệp nghe nói thất kinh. Chàng đã cố sức để không lộ mình, sao Độc Quân mới nhìn qua đã rõ chân tướng?

– “Tuy lão nói thế, nhưng không tỏ ra có gì ác ý. Vậy là thế nào?”

Chàng cố trấn tĩnh, làm ra vẻ ngạc nhiên nói :

– Tiểu tử chỉ là hạng phàm phu. Lão trượng nói thế làm tiểu tử hổ thẹn vô cùng…

Lão nhân đảo tròn đôi mắt, lại cười hô hố nói :

– Thế mới gọi là người tài không lộ tướng, lộ tướng thì không phải người tài!

Công tử tuy bản lĩnh khác người nhưng tính tình kín đáo, chẳng mấy ai nhìn ra được!

Lão thôi cười, nhìn xoáy vào Tân Tiệp nói tiếp :

– Chỉ cần nhìn vào đôi mắt các hạ đầy thần quang nhưng vẫn khí định thần nhàn là đủ biết. Ngoài ra… chiếc ghế bằng chất hàn ngọc này đâu phải ai cũng ngồi được? Nếu các hạ không có nội công thâm hậu thì e đã chết cóng từ lâu…

Tân Tiệp biết không thể giấu được đối phương, đành cười ngượng ngùng nói :

– Lão trượng quả là cao thủ! Tiểu tử từ nhỏ có luyện qua chút ít nội công nhưng không đáng được lão trượng gọi là cao thủ nội gia đâu!

– Hô hô! Chẳng phải đó chỉ là nhận xét của riêng ta đâu! Cả tiểu nữ Mai Linh chỉ cần nhìn qua cũng biết ngươi không phải người bình thường. Thôi các hạ đừng giấu diếm gì nữa thì hơn!

Tân Tiệp ngước mắt lên, chợt thấy lục y thiếu nữ đã vào khoang từ lúc nào đang đứng nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, chàng vội nhìn sang chỗ khác, nghĩ thầm :

– “Không những Độc Quân đối với mình không tỏ ra ác ý mà hình như còn có thiện cảm nữa… Có lẽ hắn không ngờ mình tới đây cốt để lấy mạng hắn! Còn nữ nhân kia…

Độc Quân vừa nói tên là Mai Linh. Cô ta nhất định chưa biết mình họ Hầu chứ không phải họ Kim. Cứ chờ sau khi ta báo thù cho cô ta xong sẽ nói rõ mọi chuyện…”

Nghĩ tới đó Tân Tiệp cười thầm.


Đương nhiên chàng hiểu rằng đối với cao thủ như Độc Quân Kim Nhất Bằng chẳng dễ gì đối phó, tuy nhiên chàng đã có kế hoạch, chỉ chờ thời cơ hành động…

Cho đến lúc đó chàng vẫn tin rằng ngoài cái tên Tân Tiệp ra, đối phương còn chưa biết gì thêm về mình…

Chàng chợt tự hào vì đã là người được Thất Diệu Thần Quân truyền y bát, lại được hóa thân là Thất Diệu Thần Quân, đó chính là niềm hy vọng của Mai thúc thúc, cũng vì thế mà Mai thúc thúc dày công truyền thụ võ học cho chàng để có ngày nay.

Trong lúc đó, Độc Quân Kim Nhất Bằng lại nhìn thiếu niên trước mặt tự nhủ :

– “Nhãn quan Mai nhi quả là sắc sảo! Bây giờ nó không còn bé bỏng gì, nên tìm cho mình một chốn yên thân là vừa. Tiểu tử họ Tân này khôi ngô tuấn tú, có võ công thượng thặng nhưng không phải là người trong võ lâm, đó là đối tượng lý tưởng!”

Lão quay nhìn nhi nữ, thấy nàng đang dán mắt nhìn Tân Tiệp, liền cười hô hô nói :

– Lão phu tính khí kỳ quặc nhưng lại rất thích lớp hậu bối như các ngươi!

Tân lão đệ! Lão phu xin mạo muội gọi ngươi một tiếng như vậy bởi tuổi tác có lớn hơn… Chúng ta chỉ gặp nhau đã hiểu nhau rồi, sau này mối quan hệ còn khắng khít hơn nữa… Hô hô…

Tới đó chợt vỗ tay quát to :

– Mau dọn trà rượu!

Tân Tiệp không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm :

– “Kim Nhất Bằng nổi danh trên giang hồ là độc ác, sao hôm nay đối với mình lại từ hòa như vậy?”

Lúc này ba người trong phòng mỗi người theo đuổi một ý riêng, hoàn toán trái ngược nhau. Đặc biệt là Tân Tiệp. Tuy chàng có trí tuệ phi thường, nhưng trong tình thế này không thể cắt nghĩa mọi việc đang diễn ra trước mắt một cách rõ ràng được.

Lát sau rượu được mang tới. Bình chén đều được làm bằng ngọc bích.

Kim Nhất Bằng chỉ tay mời khách còn Mai Linh thì đứng bên hầu rượu. Kim Nhất Bằng bưng chén lên cười nói :

– Cùng nhau cất chén rượu, quên đi vạn nỗi sầu… Nào, Tân lão đệ! Cạn chén!

Rồi ngửa cổ dốc cạn. Lại cười hỏi :

– Tân lão đệ là chủ nhân của nhiều châu bảo hiệu, thấy bình chén ở đây có đáng để nhấp môi không?

Tân Tiệp chỉ đáp ậm ờ, bụng cười thầm. Đối phương coi mình là chủ nhân của những cửa hiệu châu báu, thế nhưng chàng lại chẳng hiểu gì về các thứ vàng ngọc cả.

Kim Nhất Bằng lại cười to đầy tự đắc :

– Lão phu không phải cuồng ngôn, nhưng những thứ bình chén này, ngay cả trong hoàng cung cũng không có!

Tân Tiệp chỉ ậm ừ, còn Kim Nhất Bằng rượu vào bắt đầu nói liên thiên, thao thao bất tận.

Tân Tiệp trở nên khâm phục kiến thức uyên bác của đối phương. Lão bàn về mọi đề tài, đông tây kim cổ đều có, chẳng kém vị Mai thúc thúc của chàng.

Mai Linh đứng bên luôn mỉm miệng cười duyên. Có rượu lại thêm mỹ nhân khiến lòng chàng ngây ngất.

Vốn chàng đã có dự định vào đây với mục đích trả thù cho Hầu nhị thúc và tiêu diệt tên ma đầu để trừ hại cho võ lâm, sau đó giải thích mọi chuyện cho Mai Linh để cô ta biết rõ lai lịch thật sự của mình, nhưng thấy Kim Nhất Bằng luôn luôn tỉnh táo, mắt mở như bó đuốc nên không dám tùy tiện xuất thủ.

Rượu được mấy tuần, Kim Nhất Bằng chợt thở dài nói :

– Rượu uống cùng thiên hạ, hiểu ta được mấy người? Kim Nhất Bằng này danh chấn võ lâm, thế mà mấy ai biết lòng ta luôn sầu muộn…

Lại dốc ly uống hết.

Mai Linh lại rót đầy chén cho Độc Quân, mắt nhìn cha có vẻ như rất kính phục.

Tân Tiệp ngạc nhiên nghĩ thầm :

– “Lẽ nào tên ma đầu này còn có điều gì sầu muộn?”

Kim Nhất Bằng uống thêm chén nữa, thở dài nói :

– Tóc đã hoa râm mà việc vẫn chưa thành… chỉ để lại tiếng xấu thiên thu để người đời nguyền rủa… Ài! Tân lão đệ…

Đột nhiên chiếc thuyền hơi chao động, tuy rất nhẹ nhưng Tân Tiệp vẫn nhận ra có tiếng chân bước lên thuyền.

Kim Nhất Bằng quát hỏi :

– Ai?

Ngoài cửa có tiếng trả lời :

– Sư phụ, con đây!

Rèm cửa được vén lên, một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng bước vào, phóng ánh mắt sắc như dao vào Tân Tiệp.

Kim Nhất Bằng hỏi giọng hiền từ :

– Sao con trở về một mình? Có tìm được nó không?

Thiếu niên không đáp, ngồi xuống ghế đưa chén cho Mai Linh rót đầy uống cạn một hơi.

Thấy vẻ lạnh lùng tàn ác và nét mặt có gì đó giảo hoạt, Tân Tiệp lập tức có ác cảm với thiếu niên này.

Thiếu niên uống xong chén rượu, nhìn Kim Nhất Bằng nói :

– Đồ nhi cứ tưởng rằng trời đất bao la không biết tìm cô ta ở đâu, không ngờ thần xui quỷ khiến, lại tìm được cô ta trong một hiệu châu bảo! Tuy nhiên đồ nhi không muốn mất thanh danh, chờ đến canh hai mới bắt cô ta về đây không làm động đến ai.

Kim Nhất Bằng gật đầu tỏ vẻ hài lòng :

– Thế là rất tốt! Đưa nó vào đây ta xem!

Thiếu niên lại nhìn Tân Tiệp lần nữa đầy ác cảm.

Kim Nhất Bằng nói :

– À… hai ngươi còn chưa biết nhau. Vị này là Tân công tử, chủ nhân Sơn Mai Chu Bảo Hiệu… Còn tên này là đại đệ tử của lão phu.

Thiếu niên chỉ “à” một tiếng, miễn cưỡng chắp tay hành lễ, nhưng mặt không có biểu hiện nào.

Tân Tiệp cũng miễn cưỡng đáp lễ.

Thiếu niên đi ra khỏi khoang thuyền, lát sau có tiếng kêu rồi một thiếu nữ loạng choạng bị đẩy vào khoang.

Tân Tiệp vốn đã có dự cảm việc không lành, nay trông thấy thiếu nữ, không trấn tĩnh được đứng bật dậy ngay.

Thiếu nữ lướt mắt nhìn khắp phòng, chợt trông thấy Tân Tiệp liền kêu lên một tiếng lao bổ tới chàng, nhưng mới được hai bước bỗng đứng sững lại.

Thiếu niên bước tới, lạnh lùng hỏi :

– Chắc các người biết nhau?

Biến cố đó không những khiến Tân Tiệp thấy mình như bị sét đánh vào đầu, mà đến cả Kim Nhất Bằng và Mai Linh cũng sững sờ vì kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.