Đọc truyện Mại Du Lang – Chương 7
Từ lúc Hoa Quỳ đến ở ngôi nhà tồi tàn của con chuột thối, thì nơi đó tự nhiên thay đổi hoàn toàn. Phòng khách ko chỉ còn là bốn bức tường, hai tấm ván giường trong phòng trong cũng được thế bằng 1 cái giường khắc hoa lớn, đồng thời thay luôn cả tủ đựng y phục. Duy chỉ có trù phòng và phòng của Hác gia gia là vẫn giữ nguyên như cũ mà thôi.
Kia thì mặc kệ đi.
Từ sáng sớm cho đến trưa, hắn để mặc cho con chuột thối ra chợ bán dầu. Tới giữa trưa thì con chuột phải ngoan ngoãn trở về nhà.
Nếu có hơi trễ 1 chút, hắn sẽ giống y như mẹ ghẻ nanh ác hỏi hang con chồng lung tung xem tại sao lại như thế. Nguyên nhân cũng ko ngoài chuyện con chuột vì tránh né chó hoang hoặc mấy người ác tâm mà đi vòng sang chỗ khác.
Trước đó mấy ngày, con chuột ngốc kia đi lạc vào 1 nhà bị chó cắn. Cái quần rách 1 mảng lớn. Cẳng chân cũng chảy máu! Hoa Quỳ thấy vậy 2 mắt đỏ tươi, lửa giận ngùn ngụt….
Nữa đêm bỗng đi ra ngoài, trên tay hắn còn cầm theo mấy hòn đá lớn nhỏ nữa. Cuối cùng thì con chó dữ đó bị ném hỏng mắt, trên người cũng tàn tạ đầy vếch thương.
Hác Cổ Nghị cảm thấy rất kỳ quái. Hôm sau ra cửa ko hề thấy con chó hay cắn người đó nữa, mà cái con chó vàng to ơi là to ở nhà bên cạnh cũng mất tăm luôn……
Gà cậu nuôi được an toàn vô lự, duy nhất chỉ sợ là – Quỳ nếu như biến thành quỷ, sẽ đem gà của cậu giết chết.
Cho nên cậu rất nghe lời, dần dần cũng hình thành thói quen thích ứng với tật xấu làm loạn của quỷ. Chỉ cần cậu nhẫn nại, mông đau vài ngày sẽ khỏi ngay thôi.
Còn có Quỳ chẳng bao giờ nhớ được tên cậu, luôn gọi cậu là chuột con. Cậu rất đồng tình là não hắn có vấn đề, so với cậu còn ngốc hơn nữa nga.
Quỳ nói chuyện hay hung dữ lắm, mà cậu cũng ko muốn hỏi rõ tại sao hắn lại dữ dằn như thế, nên ko có phản ứng lại.
Thông thường, giữa trưa hoặc gần tối thì Quỳ sẽ ra ngoài. Nữa đêm thì biến thành quỷ — đêm nào cũng bị hắn áp, ngủ một mạch cho đến hừng đông mới dậy, thân thể đều mõi mệt.
Hoa Quỳ thay chỗ ở, đổi luôn sinh hoạt hằng ngày – Chỉ có gần tối mới về Trích Tinh lâu, nghe tú bà hay thuộc hạ báo cáo chuyện xẩy ra trong ngày.
Thỉnh thoảng, có khách nhân gây sự với nhau, phân tranh vô vị. Hắn yên tâm là tú bà cùng thuộc hạ giao tế rất khéo, xử lý rất chu toàn. Khi thì năn nỉ, lúc an ủi, ko chuyện gì mà ko chu toàn cả.
Mà hắn ở Trích Tinh lâu cũng ko tránh được phải cùng 1 đống người quyền quý uống rượu vui đùa. Trong lúc rượu vào lời ra thường nói về mấy chuyện buôn bán kinh doanh, hứa hẹn việc cùng nhau kiếm lời, còn nghe ngóng tin tức thương nhân này nọ.
Hắn nắm giữ không ít kinh tế giao thương, cùng tích trữ hàng hóa. Này đối với mình ko ít thì nhiều cũng có hữu dụng đi.
Hoa Quỳ làm việc luôn có mục đích rõ ràng. Cũng ko bao giờ ko cố hết sức để làm tốt sự việc, trừ phi là tất yếu –「Rầm rầm rầm –」
Hoa Quỳ dùng búa đóng đinh, đang ngồi sửa lại mái nhà. Này mỗi lần trời mưa thì trong nhà liền dột hết trơn.
Vừa nện búa, hắn vừa từ trên cao nhìn xuống sân.
Chuột con đang ngồi xổm bên con gà mái bông, chờ con gà Hoa Hoa này ấp ra gà con….Hầu như ngày nào cũng làm như vậy.
Gương mặt tuần mỹ nhất thời biến sắc – đỏ đen xen lẫn nhau.
Hắn ở đây phơi nắng làm khổ sai, nhưng con chuột kia thật vô tình mà.
“Thực mụ nội nó mà…..” Con chuột ngu ngốc tối ngày cứ sợ gà ko đẻ trứng, sợ lão phế vật ho ko hít thở được, hoàn toàn ko chú ý đến hắn chút nào. Quan tâm thử xem hắn có hay ko chết khát….
Hoa Quỳ đứng ở nóc nhà, giận dữ gào thét: “Chuột con, mau đi rót cho ta chung trà coi!” Hắn gọi sắp lạc giọng, cổ họng thật khô, mà hơi nóng cũng đang bốc lên.
Hách!
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, ngón tay vội vàng đặt ở đôi môi cánh hoa 「Suỵt suỵt」vài tiếng.
Gà mẹ Hoa Hoa của cậu cũng bị dọa cho hoảng sợ. Kế bên chuồng có 3 quả trứng, Hác Cổ Nghị tính toán – Cậu lấy ngón tay chỉ chỉ, cái miệng nhỏ nhắn ko ngừng lẩm bẩm: “Ngày hôm trước, hôm kia, hôm qua, lâu quá hà….” Cũng qua được mấy ngày rồi….mà rốt cuộc là trước ngày hôm trước nữa là mấy ngày rồi ta?
Gương mặt thanh tú hiện lên vẻ khổ não, nhăn chặt mày, bắt đầu đếm đếm ngón tay, đầu óc cũng bắt đầu hồ đồ…..