Đọc truyện Mai Hương Kiếm – Chương 36: Hoa Di tranh hùng
Mặt trời đứng bóng, ánh nắng gay gắt chiếu xuống biển, sóng xô nhau lấp lánh như muôn ngàn ánh bạc chói chan. Nhưng ngoài biển còn có những cơn gió lồng lộng khiến trời không đến nỗi oi bức lắm. Vậy mà trên Tiểu Trấp đảo lúc này một trận ác chiến diễn ra đang đến hồi quyết liệt, cái nắng nóng chừng như khiến cho cuộc chiến càng sôi bỏng lên.
Bấy giờ hai vị Đại Trấp đảo chủ và Tiểu Trấp đảo chủ kề vai nhau mà đánh, nhưng đối phương cũng là ba đại cao thủ xuất thế.
Trên những cột quái thạch cao thấp khác nhau tạo thành rừng, năm bóng người cứ lướt đi lướt lại tạo thành một cuộc hỗn chiến ngoạn mục. Đương nhiên, nếu đơn chiến độc đấu thì lại khác, đây là hỗn chiến bên nào nhiều người hơn thì phần thắng thế đã được một phần, bọn người Thiên Trúc nhiều hơn một người, mà ai cũng thuộc hàng võ nghệ thượng thừa, giờ đã thấy chiếm thế thượng phong.
Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư thì còn được, bằng vào khinh công “Cật Ma Thần Bộ” tuyệt thế vô song của mình, những lúc nào không đấu lại đối phương hoặc rơi vào nguy cấp cũng có thể thoát hiểm dễ dàng, chọn chiến thuật “Du đấu”.
Nhưng tình hình của Bình Phàm đại sư thì không giống, lão ta bình sinh tính khí cổ quái, đấu nhau với nhân vật đứng đầu trong Hằng Hà tam Phật là Bá Lạp Các, từng chiêu từng thức cứ ngạnh đấu trực tiếp nghênh chiêu.
Vốn Đại Trấp đảo chủ Bình Phàm đại sư có thể hỗ trợ cho Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư, dùng “Cật Ma Thần Bộ” phối hợp với thượng thừa sát thủ để phản công địch nhân. Nhưng chẳng ngờ chạm phải một đối thủ sở học thượng thặng, công lực siêu phàm, đấu liền ba chưởng không thấy chút khả quan khiến lão nộ khí xung thiên, trụ tấn trên một cột thạch trụ quyết ngạnh đấu với đối phương.
Bình Phàm đại sư trong lòng càng nộ thì chưởng ra càng hùng mạnh, chưởng phong ì ầm đấu nhau với Bá Lạp Các ngoài hai mươi chiêu, chung quy Bình Phàm đại sư công lực vẫn trội hơn Bá Lạp Các một chút, Bá Lạp Các đã thấy khó tiếp tục ngạnh đấu như thế này được.
Bên này đấu như thế, thì ngược lại tình cảnh của Huệ đại sư càng lúc càng khó khăn, vì một mình bà ta đấu hai tay đại cao thủ Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ. Từ đầu đến giờ đã mấy mươi chiêu, mà Huệ đại sư chỉ dùng “Cật Ma Thần Bộ” vừa đánh vừa chạy quanh theo chiến thuật “du đấu”, nhưng đối phương là hai đại cao thủ khi nào để cho Huệ đại sư rảnh tay mà thở lấy hơi.
Thế nhưng, Thế Ngoại tam tiên đều là ba con người tính khí cổ quái, mặc dù đã rơi vào hiểm cảnh, nhưng Huệ đại sư thủy chung vẫn không một câu kêu gọi Bình Phàm đại sư trợ thủ. Vì thế mà giờ đây bọn họ hai người nhìn chung đã rơi vào thế bị động, đối phương ba người liên thủ luân phiên nhau liên hoàn tấn công, càng lúc càng dồn ép hai vị Đảo chủ. Huống gì lúc này bọn Hằng Hà tam Phật còn có thêm Kim Lỗ Ách đứng dưới đất nhìn lên xem đấu, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ra tay trợ sức cho ba vị tiền bối của mình.
Bình Phàm đại sư càng đánh càng phẫn nộ, song chưởng phất ra liên tục, một hơi đánh đến hơn mười chưởng.
Mấy chục chiêu này Bình Phàm đại sư quán chú toàn lực, Bá Lạp Các chỉ chạm phải một chưởng nữa thì cả người đã không trụ nổi lảo đảo thoái về sau, khí huyết nghịch đảo chút nữa thì thổ huyết.
Bình Phàm đại sư thắng một chưởng thì cười phá lên ha hả, nhưng chưa cười hết thì lão bỗng giật mình, thì ra lúc này cười lớn mới nhận thấy chân lực trong người hao tổn không ít.
Kim Bá Thắng Phật nhìn thấy sư huynh Bá Lạp Các thân hình bất ổn thì giật mình, lướt nhanh người tới, thét dài một tiếng tay xuất chỉ lực điểm thẳng vào huyệt Kiên Ngung sau vai Bình Phàm đại sư.
Bình Phàm đại sư công lực thâm hậu, lão luyện giang hồ, nghe tiếng gió phân biệt được phương hướng và công pháp của địch nhân, chỉ cười nhạt mà thân hình bất động, đại trừu phất lên nghe phần phật, tả hữu hai bên xuất hai chưởng, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đánh ra chiêu này chính là “Song Đồng chưởng”.
Kim Bá Thắng Phật nhìn thấy Bình Phàm đại sư lưng quay về hướng mình, thân hình trụ vững như thái sơn, trong lòng hơi giật mình, nhưng vốn là tay cao thủ dầy dạn kinh nghiệm, chỉ ra nửa chừng rồi biến thành chưởng công tới…
Lại nói, chính lúc này Bá Lạp Các sau khi đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư nội thương nhẹ, song trong lòng hỏa khí thượng xung, nghĩ :
– “Hằng Hà tam Phật có lẽ nào không thắng được bọn đối phương hai người?”
Bấy giờ trong cơn nộ hỏa, gầm lớn một tiếng lao tới phát chưởng tấn công…
Bình Phàm đại sư lúc này song chưởng đánh ra vừa khéo tiền hậu thụ địch…
Huệ đại sư lúc này thấy thế thì giật mình, bà ta thầm hiểu Bình Phàm đại sư cho dù công lực có cao hơn nữa cũng không thể một lúc ngạnh đấu chưởng lực với hai tay đại cao thủ Thiên Trúc được. Trong lòng cả kinh, vội vàng lướt vòng người nhanh qua khỏi Bàn Đăng Phù Nhĩ, đây vẫn chính là một chiêu tuyệt học trong “Cật Ma Thần Bộ”.
Bàn Đăng Phù Nhĩ cũng không phải tầm thường, thoáng nhìn thấy bóng Huệ đại sư lướt tới thì phát chưởng đánh ra, nhưng một chưởng hụt vào khoảng không trước mặt, người của Huệ đại sư đã sang bên kia nhanh như ánh chớp.
Lúc này còn cách cả mươi ngọn thạch trụ, Huệ đại sư hai tay hợp thủ trước ngực đánh thốc ra một chiêu nội gia quyền pháp trong “Bách Bộ thần quyền”.
Huệ đại sư bình sinh đấu với người khác rất ít dùng cách ngạnh đấu trực tiếp nghênh chiêu, nhưng lúc này trong cơn cấp nộ ra chiêu thì uy mãnh không tưởng, quyền xuất sinh phong rít lên “Ù ù…”
Huệ đại sư ra một chiêu này nhằm thẳng vào sau người Kim Bá Thắng Phật, như thế vô hình trung Kim Bá Thắng Phật lại rơi vào cảnh tiền hậu thụ địch, phía trước thì đấu chưởng với Bình Phàm đại sư, sau lưng thì bị Huệ đại sư tấn công.
Nói thì chậm lúc ấy lại nhanh, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Kim Bá Thắng Phật nhận ra tình thế hiểm nguy miệng thét lên một tiếng, thân hình lách nhào ra ngoài, nhưng tay trái vẫn vừa tiếp một chiêu “Bạt Thổ Thoái” của Bình Phàm đại sư.
Chỉ nghe “Bình” một tiếng, kèm theo một tiếng “Hự” nhẹ, song cũng đủ nghe rát, đồng thời nhận ra ngay thân hình Kim Bá Thắng Phật lảo đảo không vững…
Huệ đại sư lướt người tới ra chiêu “Bách Bộ thần quyền” vốn chỉ muốn cứu nguy cho Bình Phàm đại sư, lúc này thấy Kim Bá Thắng Phật thân hình chấn động lảo đảo ra ngoài, bà ta là người chính đạo không khi nào lại ra tay ám toán kẻ khác, bấy giờ chiêu ra đã già thâu lại không được liền chếch tay ra ngoài…
“Ầm” một tiếng, một chưởng của Huệ đại sư chẳng tầm thường chút nào, đánh trúng vào một cột quái thạch phát ra tiếng nổ lớn kèm theo đất đá tung bay mù mịt.
Nhưng sau một chưởng này, dư phong đẩy luôn thân hình còn chưa vững của Kim Bá Thắng Phật rơi khỏi thạch trụ lọt vào trong thạch trận.
Bá Lạp Các lúc này cũng chạm một chưởng với Bình Phàm đại sư, trong đầu chấn động mạnh, nỗ lực xuất chưởng nữa quyết đánh văng Bình Phàm đại sư xuống thạch trụ.
Bình Phàm đại sư sau chưởng này thân hình đã dao động mạnh, thấy thế “Hừ” một tiếng lạnh lùng, chưởng tâm trở lại một lần nữa xuất chưởng đánh ra.
Một chưởng này thật cổ quái chẳng những có thể tiếp được một chưởng của Bá Lạp Các, mà đồng thời còn dẫn chưởng lực của đối phương ra ngoài.
Bá Lạp Các bất ngờ trước điều này, thân hình bị chúi về trước, lão phải trầm khí tụ lực lắm mới giữ được thân hình không bị rơi khỏi thạch trụ, lão ta thở phù phù rồi ngồi nhanh xuống điều hòa chân khí.
Bình Phàm đại sư cũng giật mình khi nhận ra sau một hồi ngạnh đấu tiếp chiêu chân khí hao tổn nặng, không dám ham đánh tiếp, bấy giờ cũng liền ngồi xuống bàn tọa ngay trên thạch trụ vận khí dưỡng thương.
Như thế tại trường giờ chỉ còn lại Huệ đại sư và Bàn Đăng Phù Nhĩ đấu với nhau, cứ nghĩ điều này sẽ nhẹ nhàng hơn cho Huệ đại sư, nhưng đúng lúc ấy hai bóng người lướt ào ào nhanh lên thạch trụ, thì ra chính là Kim Bá Thắng Phật vừa rồi rơi xuống trận và thêm cả Kim Lỗ Ách từ đầu đến giờ còn ở dưới đó.
Huệ đại sư thấy tình thế này thì rất nguy hiểm, biết Bình Phàm đại sư chân lực hao tổn nặng nên mới tĩnh tọa diều dưỡng nội thương, nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ mới xong, trước mắt còn lại một mình địch ba người, nếu không thi triển tuyệt kỹ thân pháp “Cật Ma Thần Bộ” du đấu thì chẳng thể nào cầm cự nổi, liếc mắt nhìn nhanh Kim Bá Thắng Phật, bất chợt nhận ra lão ta cánh tay trái buông thõng xuống chừng như bị thương, bất giác thầm nghĩ :
– “Bình Phàm Thượng Nhân một lần có thể đả thương đến hai tay đại cao thủ Thiên Trúc, quả là phi thường, Tiểu Trấp đảo chủ ta chẳng lẽ lại không bằng…”
Nghĩ thế tự nhiên hào khí trỗi lên thét lớn :
– Ê! Xem ra ngươi bị thương chẳng nhẹ, Tiểu Trấp đảo chủ ta sẽ chờ ngươi…
Bà ta vừa nói ra, chỉ nghe Kim Bá Thắng Phật “Hừ hừ” mấy tiếng tức giận.
Bọn họ xưng vương Thiên Trúc, tuy từng có nghe nói đến Trung Nguyên có Thế Ngoại tam tiên, nhưng thường ngày tự cao tự đại chỉ nghĩ Thế Ngoại tam tiên bất quá cũng chỉ là hạng cao thủ nhị tam lưu. Nào ngờ sau khi Kim Lỗ Ách thủ bại chạy về báo lại, bọn họ kéo nhau vào Trung Nguyên chạm mặt Thế Ngoại tam tiên, giờ mới biết công lực của bọn họ thật là bất khả tư nghị.
Bấy giờ trong đầu tính nhanh liền quay lại nói một tràng tiếng Thiên Trúc với Bàn Đăng Phù Nhĩ và Kim Lỗ Ách, ý là bảo hai người kia vây đánh Huệ đại sư, còn lão tự mình đến xem thương thế của Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các như thế nào.
Huệ đại sư ở một bên nghe chẳng hiểu gì, trong đầu chỉ nghĩ bọn chúng định giở trò gì đây?
Kim Bá Thắng Phật nói rồi, thân hình lướt nhanh về phía Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các đang điều thần dưỡng khí.
Huệ đại sư trong lòng phát cấp, cứ ngỡ là lão ta nhân cơ đến đả thương Bình Phàm Thượng Nhân, hét lớn một tiếng nhún người lao theo…
Kim Bá Thắng Phật ngược lại chẳng biết là Huệ đại sư hiểu nhầm, nhún chân phóng đi cực nhanh, Huệ đại sư không ngờ Kim Bá Thắng Phật lại có khinh công nhanh như thế, bất giác giật mình, chớp mắt đã thấy Kim Bá Thắng Phật đến bên Bá Lạp Các giơ tay bắt vào uyển mạch trên tay Bá Lạp Các.
Lúc này thì Huệ đại sư vừa tới, bà ta vốn ngỡ thân pháp của mình cái thế vô song, bây giờ so với Kim Bá Thắng Phật xem ra còn chậm hơn một bước thì không khỏi chấn động.
Kim Bá Thắng Phật thấy Huệ đại sư đến nơi, ngước mắt “Hừ” một tiếng lạnh lùng nói :
– Ngươi nghĩ ta là người thế nào chứ? Có thể ra tay đánh lén người đang điều khí dưỡng thần hay sao?
Huệ đại sư lúc này nhìn thấy Kim Bá Thắng Phật thăm mạch cho Bá Lạp Các thì đã biết mình hiểu nhầm. Vừa lúc ấy thì thốt nhiên vị Đại Trấp đảo chủ ngửng đầu mở mắt nhìn Kim Bá Thắng Phật thét lớn :
– Ngươi chớ vội đắc ý, ngươi nghĩ sở học Thiên Trúc mạnh hơn Trung Nguyên sao? Hắc hắc…
Bình Phàm đại sư hiển nhiên còn chưa điều phục hoàn toàn, cho nên trung khí chưa mạnh. Kim Bá Thắng Phật chẳng để ý đến lão, Bình Phàm đại sư lại nói tiếp :
– Lần này mới gọi là “Hoa Di tranh cường” nhé, đợi chút nữa chúng ta sẽ quyết một trận phân thắng phụ…
Nói rồi, nhắm hờ mắt lại tiếp tục điều hòa khí huyết.
* * * * *
Lại nói, Tân Tiệp và Vô Hận Sinh rời khỏi Vô Cực đảo xuống thuyền ra sức chèo thuyền lướt nhanh về hướng Tiểu Trấp đảo, hai người đều công lực thâm hậu, một tay chèo đủ đẩy thuyền đi xa cả trượng, con thuyền nhờ thế mà lướt sóng đi như tên bắn.
Vô Hận Sinh vốn lên thuyền nghe Tân Tiệp nói đến Hằng Hà tam Phật định thôn tính võ lâm Trung Nguyên xưng hùng xưng bá, chuyện quan hệ đến toàn võ lâm khiến lão không thể bình nhiên tự tại được nữa. Bấy giờ trong lòng nôn nóng đến Tiểu Trấp đảo cũng không kém gì Tân Tiệp, hai người vì thế mà ra sức chèo đưa thuyền đi nhanh không tưởng.
Nên biết, Vô Hận Sinh cùng Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư tuy tịnh xưng Thế Ngoại tam tiên, nhưng giao du rất ít. Nhất là đối với Huệ đại sư thì càng tệ, lão ta đến Tiểu Trấp đảo còn chưa từng đặt chân lên nửa bước, lúc này thấy thuyền đến gần đảo, bất giác đưa mắt nhìn quanh mấy vòng.
Lên đến bờ, hai người thi triển khinh công chạy nhanh vào sâu trong đảo.
Tân Tiệp tuy khinh công thân pháp tự cho bất phàm, nhưng giờ đây thi triển cùng Với Vô Hận Sinh mới thấy còn kém lão một bực, Vô Hận Sinh trong lòng nôn nóng, nên vừa chạy vừa níu theo tay Tân Tiệp cho nhanh.
Tiểu Trấp đảo chu vi chưa quá mười dặm, với cước trình của hai người này thì chỉ mất một lúc đã vào đến thạch lâm “Quy Nguyên cổ trận”.
Chính khi bọn họ hai người chân vừa đến trước thạch trận, thì cũng vừa lúc nghe từ trong thạch trận vang lên hai tiếng hú dài lanh lảnh, tiếng hú trầm đổ hữu lực, hiển nhiên phải là hai người có công lực thâm hậu mới phát ra được tiếng hú như thế.
Vô Hận Sinh ngạc nhiên, buột miệng thốt lên :
– Hai tiếng hú này rõ ràng phải là của hai tay cao thủ công lực thâm hậu phát ra sau khi hành khí điều dưỡng xong, xem ra một trong hai vị Đại, Tiểu Trấp đảo chủ có người thụ thương…
Thì ra, bằng vào kinh nghiệm mà lão ta biết được tiếng hú này của những người xả công sau khi vận khí điều tức trị nội thương.
Nói rồi tung người lướt nhanh lên một thạch trụ…
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Vô Hận Sinh, chính là Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các hai người vừa điều khí dưỡng thương xong, chân khí đều đã hồi phục.
Nhờ hai người nội lực hỏa hầu thâm hậu, cho nên nội thương trong người cũng được trị một cách nhanh chóng, bấy giờ hai người sau khi phát ra tiếng hú dài liền cùng đứng lên đối mặt nhìn nhau, chừng như có ý đấu tiếp.
Bên này Huệ đại sư vẫn còn tiếp tục khổ đấu với Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ, nhưng giờ đây lại thêm Kim Lỗ Ách cũng nhảy vào tham chiến, ý đồ nhanh chóng hạ xong Huệ đại sư. Tình hình khiến Huệ đại sư càng rơi vào thế hiểm, may mà nhờ vào pho tuyệt học “Cật Ma Thần Bộ” miễn cưỡng du đấu mà chưa đến nỗi bại thủ.
Lúc này Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các đã hồi phục thương thế cùng đứng dậy thì cục diện lập tức thay đổi, Kim Bá Thắng Phật trong lòng thầm hiểu sư huynh mình Bá Lạp Các quyết không thể một mình địch lại được Bình Phàm đại sư cho nên liền lệnh cho Kim Lỗ Ách đến trợ lực cho sư bá ứng phó với Bình Phàm đại sư.
Kim Lỗ Ách ứng thanh đáp một tiếng, nhưng người còn chưa lướt tới thì đột nhiên…
“Vù vù” Hai bóng người nhanh như chớp từ ngoài phi vào như hai cánh chim ưng, Kim Lỗ Ách giật mình quay nhìn, nhận ra có người nhảy vào trợ chiến thì thét dài một tiếng, xuất chưởng đánh tới ngay.
Nếu như là người khác, thì có thể còn để xem hai người này là bạn hay thù, nhưng Kim Lỗ Ách thì không cần nhìn kỹ cũng nhận định là người của Trung Nguyên. Vì rằng, bọn chúng vào Trung Nguyên lần này chỉ có bốn người, mà cả bốn giờ ở ngay đây, đất Trung Nguyên này thì không có bằng hữu, thử hỏi cần nhìn xem đối phương là ai sao? Chính vì thế mà Kim Lỗ Ách vừa thấy bóng người lướt vào, thì nghĩ ngay là tay chân của Bình Phàm đại sư, cho nên mới ra chưởng chủ động tấn công trước.
Lại nói, người phóng chạy trước chính là Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh, lão ta thấy có người đánh thì lách người vòng mà qua. Người chạy sau là Tân Tiệp, chàng cũng làm y như Vô Hận Sinh vòng lướt nhanh qua, nhưng chẳng cần khách khí phát ra một chưởng đấu lại.
“Bình” một tiếng, Kim Lỗ Ách tuy chủ động tấn công, nhưng không trụ nổi thân hình thoái lui, đến lúc này hắn đã nhận ra người chạy sau này chẳng ai khác, mà chính là người đã đánh bại hắn trong Vô Vi sảnh trên Khuê Sơn – Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp. Hắn càng giật mình hơn khi nhận ra Tân Tiệp hình như công lực tăng tiến hơn trước.
Vô Hận Sinh vừa lướt qua khỏi người Kim Lỗ Ách, thì phóng nhanh tới trước người Bá Lạp Các la lên :
– Xem chiêu!
Thét dứt tiếng thì chưởng cũng đã phát ra nhanh như chớp.
Bá Lạp Các tuy chẳng hiểu hai tiếng “Xem chiêu!” là gì, nhưng nghe tiếng áo lướt gió, rồi tiếng chưởng kình thì biết gặp phải cường địch, quay nửa người tung chưởng ra nghênh tiếp.
Vô Hận Sinh biết đối phương chẳng phải tầm thường, cười lớn nói :
– Chưởng pháp tuyệt lắm!
Rồi chưởng bỗng hóa thức trầm xuống dưới.
Bá Lạp Các chẳng thể ngờ lại gặp thêm một tay đại cao thủ Trung Nguyên, một chưởng này khiến lão thân hình chấn động xoay mạnh nửa vòng vừa khéo đối diện với Vô Hận Sinh.
Bá Lạp Các vừa rồi thụ thương dưới chưởng của Bình Phàm đại sư, trong lòng còn hậm hực chưa tan, giờ đây vô ý lại bị một chưởng của nhân vật khác làm đảo người, trong lòng cơn giận sôi lên vung tay đánh trả lại một chưởng…
Vô Hận Sinh sau chưởng ấy thân hình đáp nhẹ trên một thạch trụ, hiên ngang đỉnh lập như Thái Sơn, song thủ múa lên, tả chưởng án lập ngay trước ngực, hữu chưởng vận kình từ trong đánh thốc ra.
“Bình” một tiếng chấn động sơn thạch, hai cỗ chưởng lực tiếp nhau.
Vô Hận Sinh thân hình chao đảo, mà Bá Lạp Các cũng bị chấn động mạnh, chút nữa thì bị đẩy lùi sau, trong lòng lão ta giờ đây kinh ngạc tột độ thầm nghĩ :
– “Thật là chuyện bất khả tư nghị, không thể ngờ rằng nơi hoang đảo này lại chạm trán phải ba tay đại cao thủ thế này, xem ra Hằng Hà tam Phật bị hủy ngay hôm nay!”
Chỉ nghĩ đến đó cũng đủ khiến cho lão biến sắc rùng mình, quả thật Hằng Hà tam Phật danh chấn Thiên Trúc, xưng bá một nước, thế mà hôm nay bị hủy ở Trung Nguyên là một mối nhục nhã vô cùng.
Lúc này bên kia Bình Phàm đại sư thấy thế cười phá lên kha khả nhìn Vô Hận Sinh nói :
– Lão đệ, nhiều năm rồi không gặp, thực không thẹn vì ngươi…
Vô Hận Sinh trong lòng thỏa thuê, nhưng ngoài mặt nghiêm lại nói :
– Thượng nhân quá khen…
Thực ra trong Thế Ngoại tam tiên, thì lão ta chỉ kết giao với Bình Phàm đại sư tương đối không tệ, nhớ lần mừng đại thượng thọ “Đệ nhị giáp tý” của Bình Phàm đại sư, lão tặng cho Bình Phàm đại sư một cây thiết cầm rất cổ xưa, bình thường hai người tuy ít gặp nhau, nhưng cũng hiểu nhau rất nhiều.
Bình Phàm đại sư cười lớn nói :
– Hôm nay thực là dịp hiếm có, Thế Ngoại tam tiên chúng ta mới tập trung ở đây, bọn chúng Hằng Hà tam Phật muốn vào chinh phục võ lâm Trung Nguyên, hiện tại một đấu một, chúng ta quyết không để hủ danh Thế Ngoại tam tiên…
Một câu này tuy nói với Vô Hận Sinh, nhưng thực chất là để khích Huệ đại sư.
Huệ đại sư nào lại không biết điều này, nhưng nghe thì hào khí trong người cũng sôi lên, hét lớn :
– Chẳng đúng sao!
Bình Phàm đại sư lại cười vang nói tiếp :
– Lão đệ, ngươi đến tiếp lão Di mặt mày nhăn rúm kia! Hì hì… chúng ta một đấu một…
Nhân vật mà Bình Phàm đại sư gọi là “lão Di mặt mày nhăn rúm” chính là chỉ Bàn Đăng Phù Nhĩ đứng thứ ba trong Hằng Hà tam Phật, ý lão đã rõ: Thế Ngoại tam tiên phân thứ tự đấu nhau với Hằng Hà tam Phật.
Vô Hận Sinh nhún vai cười điềm nhiên nói :
– Tốt lắm!
Nói rồi nhún người lên không lướt đến trước mặt Bàn Đăng Phù Nhĩ.
Bình Phàm đại sư thấy ai nấy đều đã chọn đúng đối thủ, liền phất tay hô lớn :
– Đánh!
Nói rồi đầu tiên tung chưởng lao tới tấn công Bá Lạp Các.
Huệ đại sư cùng Vô Cực đảo chủ cũng liền phân ra mỗi người tiếp một đối thủ.
Phút chốc trên đỉnh những thạch trụ của thạch trận diễn ra một trường ác đấu của sáu tay đại cao thủ, thế hùng mãnh ác liệt trước giờ chưa từng thấy. Mà điều đáng nói nhất chính là diễn ra giữa hai trường phái võ lâm Thiên Trúc và võ lâm Trung Nguyên.
Ngay đến Tân Tiệp và Kim Lỗ Ách cũng là hai tay hậu thế cao thủ, lúc này nhìn thấy bọn họ đấu với nhau cũng hoa cả mắt.
Kim Lỗ Ách vốn định nhảy vào trợ chiến cho ba vị lão tiền bối của mình, nhưng nhìn thấy đối phương còn có Tân Tiệp thì ngần ngại. Hiển nhiên lần trước bại thủ dưới tay Tân Tiệp trong Vô Vi quán, hắn cũng nhận ra mình không bằng thiếu niên này. Lúc này chỉ đứng nhìn đấu mà trong lòng còn tức giận chưa thôi.
Tân Tiệp chú ý thấy là Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư, hai vị này đã đem tuyệt học tuyệt luân của mình truyền thụ cho chàng, giờ đây bọn họ thi triển ác đấu, chàng mới nhìn thấy hết chỗ uyên thâm ảo diệu của nó, bất giác trong lòng ngưỡng mộ vô cùng.
Năm trước Tân Tiệp từng nhìn thấy Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư đấu nhau ngay tại Tiểu Trấp đảo này, nhưng bọn họ bất quá cũng chỉ là tỷ đấu phân cao hạ mà thôi. Giờ đây quyết đấu với Hằng Hà tam Phật thì tình hình đã khác, chiêu thức thi triển ác liệt nguy hiểm hơn bội phần.
Lúc này chỉ còn nghe tiếng áo lướt gió “vù vù”, tiếng trưởng phong “ầm ầm”, nếu là người công lực yếu kém có lẽ chỉ còn nhìn thấy một khối người nhào động trên thạch trụ, chẳng thể nào phân biệt được ai với ai.
Qua ba mươi chiêu bất phân thắng bại, nhìn Bình Phàm đại sư song chưởng chưởng chỉ tề xuất, nhất thời ra một chiêu trong “Đại Diễn thần Kiếm” dùng chưởng thay kiếm, nhưng bên trong có pha tạp chỉ pháp. Chiêu ra chưa hết thì đột nhiên biến chiêu trong “Không Không chưởng pháp”, tự nhiên tạo thành quái chiêu vừa khéo đấu được với Bá Lạp Các. Tân Tiệp nhận ra được đây là một sự kết hợp khéo léo tạo thành một chiêu mới trong đấu cảnh lâm thời này.
Lại nhìn Huệ đại sư thi triển chính là pho chưởng pháp mới sáng chế mà còn chưa truyền thụ xong cho Tân Tiệp, phối hợp với “Cật Ma Thần Bộ” đấu nhau với Kim Bá Thắng Phật, tình thế ngang ngửa không hề kém đối phương nửa chiêu.
Huệ đại sư vốn từ đầu đến giờ luôn đấu với hai hoặc ba người mà vẫn cầm cự được, giờ đây đơn chiến độc đấu với Kim Bá Thắng Phật thì thấy nhẹ nhàng vô cùng, cho nên càng đấu bà ta càng hăng, chủ động tấn công chứ không còn du đấu như ban đầu.
Vô Hận Sinh và Bàn Đăng Phù Nhĩ đấu nhau cũng vô cùng ác liệt, lấy công đối công không ai chịu nhượng nửa chiêu trước đối phương.
Cả một canh giờ trôi qua, ba cặp ác đấu với nhau ngoài nghìn chiêu bất phân thắng bại, quả là một trận đấu vô tiền khoáng hậu.
Lúc này nhìn thấy trận đấu của Vô Hận Sinh có vẻ ác liệt hơn cả, Vô Hân Sinh tuy là người nhỏ tuổi nhất trong Thế Ngoại tam tiên, nhưng năm xưa gặp kỳ duyên ăn được tiên quả công lực tăng bách bội, so với bọn Bình Phàm đại sư không hề thua kém chút nào.
Bàn Đăng Phù Nhĩ đã thay đổi đến bảy loại chưởng pháp mà thủy chung vẫn không sao chiếm được tiên cơ.
Vô Hận Sinh càng đấu càng hăng, miệng thét tay lại ra chưởng ồ ạt như bài sơn đảo hải…
Bàn Đăng Phù Nhĩ tả cước đơn lập trên thạch trụ, người xoay nhanh, hữu cước tung ra thế như phi long đạp vân, khiến cho tà áo của Vô Hận Sinh phất lên phần phật.
Vô Hận Sinh thét lớn :
– Tuyệt lắm…
Miệng thét, tay ra chưởng hóa giải nhanh thế công của Bàn Đăng Phù Nhĩ, rồi vận thập thành công lực phát thêm một chiêu, lại thét lớn :
– Tiếp ta chiêu này xem!
Một câu này đương nhiên chẳng nói cho Bàn Đăng Phù Nhĩ nghe, mà có nói thì đối phương cũng chẳng hiểu được câu tiếng Hán này, chẳng qua thét để lấy khí thế mà ra chiêu. Sau tiếng thét, Vô Hận Sinh song chưởng phát ra một tả một hữu chính là chiêu “Song Lôi Quán Nhĩ” hợp kích thẳng vào Thiên linh cái của Bàn Đăng Phù Nhĩ.
Bàn Đăng Phù Nhĩ sau một chưởng không thành thân hình hơi dao động trên thạch trụ, nhưng là một đại cao thủ Thiên Trúc, ứng biến cũng không chậm chút nào. Khi ấy liền thấy lão ta hai tay hợp nhất rồi phát ra y như thế “Bách Bộ thần quyền” của Thiếu Lâm Trung Nguyên, phản kích vào Trửu Liêm huyệt trên tay Vô Hận Sinh, thế lấy công đối công.
Vô Hận Sinh dường như đã tính đến điều này, vội vàng thâu tay, tả chưởng án trước ngực, hữu chưởng hóa thành “Nhất Dương Chỉ” điểm thẳng qua. Một chiêu này chính là tuyệt chiêu sát thủ bình sinh Vô Hận Sinh rất ít khi thi triển chính là “Bạch lộ quải nang”, uy thế và nguy kỳ không thể tưởng được.
Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, tay chỉ của Vô Hận Sinh xuất ra, nửa chừng thấy đối phương thâu chiêu thì thuận thế hóa chiêu thành thế cầm nã chộp nhanh vào Thị Tỉnh huyệt trước ngực Bàn Đăng Phù Nhĩ.
Có thể nói một chiêu này Vô Hận Sinh đã biến hóa đến lần thứ ba, mà biến thế lại nhanh không tưởng, căn bản nhìn cứ như chỉ là một chiêu nguyên thế không thay đổi.
Đứng bên ngoài đến Tân Tiệp và Kim Lỗ Ách là hai cao thủ nhất lưu phải định thần chú mục lắm mới có thể nhìn kịp, bất giác đều “Ồ” lên một tiếng.
Binh pháp có câu: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Vô Hận Sinh chính vì tiên lượng trước được Bàn Đăng Phù Nhĩ sẽ phát chiêu công vòng hai bên, cho nên mới biến chiêu nhập thẳng trung cung hạ sát thủ.
Bàn Đăng Phù Nhĩ chẳng phải tầm thường, nhưng lúc này thâu thế không kịp, xem ra khó tránh khỏi một chiêu cực hiểm này của Vô Hận Sinh…
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên Vô Hận Sinh thân hình hơi khựng lại, rồi chao đảo mạnh, một cảm giác chân khí thất tán không đề tụ được khiến lão chấn động kinh hoảng, nhưng lão vốn đầy kinh nghiệm, còn nhanh trí nhảy người thoát về sau tránh bị đối phương trở tay truy kích.
“Vù”
Quả nhiên, Bàn Đăng Phù Nhĩ khi nhận ra Vô Hận Sinh có vấn đề thì chẳng bỏ lỡ cơ hội, liền ra chiêu tấn công, may mà Vô Hận Sinh đã thoái lùi kịp, khiến một chiêu này của Bàn Đăng Phù Nhĩ rơi vào khoảng không trước mặt.
Bàn Đăng Phù Nhĩ cũng giật mình thâu tay không đấu nữa, lão ta trong lòng cũng thấy kỳ, không hiểu vì sao Vô Hận Sinh ra chiêu sắp đắc thủ thì tự nhiên khựng người hâu chiêu thoái lui.
“Bịch” Vô Hận Sinh không còn gượng được nữa, cả người rơi khỏi thạch trụ lăn trên đất.
Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư thấy thế liền thâu chiến lướt nhanh đến xem Vô Hận Sinh có chuyện gì.
Toàn trường đấu vì thế mà lập tức thâu chiến, thực ra cuộc đấu ngoài nghìn chiêu cũng đủ khiến cho ai nấy thấm mệt, người nhễ nhại mồ hôi.
Bọn Hằng Hà tam Phật cũng đã ngừng tay ngưng mắt nhìn nhau dò ý, trong bọn họ Kim Bá Thắng Phật tuy là thứ nhì, nhưng ngược lại là người biệt nhanh đa mưu túc trí, thấy tình thế này lập tức nghĩ nhanh :
“Tên kia tự nhiên bị ngã, chẳng lẽ trong người hắn có quái bệnh gì sao? Hắc… lúc này nếu như chúng ta nhân cơ tấn công thì… Hắc…”
Trong đầu nghĩ thế lập tức trên khóe môi hiện nụ cười âm trầm, nhưng lại nghĩ :
“Thực tế chúng chỉ mới bị ngã một tên, nhưng để thâu thập được chúng chẳng dễ dàng chút nào, có thể còn phải trả giá rất đắt. Thua thì thật thảm, mà thắng trong tình huống này, nếu như truyền ra ngoài thì uy danh của Hằng Hà tam Phật chúng ta cũng không lấy gì làm vinh quang.”
Tính tới tính lui, cuối cùng thấy tốt nhất nhân cơ này mà hạ đài thì vinh quang hơn cả. Bấy giờ, Kim Bá Thắng Phật trầm ngâm thêm một lúc rồi nói :
– Ê! Chuyện ngày hôm nay các ngươi đã phát bệnh một người, Hằng Hà tam Phật chúng ta há có thể động thủ tiếp với các ngươi? Hắc hắc… cho nên chuyện hôm nay…
Kim Bá Thắng Phật ngừng lời lại giữa chừng.
Vừa nghe lão ta nói đến đó, Đại Trấp đảo chủ Bình Phàm đại sư đã biết tâm ý của đối phương, lão thừa hiểu đối phương thấy đấu không hơn nên rút lui, nhưng nhân lúc này mà rút lui với một câu như thế thì không đến nỗi bẽ mặt. Lão tuy biết vậy nhưng vẫn không nói gì, chỉ cười lên ha hả.
Kim Bá Thắng Phật hơi chau mày lại nói tiếp :
– Cho nên chuyện ngày hôm nay tạm ngừng, Trung Nguyên các ngươi từng có câu tục ngữ: “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu”, Hắc hắc… chúng ta sau này nhất định sẽ quay lại lĩnh giáo, đa tạ bốn vị hôm nay đã chỉ giáo cao chiêu, giờ xin tạm biệt…
Nói rồi, lão ta quay đầu dùng tiếng Phạn nói một tràng với huynh đệ của mình, đoạn phất tay kéo cả đoàn bỏ đi.
Huệ đại sư thốt nhiên cất tiếng cười nhạt nói :
– Các ngươi có thể ra khỏi đây được sao?
Kim Bá Thắng Phật ngớ người, đảo mắt nhìn quanh, bây giờ mới nhớ lại “Quy Nguyên cổ trận” này chẳng đơn giản chút nào, vốn khi vừa đặt chân vào đây đã bị giam khốn còn chưa ra được, thạch trận như thiên ma bách chiết, loanh quanh luẩn quẩn mãi vẫn còn trong trận.
Huệ đại sư chỉ cười nhạt, chẳng nói thêm tiếng nào liền quay người bước đi trước.
Bọn Hằng Hà tam Phật biết Huệ đại sư muốn đích thân đưa bọn họ ra trận, lục tục theo chân Huệ đại sư ra khỏi cổ trận rồi lên thuyền rời khỏi đảo…
Đại Trấp đảo chủ Bình Phàm đại sư nhìn theo bóng năm người bất chợt cười vang, chờ đến khi bọn họ khuất dạng rồi mới nhìn Vô Hận Sinh quan tâm hỏi :
– Lão đệ ngươi bị sao thế…
Vô Hận Sinh miễn cưỡng nói :
– Thực là kỳ lạ, đến tôi cũng không biết thế nào nữa, thế nhưng tôi nghĩ có một khả năng, Thượng nhân từng nghe người ta nói đến loại độc nào tiềm phục trong cơ thể người ta, chờ đến một giai đoạn nào đó mới bộc phát ra?
Bình Phàm đại sư nghe hỏi thì đưa tay lên gõ gõ nhẹ vào đầu nói :
– Hỏi điều gì khác ta còn biết được, nhưng hỏi về “Độc” thì ta mù tịt…
Lão vừa nói vừa nghĩ, rồi thốt nhiên reo lên :
– A, đúng rồi! Nghe nói có một loại độc là “Bích Ngọc Đoạn Trường” có độc tính như vậy!
Vô Hận Sinh gật đầu nặng nề nói :
– “Bích Ngọc Đoạn Trường” có phải không màu không vị?
Bình Phàm đại sư la lên :
– Chính thế, chính thế, lão đệ ngươi trúng loại độc này sao?
Vô Hận Sinh lại gật đầu đáp :
– Thượng nhân từng nghe qua danh hiệu một nhân vật là Ngọc Cốt Ma chứ?
Bình Phàm đại sư thoáng chút ngớ người, rồi thốt lên :
– A… chẳng phải là tên cầm đầu nhóm hải tặc đó sao?
Vô Hận Sinh nén tiếng thở dài vì hối hận mình quá sơ hốt, bấy giờ mới nhớ chuyện lần trước đây khi trên biển đã gặp Thành Nhất Thanh, Tổng đà chủ Hoàng Tử Sa, một tay thuộc hạ của Ngọc Cốt Ma, lão chỉ vì sơ hốt tự phụ mà chẳng ngần ngại uống một chén rượu trên tay Thành Nhất Thanh… Kể đến đó lão thở dài tiếp :
– Giờ nghĩ lại ta mới nhớ ra, khả năng chính là chén rượu đó có độc… Ài, thời gian vừa qua chỉ vì ta không vận khí đả động mạnh nên độc vẫn tiềm phục trong người không phác tác, giờ đây vận hết chân lực ra động đấu nên độc mới phát ra.
Bình Phàm đại sư lắc nhẹ đầu, vô kế khả thi.
Trời đã về chiều, sắc trời ráng đỏ thả dài trên mặt biển ánh lên đỏ chói cả không gian, nhưng ráng chiều còn hắt lên đám thạch trụ kéo dài bóng chúng ra trên đất.
Vô Hận Sinh bấy giờ chỉ còn cách trầm mặc vận công cố bức độc không phát tác thêm, nhưng nào ngờ chân khí giờ đây không đề tụ được, đồng thời nhận ra độc đã bắt đầu phát ra khắp chu thân.
Bình Phàm đại sư cứ đứng ngây người một bên xoa tay xoa chân chẳng biết nên phải làm gì.
Tân Tiệp từ nãy đến giờ cũng lo lắng cho tính mạng của Vô Hận Sinh, đằng nào lão ta cũng là thân phụ của Thanh nhi, nếu lão có điều gì thì Thanh nhi cũng rất khổ đau…
Trong đầu chàng suy nghĩ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, buột miệng la toáng lên phá tan không khí nặng nề :
– A, có rồi!