Đọc truyện Mai Hương Kiếm – Chương 44: Vạn lý trường chinh
Trời đã đến tiết đông, những cơn gió bấc thổi về lạnh thấu xương.
Núi Không Động mênh mang tuyết phủ, thê lương và cô tịch.
Càng cao thì khí trời càng lạnh.
Từ hôm qua tuyết đã bay đầy trời. Sáng nay tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng mặt đất bị tuyết phủ một lớp dày tới mấy tấc.
Thanh Nguyên quan là trọng địa của Không Động, tự xưng là “Thần Châu đệ nhất kiếm phái”, đứng sừng sững giữa đồi tuyết trắng mênh mông.
Tuyết tuy rơi dày nhưng hai tên tiểu đồng đang quét từng đống tuyết lớn không tỏ ra chút mệt mỏi. Như thế cũng biết ở các danh môn đại phái, đến cả những tên tiểu đồng cũng biết võ công.
Ngoài tiếng quét tuyết ra, trên cả dãy núi Không Động bao la, không khí vô cùng yên tĩnh. Không những muôn thú đã vùi sâu vào hang tránh rét mà cả chim chóc cũng vắng bóng.
Hai tên tiểu đồng vừa quét tuyết vừa cất tiếng cười khúc khích. Chúng dồn tuyết lại từng đống lớn rồi cùng nhau hợp lực đẩy đi, để lộ ra mặt đường rải đá phẳng phiu.
Hai tên tiểu đồng tuổi không quá mười hai, mười ba, mặt mũi khôi ngô, dáng vẻ nhanh nhẹn. Quét một lúc, tên nhỏ hơn chợt dừng tay, nói :
– Thanh Phong ca, đệ không muốn quét nữa.
Tên lớn hơn có tên là Thanh Phong, ngẩng lên nhìn trời rồi gật đầu đáp :
– Kiểu này thì trước bữa cơm trưa thế nào cũng có một trận tuyết nữa. Chúng ta có quét cũng phí công thôi.
Tên nhỏ hơn nhanh nhẩu :
– Nếu vậy thì đừng quét nữa.
Thanh Phong ngần ngừ giây lát rồi gật đầu :
– Thì thôi vậy… Này, Minh Nguyệt, lâu rồi chúng ta không luyện tập quá chiêu. Nghe nói Gia Cát thúc thúc có dạy đệ “Truy Vân Quyền”.
Người mà Thanh Phong gọi là Gia Cát thúc thúc chính là lão đại trong Không Động tam tuyệt kiếm – Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh.
Tiểu đồng có tên là Minh Nguyệt gật đầu, mặt tươi lên đáp :
– Đúng thế. Gia Cát thúc thúc có dạy cho đệ mấy chiêu “Truy Vân quyền”.
Nói chưa xong, hắn đưa mắt nhìn vào đạo quan, bỗng “á” lên một tiếng ngạc nhiên.
Thanh Phong hỏi :
– Chuyện gì thế?
Minh Nguyệt đưa tay chỉ vào cổng quan nói :
– Huynh hãy xem ai dán vật gì lên cổng kìa!
Thanh Phong nhìn vào cổng quan, quả nhiên thấy giữa bước hoành phi lớn viết ba chữ “Thanh Nguyên Quan”, có ai đó đã đính lên một phong thư.
Cả hai tên tiểu đồng quên mất chuyện quá chiêu luyện võ, chạy ngay về phía cổng.
Thanh Phong nhảy phắt lên tường, đưa mắt nhìn kỹ rồi cẩn thận lấy phong thư xuống. Ngoài thư chỉ viết mấy chữ “Gửi Chưởng môn nhân phái Không Động” mà không có tên người gởi. Phong thư được niêm bằng xi màu đỏ. Thanh Phong nhảy xuống, đưa mắt nhìn mặt tuyết rồi nhíu mày nói :
– Không có dấu chân. Như vậy là người đính thư đến từ tối qua, mới bị tuyết phủ mất dấu chân. Quan môn vào ban đêm lúc nào cũng có người canh gác.
Chẳng lẽ không ai phát hiện ra?
Thanh Phong đã nói đúng.
Thanh Nguyên quan là trọng địa của phái Không Động, không những ban đêm có người canh cổng mà còn có những đội tuần tra. Bên trong đạo quan cao thủ như vân, thế mà đối phương trèo lên tận nơi đính thư mà không ai phát hiện ra, xem ra người đó thân thủ kinh nhân.
Minh Nguyệt hỏi :
– Thanh Phong ca, đối phương làm thế có ý gì?
Thanh Phong lắc đầu :
– Ta cũng không biết. Tốt nhất cứ đem phong thư trao cho Gia Cát thúc thúc.
Nói xong, Thanh Phong cầm tay Minh Nguyệt, cả hai lập tức chạy biến vào Thanh Nguyên quan.
Qua khỏi tiền viện, chợt có một người bước ra chặn hai tên tiểu đồng lại, quát :
– Thanh Phong, Minh Nguyệt, làm gì mới sáng sớm đã chạy nhặng lên thế? Các ngươi được giao quét tuyết ngoài cổng, sao lại bỏ việc chạy về?
Người đó là một hán tử chừng hăm bảy hăm tám tuổi, hiên ngang đạo mạo, khí thế phi phàm.
Hai tên đạo đồng vội vàng cúi mình thi lễ. Thanh Phong nói :
– Vu thúc thúc, xin hãy xem cái này…
Dứt lời, Thanh Phong đưa phong thư ra.
Người đó chính là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi.
Vu Nhất Phi nhíu mày hỏi :
– Gì thế này?
Rồi hắn đưa tay cầm lấy phong thư, nhìn qua bên ngoài phong bì rồi sau đó bóc niêm phong. Bên trong chỉ là một tấm thiếp, viết vài hàng chữ.
Vu Nhất Phi vừa nhìn lướt qua, mặt bỗng biến sắc, gấp giọng hỏi :
– Thanh Phong, các ngươi thấy phong thư này nằm ở đâu?
Thanh Phong chưa kịp đáp thì Minh Nguyệt đã cướp lời :
– Phong thư được đính ngay trên tấm hoành phi ở quan môn.
Vu Nhất Phi hừ một tiếng, ra lệnh :
– Các ngươi tiếp tục ra quét tuyết đi!
Dứt lời, không cần quan tâm đến hai tên tiểu đồng, Vu Nhất Phi chạy nhanh trở vào đạo quan, đến trước một gian phòng, gõ cửa, gọi to :
– Đại sư huynh! Đại sư huynh…
Tiếng gõ cửa dồn dập làm kinh động cả Thanh Nguyên quan. Rất nhiều đệ tử tò mò nhìn vẻ hoảng hốt của Địa Tuyệt Kiếm mà lòng không khỏi kinh ngạc.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh vừa mở cửa, Vu Nhất Phi đã lao vào đưa phong thư ra, giọng hớt hải :
– Tân Tiệp đã tìm tới thượng môn!
Gia Cát Minh vội cầm lấy tấm thiếp, đọc :
– “Võ lâm hậu học là Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong kính chuyển đến Thần Kiếm Lệ Ngạc túc hạ. Túc hạ chắc không quên được những chiến tích của mình mười lăm năm trước ở Thiên Thân Bộc và hơn mười năm trước ở Ngũ Hoa Sơn.
Ân đức đó tất phải được báo đáp. Hai kẻ hậu học này xin cung hầu túc hạ đại giá quang lâm tới Ngũ Hoa Sơn vào nửa đêm rằm sắp tới. Tưởng rằng thúc hạ hiệu xưng là Thiên hạ Đệ Nhất Kiếm, chắc không đến nỗi làm chúng tôi phải thất vọng.
Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong kính thư.”
Gia Cát Minh đọc xong nói :
– Tên Ngô Lăng Phong này là nhi tử của Ngô Chiếu Vân, đối với sư phụ có mối thù bất cộng đái thiên. Xem ra phải trình báo việc này với sư phụ để lão nhân gia định liệu.
Vu Nhất Phi do dự nói :
– Sư phụ bế quan hơn nửa tháng nay, đã có nghiêm lệnh không ai được làm phiền. Không biết chúng ta làm kinh động lão nhân gia có bị trách tội không?
Gia Cát Minh nghĩ ngợi hồi lâu rồi quả quyết lắc đầu :
– Không được! Việc này hết sức quan trọng, phải báo cho sư phụ biết mới được!
Nguyên là Kiếm Thần Lệ Ngạc sau lần Kiếm Hội ở Thái Sơn thất bại trở về thì tâm hàn ý lạnh, hùng tâm mất hẳn. Hắn biết rằng mình đã kết oán cừu với cường địch, với mối thù bất cộng đái thiên kết quả nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến sinh tử. Một mặt Lệ Ngạc tự biết mình không phải là đối thủ của Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhưng mặt khác, với thân phận Chưởng môn nhân của một đại phái, một khi đối phương tìm đến thách đấu thì hắn không thể thoái thác được. Vì thế hắn cố tìm mọi cách để trau dồi và nâng cao võ nghệ, ít ra là nhằm mục đích bảo toàn sinh mạng.
Lệ Ngạc hiểu rõ rằng muốn có võ công vượt bậc trong thời gian ngắn thì chỉ còn cách tìm được pho bí kíp tối thượng nào đó để luyện tập thì mới mong đạt được kết quả.
Đầu tiên, hắn nghe phong phanh trong một vỏ kiếm có pho bí kíp của vị tiền bối trăm năm trước là “Hỗn Nguyên Tam Tuyệt”. Đó chính là vỏ kiếm mà mười năm trước Lệ Ngạc đã bỏ quên ở Ngũ Hoa Sơn trong cuộc đấu với Thất Diệu Thần Quân, sau đó rơi vào tay đệ tử Cái bang.
Tin tức đó đã làm cho Lệ Ngạc mất ăn mất ngủ. Ban đầu hắn tự hận mình đã sơ suất. Nhưng với bản tính thâm độc, nỗi hối hận cũng qua đi nhanh chóng nhường chỗ cho ý chí quyết đoạt lại vỏ kiếm đó.
Với thân phận là Chưởng môn một đại phái, Lệ Ngạc thấy mình không thể tự xuất diện làm điều đó nên đã ra lệnh cho đệ tử là Tam tuyệt kiếm bằng mọi cách phải đoạt lại vỏ kiếm đó. Không ngờ Tam tuyệt kiếm không thắng nổi hai vị hộ pháp họ Kim bảo vệ Cái bang để đến nỗi thất bại trở về.
Nhưng Lệ Ngạc quyết không từ bỏ ý định cướp đoạt đó. Hắn chợt nghĩ đến một bằng hữu trước đây là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính. Lão ma đầu này không những võ công cao cường mà thủ hạ lại khá đông, hành tích bí ẩn. Kiếm Thần Lệ Ngạc cất công tìm đến cố nhân, thuyết phục được Ông Chính rời khỏi Câu Lâu Sơn, giúp mình tìm Bang chủ Cái bang đoạt lại vỏ kiếm.
Mọi việc đang được tiến hành rất thuận lợi. Lệ Ngạc rất tin tưởng là việc sẽ thành công vì Ông Chính khi xưa đã từng đấu với Thất Diệu Thần Quân cả trăm chiêu mà vẫn không thất thủ thì lần này chắc sẽ không phát sinh điều bất trắc.
Nào ngờ một lần nữa Tân Tiệp lại từ đâu mò đến chen vào việc của hắn.
Tân Tiệp dùng thần công đánh bại Ông Chính làm kế hoạch bị thất bại. Kiếm Thần Lệ Ngạc càng căm thù Tân Tiệp nhập cốt nhưng đành ôm mối hận trong lòng. Hắn chua chát nghĩ rằng mình không thể địch nổi Tân Tiệp. Tuy vậy hắn vẫn chưa chịu bó tay. Hắn lén trộm đi thanh bảo kiếm Mai Hương đem về Không Động. Hắn tưởng rằng hành động đó không bị bại lộ nhưng không thể nào ngờ rằng Tân Tiệp căn cứ vào vết tích của thanh Ỷ Hồng kiếm để lại trên vách mà phán đoán ra.
Về tới Không Động, Kiếm Thần Lệ Ngạc đóng cửa giam mình trong phòng suy tính. Như vậy là pho “Hỗn Nguyên Tam Tuyệt” không còn hy vọng nào tới tay nữa làm Lệ Ngạc vô cùng lo lắng. Không còn cách nào khác, hắn bắt tay vào việc tham luyện võ công tổ truyền. Tình cờ một hôm, hắn tìm được một pho tâm pháp của Không Động đã thất truyền gần một trăm năm trước. Tâm pháp đó có tên là “Thượng Thanh khí công”.
“Thượng Thanh khí công” là tuyệt học của phái Không Động hai trăm năm trước. Chưởng môn đời thứ bảy của Không Động lúc đó là Nhất Thanh đạo nhân, nhờ tuyệt học này mà đã dương danh thiên hạ, đem vinh quang về cho phái Không Động.
Nhưng sự hưng thịnh của Không Động đã làm cho một lân bang của mình là Đại Lương phái ghen tỵ.
Vào thời đó, Đại Lương cũng là một môn phái lớn. Trong đó Đại Lương thất kỳ đều là cao thủ thượng thặng, lừng danh trong giang hồ. Đại Lương thất kỳ kéo sang Thanh Nguyên quan khiêu khích và cuối cùng nổ ra một trận chiến ác liệt giữa Nhất Thanh đạo nhân và Đại Lương thất kỳ.
Nhất Thanh đạo nhân kết hợp “Thượng Thanh khí công” và “Bách Bộ thần quyền” tạo nên uy lực thần diệu làm Đại Lương thất kỳ không sao đối phó nổi, đều thọ thương dưới tay của Nhất Thanh đạo nhân.
Từ đó uy danh của “Thượng Thanh khí công” càng lừng lẫy.
Nào ngờ sau đó, không biết vì lý do gì, Nhất Thanh đạo nhân đã tuyệt tích giang hồ. Và từ đó “Thượng Thanh khí công” cũng thất truyền.
Nay tình cờ Kiếm Thần Lệ Ngạc tìm được, hắn mừng đến phát cuồng. Lập tức hắn bế quan tham ngộ, ngoài Không Động tam tuyệt kiếm, hắn ra nghiêm lệnh không được cho ai hay biết. Ngay cả Tam tuyệt kiếm cũng không được vô cớ làm kinh động đến, trừ trường hợp khẩn cấp.
Đó là lý do vì sao mấy tháng nay Kiếm Thần Lệ Ngạc biệt tích trên giang hồ.
Ngay cả Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mấy lần tiếp cận Thanh Nguyên quan cũng không tìm thấy bóng dáng Lệ Ngạc đâu cả.
Lại nói, Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi không dám làm kinh động đến sư phụ nhưng Gia Cát Minh lại cho rằng việc này rất nghiêm trọng, liên quan đến thanh danh của sư phụ là “Thiên hạ đệ nhất kiếm” và cũng là Chưởng môn của Thần châu đệ nhất kiếm phái. Bởi thế huynh đệ Gia Cát Minh liền đem tấm thiếp đến trình báo với sư phụ.
Trên đỉnh Không Động, bão tuyết vừa ngưng.
Mọi hoạt động trong đạo quan vẫn diễn ra như thường ngày nhưng mấy ai ngờ được rằng một tai họa lớn, thậm chí có thể là sự chết chóc đang chờ đợi vị Chưởng môn, người mười mấy năm nay uy danh hiển hách thiên hạ.
* * * * *
Cũng trong thời gian đó, chỉ cách nhau vài ngày, phái Võ Đương cũng nhận được một tấm thiếp tương tự như ở Không Động, nội dung cũng hoàn toàn tương đồng, chỉ phân biệt ở tên người nhận. Tấm thiếp gửi cho Chưởng môn Võ Đương là Xích Dương đạo trưởng.
Cũng như Kiếm Thần Lệ Ngạc, Xích Dương đạo trưởng từ sau Thái Sơn kiếm hội trở về, lòng rất lo lắng, biết rằng cừu hận năm xưa còn đó. Hơn nữa đối phương lại không tầm thường, trước sau gì cũng sẽ đến tìm. Vì tính mạng của mình, Xích Dương đạo trưởng cũng tìm cách tu luyện võ học.
Nghe tin đồn về pho võ học “Hỗn Nguyên Tam Tuyệt” đang ở trong tay Cái bang, Xích Dương đạo trưởng đã dẫn theo đệ tử tìm cách cướp đoạt. Việc đã sắp thành, lão đã hạ sát Kim lão nhị và vây bức Kim lão đại. Trong khi lão sắp đắc thủ thì không ngờ Ngô Lăng Phong lại hiện ra làm hỏng mất đại sự, không những thế Ngô Lăng Phong còn đâm trúng lão một kiếm. Nếu lão không chạy nhanh thì đã mất mạng bởi Đoạn Hồn kiếm của tiểu tử đó rồi rồi.
Từ đó, Xích Dương đạo trưởng ngày đêm nơm nớp lo sợ. Lão biết mình không phải là đối thủ của Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhưng lại không có phương sách gì hữu hiệu để đối phó, làm sao không mất ăn mất ngủ?
Với hạng người nham hiểm, thủ đoạn như Xích Dương đạo trưởng, thấy mối lợi trước mắt thì bất chấp thủ đoạn quyết đạt mục đích nhưng khi đứng trước nguy cơ đe dọa đến tính mạng và sự nghiệp mình thì lại hoang mang sợ hãi. Đương nhiên lão cũng hối hận nhưng là hối hận vì đã không lường trước hậu quả, chứ lão hoàn toàn không hối hận rằng mình đã hèn hạ ám toán người khác.
Mười mấy năm thấm thoát trôi qua chỉ như một tiếng thở dài.
Lúc này cầm tấm thiếp, Xích Dương đạo trưởng chua chát nghĩ rằng hiểm họa đang lơ lửng trên đầu.
* * * * *
Ở vùng hạ lưu Mân Giang thuộc tỉnh Tứ Xuyên có một sơn cốc chỉ mọc một thứ mai cổ màu hồng bạch, ngoài ra không còn một thứ cây nào khác. Cảnh sắc ở đây thật tuyệt vời, khe nước trong veo uốn lượn giữa rừng mai hé nụ càng nổi rõ trên nền tuyết trắng. Chẳng khác gì đào viên nơi thế ngoại.
Trong sơn cốc có một gian lều nép mình dưới một gốc mai già, trông rất thanh nhã.
Mới sáng sớm, trên quan đạo có hai nhân ảnh rẽ vào con đường mòn nhỏ đã phủ đầy tuyết hướng vào sơn cốc.
Tuy ở đây phong cảnh tuyệt trần nhưng lại xa trấn thành, hơn nữa trời đông giá rét, vừa sớm tinh mơ đã có du khách tới vãn cảnh thì là chuyện hiếm thấy.
Có lẽ người trong lều đã nghe tiếng bước chân bên ngoài.
“Két” một tiếng, cánh cửa lều mở toang ra. Bên trong xuất hiện một lão nhân dáng cao gầy, tuổi ước thất tuần, chòm râu bạc phất phơ, đôi mắt hữu thần, mặt đầy nếp nhăn nhưng diện mạo trông rất uy vũ. Lão nhân đứng tựa cửa, mắt đăm đăm nhìn ra quan đạo.
Bấy giờ hai nhân ảnh đã tới gần sơn cốc, hướng thẳng đến ngôi lều. Tuy con đường nhỏ đã phủ đầy tuyết trắng và gập ghềnh hiểm trở nhưng hai nhân ảnh vẫn lướt đi rất nhanh, chừng như đã quen thuộc với địa hình. Hai nhân ảnh đến trước cốc khẩu thì dừng lại.
Lão nhân lộ vẻ vui mừng kêu lên :
– Tiệp nhi!
Hai người vừa đến chạy ùa vào trước gian lều rồi cùng quỳ xuống hô to :
– Mai thúc thúc!
Đúng thế. Lão nhân không ai khác chính là vị tuyệt thế kỳ nhân lừng danh thiên hạ hai mươi năm trước – Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.
Còn hai người mới đến, một là thiếu niên được Mai Sơn Dân dốc hết tâm huyết giáo dưỡng thành tài, hiện danh tiếng của làm chấn động võ lâm – Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp và người kia là Ngô Lăng Phong, bằng hữu thâm giao của Tân Tiệp và cũng là nhi tử của bằng hữu thâm giao của Mai Sơn Dân – Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân.
Thất Diệu Thần Quân cười hô hô nói :
– Đứng lên cả đi! Tiệp nhi, vị thiếu hiệp này nhất định là Ngô hiền điệt. Ta đoán không sai chứ?
Hai thiếu niên liền đứng dậy. Ngô Lăng Phong dõng dạc đáp :
– Điệt nhi Ngô Lăng Phong cung chúc Mai thúc phụ khang an!
Mai Sơn Dân cười đáp :
– Ngô huynh có nhi tử tuấn tú tài mạo thế này thì dưới suối vàng tất cũng ngậm cười!
Ngô Lăng Phong chớp chớp mắt, vừa cảm động lại vừa đau xót.
Mai Sơn Dân thấy dáng vẻ Ngô Lăng Phong thì biết là đang sầu tủi về phụ thân của mình nên chỉ tay vào nhà, nói :
– Mau vào đi! Các ngươi đi đường sớm thế, tất chưa ăn uống gì. Trước hết vào nhà cho đỡ lạnh đi!
Nói rồi ông quay gót đi vào nhà. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong cũng vào theo.
Chỉ chốc lát, một tên tiểu đồng đã mang trà rượu lên.
Ngô Lăng Phong từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, mỗi lúc thấy cảnh đoàn tụ gia đình đều không khỏi tủi phận nhưng hoàn toàn không có chút ghen tỵ với hạnh phúc của người khác. Từ ngày gặp Tân Tiệp và hai người kết làm huynh đệ, Ngô Lăng Phong thấy cuộc đời của mình không còn cô đơn lạnh lùng như trước nữa. Chàng trở nên hồn nhiên, cởi mở hơn.
Biết gia cảnh của Tân Tiệp cũng bi thương chẳng kém mình, Ngô Lăng Phong thậm chí còn không ít lần an ủi Tân Tiệp.
Từ lâu, Ngô Lăng Phong đã mang lòng cảm kích đối với Mai thúc thúc, quan niệm khác hẳn với những lời đồn trên giang hồ rằng Thất Diệu Thần Quân có võ công cao tuyệt, tài hoa cái thế nhưng lạnh lùng và tàn ác. Chàng chưa gặp Mai thúc thúc nhưng chỉ cần biết rằng vị thúc thúc này đã vì báo thù cho phụ thân mình mà gặp họa thì cũng đủ làm chàng hàm ân suốt đời.
Hơn nữa cho dù có đồn thế nào thì sự thật không phủ nhận được là người của Ngũ đại kiếm phái đã dùng thủ đoạn để ám toán ông như trước đây đã từng ám hại Đơn Kiếm Đoạn Hồn. Sự việc đó phát sinh do Mai thúc thúc báo thù cho bằng hữu. Chỉ riêng hai việc đó cũng đủ làm cho Ngô Lăng Phong cảm động và tôn kính.
Trước đây có lần Ngô Lăng Phong theo phụ thân đến thăm Mai thúc thúc.
Tuy lúc đó còn nhỏ nhưng chàng vẫn nhớ rằng Mai thúc thúc đã đối xử với mình rất thương yêu và chiều chuộng. Chàng tin rằng những tin đồn không hay về Mai thúc thúc là do người của Ngũ đại kiếm phái đặt ra để phần nào che giấu tội ác của mình.
Về sau, khi đã trở thành bằng hữu của Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong càng hiểu thêm về Thất Diệu Thần Quân và càng thêm bội phục.
Lúc này đứng trước Mai thúc thúc, Ngô Lăng Phong thấy ông chẳng chút nào giống lời đồn mà trái lại rất dễ thân thiện và đáng kính trọng. Chỉ cần hai câu nói đã làm cho Ngô Lăng Phong cảm động đến rơi nước mắt.
Mai Sơn Dân đoán biết tâm ý của Ngô Lăng Phong nên dịu dàng nói :
– Hài tử, phải vui lên mới được! Trước đây ta và phụ thân ngươi sát cánh bên nhau nhưng bây giờ xem ra ngươi và Tiệp nhi còn gắn bó khăng khít hơn. Đó là điều quan trọng nhất…
Rồi ông cười hỏi :
– Hai ngươi lần này tất có việc quan trọng. Chỉ cần xem thần sắc ta có thể đoán ra các ngươi vừa vượt đường xa nghìn dặm tới đây!
Tân Tiệp biết rằng Mai thúc thúc đang khích dậy hùng chí của Ngô Lăng Phong, liền đáp :
– Tiệp nhi và Phong đại ca vừa mới từ Võ Đương tới đây!
Mai Sơn Dân cười nói :
– Mọi việc sẽ nói sau. Trước hết cần phải ăn uống đã!
Rồi ông tự tay xới cơm cho Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong.
Tân Tiệp vừa ăn uống vừa kể lại những điều đã trải qua từ khi từ giã Mai thúc thúc đến nay.
Ngô Lăng Phong càng lúc càng thêm hứng thú, bổ sung những chi tiết mà Tân Tiệp bỏ sót.
Khi nghe tới chuyện Mai Hương kiếm bị Lệ Ngạc trộm mất, Mai Sơn Dân không nén nổi tức giận :
– Không ngờ hắn vô sỉ đến mức đó.
Tân Tiệp kể đến trận giao tranh với Kim Lỗ Ách ở Vô Vi sảnh thì Mai Sơn Dân gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Nguyên là tin tức đó đã truyền khắp giang hồ. Uy danh của Mai Hương Thần Kiếm không ai là không biết. Thất Diệu Thần Quân vốn hiếu thắng, nay có được truyền nhân đáng tự hào như thế thì hiển nhiên rất hài lòng.
Lúc này có thể khẳng định rằng ông dốc hết tâm huyết tài bồi cho Tân Tiệp đã không uổng phí và đó là điều an ủi rất lớn cho hoàn cảnh cô đơn và tàn phế của ông.
Khi nghe Tân Tiệp kể tới cuộc chiến giữa Thế Ngoại tam tiên và Hằng Hà tam Phật ở Tiểu Trấp đảo và việc Vô Hận Sinh bị trúng độc thì Mai Sơn Dân rất kinh dị bởi trước đây chưa từng nghe nói Thiên Trúc có cao thủ đáng sợ như vậy.
Dùng bữa xong, ba người còn đàm luận mãi đến trưa.
Mai Sơn Dân rất hài lòng trước thành tựu của Tân Tiệp đã vượt cả niềm kỳ vọng của ông. Hơn nữa còn có Ngô Lăng Phong sát cánh thì Tân Tiệp thì có rất nhiều thuận lợi trong khi hành sự. Ông vuốt râu cười nói :
– Ngô hiền điệt cùng Tiệp nhi kết hợp hành khứ giang hồ là điều rất tốt. Những kỳ duyên trong thiên hạ hầu hết đều rơi vào tay các ngươi. Đó là thiên ý và cũng là điều để võ lâm không bị hủy vào tay bọn ác bá… Đặc biệt là khinh công chép trong pho Phạn kinh nhất định là hết sức cao minh. Các ngươi hãy thi triển cho ta xem!
Tân Tiệp đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong ra hiệu. Ngô Lăng Phong liền đứng lên đi ra tiền viện thi triển khinh công vừa được Bình Phàm Thượng Nhân truyền thụ. Tuy chàng thi triển chưa được thành thực nhưng chỉ nhìn bộ pháp lướt đi như không chạm đất cũng đủ làm Mai Sơn Dân vô cùng thán phục. Ông khen rằng :
– Trước đây ta đã xem qua Tiệp nhi thi triển “Cật Ma Thần Bộ”. Nay xem ra khinh công này còn ảo diệu hơn. Không ngờ võ học Thiên Trúc lại cao minh đến thế!
Nên biết Thất Diệu Thần Quân ngoài võ học uyên thâm, khinh công cũng rất thần diệu. Ông sáng tạo ra thân pháp “Ám Ảnh Phù Hương” cũng là một trong những tuyệt học trên võ lâm. Thế mà hôm nay tỏ ra thán phục khinh công của Thiên Trúc thì cũng đủ biết như thế nào rồi.
Tân Tiệp gật đầu nói :
– Bình Phàm Thượng Nhân cũng nhận xét như thế. Ông nói rằng “Cật Ma Thần Bộ” tuy cũng thần diệu nhưng tốc độ không nhanh bằng.
Mai Sơn Dân nó i thêm :
– Ngày trước ta có nghe nói rằng ở Thiên Trúc có một thứ võ học chí thượng nhưng chưa ai biết uy lực thế nào vì không lưu truyền ở trung thổ. Nay xem ra lời đồn quả không sai.
Chờ cho Ngô Lăng Phong thi triển hết khinh công, Tân Tiệp nhìn Mai Sơn Dân nói :
– Lần này Tiệp nhi cùng Ngô đại ca tới đây là muốn Mai thúc thúc làm chủ chuyện này…
Mai Sơn Dân từ lâu đã chờ câu nói đó, liền cười nói :
– Rất tốt! Các ngươi vẫn không quên lũ vô dụng chúng ta… Công án mười mấy năm trước cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Giọng ông trầm hẳn xuống, vừa cảm động vừa mang đầy hoài vọng. Chỉ cần nhìn thần tình của ông cũng đủ biết thời gian qua ông đã mong mỏi ngày này đến thế nào.
Tân Tiệp nói :
– Trên đường Tiệp nhi và Ngô đại ca đã đến Không Động và Võ Đương, gởi thiệp hẹn Xích Dương đạo trưởng và Lệ Ngạc đúng nửa đêm rằm sắp tới quyết đấu ở Ngũ Hoa Sơn. Xích Dương thì không sao, chỉ có Lệ Ngạc không biết đi đâu mất mấy tháng nay, không có ở Thanh Nguyên quan, giang hồ cũng không ai biết…
Mai Sơn Dân trầm ngâm nói :
– Lão tặc đó nếu đã quyết lãng tích giang hồ thì không nói, nếu không thì hắn nhất định sẽ y hẹn. Với thân phận của hắn thì quyết không thoái thác đâu.
Tân Tiệp lại nói :
– Mai thúc thúc, nơi đây cách Nga Mi không xa. Tiệp nhi muốn đến đó một chuyến, gởi cho lão Khổ Am một tấm thiếp.
Mai Sơn Dân không đáp, chỉ gật đầu.
Ngay hôm đó, Tân Tiệp cùng Ngô Lăng Phong tới Nga My. Với khinh công của hai người, chẳng những chỉ một ngày đã tới mà trong Tam Thanh đạo quan dù cao thủ như vân nhưng hai người vẫn ra vào tự do, không hề bị ai phát hiện.
Đặt phong thư ngay giữa điện môn xong, hai người rời khỏi núi Nga My.
Tân Tiệp bàn :
– Điểm Thương cách đây khá xa, nếu tới đó rồi quay về gặp Mai thúc thúc rồi lo đến Ngũ Hoa Sơn thì e là sẽ không kịp. Tiểu đệ thấy rằng nhất định Lệ Ngạc và Xích Dương lão tặc nhất định sẽ báo cho hắn biết. Chẳng cần chúng ta gởi thiệp hắn cũng sẽ tới.
Nói vậy nhưng trong tâm Tân Tiệp lại có hảo cảm với Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh. Lần trước khi động thủ với bọn Tả Sơn song hào và Nhiệm Trác Tuyên, chính Tạ Trường Khanh đã xuất thủ chặn không cho Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương thừa cơ hội ám toán chàng. Hơn nữa chàng hiểu rõ Tạ Trường Khanh rất hối hận hành vi ám toán của mình năm xưa. Bởi vậy lần này chàng không muốn thách thức y và thầm mong rằng y đừng đến Ngũ Hoa Sơn.
Ngô Lăng Phong cũng đoán ra ý đồ của Tân Tiệp nên không phản đối.
Về lại Mân Giang, Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mua một chiếc xe ngựa rồi cùng Mai Sơn Dân lên đường tới Ngũ Hoa Sơn.
Lộ trình khá xa, bây giờ đang giữa đông, qua rất nhiều nơi danh lam thắng cảnh. Nhưng cả ba người lòng chỉ nghĩ đến chuyện phục thù nên chẳng lòng nào ngắm cảnh trời mây sông nước.
* * * * *
Trên núi Điểm Thương hôm ấy có một trung niên hán tử dáng vẻ uy phong đứng trầm ngâm một mình, mắt nhìn ra quan lộ phía bên kia sườn núi. Trung niên hán tử đó chính là Chưởng môn phái Điểm Thương, Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh.
Hơn mười năm nay, nhất là sau Thái Sơn kiếm hội, Tạ Trường Khanh thường nhớ lại hành vi hèn hạ của mình đối với Thất Diệu Thần Quân mười năm trước ở Ngũ Hoa Sơn với lòng day dứt không nguôi.
Tối qua, Kiếm Thần Lệ Ngạc đã phái người chuyển đến cho Tạ Trường Khanh một chiếc lệnh kỳ. Y biết rằng mối cừu hận mười năm trước nay sắp kết thúc.
Sự hối hận về hành vi thấp hèn năm xưa chẳng khác gì con độc xà tiềm ẩn trong lòng Tạ Trường Khanh, vò xé tâm can y, không lúc nào yên…
Chợt thấy trên quan lộ phía bên kia đồi, một chiếc xe song mã phóng rất nhanh. Tạ Trường Khanh buồn rầu tự nhủ :
– “Chỉ qua nửa đêm mai, tất cả sẽ kết thúc. Mối oán cừu, nỗi ân hận… sẽ vĩnh viễn chấm dứt!”